Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đây chính là đồ các người mang đến à?”
Gã đàn ông cởi trần trong nhà bếp cầm trên tay bức tượng Quan Âm Bồ Tát xanh biếc.
Chiếc tạp dề màu trắng dính dầu mỡ vàng đen, chẳng lấy làm sạch sẽ gì, gã đàn ông đầu đinh tuy đẹp trai nhưng mặt mày dữ tợn, mà bức tượng Quan Thế Âm trong tay hắn lại mỉm cười cầm hoa sen, chân đạp Phật tọa liên vân.
Chất ngọc mượt mà, vì chủ nhân thường cầm trong tay thưởng thức nên bóng loáng lấp lánh dưới ánh đèn, chẳng hề ăn nhập với gã trai bặm trợn đang cầm nó.
Trương Minh được lão đại Vương gia quen biết từ nhỏ giới thiệu cho mối làm ăn này, nghe thấy câu hỏi của cái người không giống ông chủ mà giống xã hội đen kia, lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, đây chính là vật tổ truyền nhà mẹ tôi, đồ cổ mấy trăm năm, mang ra ngoài là bảo vật vô giá đấy ạ.”
Vương Đại cũng gật đầu lia lịa: “Ông chủ Bì, hồi xưa nó được đặt thờ cúng trước Phật, nhuốm nhang đèn trăm năm, bao năm rồi mà chẳng mất nhân khí, đây là món đồ thích hợp nhất tôi tìm được theo yêu cầu của ngài!”
Ông chủ Bì để tượng Quan Âm dưới ánh sáng ngắm nghía một lượt, lông mày nhăn lại mãi chẳng thả lỏng ra. Lão Trương và lão Vương nơm nớp thấp thỏm, chỉ sợ hắn nói ra câu gì chẳng hay ho.
“Ra giá đi.”
Lão Trương báo giá, ông chủ Bì nở nụ cười hiếm thấy, cơ mà cười như thế còn chẳng bằng không cười, khiến hai người khác trong phòng bất chợt hãi hùng khiếp vía.
Bì Tu: “Tòa sen dưới đáy mẻ một miếng, đế vàng sau lưng cũng mất, ông cảm thấy cái giá này đáng hả?”
“Chuyện này….. Chuyện này……”
Lão Trương khẽ cắn răng, báo một cái giá khác, thấy đầu bếp họ Bì này lại định cười thì cuống quít nói: “Không thể thấp hơn được nữa! Nếu không phải mẹ tôi đã mất thì tôi nhất định chẳng bán tượng ngọc này đâu.”
Bì Tu liếc gã: “Được thôi, muốn tiền mặt hay chi phiếu?”
Lão Trương sững sờ: “Tiền…. Tiền mặt thì chắc phải dùng xe tải mới chở hết được.”
Bì Tu móc trong túi quần ra một tờ chi phiếu, điền lên đó rồi đưa đến trước mặt lão Trương: “Xong rồi đấy, mau cầm đi đi.”
Lão Trương nhìn con số trên chi phiếu, nuốt ngụm nước miếng, run giọng hỏi: “Cái, cái này có thể đổi sang tiền mặt không?”
Ông chủ Bì nghe vậy thì nhướn mày toan nổi đóa, lão Vương thấy thế bèn vội vàng kéo lão Trương, cầm chi phiếu đi: “Nói vớ va vớ vẩn gì đấy? Ông chủ Bì không phải loại người như thế. Ông chủ Bì, bọn tôi đi trước nhé, chúc ngài làm ăn phát đạt, làm ăn phát đạt.”
Trương Minh bị ông anh mình đẩy ra khỏi quán, gió nóng táp vào mặt khiến gã dần thả lỏng, trán đầm đìa mồ hôi, là do vừa nãy bị dọa mà túa ra.
“Vương ca, đây là ông chủ kiểu gì vậy?” Bàn tay cầm chi phiếu của Vương Minh còn đang run rẩy, gã quay đầu chỉ chỉ cái bảng hiệu cũ nát viết hai chữ “Quán Cơm”, nhà bếp lộ thiên dưới bảng hiệu đang tỏa khói dầu ra ngoài, gạch sứ trắng ở cửa cũng đã nhuốm vàng, nhìn thế nào cũng giống kiểu quán bị quản lý đô thị phạt tiền.
Trương Minh: “Dễ dàng lấy ra nhiều tiền như vậy, đừng bảo, đừng bảo là làm cái gì không minh bạch nhé?”
Họ Vương nguýt gã một cái: “Chú mày thì biết cái gì, bây giờ kẻ lắm tiền đều quái gở cả, hơn nữa vừa nãy mày có nhìn trong quán không? Đồ đạc thiết bị các thứ toàn là hàng xịn….”
Vương ca thì thầm: “Bên ngoài rách nát thế là để che mắt thôi, sợ bị điều tra đấy mà.”
Trương Minh gật đầu liên hồi, gã cũng nghe nói gần đây trong thành phố mấy việc thế này bị bắt nghiêm lắm, đâu đâu cũng có quản lý đô thị, chả trách lại chọn chỗ như vậy, bên cạnh giáp với chợ nông mậu và bến xe, quả là đại ẩn ẩn vu thị[]. (Nôm na là lánh thì lánh giữa phố thị tấp nập mới là giỏi.)
Vương ca kéo gã: “Đi thôi, tranh thủ lúc ngân hàng chưa tan tầm mà đổi tấm chi phiếu này đi.”
Hai người đi xa, nhân viên phục vụ ngoại hình giống khỉ đứng ở cửa lập tức chạy đi gõ cửa: “Ông chủ, bọn họ đi rồi, Hầu Nhị đã bám theo sau.”
“Biết rồi, đi theo một lát rồi quay về, đừng để bị phát hiện.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Âm thanh ngoài phòng xa dần, Bì Tu ngồi ở cạnh bàn nhíu mày suốt, sờ sờ Quan Âm ngọc trên bàn.
“Mở mồm hét giá cái thứ này mà không thấy ngại à?”
Hắn cười gằn ném Quan Âm ngọc lên bàn.
Bị hai tên nhân loại cầm đi một số tiền lớn khiến Bì Tu bực bội trong lòng, tức giận chẳng có chỗ mà xả.
Bây giờ khác với ngày xưa, nhân loại chiếm nhiều khí vận nhất ở nhân gian, không dễ gì mà chọc vào, chẳng còn cái thời mà hắn thích ăn mấy đứa thì ăn, muốn làm cái gì thì làm.
Huống chi hắn cũng không hứng thú với lũ dê hai chân lắm xương đó.
Phẫn nộ khiến cơ thể Bì Tu nóng hừng hực, gió điều hòa mười sáu độ thổi vào người cũng chẳng thấm vào đâu, vẫn nóng. Hắn ngồi trên ghế một hồi, mặt cau mày có cầm lấy tượng Quan Âm đi ra khỏi phòng.
Phục vụ hầu tinh thấy hắn đi ra thì vội vã khom lưng: “Ông chủ.”
“Làm việc đi, anh lên lầu ngồi, có chuyện gì thì gọi anh.”
Bì Tu vén bức rèm che trước lối lên cầu thang lầu hai, vừa bước được một bước, tất cả tiếng ồn ào phía sau đều biến mất, tiếng huyên náo trong đại sảnh quán cơm cũng chẳng còn, chỉ còn dư lại yên tĩnh.
Hắn đi lên cầu thang, lúc chuyển hướng bèn tháo tạp dề vắt trên cầu thang, để trần tiếp tục đi về phía trước.
Lầu hai là một gian rất rộng, đầu cầu thang cũng có rèm che, chuỗi ngọc bích xen lẫn trân châu, gió thổi là va vào nhau phát ra âm thanh của tiền tài.
Lúc Bì Tu vén rèm lên thì nữ minh tinh trong ti vi đang khóc đến sắp tắt thở, tiếng inh ỏi khiến Bì Tu đau hết cả đầu, mà cái người trước ti vi thì đang xem đến là vui vẻ, hai chân xếp bằng, chẳng thèm liếc Bì Tu lấy một cái.
Ông chủ Bì cũng không giận, chỉ đặt tượng Quan Âm xuống bàn, nói với người đang ngồi trước ti vi: “Đừng xem nữa, lại đây.”
Người kia mặc trường bào màu trắng, ăn vận như học trò thời cổ đại, tóc dài dùng vải trắng bao lại, thêm một chiếc trâm gỗ cố định, sắc mặt còn trắng hơn cả cái áo trắng y đang mặc trên người.
Nghe thấy tiếng Bì Tu gọi, y khẽ run lên, ngồi ì trên sô pha không nhúc nhích, mím chặt môi nhìn chằm chằm ti vi.
Căn phòng yên lặng một chốc, tiếng hít thở của Bì Tu bắt đầu trở nên nặng nề, hắn hạ nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất, nói lại lần nữa: “Đừng để tôi nói đến lần thứ ba, lại đây!”
Thư sinh kia bay qua, mới nhác thấy Bì Tu liền vội che mắt lại, oán giận nói: “Sao anh lại cởi trần vậy hả, thật chẳng lịch sự gì cả.”
Bì Tu cười gằn: “Ông đây không tát cho con quỷ nhà mi hồn phi phách tán đã là vô cùng lịch sự rồi.”
“Không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà cởi trần cởi truồng….”
Thư sinh tuy miệng thì càu nhàu, vẻ mặt cũng không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn bay đến bên cạnh ông chủ Bì rồi dừng lại, có điều y giơ tay áo trái che khuất tầm nhìn, không cho cái thân thể đầy cơ bắp của Bì Tu đập vào mắt mình.
“Tôi thấy cậu có vẻ không cần tay trái nữa đúng không.”
Bì Tu cười lạnh xách quỷ thư sinh đến trước người, xúc cảm lạnh lẽo khiến đôi mày nhíu chặt của hắn dãn ra đôi chút.
“Làm gì đó?”
Thư sinh giãy dụa qua loa hai cái rồi thôi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên bị Bì Tu kéo vào lòng, ngồi trên đùi hắn như vậy, y bất động dựa vào Bì Tu, bộ dáng cam chịu.
Bì Tu một tay ôm y, hài lòng với dáng vẻ nghe lời của y, bèn ghì tay khiến quỷ thân lạnh lẽo của thư sinh này dán chặt vào mình để hạ nhiệt độ.
Tượng Quan Âm trên bàn được nhét vào trong tay, thư sinh cúi đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Anh kiếm cái này ở đâu vậy?”
“Mua của hai nhân loại.” Ông chủ Bì thấy y cứ cầm trong tay không buông, bèn nói: “Sau này vào ban ngày cậu chui vào trong tượng ngọc này nghỉ ngơi, thứ này tuy chất lượng chẳng ra làm sao, nhưng tốt xấu gì cũng được thờ cúng mấy trăm năm, đủ để chữa trị cái hồn phách rách nát như lưới đánh cá của cậu.”
“Hai nhân loại?” Thư sinh chậm rãi nói: “Tôi suýt quên mất mình cũng không phải người.”
“Cậu không phải người đã mấy trăm năm rồi.” Bì Tu cười lạnh: “Trên thế giới cũng chẳng có nhiều lão quỷ mấy trăm năm tuổi như cậu.”
Thư sinh im lặng vuốt ve tượng Phật, bỗng nhiên giãy dụa hỏi: “Anh mua cái này mất bao nhiêu tiền?”
“Chậc.” Bì Tu ghìm chặt eo nhỏ của thư sinh, ép vào người mình, lòng ngực nóng rực dán lên cơ thể lạnh lẽo của thư sinh, khiến hắn thở dài thoải mái: “Đừng nghịch, để tôi ôm một chút, hôm nay đúng là nóng chết người.”
Thư sinh cười khẩy: “Anh có phải người đâu.”
“Tôi thấy cậu không muốn làm quỷ nữa mà muốn trực tiếp đầu thai tái thế đúng không.” Bì Tu lạnh giọng: “Cái tượng Quan Âm sứt sẹo này ngốn một mớ tiền đấy, thư sinh nhà cậu ngoại trừ hạ nhiệt cho lão tử thì chẳng còn tác dụng nào hết, giữ cậu lại là do tôi thiện tâm, nếu còn không nghe lời thì ông đây sẽ tự tay cho cậu chết lần nữa, biết chưa?”
Thư sinh giận nhưng chẳng dám nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng, thân thể ngoan ngoãn thả lỏng, mặc cho ông chủ Bì ôm ở trên đùi.
Căn phòng yên tĩnh lại, Bì Tu ôm quỷ là sẽ thấy thư thái hơn.
Chẳng vì lý do gì khác, quỷ thư sinh này toàn thân lạnh băng, xoa nắn kiểu gì cũng chẳng ấm lên, ôm vào lòng như ôm cái gối băng, hạ nhiệt độ còn hữu hiệu hơn cả máy điều hòa, đúng là thứ tuyệt hảo trong ngày hè.
Bì Tu thoải mái thở dài, sâu sắc cảm thấy mình đem thư sinh họ Văn này về nuôi cũng không lỗ vốn lắm.
Hắn lại thấy thư sinh này cầm Quan Thế Âm mãi, lòng nghĩ nhân loại đúng là không va chạm xã hội nhiều, cái thứ phế phẩm này mà cũng xem như bảo bối, thầm chê quả là nghèo kiết hủ lậu.
Nhưng ôm thư sinh này thoải mái đến nỗi hắn chẳng muốn buông ra, tâm trạng thật là mâu thuẫn, ông chủ Bì mở miệng hỏi: “Này, lần trước cậu bảo cậu tên là Văn gì ấy nhỉ?’
Thư sinh ngập ngừng một chốc mới trả lời: “Văn Hi (xī).”
Ông chủ Bì “Ồ” một tiếng, nghĩ thầm tên Văn Tây (đồng âm với Hi, cũng đọc là xī) sao không tên Đông Tây (đồ vật)? Đúng là số khổ, ngay cả tên cũng đặt không xong.
Nghĩ là đoán được ngay Bì Tu đang nghĩ gì trong lòng, Văn Hi bèn giải thích: “Hi trong hi hi nhương nhương (rộn ràng).”
“Hi hi nhương nhương? Không phải Tây trong đông tây hả?” Bì Tu nhíu mày: “Tên của nhóc con nhiều nét quá.”
Văn Hi siết chặt tay không nói lời nào, lại nghe gã đầu bếp họ Bì này hỏi: “Có tên tự hay danh hào không, ở niên đại mà lão quỷ như cậu chết, chẳng phải nhân loại thích nhất là đặt biệt hiệu cho mình sao?”
“Không có.” Văn Hi chán chả buồn nói.
Bì Tu: “Xem ra là có.”
Văn Hi vẫn im ỉm, họ Bì cũng không miễn cưỡng, chỉ bế y đi đến ghế sô pha, chuyển phim truyền hình sang kênh khác, từ phim truyền hình cẩu huyết đổi thành phim hoạt hình, ngay cả âm lượng cũng chỉnh xuống nhỏ nhất.
Bì Tu ôm y, vươn tay nắm gáy khiến Văn Hi ngẩng đầu.
“Chuyện lúc trước tôi bảo cậu nhớ, đã nhớ ra chưa?”
★Chú thích:
[]Đại ẩn ẩn vu thị: Xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị”, nói đến tư tưởng của người ẩn sĩ trong Đạo giáo.
Người nhìn thấu cuộc sống thường nghĩ đến cuộc đời ẩn dật, mong muốn cuộc sống không xô bồ tranh chấp, vì vậy họ trở về với thiên nhiên, với làng quê. Đó là tiểu ẩn.
Mà những người chân chính nhìn thấu cuộc sống thì cho dù có sống nơi phố thị ồn ào, họ vẫn có thể sống một cuộc đời ung dung nhàn nhã. Đó là đại ẩn.
Edit: Đù mé couple em tìm kiếm bấy lâu, bặm trợn thô bỉ công x mỹ nhân ranh mãnh thụ, thằng chả dữ thế thôi chứ cưng em nó hết sức ~~~ Ôn nhu niên thượng công thẳng tiến tèn tén ten ~