Sáng sớm, A bị tiếng chuông hẹn giờ đánh thức, cậu nhắm mắt đưa tay mò mò trên cái bàn đầu giường, mò cả nửa ngày cũng chẳng thấy chuông đâu, may mà người bên cạnh kịp thời tìm thấy mà tắt chuông, nếu không chắc ồn chết mất!
Ý? Đợi đã…
A mở bừng mắt ra: Bên cạnh có người! Cậu lập tức bật dậy nhìn sang bên cạnh mình, là B! Lại nhìn xuống cơ thể mình, toàn thân trống trơn, đến cái quần lót cũng chẳng có! Chuyện gì thế này? Cậu sao lại cả người không một mảnh vải cùng B nằm trên giường?
A cố gắng nhớ lại tối qua: Ăn cơm… hát karaoke… đánh mạt chược… bản thân toàn thua, uống cũng không ít rượu… về sau thì cố mãi cũng chẳng nhớ được gì. Có điều, chắc là mình uống say quá, B đành đưa luôn về nhà hắn.
Có lẽ do cử động của A quá mạnh, B cũng tỉnh dậy. Anh ngồi lên nhìn A: “Cậu tỉnh rồi hả?”.
A: “Tối qua anh đưa tôi về à?”.
B: “Tối qua cậu uống hơi nhiều, tôi không biết nhà cậu ở đâu, đành phải đưa về nhà tôi”.
A: “Thật cảm ơn anh”.
B khoát tay xuống giường, cầm lấy đồ ngủ mặc lên: “Không có gì”.
A yên tâm rồi, lại như nhớ đến chuyện gì hài hước lắm mà bật cười, nói với B: “Anh có biết lúc tôi tỉnh dậy thấy mình thế này đã nghĩ gì không? Nghĩ đến một cảnh thường thấy trong tiểu thuyết và phim truyền hình: Cái gì mà sáng sớm tỉnh lại thấy mình nằm ở nhà ai đó, nhìn trên người có mấy dấu đỏ đáng ngờ, trên giường còn có vệt máu, liền tưởng mình với đối phương đã làm gì rồi. Ha ha ha ha ha, tôi còn suýt nữa không nhịn được mà giở chăn ra soi ý chứ, ha ha ha ha ha…”.
Mặt B không thể hiện chút cảm xúc gì nhìn A. Đến tận lúc ngưng cười, A mới hỏi một câu: “Sao thế?”.
B: “Chúng ta thực sự đã làm rồi”.
A phì cười: “Anh đừng đùa nữa, không thể nào đâu!”.
B: “Tối qua tôi uống cũng không ít”.
A: “Trên người tôi đến cả vết hôn còn chẳng có”.
B kéo vạt áo ngủ ra: “Ở trên người tôi”.
A: “Thế vệt máu mờ ám đâu?”.
B: “Nếu cậu không bị mù màu thì cứ nhấc chăn lên đi, tôi nghĩ là cậu sẽ nhìn thấy thôi”.
A như bị sét đánh trúng đầu. Trên cổ B đúng là có mấy vết đỏ rất khả nghi, trên cánh tay cũng có mấy vết xanh tím, trên giường… trên giường cũng…
Cậu yếu ớt cất tiếng: “Sao có thể… Thế tại sao tôi chẳng cảm thấy gì cả…”.
Ánh mắt B nhìn cậu dường như có chút thương hại: “Tối qua cậu quả thật uống hơi nhiều…”.
Cho đến tận trước khi B ra khỏi cửa, A vẫn còn đang trong trạng thái hóa thạch. B nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, tối qua chắc cậu mệt chết rồi”, sau đó liền tinh thần phấn chấn rời khỏi nhà đi làm.
Ba ngày sau.
B đột nhiên nhận được điện thoại của A, nói muốn gặp anh có chút việc. Mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái nhưng B vẫn đồng ý. Hai người hẹn nhau ở một quán trà, A vừa nhìn thấy B đến, trên mặt liền hiện rõ vẻ mất tự nhiên. Đợi đến lúc B ngồi xuống rồi, A đẩy một bình đựng canh đến trước mặt B: “Cái này, đối với anh rất tốt đấy, anh uống đi”.
B mở ra xem: Canh gà ác hầm khoai.
B trầm mặc một lúc lâu: “Tôi cực kỳ chắc chắn là mình không phải đang ở cữ”.
A: “Cái này, để bồi bổ…”.
B: “Tôi cũng cực kỳ chắc chắn là mình không cần bồi bổ khí huyết”.
A: “Hôm ấy… hình như anh ra rất nhiều máu… cũng không biết có làm đau anh không… Đấy là lần đầu tiên của tôi mà… A, không phải, ý tôi là, đó là lần đầu tiên với đàn ông…”.
B: “Ý cậu là: Cậu ở trên tôi, khiến tôi chảy máu, vì thế muốn đem canh đến giúp tôi bồi bổ?”.
A: “Kỹ thuật của tôi chắc không tốt lắm… Xin lỗi…”.
B: “Tại sao lại là cậu ở trên mà không phải tôi ở trên? Rốt cuộc thì cậu lấy đâu ra tự tin là cậu ở trên tôi được cơ chứ?”.
A: “Cái đó còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là tôi rồi, anh ấy mà…”.
B hít một hơi thật sâu: “Được rồi, tôi cũng không muốn đùa nữa. Bây giờ tôi rất nghiêm túc nói với cậu, việc ngày hôm đó chỉ là trò đùa, lừa cậu một tý cho vui thôi. Chúng ta hoàn toàn chưa phát sinh chuyện gì cả”.
A vẻ mặt phức tạp nhìn B.
A: “Vậy vết… trên cổ anh là gì?”.
B: “Bị muỗi cắn”.
A: “Vệt máu trên giường…”.
B: “Cậu uống say không chịu ngồi yên, đánh tôi chảy máu mũi”.
A có phần thương xót nhìn người đối diện: “Nói thật… lý do có hơi giả dối… Tôi biết anh rất khó chấp nhận… nhưng… nếu đã phát sinh rồi…”.
B: “… Chúng ta thật sự, thật sự chưa phát sinh bất cứ chuyện gì cả”.
A: “Được rồi, được rồi, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi. Anh uống canh trước đã”.
B: “… Thôi quên đi, không tiếp chuyện cậu nữa. Tôi có việc, đi trước đây”.
B nói xong liền đứng dậy định rời đi, A thấy thế thì nghiến răng ken két, hướng về phía B hét lớn: ”Mấy ngày nay tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Quán trà vốn là nơi vô cùng yên tĩnh, A vừa hét lên một tiếng, toàn bộ khách khứa trong tiệm lập tức bắn tia nhìn không-chết-người-không-bỏ-qua về phía hai người. B chỉ cảm thấy dây thần kinh trong não mình “phựt” một cái đứt luôn rồi, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười, nhìn A hỏi: “Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào?”.
Ở Dương Thành này, vào tiết thu đông, chỉ cần một trận mưa cũng khiến nhiệt độ lạnh hơn. Lúc thời tiết thay đổi như thế, kiểu gì cũng có rất nhiều người bị cảm. Công, vì thức mấy đêm liền viết truyện để nộp cho kịp hạn, cũng rất đau khổ trúng chiêu: trúng gió sốt cao, nằm bẹp trên giường.
Buổi chiều, sau khi nhận được điện thoại của công, thụ liền giúp anh xin nghỉ, đồng thời còn tỏ ý nếu cần thì buổi tối mình cũng có thể đến làm được. Ông chủ liếc thụ một cái, nở nụ cười như có như không: “Tôi thật không biết quan hệ giữa hai người tốt đến thế cơ đấy”.
Thụ cực kỳ lúng túng, ông chủ khoát tay: “Được rồi, mấy ngày này cứ để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt. Dù sao thời tiết lạnh thế này, buổi tối cũng chẳng có mấy khách, mình tôi làm là được rồi”.
Gần đến giờ tan ca, thụ gọi điện cho công, hỏi anh muốn ăn gì, cậu mua đồ đem đến nhà làm cho. Giọng công, bởi vì đang ốm, nghe qua điện thoại lại càng trở nên trầm trầm, khàn khàn: “Anh muốn ăn… em…”, do còn đang ốm, trong lúc mơ màng, mấy chữ “nấu sườn cho anh” đã không thốt nổi ra lời.
Đầu kia, thụ nghe xong mà tai đỏ bừng, vội vàng dập điện thoại.
Công và thụ đã ở bên nhau rồi nhưng vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Công nghĩ thế nào thì cậu không biết, nhưng đối với thụ mà nói, mặc dù về mặt tình cảm đã chấp nhận công rồi, nhưng liên quan đến việc lên giường, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Nói thật ra thì, cậu vẫn đang trong giai đoạn học hỏi. Mấy bộ phim người lớn dành cho đồng tính nam ở trên mạng cậu cũng đã len lén tải về cả đám, mỗi lần xem đều mặt đỏ tai hồng, liên tưởng bộ phim đó vào trường hợp mình với công, bất luận là cậu ở trên hay anh ở trên, thụ đều không cách nào nghĩ tiếp được. Sau này nghĩ đi nghĩ lại mãi, làm tình vốn là một chuyện thuộc loại không học cũng biết, bản thân mình cứ để ý như thế, thật sự chẳng cần thiết. Kết quả, hôm nay vừa nghe thấy công mơ mơ hồ hồ nói một câu “Anh muốn ăn em”, chẳng biết tại sao mặt thụ lại đỏ bừng lên rồi.
Nhà công là căn hộ anh tự mình mua, một phòng khách, ba phòng ngủ, bài trí rất đơn giản, hài hòa. Căn hộ tọa lạc bên bờ con kênh cổ của Dương Thành, đứng ở ban công có thể nhìn thấy những cành liễu rủ dọc theo bờ kênh, phong cảnh rất đẹp. Lần đầu tiên thụ đến nhà công đã từng đùa: “Thảo nào lúc đầu bảo anh chuyển đến ở cùng em anh lại không chịu”.
Công ấp a ấp úng cả nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Em, em có muốn đến nhà anh ở không?”.
Thụ không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì cơ?”.
Công hít một hơi thật sâu, rút từ trong túi ra một sợi dây tết bằng chỉ đỏ, bên trên treo một chùm chìa khóa, đeo lên cổ thụ: “Sính lễ”.
Thụ nhìn kỹ, cái chùm chìa khóa này cũng phải đến gần mười chiếc: “Sao mà nhiều chìa thế?”.
Công: “Cứ thứ gì có chìa là anh đều làm thêm một cái cho vào đó”.
Thụ dở khóc dở cười: “Thế tại sao lại không phải là của hồi môn?”.
Công rất ngoan ngoãn nghe lời: “Được, là của hồi môn”.
Thụ: “…”.
Bị công làm phiền cả nửa ngày, cuối cùng thụ đành phải nhận chùm chìa khóa kia. Có điều nhà cậu đang ở bây giờ đã trả tiền trước nửa năm rồi, còn hai tháng nữa mới hết hạn, nên trước mắt vẫn chưa chuyển sang chỗ anh.
Lúc thụ đến được nhà công thì trời đã tối, mở cửa ra lại thấy bên trong vô cùng im ắng. Cậu nhẹ chân nhẹ tay bước đến phòng công, nhìn thấy anh đang ngủ say vội đưa tay lên trán thử nhiệt độ. May quá, cũng không nóng lắm. Công dường như cảm nhận được thứ gì mát mát chạm vào người, thoải mái dụi dụi đầu vào tay thụ. Thụ thấy hơi buồn cười, cầm khăn ướt giúp anh lau mồ hôi, lại sửa chăn để đảm bảo đắp kín người anh. Buổi chiều lúc gọi điện thoại, công bảo đã uống thuốc hạ sốt, giờ chỉ cần cho ra hết mồ hôi là được.
Cân nhắc tới việc dạ dày người ốm thường không tốt lắm, thụ nấu một nồi cháo trắng, kèm thêm một ít đồ chua. Thấy cơn sốt của công cũng đã hạ kha khá liền gọi anh dậy: “Dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp nào”.
Trong cả bữa ăn, công hoàn toàn im lặng, thụ nói gì anh cũng chỉ gật đầu hoặc ậm ừ vài tiếng thể hiện mình đang nghe mà thôi. Thụ cảm thấy rất kỳ lạ: Người này làm sao hôm nay lại im lặng thế? Ốm đến mức cả sức để nói chuyện cũng không có rồi à?
Ăn xong, công ra sô pha đọc sách, thụ ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Không ngủ nữa à? Sao hôm nay anh im lặng thế?”.
Công nghĩ một lúc, cuối cùng mới mở miệng: “Anh bị cảm cũng khá nặng, lây sang em thì không tốt đâu”.
Thụ bật cười, hôn công một cái, nói: “Để em thử xem có bị lây không”.
Không ngoài dự đoán, lần này đến lượt mặt công đỏ như mặt trời. Thụ thấy thế lại càng vui: “Í, đâu có bị lây, để em thử lần nữa”, nói rồi lại hôn công một cái.
Công nhìn thụ, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Em tranh thủ lúc anh bị ốm, ăn hiếp anh”.
Thụ đắc ý: “Ai bảo anh… ưm…”.
Công chuẩn xác bịt miệng thụ lại, cái lưỡi ẩm ướt như con rắn nhỏ trườn vào khoang miệng người đối diện, quấn quýt mà mạnh mẽ. Không biết có phải do vừa rồi còn đang sốt không mà thụ cảm thấy người công, thậm chí cả hơi thở của anh cũng nóng bỏng đến kinh người, khiến cho bản thân thụ cũng thấy nóng lên như đang cấp thiết đòi hỏi một thứ gì đó, bởi vậy mới không nhận ra dưới nụ hôn mãnh liệt kia, quần áo của hai người đã được chậm rãi cởi ra từ lúc nào không biết. Mãi đến khi cảm thấy cơ thể hơi lành lạnh, thụ mới dần tỉnh táo lại, thở dốc không ngừng.
Trước mặt là công, phần trên lõa thể, mặt đỏ bừng, trong mắt lại là dục vọng trần trụi.
Anh chăm chú nhìn thụ hồi lâu, sau đó vùi đầu vào cổ cậu, hơi thở nóng bỏng khiến thụ suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Công cố gắng bình ổn chính mình, khàn khàn cất tiếng: “Mau nói dừng, nếu không…”.
Thụ cười một tiếng, cầm lấy tay công đặt lên nơi đã thức dậy của mình, nhẹ giọng nói: “Dừng không được nữa rồi”.
Thụ chỉ cảm thấy hơi thở của công hình như càng nặng nề hơn, ngay sau đó đã thấy bản thân mình bị đè thẳng xuống ghế. Cậu ôm lấy anh, cảm nhận lưỡi anh đang dạo chơi trên cơ thể mình: bên tai, trên má, trước ngực… Đầu lưỡi đang chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, thụ cảm thấy mình sắp không thở được nữa rồi, lúc miệng công bao bọc lấy nơi đó, cậu bị kích động đến mức cả ngón chân cũng cong hết lại. Công dường như cũng cảm nhận được sự căng thẳng của thụ, chiếc lưỡi lại nhẹ nhàng liếm láp, tỉ mỉ dạo chơi ở nơi riêng tư đó. Thụ đã cứng đến mức sắp chịu không được, không kiềm chế nổi mà hét lên: “Mau… mau lên”.
Lưỡi công tiếp tục công việc dang dở thêm một lúc nữa, rồi mới luyến tiếc đổi sang dùng tay. Dư vị cao trào còn chưa hết, trong đầu thụ một mảng trắng xóa, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển. Công nhẹ nhàng chuẩn bị cho thụ, đợi đến khi cậu dần thích ứng, khuôn mặt lại trở nên đỏ bừng, anh liền tiện tay lấy cái cà vạt nãy giờ vẫn vứt ở trên sô pha bịt chặt mắt thụ lại.
Thụ kinh ngạc: “Đừng…”.
Công dịu dàng hôn cậu: “Đừng sợ”.
Thời khắc chậm rãi tiến vào, công nhẹ giọng nói bên tai thụ: “Diệp Chiêu Ninh, anh yêu em”.