Ngoài phòng khách phủ tổng đốc giương cung bạt kiếm, bên trong phòng mặc dù không gặp đao quang kiếm ảnh, nhưng tình cảnh càng khiến người khẩn trương hơn.
Thẩm Mặc nhìn đồng hồ nước trên bàn ở bên cạnh một cái rồi mỉm cười nói:
- Hiện tại cách trời sáng còn hai canh giờ, Cẩm Y Vệ Tuyên Đại Thiên hộ sở đang suốt đêm thẩm vấn. Khi trời sáng ta sẽ đến chỗ Niên thiên hộ để lấy bản ghi chép thẩm vấn của Cẩm Y Vệ. . . Đương nhiên, ta tuyệt không hy vọng đi tới nước đó, tin tưởng hoàng thượng cũng không hy vọng.
Mọi người liên tục gật đầu, phụ họa nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, tình huống bên Tuyên Phủ phức tạp, hơn nữa đối thủ lại là thát tử Mông Cổ hung hãn, đó không phải bọn Oa chân ngắn có thể so sánh được.
- Đúng vậy, đừng thấy bọn Đàm Luân, Thích Kế Quang, Du Đại Du nghe tên kêu lắm, chẳng qua chỉ là đánh với đám không có trình độ, cứ đến chỗ hổ lang như chúng ta xem, không bị đánh cho toác da đầu mới là lạ." - Người nói lời này là Hình tướng quân.
- Hiết hậu ngữ(câu nói bỏ lửng) không ít nhỉ. - Thẩm Mặc cười nói với Hình tướng quân: - Rất có học vấn đấy.
- Đâu có đâu có..." - Hình tướng quân xấu hổ cười nói.
- Làm sao mới tránh được cục diện mà mọi người ai cũng không muốn thấy? - Thẩm Mặc nghiêm mặt nói: - Thì phải xem nên qua một cửa này như thế nào thôi.
- Mời đại nhân nói tốt nhiều hơn. - Mọi người vội vã chắp tay thi lễ, còn nháy mắt nói: - Đương nhiên sẽ không để đại nhân thiệt thòi đâu à.
- Ha ha, không dám không dám. . .
Thẩm Mặc khoát tay nói:
- Lời tốt thì ta nhất định sẽ nói. Nhưng các vị cũng nghe rồi đấy, lần này bằng chứng như núi, triều đình lại hạ quyết tâm, muốn giơ cao đánh khẽ thì không thể được đâu.
Rồi ánh mắt lấp lánh đảo qua mọi người:
- Quan trọng là, phải để ta cho triều đình một bàn giao có thể chấp nhận được.
Mọi người khẽ nói:
- Mời khâm sai đại nhân nói rõ hơn...
- Ha ha, tỷ như nói, trách nhiệm lần này chung quy phải có người gánh chịu đó mà.
Thẩm Mặc cười nói:
- Hơn nữa phải là gánh được.
Lời vừa nói ra, Lộ Giai vẫn giả bộ im lặng rốt cuộc nhịn không được hắn bật người dậy, chỉ vào mũi Thẩm Mặc mà mắng:
- Họ Thẩm, ngươi nói thẳng mẹ đi, bảo bọn họ khai ra ta và đại soái không được rồi sao! Còn phải quanh co lòng vòng như thế làm gì?
- Nói như vậy...cũng chỉ là tránh tự mình làm cao quá thôi, đúng không? - Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói.
Mặc dù đoạn sau chưa nói, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu -- ngươi chỉ là một thất phẩm tuần án, thì có tư cách gì phụ trách cho loạn cục của Tuyên Đại Sơn Tây?
Sắc mặt Lộ Giai căng lên như gan heo. . . Không biết là bị tức hay là bị xấu hổ, dù sao thì đầu sỏ gây nên là Thẩm Mặc nói không sai.
Lúc này Thẩm Mặc mới thong thả đứng dậy, mày khẽ nhăn lại, rồi lại giãn ra, mỉm cười nói:
- Chư vị không ngại suy nghĩ thử đi, bản quan chờ ở sát vách, ai nghĩ được rồi thì cứ qua nói với bản quan.
Ngoại trừ Dương Thuận và Lộ Giai, người còn lại vội vàng đứng dậy đưa tiễn. Thẩm Mặc lại đi tới trước bàn sách, nói với Trần phủ đài đang làm công việc ghi chép:
- Phần tiếp theo không cần ghi nữa.
Rồi lại khen một câu:
- Chữ đẹp! Đã khổ công không ít ở [Long môn nhị thập phẩm] rồi chứ!
Trần phủ đài nghe vậy đặt bút xuống, cao hứng cười nói:
- Hạ quan rất ưa thích lâm Ngụy bi, cũng muốn mời đại nhân chỉ giáo cho.
/Ngắm thư pháp kiểu bia thời Nguỵ.
- Chữ của ta cũng không bằng đại nhân được. - Thẩm Mặc khiêm tốn cười nói: - Hôm nào nhất định phải đến quý phủ thỉnh giáo Trần đại nhân.
- Đâu dám đâu dám..." - Trần phủ đài kinh sợ nói: - Chỉ giáo lẫn nhau, chỉ giáo lẫn nhau.
Tại thời điểm khẩn trương thế này mà Thẩm Mặc còn đòi nghiên cứu vấn đề thư pháp như thật, làm cho mọi người đầy đủ cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của y, cũng càng tin lời nói của y hơn, đã vững tin không nghi ngờ rồi.
Cầm lấy bản ghi chép của Trần phủ đài, Thẩm Mặc cười nói với mọi người:
- Ta chờ ở phòng bên, tới càng sớm thì ta càng vui.
Sau đó nhìn một cái đồng hồ cát trên bàn:
- Còn nữa canh giờ nữa thôi, quá giờ sẽ không đợi đâu.
Rồi y khoát tay, ý bảo mọi người không cần tiễn, mới vất vả cất bước ra khỏi phòng khách.
Đại môn vừa đóng lại, liền nghe bên trong truyền ra giọng nói đầy phẫn nộ của Lộ Giai:
- Mọi người đừng có nghe tên què đó xúi giục, đây là hắn muốn cho chúng ta nội chiến, để cho chúng ta tự đánh lẫn nhau đấy!
Thẩm Mặc ở ngoài cửa nghe rõ ràng, tức giận đến ná thở:
- Lộ Giai này quả thật là chán sống rồi mà.
- Đúng vậy, hắn cứ làm loạn ở bên trong. - Tam Xích nói tiếp.
- Ta không phải nói cái đó.
Thẩm Mặc lắc đầu, lại ậm ờ nói cái gì đấy. Tam Xích chỉ nghe được, hình như là 'dám mắng ta què' gì đó.
~~
Ngoài phòng khách đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi là thân binh tổng đốc. Thẩm Mặc mới phát hiện, mình không có cách nào khác đi đến phòng sát vách được.
Tâm phúc của Niên thiên hộ là Ngô Cường đang dẫn đội ngăn chặn thân binh tổng đốc, thấy Thẩm Mặc từ bên trong đi ra, hắn vội vàng chạy qua hành lễ:
- Những người này chết sống không đi, đã khiến cho đại nhân bị sợ hãi.
Thẩm Mặc đứng ở bậc thang, cúi đầu nhìn những khuôn mặt uể oải mà mờ mịt, y mỉm cười nói:
- Về nghỉ hết đi, đã trễ thế này chắc buồn ngủ lắm đây.
Có câu là 'tiên kính la y hậu kính nhân', đám thân binh thấy Thẩm Mặc mặc dù trẻ tuổi, nhưng mặc quan bào màu đỏ nên họ đều rất kính nể, không ai dám nói lời vô lễ. Thiên hộ lĩnh binh lễ phép hỏi:
- Xin hỏi, ngài có phải là khâm sai đại nhân?
- Đúng vậy.
Thẩm Mặc cười nói:
- Bây giờ ta đại biểu cho hoàng thượng, có phải là các ngươi cũng phải nên hành lễ đi chứ?
Thiên hộ dẫn binh thật muốn tự vả vào miệng mình, thầm nghĩ: 'Ta lắm mồm làm gì chứ?' nhưng người ta đã lộ ra thân phận khâm sai đại thần rồi, không cần hắn hạ lệnh, đám thân binh liền rào rào quỳ xuống dập đầu:
- Thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an khâm sai đại nhân.
Thẩm Mặc mặt đầy tươi cười nói:
- Thỉnh an của hoàng thượng thì ta khẳng định xin nhận, còn thỉnh an của ta thì miễn đi. Đứng lên hết đi.
Thấy khâm sai đại nhân đặc biệt hòa ái đến vậy, chúng thân binh không thể sinh ra nổi địch ý, nghe vậy đều nói lời cảm tạ. Họ đứng dậy, ánh mắt nhìn y đã trở nên thân cận khác thường.
Thẩm Mặc cười nói với mọi người:
- Dương đại soái là nhị phẩm đại quan, tổng đốc Tuyên Đại, ai dám động đến đại soái chút nào? Cho nên, các ngươi đứng ở chỗ này cũng giúp không được việc gì, trái lại sẽ làm người khác nghĩ lầm là đại soái các ngươi muốn chống lại triều đình. . . Đều giải tán hết đi, đừng gây thêm phiền phức cho đại soái nữa.
Kẻ tham gia quân ngũ vốn đã đơn giản, nhìn đồ án chữ long trên phi ngư phục thì đã sợ rồi, hiện tại nghe được Thẩm Mặc nói vậy, họ lập tức đều nghĩ đến đường lui, nhưng cũng chỉ nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, ai cũng không dám đi trước.
Thẩm Mặc liền hạ lệnh:
- Tới đây, tất cả nghe khẩu lệnh của ta -- di chuyển về phía sau!
Tiếng vũ khí ma sát vang lên 'rào rào', lại có hơn phân nửa thân binh nghe lời chuyển về phía sau, còn lại một bộ phận nhỏ thì thấy đa số đã đi rồi nên cũng xoay người theo.
Thấy trong nháy mắt bộ đội đã mất đi khống chế, tên thiên hộ lĩnh binh thấy mà choáng váng, chợt nghe Thẩm Mặc nói tiếp:
- Mục tiêu doanh trại, bước đều, bước!
Đám thân binh không nghe thấy Thiên hộ đại nhân phản đối, nên liền xếp đội ra khỏi từ hai bên cửa.
Không đến một hồi chỉ còn lại một mình tên thiên hộ. Hắn chán nản hỏi Thẩm Mặc:
- Đại nhân, ngài có thể bảo đảm an toàn cho đại soái nhà ta được không?
Điều này thuộc về phạm trù bổ cứu sau khi sự việc xảy ra rồi.
Cũng may Thẩm Mặc rất hiền hoà, gật đầu nói:
- Bản quan cam đoan với ngươi.
Thiên hộ lúc này mới ủ rũ đi khỏi, khi đến cửa hắn quay đầu lại nhìn một cái, không khỏi cười khổ lẩm bẩm:
- Mọi chuyện là sao thế này?
Ngô Cường trừng mắt nhìn Thẩm Mặc khoác lác vài ba câu đã đuổi đi hết đám thân binh tổng đốc đã thủ tiết suốt một đêm bên ngoài. Hắn nhỏ giọng nói với Tam Xích ở bên cạnh:
- Đại nhân lợi hại thật đấy! Thảo nào các gia gia thái bảo trong kinh đều tôn sùng đại nhân như gì vậy.
- Lúc này mới biết à? - Tam Xích cũng thấy thơm lây, hắn bĩu môi nói: - Chỗ lợi hại ngươi còn chưa thấy qua đâu.
- Đừng có mà khoác lác.
Thẩm Mặc đã đi ra được một đoạn, y nghe vậy quay đầu lại nói với Ngô Cường:
- Đừng nghe hắn nói vớ vẩn.
Nói xong liền đi vào một gian phòng bên cạnh.
Nhìn phương hướng Thẩm Mặc đi khuất, Tam Xích duỗi ngón cái nói với Ngô Cường:
- Lợi hại chưa? Thính lực này là vô địch đấy!
Nói xong cũng đi theo vào gian phòng đó.
Ngô Cường nhìn bộ dạng đầy đắc ý của Tam Xích, hắn cười thầm: 'Ngươi cũng vô địch rồi.'
~~
Thẩm Mặc đi vào gian phòng đó mới phát hiện đây là một gian phòng dành cho khách nhân tiêu khiển, dùng rất nhiều gỗ hoàng lê, gỗ tử đàn, cách bày biện trang nhã và cao quý, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều có.
Bên trong đã đốt sẵn một chậu than, bên chậu than ngồi bất động một người, chính là người mà Thẩm Mặc luôn mồm nói là đang suốt đêm thẩm vấn quân quan Tuyên Phủ, Niên Vĩnh Khang.
Niên thiên hộ đang nhắm mắt, Thẩm Mặc cho rằng hắn đang ngủ nên bước đi nhẹ nhàng, chợt thấy hắn mở mắt ra, trong hai mắt không hề có nét buồn ngủ. Thẩm Mặc cười hỏi:
- Không ngủ à?
Niên Vĩnh Khang lắc đầu cười nói:
- Lúc thế này sao mà ngủ? trong đầu đều nghĩ, vạn nhất thất bại thì biết làm thế nào?
- Thất bại thì vẫn phải làm vậy!
Thẩm Mặc ngồi xuống đối diện hắn, hơ hai bàn tay trên lửa sưởi ấm:
- Nhưng ta dám cá với ngươi là họ sẽ nhận tội.
- Lời đại nhân nói đương nhiên sẽ không sai.
Niên Vĩnh Khang nhỏ nhẹ nói:
- Có trinh sát thấy được, vệ đội trưởng thân tín nhất của Dương Thuận buổi chiều ngày hôm nay trước khi đóng cửa thành đã rời khỏi thành đi về biên giới tây bắc rồi.
- Biên giới Tây bắc à? - Thẩm Mặc khẽ nói: - Bản Thăng?
Y sở dĩ có thể liệu được tiên cơ rồi tập kích bất ngờ, ngoại trừ thiên phú và kinh nghiệm, nguyên nhân rất quan trọng chính là y rất xem trọng tình báo -- trước khi nhúng tay vào bất cứ sự tình gì y đều tiến hành công tác chuẩn bị chu đáo, nhằm cầu tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi. Lần này mặc dù tới có vội vàng, không thể sớm chuẩn bị được, nhưng chỉ một buổi chiều cũng đủ để y lý giải đại khái đối với tình huống của Tuyên Đại rồi.
- Đúng vậy. - Niên Vĩnh Khang lo lắng nói: - Lão phu nhân và hai vị công tử còn đang ở Bản Thăng. Đại nhân nói thử xem hai việc này có liên hệ gì với nhau không?
- Không dễ nói.
Thẩm Mặc nhíu mày nói:
- Nhưng nhanh chóng đón họ về mới là cách ổn thỏa nhất.
Nói đoạn chậc lưỡi một tiếng:
- Sao lại chạy đến Bản Thăng vậy?
- Lúc đó ty chức cũng sợ hãi, chỉ sợ họ bị phủ tổng đốc bắt được, cho nên mới đưa đến đó tị nạn. - Niên Vĩnh Khang nhỏ giọng nói: - Giờ ty chức sẽ đi đón họ trở về.
-Ừm." - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Để tránh đêm dài nhiều mộng.
Niên Vĩnh Khang bị lời này của y làm cho sợ hãi, liền mắng:
- Phiền nhất là kẻ bắt nữ nhân và hài tử để áp chế, một chút phong cách cũng không có.
Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:
- Có lẽ chúng ta quá khẩn trương rồi.
- Bất kể thế nào.
Thân là một Cẩm Y Vệ hợp cách, Niên Vĩnh Khang không cho phép có chút sơ suất:
- Ty chức đã phái nhân thủ, chỉ cần hắn vừa trở về thì sẽ lập tức bắt lại ngay.
Lại sợ Thẩm Mặc cổ hủ không đồng ý làm như vậy, nên hắn lại thêm một câu:
- Điểm quan trọng là cẩn tắc vô áy náy.
Thẩm Mặc tự nhiên không thể không đồng ý:
- Ngươi là chuyên gia tại phương diện này, đương nhiên cứ làm theo cách của ngươi nói.
~~
Thẩm Mặc đột nhiên động thủ, cũng không phải là chủ ý nhất thời mà là sau khi đã tập hợp tình báo của Niên Vĩnh Khang, mới thận trọng đưa ra quyết định -- Niên Vĩnh Khang nói cho y, trong thành Tuyên Phủ tồn tại thế lực ngầm cường đại mà ổn định, cổ thế lực này cũng không lệ thuộc vào bất kỳ một phái nào, mà là tự thành nhất phái, chỉ phụ trách vì lợi ích của mình.
Bất kỳ ai. . . cho dù là đường đường tổng đốc, muốn tại nơi này thuận lợi làm chút chuyện thì nhất định phải thỏa hiệp cùng những người này, bằng không nhất định sẽ rất trắc trở, nửa bước khó đi!
Đây cũng không phải là hình thái chính trị chỉ Tuyên Phủ mới có, trên thực tế, từ Liêu Đông đến Tuyên Đại Sơn Tây, đến Thiểm Cam tam biên, chỉ cần là nới có quân trấn thì nhất định có loại tình huống này. Bởi vì từ cái ngày Chu Nguyên Chương định ra chế độ quân hộ thế tập(cha truyền con nối) thì đã định trước sẽ có một vài gia tộc sẽ liên tục thống lĩnh quân đội cửu biên. Hơn năm qua, thế tập võ tướng thế gia các nơi thông hôn lẫn nhau đã càng cường hóa loại quan hệ này. . . Mặc dù bởi vì địa vị chính trị thấp, không thể khơi nên sóng gió gì, nhưng trên địa bàn của họ, ai cũng không thể thay thế được họ!
Đương nhiên, tình huống của Tuyên Phủ thì có chút khác biệt, bởi vì nơi này vẫn là trung tâm mậu dịch cùng người Mông Cổ, cho nên thương nhân Sơn Tây quanh năm kinh doanh ở đây, bọn họ thông qua mượn hơi hối lộ cùng với kết thông gia, thành công cùng các võ tướng hòa hợp nhất thể. . . Kỳ thật song phương cũng là theo như nhu cầu, quân đội yêu cầu mua các loại quân nhu vật tư của thương nhân, mà các thương nhân cần phải có sự bảo hộ của quân đội, thì họ mới có thể mạnh dạn buôn bán cùng người Mông Cổ.
Về phần các quan văn, họ đã sớm không còn phẩm đức, chỉ biết hãm sâu vào trong, kỳ thật đã nửa thương nửa quan rồi...
~~
Nhưng điều làm cho Thẩm Mặc thích thú chính là tập đoàn do văn võ thương cấu kết lẫn nhau lại không hề có quan hệ thân mật với Nghiêm đảng, mặc dù tuyệt đối không nói là đối nghịch được, thế nhưng như gần như xa, cũng không tiếp thụ Nghiêm Thế Phiên chiêu an, thậm chí còn bởi vì có chút nguyên nhân mà đã tạo thành quan hệ rất căng thẳng với Dương Thuận.
Thẩm Mặc tinh tường phát hiện, đây là một cửa đột phá, cho nên không chút do dự bày ra kế hoạch phản khách vi chủ như tối nay. Trên tiệc rượu, trước mặt Dương Thuận hứa hẹn với đám quan văn võ tướng này, chỉ cần vạch trần kẻ cầm đầu thì sẽ bảo đảm cho những người còn lại được vô sự.
Một chiêu 'gây chia rẽ ly gián' rất lộ liễu, tất cả mọi người đều rõ, nhưng cái vốn để Thẩm Mặc đánh cược chính là họ không ngồi chung một thuyền, gặp phải nguy hiểm sẽ mỗi người mỗi nơi thôi!
Cho nên tuy là Lộ Giai rõ ràng đối với sự tính toán của y nhưng bất đắc dĩ nhân tính như vậy, mấy năm nay Dương Thuận lại không chăm chỉ niệm kinh, gặp phải sự tình thì biết cầu phật thế nào? Vì có thể thuyết phục mọi người nhất trí đối ngoại, Lộ Giai nói đến muốn toác cả miệng, nhưng đổi lại là sự hồi đáp không được một điểm tích cực. Hắn tức giận ngồi bệt mông xuống cạnh Dương Thuận, bưng trà lạnh uống ừng ực rồi nói với hắn:
- Đại soái cũng nên nói vài câu gì đi chứ.
Dương Thuận mặt như tro tàn, buồn xo ngồi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn không nghe rõ lời của Lộ Giai nói, nghe vậy ngây người hỏi lại:
- Ngươi nói gì vậy?
Lộ Giai đành phải lập lại lần nữa, lúc này hắn mới 'à' một tiếng, bất đắc dĩ nhìn đám quan viên thần sắc bất định, nói với họ:
- Chư vị, đối đãi không thể chỉ nhìn nhất thời, họ Thẩm mặc dù kiêu ngạo nhất thời, nhưng Đại Minh vẫn là do nhà Nghiêm các lão định đoạt, ngày hôm nay nếu như các vị bán đứng hai ta, sẽ không sợ tiểu các lão tính sổ hay sao?
Lộ Giai gật đầu, nói phụ họa theo:
- Chư vị chớ quên, mọi người đều không sạch sẽ, nhổ cây cải củ thì cũng sẽ dính bùn, nếu ai cảm thấy không sợ dính dáng thì qua phòng bên liếm đít họ Thẩm đi!
Mọi người vẫn không lên tiếng, rốt cuộc ép cho Lộ Giai phát bực, hắn nắm lấy vai người bên cạnh:
- Ngươi cũng đánh rắm cái coi!
'Tút...' người đó ăn nguyên bụng củ cải, trong bụng vốn đang chướng khí nhộn nhạo, bị Lộ Giai kích thích, quả nhiên đánh tút một quả.
Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên, rồi không nhịn được cười ầm lên.
- Cười cái rắm!
Lộ Giai thẹn quá thành giận, đá chân lên ghế một cái, rồi hắn chỉ tay vào mọi người một vòng:
- Là cùng tiến cùng lùi, hay là sống chết mặc bay thì nói dứt khoát con mẹ nó đi!
Có người muốn lên tiếng, lại nghe Lộ Giai nói:
- Nhưng ta cũng xin nói trước, nếu như các ngươi bất nhân, vậy bọn này cũng sẽ bất nghĩa, biết cái gì thì cũng nói cho nó hết!
Lời vừa nói ra, người muốn lên tiếng cũng đành thôi, đành phải dây dưa tiếp...
~~
'Ò ó o o...' gà gáy lần đầu, bên ngoài mặc dù trời tối om, nhưng mọi người biết, trời đã sắp sáng rồi.
Chúng quan viên nhìn nhau, biết không thể tiếp tục kéo dài nữa, Trần phủ đài rốt cuộc đứng dậy, chắp tay với hai người Dương Thuận và Lộ Giai nói:
- Đại soái, Lộ đại nhân, thường ngày giao tình giữa chúng ta kỳ thật rất tốt, không đến vạn bất đắc dĩ, các huynh đệ vẫn sẽ đứng ở bên nhị vị.
Dương Thuận biến sắc mặt, vừa muốn mở miệng lại nghe Lộ Giai lạnh lùng nói:
- Nói, để cho hắn nói hết!
Tránh ánh mắt như muốn giết người của Lộ Giai, Trần phủ đài nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp:
- Nhưng mà hiện tại. . . quân doanh bên đó đã bị tóm rồi, thủ đoạn của Cẩm Y Vệ chúng ta cũng biết đấy, dù có là người sắt thì cũng sẽ bị cạy miệng, đến lúc đó những người kia khai ra, đại soái và Lộ đại nhân cũng sẽ khó mà qua cửa được, chúng tôi còn phải rủi ro theo. . .
Bên cạnh lại có người nói xen vào:
- Hơn nữa những người bị dẫn đi đều thân bằng hảo hữu của chúng tôi, nếu như chúng tôi không nghĩ cách cứu thị họ cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Nói đến vấn đề này thì mọi người không còn cố kỵ gì nữa, ngươi một lời ta một tiếng, mỗi người có cách nói riêng, nhưng đều chung một ý -- tử đạo hữu bất tử bần đạo, thôi ngài cứ chấp nhận đi.
- Chẳng lẽ không sợ bọn này khai ra các ngươi? - Dương Thuận trừng mắt nói: - Cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết trùm!
"Ha ha. . ." Hình tướng quân cười ra tiếng:
- Ngài cho rằng triều đình không biết chúng tôi đã làm cái gì ư? Sai, Binh bộ, nội các, hoàng thượng đều rõ hết, cả trăm năm rồi còn có thể tha, cũng không tin lần này không nhẫn được!
- Các ngươi. . ." - Dương Thuận tức giận đến tái cả mặt.
- Đại soái, đừng lãng phí nước bọt với họ làm gì!
Lộ Giai đứng dậy, đi ra mở cửa phòng:
- Nếu các ngươi đã hạ quyết tâm, vậy thì mời đi khỏi đây, và sau này đừng có mà quay đầu lại cầu xin chúng tôi nữa!
Truyện convert hay : Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê