Tô Bạch không nhịn được như muốn đâm thủng một lỗ trên bức thư đang cầm trong tay, mơ hồ ngửi được trên đó thoang thoảng hương son phấn, y lấy lại bình tĩnh, tiến lên trước dâng hai tay đưa bức thư cho Tô Thế Dự, “Công tử.”
“Để một bên là được rồi.” Tô Thế Dự hơi ngừng bút, quét mắt nhìn một cái, “Lan Y đã rời khỏi Dĩnh Xuyên rồi?”
“Vâng, nàng hẳn là đến Tương Dương.” Tô Bạch đặt thư trên án, để ý mấy tờ giấy trong tay Tô Thế Dự đang hong khô, “Ồ, công tử đang viết điếu văn (văn tế người chết) cho Ngụy thượng thư?”
“Điếu văn đã viết xong.” Tô Thế Dự lên tiếng, “Ta mệnh cho Lễ bộ đưa tới chút bài mẫu, hiện tại trước chọn một lần, ngày mai trình lên cho bệ hạ xem qua sau đó có thể quyết định thụy hào (tên sau khi chết)cho Ngụy thượng thư.”
“Quyết định thụy hào?” Tô Bạch kinh ngạc nói, “Nhưng mà… Nhưng mà Ngụy thượng thư không phải có tội thân sao?”
Tô Thế Dự ngước mắt nhìn y, cười nhạt nói: “Làm sao ngươi biết hắn có tội thân?”
“Không phải đều nói như vậy sao… Chứng cứ vô cùng xác thực, Ngụy thượng thư còn sợ tội tự sát gì gì đó…”
“Một phong thư mà thôi, không thể xem là chứng cứ xác thực.” Tô Thế Dự gác bút lại, “Huống hồ những năm này Ngự Sử đài thu được không ít vật có chữ viết mô phỏng chính xác, ngươi chắc là cũng từng gặp qua thủ pháp tinh diệu lấy giả đánh tráo.”
“Vậy ý của công tử là Ngụy thượng thư bị người hãm hại?” Tô Bạch hỏi.
“Một chút suy đoán thôi, dù sao ta cũng không nghĩ ra động cơ Ngụy thượng thư muốn tư thông với địch phản quốc.” Tô Thế Dự nói, “Hung Nô Khả Hãn tuổi đã già, bây giờ dưới trướng mấy người nhi tử mỗi người đều có thế lực, minh tranh ám đấu không ngừng, e rằng sớm muộn sẽ có tràng đại loạn. Mà bệ hạ chúng ta tuổi còn trẻ, Đại Hạ thế cuộc ngày càng an ổn, Ngụy thượng thư đã gần đến tuổi lục tuần, ở trong triều lại là Hộ bộ Thượng thư trách nhiệm nặng nề, cần gì phải nương nhờ vào Hung Nô đặt mình vào tình thế nguy hiểm.”
“Thật đúng vậy.” Tô Bạch gật gật đầu, “Bất quá cũng lạ, trước đây Ngụy thượng thư vẫn luôn kiên trì muốn cùng Hung Nô kết minh, khiến ai cũng không nghĩ tới cái này.”
“Chính vì hắn muốn cùng Hung Nô kết minh, mới có thể bị người mưu hại mà chết.” Tô Thế Dự nhàn nhạt nói.
Tô Bạch nghi hoặc không thôi chờ y nói tiếp.
“Mục đích của đối phương cũng không phải là đẩy hắn vào chỗ chết, mà là muốn triệt để phá hoại chuyện cùng Hung Nô kết minh.” Tô Thế Dự hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Ngụy thượng thư thân là phái đứng đầu ủng hộ, một khi chứng minh hắn có tâm nương nhờ vào Hung Nô, vậy những người khác cũng khó tránh khỏi có hiềm nghi này, cứ như vậy kết quả sẽ giống như hôm trước lâm triều nhìn thấy, không chỉ không có người nào dám ủng hộ việc minh ước, mà còn có rất nhiều đề nghị đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Hung Nô để bày tỏ sự trong sạch.”
Tô Bạch nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Nói như vậy, Ngụy thượng thư luôn miệng nói là công tử ngài giao thư cho hắn, cũng không phải muốn kéo ngài hạ thuỷ, mà là người kia đã thiết kế tốt, để tỏ ra Ngụy thượng thư càng khả nghi, không cho hắn một chút cơ hội để trở mình?” Hắn dừng một chút, lại nói, “Thế nhưng… Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến Ngụy thượng thư nghĩ đó là ngài đây?”
Tô Thế Dự thấp mắt nhìn ngòi bút chảy ra một giọt chu sa đỏ sẫm như máu, thấm nhòa bên viền mép trang giấy trắng tinh, “Đại khái là dùng mặt nạ da người giả trang thành ta.”
Tô Bạch sống lưng hơi phát lạnh, không khỏi nghĩ mà sợ, “… Hoàn hảo bệ hạ tin tưởng công tử.”
Tô Thế Dự dời tờ giấy ra một chút, đầu ngón tay cọ phải một lớp mỏng mực hồng, nghe vậy chỉ cười không nói.
“Chẳng qua việc này đối với người kia có ích lợi gì, phí nhiều công phu như vậy lại chỉ vì muốn cùng Hung Nô đối nghịch?” Tô Bạch bừng tỉnh nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, công tử, ngài nói có phải là cái kia… Sở thái úy a? Cha ta lần trước không phải đã hồi báo cho ngài, nói những vị đại nhân còn lưu lại trong triều thay đổi thái độ đều là bởi vì bên kia Thái úy phủ…”
“Mấy lời nói vừa rồi đều chỉ là ngươi ta suy đoán, nói gì đến xác định được là ai.” Tô Thế Dự bình thản nói.
“Nhưng là cũng đã rất rõ ràng a, trong triều người cùng Ngụy thượng thư tranh chấp kịch liệt nhất, ghét Hung Nô nhất không phải là…”
Tô Thế Dự cười nhạt, đánh gãy lời y, “Ngươi lui ra đi.”
Tô Bạch sững sờ, không rõ vì sao, lại vẫn cúi đầu đáp ứng, an an phận phận khom người rời khỏi thư phòng.
Chu sa trên ngón tay đã khô, nhàn nhạt điểm lên một vệt đỏ tươi, Tô Thế Dự thấp mắt nhìn chốc lát, tiếp đó thu ngón tay về nhẹ giọng cười cười, tiếp tục đề bút vạch ra trên sổ con.
Trong nháy mắt bước vào ngự thư phòng, Lục Thanh Hòa không khỏi sửng sốt.
Ánh vào tầm nhìn là một tượng gỗ cao bằng người nàng, nữ tử dáng người thướt tha, trên y phục thêu mấy tầng hạnh hoa vân, tóc đen như thác nước dài đến eo, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào sau lưng nó, giữa quang cảnh minh ám thật khiến người ta nhớ lại thần nữ Lạc Thuỷ bộ dạng thướt tha, nhưng khuôn mặt vẫn chưa được khắc lên.
“Thế nào?” Bên cạnh có người cười hỏi.
Lục Thanh Hòa kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tượng gỗ, “Đẹp quá…” Nàng đột nhiên hoàn hồn, vội vàng xoay người hành lễ, “Thần nữ tham kiến bệ hạ!”
Lý Duyên Trinh giơ tay mệnh nàng đứng lên, lòng bàn tay nhẹ cọ vụn gỗ dưới dao khắc, “Nhưng đôi tay của nàng ấy trẫm vẫn đắn đo khó định, e rằng còn phải suy nghĩ hồi lâu.”
Lục Thanh Hòa theo hắn nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy dưới ống tay áo thêu vân chỉ lộ ra bàn tay đường nét mơ hồ, tầm mắt chuyển lên trên, nàng không nhịn được nói: “Thần nữ cả gan muốn hỏi, bệ hạ vì sao trước tiên không sửa chữa lạ bộ mặt của nàng?”
Lý Duyên Trinh vẫn cứ nhìn tượng gỗ, mâu sắc ôn nhu, hỏi nàng: “Rất đáng tiếc?”
“… Vâng, luôn cảm thấy không quá thoải mái.” Lục Thanh Hòa thẳng thắn nói.
Lý Duyên Trinh cười cười, thu hồi tầm mắt, “Đây là hương mộc trăm năm hiếm thấy, trẫm luôn cảm thấy phải khắc một khuynh thế mỹ nhân mới không bôi nhọ nó, chỉ là chọn tới chọn lui cũng không thể tìm được bộ dạng hợp ý, trong lòng không có ý tưởng cũng không có manh mối, không thể làm gì khác hơn là trước tiên gác lại.” Hắn quay người đi tới sau bàn tìm ra một cuộn tranh, trải rộng ra là một mảnh hoa đào sáng rực, nữ tử hồng y đẹp như tranh được vẽ một nửa.
Lý Duyên Trinh chấm mực đề bút, ngước mắt cười nói: “Không cần câu nệ, ngươi cứ như lúc trước tùy ý đứng là được rồi.”
Lục Thanh Hòa liên thanh đáp lại, một bên tay chỉnh lại vạt váy, một bên ngẩng đầu đối Lý Duyên Trinh đoan chính đứng tốt.
Hương thơm ngọc lô mềm mại không dấu vết lan tỏa, nửa ngày yên tĩnh, Lục Thanh Hòa chung quy không chịu được trầm mặc, liếc mắt trộm nhìn lén tượng gỗ kia, không nhịn được thấp giọng than thở: “Thật sự là khéo léo tuyệt vời a, tay nghề bệ hạ như vậy, e rằng khắp thiên hạ cũng không có mấy tay thợ thủ công có thể làm được.”
Lý Duyên Trinh nghe vậy nở nụ cười, vẫn không giương mắt, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thời gian lâu đương nhiên sẽ tốt hơn chút, trẫm khi còn bé khắc hình nhân con rối cũng không quá tốt.”
“Bệ hạ khi còn bé đã biết điêu khắc?”
“Không coi là biết.” Lý Duyên Trinh rũ mắt tỉ mỉ phác họa trên bức vẽ, chậm rãi nói: “Vật thứ nhất Trẫm khắc là tượng gỗ của mẫu phi, bởi vì khi đó là sinh thần nàng, trẫm không có thứ gì, không thể làm gì khác hơn là tìm miếng gỗ nhỏ khắc thành hình nhân đưa cho nàng. Mẫu phi rất yêu thích, nói rất giống nàng.” Thanh âm hắn hơi ngưng lại, khẽ cười nói, “Kỳ thực cũng không giống chút nào, ngay cả đôi mắt cũng không cân đối, thế nhưng nàng rất yêu thích, sau đó không lâu mẫu phi từ thế, trong tay còn nắm chặt tượng gỗ kia không tha. Nếu sớm biết như vậy, trẫm lúc đó nên khắc tinh tế hơn một chút.”
“Không có thứ gì?” Lục Thanh Hòa kinh ngạc nói, “… Nhưng mà Thái hậu nương nương không phải năm trước mới hoăng thệ sao?”
Lý Duyên Trinh nhìn nàng một cái, cười nói: “Cũng không phải, thân mẫu trẫm chỉ là dân nữ tầm thường, trẫm khi còn bé vẫn luôn ở cùng nàng trong lãnh cung, nàng bệnh rất nặng, bởi vì không có thái y chịu đến xem, cho nên bệnh nặng qua đời. Khi đó nhóm hoàng huynh có chết trận, có ngộ hại, còn có chết bệnh, trẫm là nhi tử còn sót lại, lúc này mới chịu nhận thu dưỡng.”
Lý Duyên Trinh ngồi dậy nhìn quanh, sách lụa sách cổ, ngọc nghiễn bút lông sói, mỗi vật của đế vương tất nhiên là không khỏi hào hoa xa xỉ, hắn thật sâu thở dài, “Bây giờ nhìn lại trẫm cũng cảm thấy kinh ngạc, khi đó trong mắt chỉ có lãnh cung lớn như vậy, chưa hề biết thiên hạ có bao nhiêu rộng lớn, càng chưa nghĩ tới sẽ có thể chấp chưởng nó.”
Tiếng thở dài nhẹ này lại nặng nề đặt trong lòng nàng, ngộp đến nói không ra cái gì, ngón tay Lục Thanh Hòa siết chặt ống tay áo, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn.
Tầm mắt hắn lơ đãng quay lại, bốn mắt đụng vào nhau, dường như mơ hồ cảm giác được cái gì, Lý Duyên Trinh xoay chuyển đề tài, “Nói đến ngược lại còn có một chuyện lý thú, khi đó trẫm gặp được kinh hồng mỹ nhân (người đẹp đến kinh ngạc) nhất từ trước đến nay, ngươi có thể đoán một cái là ai.”
Lục Thanh Hòa khó khăn suy nghĩ một chút, “… Thái hậu nương nương?”
Lý Duyên Trinh không khỏi bật cười, “Là Tô ái khanh.”
“Tô, Tô đại nhân?!”
“Đúng, trẫm sau khi được lập thành thái tử Tô ái khanh liền vào cung làm thư đồng.” Lý Duyên Trinh nhắm mắt cẩn thận hồi tưởng, “Trẫm còn nhớ lần đầu gặp gỡ trời hôm ấy rất đẹp, ngoài điện hoa mơ nở khắp vườn, Tô ái khanh một thân bạch sam, dẫm lên cánh hoa rơi đầy sân đi tới.” Hắn hơi mở mắt ra, dẫn theo chút ý cười, “Tô ái khanh thuở thiếu thời giống như nương của y vang danh khắp thiên hạ, sau khi nhược quán ( tuổi) mới dần dần theo đường nét Tô Quyết tướng quân. Mà khi đó y bất quá chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, trẫm vẫn không phân rõ được, mở miệng liền nói: Tỷ tỷ ngươi thật là xinh đẹp, ta có thể vẽ cho ngươi một bức họa hay không?”
Lục Thanh Hòa phì một tiếng bật cười, nhịn một chút, thấy Lý Duyên Trinh cũng không để ý, lại hỏi: “vậy Tô đại nhân phản ứng ra sao?”
“Thở dài thôi.” Lý Duyên Trinh dừng một chút, lại nói, “Bất quá sau đó trẫm phát hiện, Tô ái khanh chẳng biết vì sao đặc biệt bài xích bị xưng là dáng dấp đẹp đẽ.”
“Ai nha, có lẽ là Tô đại nhân xấu hổ đây!” Lục Thanh Hòa bật thốt lên.
Lý Duyên Trinh không khỏi nở nụ cười, “Có lẽ vậy.”
Giữa lúc nói chuyện phiếm bức họa cũng đã xong, Lục Thanh Hòa đến gần tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên nghe người bên cạnh nói: “Nếu yêu thích ta không ngại đưa cho ngươi.”
Lục Thanh Hòa vội vàng lắc lắc đầu, “Tạ ơn bệ hạ ân điển, không cần đâu.”
“Vì sao?” Lý Duyên Trinh không hiểu nói, “Không hài lòng sao?”
“Sao lại thế, so với bản thân thần nữ còn đẹp hơn nhiều.” Lục Thanh Hòa nở nụ cười, nhìn Lý Duyên Trinh nói, “Cho nên… Bệ hạ thu là tốt rồi.”
Trên mặt nàng ý cười rực rỡ, ánh nắng chiếu vào trong con ngươi điểm điểm sáng rực.
Lý Duyên Trinh trầm mặc nháy mắt, khẽ cười nói, “Được, vậy trẫm sẽ cất giữ cẩn thận.”
Thời điểm Khương Viện đi vào ngự thư phòng gặp thoáng qua Lục Thanh Hòa đúng lúc đi ra, ánh mắt xê dịch lướt qua, ngửi thấy trên vạt váy đỏ đậm nhiễm mùi hương trên ngọc lô. Lục Thanh Hòa thản nhiên nở nụ cười, đối với nàng khom người thi lễ, tiếp đó theo cung nữ rời đi, tự nhiên phóng khoáng.
Khương Viện ngắm nhìn bóng lưng tiêu sái thản nhiên của nàng, lại tiếp tục quay đầu nhìn Lý Duyên Trinh phía sau án thư đang ngắm bức họa kia, trên đó là một nữ tử hồng y dựa người dưới tàng hoa đào, ý cười thanh thoát, bên cạnh rõ ràng không rượu cũng không kiếm, nhưng lại hiện ra nhất phái hiệp cốt (hành vi hào hiệp) từ trong xương.
Khương Viện đi lên phía trước, ôn nhu nói: “Bệ hạ nếu như yêu thích, nạp vào trong cung thì tốt rồi, chắc chắn Lục thượng thư cũng tình nguyện.”
“Là rất thích.” Lý Duyên Trinh đem cuộn tranh cuốn lên, cười nói, “Nhưng không cần, du hiệp chung quy muốn sống trong giang hồ nhìn ngắm núi sông biến chuyển.”