Edit: Mirabel_Huey
Beta: nnminhchauu
Hai người còn đang giỡn với nhau trong xe, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ nhỏ bên ngoài: “Chú dì ăn cơm ạ!”
Giang Văn buông Sở Đinh ra, hôn chóp mũi của anh: “Không sao đâu, thằng nhỏ không nhìn thấy”.
Sở Đinh đẩy hắn: “Đi thôi”.
Bãi đỗ xe ở đây nằm bên trái cổng vào, đi qua một cái cầu gỗ nhỏ, một phòng giải trí, vào phòng từ cửa sau.
Hai người ngồi với nhau, con của chị Phương thích nhất là người chú Sở Đinh hay mua đồ chơi cho nhóc này, tung ta tung tăng lại ngồi cạnh Sở Đinh.
Bạn bè thấy thế, hỏi: “Giang Văn, chừng nào đi đăng kí kết hôn đây hả?”
“Đúng đó, nhóc nhà chị rất mong được tung hoa cho hai đứa đấy” - Chị Phương cười nói.
Giang Văn nắm tay Sở Đinh dưới bàn: “Phải xem ý Sở Đinh đã”.
Mọi người ồn ào: “Xem ý Sở Đinh ha… Đâu rồi? Cậu muốn kết hôn không?”
“Nói đê nói đê, nhiều người đang nhìn lắm đấy, Sở Đinh cũng ở đây nè!”
Giang Văn thản nhiên nói: “Muốn chứ”.
Sở Đinh đang ăn, hơi kinh ngạc, Giang Văn gắp cho anh thịt cá được gỡ xương, anh vô thức chọc thịt cá thành thịt băm, đến khi mọi người thay đổi chủ đề, anh ngẩng đầu nhìn Giang Văn, hắn đang đeo bao tay lột tôm.
Hắn quen tay hay làm mà lột thịt tôm, chấm nước sốt rồi đưa tới bên miệng anh.
Đút tôm cho Sở Đinh xong, Giang Văn tiếp tục lột con thứ hai, sau khi lột xong thì nghe thấy Sở Đinh nhỏ giọng nói với hắn: “Vậy thì kết hôn”.
Giang Văn hơi ngạc nhiên, thấy Sở Đinh mất tự nhiên mà cầm cốc nước lên uống mới biết anh cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
Sau khi trở về, hai người lên lịch trình chuẩn bị cho hôn lễ, Sở Đinh tìm công ty tổ chức nhưng mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán, rối rắm vì những chuyện khác nhau.
Giang Văn cũng thế, hắn vốn cho rằng mình là người xuề xòa, kết quả chuyện “hôn lễ của mình và Sở Đinh” khiến hắn trở thành một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Cả đời chỉ có một lần, sao mà không làm cho hoàn hảo được.
Cuối cùng, hôn lễ được sắp xếp tổ chức vào tháng chín năm sau.
Đầu xuân, Giang Văn vội về quê chịu tang, vài ngày sau nhận được điện thoại của Sở Đinh giữa đêm hôm khuya khoắt.
“Giang Văn” - Sở Đinh nhẹ nhàng gọi tên hắn.
“Ừm? Sở Đinh, sao thế?” - Giang Văn tìm công tắc đèn phòng.
“Em đang ở bệnh viện” - Sở Đinh nói.
Giang Văn đụng đến công tác, “tách” một tiếng, cả phòng sáng lên.
Dù sao bệnh viện cũng làm cho người ta liên tưởng đến những chuyện không tốt, Giang Văn lo lắng mà hỏi: “Không sao chứ? Em bị làm sao? Bây giờ anh quay lại liền!”
“Không phải em.
Là ba của em” - Giọng Sở Đinh trầm trầm, “Người vừa đi rồi”.
Giang Văn đi chậm lại, bỏ điện thoại xuống tủ đầu giường, thay quần áo, bình tĩnh nói: “Anh về ngay”.
Chuyện của ba Sở, mọi người đã sớm chuẩn bị, ông đi cũng coi như bình thản, không bị đau đớn hành hạ.
Giang Văn chạy về suốt đêm, lúc hắn tới Sở gia thì người thân đã tới rồi, Sở Đinh yên lặng rời khỏi phòng, tựa vào người Giang Văn mệt mỏi mà thở dài.
Lúc ba Sở đi thì Sở Đinh đang ở nhà, Giang Văn về quê nên anh trở về Sở gia.
Trong lòng mọi người đều biết tình trạng cơ thể của ba Sở, Tết âm ba anh cũng không ép dì Tăng về nhà, Sở Cảnh bay tới đón Tết âm với bọn họ, đến giờ còn chưa về, trong nhà chỉ có vài người chăm sóc cho ba, Sở Đinh lo.
Sở Đinh trải qua chuyện đêm nay khiến cho ngay cả tinh thần cũng mỏi mệt.
Sở gia được trang bị hệ thống sưởi, ở trong nhà chỉ cần mặc một lớp quần áo là được, lúc đi ra Sở Đinh còn chưa thay quần áo, chỉ mặc một cái áo sơ mi, ngả vào lòng hắn mà run rẩy, Giang Văn liền cởi áo khoác của mình khoác lên cho Sở Đinh.
Hắn sờ trán Sở Đinh, mồ hôi đầy tay.
Hắn phát hiện thân nhiệt hơi cao, sốt cao cần truyền nước.
Giang Văn ở phòng truyền nước với Sở Đinh, nghe anh nói tình huống tối nay.
Họ hàng nhà họ Sở đến tới nhìn, dặn dò vài câu, đại khái là để Sở Đinh yên tâm.
Giang Văn nghi hoặc nhìn về phía Sở Đinh, Sở Đinh giải thích: “Mẹ em đối nhân xử thế rất ổn, nên họ không thích người phụ nữ kia của ba em.
Ba em…” - Sở Đinh do dự một lát, nhỏ giọng: “Trước khi đi đã để lại di chúc”.
Nói xong, Sở Đinh im lặng nghỉ ngơi một hồi, Giang Văn đưa tay đặt trên vai anh an ủi.
Không ai biết ba Sở nghĩ gì, tuy rằng ông thường xuyên mắng Sở Đinh chỉ biết ăn no chờ chết, gì cũng kém hơn Sở Cảnh, nhưng lại cho Sở Đinh phần lớn tài sản, số gia sản đó nếu tương lai không bị lạm phát cũng đủ cho Sở Đinh ăn no chờ chết suốt đời.
“Hôm qua có lẽ ba em có dự cảm.
Ổng tự nhiên hỏi chuyện của hai ta, rồi lại để em vui”.
Sở Đinh đưa tay không bị kim châm xoa mặt, viền mắt đỏ bừng.
—
Tháng sáu La Trân Trân vào phòng sinh, cô sinh được một em bé vừa khỏe mạnh lại vừa hoạt bát, hoạt bát đến nỗi khóc cả ngày lẫn đêm, ai trông cũng vô ích, mới bốn tháng đã thay hai người bảo mẫu.
La Trân Trân có rất ít sữa, cô thuê người cho bé uống trong hai tháng, lúc bé tháng thì dứt sữa, La Trân Trân lại dồn hết sức lực và tinh thần cho công việc.
Hai vợ chồng bọn họ đều cuồng công việc, sau khi người lớn nhà họ Tần về hưu, một năm thì có ít nhất hai trăm ngày đi du lịch.
Tuy rất thích đứa bé nhưng ông bà nội đều không muốn mang theo đứa cháu.
Cuối cùng trọng trách chăm sóc đứa nhỏ rơi xuống tay hai chồng chồng Giang Văn và Sở Đinh.
Giang Văn thích đứa cháu trai nhỏ này tới mức nào à? Cục cưng La có một cái hộp nhỏ, bên trong là dây chuyền nhỏ hình con giáp của cậu nhóc, khóa bình an, vòng tay nhỏ… Hơn phân nửa đều do Giang Văn tặng.
Nghe chị muốn hắn giúp chăm sóc cục cưng, không suy nghĩ liền đồng ý, vốn dĩ lúc trước bọn họ cũng là cứ cách vài ngày lại muốn gặp bé cưng.
Con của loài người quả là sinh vật đáng yêu nhất thế giới.
Hai vợ chồng chị hai đi làm lúc giờ rưỡi sáng, buổi tối sớm nhất thì giờ sẽ có người về, bọn họ chỉ cần thỉnh thoảng tới chơi với nhóc vào ban ngày.
Bây giờ bọn họ đang sống ở tầng trên nhà La Trân Trân, cũng không cần thang máy, đi thang bộ xuống chưa tới một phút.
La Trân Trân không thể yên tâm để bảo mẫu làm được hai tháng chăm sóc đứa nhỏ, lắp camera trong nhà, lúc rảnh sẽ mở lên xem.
Buổi trưa lúc bảo mẫu đang chuẩn bị sữa bột cho bé cưng, liếc mắt tới phòng khách thì nhìn thấy Giang Văn và Sở Đinh đang ngồi trên sàn nhà, cầm đồ chơi đang đùa bé cưng.
Hai người đàn ông đều có ngoại hình ưu việt, cao lớn đẹp trai, chỉ là một người da trắng một người da đen, vừa nhìn thì thấy không xứng đôi, nhìn lâu lại cảm thấy bọn họ không cho bất kì ai xen vào.
Sau khi La Trân Trân tan tầm thì lên tìm Giang Văn: “Chừng nào mấy đứa kết hôn?”
Vì chuyện của ba Sở Đinh, đám cưới của hai người bị hủy.
Giang Văn: “Không kết hôn ạ”.
La Trân Trân ngạc nhiên.
“Tìm một ngày lành… Sở Đinh nói ngày tháng năm sau đi đăng kí, tụi em không làm đám cưới, tới lúc đó mời anh chị tới ăn cơm” - Lúc Giang Văn nói tới đây lại hơi xấu hổ.
“Chị Trân Trân! Nay tụi em ăn lẩu, chị ăn chung không?” - Một cái đầu thò ra từ sau lưng Giang Văn, Sở Đinh hỏi cô.
Giang Văn giải thích với La Trân Trân: “Sở Đinh nhà em tìm được công việc, ăn lẩu chúc mừng”.
Ba Sở để hơn phân nửa gia sản cho Sở Đinh, công ty thì vẫn giao cho Sở Cảnh quản lý, Sở Đinh được chia hoa hồng mỗi năm.
Vốn dĩ mọi người tưởng rằng Sở Cảnh sẽ không hài lòng với kết quả này, nhưng dường như hắn cũng không có gì bất mãn khi thấy Sở Đinh lộ ra hoang mang, giống như ba Sở đã quyết định di chúc như vậy từ rất lâu về trước.
Sở Cảnh trở về với hai đứa nhỏ, dì Tăng quả thực không xuất hiện ở đám tang từ đầu tới cuối.
Chuyện kế thừa di sản đã sớm được giải quyết, Sở Đinh nhìn những người bên cạnh mình đều có chuyện muốn làm, dù là Giang Văn thì cách vài bữa cũng tới công ty xem thử.
Anh liền muốn cho mình chút chuyện để làm, nên mới có chuyện tìm công việc.
“Chúc mừng nha! Nhưng mà chị xin kiếu.
Sở Đinh nè, chị có quà cho em đây” - La Trân Trân khoát tay, trước khi đi nhìn Giang Văn đầy ẩn ý.
Sở Đinh lấy hai chai bia trong tủ lạnh, lại kêu cơm hợp ở cửa hàng tiện lợi, tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, Giang Văn bưng một nồi lẩu đang tỏa nhiệt đi ra từ phòng bếp.
Tựa như lúc đó bọn họ vẫn mở cửa hàng ở Hội Xuân, giữa trưa vắng khách, Sở Đinh ngồi ở chỗ có thể thấy hắn trong bếp, nhìn điện thoại hoặc nhìn hắn, chờ hắn bưng những đĩa thức ăn nóng sốt vào bàn.
Cuối cùng thì có khác gì đâu.
“Sở Đinh, lại có một tiệm quần áo ở Hội Xuân chuyển nhượng rồi” - Giang Văn lấy muôi múc tôm trong nồi canh suông cho Sở Đinh, thử thăm dò nói.
Sở Đinh cầm đũa, thờ ơ: “Ừm”.
Hội Xuân bên kia có thể sừng sững không ngã là do mấy hàng cơm có thâm niên, mấy cửa hàng khác cứ vài tháng lại đổi một dạng khác.
“Anh đang nghĩ xem có nên mua hay không” - Giang Văn gắp dạ dày cay cho Sở Đinh, trong nồi sôi ùng ục có những bọt nước to màu đỏ rồi lại vỡ ra, cứ tuần hoàn như thế, hơi nước bay lên làm ánh đèn hơi mơ hồ.
“Ừm… Anh nói cái gì cơ?”
Giang Văn gắp tôm, dạ dày, cổ họng bỏ trong bát Sở Đinh, rồi lại gắp một đống đồ ăn, mỗi bên nước dùng một nửa, hắn nửa nói đùa: “Mở lại một tiệm cơm, cho em làm bà chủ”.
Sở Đinh hơi ngơ: “Anh đùa cái gì đấy?”
Giang Văn vội nói: "Tiết ngon lắm, ăn không?”
“Ăn, em muốn ăn ở bên nước suông”.
_____
Beta: Xong con cả rồi nèeeeee..