Mạch thượng hoa khai, Dương liễu đôi yên. Mùa xuân dần đến, ngày tuần thú cũng sắp tới.
(Hoa trên đường đã nở, cây dương liễu xếp thành hàng như làn khói).
Ngự Sử đại phu Tô Thế Dự làm việc xưa nay ổn thỏa tin cậy, chỉ trong mấy ngày mình không ở đây đã đem mọi việc an bài thoả đáng, sau đó viết ra một phong tấu chương, vào cung trình lên Hoàng đế phê duyệt.
Lý Duyên Trinh xem qua một lượt, gật gật đầu, “Như vậy là tốt rồi, Tô ái khanh làm việc xưa nay trẫm rất yên tâm.” Hắn đem tấu chương để sang một bên, “Ái khanh tựa hồ còn có chuyện muốn nói?”
“Vâng, ” Tô Thế Dự quỳ xuống, “Kính xin bệ hạ tạm thời ban cho thần binh quyền Nam Cảnh.”
Lý Duyên Trinh kinh ngạc, “Binh quyền Nam Cảnh?”
“Đúng vậy. Mấy ngày trước đây một người Mông báo tin cho thần, sau nhiều ngày tra xét phát hiện vụ án Hoài Nam vương mặc dù đã được xác thực, nhưng điểm đáng ngờ còn rất nhiều, cho dù trong đó không có bẫy rập, chỉ sợ đến lúc đó hắn cũng tuyệt sẽ không bó tay chịu trói. Hoài Nam vương sở hữu vô số tinh binh, chung quy cùng với quân sĩ không thể đánh đồng với nhau, nếu có được vũ khí từ Nam Cảnh tương trợ, nếu đột nhiên phát sinh biến cố cũng có thể kịp thời ứng phó.” Tô Thế Dự bổ sung, “Chờ đến khi hồi triều thần nhất định sẽ lập tức trao trả binh quyền, tuyệt sẽ không trì hoãn.”
Lý Duyên Trinh cười cười, “Hà tất phải giải thích, trẫm sẽ không hoài nghi ngươi có lòng dạ nào khác. Chẳng qua, ” Hắn dừng một chút, thở dài, “Ái khanh cũng biết, binh phù cũng không hề nằm trên tay trẫm. Cho dù hiện tại trẫm đáp ứng ngươi, Sở ái khanh liệu có đưa nó cho ngươi, vẫn còn chưa biết.”
“Bệ hạ không cần lo lắng chuyện này, về phía Sở thái úy thần sẽ đích thân đi một chuyến, có lẽ hắn sẽ không kháng chỉ không tuân theo, nếu như có thể nhân cơ hội này thu về binh phù, chính là kết quả tốt nhất.”
Lý Duyên Trinh gật đầu đáp ứng, trái lại trong lòng lại có chút sầu lo, “Nói tới Sở ái khanh, ngươi nhiều ngày không ở trong triều, nếu hắn nhân cơ hội hành động, vậy phải làm sao?”
“Thần chính là có ý đó.” Tô Thế Dự thu liễm con ngươi.
“… Ái khanh có ý gì?”
Tô Thế Dự cụp mắt, bình tĩnh nói: “Đúng như bệ hạ nói, lúc thần không có ở đây, Sở thái úy tự nhiên sẽ bớt đi rất nhiều lo ngại, chúng ta cũng có thể nhờ vào đó xem xem hắn đến tột cùng là có mưu đồ gì. Huống hồ khoảng cách từ nơi này đến Hoài Nam cũng không tính là quá xa, nếu có đại sự gì phát sinh, cố gắng ra roi thúc ngựa không bao lâu là có thể trở về.”
“… Thăm dò sao?” Lý Duyên Trinh trầm tư chốc lát, gật đầu đáp ứng, “Cứ theo lời ái khanh nói.”
Bên trong thư phòng, Sở Minh Duẫn lười nhác dựa lưng trên ghế, chờ Tô Thế Dự nói rõ ý của mình, sau lại gật đầu, lơ đễnh nói: “Sự tình trọng đại, tất nhiên là phải phối hợp. Ta sẽ viết thư dặn dò, Tô đại nhân chỉ cần mang đến đưa cho tướng lĩnh bên kia là được.”
“Sở đại nhân, quy củ từ xưa đến nay đều là thành tướng thấy binh phù mà hành sự.” Tô Thế Dự nhắc nhở.
“Ta đương nhiên là biết, ” Sở Minh Duẫn trải rộng giấy viết thư lên bàn, “Chỉ có điều vì an toàn để tránh việc xảy ra sai sót, binh phù cũng không ở trong phủ của ta, mà lộ trình của Tô đại nhân đã định, nếu cho người đem về e rằng sẽ làm chậm trễ vài ngày, thư cũng có thể dùng, không cần lo lắng.” Hắn nói hời hợt, bỗng nhiên lại giương mắt nhìn về phía Tô Thế Dự, câu ra một nụ cười, “Lại nói, binh phù kia lạnh như băng, nào có thể so được với bức thư ta tự tay viết, mỗi ngày đều thấy nói không chừng còn có thể khiến Tô đại nhân nghĩ về ta nhiều hơn một chút đây.”
Ý muốn khước từ đã rõ ràng, Tô Thế Dự đã sớm chuẩn bị, cũng không chấp nhất, chỉ là khi nghe nói đến câu cuối không khỏi cười có phần bất đắc dĩ, “Cho dù không có thư, chỉ sợ cũng rất khó không nghĩ đến Sở đại nhân đi.”
“Ồ –?” Sở Minh Duẫn đang đưa thư tới, nghe vậy nhân thể nắm chặt tay Tô Thế Dự, ý cười càng sâu hơn, giảm thấp thanh âm nói: “Đã như vậy, đêm nay Tô đại nhân dứt khoát đừng trở về phủ nữa, lưu lại theo giúp ta thì thế nào?”
Tô Thế Dự rút tay về lui lại một bước, tránh né ánh mắt của hắn cười nhạt nói: “Sở đại nhân công vụ bề bộn, ta sao có thể quấy rối.”
Sở Minh Duẫn vô vị thu tay về, bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, Tô đại nhân lần này đi Hoài Nam chỉ sợ không đến nửa tháng cũng chưa về được, ngươi nếu khăng khăng tự mình đi, chắc hẳn mọi việc trong triều đã an bài thỏa đáng?”
“Chuyện trên triều bề bộn khó khăn, còn nói gì tới an bài.” Tô Thế Dự liếc mắt nhìn hắn, “Nhưng đã có Sở đại nhân ở đây, ta còn có cái gì không yên lòng?”
Sở Minh Duẫn hơi nhíu mày, trong lòng sáng tỏ, ngược lại liền nở nụ cười, “Tô đại nhân đã nói như vậy, xem ra ta không muốn biểu hiện nhiều cũng không được a.”
Tô Thế Dự không trả lời, y quan sát bức thư trong tay, đột nhiên mở miệng hỏi: “Thủ hạ trong quân doanh của Sở đại nhân luôn kỷ luật nghiêm minh, vậy nếu như cùng lúc có cả thư cả binh phù đều ở đây, không biết khi đó tướng lĩnh sẽ phục tùng cái nào đây?”
Sở Minh Duẫn tay nâng má, nhìn chằm chằm y chậm rãi cười nói: “Thư và binh phù đều xuất phát từ tay ta, mệnh lệnh cũng sẽ không xung đột, tại sao phải phân chia cái này cái khác?”
Tô Thế Dự ngước mắt chống lại ánh mắt của hắn, bình thản nở nụ cười, “Không có gì, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này nên mới hỏi thôi.”
Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã hạ xuống một cơn mưa phùn, hoàng hôn bốn phía. Gió nhẹ thổi lên mang theo một chút hơi lạnh, chỉ là y lại mơ hồ nhớ tới lòng bàn tay ấm áp của Sở Minh Duẫn, Tô Thế Dự hít sâu một hơi đè xuống rung động trong lòng.
Y xoay người lại ngước nhìn tấm biển phủ Thái úy mông lung hiện ra giữa màn mưa bụi, lại rút ra bức thư từ trong tay áo, thở dài một tiếng, “Xem ra… binh lính Nam Cảnh đều đã đổi sang họ Sở.”
Đầu tháng ba, Ngự Sử đại phu thụ quân mệnh, thay mặt thiên tử xuất hành, tuần thú các nước chư hầu.
Trời quang nắng đẹp, mây xuân bao vây. Lý Duyên Trinh mang theo cả triều văn võ bá quan đưa tiễn đến ngoài thành Trường An, tinh kỳ bay giữa trời, nghi trượng uy nghiêm, trống nhạc mạnh mẽ dữ dội, tiếp đó trầm trầm rơi xuống.
Chén rượu nghiêng đổ trên mặt đất, khiến cho lớp cát mịn ướt sũng, hương rượu ngào ngạt, ca nhạc khinh xướng.
Tô Thế Dự cúi người quỳ ở ở giữa, nghe Lý Duyên Trinh đọc xong nghi lễ chi từ, hai tay tiếp nhận phù tiết (vật làm tin khi vua sai đi sứ hoặc điều binh), lúc này mới đứng dậy cung kính thi lễ.
Nghi thức hoàn thành, Lý Duyên Trinh tỉ mỉ nhìn người trước mặt trong chốc lát, mở miệng căn dặn: “Ái khanh đi lần này, trên đường nên cẩn thận nhiều hơn một chút.”
“Đa tạ bệ hạ quan tâm.” Tô Thế Dự đáp.
Phía sau đoàn xe vừa thấy y đứng lên, liền bắt đầu chuẩn bị khởi hành. Tô Thế Dự hướng Lý Duyên Trinh cáo từ, quay người đi về phía xe ngựa, lúc đi ngang qua Sở Minh Duẫn không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, lại bất ngờ không kịp đề phòng va vào ánh mắt của đối phương, con ngươi sâu tựa biển.
“Tô đại nhân, ” Sở Minh Duẫn bỗng nhiên đưa tay kéo y lại, nghe không ra cảm xúc nói: “Cũng đừng chết ở nơi đó a.”
Thanh âm này của hắn nhàn nhạt, gần như không chập trùng, chỉ có vài tên thần tử phía sau mơ hồ nghe thấy được, vẻ mặt nhất thời cực kỳ ngoạn mục.
Tô Thế Dự cũng là sững sờ, đoán không ra ý tứ của hắn, lại nhớ hôm nay khi ra khỏi thành hắn nhìn nơi xa thái độ khác thường trầm mặc ít nói, vì vậy vô tình nở nụ cười, “Sở đại nhân yên tâm, dĩ nhiên sẽ không.”
Cổ tay Tô Thế Dự cũng gầy gò giống như người của y, hắn không tự chủ hơi nắm chặt một chút, yên lặng nhìn người kia mặt mày mỉm cười, không nhịn được cũng chậm rãi nhếch lên khóe môi, để sát vào bên tai Tô Thế Dự, trầm thấp nói: “Vậy Tô đại nhân nhớ trở về sớm chút, miễn cho ta tương tư thành bệnh.”
Tô Thế Dự thân hình đột nhiên hơi cứng lại, nghiêng đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau ở giữa chỉ còn một khoảng cách nhỏ bé, từ trước đến nay Ngự Sử đại phu luôn nội liễm khiêm tốn đột nhiên không rảnh bận tâm ở đây đang có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, chỉ nghe thấy trong tim mình như có dùi trống đánh vào, y vô cùng hiếm thấy không thối lui chút nào, chỉ là buông mắt nhẹ giọng nở nụ cười, “Được.”
Y ôn ngôn (lời nói nhẹ nhàng) đáp, âm thanh như ngọc rơi xuống những cánh hoa.