Đêm hôm đó, Thẩm Mặc không về phủ nha, mà ở trong một biệt viện kín đáo.
Hôm sau trời còn chưa sáng, mấy cỗ xe đã đi vào biệt việt, sau khi cửa lớn đóng lại, người trên xe đi xuống, toàn là vị tài thần cổ đông chủ yếu và đại chưởng quầy của Hối Liên.
Thường ngày bọn họ có không biết bao nhiêu người xun xoe nịnh bợ, mặt hếch lên trời, nhưng lúc này như học sinh nhỏ, ngồi ngay ngắn trong phòng khách, không dám thở lớn một tiếng.
Phòng khách không lớn, mặc dù bố trí mộc mạc hết mức có thể theo sở thích của Thẩm Mặc, nhưng long tiên hương lượn lờ trong lò bốc lên, danh họa treo trên tường, làm người ta nhìn ra phú quý ngầm ẩn trong đó.
Tuy trong viện có hạ nhân huấn luyện chu đáo, nhưng phục vụ trong phòng lại là hộ vệ của Thẩm Mặc, từ điều này có thể nhìn ra tầm trọng yếu cơ mật của hội nghị.
Thẩm Mặc dù không mặt quan phục, nhưng lời nói cử chỉ mang vẻ ung dung trấn tĩnh, nhìn một cái là biết do ở vị trí cao lâu ngày hun đúc ra.
Y bảo Tam Xích đưa thứ mình viết chia cho mọi người xem.
Sau khi mọi người nhận được tài liệu, liền tập trung tinh thần đọc, một lúc sau không bình tĩnh được nữa, người lông mày rung rung, người nắm chặt tay, người thì thầm với nhau.
Thẩm Mặc như không thấy, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời trong veo, làm người ta khó nắm bắt.
Tới khi trong phòng yên tĩnh lại, y mới nhìn hai hàng người ngồi dưới, hỏi:
- Xem xong cả rồi chứ?
- Vâng.
Mọi người gật đầu.
- Vậy thảo luận thôi.
Thẩm Mặc đặt chén trà xuống:
- Vị nào nói trước?
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đồ dồn lên Bành Tỳ, cổ đông thứ hai của Hôi Liên, là người quen cũ của Thẩm Mặc rồi, ông ta hắng giọng:
- Đề nghị của đại nhân, chúng tôi sao có chuyện không đồng ý, huống chi chuyện tốt thế này?
- Ha ha, không cần chú ý tới thể diện của ta.
Thẩm Mặc cười bình thản:
- Chúng ta lấy việc luận việc thôi, xem xem rốt cuộc có khả thi không?
- Không giấu đại nhân kỳ thực lão hủ cũng nghỉ tới phát hành lượng nhỏ ngân phiếu, đang thảo luận trong phạm vi nhỏ.
Mấy người khác cũng gật đầu phụ họa, Thẩm Mặc liền hỏi:
- Lão tiên sinh vì sao có suy nghĩ này?
- Lần trước đại nhân vì chúng ta viết (Từ hiệu đổi tiền tới ngân hàng), có nói chúng ta muốn đứng vững không đổ, không chỉ bỏ công ở mặt ngoài, còn phải cắm sâu rễ bền gốc.
Bành Tỳ chắp tay nói:
- Đại nhân viết, chỉ có hòa nhập thành một thể với người dân, không thể chia tách với họ, mới làm Hối Liên của chúng ta vượt khỏi phạm trù làm ăn, còn mang lại tác dụng ổn định xã hội.
- Nhưng lão hủ phát hiện, Hối Liên chúng ta danh động toàn quốc, làm ăn rất lớn .. Có điều cơ nghiệp không thể coi là vững trãi.
Thẩm Mặc tán thưởng:
- Lão tiên sinh thật tận tâm, ngài thấy có ẩn họa gì?
- Chúng ta trên chẳng tới trời, dưới chẳng chạm đất.
Bành Tỳ không giấu nổi lo lắng:
- Ở đông nam thanh thế chúng ta không nhỏ, nhưng từ Hoài Bắc trở lên, chúng ta không bằng Nhật Thăng Long, quan hệ với các đại lão kinh thành cũng không mật thiết bằng họ ... Lão hủ nghe nói, Từ các lão cũng có cổ phần ở Nhật Thăng Long?
- Thế sao?
Thẩm Mặc cau mày "lão già này chân dẫm hai thuyền sao?" hỏi:
- Lão tiên sinh nghe ai nói?
- Chuyện này không giả được, chúng ta có người làm tổng trướng bên đó, phát hiện ra trong sổ sách.
Bành Tỳ trầm giọng nói:
- Tương lai khai chiến với Nhật Thăng Long, chưa biết Từ các lão sẽ giúp ai đâu.
Nghành ngân hàng Đại Minh do hai cự đầu chiếm mỗi bên một nửa giang sơn. Hối Liên đi trước, phát minh loạt công cụ tài chính, ứng dụng tư tưởng quản lý mới, phân hiệu mở khắp nam bắc Đại Giang, được công nhận là người khổng lồ trong nghề.
Nhật Thăng Long thành lập sau nữa năm , tuy không có sáng tạo gì mới, nhưng bọn họ mô phỏng cao độ Hồi Liên, cũng không thể coi thường
Chủ đằng sau Nhật Thăng Long chính là diêm thương Hoài Dương giàu số một thiên hạ, bằng vào tài lực cực kỳ hùng hậu và mối quan hệ sâu rộng ở các tỉnh phương bắc, bọn họ chiếm cứ địa vị thống trị ở đây.
Mặc dù kinh tế nam bắc chênh lệnh, làm Nhật Thăng Long từ phân hiệu tới lượng tiền gửi đều kém xa Hối Liên.
Nhưng bọn họ có ưu thế của mình, là cùng một thể với Tấn thương. Được Sơn Tây bang giúp đỡ không chỉ thành lựa chọn hàng đầu của đại thương phương bắc, còn thuận lợi chiếm lĩnh được kinh thành.
Ít nhất trong mắt các quý nhân kinh thành, Nhật Thăng Long có thực lực cao hơn, vả lại thương nhân Sơn Tơn luôn giữ chữ tín thành hình tượng làm người ta yên tâm giao tiền cho bọn họ.
Càng uy hiếp hơn nữa là, mối quan hệ sâu của Tấn thương cho bọn họ ưu thế chính trị, một khi xung đột, hươu chết về tay ai chưa biết được.
Với Hối Liên mà nói, đây là ẩn họa lớn, đám Bành Tỳ , Phan Thoại từng ý đồ đã thông quan hệ, mong được quan lớn Bắc Kinh ưu ái. Mấy năm qua tiêu tiền không ít, hiệu quả lại chẳng khả quan ...
Đám đại gia được biếu xén thành quen đó chẳng để người ta vào trong mắt, muốn vãn hồi thế yếu chính trị, không thể chỉ dựa vào ngu ngốc tặng tiền được.
Đang bối rối thì đám Bành Tỳ tìm tài liệu Thẩm Mặc viết, nghiền ngẫm nghiên cứu, phát hiện lời đơn giản trong đó kỳ thực toàn lời chí lý .. Muốn trường thịnh, trước tiên có rễ sâu cắm vào trong dân gian, như thế nói chuyện mới có khí thế, bất kể ai nắm quyền, đầu phải khách khí với ngươi.
Có điều Hối Liên tới nay vẫn có một khoảng cách với người dân, vì mỗi khoản gửi tiền thấp nhất là lượng, người dân sống khó khăn, lấy đâu ra nhiều tiền như thế. Khả năng cả đợi chẳng qua cửa ngân hiệu, viết một tờ giấy gửi tiền.
Hơn nữa thường ngày bách tính dùng nhiều nhất là tiền đồng và bạch vụn, mỗi lần tiêu một hai lượng bạc là to lắm rồi. Cho nên Hối Liên phát hành ngân phiếu nhiều năm nhưng còn cách cuộc sống người dân xa lắm.
- Cho nên hưng suy vinh nhục của Hối Liên chẳng có liên quan gì tới người dân.
Nói một hơi dài như thế, Bành Tỳ cảm thấy hơi kiệt sức:
- Chỉ biết kiếm tiền của người lắm tiền đúng là đỡ tốn công, nhưng khi người ta xử lý chúng ta cũng đỡ tốn công. Cho nên phải lôi kéo người dân vào, ai có lòng dân thì có thiên hạ, chúng ta chỉ mưu đồ thiên hạ ngành ngân hàng, nhưng cũng cần lòng dân.
- Ừm, nói rất thay.
Thẩm Mặc tán thưởng, ra hiệu ông ta nói tiếp.
Được đại nhân cổ vũ, Bành Tỳ cao hứng nói:
- Phát hành ngân phiếu mệnh giá thấp là đạo giải quyết, người dân không thể gửi nhiều tiền, nhưng họ vẫn phải tiêu tiền? Nếu dùng bạc, sao không thể dùng ngân phiếu của chúng ta.
Có chưởng quầy lo lắng nói:
- Chẳng may người dân coi nó là giấy lộn giống như bảo sao của Đại Minh thì sao?
Bảo sao: Tiền giấy do quan lại phát hành, lúc đó chỉ còn tồn tại trên lý thuyết.
- Thế mà cũng nói, ngân phiếu , lượng đã chấp nhận rồi, giờ , lượng có gì phải lo? Dựa vào danh của Hối Liên, còn có người không tin sao?
Bành Tỳ phủ nhận.
Mọi người trong phòng dần trở nên hưng phấn, có người nói lớn:
- Ý này hay lắm, chỉ cần chúng ta phát hành tiểu ngân phiếu, khi đó nam bắc chỉ nhận mỗi "Hối Liên" của chúng ta, Nhật Thăng Long khó sống rồi.
Lại có người nói, tiền trong tay người dân tuy ít nhưng nhiều, tụ cát thành đống, tích nước thành sông, tuyệt đối là con số khủng bố.
Mọi người tranh nhau phát biển không khí ngày càng nhiệt liệt, càng thấy đây là chuyện cực lợi, phải lập tức làm ngay.
Thẩm Mặc chỉ im lặng lắng nghe, Hối Liên phát triển tới nay đã gây dựng lên được uy tín, đồng thời mày mò ra kỹ thuật chống làm giả, toàn bộ in ấn chế tạo với công nghệ in tân tiến ở tổng bộ Hối Liên tại Tô Châu, với phương thức bảo mật cực cao.
Nhật Thăng Long lại không biết kỹ thuật này, cho nên không đạt được tới tầm cao như của Hối Liên, đành phải dùng cách chống giả truyền thống, ví dụ như người xuất ngân phiếu viết chữ kiểu như mật mã làm người ngoài không hiểu lên ngân phiếu.
Cách đó khó làm giả được, nhưng không thể mở rộng, vì ngân phiếu giá trị thấp có đặc điểm là số lượng lớn, hơn nữa lưu thông trong dân gian, người dân không thể mỗi lần giao dịch là tới ngân hiệu kiểm tra thật giả được. Ngân hiệu cũng chẳng có nhân lực đi đối chiếu từng tấm ngân phiếu , lượng.
Cho nên một khi phát hành tiểu ngân phiếu, chính là thời khắc Hối Liên bỏ xa Nhật Thăng Long.
Truyện convert hay : Thí Hôn Thiên: Đế Thiếu Sủng Thê Bảy Ngày Bảy Đêm