Quan Cư Nhất Phẩm

chương 708: hồng sai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ xưa 'kẻ mưu nghịch, hành quyết không cần đợi'. Bút son vừa vạch xuống, Hình bộ liền suốt đêm viết Phạm do bài, cũng đưa tin cho Thuận Thiên phủ, lệnh ngày mai trước khi hừng đông phải bố trí thỏa đáng pháp trường , cũng phái binh lính duy trì trật tự.

(Phạm do bài: chiêu bài công bố tội trạng khi xử quyết)

Sau bữa cơm sáng, Hoàng Quang Thăng chọn ra hơn binh lính Hình bộ, đều đợi phục dịch trước cửa đại lao.

Qua một thời gian, Hình bộ thị lang tự mình vào đại lao, ngay mặt tuyên bố thánh chỉ cho hai người Nghiêm Thế Phiên và La Long Văn. Nghiêm Thế Phiên lăng trì, La Long Văn chém eo. Trừ điều đó ra, gia nhân bạn cũ bị bắt theo hai người họ cũng gặp tai ương theo. Trong đó hai con trai của Nghiêm Thế Phiên là Nghiêm Hồng và Nghiêm Thiệu Đình, còn có tâm phúc gia nô, tay chân của hắn, đệ đệ, đường huynh của La Long Văn, tổng cộng hơn người, tất cả đều bị phán tử hình, cùng áp giải đến pháp trường.

Nghiêm Thế Phiên tổng cộng có ba người con trai, hai người bị xử quyết là lão đại và lão tam, còn có lão nhị Nghiêm Hộc thì lại không nằm trong danh sách xử trảm, thoạt nhìn là lưu lại một cái hậu cho Nghiêm gia, để mà chiếu cố lão Nghiêm Tung, nhưng người sáng suốt cũng biết, thật ra là bởi vì duyên cớ cháu gái của Từ các lão đã gả cho Nghiêm Hộc.

Trải qua một đêm dày vò, Nghiêm Thế Phiên đã khôi phục bình tĩnh. Hắn nói với La Long Văn:

- Lão tử suốt đời phong quang vô hạn, không ngờ đến phút cuối lại để bị hủy anh danh một đời, dù có giả bộ thì ta cũng phải giả cho đàn ông chút!

Cho nên áo tù mà nha dịch đưa cho hắn kiên quyết không mặc, búi tóc cho hắn cũng kiên quyết không theo, tuyệt đối không thể để tổn hại hình tượng 'quang huy' của mình.

Nhưng La Long Văn không có phần tâm tình như Nghiêm Thế Phiên, cả đêm trong đầu hắn loạn cả lên, người và chuyện trước kia như đèn kéo quân hiện lên trước mắt. Đến khi trời sáng thì hắn đã nghĩ thông suốt, đây đều là báo ứng, nếu như thật có kiếp sau, hắn hy vọng có thể trở thành một người thường không có dã tâm, bình thản sống qua một đời.

Tuy nhiên mặc dù hắn rất thuận theo đối với quan sai, nhưng có yêu cầu, đó chính là khi búi tóc chỉ búi bên trái, còn bên phải để rối tung, che đi bên mặt sưng phù, hắn không hy vọng hù cho người khác sợ.

Hai người họ dù sao không phải là người bình thường, các quan sai xin chỉ thị quan trên, rồi cũng không cưỡng cầu về mặt hóa trang nữa. Tiếp đó đưa bọn họ đến trước án của ngục thần, hội hợp cùng các phạm nhân khác còn muốn vấn trảm. Chúng thân bằng cố hữu hai mặt nhìn nhau, vốn có rất nhiều oán hận đối với hai người họ, nhưng khi gặp mặt thật thì lại trăm mối ngổn ngang, tiếng khóc lóc òa vào nhau.

- Chớ có lên tiếng!

Các quan sai chỉ sợ gây ra hỗn loạn gì nên vội vàng tách ra các tử tù khóc la, sau đó mỗi người được một chén cơm trường hưu, một bát rượu vĩnh biệt.

- Ta không ăn cái này! - Vừa nhìn trong bát không có thịt, Nghiêm Thế Phiên đưa ra yêu cầu: - Ta muốn ăn tương giò của tiệm Thiên Phúc!

Quan sai bất đắc dĩ nói:

- Tối hôm qua không phải là có một bữa ngon rồi sao?

- Nhà ngươi hai ngày ăn một bữa hả? - Nghiêm Thế Phiên hét lên: - Chút yêu cầu ấy cũng không thỏa mãn sao?

- Không thể.

Một thanh âm cắt đứt hắn càn quấy, Hình bộ thượng thư Hoàng Quang Thăng sắc mặt như thiết xuất hiện ở trước mặt mọi người:

- Đã là lúc nào rồi mà còn đòi này đòi nọ, không ăn thì nhịn đói.

- Vâng. . .

Bọn nha dịch lập tức câm như hến, không ai dám lên tiếng nữa.

- Tiểu Hoàng, ngươi kiêu ngạo đấy. - Nghiêm Thế Phiên vẻ mặt trào phúng nhìn hắn: - Đã quên lúc trước mở miệng ra là tiểu các lão, ngoài cửa nhà ta cầu kiến à.

Trước khi Nghiêm đảng rơi đài, Hoàng Quang Thăng chỉ là Hình bộ hữu thị lang, chức vị dưới cả Hà Tân và Đồ Lập, mặc dù không phải là phần tử Nghiêm đảng, nhưng không thể thiếu một chút lá mặt lá trái, lúc này bị Nghiêm Thế Phiên nói toạc ra, hắn đỏ lừ mặt nói:

- Còn để hắn nói lung tung hả!

Lập tức có quan sai tiến lên dùng roi da ghìm miệng Nghiêm Thế Phiên lại, hắn mới không phát ra tiếng nữa, nhưng nét mặt vẫn đầy châm biếm.

~~

Đợi áp giải hết số phạm nhân liên can với Nghiêm Thế Phiên lên xe chở tù, chạy ra khỏi Ngục Thần miếu, trên đường cái đã bu kín khán giả, người xem náo nhiệt. Mặc dù mọi người cũng không biết hôm nay là người nào khai đao vấn trảm, nhưng thấy trận thế rầm rộ của Hình bộ, Thuận Thiên phủ -- ít nhất xuất động hơn số nhân mã, xe ngựa để chở thi thể thôi mà cũng đã năm chiếc. Thấy giám trảm quan cưỡi ngựa cao to, quân trang cầm đao, bộ dạng đằng đằng sát khí! Quan binh áp giải hai bên đao xuất vỏ, tiễn cài dây, gõ chiêng dẹp đường, đề phòng sâm nghiêm -- chỉ biết nhất định có đại tiết mục, cho nên dân chúng đều đứng im bên đường chờ xem náo nhiệt.

Những cửa hiệu sát đường cũng đều vội vàng bày ra trước cửa từng cái bàn dài, phía trên bày ba bát rượu đế, có người còn đặt hũ rượu, miệng hũ hướng ra ngoài, ý là tiễn đưa. . . Thì ra mỗi lần trước khi sát nhân, quan phủ sẽ dán ra giấy đỏ, cái này gọi là 'Xuất hồng sai'. Các cửa hiệu sát đường thấy được sẽ chuẩn bị rượu tiễn đưa, người nào chú trọng còn làm mấy món ăn, phạm nhân có thể không ngừng không nhìn, có thể không ăn không uống, nhưng tiễn người lên hoàng tuyền không thể không có rượu, không có món ăn.

Hơn nữa dân chúng đều nói, nếu như phạm nhân uống rượu ăn đồ tại cửa nhà ai, thì nhà đó sẽ tích đức hữu báo, trước cửa hiệu còn phải treo lụa đỏ, dán câu đối đỏ, như thể đang chuẩn bị cho hỉ sự. Có người nói diêm vương gia có biết thì sẽ ký lên sổ sách để ghi nhớ phần công đức này.

Hôm nay mặc dù không được dán giấy đỏ, nhưng các cửa hiệu vẫn vội vội vàng vàng chuẩn bị rượu đưa tiễn, vểnh chân nhìn đội ngũ áp giải xung quanh, rất trông cậy vào lần này có thể gặp phải vận khí tốt.

Đợi số binh lính toàn thần giới bị vây quanh xe chở tù tới gần, bách tính có ánh mắt vả lại biết chữ liền nhìn chằm chằm Phạm do bài trên xe chở tù, lớn tiếng đọc lên:

- Hình bộ khâm phạm Nghiêm Thế Phiên. . .

Đành phải thừa nhận, hiệu ứng từ ba chữ Nghiêm Thế Phiên này vượt xa bất cứ một quan viên triều đình nào, trừ phi đổi ba chữ này thành 'Chu Hậu Thông', bằng không thì tuyệt đối không dẫn lên nổi oanh động gần như nổ tung như hiện tại -- chỉ nghe trong đám người vang lên tiếng thét không dút, rồi lập tức trở nên rối loạn, rất nhiều người cố chen lên phía trước, muốn nhìn Nghiêm Thế Phiên một cái, người vững vàng xếp đệ nhất trên BXH nha nội Đại Minh, BXH bại hoại đệ nhất, BXH hoang dâm cũng có thể đi vào top , xem hắn tới cùng là có bộ dạng gì, nhưng có rất nhiều người chen chúc ra bên ngoài, đi kêu bè kêu bạn, gọi hàng xóm cùng nhau tới xem Nghiêm Thế Phiên nhận lấy cái chết.

Thấy được mình vừa lên sân khấu thì đã tạo thành hỗn loạn như vậy, Nghiêm Thế Phiên lại có chút đắc ý, nếu không phải hai tay đang bị còng trên xe chở tù, hắn nhất định sẽ phất tay chào các bách tính. Nhưng rất nhanh, hắn biết là mình hiểu sai rồi, bởi vì hắn thấy được, các cửa hiệu bày rượu đang vội vàng khiêng bàn vào trong tiệm, hình như rất sợ hắn uống vậy.

Còn chưa định thần lại thì lại thấy một số dân chúng đi rồi quay lại, dùng trứng thối, rau nát, thậm chí phân gia súc chào hỏi hắn, boom rác cứ như mưa ném qua. Hầu như là trong nháy mắt đã ném nhoe nhoét lên đầu hắn, ngay cả binh lính bên cạnh cũng được hưởng ké, tất cả đều biến thành bia ngắm sống.

Ngày hôm nay tin tức Nghiêm Thế Phiên vấn trảm rất nhanh được truyền khắp. Hai bên đường Tây Thị chật ních đoàn người phẫn nộ, ngay cả các nhân vật thượng lưu trong các quán trà tửu lâu hai bên cũng không để ý đến thân phận mà giẫm lên bàn lên ghế, xé cổ họng hoan hô! Nói đến Nghiêm Thế Phiên tại thành Bắc Kinh làm xằng làm bậy năm, bách tính kinh thành dù địa vị thế nào cũng hận hắn đến thấu xương!

Nghe ô ngôn uế ngữ bên tai như thủy triều, Nghiêm Thế Phiên thầm nghĩ, đây cũng coi như là hoàn thành chí hướng thời niên thiếu rồi -- không thể lưu danh thiên cổ, thì phải để tiếng xấu muôn đời!

Nói đến thì ngắn, lúc này một quả trứng thối bay qua đáp thẳng lên mắt trái của hắn. . . Đó là con mắt duy nhất để hắn thấy rõ sự vật. Nghiêm Thế Phiên tức thì trước mắt tối om, cái gì cũng không thấy nữa rồi, chỉ cảm thấy thi thoảng có cái gì đó rơi vào đầu, trên người, dính dính trông rất buồn nôn. . . Cũng triệt để đánh hồi nguyên hình chút hư hỏa mà hắn khó khăn lắm mới mọc lên được.

Cứ như vậy mà chật vật tiến lên, cũng không biết trải qua bao lâu, mơ mơ hồ hồ cảm giác xe chở tù ngừng lại, sau đó hắn bị lôi xuống, hai tay rốt cuộc có thể tự do hành động. Nghiêm Thế Phiên vội vàng nhấc tay vuốt đi những gì đọng trước mắt. . . Cũng không biết là lòng trắng trứng hay là lòng đỏ trứng bị rơi xuống, lúc này mới thấy rõ tràng diện trở lại.

Cừ thật! Chỉ thấy trên Tây Thị đã người ta tấp nập, huy tụ như mây. Dân chúng của thành Bắc Kinh dìu già dắt trẻ, kéo theo gia đình tới đây xem, nhưng còn có dòng người như lũ từ bốn phương tám hướng tụ tập tới bên này. Cho dù năm mới hay chợ phiên cũng không náo nhiệt qua như thế.

Một màn này cũng làm cho đám người Thẩm Mặc nhìn mà trố mắt, mặc dù bọn họ vốn đã biết người trong nước thích coi chém đầu, nhưng đây cũng chỉ là ưa thích của một bộ phận người, tuyệt không đến mức muôn người đều đổ xô ra đường như ngày hôm nay, như thế hận không thể dân chúng của toàn thành Bắc Kinh cũng ùa ra đây.

Tuy nhiên đây cũng không phải là lúc cảm khái, ngày hôm nay Thẩm Mặc mặc thường phục mà đến, cùng các hộ vệ của y vững vàng che chở một chiếc xe đẩy, cố gắng chen vào trong đám người. Người xung quanh đều trợn mắt nhìn, nhưng thấy hộ vệ của y lưng hùm vai gấu, cũng tất nhiên không thể tức giận rồi. . .

Tuy như thế nhưng vẫn phải tốn sức của chín trâu hai hổ mới chen vào được một vị trí theo dõi khá tốt. Thật ra Thẩm Mặc luôn luôn vô cùng dị ứng đối với tràng diện sát nhân, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của Thôi thái y trước khi rời khỏi kinh, y đành phải chịu đựng khó chịu dẫn ông ta qua đây nhìn.

~~

- Đây không phải là vì xem náo nhiệt, mà các bách tính đều tới là để chứng kiến thiên lý sáng tỏ! - Trên đài giám trảm cao, Lưu Đảo kích động nói: - Ác có ác báo, thời gian đã đến!

Có lẽ là buổi sáng sớm bị Nghiêm Thế Phiên chơi xấu nên một vị giám trảm quan khác là Hoàng Quang Thăng thì không hưng phấn như Lưu Đảo, hắn dựa vào ghế bành, hơi nhắm mắt lại, nghe được lời của Lưu Đảo thì mới nhỏ nhẹ nói:

- Đúng vậy, Nghiêm Thế Phiên ác giả ác báo, chỉ tiếc cho những người bị hắn hại chết, nhìn không thấy ngày hôm nay.

Lời hắn còn chưa dứt, Lưu Đảo nhìn thấy trong đám người giơ lên một tấm hoành phi nến trắng chữ đen, mặt trên viết mấy chữ to như cái đấu -- 'Dương Tiêu Sơn tại thiên có linh' !

Có lẽ là trùng hợp, nhưng mọi người càng nguyện tin tưởng là thiên ý, ngay vào ngày này năm trước, Đại Minh đệ nhất ngạnh hán Dương Kế Thịnh bị hại tại nơi này, năm ấy tuổi. . . Khi mọi người thấy được tấm hoành phi này, trong sát na liền nhớ tới Tiêu Sơn công vì dân thỉnh mệnh, lập tức bi tòng trung lai, tiếng khóc thút thít liên miên. Bài thơ tuyệt mệnh chính khí trường tồn đó giống như vẫn còn quanh quẩn trên bầu trời thành Bắc Kinh:

'Hạo khí đầy thái hư, lòng son chiếu vạn cổ,

Sinh thời việc chưa xong, xin để đời sau tỏ!'

Tiêu Sơn công, nguyện vọng của ngài ngày hôm nay rốt cuộc hoàn thành, ngài có thể nhắm mắt rồi!

Thấy một màn như vậy, các quan sai chỉ sợ gây ra sai sót, khẩn trương nói:

- Đại nhân, có cần tịch thu vật đó hay không?

- Thu cái đầu ngươi! - Khuôn mặt Lưu Đảo căng đến đỏ lừ, hiện ra cả gân xanh: - Dương Kế Thịnh lý nên ở đây! Còn có Việt trung tứ gián, Nhâm Tuất tam tử! Còn có Hạ Ngôn, Trương Kinh, Lý Thiên Sủng, Vương Dự, vô số người trung lương bị Nghiêm đảng hãm hại! Đều nên đích thân tới hiện trường, mắt thấy giờ khắc chém đầu Nghiêm tặc này!

Vì ngày này hắn đã chờ đợi rất lâu, lúc này thất thố cũng có thể lý giải.

Lúc này đám người Nghiêm Thế Phiên bị mang lên đài hành hình, tự động xếp thành một hàng hướng về Tây, đại đa số người quỳ trên mặt đất chỉ có Nghiêm Thế Phiên bị trói trên giá gỗ hình chữ thập, bởi vì thứ mà hắn sắp hưởng thụ là từ cổ chí kim đệ nhất cực hình, lăng trì xử tử, tự nhiên phải khác biệt với những người khác. Khiến người không khỏi tán thán, không hổ là Nghiêm Thế Phiên a, chết cũng chết khác người. . .

Phía sau từng tử tù đều đứng một giám trảm quan, một đao phủ. Giám trảm quan là quan viên Hình bộ, phụ trách giám sát hành hình, không có gì đáng nói. Nhưng số đao phủ trên người đều là một bộ trang phục bằng đay màu đỏ đậm, đầu quấn khăn chít đỏ, trước ngực ôm Quỷ Đầu đao, đao không có vỏ, lưỡi không thấy ánh mặt trời, hoàn toàn được phủ lên bằng một tấm vải màu đỏ đậm, làm cho người phía dưới nhìn mà cũng không khỏi kinh hồn táng đảm.

Nhưng lúc này, toàn bộ đao phủ đều đang quay về tù nhân thấp giọng nói lẩm bẩm:

- Gia! Ta hầu hạ ngươi lên đường, cũng là ăn chém cơm nào thì làm việc đó, ngài yên tâm đi bình an! Bảo đảm một đao thống khoái, tuyệt không bổ đao. . .

Vì phòng ngừa trên đường đi đến pháp trường bị đánh tráo, giám trảm quan muốn nghiệm minh chính thân lần nữa, hắn lớn tiếng ca vang một cái tên, người phía dưới liền òa lên hoan hô, khi đọc lên ba chữ Nghiêm Thế Phiên, bồ câu toàn thành Bắc Kinh cũng bị tiếng hoan hô chấn thiên động địa làm hoảng hốt bay lên.

Phải nói các lão lại của Hình bộ chuyên nghiệp thật, khi hoàn thành tất cả chuẩn bị, cột cờ cắm trên đất đã không còn cái bóng, quan báo giờ liền cao giọng nói:

- Buổi trưa canh ba đã đến!

Tạp âm đương trường chợt ngừng hẳn, một nơi mà mấy vạn người tụ tập ấy vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.

- Ứng Thiên!

Hoàng Quang Thăng ném hỏa thiêm xuống, quát lên:

- Khai trảm!

Các Giam trảm quan liền tay cầm bút son, gạch chéo một cái thật to lên tên của tử tù trên Phạm do bài trước mặt mình, sau đó nhổ nó ra rồi ném xuống đất!

Đao phủ giơ cao Quỷ Đầu đao, cùng nhau hô to:

- Gia, mời lên đường!

Liền đó là một vùng bạch quang hiện lên, đó là giơ tay chém xuống, rồi từng cái đầu người rơi xuống đất lăn lông lốc. Tuy nói cũng đều là sát nhân, cũng phân ra cao thủ đê thủ, lần này hành hình yêu cầu khá là nhiều đao phủ, các lão sư phó không đủ dùng, cho nên cũng có tiểu đồ đệ tới góp cho đủ số.

Nếu là cao thủ lão sư phó thì tay nghề tương đối chuẩn rồi, một đao hạ xuống, bảo đảm phạm nhân không hề cảm giác được đầu thân chia lìa, vả lại thi thể không đầu vẫn còn bảo trì tư thế quỳ, đợi đầu người rơi xuống đất mới phun ra máu. Nhưng đổi thành tiểu đồ đệ tay nghề kém thì phạm nhân đó bị khổ rồi -- các đồ đệ không tìm được bí quyết, chỉ có thể dựa vào sức mạnh, một đao hạ xuống rất có thể chém không đứt, cái cổ vẫn còn kẹt trên đao. Sau khi mặt đỏ tía tai cũng không để ý đến phong phạm cao thủ, vội vàng giơ chân tựa lên thân thể phạm nhân rồi dùng sức rút thanh đao ra, tránh không được bị máu phun toàn thân.

Người gặp phải cảnh này, bị đau bị chấn kinh không nói, còn phải bị thêm một đao, cái này gọi là 'Đảo huyết môi'.

Tuy nhiên bất kể như thế nào, người chém đầu có bị tội mấy cũng kém hơn so với vị bị chém eo.

La Long Văn phải bị chém eo, đây vốn là một môn kỹ thuật sống. . .Cổ nhỏ thế nào, eo to thế nào? Nếu như không am hiểu về kẽ hở trên xương sống thắt lưng, dù cho ngươi có mạnh mấy, một đao hạ xuống cũng không thể chém nó đứt, tràng diện tự nhiên xấu hổ, sẽ bị quần chúng vây xem cười nhạo, ảnh hưởng đến danh dự của chức nghiệp đao phủ. Tuy nhiên đó đó đã là xa xưa rồi, nay thời đại đang phát triển, kỹ thuật tiến bộ, hiện tại chém eo đã bắt đầu dùng trát đao càng thuận lợi hơn -- trong hí văn(kịch nam), ba cây trát đao của Bao Long Đồ(Bao Công) chính là dùng để chém eo, răng rắc một cái, chém làm hai đoạn.

Tuy nói vậy, nhưng sự tàn phá của nó đối với tâm lý của phạm nhân còn vượt xa chém đầu. Bởi vì khi hành hình, phạm nhân phải cởi sạch y phục trên người, khiến phần eo lõa lồ ra ngoài, nằm trên trát sàng, chính là tư thế ta là thịt cá, vả lại từ bị đè lên trát đao, đến khai đao vấn trảm, ở giữa còn có một đoạn thời gian. . . Đoạn thời gian chờ chết đó đủ để tàn phá ý chí của tuyệt đại đa số người hầu như không còn.

La Long Văn đó cũng là một nhân tài, trong khoảng thời gian chờ chết hắn cũng đã hoàn thành một lần giao tiếp cuối cùng của nhân sinh, hắn nhỏ giọng nói với giám trảm quan và đao phủ:

- Nghe nói, sau khi chém eo, qua một lúc người ta mới chết phải không?

Hai người không đáp lời, nhưng cũng không khỏi khẽ gật đầu.

- Trong người ta có ngân phiếu lượng không ký danh. - La Long Văn nói: - Làm phiền nhị vị giơ cao đánh khẽ, cho ta một cái thống khoái.

Vì vậy khi khai đao vấn trảm, thân thể của La Long Văn bị kéo dài xuống dưới, một đao liền chém đứt bụng hắn, lập tức bị mất mạng mà chết.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên sẽ không có mệnh tốt như vậy, hắn bị phán xử lăng trì trọng tịch, theo lệ nên chịu ngày đao. Nếu cắt không đủ số ngày, số đao, phạm nhân mà bị chết thì đao phủ sẽ phải chịu phạt nặng, cho dù là lăng trì thủ cao siêu nhất cũng không dám khinh thường, cho nên công việc này không thể lơ là, ai gặp phải chỉ có thể tự nhận không may thôi.

Khi thấy được đao đầu tiên giơ lên, cắt rớt trái cổ của Nghiêm Thế Phiên. . . Đó là vì không cho hắn la ra tiếng, ảnh hưởng đến khai triển. Thẩm Mặc liền chán ghét quay đầu đi, Nghiêm Thế Phiên dù nên phải thiên đao vạn quả, nhưng loại hình phạt này cũng quá tàn nhẫn...

Cũng may hận ý của Thôi thái y đối với những người này cũng không làm phai mờ nhân tâm của thầy thuốc, sau khi nhìn mấy đao ông ta cũng nói:

- Đi thôi. . .

- Đi!

Thẩm Mặc như được đại xá, lập tức sai người che chở Thôi thái y đi ra ngoài.

Nhưng trước khi rời đi, y lại nhịn không được quay đầu nhìn Nghiêm Thế Phiên một lần đang phải chịu hình phạt thiên đao vạn quả. Y đột nhiên giật thót một cái, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ kinh khủng: 'Có thể nào ta cũng có một ngày, cũng phải chết ở trên đài này không?' tức thì sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu, rất nhanh rời khỏi pháp trường.

Truyện convert hay : Muôn Đời Thiên Đế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio