Vì để cho cái năm đen đủi này có một kết cục tốt đẹp, để cho năm mới có điềm báo tốt đẹp, Gia Tĩnh đế bỏ vốn lớn, ông ta sai các quan viên chủ yếu của nội các lục bộ, dưới sự suất lĩnh của Từ Giai, tới cổng thành nghênh tiếp đội ngũ khải hoàn.
Mấy trăm người từ Từ Giai trở xuống, thượng thư, thị lang, đô ngự sử không thiếu một ai, tất cả đứng ở dưới cổng thành. Trong đó không thiếu người của Nghiêm đảng, đương nhiên không có cha con họ Nghiêm và mấy tên cốt cán.
Thẩm Mặc ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy rõ ràng, từ xa đã xuống ngựa, đi tới trước mặt các quan viên, trước tiên hành đại lễ với Từ Giai, sau đó chắp tay một vòng với bách quan, luôn miệng nói:
- Làm phiền chư vị đại nhân tới đón, Thẩm Mặc thật không yên lòng.
Từ Giai cười khà khà:
- Không sao không sao.
Các quan viên đứng đằng sau ông ta thì mặt mày dễ coi hơn nhiều, đám người này mặc dù nhận lệnh tới nghênh tiếp, trong lòng ghen tị đố kỵ.
Giống như lời Thẩm Luyện đã nói, y quá trẻ quá xuất chúng, lại có được thành tựu lớn như ngày hôm nay, làm sao bảo người ta không hâm mộ không ghen ghét cho được.
Nếu Thẩm Mặc có một chút tự đắc thôi, nhất định sẽ khiến cho vô số tiểu nhân thù hận, nói y đắc ý sinh kiêu căng, sau này nếu y luôn tiến tới thì thôi, nếu có chút rắc rối nào là không tránh khỏi bị bọn chúng hùa theo đánh hội đồng.
Nhưng sự trầm ổn và khiêm tốn Thẩm Mặc biểu hiện ra, làm tất cả thầm cảm thấy thua kém, bọn họ tự nhận thấy nếu như đổi cho mình vào vị trí đó, tám phần là lâng lâng không biết đất trời gì nữa rồi, không thể tỉnh táo như y được. Trong lòng nghĩ :" Xem ra y làm được những chuyện này, quả nhiên không phải chỉ dựa vào vận may .."
Lúc này Từ Giai nói với Thẩm Mặc:
- Mời Thẩm đại nhân lên ngựa, nhận bách quan cung nghênh.
- Thế này hạ quan tổn thọ mất.
Thẩm Mặc kiên quyết từ chối, mấy vị thượng thư cười khuyên y:
- Làm thế là kháng chỉ đấy.
Y mới đành quay lại lưng ngựa.
- Cung nghênh đại nhân khải hoàn.
Mọi người đồng loạt dùng đại lễ tham bái, đồng thanh hô vang, khiến cho người dân reo hò, vỗ tới rát cả tay, không khí ngày vui tức thì lên tới đỉnh điểm.
Trong cả quá trình hành lễ, Thẩm Mặc luôn nghiêng người sang một bên, biểu thị hổ thẹn không dám nhận, sau đó đợi mọi người đứng dậy, y vội vàng xuống ngựa đáp lễ, không dám có chút chậm trễ nào.
Vì thế mọi người cùng vui, không ai cho rằng y lợi dụng lên mặt gì gì đó.
Nhìn học sinh tài ba hiểu chuyện, Từ Giai rất cao hứng, khuôn mặt không giữ được vẻ điềm đạm đúng mực nữa, phảng phất mỗi sợi râu đều tràn ngập niềm vui, không ngừng gật gù:
- Mời Thẩm đại nhân lên ngựa, bản quan cầm cương đưa đại nhân vào thành.
Đây là quy củ của Đại Minh, mỗi khi có đại quân khải hoàn, đều do trọng thần cầm cương dắt ngựa cho tướng quân chiến thắng, biểu thị đại ngộ.
Lần này Thẩm Mặc nhất quyết không nhận, cuối cùng hai bên dùng biện pháp trung hòa, Từ Giai dắt ngựa cho Thẩm Mặc, còn y theo sát ngay phía sau vào thành.
Các quan binh đằng sau, ngoại trừ Hình Ngọc cầm cờ, đành thu lại kiêu ngạo ngầm nảy sinh, nhìn có đại nhân tới dắt ngựa cho mình, cũng học theo Thẩm Mặc, toàn bộ xuống ngựa vào thành.
Các đại nhân vật đều đã vào thành, nhưng ngoài Phụ Thành Môn dường nhưu càng thêm náo nhiệt, bởi vì xe áp giải tù phạm, thủ cấp và chiến lợi phẩm cùng mấy ngàn binh sĩ đang rầm rộ đi tới.
Trong đội ngũ dài dằng dặc đó, bắt mắt nhất là hai tên tù phạm đầu tóc bù xùi ở trên hai cỗ xe tù, tên phía trước trên biển ghi tội phạm vào là "thông địch bán nước Dương Thuận", tên thứ hai biết "Đồng phạm Lộ Giai".
Mọi người nhìn thấy thế liền nghĩ :" À, té ra là loại bán nước này làm Đại Minh chúng ta đánh mãi không thắng được người Mông Cổ!"
là hai tên lập tức thành chỗ phát tiết oán khí của mọi người, chửi bới, trứng gà thối, tất thối, giày thối, ném vè phía bọn chúng như mưa.
Lộ Giai cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, chịu đựng các loại dị vật ném vào mặt, ném cho mặt hắn phát đau, nhưng tất cả đều không so được với đau lòng ...
Vào lúc này trong đầu hắn đầy hành trình gian khổ trong hơn bốn mươi năm qua của bản thân. Hắn có thể xem là kẻ thông minh, không may con đường khoa cử vô cùng gập ghềnh, năm vất vẻ đèn sách, bao lần thi trượt chí không sờn, khi tới năm tuổi mới trúng được tiến sĩ tam giáp, vô duyên với hàn lâm cao quý, chỉ đành vào đô sát viện, trở thành một viên ngự sử vừa nghèo vừa đáng ghét.
Nhưng khi đó hắn còn mang một hăm hở tinh thần hướng tới, vì hắn nghe nói , ngự sử mặc dù không kiếm chác được gì, lại đắc tội với người, nhưng có cơ hội cơ hội thình lình đổi đời nhất, chỉ cần một bản tấu đấu dâng lên là se sẻ sẽ biến thành phượng hoàng.
Vì thế hắn không ngừng dâng tấu, hôm nay dâng tấu kẻ này, ngày mai đàn hặc kẻ kia, chỉ mong có một lần đầu cơ thành công, để bay vọt lên trời. Kết quả còn chưa bay được lên trời, liền bị Đô ngự sử Hồ Thực đày tới Tuyên Đại làm một tuần án ngự sử.
Rời khỏi kinh thành một thời gian dài hắn mới hiểu được, thì ra hành vi của mình bị Nghiêm đảng bực bội, cho nên đầy mình tới Tuyên Phủ để cảnh cáo.
Lộ Giai là kẻ thông minh nên liền ngậm miệng lại, chỉ sợ tiếp tục làm cho người ta không vui thì ngay cả mũ ô sa cũng chẳng giữ được. Nhưng hắn không hề nhụt chí, mà tiếp tục suy tính, làm sao mới làm được quan lớn?
Cuối cùng có được kết luận từ chỗ tên ăn hại Dương Thuận, muốn lên cao, thì kiếm lấy chỗ dựa lớn, sau đó leo lên là được.
Vì thế khi Dương Thuận cấp cho hắn lượng bạc, bảo hắn giúp nói dối, mặc dù hắn cũng biết rằng mình đang phạm tội, nhưng cho rằng tiểu các lão sẽ bảo vệ Dương Thuận, mình sẽ không sao cả. Liền nhận lấy thiện chí Dương Thuận đưa ra, thuận lợi leo lên thuyền của Nghiêm đảng.
Thế nhưng còn chưa kịp giương buồm ra khơi, thì sóng biển bão bùng đã ập tới, lúc này mới phát hiện ra, con thuyền tên "tiểu các lão" trông có vẻ chắc chắn huy hàng, là con thuyền nát không chống chịu nổi giông tố, tức thì liền ném hắn và Dương Thuận vào trong biển, trở thành vật hi sinh bảo toàn cho Nghiêm đảng.
Hiện giờ vinh hoa phú quý thành bong bóng, còn khiến cho thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời, hắn hận chết tên Dương Thuận kéo mình xuống nước, nhưng từ đầu tới cuối không nhận ra, bản thân nếu như lựa chọn đầu cơ, thì phải đón nhận nguy hiểm thất bại...
Còn Dương Thuận thì khác hoàn toàn với hắn, cho dù bị dém sưng vù mặt mày, hắn cũng mở to mắt, nhìn về phương hường đường Trường An, vẫn đang khẩn cầu cha nuôi có thể cứu mình một mạng. Theo hắn nghĩ, cha nuôi không thể bỏ mặc mình, tiểu các lão không thể bỏ mặc mình....
Nhưng hắn sai rồi, Nghiêm Tung và Nghiêm Thế Phiên căn bản không có tâm tư để ý tới hắn, vì Âu Dương Phu Nhân đã tới lúc hấp hối.
Lúc này, ngoài phòng ngủ trong Nghiêm phủ, tụ tập tôn tử, khuê nữ, con dâu, cháu dâu, con rể, cháu ngoại của lão phu nhân, tới tận mấy chục người.
Bọn họ kẻ đứng người ngồi, khuôn mặt hoặc là lo lắng, hoặc là đau thương, nhưng đều nhìn vào rèm cửa dầy che kín gian trong, muốn biết tình hình trong đó.
Lão quản gia Nghiêm Niên thậm chí đã chuẩn bị sẵn áo thọ, bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị hậu sự.
Chỉ có đứa con trai độc nhất mà Âu Dương phu nhân yên thương nhất, Nghiêm Thế Phiên đại danh đỉnh đỉnh, là vẫn mặt xa xầm đứng bên ngoài cửa, mắt nhìn các loại pháo hoa đang không ngừng nở rộ trên không trung, nghe tiếng pháo đì đùng, tiếng hoan hô không ngớt, mặt hắn đanh đại, quai hàm đang run khe khẽ.
Vào lúc này, trong lòng hắn tràn ngập oán hận, phẫn nộ, bi ai, cùng với sợ hãi vô bở. Hắn thậm chí không dám quay đầu lại, cũng không muốn nghe những tiếng khóc kia, bởi vì ngày mà hắn sợ nhất cuối cùng cũng đã tới. Hắn siết chặt nắm đấm, toàn thân bị tâm tình tồi tệ bao vậy, luồng "khí độc" đó làm mọi người tránh thật xa, không dám tới gần nửa bước.
Nhưng tất cả mọi thứ đều không liên quan tới Nghiêm Tung, trong gian phòng cách một tấm rèm, Nghiêm các lão quyền nghiêng thiên hạ mấy chục năm, hiện giờ giống như tất cả ông già sắp mất phối ngẫu, lòng chỉ có bi thương luyến tiếc, đau đớn tột độ, đôi bàn tay khô gầy như que củi, nắm chặn hai bàn tay cũng khô quắt như vậy của người bạn già, nước mắt chan chứa, cả người run rẩy, hiển nhiên đã mất kiểm soát rồi.
Lúc này lão phu nhân sắp chết he he đôi mắt, tựa hồ có chút sức sống. Nhưng thời khắc hồi quang phản chiếu ấy không phải kháng cự cái chết vì nhi tử, mà là quyến luyến người bạn già, làm ba không nỡ rời bỏ thế giời này .
- Lão gia, đừng khóc...
Trong cổ họng lão phu nhân phát ra âm thanh hàm hồ không rõ, trên đời này chỉ có Nghiêm Tung ngày đêm bầu bạn bà là hiểu được. Chỉ thấy Âu Dương phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng nói với ông ta:
- Người sống tới mà đi là chuyện mừng, nên cao hứng mới phải.
- Nhưng ...
Nghiêm Tung đau đớn lắc đầu:
- Bà còn chưa tới , ngày mai mới là giao thừa, còn một ngày nữa.
Sinh nhật Nghiêm phu nhân vào ngày tháng , Nghiêm Tung đã dùng tất cả biện pháp, để bà qua sinh nhật này rồi mới đi, nhưng tới hôm nay đã không thể cưỡng lại số trời, linh đan diệu dược đều vô dụng.
- Đừng tham lam như thế ...
Âu Dương phu nhân nhìn bộ mũ phượng khăn quàng trêo trên tường đối diện, trên còn có tiên hạc bạch ngọc, là trang phục của nhất phẩm phu nhân, cười cò chút kiêu ngạo:
- Trên đời này có mấy nữ tử được vinh quang nhất phẩm phu nhân?
Rồi quay sang nhìn trượng phu:
- Lại có mấy người có thể cùng hôn phu nắm tay tới khi đầu bạc?
Nghiêm Tung nước mặt trào ra, nhưng lại tươi cười:
- Đây là điều bà đáng được mà, năm xưa bà là đại gia tiểu thư mỹ mạo như hoa như ngọc, nhưng lại không ghét bỏ chê bai tên thư sinh nghèo ta, toàn tâm toàn ý yêu thương ta, mấy chục năm trời như một, mỗi lần nghĩ tới đó ta đều cảm thấy cảm kích, cảm thấy cả đời này không báo đáp hết được cho bà.
- Không phải lão gia nợ ta, mà là ta nợ lão gia.
Âu Dương phu nhân cười với vẻ hối lỗi:
- Ông biết thiếp thân ghen tuông, sợ thiếp thân bị ủy khuất, cho nên cả đời không nạp thiếp, ân tình này đừng nói là đại quan nhân như ông, cho dù là bách tính tầm thường hơi dư dả một chút, cũng không thể làm được.
- Hà hà, đó là bởi vì bà quá tốt, tốt tới mức ta không cần nữ nhân khác, hơn nữa bà còn sinh cho ta nhi tử, ta có gì mà không hài lòng nữa chứ?
Nghe Nghiêm Tung nhắc tới nhi tử, trên mặt Âu Dương phu nhân lộ ra vẻ lo lắng:
- Thiếp thân lo nhất là Khánh Nhi gây ra phiền phức gì đó, làm tuổi già của ông khó yên ....
Khánh Nhi là nhũ danh của Nghiêm Thế Phiên.
Nhắc tới đứa nghịch tử, Nghiêm Tung chỉ còn biết lắc đầu:
- Ai mà biết chứ, tám phần...
Tới đó đột nhiên nhớ ra, phu nhân của mình sắp đi rồi, không thể để bà mang theo lo lắng mà đi, gượng cười nói:
- Không sao đâu, ta hầu hạ hoàng thượng mấy chục năm trời, không có công lao thì cũng bỏ công sức, chỉ cần Thế Phiên nó không gây chuyện thái quá, hoàng thượng sẽ nể mặt ta mà tha cho nó một đường sống.
- Thật chứ?
Âu Dương phu nhân mừng rỡ:
- Cả hai sẽ không sao chứ?
- Đúng vậy.
Nghiêm Tung nắm chặt lấy tay bà:
- Cả hai đều sẽ không sao.
- Vậy thì tốt quá.
Âu Dương phu nhân nhìn trượng phu chăm chú, nói khẽ:
- Ông đối xử với tôi lúc nào cũng thật tốt ...
Tới đó không còn sức nói tiếp nữa, nhưng kiên trì không ra đi, nằm đó mở đối mắt vô thần nhìn trượng phu.
Nghiêm Tung cũng chăm chú nhìn thê tử, lão ta biết nhìn ít cái nào là thiệt cái đó, nhìn thêm được cái nào là lãi cái đó ...
~~~~~~~~~~~~
Kẻ buồn người vui, Gia Tĩnh đế có được niềm vui hiếm hoi, cáo tế tông miếu, rồi lại bày tiệc khoản đãi các tướng sĩ vào kinh nhận thưởng, cuối cùng quần thần cáo lui, chỉ lưu lại mỗi một mình Thẩm Mặc nói chuyện.
Nhìn thấy trong kim điện không còn một ai nữa, Thẩm Mặc thở mạnh cũng không dám, với kinh nghiệm của y biết rằng Gia Tĩnh đế mừng giận thất thường, quen hất nước lạnh lúc ngươi hưng phấn, thích xát thêm muối khi ngươi bị thương.
Quả nhiên nghe Gia Tĩnh hừ một tiếng:
- Ngươi to gan thật đấy! Trẫm nói rõ ràng, bốn khâm sai tra án, ngươi giỏi lắm, một mình bao hết, chèn ép người ta về, tỏ ra mình lợi hại hả?
"Không còn trò gì mới mẻ hơn chút à?" Thẩm Mặc vội vàng quỳ xuống cầu khẩn:
- Hoàng thượng bớt giận... Cho thần giải thích vài câu.
- Nói!
Gia Tĩnh đế phất đạo bào.
- Đồ đại nhân và Chu đại nhân về kinh trước, không phải là vì bản thân vụ án, mà là vì sợ người Mông Cổ, không dám gánh vác trách nhiệm. Nếu không vì sao bọn họ sớm không đi, muộn không đi, lại đúng lúc tin tức Thát Đát xâm nhập là cuống cuồng bỏ chạy? Rõ ràng là sợ rằng một khi chiến sự bất lợi, sẽ phải cùng thần gánh tội giam giữ tổng đốc, cho nên thoát thân trước, trở về cáo trạng thần, để rũ bỏ sạch sẽ mọi liên quan.
Gia Tĩnh đề hầm hừ:
- Nhưng người ta nói ngươi bắt người trước, lại còn ép cho văn võ làm khẩu cung, khiến bọn chúng muốn tra mà không tra được, điều này thế nào cũng không phải là giả chứ?
- Hoàng thượng oan ổng quá!
Thẩm Mặc mặt đầy oan ức:
- Mọi người đều là khâm sai, bọn họ còn là hai vị thị lang, đều cao hơn thần một bậc, cái gì cũng áp đảo thần. Sở dĩ bọn họ không tra án, là bởi vì vụ án này chứng cớ xác thực, không thể chối cãi, muốn đối trắng thay đen là không thể.
Nói rồi dùng hai tây dâng một bức thư lên:
- Đây là bức thư Dương Thuận viết cho người Mông Cổ, bên trên có ký tên và con dấu của hăn, mong hoàng thượng xem qua.
Gia Tĩnh đế hơi hồ đồ, căn bản không ngờ tới chuyện này, kỳ thực sau này Thẩm Mặc phá trại người Mông Cổ mới lấy được, xem xong Gia Tĩnh đế nổi giận:
- Tên Dương Thuận này đáng băm vòng tùng xẻo. Chu Bí Đồ Lập là hai tên ngu xuẩn, còn muốn bao che cho loại người này, đúng là chán sống rồi.
Truyện convert hay : Thấu Thị Y Tiên