Cùng lúc báo hỉ cho khảo sinh, tỉnh cũng phái khoái mã phi nước kiệu báo hỉ cho nhà có khảo sinh đỗ đạt. Nhưng như vậy thế nào cũng muộn hơn vài ngày, làm người nhà khảo sinh như có lửa đốt trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên.
Thiệu Hưng mạch văn hưng thịnh, những năm gần đây khoa nào cũng có người đỗ đạt. Nên mỗi khi tới thời điểm này, để tài được nói nhiều nhất là, lần này có bao nhiêu người đỗ, đỗ cao nhất là thứ mấy ... Nhưng đề tài kịch liệt nhất là Hội Kê đỗ nhiều hơn hay là Sơn Âm đỗ nhiều hơn? Cùng với thứ hạng cao nhất là hạng nào.
Sơn Âm và Hội Kê giống như đôi huynh đệ, nói với bên ngoài thì :" Chúng tôi là người một nhà." Nhưng khi đóng cửa lại thì đấu đá với nhau, đều muốn đè đối phương dưới mình. Thường ngày còn kiếm chuyện đấu với nhau, càng khỏi phải nhắc tới cuộc thi lớn ba năm chỉ có một lần.
Đối với người thời đại đó mà nói, đọc sách là nghề nghiệp vinh quang nhất, làm quan là địa vị cao quý nhất. Những khảo sinh đỗ đạt thi hương, liền từ "tướng công" biến thành "lão gia", hoàn thành bước nhảy vọt từ dân thành quan, thời đại đó, không còn chuyện gì quan trọng hơn nữa.
Loại cạnh tranh này, được từ huyện tôn hai huyện đến bách tính coi trọng cao độ. Đối với bên thua, trừ phi trở mình vào thi hội, nếu không đảm bảo ba năm không ngóc đầu lên được.
Cho nên không khó lý giải, trong thành Thiệu Hưng gần đây vì sao lại phấn kích như thế. Bất kể trong đại viện sâu thẳm, hay là đầu phố cuối ngõ, trà lâu tửu quán, cả kỹ viện đổ trường, chỉ cần lên tiếng tán gẫu, khó mà không nói tới chuyện đó.
Đổ trường tất nhiên là không bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như thế, lần lượt đưa ra các loại đặt cược, như số người trúng cử nhân, đỗ cao nhất là thứ hạng nào ... Cái gì cũng có hết. Nhưng được hoan nghênh hơn cả là thắng bại giữa hai huyện, xem huyện nào đỗ nhiều hơn, huyện nào đỗ cao hơn.
Giữa hai cái này cũng có mức độ hoan nghênh khác nhau, trong đó ai đỗ cao nhất là tiêu điểm trong tiêu điểm. Người Sơn Âm đều cho rằng, Chư Đại Thụ có tài trạng nguyên, lại có kinh nghiệm thi cử, lần này đoạt khôi là chuyện hiển nhiên; nhưng người Hội Kê không đồng ý, bọn họ nói :" Thẩm Mặc của bọn ta là Tiểu tam nguyên, từ khi xuất hiện tới nay, bất kể thi lớn thi nhỏ, đều gặp ai diệt kẻ đó, chưa từng đứng thứ hai. Đừng tưởng Chư Đại Thụ của các ngươi đã ghê, gặp phải Thẩm Mặc của bọn ta chỉ có nước cúi đầu xưng thần."
Loại đặt cược này vừa đưa ra, liền sôi động tột đỉnh, trừ những đổ khách thường xuyên, những người thường ngày không lai vãng tới đổ trưởng, cũng không kỵ húy cái chữ "cờ bạc" nữa, tới tham gia náo nhiệt. Có vẻ như chỉ dính bên mép chuyện khoa cử thôi, đánh bạc cũng thành một chuyện văn nhã.
Mức đặt cược cho hai người cũng liên tục phá kỷ luật. Theo suy đoán của mọi người, nhân số hai huyện tương đương, cá hai bên thắng thua, phải năm mươi năm mươi mới đúng.
Nhưng tới đêm trước khi có bảo hỉ, đổ trường ngừng tiếp nhận đặt cược. Làm người ta cả kinh là số tiền đặt cược Thẩm Mặc thắng nhiều hơn đặt cho Chư Đại Thụ hơn hai lần.
"Không phải là đùa chứ?" Đối diện với lời chất vấn của công chúng, liền có nhưng nhân vật thâm niên của đổ trường ra mặt giải thích. Bọn họ cho rằng sở dĩ có hiện tượng này là vì ba nguyên nhân. Thứ nhất: Thanh danh của Thẩm Mặc quá lớn, được nhiều người biết hơn; thứ hai, so với chiến tích bất bại của Thẩm Mặc, so thực lực Chư Đại Thụ kinh nghiệm thi hương, làm người ta đánh giá thấp hơn một chút; thứ ba,đối với rất nhiều tiểu thư phu nhân trong trạch viện sâu thẳm, thì Thẩm Chuyết Ngôn anh tuấn tiêu sái, lại độc thân có sức hút hơn.
Quan huyện hai bên cũng chẳng nhàn rỗi, tổ chức nhân lực tết cổng chào, chuẩn bị pháo. Chỉ cần đợi tới thời điểm là ăn mừng. Dưới nhiệt tình hừng hực như vậy, Đường tri phủ không thể không lên tiếng, ông ta hứa phàm mỗi người trúng cử, phủ sẽ cấp một trăm lượng bạc, cho dựng một tấm bia thúy lục, đồng thời được hai vị tri huyện nhiều lần du thuyết, Đường tri phủ đồng ý đích thân viết chữ lên bia đá.
Thế này là cực kỳ lắm rồi, phải biết rằng Đường tri phủ là đại văn hào vang danh thiên hạ. Chữ của ông ngàn vàng khó cầu. Hiện giờ đích thân đề bút, chắc chắc làm tầm bia vốn cực kỳ vinh diệu kia tăng giá trị lên bội phần. Hai vị huyện lệnh thầm so kè, xem xem ai được nhiều hơn.
Quyết định này khiến cho các huyện khác bất mãn, mấy tri huyện khác sau khi hay tin, nói nhau tới phủ nha bày tỏ sự bất bình. Đường tri phủ không còn cách nào, đành đồng ý cấp tiền viết chữ cho mấy huyện kia, mời khiến tiếng oán trách kia lắng xuống. Chỉ khổ ông ta, phủ Thiệu Hưng xưa nay số cử nhân không ít, đoán chừng phải tốn hai ba nghìn lượng bạc, phủ lấy đâu ra nhiều tiền thế mà phát? Nói không chừng ông phải bỏ tiền túi ra.
Có điều với Đường tri phủ mà nói, cho dù có móc sạch túi ông cũng sẵn lòng. Ngược lại, nếu không cần tới ông ta tốn kém thì ông ta mới mất hứng.
Cùng với ngày báo hỉ ngày một tới gần, không khí nhiệt liệt trong thành lên tới đỉnh điểm, mỗi ngày đều có cả đống người rảnh rỗi tụ tập ở cửa thành bắc, muốn nhìn thấy đội ngũ báo hỉ đầu tiên, để còn đi theo kiếm chút tiền mừng.
Thực tế, được tin sớm nhất là quan phủ, ngày mùng hai tháng chín, huyện lệnh hai huyện được tin báo, đội ngũ báo hỉ đã tới Tiêu Sơn rồi, hôm sau sẽ vào thành báo hỉ. Hai vị huyện lệnh vội vàng thông báo cho những nhà có khả năng trúng cử, mời bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đón báo hỉ.
Thẩm gia tất nhiên là được trọng điểm thông báo, Xuân Hoa và Thẩm An đã từ Hàng Châu quay về, muốn chuẩn bị nhưng Thẩm Hạ nghiêm mặt quát:
- Chưa có tin tức chính sác, không sợ hỏng chuyện sao?
Phải nói ông ta từ ngày mùng một tháng tám đã bắt đầu trai giới, tới giờ tròn một tháng, gần đây càng mấy ngày liền ăn không vào, hơn nữa dễ nổi giận, người rõ ràng gầy đi nhiều.
Xuân Hoa dè dặt đề nghị:
- Vậy lão gia cũng phải đổi y phục mới chứ?
- Ngươi hiểu cái gì? Bộ y phục này ta mặc khi thiếu gia các ngươi trúng tú tài, là áo lành thực sự.
Thẩm Hạ mê tín cực điểm, ngay cả Thẩm An muốn ra ngoài xem cũng không cho.
Tới ngày mùng ba, bắt đầu từ sáng sớm, tiếng pháo bên ngoài đã nổ vang không ngớt, tiếng chiêng la không ngừng, thi thoảng có đoàn người chúc mừng đi qua trước cửa. Thẩm An và Xuân Hoa bắc thang trèo lên tường, đã đếm được năm đội ngũ, nhìn người ta tưng bừng như đón năm mới, Thẩm An cuối cùng không kìm chế được nói:
- Ta phải ra ngoài xem sao, đã quá ngọ rồi, sốt ruột chết mất.
- Nhưng ... Lão gia không cho ra ngoài.
Xuân Hoa lo lắng nhìn tây sương phòng đóng chặt.
- Mặc kệ.
Thẩm An nói:
- Dù sao đón đội báo hỉ về thì tội lớn thế nào cũng được bỏ qua.
Liền trèo tường nhảy xuống, chạy tới thành bắc người người chen lấn chật ních.
Đám đóng chen vai thích cách, mồ hôi như mưa, nhưng ai nấy đều hưng phấn cứ như mình trúng cử vậy. Thẩm An dám nói cả chợ lớn nhất thành Hàng Châu cũng không náo nhiệt như vậy.
Hắn muốn chen tới, nhưng bị người ta liên tục đẩy ra, làm hắn tức điên hô lên:
- Ta đến đón báo hỉ cho thiếu gia nhà ta.
Liền có vô số khuông mặt xuất hiện nói với hắn:
- Bọn ta cũng thế.
Làm Thẩm An cứng họng.
Bỏ ý định chen vào, hắn đành chạy tới tường thành phía xa, cuối cùng kiếm được chố đứng, hỏi người bên cạnh:
- Cho hỏi đã có bao nhiêu đoàn báo hỉ rồi.
- Mười chín đoàn.
Người nọ vinh dự đáp:
- Sắp bằng cả hai khóa trước cộng lại rồi.
- Thế đã là gì, nghe người báo hỉ nói, còn có tin mừng lớn phía sau kìa.
Bên cạnh có người lên tiếng:
- Xem đi lại có đội nữa.
Thẩm An thuận theo người nọ chỉ, nhìn về phía bắc quả nhiên thấy đội kỵ sĩ mang biển, từ quan đạo phóng tới, chớp mắt đã đến gần, đồng thanh hô vang:
- Chúc mừng Sơm Âm Từ lão gia húy vị, trúng Á Nguyên thứ mười sáu, kinh báo liên đăng hoàng giáp."
Đám đong reo hò vang dội, đều nói:
- Từ lão gia cuối cùng cũng chuyển vận rồi.
Thanh danh Từ Vị cực cao, nhưng mãi không có thành tích tương ứng, mọi người đều buồn thay cho hắn, cuối cùng cũng đỗ cao, mọi người vui sướng chúc mừng. Khổ cho mười hai đội báo hỉ đằng sau, hoàn toàn bị che lấp bởi Từ Vị, đến tên chẳng ai nhớ.
Đại khái qua một khắc nữa lại có đội báo hỉ, nhưng là Hội Kê Ngô Đoái, mọi người vui mừng chốc lát, ròi tập trung vào cổng thành, thấy dưới phía trái phải hai chữ Thiệu Hưng đều có mười một quả , tới giờ hai huyện đều có mười một người trúng cử , tạm thời ngang hàng.
Không khí khẩn trương cực điểm, phảng phất như qua thời dài chờ đợi rất dài mới có đội ngũ báo hỉ tới, chỉ nghe người báo hỉ hô:
- Chúc mừng Hội Kê Đào lão gia húy Đại Lâm trúng Á Nguyên thứ ba ....
Tiếng hoan hô bùng lên :
- Hội Kê chúng ta có người xếp Tam đỉnh giáp rồi.
Liền thêm vào một quả hồng tú cầu.
Bên phía Sơn Âm ủ rũ không lâu, có đội ngũ báo hỉ quy mô lớn hơn nữa tới, hô vang :
- Chức mừng Sơn Âm Chư lão gia húy Đại Thụ, trúng Á Khôi thứ hai ...
Tiếng reo bên phía Sơn Âm vang lên như pháo tết, cũng thêm vào một quả hồng tú cầu, nhưng mọi người không quan tâm tới thắng bại nữa, vì nếu vị trí số một không phải của Thiệu Hưng, vậy hai bên hòa. Nếu như là của Thiệu Hưng thì bọn họ chiếm hết ba vị trí đầu, vinh diệu này đủ khiến mọi người quên đi hết thắng bại, chỉ còn vinh hạnh.
Thời gian chờ đợi quá mức chịu đựng, mọi người không kiềm chế nổi nữa, rời khỏi cửa thành, đón đội ngũ báo hỉ, dù là có hay không cũng phải thống khoái một chút.
Lúc này đã vào chập tối, vạn ánh kim quang chiếu rực một góc trời, chỉ thấy trên quan đạo đằng xa, có một đội kỵ sĩ lớn, nhân số so với các đội trước đó thì hơn hẳn, cũng chẳng biết có phải là ảo giác không, tấm biển trong tay bọn họ cũng có viền vàng.
Đám đông kích động cao giọng hỏi:
- Là ai? Là ai?
Bên kia cao giọng đáp lại:
- Chúc mừng Hội Kê Thẩm lão gia húy Mặc trúng Giải Nguyên ....
Truyện convert hay : Tiên Y Đế Phi