“Ta biết y thuật” Bảo Bảo nhìn khắp người “Tiểu cô nương, ai đã băng bó vết thương cho ta vậy?”
”Ta” giọng nói non nớt của tiểu cô nương vang lên.
”Ngươi trị thương cho ta!?” Bảo Bảo nghi hoặc, những vết thương bị đá đập, áp lực của dòng nước trên người nàng không còn đau nữa.
”Đúng vậy, nơi này chỉ có ta.” Ngụ ý là ở đây chỉ có mình ta, không phải ta trị thương cho ngươi thì còn ai trị nữa.
”Tiểu cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Bảo Bảo tò mò nhìn tiểu cô nương này.
”Ta không biết.”
”Ngươi không biết? Ngươi bị mất trí nhớ?”
”Không”
”Vậy ngươi tên gì?”
”Không có”
”Thế người nhà ngươi đâu?” Hỏi xong câu đó Bảo Bảo muốn tát cho mình một bạt tai, chẳng phải lúc nãy tiểu cô nương nói chỉ có một mình nàng thôi sao.
”Không có”
”Vậy ngươi ở đây từ khi nào?”
”Từ khi có ý thức ta liền ở đây, là lão hổ nuôi ta.”
”Ngươi biết y thuật?”
”Ân”
”Không ai dạy ngươi y thuật?”
”Không”
Bảo Bảo há hốc mồm nhìn cô nương trước mắt này, đây là thiên tài, à không phải nói là quái vật mới đúng.
”Tiểu cô nương, ta ngủ mấy ngày rồi?”
”Ngươi ngủ hơn hai đêm”
”Lâu như vậy, không biết đám người Tiểu Hắc như thế nào rồi, ta lại cứu tên băng sơn đó thêm một lần, nhất định phải vài điều kiện mới được.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Hạ lưu con sông dưới vực
”Tiểu chủ tử, ngài đang ở đâu!”
”Nguyệt cô nương”
”Nguyệt Bảo, muội nghe thấy không?”
”Nha đầu thối, nha đầu thối~~~”
Sau khi Tiểu Hắc phát lệnh cầu cứu về Diêm Vương Điện, Tả hộ pháp lập tức báo tin cho Diệp thái tử.
Biết muội muội gặp nạn, Diệp thái tử cùng Tứ Hoàng tử chạy ngày chạy đêm tới.
Nhìn thấy Tề Ngôn, hai huynh đệ Diệp thái tử không màng thể diện chạy tới đánh tới tấp vào hắn.
Cũng tại hắn mà muội muội của bọn hắn sống chết không rõ. "Phi phi phi, nha đầu thối cát nhân thiên tướng mới đúng" Tứ hoàng tử vội nhả mấy ngụm nước miếng, cái gì ssoongs chết không rõ chứ.
Và đương nhiên Tề Ngôn chỉ thủ chứ không công. Ai bảo muội muội người ta vì cứu mình mà rơi xuống vực chứ.
Có thể nói mấy ngày nay bọn họ chia nhau các nơi dưới vực mà tìm nhưng đều không tìm được cái gì cả.
Huynh đệ Diệp thái tử và Tề Bạch cùng đám thuộc hạ đều nhìn thấy Tề Ngôn mấy ngày nay không ăn không ngủ chỉ uống nước chống đỡ vì muốn tìm được Bảo Bảo nhanh nhất.
Cái người râu ria đầy mặt, hốc mắt hõm sâu xuống kia đâu còn là Tề Đế lạnh lùng cao ngạo nữa.