Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhận được lời khẳng định của Lục Trĩ, em Chu Mỹ Lệ cuối cùng nhận được việc làm thêm, sau khi trở về liền nói với Chu Mỹ Lệ về món ăn quán Lục Trĩ, làm Chu Mỹ Lệ nghe đến phiền, một quán cơm nhỏ, làm gì mà ngon đến thế.
Chuyển chủ đề, Chu Mỹ Lệ hỏi: "Buổi chiều em lời được bao nhiêu tiền."
Chu Mỹ Lệ biểu đệ ấp úng: "Không lời, còn thiếu đồng ăn cơm." Ngay sau đó, cậu ấy lại kích động: "Em được làm thêm ở Mỹ thực trong trí nhớ, còn được bao cơm đó."
Chu Mỹ Lệ: "........."
Trong siêu thị, Lục Trĩ cẩn thận lựa chọn hàng hóa, bởi vì không ăn qua đồ ăn vặt của thế giới này nên cô chọn không ít, trừ những thứ này còn thêm không ít gia vị nấu ăn, bởi vì mua khá nhiều, lúc tính tiền còn được giảm giá một túi bột mì, Lục Trĩ dứt khoát mua luôn.
Bột mì Lục Trĩ đưa vào quán, cô không về mà cầm bút mực ở trên bàn viết thêm vào thực đơn Mì Chua Cay, cô thổi chữ trên thực đơn, mực khô, cô khép lại gác ở bên góc bàn.
Nghe được tiếng xốc rẻm châu lên, Lục Trĩ nói: "Đồ ăn trong quán bán hết rồi."
Cửa cuốn chầm chậm hạ xuống, Lục Trĩ xách đồ mua ở siêu thị về nhà, đi ngang qua quán cơm bên cạnh thì gặp ông chủ quán, ông ấy nhìn Lục Trĩ cười một cái, sau đó bê một bản đen ghi giảm giá toàn bộ % đặt bên ngoài quán, cái bảng đó khiến Lục Trĩ nhìn vài lần vì trên đó viết khá nhiều đồ ăn.
Về đến nhà, Lục Trĩ đem lấy tiểu long bao còn sư hôm qua bỏ trên ngăn đá ra, dùng nồi cơm điện nấu cháo đậu xanh, xong liền ngồi ở trên sô pha xem TV.
Chu Thành An gõ cửa, Lục Trĩ nhìn anh như kiểu vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, trong tay mặt cầm rất nhiều hộp và đĩa hôm qua cô bưng sang, đưa cho Lục Trĩ: "Đây là một ít đặc sản, cảm ơn tiểu long bao ngày hôm qua cô làm, ngon lắm."
Lục Trĩ do dự một chút: "Ngày hôm qua tiểu long bao còn dư ít tôi bỏ trên ngăn đông, tôi vừa mới lấy ra hấp, hấp một nồi, anh lấy không?"
Chu Thành An: "Cảm ơn."
Ngày hôm sau sáng sớm trời mưa, Lục Trĩ thức dậy sớm ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa, gió nhẹ thổi lên khiến bầu không khí tươi mát, mãi cho đến mưa nhỏ đi một chút cô mới cầm ô che mưa đi ra ngoài.
Ngày mưa chợ sáng cũng ít người, Lục Trĩ dứt khoát chọn hôm nay chỉ làm mì chua cay, cô tới chợ bán thức ăn mua nguyên liệu làm mì chua cay vì xương lợn, xương để nấu nước lèo, còn mua cân trứng gà, định làm mỗi bát mì thêm một quả trứng chiên.
Ngày mưa, ăn một bát mì chua cay nóng hổi cực đã.
Trở lại trong tiệm, Lục Trĩ bắt đầu chuẩn bị làm mì sợi, cô dùng bột mì ngày hôm qua mau làm mì, bên trong bỏ thêm trứng gà và muối.
Khi em họ Chu Mỹ Lệ đến, nhìn thấy Lục Trĩ ở phía sau bếp làm gì đó liền chạy ra xem thực đơn thực đơn, thấy ở dưới Lục Trĩ viết ón mới Mì Chua Cay, chỉ đọc cái tên Mì Chua Cay này, em họ Chu Mỹ Lệ liền cảm thấy cả người ấm áp, tuy rằng lúc này thời tiết không lạnh, nhưng là cũng chưa vào hạ, vẫn còn hơi chút lạnh, hôm nay lại thêm trời mưa.
Sau khi Lục Trĩ nhào bột xong thì để sang một bên bắt đầu làm đồ ăn kèm, lại muốn bắt đầu nhặt rau ngó xuân (rau diếp nếp xanh), em họ Chu Mỹ Lệ vội đến phụ, Lục Trĩ dứt khoát đi hầm nước lèo và thái hành tỏi dự phòng.
Giờ cơm trưa tới, hôm nay trời mưa, lượng người trên phố cũng không bằng ngày thường.
Lục Trĩ chuẩn bị nguyên liệu õng mưới phát hiện hôm nay một bóng khách cũng không có, có khách đi qua ngó một cái rồi lại bước sang quán cơm bên cạnh, người nọ là khách hàng quán Lục Trĩ ngày hôm qua.
Hà Giản là một giám đốc kinh doanh, ngày thường chị không ở đây, vì chỗ này cách xa nơi làm việc, cho nên chị đã mua một tiểu khu gần chô làm, nhưng chị vẫn còn ở diễn dàn WeChat của khu này, bởi vì ngày thường thích ăn, mà ở WeChat lại thấy có người đề cập đến Mỹ thực trong trí nhớ, lúc nhàn rỗi liền cố ý về đây một chuyến.
Thấy trong tiệm không có một bóng khác, nhưng là cquán cơm bên cạnh lại có và bàn có người, trong khoảng thời gian ngắn chị có chút thất vọng, nếu thật sự ăn ngon, sao lại không có khác, bên ngoài trời còn mưa, Hà Giản nhìn xung quah rồi rảo bước đến Mỹ thực trong trí nhớ.
Cửa hàng này chưa ăn qua, thử một lần vậy, nếu không thể ăn, thì chị sẽ chửi người khen quán anfy trên WeChat xem là có phải nhận tiền PR quán này hay không, cho nên mới ở WeChat đề cử quán này, còn nói ăn ngon đến mức làm người ta kêu bố.
Lục Trĩ không nóng nảy, bởi vì trời mưa, đại khái cô cũng chuẩn bị hai mươi phần mì chua cay, cô và em họ Chu Mỹ Lệ còn mỗi người ăn một phần nữa.
Gập ô lại, Hà Giản: "Bà chủ, một phần Thịt Lợn Cay Chiên Giòn."
Lục Trĩ: "Hôm nay trong quán chỉ bán Mì Chua Cay."
Hà Giản trong lòng hối hận, tại sao đang mưa còn lại đây ăn cơm chứ, có lẽ người bên trong WeChat đều biết bà chủ này marketing nên mới không đến.
Tìm vị trí ngồi xuống, Hà Giản gọi món ăn: "Thế một bát Mì Chua Cay đi."
Lục Trĩ vào phòng bếp, mì sợi đã làm xong, cô nấu nước, nước sôi thì trụng mì sợi, sau đó bỏ tỏi, ớt bột, muối, mè trắng, đậu phộng vào bát, một nồi khác đun dầu sôi, dầu sôi thì rưới vào trong bát, thêm nước xướng hầm đã đun nóng vào, nước lèo thế là xong.
Cuối cùng vớt mì ra bỏ vào trong bát, thêm rau ngó xuân đã nấu chín, cuối cùng đặt trứng gà chiên vàng ruộm trên cùng, rải một nhúm hành thái, một bát mì chua cay đã làm xong.
Bát mì này, Lục Trĩ định giá mười ba đồng.
Em họ Chu Mỹ Lệ bưng bát mì ra, nhìn bát mì nóng hôi hổi bốc hói nghi ngút, cậu chàng nuốt nước miếng một cái.
Trứng chiên ngoài giòn trong mềm phái trên mì chua cay, nếu mà nhúng vào nước lèo rồi cho lên miệng cắn một ngụm thì ngon tuyệt cú mèo, ngay cả rau ngó xuân thanh đạm bên cạnh cũng vậy, nhìn càng tahays ngon mắt hơn, húp một thài nước lèo rồi lại ăn một đũa mì, ôi tuyệt biết bao nhiêu.
Nghĩ vậy việc phải đặt bát mì này xuống trước mặt Hà Giản, em trai Chu Mỹ Lệ có chút không nỡ đặt bát xuống.
Em họ Chu Mỹ Lệ nhanh chóng nói: "Chào chị, Mì Chua Cay của chị đây."
Đã từng nhìn thấy rất nhiều mì chua cay của nhiều quán khác nhau, Hà Giản cảm thấy món Mì Chua Cay của quán Mỹ thực trong trí nhớ này là tinh xảo nhất, lúc này chị ta thật sự có chút đói bụng, vì có ý đến đây nên bữa sáng cũng không ăn, chị ta vội cầm chiếc đũa, không chút để ý gắp một đũa mì sợi ăn.
Ngay sau đó, Hà Giản nhanh chóng gắp một đũa to, ăn một miếng lớn, chua cay đã ghiền, đến lúc nuốt mì xuống ấm cả bụng, chị ta thoải mái bưng bát lên húp một ngụm nước lèo.
Khi ăn trứng chiên, chwua kể xốp giòn, bên trong còn cực kỳ mềm, mùi trứng chiên hoà quyện với mùi thơm nước lèo tạo thành một vị thơm đầy hấp dẫn.
Rau ngó xuân nhúng vào nước lèo rồi gắp bỏ vào miệng, như nước tràn bờ đê, tốc độ Hà Giản ăn mì càng lúc càng nhanh, một chén mì ăn xong chị ta cũng phát hiện nước lèo cũng đã được húp hết, chỉ còn lại có một ít nước lèo ở đáy bát, nhưng chị ta còn có chút chưa đã thèm, đáng tiếc bà chủ quán rất có tâm, làm đồ ăn rất đủ lượng ăn.
Lúc này, lại có thực khách vào quán.
"Bà chủ, cho một phần Thịt Lợn Cay Chiên Giòn."
Lục Trĩ: "Hôm nay chỉ có Mì Chua Cay."
Thực khách này đã từng ăn qua món của quán nên rất vui vẻ: "Bà chủ, cô ra món mới hả, thế cho tôi ba bát, quán cô bán hết nhanh quá trời, có khi đến lúc tôi ăn xong thì cô đã bán hết sạch rồi."
Hà Giản còn phải đi về đi làm, cũng không phải mỗi ngày đều rảnh để tới nơi này ăn cơm, chị ta vén rèm vội vàng hỏi Lục Trĩ quán này bán cơm hộp không.
Lục Trĩ: "Quán dạo này đang bận, tạm thời không cung cấp dịch vụ cơm hộp."
Đồ ăn bán hết rất nhanh, Lục Trĩ tạm thời mỗi ngày bận rộn ở quán là được, cô vào phòng bếp tiếp tục làm mì chua cay, mì chua cay này trước tiên phải chuẩn bị trước các nguyên liệu thì tốc độ lên món mới nhanh, hơn nữa có em họ Chu Mỹ Lệ phụ việc cho nên một chút cũng không mệt.
Người đến ăn cơm càng lúc càng nhiều, tuy không bằng ngày hôm qua, nhưng trừ hai phần cho Lục Trĩ và em họ Chu Mỹ Lệ thì toàn bộ đều bán hết.
Có người ăn xong chưa đã thèm lại muốn ăn thêm một bát, Lục Trĩ ngồi ở cái bàn gảy bàn tính: "Mọi người à, mì chua cay bán hết rồi, nếu mọi người muốn ăn tuổi tốt có thể ghé lại đây."
Trong diễn đàn trên WeChat của tiểu khu, mọi người đều đang sôi nổi bàn tán về quán Mỹ thực trong trí nhớ.
【 A a a a, Mỹ thực trong trí nhớ lên món mới, Mì Chua Cay! 】
【 Tôi ăn rồi đấy, ôi món mì này là món mì ngon nhất tôi từng ăn, mì sợi là làm thủ công %, cực kỳ ngon miệng, lúc ăn tuy mùi chua cay khá đậm nhưng bởi vì mì sợi làm chuẩn lắm nên còn có thể ngửi được mùi vốn có của mì nữa đó.
】
【 Và sao đến quả trứng bà chủ chiên ăn cũng ngon hơn những quả trứng chiên khác tôi từng ăn chứ! 】
【 Cái gì??!! Bà chủ nhỏ làm món mới á, hối hận quáááá, biết thế sẽ không ăn ở quán bên cạnh! 】
【 Chế ăn quán bên cạnh? 】
【 Quán bên cạnh hôm nay giảm %, tôi lại nghĩ chắc bà chủ nhỏ làm món giống hôm qua, tôi ăn liên tục bốn bữa rồi, quán cơm bên cạnh lại nhiều món hơn, tôi liền tới đs ăn cơm, bây giờ tôi phải đi ăn mì chua cay ngay mới được! 】
【 Hết rồi! 】
Các thực khách ăn no nê ở quán bên cạnh nghe tin vẫn chạy sang quán Lục Trĩ gọi một bát mì chua cay, vừa vào cửa đã ngửi được mùi thưm phưng phức, còn nghe tiếng thực khác ăn đến thỏa mãn.
"Bà chủ nhỏ, cho tôi một bát mì chua cay!"
Lục Trĩ: "Bán hết mì rồi."
Thực khách: "Tôi.....!Tôi uống nước lèo cũng được, tôi mua theo giá mì."
Lục Trĩ ngẩng đầu cười: "Xin lỗi ạ, buổi chiều anh hãy đến ăn đi." Nguyên liệu nấu ăn thật sự không đủ.
// – NTP_ .