- Thái Nhạc không cần thổi phồng ta.
Cao Củng lắc đầu:
- Ban đầu ta suy nghĩ quá đơn giản, không ngờ rằng chuyện tuyển cống này của ta không được hoan nghênh. Những mầm mon tốt người ta giữ rịt lấy, đám quan viên địa phương ai chẳng mong có được học sinh như hai vị, sao có thể đem lẫm sinh giỏi nhất của mình hiến cho quốc tử giám?
Ông ta cười khổ:
- Hơn nữa như Thái Nhạc đã nói đấy, những năm trước thanh danh của quốc tử giám quá thối, rất nhiều người không muốn làm giám sinh, tổng hợp nhân tố hai phương diện lại. Định sẵn là học sinh tuyển được chẳng có tố chất cao, thay vào đó chẳng qua là người thực tính dễ quản mà thôi.
- Năm nay có kỳ thi lớn, là lần đầu tiên từ khi bản quan nhậm chức tới nay, dù lừa hay là ngựa cũng phải dắt nó ra thôi. Trước kia khi bệ hạ đồng ý tuyển cống, ta đã lập quân lệnh trạng, nếu nhóm học sinh này đỗ quá thấp, thấp hơn mức bình quân toàn quốc, ta sẽ từ chức đồng thời nhận đình trượng.
Thẩm Mặc nghe thế thầm kêu không hay, nhưng không thể ngăn cản được Cao Củng nói:
- Khi tế tửu ta lãnh phạt, hai vị ti nghiệp cũng phải chịu cùng, lúc đó đừng trách ta nhé.
"Không trách ông thì trách ai?" Thẩm Mặc và Trương Cư Chính cùng rủa thầm :" Lúc chuyên quyền thì ra sức khoác lác, xảy ra chuyện kéo người khác chịu cùng, không phải là người."
Bị Cao Củng cưỡng ép, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính đành phải ký điều ước bất công, ai nấy nhận lấy cống sinh hai đường, Cao Củng cũng nhận học sinh hai đường. Trương Cư Chính quản Suất Tính đường và Thành Tâm đường; Thẩm Mặc chưởng quản Sùng Chí đường và Tu Đạo đường; Cao Củng quản Chính Nghĩa đường và Quảng Nghiệp đường, phân chia toàn bộ cống sinh sáu đường.
Lôi được hai người lên thuyền, Cao Củng mới nói thật:
- Đáng lý mỗi học đường đều phối ba Ngũ Kinh bác sĩ, sáu trợ giáo, nhưng bản giám thiếu người nghiêm trọng chỉ có thể cấp cho hai ngươi một nửa.
Nói tới đó bản thân cũng có chút xấu hổ:
- Các ngươi có bản lĩnh thì ai nấy tự lo tìm đường cho mình, kiếm lấy lão sư, ta sẽ bỏ kinh phí trả lương cho bọn họ.
Đi ra khỏi phòng của tế tửu đại nhân, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính nhìn nhau cười khổ, Trương Cư Chính nói:
- Tới phòng ta ngồi trước đã.
Rồi dẫn Thẩm Mặc tới tây sương phòng, nơi làm việc của mình.
Pha một ấm trà Long Tỉnh, Trương Cư Chính nói:
- Trà này năm ngoái huynh tặng tết ra đó, làm phiền huynh năm nào cũng nhớ tới, ta thật làm hổ thẹn.
- Năm nay huynh không cần phải hổ thẹn nữa.
Thẩm Mặc cầm chén trà lên thổi cho bớt nóng:
- Ta chẳng còn trà mà tặng nữa.
Mặc dù ở phương nam nhất định sẽ hiếu kính cho y rất nhiều, nhưng y không tiện đem chuyển tặng nữa.
- Không sao, trà Long Tỉnh ta cũng uống được, trà đắng ta cũng uống được.
Trương Cư Chính dương dương đắc ý:
- Nói thực lòng, hôm nay thái độ của Cao đại nhân với huynh rất là ám muội đấy.
- Hở, sao ta chẳng thấy thế?
- Huynh ở trong phúc mà không biết phúc.
Trương Cư Chính ngửa mặt nhìn nóc nhà:
- Nhớ lại ta mới tới Quốc tử giám, Cao tế tửu rất có ý kiến với ta, hơi một chút là mắng té tát, lại còn sai bảo như người hầu, làm cho ta hết sức mất mặt.
Nói tới đó nhìn sang Thẩm Mặc:
- Huynh nghĩ lại thái độ ông ta đối đãi với huynh mà xem, hiển hiên là cố áp bản tính xuống rồi... Mặc dù cuối cùng không áp xuống được, nhưng thái độ với huynh đã rõ ràng ra đó, huynh nói có phải không?
- Huynh nghĩ quá nhiều thôi, nói không chừng hôm nay tế tửu đại nhân tâm tình tổt thì sao?
Thẩm Mặc cười xòa.
- Không thể nào.
Trương Cư Chính lắc đầu quầy quậy:
- Ta tới mấy tháng rồi, chưa bao giờ nhìn thấy ông ta cười, kết quả huynh vèa tới tâm tinh ông ta tốt ngay, điều này không phải nói rõ nguyên nhân chính là huynh sao?
Nói xong đặt cốc trà xuống, khẳng định chắc chắn:
- Vô cớ tỏ ân cần, không trộm thì là cướp.
- Ông ta muốn gì ở ta cơ chứ?
- Cái này có gì khó đoán đâu.
Trương Cư Chính cười nhạt:
- Đừng nhìn vào chức vụ tế tửu Quốc tử giám của Cao Túc Khanh, trọng tâm của ông ta không ở đó.
- Ở đâu?
Thẩm Mặc biết rõ còn cố hỏi.
- Dụ vương phủ ... Mặc dù Dụ vương gia có tới mấy vị sư phụ, tới ngay cả ta, coi như là một trong số đó, nhưng không ai bì được với Cao Túc Khanh ông ta! Nói một câu phạm húy, quan hệ hai người đó giống người thân hơn là sư đồ.
Kỳ thực hắn muốn nói là "giống cha con" nhưng không có gan nói ra mà thôi.
- Đối với Cao Củng mà nói, gây dựng tốt cho Dụ Vương, là tạo nên một sự nghiệp cho cả đời.
Trương Cư Chính hạ thấp giọng nói:
- Trước kia mặc dù thái độ bệ hạ luôn không rõ ràng, nhưng tổng thể mà nói là dựa vào Dụ vương gia nhiều hơn, cho nên Cao Củng chỉ cần hỏa giải gian mưu quỷ kế, là có thể ngồi đàng hoàng trên điếu ngư đài, trờ ngày cá chép vượt ngũ môn thôi.
- Nhưng hiện giờ tình thế ngày nay không ổn, Dụ vương gia mặc dù là con trưởng, nhưng Cảnh vương gia lại có con nối dõi, để lâu cho dần, cho dù là đại thần bảo thủ nhất cũng không thể ủng hộ con trưởng được nữa.
Trương Cư Chính càng nói nhỏ hơn:
- Cho nên thái độ của ông ta và Viên Vĩ đảo lộn hoàn toàn ... Ban đầu Viên Vĩ suốt ngày bày mưu tính kế để Cảnh vương thay thế Dụ vương. Hiện giờ người ta không ấp nữa, tới lượt Cao Củng gấp rồi, ông ta phải mau chóng tìm ra cách xoay chuyển thế yếu, nếu không hậu quả khó lòng tưởng tượng.
- Phải xoay chuyển thế nào?
Thẩm Mặc hỏi:
- Ta muốn nghe có kiến của Thái Nhạc huynh đấy.
- Chuyết Ngôn huynh thử ta hả?
Trương Cư Chính cười khà khà:
- Cao Túc Khanh dạy thêm cho Dụ vương một khóa, giảng lời của Mạnh Tử "thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa."
Hắn học giọng điệu Cao Củng thuật lại:
- Cao Củng nói với điện hạ: Trong ba điều đó có phân trên dưới, đối với kẻ thành đại sự cũng tùy thuộc vào nó, sao may mắn chiếu vào thì là thiên thời; ở gần chiếm lợi là địa lợi; lòng dân hướng vào là nhân hòa. Trong ba cái, cũng lấy nhân hòa làm trọng. Địa làm làm thứ, thiên thời kém nhất.
- Già như có được phúc tinh , thánh nhân rủ lòng, thì tức là có thiên thời, dầu vậy thiên uy khó dò, thánh quyền dễ biến, một khi có biến đổi bất trắc, kẻ gần thành quyền tất nhiên bị hại, không ngày trở lại; Chỉ kẻ mang địa lợi là không, kẻ có địa lợi thì hưởng ké quyền lực, có thể quan sát khí tượng, theo dõi dấu hiệu, lại có thể nội ứng ngoại hợp, tất nhiên có thể chuẩn bị trước, ứng phó hợp lý, cuối cùng gặp dữ hóa lành.
- Thế nhưng, tự mình không tu dưỡng, đức không đủ người ta phục, thì địa lợi cũng vô dụng. Vậy nên địa lợi không thể bằng nhân hòa. Trong ba thứ luận tầm quan trọng, không cái nào hơn được nhân hòa tiếp đó là địa lợi và nhân hòa. Luận yêu cầu tiên quyết, thiên thời là hàng đầu rồi mới tới địa lợi và nhân hòa. Vậy nên dù thánh ân khác biệt, xa gần có phân chia, nhưng không rơi vào thế hạ phong, vì sao? Kẻ được nhiều người giúp thì đắc đạo, kẻ ít người giúp thì mất đạo.
Trương Cư Chính trầm giọng nói:
- Quan điểm của Cao Túc Khanh là, thiên thời và địa lợi đều không thể khống chế, chỉ có "nhân hòa" là có thể có được thông qua nỗ lực của bản thân, cho nên ông ta mới trọng nhân hòa.
Nghe lời Trương Cư Chính, Thẩm Mặc thong thả nói:
- Ý huynh là Cao Củng đang lôi kéo thế lực cho Dụ vương, muốn áp đảo Cảnh vương ở mặt người ủng hộ?
- Chuyết Ngôn nói đúng rồi.
Trương Cư Chính gật đầu :
- Cho nên ta dám nói, ông ta đang có ý đồ với huynh đấy?
- Ta ư?
Thẩm Mặc cười khan, uống trà che giấu :
- Ông ta coi trọng ta vì cớ gì?
- Điều này còn cần ta phải nói sao?
Trương Cư Chính làm ra vẻ cao thâm:
- Chuyết Ngôn, huynh có giấu kín cỡ nào cũng không qua mắt được kẻ có ý đồ.
Thẩm Mặc không nói nữa, vừa rồi Trương Cư Chính tung ra lý luận "nhân hòa" kỳ thực là gián tiếp nói tới y. Đúng vậy, những năm qua, chuyện mà Thẩm Mặc thành công nhất không phải là mở cảng, không phải là bắt được Từ Hải mà qua nhiều năm tháng đã gây dựng lên được mối quan hệ khổng lồ.
Trừ các phương diện đều có giao tình, quan hệ không tệ ra thì Thẩm Mặc còn trọng điểm bồi dưỡng thế lực của mình. Ví như hiện giờ, đồng khoa đồng niên năm Bính Thìn đều coi y là lãnh tụ; đồng liêu Hàn lâm viện coi y là bằng hữu chí thân; quan viên văn võ đông nam coi y là huynh đệ sinh tử ...
Đó toàn là công thần chiến tích đầy mình, tiền đồ chắc chắn, không thể đóng đếm.
Còn có một thứ cực kỳ có giá trị với Dụ vương -- Đó là vị thủ lĩnh Cẩm Y Vệ làm người ta nghe mà vỡ mật, Lục Bỉnh Lục thái bảo tự nhận là sư huynh của Thẩm Mặc, đối đãi với y không thể tốt hơn được.
Mà có giá trị hơn cả là tới ngay cả Gia Tĩnh đế cũng nhìn Thẩm Mặc với con mắt khác, tuổi còn nho nhỏ mà được đãi với lễ quốc sĩ. Hiển nhiên với Gia Tĩnh đế, Thẩm Mặc có khả năng đặc biệt.
" Nếu như có được Thẩm Mặc đi theo, Dụ Vương có nằm mơ cũng cười thầm." Trương Cư Chính nghĩ như thế.
Thẩm Mặc là ai cơ chứ? Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý số một thiên hạ, sớm đã phát hiện ra mặc dù Tiểu Trương đại nhân luôn miệng nói mình không được Cao Củng ưa, nhưng thực ra thì hai kẻ này cùng một giuộc với nhau.
Hôm nay y tới đây là lọt vào bẫy rồi, Trương Cư Chính nhất định là sớm đã đợi mình ở cuối đường, cho nên mới vừa vặn gặp lúc y bước vào cửa, sau đó một kẻ cầm bánh ngọt, một kẻ mang bánh mặn, diễn một vở kịch dụ dỗ mình.
Sau đó Cao Củng chào cám ơn khán giả, Trương Cư Chính đơn tấu, thăm dò ý định của y, xem xem y có muốn đi theo Dụ vương hay không?
Đối với Thẩm Mặc mà nói đúng là muốn ngủ lại có kẻ mang gối tới, y đã lập kế hoạch khai hỏa với Yên Mậu Khanh, lúc này cần nhất là hậu phương chống đỡ, đánh tránh đơn độc đối đầu với Nghiêm đảng, nếu không bị tên gia hỏa như lang sói kia nuốt chửng.
Cao Củng có lợi hại đến đâu cũng không có con mắt tiên tri, đương nhiên không biết Thẩm Mặc trong lòng ông ta là cái bánh thơm phưng phức, sắp biến thành trái đắng đầy gai, cho nên mới dốc hết công sức mời chào hắn. Thẩm Mặc đương nhiên vui sướng lấy đồ xấu thay đồ tốt, kiếm món lợi lớn.
Mặc dù tâm đầu ý hợp rồi, nhưng Thẩm Mặc không định dễ dàng hạ mình như thế, y biết chuyện này giống như giái điếm và khách làng chơi, các cô nương càng làm ra vẻ đoan trang, các đại gia lại càng đeo đuổi. Cho nên chỉ cần ngươi có vài phần tư sắc, còn biết chút ca hát, đảo qua đảo lại, thế là thành danh kỹ.
Thúy Vân từng nói đùa y có tiềm chất danh kỹ, Thẩm Mặc cũng thấy thế, tất nhiên y phải vờn đối phương để bán bản thân với giá cao , sau này mới kiếm chác được chút địa vị. Vì thế nói với Trương Cư Chính:
- Hôm nay ta bị những lời của huynh làm chấn động, đầu óc u mê hết cả rồi, cho ta về nhà nghĩ thông suốt, rồi cũng ta lại nói đề tài này.
Trương Cư Chính mặt hiện vẻ thất vọng, nhưng chỉ thoáng qua là mất, cười gật đầu:
- Đương nhiên thôi, khinh thành là ao nước sâu không đáy, nguy cơ bốn phía, mỗi bước đi phải cẩn thận, Chuyết Ngôn huynh thận trọng là luôn luôn đúng.
Nói được những lời này là chứng minh hắn còn có tình người. Thẩm Mặc nhớ lại trước khi gặp Cao Củng, Trương Cư Chính đã cảnh báo với mình rất thẳng thắn rồi, nhưng bản thân chỉ thận trọng mà không đề phòng, chẳng trách hắn được.
Nghĩ tới đây Thẩm Mặc thấy người này còn đáng kết bạn, không cần đưa vào danh sách đen ngay lập tức.
Nhưng khi từ Quốc Tử giám đi ra, ăn hai miếng dưa hấu ướp lạnh ở quán ven đường, bị hơi lạnh buốt xương đánh thức, Thẩm Mặc nhận ra, tên gia hỏa Trương Cư Chính này cực kỳ đáng sợ, rõ ràng đã đồng ý cùng tiến cùng lui với mình, nhưng thoắt một cái liên hợp với Cao Củng để dụ gạt mình.
"Đây là loại hành vi gì? Là loại hai mặt điển hình! Đáng lẽ ra là mình phải rất tức giận mới phải, vì sao còn thấy kẻ này không tệ, đáng kết giao? Chỉ vì một câu nhắc nhở của người ta mà mình không phản ứng kịp, không thể trách Trương Thái Nhặc hắn sao?"
Nhưng sự thực có phải như thế không? Khi ấy cả trường học trống không, không có một bóng người ngoài, có gì sao không nói thẳng? Cần gì phải mập mờ như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, đều thấy không cần thiết.
Chỉ có một loại khả năng, Trương Cư Chính cố ý nói thế, dùng lời mơ hồ làm bản thân không thể lĩnh hội ngay, sau đó mới vỡ lẽ thì không thể trách gì được y.
Nghĩ thông mưu mô quanh co trong đó, Thẩm Mặc bắt đầu thấy bội phục Trương Cư Chính, y chợt phát hiện ra, vị môn sinh đắc ý của Từ các lão này là giảng quan thứ tịch của Dụ vương phủ, đồng thời thượng khách của Nghiêm phủ ... Quan hệ giữa Nghiêm Tung , Nghiêm Thế Phiên với Trương Cư Chính cũng không tệ, tuy không có thâm giao, nhưng thường qua lại.
Đây không phải là kẻ hai mặt thì là gì? Nhưng cha con họ Nghiêm gian trá tới cực điểm, lại cho rằng Trương Cư Chính là kẻ quang minh lỗi lạc, là kẻ vô tư vô đảng, thoát khỏi tầng lớp tấp thường, không cho rằng hắn là người của Từ Giai.
Tên gia hỏa này làm sao có thể làm được? Vì sao bao nhiêu người nhìn vào mà không thấu? Thẩm Mặc cuối cùng ý thức được, tên gia hỏa này còn giỏi giao tế hơn cả mình, trên người hắn có thiên phú chính trị làm người ta đuổi hộc khói ra cũng không kịp, làm tất cả mọi người nhìn không thấu. Tất nhiên hắn có thể vững vàng qua lại với các phương.
Nghĩ tường tận được điểm này, trong lòng Thẩm Mặc bất giác ớn lạnh, lạnh hơn cả món dưa hấu ướp lạnh giải khát mùa hè, thẩm nghĩ :" Chẳng trách hắn luôn là kẻ cười cuối cùng, thì ra chẳng phải là may mắn."
Nghĩ vậy y càng kiên định sách lược theo sát đằng sau tên gia hỏa này, không phải lo lắng mình lựa chọn sai lầm, có thể chuyên tâm thực hiện mưu đồ của mình, còn tiền chọc ngoái ngầm hắn, đúng là nhất cử lượng tiện, bớt được không ít tinh lực.
Thế là tâm tình Thẩm Mặc tốt trở lại, ăn thêm ba miếng dưa hấu nữa, mới ném năm văn tiền trả cho chủ, lau miệng, đứng dậy nói:
- Buổi chiều chúng ta tới ti kinh cục.
Tam Xích đáp lời, Thẩm Mặc nhớ ra điều gì, hỏi tiếp:
- Phải rồi, hôm qua tới nhà Lý Chí tặng đồ chưa?
Tam Xích gật đầu:
- Đã tặng, cũng đã thỉnh an lão phu nhân rồi.
Hắn cười toe toét:
- Mặc dù hoàn cảnh Lý đại nhân không tốt lắm, nhưng lại cực kỳ hào phóng, cho ba người chúng tôi mỗi người một phong bao hai lượng.
Đối với người đi theo bên cạnh Thẩm Mặc, vài lượng bạc chẳng đáng để vào mắt, nhưng với Lý Chí nghèo móc túi nửa ngày không ra tiền thì là món cực lớn rồi. Cho nên Tam Xích nói:
- Thuộc hạ không chịu nhận, bảo hắn ấy thưởng quá nhiều. Lý đại nhân lại bắt thuộc hạ nhận, bảo nếu thuộc hạ không nhận thì sẽ không nhận đồ, hắn ta ương quá, hết cách, bọn thuộc hạ phải nhận.
- Hắn lấy đâu ra tiền? Không phải là còn cạo thủng nồi sao?
Thẩm Mặc lấy làm lạ.
- Thuộc hạ cũng thấy kỳ quái, thầm nghĩ hay là hắn vờ đáng thương để lừa đại nhân?
Bệnh nghề nghiệp của Tam Xích lại nổi lên:
- Thế là sau khi rời đi liền quay lại, trèo tường lẻn vào nhà hắn, kết quả nghe được hắn nói chuyện với phu nhân.
- Nói mau...
Thẩm Mặc giục:
- Phu nhân hắn đang trách hắn chết còn sĩ diện, vì thưởng người ngoài mà đem cả vòng tay hồi môn của nàng bán mất. Về sau thuộc hạ hiểu ra, té ra là Lý đại nhân trở về nhà trước, lấy vòng tay của phu nhân, tới nhà triêu phụng ở sát bên cạnh, đặt lấy lạng bạc, thưởng cho bọn thuộc hạ lạng, lạng còn lại chuẩn bị mời đại nhân và lục đại nhân ăn cơm.
- Tên gia hỏa này còn giở cả cái trò đó ra nữa.
Thẩm Mặc bật cười.
- Hắn nói nợ ân tình của đại nhân và Lục đại nhân rồi, nếu nợ thêm đồ, thêm rượu thịt, thế nào cũng ấm ức tới sinh bệnh, cho nên phải mau chóng trả lại hai vị đại nhân, để " trả hết nợ, toàn thân thanh tịnh."
Tam Xích bổ xung:
- Câu cuối là nguyên văn của hắn.
- Vậy ra hai người bọn ta gây thêm phiền phức cho hắn à?
Thẩm Mặc dở khóc dở cười:
- Xem cái câu ủy khuất của hắn kìa.
Tam Xích cười:
- Đúng vậy, vị Lý đại nhân này đúng là không tầm thường.
- Cho nên ta mới nói, ta ghét nhất thành Bắc Kinh.
Thẩm Mặc đi trên con đường cái thành Bắc Kinh, cảm khí nói:
- To thì từ Nghiêm Tung, Từ Giai, Lục Bỉnh; vừa thì tới Nghiêm Thế Phiên, Viên Vĩ, Cao Củng. Nhỏ thì có Trương Cư Chính, Lục Quang Tổ, có kẻ nào tầm thường? Kẻ nào chẳng đầy chẳng mưu mô quỷ quái, đúng là toàn thứ biến thái. Ngươi nói xem bao nhiêu tên biến thái như thế tập trung vào một chỗ để làm cái gì hả?
Ban đầu y thấy đám thương nhân quan thân ở Tô Châu khó đối phó rồi, giờ đem so với đám biến thái vô sỉ ở thành Bắc Kinh này chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng.
Hiện giờ đám người này chẳng kẻ nào kém hơn y, thậm chí chỉ có hơn mà không có kém, đều có ưu điểm mà y không bì được, làm sao mà ngoi lên trong cái hoàn cảnh quái quỷ này bây giờ?
Có điều làm Tam Xích bất ngờ là, khi càu nhàu những câu này, mặt Thẩm Mặc lại mang nụ cười sáng lạn, tựa hồ rất thưởng thức hoàn cảnh bi thảm của mình. Hắn đột nhiên ngộ đạo :" Cao thủ không sợ cao thủ, cao thủ chỉ sợ cô dơn."
Thực ra thì sùng bái mù quáng đúng là hại chết người, Tam Xích suy đoán sai be bét rồi, Thẩm Mặc hận không thể biến đối thủ thành kẻ bại não, thế mới tiện cho y thực hiện đối thủ, chứ đối thủ mạnh thì sướng nỗi gì?
Sở dĩ y cười là là vì y ý thức được, sở dĩ đám biến thái tụ tập ở kinh thành là nhờ công một vị cao thủ biến thái ban cho, đó là trung hiếu đế quân Gia Tĩnh đế tiên sinh.
Đúng như lời nói của Lão Tử thần tượng của Gia Tĩnh :"kỳ chánh muộn muộn, kỳ dân thuần thuần, kỳ chánh sát sát, kỳ dân khuyết khuyết". Vị hoàng đế này quá giảo hoạt, quá biến thái, dùng quá nhiều thủ đoạn với hạ nhân, người thường căn bản không chống đỡ nổi. Cho nên ông ta đuổi hết người thành thực, tầm thường ra khỏi triều đình, để lại trong triều toàn hạng quái vật thiên phú dị bẩm.
Chính lệnh mơ hồ, dân con thư thái, chính lệnh soi mói, dân con lo âu.
Thẩm Mặc cười là, khi Gia Tĩnh đế còn, tất nhiên là không có chuyện gì lớn, nhưng thế nào cũng có một ngày ông ta thăng thiên, khi ấy con ông ta phải làm sao?
Thẩm Mặc dự kiến được, hoàng triều đời sau, hoàng đế rất có khả năng bị cho ra rìa hóng mát, nhường vũ đài cho đám yêu nghiệt này biểu diễn.
Nghĩ tới đó y cảm thấy rất khoái trá, tuy đó còn là chuyện xa vời.
Truyện convert hay : Vô Thượng Thần Đế