Nhờ chữ "vẫn" kia, làm thái độ của Hồ Tôn Hiến cuối cùng cũng mềm xuống.
Dựa theo suy nghĩ của họ Hồ, Thẩm Mặc là quan viên hoàng đế trực tiếp phái xuống, mặc dù y chưa từng thừa nhận có quyền "mật tấu", nhưng hẳn là không thể không có.
Chí ít thì phân lượng của y trong lòng hoàng đế tuyệt đối không thua kém một vị trọng thần nào ... Nếu không năm nay Tô Châu mấy lần phong ba, cuộn cả sóng tới triều đình, nhưng hoàng thượng vì sao lại ngoảnh mặt làm ngơ, chưa từng phái người truy cứu, cũng không để ai truy cứu?
Cho nên Hồ Tôn Hiến xưa nay chưa từng đánh giá thấp sức mạnh của Thẩm Mặc, nếu như y chịu cùng mình công kích Nguyễn Ngạc, trận này thắng là cái chắc.
Nhưng tình hình hiện nay hắn không thể cưỡng ép, chỉ đành mềm mỏng nhờ vả:
- Quan hệ sư đồ trên quan trường, xưa nay chỉ tính ở thi hội mà không tính ở thi hương, Chuyết Ngôn đừng câu nệ vì nó, hãy giúp vi huynh đi.
- Bộ đường, trước tiên ngài nghe hạ quan nói hết đã.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nếu như dựa theo phân chia trên triều, ngài là Nghiêm đảng, hạ quan là Từ đảng. Nhưng sự thực chúng ta xưa nay bị bọn họ coi là một đảng.
Quan hệ của hai người quá thân thiết, giống như hai quả mướp trên cùng một giây leo vậy.
Hồ Tôn Hiến gật đầu, biểu thị đồng ý với lời nói này, lại nghe y tiếp tục:
- Nếu như hạ quan xen vào, vẫy cờ gióng trống cho địa nhân, vậy trong con mắt người khác, đây không phải là tranh đua đúng sai, mà là tranh đấu hệ phái rồi. Nếu thế không thể công bằng luận việc được nữa, rất nhiều kẻ sẽ phản đối vì cần phản đối, như thế đâm ra bất lợi cho bộ đường rồi.
Hồ Tôn Hiến im lặng không nói, hiển nhiên trong lòng có chút không vui.
Thẩm Mặc biết trong lòng hắn khẳng định có điều oán trách, liền nói:
- Bộ đường, một khi ngài dâng sớ, sẽ hình thành cục diện đốc phủ công kích lẫn nhau, khẳng định sẽ phải hạ bệ một người .. Mà Nguyễn công bất kể từ kinh nghiệm, nhân mạch, hay là về năng lực đều không phải là đối thủ của bộ đường, cho nên ...
Y khẽ thở dài:
- Tới khi ấy mong bộ đường hạ thủ lưu tình, tránh bị người ta gièm pha.
Hồ Tôn Hiến trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu:
- Đệ nói cũng có lý ...
Liền từ bỏ việc khuyên nhủ Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc biết nói vậy là thôi thì hắn sẽ sinh oán giận, liền cười bảo:
- Trong viện tử này nuôi hai con dê trắng, là do huyện lệnh Chu Sơn mang tới, hạ quan đang suy nghĩ xem có nên hiến cho bộ đường hay không, bộ đường đi xem thử nhé.
- Nhất hàng bạch lộ thượng thanh thiên?
Hồ Tôn Hiến tu dưỡng cực sâu, đã không còn thấy có chút không vui nào nữa, còn cười khà khà nói.
- Không phải là u u lộc minh, thực dã chi bình.
Thẩm Mặc cũng cười.
Lưỡng cá hoàng ly minh thuý liễu
Nhất hàng bạch lộ thượng thanh thiên
Hai bóng oanh vàng ca liễu biếc,
Một đàn cò trắng lượn trời xanh.
~~~
u u lộc minh, thực dã chi bình.
Con hươu hí hí gọi đàn,
Cỏ cầm nó gặm lan man ngoài đồng.
Ý là Hiến hỏi : gái à? Mặc đáp : hươu thật.
- Hả, thật thế sao?
Hồ Tôn Hiến cuối cùng không kiềm chế được nữa, đứng bật dậy:
- Mau đưa ta đi xem nào?
Thẩm Mặc cũng đứng dậy theo:
- Ở ngay trong hoa viên, bộ đường theo hạ quan.
Liền dẫn Hồ Tôn Hiến đi vào trong vườn.
Vừa tới vườn liền thấy hai con hươu nhỏ toàn thân màu trắng, đang nhàn nhã gặm cỏ.
- Quả nhiên là điềm lành, điềm lành.
Hồ Tôn Hiến mừng như điên, khiến hai con hươu nhỏ hoảng sợ, mở con con mắt vô tội, chăm chú nhìn cử động của tên "quái nhân" này.
Thấy hai con hươu trắng, Hồ Tôn Hiến bất chấp giữ quan uy, cười toét miệng, giang tay ra muốn đi tới ôm chúng, làm hai con hươu nhỏ chảy tản ra, vù một cái còn lại mỗi mình Hồ bộ đường đứng đó cười ngây ngốc.
Xem ra phải nói, chẳng phải là hai con vật nhỏ bị bệnh bạch tạng ư? Vì sao Hồ bộ đường thấy còn mừng hơn cả gặp mẹ ruột? Đạo lý rất đơn giản ... Trên thích dưới theo, nếu đem đó tặng cho Gia Tính đế thì khác nào đem Ngưu Lang tặng cho Chức Nữ, tìm đúng đối tượng rồi.
Phải nói con người khi cứ làm mãi một chuyện không thành sẽ hoài nghi, rốt cuộc mình có làm nổi khong? Nếu như mấy chục năm không thành công thì sẽ rơi vào trong hoài nghi bản thân tới cực độ.
Lại nói Gia Tĩnh đế thành tâm tu luyện mấy chục năm rồi, đừng nói là thành tiên, mà ngay cả đi mây về gió cũng chẳng biết, lâu dần bản thân Gia Tĩnh cũng không còn lòng tin nữa.
Lúc đó thì phải làm sao? Phải không ngừng tăng cườn lòng tin chứ sao, các thái giám hiến lên đan dược Đông nóng Hạ lạnh, khiến ông ta uống vào không biết nóng lạnh gì, có thể mặc áo cộc vào mùa đông, có thể khoác áo lông mùa hè, làm Gia Tĩnh đế cho rằng tuy luyện có thành quả, tất nhiên lòng tin tăng mạnh.
Trừ điều đó ra, có thể tăng cường lòng tin của hoàng đế chính là điềm lành. Cái gọi là điểm lành tực là trời có ráng lạ, mua thuận gió hòa, đất khô có suối, trân cầm dị thú v.v..v..
Những thứ không tầm thường hơn nữa có lợi cho con người từ xưa tới nay được người ta cho rằng ông trời tán thành hoặc biểu dương với việc làm và chính sách của con ông ta.
Hoàng đế các triều xưa nay đều khát vọng có điềm lành chứng minh bản thân không tệ, mà Gia Tĩnh đế một lòng quy thuận trời cao càng cần có điềm lành không ngừng xuất hiện để chứng minh nỗ lực của mình không hoài công, mình không phải đang đơn độc phấn đấu, ông trời đang đứng bên mình.
Cho nên mười mấy năm qua mọi người phát hiện ra con đường tắt thăng quan phát tài này, không ngừng moi móc ra cái gì đó coi là điềm lành tặng cho Gia Tĩnh đế. Gia Tĩnh đế ban đầu đói quá ăn bừa, thứ gì cũng tin, không biết thành tên ngốc bao lần.
Nhưng về sau tầm mắt cao dần, cũng ngẫm lại, đâu ra có nhiều điềm lành như thế? Huân chương của ông trời mà rẻ tiền thế à?
Liền nghiêm trừng mấy kẻ hiến bừa điềm lành, động thời lệnh lễ bộ dựa vào sách cổ, nghiêm khắc phân chia số lượng và đẳng cấp điềm lành. Thứ không nằm trong danh sách thì đừng hiến cho trẫm, giữ lại mà làm đồ gia bảo đi.
Dựa theo "tiêu chuẩn điềm lành" trong tay lễ bộ lang trung, loại huân chương mà ông trời cấp cho con trai này phân chia làm năm đẳng cấp : gia thụy, đại thụy, thượng thụy, trung thụy, hạ thụy.
Đẳng cấp tối cao là xuất hiện "lân phượng ngũ linh", tức là ngũ đại thần thú kỳ lân, phượng hoàng, thần quy, thanh long, bạch hổ.
Đại thụy là "mây màu, sao sáng" sáu tư loại hiện tượng tự nhiên; thượng thụy là "sói trắng, thỏ đỏ" hai tám loại tiên vật; trung thụy là " chim xanh, nhạn đỏ" ba mươi sáu loại thú vật nổi tiếng; hạ thụy là "chi thảo, mộc liên, gia hòa" mười bốn loại cây hiếm.
Mà hươu trắng rõ ràng thuộc về hai mươi tám loại tiên vật, thuộc về tường thụy. Trong (Phù thụy chí" có viết : Hươu trắng, là thứ bậc vương giả minh huệ sẽ có. Tức là nói nếu hoàng đế hiền minh nhân đức đối đãi với thần dân thì hươu trắng sẽ tung tăng xuất hiện.
Hơn nữa theo sử sách chém, Lão Tử đầu thai cưỡi hươu trắng.
Ấy, Lão Tử không phải tại hạ, mà là Lý Đam.
( Lão Tử viết Đạo Đức Kinh, lão tử cũng là cách tự xưng : Bố mày, ông mày )
~~~~~~~~~~~~~~
Hồ Tôn Hiến mặc dù ngồi vững trên chiếc ghế tổng đốc đông nam, nhưng cái chết của Triệu Văn Hoa đả kích rất lớn với hắn.
Đương nhiên chẳng phải là hắn thương cảm gì vị Mai Thôn huynh kia, thậm chí chẳng qua lo lắng mình bị liên lụy, mà là sợ mất đi viện trợ trong triều.
Khác với nhóm Chu Hoàn, Trương Kinh, Chu Bồi mang cái tính khí thư sinh, Hồ Tôn Hiến là kẻ tinh thâm quyền mưu, hắn cho rằng bình Oa thành bại, ba phần dựa vào vũ lực, bảy phần dựa vào quyền mưu.
Mà trong quyền mưu, lấy được sự tín nhiệm trọn vẹn của triều đình là điều mấu chốt. Vốn khi Triệu Văn Hoa còn giúp hắn tất cả, nhưng hiện giờ không còn Triệu Văn Hoa, thì phải tự làm hết.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, trừ năm xưa trúng tiến sĩ, sau đó thực tập ở hình bộ một thời gian ra thì hắn không bước vào thành Bắc Kinh một lần nào ...
Theo lý mà nói quan viên mỗi ba năm đều phải vào kinh trần thuật việc mình làm, nhưng Hồ tổng đốc thăng quan quá nhanh, cộng lại chưa đủ ba năm, tham vào chiến sự đông nam căng thẳng, hắn càng không thể tiến kinh.
Thế là hắn không biết làm sao, từ hoàng đế cho tới các quan lớn trong triều, hắn chưa gặp qua một ai. Đương nhiên Nghiêm đảng đối đãi với hắn không tệ, hai bên truyền thư qua lại, quà đi lễ về cũng rất liên tục. Nhưng dù sao chẳng có chút giao tình gì, quan hệ rất hư ảo, làm hắn không yên tâm.
Hơn nữa thực lòng mà nói, hắn cảm thấy mình tới địa vị này, không nên dính líu gì tới Nghiêm đảng nữa, dù sao thì "xú danh" của Nghiêm đảng đúng là thối không thể ngửi nổi.
Đợi Nghiêm Tung lăn đùng một cái, nói không chừng mình vào danh sách đen, nhưng mình còn trẻ, nếu như bốn mấy tuổi đã làm tổng đốc thì đường đi còn dài lắm. Vừa không chết cùng với Nghiêm các lão, lại phải tìm chỗ dựa khác, là suy nghĩ rất bình thường.
Nên ánh mắt của hắn tập trung lên người Gia Tĩnh, ngày đêm nghĩ cách lấy lòng, nhưng mãi không tìm được đường. Hiện giờ nhìn thấy được điềm lành lễ bộ xác định là hàng cao cấp, Hồ Tôn Hiến mừng phát điên cũng là điều dễ hiểu.
- Không ngờ là hươu trắng thật.
Hiện giờ hắn hoàn toàn có thể khẳng định có đôi hươu trắng này, mình nhất định được thánh sủng, không cần lo lắng vị trí nữa.
Hắn kích động nắm tay Thẩm Mặc, hổ thẹn vì lòng dạ hẹp hòi vừa rồi của mình:
- Huynh đệ tốt...
Chưa nói được gì nước mắt đã chảy dài.
Thẩm Mặc cũng kích động đáp lại:
- Bộ đường hẳn là đã hiểu lòng của hạ quan rồi chứ?
- Ta đã bao giờ hoài nghi đâu?
Hồ Tôn Hiến cười ha hả, lệnh đội trưởng thân vệ dẫn người canh giữ vườn:
- Hai con vật bé nhỏ này thiếu một sợi lông thôi thì ngươi mang đầu tới gặp ta.
Tên đội trưởng hoảng sợ.
Hai người nắm tay nhau quay về tiền sảnh, thân mật càng hơn xưa.
Ngồi xuống bàn trà, Hồ Tôn Hiến mới thoát ra khỏi tâm trạng vui mừng, bắt đầu suy nghĩ xem làm sao hiến điềm lành lên. Đây là một cơ hội trời ban, muốn lợi dụng tốt phải chuẩn bị mới được. Không thể chỉ nói "cái này do thần Hồ Tôn Hiến tặng" thế thì công lao mười phần chỉ còn ba.
"Phải có một bài văn biểu." Hồ Tôn Hiến thầm nghĩ, nhưng không phải ai cũng viết được, mà phải là diệu bút của danh nhân tài tử. Mời có thể đem tường thụy nâng lên, hiệu quả gấp đôi.
Liền cười ha hả:
- Vậy ... Bài văn biểu này phải mời Chuyết Ngôn bỏ công rồi.
Hắn còn vỗ mông:
- Phải có tài Trạng Nguyên mới có thể viết được văn chương xứng với điềm lành.
Thẩm Mặc chỉ lắc đầu nói:
- Cái này hạ quan không viết được, đầu óc bị văn chương bát cổ giam giữ rồi, văn chương chính thống thì còn làm được, chứ bảo hạ quan viết loại phú hoa lệ này thì sợ rằng tài hoa không đủ.
Rồi cười nói:
- Có câu nuôi binh ngàn ngày dùng trong một khắc, những văn nhân mặc khách trong phủ đại nhân nên mang ra dùng rồi.
Biết Thẩm Mặc vẫn không muốn xen vào, Hồ Tôn Hiến cười khổ:
- Đám văn nhân thanh khách ta nuôi, văn chương tất nhiên là sở trường, câu từ cũng rất hoa lệ, cỏ điều chỉ là lời rỗng tuếch, làm người ta xem mà sốt ruột.
Hắn chắp tay:
- Dù đệ khuông muốn viết, đệ cũng nên gợi ý một chút để ta bảo đám người kia theo đó mà làm.
- Để hạ quan nghĩ xem...
Thẩm Mặc trầm ngâm một lúc, nói:
- Đại khái có ba vấn đề trọng tâm.
- Mời Chuyết Ngôn nói.
Hồ Tôn Hiến thụ giáo, không ngờ lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép lại.
- Thứ nhất, nhấn mạnh hươu trắng là thần thú, đem lai lịch của nó thổi phồng lên, nó là "cái giống hươu nai, là đồ thuộc về thần tiên, rèn một ngàn năm mới hóa xanh, năm trăm năm thành trắng. Từ xưa tới nay, nó thọ vô cương." Đem hươu trắng cùng đạo "trường thọ" liên hệ với nhau.
Hồ Tôn Hiến gật đầu ghi lại.
- Sau đó viết, chỉ có thánh quân mới có hươu trắng, "ắt có bậc quân vương hiền thánh, tu luyện đạo huyền mặc, khớp với nguyên đạo, thì mới có thần thú tới." Đó là làm nền cho văn chương gấm vóc đằng sau.
Hồ Tôn Hiến lại gật đầu, Thẩm Mặc tiếp tục nói:
- Từ hươu thần liên hệ tới thánh quân, cuối cùng tất nhiên là đặt dấu chấm phá viết thánh quân thánh minh ra sao, văn chương ca tụng công đức thì không cần phải nói chứ.
Hồ Tôn Hiến cười ha hả:
- Đám đó suốt cà này vỗ mông ngựa, đương nhiên là không cần phải dạy.
- Có điều vỗ mông ngựa cũng phải chú ý, phải có nghệ thuật mới được. Ví dụ như nói hoàng đế thích ăn chay nói thành bản tính thanh thuần; đem nhiều năm không lên triều nói thành vô vi nhi trị, không lên triều, không chấp chính cũng có thể làm thiên hạ đại trị, đó là thiên ý, đó là tiên ý, hươu trắng chủ động chạy ra hiến điềm lành chính là minh chứng rõ ràng.
"vô vi nhi trị", có nghĩa là không được thực hiện những chính sách đi ngược với quy luật tự nhiên; đó là mặt tích cực, tuy nhiên, nếu nhấn mạnh quá nhiều đến tư tưởng này, thì sẽ coi nhẹ tính năng động của con người.
Hồ Tôn Hiến há hốc miệng, hồi lâu mới khép lại được:
- Ta cuối cùng cũng biết những kẻ kia suốt ngày múa bút nghiền văn, mà tại sao không trúng nổi tiến sĩ, còn Chuyết Ngôn lại có thể trúng liền lục nguyên rồi.
Thầm nghĩ :" Tên gia hỏa này bản lính suy đoán lòng người quá cao, thử đặt mình vào địa vị đó, hoàng đế bị y vỗ mông như thế, lại chẳng sướng hơn cả ăn nhân sâm hay sao?
Đồng thời cũng hiểu tại sao Thẩm Mặc không chịu viết bài văn này, con bà nó, quá buồn nôn chứ sao. Với một vị Trạng Nguyên dựa vào chân tài thực học thi trúng, làm thế mất cả giá trị con người.
Đợi Hồ Tôn Hiến viết xong hết, Thẩm Mặc nói:
- Từ Vị cũng sẽ tới trong mấy ngày nữa, những người kia viết xong, có thể đưa huynh ấy xem.
Từ Vị là người bên cạnh Gia Tĩnh đế, tất nhiên càng nắm rõ hoàng đế hơn.
- Ồ, Văn Trường sắp về rồi sao?
Vừa nghe tới tên Từ đại tài tử, Hồ Tôn Hiến hai mắt sáng lên.
- Mấy người bọn họ du học theo thông lệ, trước tiên qua thăm hạ quan, sau đó mỗi người đi một nơi.
Trước kia đã nói rồi, quan viên triều Minh, trừ người thành tích thi cử kém đỗ vớt dùng tạm, không có tiền đồ cho đi nhậm chức ngay. Còn những người khác tiếp tục rèn rũa thêm, trừ đọc sách xem chính sự, còn có một hạng mục hợp lý. Chính là đi xem xét bốn phương, mở rộng tầm mắt, tìm hiểu dân tình.
Thường thì sau khi học tập tở Hàn lâm viện một năm, liền viết thư giới thiệu, đưa bọn họ đi bốn phương. Dựa vào những bức thư giới thiệu này, có thể ở dịch trạm miễn phí, còn được quan viên địa phương có lễ tặng, không sợ chết đói ở trên đường.
Đối với những con mọt sách hai tai không nghe chuyện ngoài ô cửa mà nói, khoảng thời gian rèn luyện này là vô cùng quan trọng.
Hai tháng trước, đám Từ Vị đã viết thư cho Thẩm Mặc, nói bọn họ được thả rồi, trạm đầu tiên là sẽ tới tìm y, tính ngày thì có thể tới kịp đại hội hoa khôi, nhưng không biết vì nguyên cớ gì mà bị chậm trễ trên đường, thủy chung không tới kịp.
Khi rời khỏi Chuyết Chính viên, Thẩm Mặc thấy đám người Thiết Trụ mặt lộ vẻ tiếc nuối, liền cười bảo:
- Hươu trắng tuy tốt, nhưng ta không cần, có thể dùng như thế là không thể tốt hơn.
Đôi hươu trắng này chính là lễ vật tri huyện Chu Sơn tặng cho Thẩm Mặc, y tất nhiên là hiểu giá trị của nó, nhưng do dự xem có nên đích thân hiến lên cho hoàng đế không.
Nếu hiến, hoàng đế tất nhiên vui mừng, còn sẽ ban thưởng gì đó cho y, nhưng y tuổi đã làm tri phủ, trong vài năm nữa không thể thăng tiến. Mà thứ điềm lành này giống như đánh rắm vậy, khắm một hồi rồi nhạt dần, tan dần, không ngửi thấy nữa.
Cho nên sau khi cân nhắc, y cảm thấy mình sẽ chẳng có được lợi ích thiết thực nào, nhiều nhất thì cũng chỉ ban cho cái áo đấu ngưu gì gì đó, rồi thưởng thêm chút bạc gì gì đó, thật là không bõ.
Hơn nữa sĩ đồ của y còn dài lắm, đoán chừng hầu hạ thêm vài vị hoàng đế cũng không thành vấn đề, chẳng may hoàng đế tiếp theo không thích tu đạo, từ đó giận lây nhưng kẻ đầu độc phụ hoàng hắn thì sao?
Cho nên muốn lâu dài, thì làm người ngay, thứ bàng môn tả đạo tốt nhất là không nên làm, nói không chừng ngày nào đó bị người ta tóm lấy chỗ yếu.
Chính đang suy nghĩ làm sao xử lý hai con hươu trắng thì Hồ Tôn Hiến tới, còn ném cho y một chuyện khó, tổng đốc và tuần phủ, ngươi đứng về bên nào?
Hơn nữa nhìn cái thế của Hồ Tôn Hiến nếu không hùa theo với hắn là thế nào cũng sinh chuyện.
Thẩm Mặc suy tính rất nhanh, nghĩ ngay tới hai con hươu trắng, không còn thứ nào đánh tan mâu thuẫn hai người hơn nó nữa. Dùng thứ này giúp Hồ Tôn Hiến có được thánh tâm, từ đó đạt được mục tiêu đánh bại Nguyễn Ngạc. Mà điềm lành vừa xuất hiện, hoàng đế cũng sẽ không trị tội Nguyễn Ngạc nữa, tám phần là điều ông ta đi, không kiếm ăn trong một nồi cùng với Hồ Tôn Hiến là được.
Kết quả đẹp cả đôi đường này chỉ có hươu trắng làm được, vậy còn phải do dự gì nữa?
Sau khi đoàn người Hồ Tôn Hiến tới nơi, khách khứa dự lễ cũng lục tục kéo nhau tới, Thẩm Mặc niềm nở tiếp đãi, an bài, lại tiếp đãi, lại an bài, cho tới một ngày trước lễ điển, mới coi như cơ bản đủ người.
Lúc này thành Tô Châu, khách sạn đã đầy kín, phòng trống người dân cũng bị thuê sạch, nhưng vẫn cón thương khách ùn ùn kéo đến, thực sự không còn chỗ mà ở nữa, đành ở trên thuyền thôi.
Khắp đường lớn ngõ nhỏ của thành Tô Châu cũng giăng đèn kết hoa, chỉ đợi tới ngày , thị bạc ti khai trương, nơi này sẽ thành trung tâm mậu dịch đối ngoại của Đại Minh.
Ngày đó với Thẩm Mặc mà nói là rất quan trọng. Nhìn ngược lại, nó ngưng tụ toàn bộ tâm huyết của y, làm y trải qua bao trắc trở; nhìn về phía trước, từ giờ trở đi, y sở hữu một điểm tựa để nâng cả Đại Minh lên.
Acsimet nói : Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng quả đất lên. Thẩm Mặc cũng hi vọng mình có thể nâng bổng được cái gì đó.
Truyện convert hay : Ngọt Ngào Hôn Lệnh: Thủ Trưởng Ảnh Hậu Kiều Thê