Mấy ngày nay thời tiết lúc nào cũng ở mức âm ba, bốn độ. Đối với các thành phố phương bắc thường xuyên âm mười mấy độ thì thế này vẫn chưa thấm vào đâu, nhưng Dương Thành trước nay độ ẩm vốn cao, mùa đông lúc nào cũng lạnh buốt, nhiệt độ vừa giảm là lại giống như lạnh từ xương lạnh ra. Những người không quen sống ở đây quả thật sẽ khó mà quen được. Thế nhưng công thì lại một bộ dạng “cuối cùng cũng đợi được đến ngày này”, ngày nào cũng hỏi thụ ở đó có lạnh không đến cả chục lần, sau đó còn cực kỳ hào hứng miêu tả nhà mình ấm áp thế nào, nhà tọa bắc hướng nam, lúc nào cũng rực rỡ ánh mặt trời, điều hòa nóng, nệm điện ấm, nước nóng, tất cả những thứ cần thiết đều rất đầy đủ, đồng thời còn ngượng ngùng ám chỉ nếu thụ muốn, anh cũng rất vui lòng làm túi sưởi miễn phí cho cậu mỗi ngày.
Thụ nhìn anh, bất đắc dĩ: “Tuần này mẹ em đến chơi”.
Công: “Hả?”.
Thụ: “Chiều thứ Năm đến, Chủ nhật về. Đến đưa chăn cho em”.
Công gục đầu xuống, chẳng ừ hữ lấy một tiếng.
Chuyện mẹ Diệp tuần này đến Dương Thành là thật, có điều không phải để đưa chăn như thụ nói, chỉ là nhớ con trai nên đổi lịch dạy hôm thứ Sáu để đi đến thăm mà thôi. Thụ định cuối tuần này lôi cả công đi thăm thú Dương Thành. Thứ nhất là bởi kiến thức về Dương Thành của cậu kém công nhiều; Thứ hai là xem như cơ hội bồi dưỡng tình cảm của công với mẹ cậu.
Đồng tính, chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng thụ.
Chiều thứ Năm, thụ xin ông chủ nghỉ phép, đi đón mẹ Diệp đến chỗ cậu trọ. Mẹ Diệp là lần đầu tiên đến chơi, thấy chỗ con trai ở không tồi, nhà cửa sắp xếp cũng rất gọn gàng, sạch sẽ liền nói: “Con ở một mình cũng biết dọn dẹp ghê đấy chứ”.
Thụ: “Không dọn cũng không được mà, gen thích sạch sẽ của mẹ đấy”.
Mẹ Diệp nhìn thấy chậu hoa cúc dại trên nóc tủ lạnh thì thấy rất kỳ quặc, hỏi: “Tiểu Ninh, con bị dị ứng phấn hoa sao còn trồng hoa trong nhà làm gì?”.
Thụ cười: “Không phải đâu, đấy là hoa giả một người bạn tặng con đấy, nói là trong nhà để chút hoa cỏ thực vật nhìn sẽ dễ chịu hơn”.
Mẹ Diệp hiểu ra, liền đùa: “Cô gái tinh tế như thế, con cưới về luôn đi”.
Thụ dở khóc dở cười: “Nếu đó là con trai thì sao?”.
Mẹ Diệp sững người: “Con trai?”.
Bà nghĩ chắc con đang đùa mình đây, thế là cười bảo: “Con trai con cũng lấy cậu ta về luôn”.
Thụ cười nhạt, đáp: “Được, con nhớ rồi”.
Khoảng giờ như mọi khi, công đến nhà thụ. Thụ đã dặn anh mua nhiều thức ăn lên một tý, cậu muốn xuống bếp nấu cho mẹ một bữa thật ngon. Trên đường đi, công cứ một lúc lại chỉnh tóc tai, một lúc lại kéo kéo quần áo, căng thẳng vô cùng. Đến lúc gặp mặt mẹ Diệp, thụ giới thiệu: “Mẹ, đây là người bạn mà con bảo là góp gạo thổi cơm chung với con”, công mặt cười ngu ngơ nhìn mẹ Diệp, mẹ Diệp cũng cười cười nhìn anh.
…
Nửa phút trôi qua. Mắt thấy nụ cười trên mặt hai người đã cứng đờ cả rồi, thụ đành đẩy đẩy công: “Cười ngốc cái gì, mau chào đi”.
Công: “A, mẹ!”.
Câu vừa dứt, thụ suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Anh gọi bừa cái gì thế?”.
Công tỉnh ra, vội vã đặt túi thức ăn trên tay xuống, đi về phía trước: “Không, cháu là…”.
Phịch!
Công quỳ sụp xuống!
Thụ mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn anh. Mặt công đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi, ấm ức vô cùng: “Dây giày bung rồi…”.
Mẹ Diệp phì cười, vội vã đến đỡ công dậy: “Tiểu Hướng này, sao lại không cẩn thận thế chứ. Được rồi, cháu đến tiếng ‘mẹ’ cũng gọi rồi, quỳ ra mắt cũng quỳ rồi, bác sẽ coi cháu như con nuôi luôn nhé”.
Công nhè nhẹ thở phào một cái, trong lòng lại cực kỳ ảo não: Mặc dù còn chưa công khai nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh gặp mặt gia đình người yêu. Nhớ lại lúc thụ gặp cha mình, biểu hiện tốt như thế. Nhìn tình cảnh mình bây giờ, mới gặp chưa được mười phút đã để lại ấn tượng “sâu sắc” cho mẹ Diệp rồi.
Có điều công cũng không phải dễ dàng chịu thua, tuy khởi đầu có phần không thuận lợi, nhưng vì bản thân là tác gia, nói chuyện cũng rất thú vị, sinh động, bởi thế đến lúc ăn cơm thì anh đã nắm được sở thích của mẹ Diệp (mẹ Diệp và bố Diệp đều hâm mộ kinh kịch), bắt đầu kể mấy câu chuyện liên quan đến vấn đề đó. Mẹ Diệp nghe rất hào hứng, cứ luôn miệng kêu Tiểu Hướng, Tiểu Hướng không ngừng, cả bữa cơm đều nói cười rôm rả.
Ăn gần hết bữa cơm, mẹ Diệp thấy trên tay công cũng chẳng có cái nhẫn nào liền hỏi: “Tiểu Hướng à, cháu có bạn gái chưa? Có cần mẹ Diệp giới thiệu cho cháu mấy cô không?”.
Công: “A, cháu có bạn gái rồi ạ”.
Mẹ Diệp trêu: “Thế à, là cô gái thế nào thế?”.
Công liếc nhanh qua thụ một cái: “Người ấy… ừm… nấu ăn rất ngon ạ…”.
Mẹ Diệp gật gật đầu: “Biết nấu ăn là rất tốt đấy. Bây giờ con gái biết nấu ăn không nhiều đâu”.
Thụ vùi mặt ăn cơm.
Mẹ Diệp lại hỏi: “Cô bé ấy trông thế nào? Tiểu Hướng, cháu đẹp trai thế này, bạn gái nhất định cũng sẽ rất xinh phải không?”.
Công: “… Trông rất đẹp… người cũng rất tốt… A!”.
Dưới bàn, thụ đá công một cái.
Mẹ Diệp: “Sao thế?”.
Công: “Không, không có gì ạ, cháu… cháu rất thích người ấy”.
Mặt thụ hơi hồng hồng.
Mẹ Diệp gật đầu: “Tiểu Hướng, cháu với bác có duyên thế này, bao giờ kết hôn nhớ mời bác nhé, bác cũng đến chúc vui cho cháu”.
Công: “… Dạ”.
Trong hai ngày, công dẫn mẹ Diệp đi thăm thú toàn bộ các danh lam thắng cảnh, ăn hết các loại đặc sản nổi tiếng ở Dương Thành. Mặc dù chỉ đi trong nội đô nhưng bất kể là sắp xếp lịch trình hay giới thiệu về các danh lam thắng cảnh, công đều làm như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, chuẩn bị rất đầy đủ. Mẹ Diệp đương nhiên chơi rất vui vẻ, thụ thấy thế cũng vô cùng hài lòng.
Đến sáng ngày thứ ba, công tới nhà thụ. Mẹ Diệp đi vào buổi trưa, bà bảo trước khi đi sẽ làm một bữa ăn thật ngon để khao cả công lẫn thụ. Vừa vào cửa mẹ Diệp đã gọi to: “Tiểu Hướng mau vào đây, bác làm nhiều đồ ăn cho cháu lắm”.
Công vui mừng hớn hở: “Thật ạ? Bác ơi, bác không thể chiều cháu thế được, Chiêu Ninh sẽ ghen tỵ đấy ạ!”.
Thụ lườm công một cái.
Có lẽ do mười phút gặp mặt đầu tiên bị quạ ám, hai ngày nay công làm hết sức mình, dỗ bằng được mẹ Diệp khen “Tiểu Hướng tốt thật đấy!”.
Mẹ Diệp bưng một cái bát từ bếp đi ra: “Đây là món bác làm riêng cho cháu đấy”. Công nhìn trong bát, ra là một bát canh hoa bầu dục nóng hôi hổi.
Thụ có phần bất ngờ: Không ngờ mẹ mình mới sáng sớm đã đi chợ hóa ra lại là mua thận heo về nấu.
Mẹ Diệp: “Tiểu Hướng à, cháu xem thân thể cháu yếu như thế, tốt nhất là mua chút thận về ăn để bồi bổ”.
Thụ: “…”.
Công ngượng ngập: “… Bác à, bác làm sao lại thấy cháu… yếu ạ…”.
Mẹ Diệp: “Cháu nhớ lần trước không, cháu mới đi có mấy bước đã ngã rồi, rõ ràng là phần thắt lưng và đầu gối không tốt chứ gì nữa”.
Công: “…”.
Dưới ánh mắt chăm chú rực lửa của mẹ Diệp, công nhìn thụ một cái đầy hàm ý, ăn hết bát canh. Nhìn công ăn ngon lành như thế, mẹ Diệp bảo: “Tiểu Hướng à, Tiểu Ninh ở đây một mình, cũng chẳng có bạn bè gì, cháu là đứa tốt, có gì nhớ giúp bác chăm sóc nó nhé”.
Công lập tức gật đầu: “Nhất định ạ”.
Mẹ Diệp: “Có đứa con gái nào được được thì cũng nhớ để ý hộ Tiểu Diệp nhé”.
Thụ: “Mẹ…”.
Mẹ Diệp nghe giọng thụ chẳng chút hứng thú, lập tức trở mặt: “Con lại nữa rồi. Lúc gọi điện đã nhắc bao nhiêu lần rồi, bảo con mau mau tìm lấy một đứa đi. Miệng thì cứ xoen xoét biết rồi biết rồi, thực tế thì sao? Nhìn Tiểu Hướng kìa, cùng bạn gái vui vẻ thế kia”.
Thụ: “…”.
Mẹ Diệp như bị chạm trúng nút, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Mấy năm gần đây cuộc sống cũng vào khuôn khổ cả rồi, chỉ không yên tâm mỗi việc chung thân đại sự của con mà thôi. Con cũng lớn chừng này rồi, sao chẳng hiểu chuyện gì cả thế? Lúc trước con với Tiểu Lưu ở bên nhau hợp thế còn gì, chẳng hiểu sao hai đứa lại chia tay nữa, cô bé đó cũng rất tốt mà…”.
Thụ: “Mẹ!”.
Mẹ Diệp: “Con đừng có nói mẹ nhiều chuyện, thầy Lý ở trường con còn nhớ không? Tuổi tác ông ấy còn nhỏ hơn cả cha mẹ, thế mà đã bế được cháu rồi đấy, con còn không nhanh lên! Cha mẹ đều đã lớn tuổi rồi, chỉ mong được con cháu đầy nhà, con cũng nên nhanh nhanh chóng chóng một chút…”.
Thụ thấy công chẳng nói năng gì, vùi mặt vào bát canh hoa bầu dục, lòng không khỏi xót xa. Cậu nghĩ một hồi, thở dài, giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
Thụ: “Mẹ, thực ra con…”.
Công lại đột nhiên ngẩng đầu, nói to: “Bác nói rất đúng, cháu sẽ… để ý chuyện đó ạ”.
Thụ nhìn công, công khẽ lắc đầu.
Ăn hết bát canh, mẹ Diệp lại vào nhà bếp chuẩn bị bữa trưa. Thụ lấy cớ đi siêu thị mua thêm ít đồ, kéo công cùng ra ngoài. Vừa đi xuống dưới tầng, thụ không nhịn được nữa liền hỏi: “Sao không để em nói?”.
Công: “Đợi thêm một thời gian nữa đi. Bác gái khó khăn lắm mới đến được một lần, cứ để bác vui vẻ trở về”.
Thụ thở dài một hơi: “Chính là vì mẹ đang vui nên em mới muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng. Hơn nữa có thể thấy rõ là mẹ cũng rất thích anh mà”.
Công: “Vẫn cứ đợi thêm thì hơn, anh còn chưa chuẩn bị tốt”.
Thụ: “Anh còn muốn chuẩn bị cái gì nữa”.
Công: “Anh thật sự không muốn bố mẹ em vì chuyện của chúng ta…”.
Thụ: “Tin em đi, em không muốn làm tổn thương bố mẹ. Nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải nói cho rõ ràng. Anh thấy có vẻ hấp tấp, nhưng từ lúc em bắt đầu quyết định ở bên anh thì đã chuẩn bị hết cả rồi. Con trai của bố mẹ thích đàn ông, cùng một người đàn ông ở bên nhau, bố mẹ có quyền được biết”.
Công nghe thụ nói vậy, trong lòng lại càng thấy áy náy.
Công: “Anh biết, chỉ là… Anh không biết phải làm thế nào để đối mặt với mẹ em. Bác đã hy vọng em tìm được bạn gái đến thế…”.
Thụ trầm mặc một lúc: “Bởi thế, anh hy vọng em cứ để yên thế này, sau đó đến một thời gian nữa thì chúng ta cũng nhẹ nhàng chia tay?”.
Công trợn tròn mắt: “Không phải!”.
Thụ: “Vậy thì được. Thế anh nói xem, lúc nào chúng ta sẽ thú nhận?”.
Nói thật ra thì, lần này thụ bị sự do dự thiếu dứt khoát của công làm cho hơi tức rồi. Cậu không hiểu công rốt cuộc là làm sao nữa. Theo lý mà nói, hai người từ sớm đã sáng tỏ tâm ý của mình, cũng lên giường rồi, thời gian đâu ngắn ngủi gì, thụ cũng đã gặp cha Hướng. Hiện giờ thụ muốn công khai sự việc với nhà mình, cậu còn không ngại đối mặt, công thì hay rồi, cứ dền dền dứ dứ vừa muốn thế này, lại vừa muốn thế kia. Nói đi nói lại, làm cho cậu cảm thấy mình cứ như nhất thời ấm đầu, bộ dạng rõ ràng là mất kiên nhẫn, đợi không được nữa vậy.
Trong lòng thụ có chút không vui, nói: “Anh thích làm thế nào thì cứ thế đi”.
Công nhìn cậu, vội giải thích: “Không phải, ý anh là, dù sao chúng ta ở bên nhau cũng chưa bao lâu, gấp gáp cái gì chứ?”.
Lời vừa nói ra, cả hai im lặng vài giây, công trong lòng thầm kêu to: Hỏng rồi! Quả nhiên mặt thụ sầm xuống: “Anh nói cũng đúng, là em quá vội rồi, đáng lẽ nên suy nghĩ kỹ càng hơn”.
Trong lòng công loạn như ma, định nắm tay thụ lại bị cậu hất ra: “Đúng rồi, đồ ăn hôm nay không đủ ba người đâu, anh về nhà ăn đi vậy”, nói rồi đến đầu cũng không ngoảnh lại, đi thẳng về phía trước.