Quân Có Bệnh Không

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành Trường An một đêm này náo nhiệt thêm mấy phần.

Đế vương trẻ tuổi Đại Hạ quốc Lý Duyên Trinh đăng cơ đã tám năm, loạn Hung Nô từ lâu đã bình ổn, giữa các bang quốc với nhau không còn nhiễu loạn, thiên hạ thái bình nơi nơi đều là không khí ca múa hát mừng vui. Việc thiên hạ đã phần nào bình ổn, cho nên Lý Duyên Trinh liền muốn quan tâm đến chính mình.

Tiên đế dòng dõi đơn bạc, tráng niên sớm hoăng (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng), Lý Duyên Trinh chưa kịp đến tuổi nhược quán (con trai thời xưa hai mươi tuổi gọi là nhược quán, chưa đến hai mươi gọi là vị quán) đã lên ngôi. Khi đó Hung Nô nhiễu loạn, thế cuộc rung chuyển, phi tần vào cung hầu hạ đều là những nữ tử đoan chính do hoàng thân vội vàng tuyển chọn ra, yên tĩnh quy củ, vô vị đến cực điểm. Mà Lý Duyên Trinh tính cách phong nhã, yêu thích thơ từ vũ nhạc, thế nhưng lúc hắn rảnh rỗi ngâm một chút thi từ cũng không có người biết thưởng thức, đám văn thần trong triều biết ngâm thơ cũng rất nhiều, nhưng hắn vừa nhắc tới, triều thần cùng hậu cung đều trả lời nhất loạt: “Bệ hạ, lấy quốc sự làm trọng.”

Đó là cỡ nào đau lòng.

Ngày hôm đó trên kim điện đợi mọi chuyện hồi báo xong xuôi, Lý Duyên Trinh nhìn quanh một vòng, ánh mắt cố ý rơi vào trên người Tô Thế Dự, uyển chuyển đề cập đến việc tuyển phi, nghĩ muốn chọn ra nữ tử thông minh lanh lợi, phong nhã một chút.

Tô Thế Dự buông mắt cười nhạt, đáp: “Đây là chuyện trong Hoàng gia, bệ hạ không cần dò hỏi chúng thần.”

Sở Minh Duẫn ghé mắt quét tới nhìn y một cái, hắn còn nhớ rõ ràng năm đó là ai khẽ cau mày ngăn cản việc tuyển phi, ngôn từ ôn hòa khẩn thiết, khuyên Lý Duyên Trinh đến nỗi quả thực nhiều năm sau cũng không dám mở miệng nữa.

Tổng kết lại chính là: Tuổi vẫn còn trẻ, tu thân dưỡng tính; quốc sự làm trọng, người chờ thêm chút nữa.

Lúc đó Sở Minh Duẫn thuận miệng kể lại cho Tần Chiêu, lắc đầu cảm thán: “Chính mình không thành gia lập thất còn muốn người khác cùng tu thân dưỡng tính, y ngày nào còn kiêm chức vụ Ngự Sử đại phu, phỏng chừng còn muốn đi quy ẩn tu đạo.” Tần Chiêu co quắp nghiêm mặt không để ý tới hắn.

Bất luận như thế nào, mọi việc đã định ra rồi, chọn ra nữ tử con nhà gia giáo vào kinh, tạo điều kiện cho Đế vương tuyển chọn.

Chỉ vẻn vẹn mấy ngày, đã có thật nhiều đoàn xe vào thành, quan gia tiểu thư ở tại kinh thành cũng khẩn trương chuẩn bị, cách xa ở đất phong các nước chư hầu cũng đưa tới đông đảo mỹ nhân. Chuyện nhàn thoại trong tửu lâu tất cả đều đối với việc tuyển phi lần này đem ra xoi mói bình phẩm, trình độ sôi nổi náo nhiệt còn hơn cả chính mình đón dâu.

Không khí này thực dễ khiến lòng người cũng bị cuốn theo, ngay cả Tần Chiêu cũng thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm, lại trực tiếp đến thư phòng tìm Sở Minh Duẫn chủ động nhắc tới việc này.

Sở Minh Duẫn chậm rãi giương mắt nhìn hắn, “Ngươi hâm mộ?”

“…” Tần Chiêu cứng ngắc mặt nói, “Nhiều quan lại vội vã đưa người vào cung như vậy, ngươi lại không biết bọn họ đánh chủ ý gì?”

Hậu cung tiền triều, từ xưa đến nay đều bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố.

Sở Minh Duẫn vân vê một khỏa nho xanh tươi ướt át, “Có ăn không?”

“Sư ca, ” Tần Chiêu không nhịn được nói, “Thời điểm hắn đăng cơ chúng ta không vào triều thì thôi đi, hiện tại cơ hội tốt như vậy ngươi dự định buông tha?”

Sở Minh Duẫn nhìn vào ánh mắt Tần Chiêu, ung dung thong thả đem mâm đựng trái cây chuyển qua một bên, lại lôi ra mấy quyển công văn đặt trên án thư, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía hắn, “Cơ hội gì?”

Hắn lạnh lùng nở nụ cười, “Đem nữ nhân làm quân cờ, đưa vào trong cung thổi chút gió bên tai? Chỉ có loại nhân tài vô dụng mới muốn dựa vào loại thủ đoạn này để củng cố địa vị của mình.”

Tần Chiêu không có gì để nói. Hắn cũng không ủng hộ loại thủ đoạn này, nhưng Sở Minh Duẫn từ trước đến nay thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, cơ hội này bọn họ nhìn không lọt, nhưng khó bảo đảm người khác sẽ không dùng nó để đối phó Sở Minh Duẫn. Lấy ngạo khí của sư ca hắn, đương nhiên sẽ không để vào mắt, nhưng hắn lại khó tránh khỏi lo lắng.

Sở Minh Duẫn nhìn bộ dạng này của Tần Chiêu, bỗng nhiên nói: “Ngươi nếu có hứng thú cũng không phải là không thể…”

Tần Chiêu kinh ngạc nhìn hắn.

Sở Minh Duẫn chậm rãi nói: “Suy nghĩ kỹ một chút, tuy rằng thủ hạ của ta không có nữ tử nào có thể sai phái, bất quá Đỗ Việt ngược lại làm cho người ta yêu thích, không bằng đem y đưa vào cung đi? Ngươi nỡ lòng bỏ đi không?”

“Sư ca…”

“Ai…các ngươi đang nói ta cái gì vậy?” Đỗ Việt đẩy cửa bước vào.

Tần Chiêu: “…”

Sở Minh Duẫn: “Tính toán chuẩn bị cho ngươi chút đồ cưới, Tần Chiêu muốn thú…”

“Vô nghĩa, ” Đỗ Việt tùy tùy tiện tiện tìm cái ghế ngồi xuống, “Ngươi cái người này cả ngày thiếu đạo đức, Tần Chiêu mới không làm ra cái gì mà đồ cưới.”

Chữ cuối cùng kia của Sở Minh Duẫn bị âm thanh trong trẻo của Đỗ Việt hoàn toàn đè ép, nhưng Tần Chiêu vẫn khẩn trương liếc nhìn Sở Minh Duẫn một cái, đôi môi mân thành một đường.

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu cười nhạo thành tiếng, hài hước thở dài một hơi, cầm xấp công văn đứng lên bước ra ngoài thư phòng.

Đỗ Việt ở phía sau gọi hắn: “Ai, ngươi đi nơi nào? Ta vừa mới đến!”

Sở Minh Duẫn người đã đi thật xa, âm thanh vẫn rõ ràng từ xa xôi truyền đến, “Trong phòng này ngớ ngẩn quá nặng, ta đi ra ngoài hóng mát một chút.”

“Ta kháo, ” Đỗ Việt nhíu mày, “Có tin hay không lão tử hạ độc ngươi.”

Kỳ thực hắn cũng chính là ỷ vào Sở Minh Duẫn không nghe thấy mới dám nói như thế.

“… Đỗ Việt.” Tần Chiêu bỗng nhiên gọi y.

“Làm gì?” Đỗ Việt nhìn về phía hắn.

Tần Chiêu đụng phải cặp mắt trừng to của Đỗ Việt liền cứng họng, một chữ kia của Sở Minh Duẫn, âm thanh rõ ràng đập vào trong lòng hắn, làm cho hắn hoảng loạn gần như không biết làm sao, cũng may hắn trời sinh một khuôn mặt không biểu lộ tâm tình, Đỗ Việt cũng không phải người tỉ mỉ, không nhìn ra được có cái gì không đúng.

Tần Chiêu tìm từ nghèo nàn nửa ngày, cuối cùng nhạt nhẽo nói: “Ngươi ăn nho không?”

Đỗ Việt theo đó nhìn về phía án thư, quả nho trên đĩa còn dính óng ánh thủy châu, gật gật đầu, “Ăn!”

Bên này Tần Chiêu cùng Đỗ Việt ngồi đối diện nghiêm túc ăn xong mấy quả nho, bên kia Sở Minh Duẫn mang theo công văn tiến vào cung.

Thái úy cùng Ngự Sử đại phu mỗi tháng đều phải trình báo sự vụ lên hoàng đế, đây là thông lệ.

Sở Minh Duẫn theo cung nữ dẫn vào ngự thư phòng, lúc này Tô Thế Dự cũng đã đến, trong tay y đồng dạng nắm mấy tập công văn, quan sát án thư không biết đang suy nghĩ gì. Chủ vị Lý Duyên Trinh tay cầm một con dao khắc, cúi đầu chuyên tâm mài, bên cạnh hắn đứng thẳng một thân cây cao bằng một người lớn, nhàn nhạt lộ ra mùi thơm, có thể nhìn ra được là chất liệu thượng thừa, đại khái là nơi nào tiến cống tới gỗ quý.

Hiện nay bệ hạ ngoại trừ chính sự, quốc sự, chuyện thiên hạ ra thì mọi chuyện đều tinh thông, đặc biệt là điêu khắc vẽ tranh.

Sở Minh Duẫn hướng Lý Duyên Trinh hành lễ, Lý Duyên Trinh qua loa mà đáp một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không dứt ra được, miệng nói: “Công văn đặt ở trên bàn đi.”

Trên án thư từ lâu đã đặt vài bức chân dung nữ tử được tuyển chọn, trên quyển trục còn tán loạn vài mảnh vụn dao khắc. Sở Minh Duẫn hiểu rõ Tô Thế Dự đang quan sát cái gì, y là đang tìm nơi có thể thả công văn xuống. Sở Minh Duẫn tiến lên trực tiếp đem công văn đặt ở trên bức họa, Tô Thế Dự liếc mắt nhìn hắn, cũng buông đồ xuống.

Tô Thế Dự sửa lại ống tay áo một chút, Lý Duyên Trinh vẫn như trước đắm chìm trong con dao khắc, vội ho nhẹ một tiếng. Tô gia từ khi hắn còn là Thái tử vẫn luôn nâng đỡ hắn, Tô Thế Dự so với hắn lớn tuổi hơn, Lý Duyên Trinh đối với hắn thập phần tôn kính, nghe tiếng liền vội vã ngẩng đầu lên, cười nói: “Trẫm nghe, các ngươi báo cáo đi…”

Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự thật sự là tập mãi thành quen, tùy ý Lý Duyên Trinh toàn tâm nhìn khúc gỗ nghe xong báo cáo, cuối cùng thu hồi ánh mắt nhìn bọn họ cười than thở: “Trẫm nhờ có hai vị ái khanh giúp đỡ, thiên hạ an khang, trời yên biển lặng, có thể nói là may mắn rồi.”

Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự cười trả lời, trong đó tâm tư dị biệt.

Lý Duyên Trinh trầm ngâm trong phút chốc, nói: “Còn có một chuyện, trẫm muốn hỏi hai vị ái khanh một chút.”

“Bệ hạ cứ nói đừng ngại.”

“Khối gỗ này đúng là thượng thừa, trẫm cho là chỉ có điêu khắc thành mỹ nhân tuyệt thế mới có thể không phụ trời ban, ái khanh có người nào có thể đề cử sao?”

“…”

Trầm mặc chốc lát, Tô Thế Dự mở miệng nói: “Kì tuyển phi lần này, mỹ nhân trong thiên hạ tề tụ đông đảo, bệ hạ lựa chọn một người ở trong đó là được rồi.”

Lý Duyên Trinh lắc lắc đầu, “Trẫm tự nhiên là đã xem qua, nhiều tú nữ dung sắc như vậy vẫn không qua nổi Tô ái khanh, trẫm nhìn không lọt.”

“Thần một nam tử sao có thể cùng đánh đồng với nhau, ” Tô Thế Dự cười nói, “Còn nữa, nếu là thật sự bàn luận về dung mạo, Sở đại nhân mới có thể xưng là tuyệt sắc.”

Sở Minh Duẫn vẫn luôn trầm mặc khẽ liếc mắt nhíu mày nói: “Ta cũng là nam tử.”

Tô Thế Dự đón nhận ánh mắt của hắn, hơi hơi mỉm cười nói: “Ta có nói qua không phải? Sở đại nhân vội vã cường điệu cái gì.”

Hắn chợt nhớ tới hiền lương ôn nhã Tô đại nhân thật ra là cái người thù dai.

Sở Minh Duẫn đem toàn bộ làm như không nghe thấy, vừa quay mặt lại va vào ánh mắt Lý Duyên Trinh đang ở trên mặt hắn xem xét kỹ càng, hắn không khỏi sững sờ, không kịp mở miệng đã thấy Lý Duyên Trinh thần sắc khổ não mà lắc lắc đầu, “Sở ái khanh mặc dù cũng đẹp đẽ, nhưng mà mặt mày quá yêu dã diễm lệ, không phải là loại hình trẫm yêu thích.”

Tô Thế Dự rơi vào trầm mặc.

Sở Minh Duẫn mi tâm nhảy nhảy, hắn cười lạnh một tiếng, qua loa nói: “Tướng mạo thần không hợp tâm ý bệ hạ, thực sự là… xấu hổ không chịu nổi.”

Lý Duyên Trinh giơ tay lên một cái, “Không sao”, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thế Dự, “Ngươi vừa nãy có phải mới vừa nở nụ cười?”

Tô Thế Dự bình tĩnh mà ngước mắt lên, “Không có.”

“Tô ái khanh yêu thích loại hình như vậy sao?” Lý Duyên Trinh lời vừa ra khỏi miệng lại tự mình lắc đầu nở nụ cười, “Trẫm quên mất, ngươi xưa nay nào có yêu thích cái gì.”

Trên đời này mỹ nhân vô số, ngoại trừ thâm cung hào môn, đương nhiên còn có hoa nhai liễu hạng (chỉ chốn thanh lâu). Nỉ non oanh đề yến ngữ, lượn lờ làn gió thơm nức mũi, đúng là nơi cực lạc chốn nhân gian.

Một cỗ nhuyễn kiệu dừng trước cửa Hồng Tụ các, tú bà đứng phía trước đón khách vừa thấy nam tử kia liền bước nhanh tới nghênh tiếp, ân cần cười nói: “Ngài sao lại tự mình đến đây, có chuyện gì chỉ cần gọi người nói một tiếng, cũng không cần phải vội vàng…”

Nam tử khoát khoát tay đánh gãy lời của nàng, “Nàng đâu?”

“Đang ở trong phòng nghỉ ngơi, ta đi gọi nàng.”

“Không cần.” Nam tử cất bước đi lên lầu. Dưới lầu tiếng cười cười nói nói thấp xuống, tỳ nữ vì hắn mở cửa, cung kính mà thi lễ một cái sau đó lui sang một bên. Bài trí bên trong căn phòng này cùng với nơi vừa bước vào phảng phất là hai loại địa phương bất đồng, trắng trong thuần khiết ôn hòa, hoàn toàn không có phù hoa mị thái. Sa trướng trùng trùng điệp điệp, theo gió nhè nhẹ bay, một thân ảnh xinh đẹp đến gần, bàn tay mềm mại vén lên trướng mạn, nữ tử đối với hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt mày nhu hòa tú lệ.

Tĩnh Xu đối nam tử thi lễ một cái, lúc này mới giương mắt nói: “Ngài tự mình đến đây, tại sao không sớm thông báo một tiếng?”

Nam tử ngồi xuống, cười nói: “Không có việc gì, tới thăm ngươi một chút.”

Tĩnh Xu tiến lên tự mình rót đầy trà cho hắn, nhợt nhạt cười, mở miệng đang muốn nói chuyện, phương xa bỗng nhiên mơ hồ truyền đến một tiếng vang trầm thấp, trên mặt đất hơi rung lên một chút, cực kỳ nhẹ nhàng, cơ bản đều bị tiếng trêu đùa dưới lầu che lại, nếu không phải nội lực không cạn e rằng rất khó có thể phát giác. Nam tử cũng nhìn về ngoài cửa sổ, bọn họ kinh nghi bất định nhìn nhau liếc mắt một cái, trực giác bất an.

Tiếng bước chân hoảng loạn thẳng hướng đến nơi này, gã sai vặt không kịp thi lễ đẩy cửa bước vào, há miệng gọi: “Thiếu chủ! Không xong, Phía Tây ngoại ô bên kia xảy ra vấn đề rồi!”

“Làm sao vậy?” Nam tử bỗng nhiên đứng dậy.

Chân trời bỗng nhiên nổ lên một tiếng sét, Tĩnh Xu bước nhanh đi tới trước cửa sổ, chỉ thấy xa xa mây đen ánh chớp như xà, tiếng sấm vang vọng như chiêng trống xuyên thấu trời, ầm ầm lăn đến, những đám mây đột nhiên sụp đổ, mưa như trút nước tầm tã rơi xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Tô Thế Dự: Thứ cho ta nói thẳng, ta không phải nhằm vào Sở Minh Duẫn, ta là nói các chư vị đang ngồi, tất cả đều có bệnh.

Sở Minh Duẫn: →_→

Tần Chiêu: →_→

Đỗ Việt: =.=

Lý Duyên Trinh: Tô ái khanh yêu thích loại hình như vậy sao?

Sở Minh Duẫn: Không cần hỏi, y thích, cho nên sau đó yêu ta.

Lý Duyên Trinh: →_→

Tô Thế Dự: →_→

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio