Vừa nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của bố Diệp là đóng sầm cửa lại: “Cô tìm nhầm người rồi”.
Mẹ Hướng hơi cao giọng, ở ngoài cửa nói tiếp: “Thầy giáo Diệp, xin thầy mở cửa, chúng tôi có chuyện muốn nói với thầy”.
Bố Diệp lướt mắt qua vợ con mình, cả hai đều tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng cũng đã nghe thấy những gì người bên ngoài nói. Thụ lại càng choáng váng, cậu không ngờ đến cả cha mẹ công cũng tới đây.
Bố Diệp: “Không có gì để nói hết. Các người còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
Mẹ Hướng cười một tiếng: “Thầy giáo Diệp, anh là thầy giáo, dạy dỗ giáo dục người khác thì tôi chịu; nhưng còn khóc lóc ăn vạ thì anh chắc chẳng làm được đâu nhỉ. Anh chắc chắn là mình muốn báo cảnh sát chứ?”.
Bố Diệp: “…”.
Bố Diệp suy nghĩ kỹ càng một lúc, thôi vậy, nếu hôm nay có thể cắt đứt hy vọng của con trai mình thì càng tốt. Thế là ông liền mở cửa cho hai người vào nhà.
Thụ căng thẳng nhìn ra phía sau cha mẹ công xem có còn ai không, mẹ Hướng dường như đọc được ý nghĩ của cậu, nhẹ giọng nói: “Vốn nó cũng định đến cùng, nhưng vì sát giờ lại có việc nên không đến được”.
Bố Diệp nhìn bộ dạng thất thần của con trai, lạnh giọng hỏi: “Hai người có chuyện gì?”.
Mẹ Hướng nhìn vợ chồng nhà họ Diệp, lại nhìn thụ, nói: “Tiểu Diệp, con về phòng trước đi, ta muốn nói chuyện với bố mẹ con một lát”. Thụ sững ra một hồi rồi mới gật đầu quay người rời đi.
Bố Diệp ngăn cậu lại: “A Ninh, con đứng lại đây. Đây là con trai tôi!”.
Từ lúc hai người xa lạ chẳng biết ở đâu chui ra này bước vào nhà, bố Diệp cảm nhận rõ ràng con trai mình đang dao động. Lại nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của thụ, ông bắt đầu thấy hối hận vì đã để hai người kia vào nhà.
Nghĩ đến đây, sắc mặt bố Diệp cũng trở nên sầm sì: “Hai người thân là bố mẹ thì hãy quản lý chặt chẽ con trai mình đi. A Ninh và con trai hai người đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, hy vọng các người trở về, từ nay về sau đừng làm phiền nhà chúng tôi nữa”.
Mẹ Hướng cũng chẳng để ý, nói: “Thầy giáo Diệp, tôi muốn nói chuyện riêng với chị nhà có được không?”.
Bố Diệp nhìn sang vợ, mẹ Diệp do dự một lúc rồi cũng gật đầu. Thế là hai người đi vào phòng ngủ, để lại cha Hướng và bố Diệp đứng trừng mắt nhìn nhau. Cha Hướng thì vô cùng tự nhiên thoải mái, tự tìm một cái ghế ngồi xuống, thụ cũng pha một tách trà cho ông. Uống mấy hớp trà, cha Hướng giống như nhớ ra điều gì, nhìn sang bố Diệp đang ngồi tự kỷ một mình bên cạnh, nói: “Cái khăn mẹ đứa nhỏ đang quấn là do Tiểu Diệp mua tặng đấy”.
Bố Diệp nghe thế liền quay sang trừng mắt với cha Hướng một cái.
Cha Hướng: “Còn tặng tôi, là một bộ đồ trà rất đẹp, tôi rất thích”.
Bố Diệp cũng không chịu thua kém: “Con trai tôi mười tuổi đã biết tự làm thiếp chúc mừng sinh nhật tôi rồi!”.
Cha Hướng: “Tôi thích món tôm rang muối của A Ninh, mùi vị rất ngon”.
Bố Diệp: “Đó là món mẹ nó thích nhất, nó còn đi học riêng món đó về nấu đấy”.
Cha Hướng: “Tiểu Diệp quả là một đứa trẻ ngoan!”.
Bố Diệp: “Đó là đương nhiên!”. Tự mãn cái khỉ gì, đó là con trai tôi cơ mà!
Cha Hướng điềm tĩnh nhìn bố Diệp: “Nhưng mà, anh sắp mất nó rồi”.
Mắt bố Diệp đỏ gay: “Đó là tại ai?! Đều là do con trai anh cả!”.
Cha Hướng lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Lại qua một lúc, cha Hướng đột nhiên bày ra vẻ mặt: “Ồ, tôi hiểu rồi” nhìn bố Diệp.
Bố Diệp thật sự thấy phiền rồi: “Lại làm sao thế?”.
Cha Hướng: “Không ngờ anh là giáo viên mà tư tưởng lại cổ hủ như thế”.
Bố Diệp: “Ý anh là gì?”.
Cha Hướng: “Anh cứ nhất quyết không chịu để con tôi và con anh ở bên nhau, là vì muốn được ôm cháu đúng không?”.
Bố Diệp: “Vớ vẩn, bây giờ đang là thời đại nào rồi!”. Cho dù có đúng cũng quyết không thể nói ra được!
Cha Hướng: “Việc đó cũng đơn giản thôi mà, cùng lắm sau này nhận nuôi một đứa, lấy họ Diệp nhà anh là được rồi”.
Bố Diệp cảm thấy tư duy của cái người ngồi trước mặt mình đây quả là không thể hiểu được: “Anh điên rồi à? Anh thật sự muốn chúng nó cả đời này cứ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sao?”.
Cha Hướng quay sang thụ nãy giờ vẫn đang đứng một bên: “Tiểu Diệp, nghe nói con muốn mở một quán cà phê?”.
Thụ gật đầu.
Cha Hướng: “Tiểu Diệp ở quán cà phê, Tiểu Hướng viết văn, nhà anh chẳng có họ hàng gì ở Dương Thành đúng không? Hai đứa cũng không cần phải ra ngoài làm việc, tự mình làm chủ thì lấy ai ‘chỉ trỏ’ chúng nó đây?”.
Bố Diệp không nói lời nào.
Lúc này, hai bà mẹ nãy giờ vẫn ở trong phòng ngủ cũng đi ra, mắt cả hai đều đỏ hồng, nhìn điệu bộ chắc là vừa mới khóc một trận. Mẹ Hướng kéo tay mẹ Diệp, thở dài một hơi: “Sự việc cũng đã đến nước này rồi, trải qua từng đó lần tự sát, vợ chồng chúng tôi cũng nghĩ thông suốt rồi. Con mình sống tốt mới là quan trọng nhất”. Mẹ Diệp gật đầu không ngừng.
Bố Diệp lại bàng hoàng sửng sốt: “Tự sát?”.
Mẹ Hướng đau khổ nhìn bố Diệp: “Đúng thế, trên thời sự cũng nói mỗi năm có rất nhiều những người đồng tính tự sát, hơn chín mươi phần trăm là vì bị các bậc phụ huynh ép buộc quá mức, lúc đầu chúng tôi cũng…”, mẹ Hướng dường như nghẹn lời, rúc vào lòng cha Hướng bật khóc.
Khóe miệng thụ giật giật.
Bố Diệp ngập ngừng hỏi: “Vậy…trước đó hai người không nhận ra nó muốn…”.
Mẹ Hướng: “Trước đó nó cũng như bình thường thôi, rất yên lặng. Chúng tôi nghĩ là chắc một thời gian nữa sẽ ổn, đến lúc đó lại tìm một đứa con gái giới thiệu cho nó, ai ngờ…”.
Mẹ Hướng uống một ngụm nước, điều hòa hơi thở một lúc mới nói tiếp: “Con trai nhà chúng tôi rất cố chấp, lúc đó đã nghĩ luôn đến phương pháp cực đoan rồi. Sau này tìm hiểu thêm các tài liệu mới biết, tâm trí những người trẻ tuổi hiện nay rất yếu đuối, nếu xuất hiện áp lực nặng nề không thể chịu đựng được rất dễ xảy ra phản ứng tiêu cực, ví dụ như hút ma túy, giết người, mại dâm,…”.
Bố Diệp dường như bị những lời nói của mẹ Hướng làm cho choáng váng cả người.
Mẹ Hướng: “Nói thật thì, thầy giáo Diệp à, từ khi con trai tôi còn rất nhỏ, tôi và cha nó cũng chỉ có một nguyện vọng, đó là mong cháu có thể trưởng thành bình an, khỏe mạnh. Bây giờ chúng tôi đã đạt được nguyện vọng của mình rồi, không chỉ thân thể khỏe mạnh mà sự nghiệp cũng thành công, thân là cha mẹ, còn có thể cầu mong gì hơn? Tiểu Hướng cũng thế, Tiểu Diệp cũng vậy, chúng đều là những người bình thường, chẳng qua chỉ là yêu một lần, làm những việc mình thích mà thôi, không ảnh hưởng gì đến người khác, cũng chẳng làm hại ai cả. Đợi qua vài năm nữa lại bảo bọn chúng nhận con nuôi, có thời gian thì về thăm chúng ta, cùng chúng ta uống rượu, đánh bài là được. Chúng ta, từ từ rồi cũng già cả thôi”.
Nghe lời nói của mẹ Hướng, thần sắc bố Diệp dường như có phần cảm khái.
Mẹ Hướng nhìn bộ dạng bố Diệp như thế, thở dài: “Con cái tự có phúc phận của chúng nó. Thầy giáo Diệp, anh thật sự muốn ép nó…”.
Bố Diệp giật mình: “Sao thế được! Cô đừng nói bừa! Tôi chỉ có mỗi thằng con trai này, tôi…”.
Bố Diệp không dám nghĩ tiếp, cũng không nói gì thêm nữa. Bố mẹ công nhìn nhau một cái, cha Hướng hắng giọng: “Chúng tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Nam Sơn, sáu giờ tối nay, nếu không ngại, hy vọng cả nhà anh chị nể mặt đến dùng bữa cơm”, nói rồi hai người liền cáo từ ra về.
Cả buổi chiều, nhà họ Diệp đều im lặng vô cùng, bố mẹ thụ trầm mặt không nói gì, thụ thì lại vào phòng ngồi nhìn thời gian trôi qua từng giây, từng phút một.
Thời gian dài đằng đẵng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt..
Mắt thấy cũng sắp đến sáu giờ, thụ cuối cùng cũng đứng lên, đi đến trước phòng bố mẹ. Trong phòng khói thuốc lượn lờ, thụ gọi một tiếng: “Bố…”.
Bố Diệp dáng vẻ tiều tụy ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.
Mắt thụ đỏ hồng: “Bố…”.
Bố Diệp im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Bố mẹ không đi đâu…con…đi đi…”.
Sáu giờ tối mùa đông, trời đã tối rồi, ánh sáng nhấp nháy phía xa kia là những ánh đèn trong các mái ấm. Thụ dường như chạy một mạch xuống lầu, còn chưa ra đến cổng khu nhà thì cậu đã khựng lại.
Công đang đứng đó.
Thụ nhìn thấy anh, không biết tại sao lại bật cười. Rõ ràng chỉ mới hơn một tháng không gặp, nhưng vào thời khắc nhìn thấy anh, cậu dường như lại một lần nữa làm quen anh từ đầu vậy. Cậu nghĩ, ồ, hóa ra đây là người mà mình vẫn luôn chờ đợi. Thụ thấy công đang từng bước từng bước lại gần mình, không nhịn được mà thầm đoán anh sẽ nói gì.
Nói: Anh đã đến đón em về rồi đây?
Nói: Để em đợi lâu rồi?
Nói: Anh yêu em?
Cậu nhìn công bước đến trước mặt mình, chậm rãi vươn tay ra ôm chặt lấy cậu.
Anh nói:
“Anh muốn ăn canh sườn em nấu.”
Thụ nghĩ, có lẽ, câu mà cậu muốn nghe nhất chính là câu nói này.