Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, Như Tịnh dần hồi phục, vài vết thương nhỏ đã bắt đầu kết vảy khiến cô ngứa khắp người. Cô không chịu được ngứa, gãi đến bong lớp vảy mới hình thành. Khi Lý Thường Quân đến thay băng, hắn nhíu mày nhìn những vết thương cũ rớm máu thành vết thương mới, mở miệng nói:
- Nàng đã thay đổi rồi.
Đang yên vị để cho Lý Thường Quân “ hầu hạ” thì nghe được câu nói khó hiểu này của hắn, Như Tịnh không thèm để ý, cô bâng quơ đáp:
- A... Vậy à? Con người rồi cũng có lúc thay đổi.
“Xin lỗi nhé, cái mặt nạ dịu dàng, ngoan ngoãn, lương thiện tôi đã đập vỡ rồi, đây chính là bản chất thật của tôi.”
Lý Thường Quân im lặng, khuôn mặt liệt trăm năm như một của hắn khiến cô phát ghét. Hắn cầm bình sứ men xanh nhỏ rắc bột thuốc lên những cả những vết thương mới lẫn vết thương cũ của cô. Hôm nay hắn làm mạnh bạo đến mức cô muốn khóc thét, cô âm thầm mím môi chịu đựng.
- Ha ha... Sao vậy? Hôm nay anh không diễn kịch nữa à? – Như Tịnh cất giọng mỉa mai.
Thấy Lý Thường Quân không nói gì Như Tịnh tiếp tục nói:
- Lý Thường Quân, anh cứ như vậy đi. Đừng giả bộ như trước nữa. Anh mệt mỏi, tôi cũng mệt mỏi.
Lý Thường Quân tiếp tục giữ thái độ im lặng nhưng động tác của hắn đã nhẹ nhàng hơn, hắn cẩn thận băng bó lại những vết thương lớn cho Như Tịnh. Như Tịnh mạnh bạo tránh khỏi sự chăm sóc mà đối với cô đồng nghĩa với sự “ đáng sợ”. Cô lùi về phía sau, nói:
- Anh đối xử tốt với tôi, tôi nghĩ không vì anh thương hại tôi. Tôi không biết lý do của mấy hành động khác với lẽ thường này của anh, và cũng không muốn biết. Vậy nên anh hãy dừng lại đi!
Từ ngày Như Tịnh chuyển tới Uyển viện tới giờ, Lý Thường Quân đối với cô tốt đến mức đáng sợ, thường xuyên đến thăm cô, thay băng cho cô, có khi ăn cơm cùng cô. Mối quan hệ giữa cô và hắn từ xưa không tốt đến nỗi để hắn thực hiện những điều này. Những hành động ấy của hắn dấy lên nỗi bất an trong lòng cô.
- Ta không thương hại nàng. – Lý Thường Quân rốt cuộc cũng mở miệng.
Như Tịnh nhíu mi nhìn thẳng vào hắn, hắn cũng không kiêng nể mà nhìn thẳng vào mắt cô. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng là Như Tịnh đấu không lại, bực mình quay mặt đi:
- Lý Thường Quân, đồ mặt liệt, mắt cũng liệt.
Nếu Lý Thường Quân nói thương hại, sự nặng nề trong lòng Như Tịnh chắc có lẽ sẽ vơi bớt đi phần nào. Cũng không có nghĩa là cô thích sự thương hại của hắn, chẳng mấy ai thích người khác thương hại mình, trừ những kẻ nhu nhược. Nhưng đây là điều ảo tưởng mà cô muốn nó là thật nhất.
Hắn đối xử tốt với cô chỉ vì một mục đích nào đó mà cô không muốn biết.
Như Tịnh nhớ tới cái ngày đầu đông hai năm trước, chính Lý Thường Quân chọn cô thay vì người con gái ấy, đẩy cô xuống giường An điện hạ, để hắn ta giày xéo cô suốt đêm. Chỉ vì cô không phải là cô ta, không phải là người hắn yêu, cũng không phải là người Minh điện hạ yêu. Chính Lý Thường Quân là người khiến Như Tịnh nhận ra sự thật, đối với bọn họ cô chỉ là người qua đường mà thôi. Nhưng cô vẫn cứ ngoan cố không chấp nhận sự thật này, cứ cố gắng đâm đầu đi, càng đi lại càng thấy mình đã đi sai đường.
Như Tịnh quay mặt ra cửa sổ, thất thần nhìn cây phong đã trụi lá bên ngoài. Cô không để ý chính Lý Thường Quân cũng đang ngắm cô, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.
- Lý Thường Quân, bao giờ anh hưu tôi? – Như Tịnh mở miệng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng
Khóe miệng Lý Thường Quân lập tức chúc xuống, hắn nói:
- Ta sẽ không hưu nàng.
Như Tịnh bất ngờ về câu trả lời của Lý Thường Quân. Hắn nói rằng, hắn xin điện hạ để cô trở thành thê tử của hắn. Với Như Tịnh lời nói ấy Cô biết Minh điện hạ giữ lại mạng sống của cô vì một mục đích nào đó, nhưng cô không thể đoán ra tại sao điện hạ lại để cô làm thê tử của Lý Thường Quân, cũng như không thể đoán được bí mật nằm sau câu trả lời này của hắn.
- Đây quả là cách trả thù mới sao?! – Như Tịnh mỉm cười, cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
- Ta không trả thù.
- Tôi biết người anh yêu là ai! Và anh biết người tôi yêu đâu phải là anh...
Lý Thường Quân đứng bật dậy, cắt đứt câu nói của Như Tịnh:
- Nàng tĩnh dưỡng cho khỏe, ngoan ngoãn đợi đến ngày làm thê tử của ta. - Nói rồi, hắn xoay người đi thẳng.
Thâm thoắt đã một tuần trôi qua. Trời vẫn đổ tuyết. Tuyết trên mái nhà, tuyết đọng trên nhánh cây trụi lá, tuyết trắng trải xóa khắp con đường, Đây là trận tuyết kéo dài nhất ở Khải Thiên vương triều khoảng chục năm đổ về đây.
Viện thái y nằm ở phía đông phủ hoàng tử.
Dược đồng Tô Mã, tuổi, ngồi trong phòng sàng thuốc, chốc chốc nó lại ngó ra cửa nhìn. Trương thái y thấy vậy, nhíu mày lắc đầu, cất giọng già nua hỏi:
- Tiểu Mã, đã xong chưa?
Tô Mã vì đang chú tâm nhìn ra ngoài nên khi nghe được giọng của trưởng bối thì giật thót tim, nó vuốt vuốt ngực trả lời ông nội:
- Dạ... sắp xong rồi ạ!
- Cái thằng này, làm nhanh lên rồi còn về! Mày về muộn mẹ mày lại mong...
Trương thái y đặt cái quạt bồ đào xuống, bắt đầu cằn nhằn việc Tô Mã không chăm chỉ. Tô Mã nghe nhiều đến thuộc bài, lắc lắc cái đầu búi củ tỏi, miệng thầm nhại theo ông nội. Nó không dám phát thành tiếng, nếu ông nội mà nghe thấy được đảm bảo mông nó bị tét nở hoa rực rỡ.
Bỗng tiếng “bộp bộp” quen thuộc thành công khiến Tô Mã dừng lại. Nó ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lý Thường Quân đứng ở ngoài thềm, đang dùng kiếm vỗ nhẹ vào giày để tuyết dưới đế bung ra.
- A Lý thị vệ! – Tô Mã reo lên.
Lý Thường Quân nghe thấy tiếng của Tô Mã gọi mình, ngẩng đầu lên mỉm cười với nó. Tuy chỉ nhích chút mép nhưng đường nét trên khuôn mặt hắn cũng đã giãn ra. Lâm thái y thấy vẻ mặt hớn hở của Tô Mã trái ngược với lúc nghe ông “dạy bảo”, không vui “ hừm” một cái rõ to, rồi quay qua Lý Thường Quân chào hỏi:
- Lý thị vệ đến rồi à?! Thuốc sắc xong rồi, cậu ngồi đợi một lát, tôi rót ra ngay – Trương Thái Y vừa rót thuốc vào bát sứ, vừa nói chuyện với Lý Thường Quân. – Bệnh phong hàn của Như cô nương chuyển biến tốt rồi, tuy nhiên độc trong người cô ấy thì lão không dám chắc...
Lý Thường Quân đưa mắt nhìn vào bát thuốc đặc quánh tỏa ra vị đắng khó nuốt, nhíu mày trầm ngâm.
- Cậu nên nhanh chóng đi tìm thần y chữa trị cho cô ấy. Nếu không thể tự tìm được thì đi cầu xin điện hạ, lão tin với uy danh của điện hạ không chuyện gì là không thể!
Trương thái y bưng bát thuốc đặt vào hòm gỗ chuyên dụng một cách cẩn thận nhất mà ông có thể bằng bàn tay gầy yếu của ông. Đóng nắp lại, ông cầm hòm gỗ đưa cho Lý Thường Quân, nói tiếp:
- Bây giờ độc trong người cô ấy vẫn chưa phát tác, có thể tạm thời yên tâm. Nhưng chỉ hai ba năm nữa thôi, lão e...
Lý Thường Quân nhận hòm thuốc, mở miệng cảm ơn sự quan tâm của Trương thái y. Trương thái y vỗ vai hắn động viên. Trong mắt ông, Lý Thường Quân tuy ít nói nhưng tốt bụng. Ông quý hắn nên coi hắn như con cháu mà thẳng thắn nói chuyện. Như Tịnh sắp là thê tử của Lý Thường Quân, ông cũng rất quan tâm, còn tự mình sắc thuốc cho cô.
Tô Mã ở bên cạnh đang dỏng tai lắng nghe, nghe thấy như Tịnh bị trúng độc nó sốt sắng hỏi:
- Lý thị vệ, Lý thị vệ, Như Tịnh tỷ bị trúng độc sao?
Chưa nghe được câu trả lời của Lý Thường Quân ông nội nó đã quát:
- Thằng ranh này, chuyện người lớn, trẻ con không được xen vào!
Tô Mã lí nhí cự cãi:
- Cháu quan tâm đến Tịnh tỷ tỷ mà... Đến ông nội còn không biết chữa, chẳng lẽ Tịnh tỷ tỷ mắc độc nặng lắm sao? Không thể chữa khỏi sao? Tịnh tỷ tỷ sẽ ... giống Lâm bà bà ở đầu ngõ sao? – Nó càng nói càng nhỏ. Lâm bà bà ở đầu ngõ nhà Trương thái y vừa mới qua đời tháng trước. Hồi Trương bà bà còn sống, Trương thái y thường sang xem bệnh cho bà. Mỗi lần sang đều dắt Tô Mã theo, Lâm bà bà rất quý nó, còn cho nó hay cho nó bánh đậu xanh ngon tuyệt.
Trương thái y nghe thấy thằng cháu mình nói vậy, tuy quả thật ông không thể trị độc này, nhưng vẫn tức đến thổi ngược hai sợi râu cá trê. Lý Thường Quân xoa đầu Tô Mã, rồi quay sang nói với Trương thái y:
- Vết thương trên người nàng đã kết vảy. Xin hỏi Trường thái y có thuốc bôi mờ sẹo hay không, nếu thêm công dụng trị ngứa thì càng tốt.
- Có có, cậu đợi một lát.
Trương thái gật đầu rồi lập tức xoay người vào gian trong tìm thuốc cho Lý Thường Quân. Gian ngoài chỉ còn lại hắn và Tô Mã. Thấy Tô Mã vẫn còn ỉu xìu về chuyện vừa rồi, Lý Thường Quân không biết dỗ thế nào để thằng bé vui lên, đành móc trong vạt áo ra hai xâu hồ lô ngào đường được bọc lá cẩn thận, đưa cho nó.
Tô Mã khinh bỉ nhìn Lý Thường Quân một cái, quay phắt người đi về chỗ cũ tiếp tục ngồi sàng thuốc.Tuy nó hóng Lý Thường Quân suốt từ sáng tới giờ cũng chi vì hai xâu kẹo hồ lô ngào đường này, nhưng khi nghe thấy chuyện không hay về Như Tịnh, tất nhiên là nó không còn tâm trạng để ý đến mỹ vị rồi. Nó trông giống kẻ thấy ăn là quên mất an nguy của bạn hay sao?!
Lý Thường Quân thở dài một cái, cái tính tình này thật giống ai đó! Hắn tiến lại gần Tô Mã, đặt hai xâu kẹo lên sàng tre trước mặt nó, nói:
- Nàng ấy sẽ không chết.
- Thật chứ? – Tô Mã mở to đôi mắt nhìn Lý Thường Quân, ánh mắt sáng rỡ.
Lý Thường Quân gật đầu xác nhận.
- Tôi biết mà! Ông chỉ giỏi hù dọa thôi. Đến cả Lý thị vệ cũng không ngoại lệ!
Trương thái y có một tật khi khám bệnh cho người khác đều nói quá hậu quả của căn bệnh lên. Mục đích khiến cho người bệnh sợ mà để ý đến sức khỏe của mình hơn. Việc này, tùy từng người mà cũng có lúc tốt, cũng có lúc xấu
- Thằng mất dạy kia! Mày lại nói xấu gì lão già này đấy hả?! – Trương thái y từ gian trong bước ra. Nghe thấy Tô Mã nhắc tới mình thì lập tức lên tiếng. Cái thằng này càng ngày càng không dễ thương như xưa, toàn đi nói xấu ông nội nó! - Thuốc đây, cậu bảo cô ấy cứ cách hai canh bôi một lần.
Lý Thường Quân nhận lọ thuốc trắng sứ nhỏ, cảm ơn rồi cúi người chào từ biệt. Trương thái y nhìn bóng hắn khuất dần trong làn tuyết, thở dài. Tô Mã ngậm kẹo hồ lô khó hiểu nhìn ông nội nó. Thở dài có gì hay, sao người lớn cứ thích thở dài vậy?!