Thấy trong phòng không khí u ám, Thẩm Mặc khiển trách:
- Phấn chấn lên, không có cách không biết nghĩ sao? Về suy nghĩ đi, nói không chừng nghĩ ra thì sao??
Mọi người đành cáo lui.
Tôn Đĩnh và Đào Đại Lâm mặc dù cảm thấy Thẩm Mặc đã có kế, nhưng hai người bọn họ đang quan chính, không có quyền phát biểu, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, rồi theo đám người kia đi ra ngoài.
Một ngày sau đội thuyền hùng hậu tới cổ thành Cù Châu, văn võ sĩ thân trong thành sớm đã chờ ở trên bến tàu, sau nghi thức hoan nghênh long trọng, Thẩm Mặc liền vào ở nha môn tri phủ.
Mấy ngày sau kinh lược đại nhân tỏ ra hết sức uể oải, đầu tiên nói đường xe mệt mỏi nghỉ ba ngày, sau đó trịnh trọng đi bái tế Khổng miếu, lại hững trí du lãm mấy địa danh nổi tiếng như Lạn Kha Sơn, Cù Thạch lâm, Cửu Long hồ, cùng các thân sĩ đương địa, chơi thật vui vẻ.
Thời gian du ngoạn trôi qua như bay, chớp mắt đã nửa tháng, nếu thường ngày quan viên Chiết Giang chẳng thấy gì, đại nhân thích chơi thì bồi tiếp, ăn uống miễn phí, còn ngắm cảnh dạo chơi, ai chả thích? Nhưng ngoại sát vào tháng tư, giờ là tháng hai rồi, thời gian có đợi ai đâu.
Sau khi trao đổi riêng với nhau, bọn họ quyết định nhắc nhở đại nhân một chút, vì thế hôm sau dạo chơi về, Vương Bản Cố nói:
- Chúng ta nghỉ rồi, chơi rồi, có phải nên bàn chính sự hay không?
- Chính sự gì?
Thẩm Mặc vặn mình.
- Không phải đại nhân triệu tập chúng hạ quan tới để giải quyết chuyện Cù Châu sao? Chẳng lẽ ngài quên rồi.
- Đương nhiên không quên.
Thẩm Mặc chẳng hề xấu hồ nói:
- Ta bảo các vị nghĩ cách mà, nghĩ ra chưa? Nghĩ ra chúng ta làm luôn.
Vương Bản Cố tức tối định đốp chát lại nhưng cố nhịn:
- Hạ quan vô dụng, nếu có chủ ý đã chẳng để Cù Châu loạn một năm.
- Chưa nghĩ ra thì nghĩ tiếp.
Thẩm Mặc chẳng thèm để ý tới bộ mặt tím tái của hắn, nói rất vô trách nhiệm:
- Phải tin tưởng vào bản thân chứ.
Rồi đi tắm rửa chơi bời.
Vương Bản Cố đành quay về, cùng đám quan viên kia ngày đêm thương lượng, vắt hết óc mà chẳng có cách gì. Đang lúc bế tắc thì có người tự xưng là "Thiệu đại hiệp" xin gặp, nói có thể giúp quan phủ giải quyết khốn cảnh.
Vương Bản Cố không muốn gặp đại hiệp giang hồ gì gì đó, nhưng Tương Nghị khuyên :
- Vị đại hiệp này không phải nhân vật tầm thường, rất nhiều chuyện quan phủ không làm được hắn đều hoàn thành.
- Một tên lừa gạt mà thôi.
Vương Bản Cố không tin:
- Nếu hắn có bản lĩnh thật còn cần quan phủ làm gì?
- Ngài còn nhớ binh biến Nam Kinh không?
- Đương nhiên.
Vương Bản Cố nhớ ra một chuyện thốt lên:
- Tin đồn hắn mang một thuyền bạc tới giúp kinh lược đại nhân giải nguy, ta luôn cho rằng đồn đại vô lý, chẳng lẽ là thật à?
Tương Nghị gật đầu:
- Mọi người đều nói, bạc tới từ Cù Châu.
- Như vậy tám phần là có liên quan tới bọn đào trộm bạc rồi.
Vương Bản Cố vỗ bàn:
- Ngươi đâu, bắt lấy hắn.
- Đại nhân bình tĩnh.
Tương Nghĩ vội ngăn lại:
- Hắn dám một mình tới đây tức có chỗ dựa, huống chi chúng ta tới dẹp loạn, bắt hắn ích gì?
Vương Bản Cố lầm lì hồi lâu mới gật đầu, một lúc sau Thiệu Phương mặc đạo bào phong lưu tiêu sái đi vào.
Thấy các vị đại nhân hắn chỉ chắp tai chào, chẳng hề quỳ xuống, cứ nghênh ngang đứng đó, dáng vẻ cao nhân ngoài sự đời.
Vương Bản Cố tính cách cứng nhắc, ghét loại người như thế, nhưng tình thế ép buộc đành chắp tay nói:
- Rất vui được gặp Thiệu đại hiệp.
- Không dám, không dám.
Thiệu Phương cười mỉm:
- Gặp được trung thừa đại nhân thanh liêm vang danh thiên hạ, là may mắn của thảo dân.
Sắc mặc Vương Bản Cố khá hơn nhiều, nhưng không muốn dông dài với hắn:
- Đại hiệp nói có thể giúp được ta, định giúp thế nào?
- Đại nhân muốn giúp thế nào?
Thiệu Phương ném vấn đề lại.
- A, khẩu khí không nhỏ.
Vương Bản Cố cười nhạt:
- Ta muốn những công nhân mỏ kia ngoan ngoãn về mỏ làm việc cho Đại Minh, từ nay không đối đầu với triều đình nữa. Hừ, làm nổi không?
- Được.
Thiệu Phương mạnh miệng nói:
- Thảo dân có thể đi đám phán giúp, nhưng các vị phải cho một danh phận.
"Làm bộ." Vương Bản Cố dù khinh bỉ, nhưng vẫn viết thư ủy nhiệm cho Thiệu Phương làm chiêu an sứ, hiệp trợ xử lý chuyện liên quan tới mỏ bạc, rồi ký tên đưa cho hắn:
- Xong chưa?
- Đại nhân chữ đẹp quá.
Thiệu Phương gãi đầu:
- Có điều những người kia chỉ nhận con dấu đỏ.
Vương Bản Cố lấy lại đóng quan ấn lên, Thiệu Phương định nhận lấy thì hắn rụt tay về hỏi:
- Làm sao ta tin ngươi được.
- Đại nhân còn có cách khác sao?
Thiệu Phương cười thản nhiên, nắm lấy một góc tờ giấy.
- Ngôn cuồng.
Vương Bản Cố tức giận.
- Bản sắc mà thôi.
Thiệu Phương khóe miệng nhếch lên:
- Đại nhân không buông tay thì thảo dân buông tay.
Ý là để xem ngươi giải quyết hậu quả ra sao?
Vương Bản Cố hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn buông tay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiệu Phương đi liền mấy ngày, Vương Bản Cố đang cho rằng mình bị lừa thì hắn quay về mang theo kết quả đàm phán, đối phương đồng ý khôi phục nguyên trạng, nhưng không cho người của quan phủ bước vào khu mỏ, hàng năm bọn họ nộp bạc lên đúng theo số lượng yêu cầu triều đình.
Vương Bản Cố tức giận, định lôi Thiệu Phương ra chém đầu, Tương Nghị vội khuyên:
- Giết hắn là hỏng hết, chúng ta phải trả lời đại nhân ra sao?
- Ai biết hắn có lừa chúng ta hay không?
- Hỏi hay lắm.
Dù bị kiếm chỉ vào người, Thiệu Phương chẳng hề hoảng loạn:
- Để biểu thị thành ý, bọn họ sẵn sàng nộp quan ngân năm ngoài thiếu lên.
- Ở đâu?
Tới tận vạn lượng, Vương Bản Cố không đổi thái độ không được.
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.
Thiệu Phương thần bí nói:
- Cậy gạch dưới đất lên, bọn họ nói ở ngay chỗ này.
Vương Bản Cố nhìn hắn rất lâu mới vung tay lên:
- Cậy.
Liền có hai tên thân binh mang đao nạy gạch lên, một tấm ván gỗ lộ ra ... Vương Bản Cố thấy sống lưng lạnh toát, sau khi mấy viên gạch nạy lên, xuất hiện một cái rương, giọng hắn lạc đi:
- Mở ra.
Hai tên thân binh cầm đao chém lại khóa, nhưng uổng công.
- Tiết kiệm sức đi.
Thiệu Phương lấy chìa khóa ra:
- Bọn họ đưa cho ta cái này.
Một tên thân binh nửa tin nửa ngờ nhận lấy, cạch một tiếng, khóa bật mở, quả nhiên bân trong là một rương bạc chỉnh tề sáng lóa mắt.
Đám Vương Bản Cố nhìn mà sởn hết gai ốc, có thể thần không biết quỷ không hay đem số bạc này vào giấu trong phủ nha, đám người đó thật quá khủng bố.
Đó là thế lực lớn nhường nào không ai rõ, nhưng e rằng lấy đầu bọn họ dễ như trở bàn tay. Vương Bản Cố hiện giờ phải thừa nhận tên nhân sĩ giang hồ cùng thế lực sau lưng hắn có thực lực nói chuyện bình đẳng với mình rồi.
- Ở đây chỉ là một nửa.
Thiệu Phương cười tiêu sái:
- Một nửa còn lại đợi thảo dân về sẽ dâng lên ... À phải, nếu như muốn tìm thảo dân, chỉ cần tùy tiện tới một thanh lâu hỏi là biết.
Nói xong chắp tay ung dung rời đi.
Vương Bản Cố đem tình hình bẩm báo cho Thẩm Mặc, kinh lược đại nhân tựa hồ hứng thú với Thiệu Phương lớn hơn số bạc.
- Chuyện tới nước này, nên làm sao, xin đại nhân ra quyết định.
Vương đại nhân gần đây áp lực cực lớn, nhìn Thẩm Mặc lười nhác nằm trên ghế dài, lửa giận lại bốc lên, cố nhịn hỏi.
Thẩm Mặc lấy một quả nho cho vào mồm, mặt đầy hưởng thụ, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Ông thấy sao?
- Hạ quan không có chủ ý nên mới tới hỏi đại nhân.
- Ta không thể quyết định thay cho ông được, nhưng bất kể ông quyết định ra sao ta đều ủng hộ
Thẩm Mặt nhổ hạt ra:
- Ngon lắm đấy, thử chút không?
- Không cần.
Vương Bản Cố sắp mất kiểm soát rồi.
Đuổi Vương đại nhân gần phát cuồng đi, Thẩm Minh Thần đi vào, Thẩm Mặc không còn vẻ lười nhác vừa rồi, hỏi:
- Đàm phán ra sao?
Cùng lúc Thiệu Phương đàm phán với Vương Bản Cố, Thẩm Minh Thần cũng ngầm giao thiệp với Cửu đại gia, đây mới là cuộc đàm phán thực sự quyết định bình an của Cù Châu, thậm chí vận mệnh của Chiết Giang.
Sau lần gặp mặt “tình cờ” trước, Thẩm Mặc đưa cho đám thế gia hoảng loạn kia một phong thư nhờ Thiệu Phương chuyển hộ, phong thư viết :" Không dây dưa ở mỏ bạc nữa, ta sẽ cho các ngươi lợi ích lớn hơn."
Trên phong thư đó, Thẩm Mặc thể hiện tham vọng vĩ đại của mình, đem Giang Nam tạo dựng thành đế quốc thương nghiệp cực lớn, đem tài phú khổng lồ kết hợp quyền lực khuynh thiên hạ, sáng tạo ra thế lực vĩnh viễn không phải ngửa mặt nhìn chính quyền, tất cả gia tộc sóng vai chiến đấu với y, sẽ phồn vinh mãi mãi.
Đương nhiên Thẩm Mặc nói rất kín đáo, nhiều điều phải dùng tâm mới cảm thụ được. Y sẽ lợi dụng tất cả nguồn lực tạo ra trung tâm sản xuất gồm dệt, đóng thuyền, luyện kim... ở Giang Nam.
Cửu đại gia hiểu rồi, trong mười mấy nghành nghiệp Thẩm Mặc đưa ra, có thể trở thành người đứng đầu một trong số đó thôi là tiền bạc đổ vào cuồn cuộn.
Việc này thoải mái hơn đào bạc nhiều, dù sao đó là chuyện phi pháp, hơn nữa rồi sẽ một ngày đào hết. Cân nhắc hai bên, nặng nhẹ thế nào, chỉ cần đầu óc đủ khôn khéo không khó đưa ra quyết định.
Khi Cửu đại gia quyết định rút khỏi mỏ bạc, đám thổ hào Cù Châu hoảng ngay, bọn chúng biết thực lực của mình so với Tam Sao kém xa, nếu không có đám đại gia tộc kia đứng sau, quan phủ sẽ không dung thứ cho hành vi chẳng khác gì phản loạn này.
Chuyện ở đây tính chất khác hẳn ở Tam Sào, đây chỉ là xung đột lợi ích, phải tránh tình thế xấu đi, không tới lúc bất đắc dĩ không thể dùng vũ lực. Nếu là tranh chấp lợi ích, thì phải dùng lợi ích giải quyết.
Vì thế cùng lúc ngầm đàm phán với Cửu đại gia, Thẩm Mặc sai Thiệu Phương khua chiêng gióng trống đàm phán với thân hào đương địa, không đối kháng võ trang với quan phủ nữa, y cấp cho bọn họ quyền hợp doanh khai khoáng với quan phủ, phân chia lợi ích, đồng thời trong thời hạn hợp đồng được quan phủ bảo hộ.
Được khai khoáng hợp pháp là điều hào tộc địa phương ao ước, nhưng Đại Minh hạn chế tư nhân khai khoáng cực nghiêm, chính vì ban đầu Vương Bản Cố đàn áp khai thác lậu mà dẫn tới cục diện hôm nay.
Giờ Thẩm Mặc cho họ quyền này, tâm lý "của chùa không ăn cũng phí" đã thay đổi, bọn họ coi mỏ quặng thành sở hữu của mình, nếu có kẻ nào dám đào trộm sẽ liều mạng với kẻ đó.
Cái khó là để đám thanh lưu như Vương Bản Cố chấp nhận, đối với đám cứng đầu cho rằng tất cả thuộc về triều đình, thuộc về hoàng đế, nào chịu phân chia cho người khác?
Nên Thẩm Mặc mới gác chuyện này lại đợi ngoại sát, để tăng thêm sức ép với đám Vương Bản Cố, y còn cố ý suốt ngày tiêu diêu chơi bời, chọc giận đối phương. Y biết chỉ khi lửa cháy ngang mày, lòng đại loạn, Vương Bản Cố mới chấp nhận.
Quan trọng hơn, tương lai có rắc rối gì thì Vương Bản Cố tự gánh vác, y chỉ mang trách nhiệm lãnh đạo, rắc rối ít hơn nhiều.
Tới tháng ba, ngoại sát đến nơi rồi, người dưới thúc giục, kinh lược đại nhân khoanh tay ngồi nhìn, Vương Bản Cố đồng ý đàm phán với đối phương, nhưng mau chóng lại bế tắc ...
Tranh chấp chủ yếu không phải lợi ích mà là danh phận, chẳng có gì mà lạ, đám Vương Bản Cố vốn coi tiền như rơm rác, chẳng bận tâm. Nhưng "danh phận" không thể hồ đồ. Đó là giới hạn không thể đột phá của Vương trung thừa.
Được Thẩm Mặc sai khiến, Thiệu Phương tung ra khái niệm "bao thầu", đem quyền sở hữu và kinh doanh tách biệt ra, sở hữu đương nhiên thuộc về Đại Minh, kinh doanh thuộc về thân hào, tất nhiên chẳng có gì khác, chỉ là nói khác đi.
Nhưng thay đổi đơn giản đó cho Vương Bản Cố lý do thuyết phục, hay phải nói là lừa gạt bản thân, đồng ý ký hợp đồng bao thầu.
Đương nhiên đối phương cũng bỏ ra thành ý, không chỉ đảm bảo nộp đủ quốc khố, còn ngầm cấp quan viên liên quan cổ phần, nên hợp đồng mới thuận lợi.
Hợp đồng ký kết xong, đám thân hào chủ động hiệp trợ quan phủ, đi khuyên đám thổ phỉ chiếm giữ mỏ trên núi :" Tam Sào lợi hại thế nào còn bị Thẩm kinh lược nói diệt là diệt? Vị diêm vương này không chọc vào được, xuống nước trước, tạm thời chiêu an, đợi y đi rồi hẵng gây chuyện cũng không muộn."
Đám thổ phỉ toàn do thân hào nâng đỡ, cho rằng mọi người đồng lòng, căn bản không ngờ đã bị bán đứng, liền tới thàn chấp nhận chiêu an.
Quả nhiên được quan phủ hoan nghênh nhiệt liệt, còn lấy danh sách quan chức ra cho bọn họ chọn. Đồng thời nói, tuần phủ đại nhân phí bao tâm tư mới dọn trống vị trí này, số lượng có hạn, tới muộn là hết.
Thế là không ai hoài nghi nữa, toàn bộ tranh nhau xuống núi, gần như trong một đêm, Cù Châu liền đầy đầu lĩnh thổ phỉ. Quan phủ ban đầu lấy lễ đối đãi, nhưng qua vài ngày, Vương trung thừa đột nhiên lệnh bắt hết cho vào nhà lao, đồng thời giết một số kẻ nổi danh tàn ác, sau đó cảnh cáo nghiêm khắc số còn lại, rồi thả chúng ra.
Ra rồi mới biết khu mỏ đã mở trở lại, bọn chúng choàng tỉnh, thì ra mình bị đám thân hào vứt bỏ rồi, nhưng lúc này thủ hạ bọn chúng đều tới mỏ làm việc, bọn chúng bị cô lập, còn làm gì được đây?
Đám thủ phỉ muốn báo thù, nhưng đám thân hào sớm có chuẩn bị, chưa đợi bọn chúng ra tay đã giết hết, ném xác vào mỏ quặng. Với loại vụ án này quan phủ chỉ mắt nhắm mắt mở, tạm thời xếp vào án treo, sau đó lâu dần coi như bỏ đó.
Đó là chuyện sau này.
~~~~~~~~~~~~~
- Kết thúc chưa?
Tuần thị vùng mỏ khôi phục lại trật tự, Vương Bản Cố vẫn có cảm giác không thực, hắn không chấp nhận được vấn đề quấy nhiễu mình bao lâu giải quyết một cách hồ đồ như thế.
Tương Nghị chắp tay nói:
- Toàn nhờ trung thừa đại nhân anh minh chỉ huy, lần này ngài nhất định chỉ còn đợi ngày thăng tiến về kinh.
Vương Bản Cố nghe vậy mỉm cười:
- Ta đi rồi, ghế tuần phủ là của ông, chúng ta cùng vui.
- Đa tạ trung thừa nâng đỡ.
Tương Nghị mừng khôn siết:
- Nghị gan óc lầy đất cũng không báo đáp hết.
- Nhưng sao ta cảm thấy giống như chẳng hề làm gì.
Vương Bản Cố ánh mắt hoang mang:
- Mỏ bạc vẫn nằm ngoài khống chế của quan phủ, đám đầu sỏ vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, chỉ giết được vài con dê thế tội.
- Nhưng vẫn đề đã được giải quyết, đó không phải kết quả ngài muốn sao?
- Đúng. .. Giải quyết rồi, sao lòng ta vẫn chưa yên.
Tương Nghị thầm nghĩ :" Vì nhiều chuyện ngươi chẳng biết gì." Nhưng tất nhiên mặc cho trung thừa đại nhân tiếp tục mơ hồ.
Giặc Oa cơ bản bị diệt, Nam Kinh, Cù Châu, Cống Nam liên tiếp được bình định, lực lượng có sức phá hoại chất chứa ở phương nam đã được dẹp hết.
Nhưng trong một năm qua, Đại Minh chẳng hề thái bình, ở Tứ Xuyên Bạch Liên Giáo - Thái Bá Quan khởi sự, liên hợp bảy châu huyện khác, xưng có mười vạn quân, đánh đâu thắng đó, cuối cùng đặt chân ở Đại Bảo, lấy quốc hiệu là Đại Đường. Tức thì thiên hạ chấn động, thiên tử nổi giận, lệnh tiêu diệt.
Nhưng sĩ khí quan binh Tứ Xuyên đã bị đánh tan, tuần phủ Lưu Tự Cường vội cầu viện triều đình, cần phái quan lớn tới chỉ huy tiễu phỉ. Nội các phê chuẩn, lệnh binh bộ tiến cử nhân tuyển, binh bộ cho rằng đông nam kinh lược Thẩm Mặc là thích hợp nhất, thế là dư luận cho rằng ngày Thẩm kinh lược tới tây nam không xa nữa.
Nhưng Thẩm Mặc tuyệt đối không nhận nhiệm vụ này, y đọc chuyện về Dương Minh Công, biết chuyện tệ nhất trên đời là liên tục làm đao phủ dẹp loạn cho triều đình.
Đừng ngây thơ cho rằng có sự công bằng tồn tại, ngươi càng giỏi, càng dễ bị lợi dụng, nếu biểu hiện quá xuất sắc thì xin chúc mừng, chỉ cần quốc gia có loạn là sẽ nghĩ tới ngươi, cả đời ngươi bôn ba ở vùng sơn cùng thủy tận, chỉ huy hết cuộc đồ sát đẫm máu này tới cuộc đồ sát khác.
Đương nhiên, trong quá trình đó chỉ cần ngươi biểu hiện ưu tú, phẩm cấp khẳng định sẽ tăng vòn vọt, chẳng cần bao năm lên nhất phẩm, thậm chí thành bá tước, hấu tước gì đó.
Nhưng cái phẩm cấp cao quý đó ngoài cho ngươi thêm chút bổng lộc thì vô dụng, khi ngươi toàn thân bệnh tật, tóc mai sớm bạc, mới bi ai phát hiện ra, đám đồng niên, hậu bối cả đời rúc ở kinh thành mà ngươi luôn coi thường đã leo lên thượng thư, thậm chí nhập các, thành thượng cấp có thể nói một lời định đoạt đường thăng tiến của ngươi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không phải ngộ cố ý viết sơ lược, mà không cần lan man nữa, thế là đủ, về kinh sẽ viết trọng điểm hơn.
Loại bi kịch này không chỉ tồn tại ở tướng lĩnh quân sự, mà với tất cả ngoại quan đều là thế, dù ngươi giỏi tới đâu, nhưng rời khỏi trung tâm quyền lực, thì cả đời đừng mơ nhập các.
Thẩm Mặc không thể xem thường, y cần mau chóng quay về Bắc Kinh, nếu không y thành nhân vật đẩy ra rìa.
May là y sớm có chuẩn bị, sau khi bình định Cống Nam, thống khoái đầu ý cho Lưu Hiển nhập Xuyên, hào phỏng cấp luôn một năm kinh phí. Đáng lẽ số tiền này Tứ Xuyên phải bỏ, nên Lưu Tự Cường hết sức cảm kích y.
Đồng thời y tranh thủ dâng liền ba bản sớ, xưng mình thân mang bệnh, không kham nổi trọng trách, mong về Bắc Kinh điều dưỡng. Nhưng khi đó đông nam chưa yên, triều đình không thể thay tướng giữa chừng, Từ các lão đành an ủi, hứa chỉ cần giải quyết vấn đề Cù Châu là sẽ đưa y về kinh.
Thẩm Mặc dùng một hòn đá ném hạ ba con chim, một lấy lui làm tiến, để Bắc Kinh buông lỏng cảnh giác, tin y một lòng muốn về kinh, không lo y quyền bính quá lớn nữa. Như thế y có thể thỏa sức làm nhiều việc trước kia không dám làm mà không sợ nghi kỵ.
Thứ hai, để vỗ về y, Từ Giai đành cấp cho y nhiều quyền lực hơn, để y có thể làm những chuyện trước kia không làm nổi.
Thứ ba, dọn sẵn đường về kinh, một khi hoàn thành bố cục ở đông nam, lập tức xin Từ các lão thực hiện lời hứa đưa mình về kinh thành.
Chuyện ở Cù Châu còn chưa kết thúc, Thẩm Mặc đã xưng bệnh, dưới ánh mắt bao người, bị khiêng lên thuyền đưa về Hàng Châu tĩnh dưỡng, liên tiếp mấy tháng trời không lý tới chính sự.
Đáng lẽ như thế các vị quan lớn trong triều dù tín nhiệm y cũng không thể ép y tới Tứ Xuyên dẹp loạn nữa, nhưng lần này Bắc Kinh cố chấp ngoài dự đoán, còn phái khâm sai đưa nghị y tới trị bệnh cho y ...
Đương nhiên trong mắt người ngoài là hoàng thượng tin sủng y, biết bao người hâm mộ không thôi.
Thẩm Mặc thì biết, bọn họ tới xem mình bệnh thật hay giả.
- Ép người quá đáng.
Thẩm Minh Thần cùng đại nhân "dưỡng bệnh" ở thôn Long Tỉnh, đang nổi giận:
- Bọn chúng muốn bêu xấu đại nhân.
Lúc này là tháng sáu, Thẩm Mặc mặc đạo bào thùng thình, ngồi trên ghế trúc, phe phẩy quạt nói:
- Bọn chúng đang đào hố hại ta đây mà.
Thẩm Minh Thần trợn trừng mắt:
- Là kẻ nào nhất định cứ muốn gây khó với đại nhân thế?
Nhớ tới năm ngoái Thẩm Mặc bị thiệt một vố, đối phương nhất định là người có thế lực còn lớn hơn Thẩm Mặc.
- Cái này khó nói lắm.
Kỳ thực trong lòng Thẩm Mặc sớm đoán ra, nhưng không có chứng cứ y không nói:
- Bắc Kinh quá xa, chuyện xảy ra ở Tây Uyển ta không biết được.
- Cũng không khó đoán, liên tiếp muốn ám hại đại nhân, ắt vì đại nhân uy hiếp tới hắn, kẻ có tư cách này không nhiều, có năng lực này càng ít.
Thẩm Minh Thần không hiểu thế lực kinh thành lắm, chỉ nói dựa theo cảm giác.
- Cũng có vài kẻ.
Thẩm Mặc không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa:
- Đoán không ra được kẻ nào giở trò bẩn, thôi chẳng nghĩ nữa, qua được cửa ải này hẵng hay.
- Cửa ải này không khó qua.
Dư Dần đặt ấm nước lên lò, nói:
- Vấn đề là sau này đại nhân đi theo đường nào.
Thẩm Mặc ngồi thẳng dậy:
- Quân Phòng huynh có diệu kế gì?
- Bọn chúng tới thăm bệnh, đại nhân bệnh lớn một hồi cho bọn chúng xem.
Dư Dần gần đây cười nhiều hơn rồi, xem ra con người không phải là không biết cười, chỉ là có lúc cười không nổi mà thôi.
- Huynh nghĩ ra chủ ý thối gì đấy.
Thẩm Minh Thần lắc đầu:
- Đại nhân bệnh thật thì không cần tới Tứ Xuyên, nhưng cũng chỉ đành về nhà dưỡng bệnh, trong thời gian ngắn khỏi về Bắc Kinh.
- Cú Chương huynh nói có lý.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Chiêu này rất độc, thế nào ta cũng nếm đủ.
Vốn giả bệnh là thủ đoạn thường dùng ở quan trường, chẳng ai thực sự quan tâm ngươi bệnh thật hay không. Nhưng đối phương bất chấp quy củ tung đòn này ra làm y rất khó chịu.
Dư Dần cười:
- Tại hạ sắp xếp cho đại nhân mắc bệnh này, vừa có thể qua ải, lại lập tức được về kinh tĩnh dưỡng.
Thẩm Mặc vui mừng:
- Bệnh gì hay thế, mau mau nói ra.
Y biết Dư Dần không thích nói khoác, thế tức là đã nắm chắc rồi.
- Bạch Hổ Lịch Tiết, được không?
Khóe miệng Dư Dần cong lên.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tháng , khâm sai triều đình tới, đương nhiên người chưa tới nơi, tư liệu của hắn đã ở trong tay Thẩm Mặc.
Người này tên Vương Triện, tự Thiệu Phương, người Hồ Quảng, năm nay tuổi, cha là Vương Lương Sách, bậc đại nho nổi danh thiên hạ, gia giáo rất nghiêm.
Người này nhân sinh mang sắc thái truyền kỳ, thi đỗ cử nhân lại không đi thi hội, mà tham gia sĩ đồ là tri sự huyện Thủy Giang Tây. Bảy năm sau thi hội trúng tiến sĩ, hiện nhiệm giám sát ngự sự, sau lần truyền chỉ này sẽ trực tiếp làm tuần án Chiết Giang, xem ra là quan viên triều đình bồi dưỡng trọng điểm.
Khi gặp được hắn, Thẩm Mặc thấy nhãn quan của triều đình không tệ, người này dáng cao, nghi biểu bất phàm, khí độ trầm ổn, cử chỉ mực thước, xem ra gia giáo tốt cùng trải nghiệm sĩ đồ đúng là có lợi không ít cho hắn.
Hắn cũng dò xét Thẩm Mặc, vị kinh lược này nằm trên ghế tựa, sắc mặt không tốt, nhưng tinh thần rất tốt, mỉm cười ôn hòa. Nhưng giữa trời nóng nực lại mặc áo bông dầy, người còn đắp chăn, không sợ chết ngộp.
Phát hiện ra hắn nhìn mình, Thẩm Mặc cười khổ:
- Làm Vương đại nhân chê cười rồi, mấy ngày hôm nay không có mưa, ta mới đỡ một chút.
- Bộ đường đang tuổi xuân đỉnh thịnh, như mặt trời mới lên, chỉ là nhất thời đau bệnh, sẽ mau chóng khỏe thôi.
Vương Triện cung kính nói:
- Hạ quan phụng chỉ tới tuyên chỉ, trước khi đi thủ phụ có dặn, nếu sức khỏe đại nhân không tốt, không cần phải quỳ nhận chỉ.
- Không được, lễ tiết không thể phế bỏ.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta còn chưa tới mức bệnh không nhúc nhích nổi.
Nói xong vịn ghế đứng dậy, động tác như ông già sắp xuống lỗ, Vương Triện định đỡ nhưng y kiên quyết không chịu.
Chỉ quỳ xuống thôi, mà Thẩm Mặc hết sức gian nan, hai chân cứ cong lại chút nào, là mặt y đau đớn thêm chút đó, khi quỳ xon rồi thì trán đã đẫm mồ hôi.
Thấy y còn trẻ mà bệnh tới mức đó, Vương Triện thầm thở dài, bày hương án, đọc thánh chỉ. Nội dung chủ yếu khen thưởng, quan thăng một cấp thành phòng nhị phẩm, những thứ lụa là gấm vóc, nghi trượng tăng thêm khỏi cần nhắc tới.
Phong thưởng không thấp, nhưng toàn thứ màu mè mà vô dụng, địa vị quan trường đâu phải dựa vào thứ đó thể hiện ra.
Truyền chỉ xong, Vương Triện vội đi tới đỡ Thẩm Mặc:
- Bộ đường mau đứng dậy.
Đỡ Thẩm Mặc ngồi xuống, hắn lùi lại hai bước khấu đầu hành lễ, được Thẩm Mặc ban ngồi xong, nói:
- Bộ đường vất vả công cao, thân thể mắc bệnh, hoàng thượng và thủ phụ lo lắng, nên phái thái y đi cùng hạ quan, tới chẩn bệnh cho bộ đường.
Thẩm Mặc áy náy nói:
- Không ngờ làm hoàng thượng và thủ phụ phải lo, thật lỗi quá. Thái y đâu mau mời vào.
Không lâu sau một người trung niên đi vào hành lễ:
- Tại hạ Kim Học Cầu bái kiến đại nhân.
- Không cần đa lễ.
Thẩm Mặc mỉm cười ban ngồi:
- Phiền Kim thái y xa xôi ngàn dặm tới đây, ta thật ái ngại.
- Đó là bổn phận hạ quan, huống chi được ra sức cho kinh lược đại nhân, hạ quan vui vẻ mà làm.
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Vị thái y này thật biết nói chuyện." Liền nói:
- Vậy ta không khách khí nữa, thái y chẩn bệnh đi.
Vương Triện vội giúp thái y mang hòm thuốc, dọn chỗ, Kim thái y ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc, nhắm mắt bắt mạch.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, bắt mạch xong Kim thái y lại xem đầu gối Thẩm Mặc hỏi:
- Có phải đại nhân bôn ba trong sương gió thời gian dài.
- Y sinh khác cũng khỏi thế.
Thẩm Mặc mặt mày âu sầu:
- Giờ nhớ lại mười năm trước ta đảm nhận Chiết Giang tuần án, khi đó mùa đông, Giang Nam vừa lạnh vừa ẩm, ta bôn ba đông tây như cơm bữa. Nhiều năm qua khớp gối luôn tê xưng, song vẫn còn chịu được. Từ hồi tớ Cống Nam, bệnh nặng hơn hẳn, cứ như có sâu đục bên trong, đêm ngủ không yên, ban ngày lại đỡ hơn nhiều, vì thế ta đều làm việc ban đêm, ngủ ban ngày.
Nghe y nói, Kim thái y gật gù, Vương Triện hỏi:
- Đại nhân mắc bệnh gì thế?
- Đại nhân vì bị phong hàn ẩm độc nhập thể, lại không trị liệu kịp thời, làm phong tà chạy khắp các khớp, kinh mạch không thông, khí huyết ngưng trệ, từ đó thành bệnh. Nhưng dù sao đại nhân tuổi trẻ, bệnh trạng không hiện ra, năm ngoài tới vùng núi Cống Nam, lại nhiễm thêm phong hàn, khiến bệnh phát tác.
- Loại bệnh này có nặng không?
Vương Triện lại hỏi:
- Bệnh này bộc phát ban đêm, khớp xương như bị hổ gặm, lại nặng nhất vào tảng sáng, cho nên có tên Bạch Hổ.
Kim thái y nhìn Thẩm Mặc nói:
- Xem triệu chứng cả đại nhân, bệnh đã cực kỳ nghiêm trọng, cần chữa trị ngay .. Nếu không...
Ông ta ngừng lại, nhưng Vương Triện đã hiểu, lo lắng nói:
- Bộ đường là cột trụ của Đại Minh ta, chỉ cần chữa được bệnh dù có là gan rồng tim phượng cũng cứ nói ra.
Hắn quan tâm rất chân thật, nếu Thẩm Mặc nhìn nhầm thì chỉ có thể nói, kẻ này tâm kế quá sâu.
-Bạch Hổ bệnh còn gọi là Lịch Tiết, người mắc bệnh này nhiều lắm, không có tiên dược nào trị hết, chỉ còn cách trong uống ngoài xoa, thêm vào châm cứu thông mạch. Những cách này hẳn đại phu trước đều đã làm rồi, nhưng bệnh tới mức như đại nhân không thể trừ tận gốc.
Kim thái y cân nhắc rồi nói:
- Hạ quan có phương thuốc hẳn có thể giảm bớt đau đớn cho đại nhân.
Nghe ông ta nói, Thẩm Mặc mặt tái đi:
- Chẳng lẽ ta phải chịu thống khổ này cả đời sao?
- Đúng thế.
Vương Triện cũng hỏi:
- Không có cách nào sao?
- Cách thì có.
Kim Thái Y ngập ngừng:
- Nhưng y sinh không làm được.
Vương Triện lấy làm lạ:
- Y sinh không làm được, thì hi vọng vào ai?
- Bệnh này do phong hàn ẩm thấp gây ra, chỉ cần tới phương bắc khô ráo, bình thường ra vào dùng kiệu, không bị phong hàn, không đau nữa. Có điều đại nhân làm quan không được tự do, cho nên y sinh mới hết cách.
Thẩm Mặc hỏi:
- Vậy có vào Xuyên được không?
- Nơi đó tuy ít gió, nhưng ẩm thấp mưa nhiều, lại mây mù quanh năm, đại nhân nói thử xem.
Kim thái y hơi giận:
- Thứ cho hạ quan vô lễ, sức khỏe của đại nhân không có tư cách suy nghĩ viển vông nữa rồi, dựa theo cách hạ quan nói, còn tiếp tục sinh hoạt được, làm quan được. Nếu không trong vòng năm nữa thôi, không thể tự lo liệu cho bản thân.
Vương Triện không nghi vấn gì nữa, trở về viết bảo cáo gửi gấp tới Bắc Kinh, mười ngày sau có câu trả lời, cho phép Thẩm Mặc an bài thỏa đáng xong, về kinh nghỉ ngơi.
Một chi tiết nhỏ không ai chú ý, Kim thái y là đệ tử của Thôi Duyên...
Phải thừa nhận, qua mười năm khổ tâm tích lũy, Thẩm Mặc đã dệt lên một tấm lưới lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả. Thứ y lộ ra bên ngoài là một góc của tảng băng chìm, sức mạnh thực sự của y, luôn bị vẻ ngoài vô hại của nó mê hoặc.
Chẳng lẽ mỗi lần y vượt qua gian hiểm đều dựa vào vận may?
Đương nhiên là không. Như lần ứng phó với khâm sai này, Thẩm Mặc có được toàn bộ tư liệu của Vương Triện và Kim thái y, phân tích kỹ càng, tìm ra mối liên hệ với Thôi Duyên.
Hỏi Thôi Duyên được biết, tổ trạch của hắn bị Nhữ Dương Vương Chu Mục Cận chiếm mất, luôn kiện cáo muốn lấy vệ, dù Nhữ Dương Vương chẳng là cái gì, nhưng một quan thái y nho nhỏ chẳng làm gì nổi.
Thôi Duyên viết thư cho Kim Học Cầu, bảo hắn chuyện tổ trạch Thẩm kinh lược sẽ xử lý giúp, tiền đề là giúp Thẩm Mặc về Bắc Kinh thì lời nói mới có tác dụng.
Kim Học Cầu hiểu ý vâng theo, huống chi có quan hệ sư đồ ở đó, liền phối hợp với Thẩm Mặc lừa Vương Triện.
Kim Học Cầu y thuật rất tốt, bắt mạch xong biết Thẩm Mặc giả bệnh ngay, nếu không mua chuộc được hắn trước khẳng định là không qua được ải này.
Nhìn bề ngoài Thẩm Mặc chẳng làm gì tốn công, kỳ thực chuyện y bỏ công ra người ngoài nhìn không thấy mà thôi.
Thời hạn đã định, Thẩm Mặc không vội nữa, y cảm nhận được lần này rời Giang Nam, e khó quay về nữa, phải tranh thủ thời gian, hoàn thành bố trí.
Đầu tiên là quan trường, nhiều năm qua đồng niên và học sinh của y đã trải khắp đông nam, nhưng đa phần chức quan thấp, đồng niên chỉ mới lên tới đồng tri, hoặc làm chức vụ ở tỉnh, rất ít người đảm nhận chức trọng yếu như tri phủ.
Nhưng chính vì thế Thẩm Mặc không cần phải làm gì oanh động, ung dung làm người của mình chiếm nửa giang sơn đông nam.
Tuy y không có quyền bổ nhiệm quan viên trên lục phẩm, nhưng có quyền điều phối tuyệt đối ở đông nam.
Chỉ cần giao nhiệm vụ có cơ hội thăng tiến cho người mình, là có thể thuận lợi thăng chức. Hơn nữa lại bộ thượng thư là bè đảng thân thiết với Cao Củng, hai người đang đoàn kết mọi lực lượng chống Từ Giai, đương nhiên không bỏ cơ hội lấy lòng Thẩm Mặc.
Quách Phác không quen Thẩm Mặc, nhưng Cao Củng biết y lợi hại, cho rằng chỉ cần đổi vài quan chức được y không giúp bên nào đã là lợi rồi.
Cho nên an bài của Thẩm Mặc đều được thỏa mãn, nhưng y không tham lam, không chọn chức trọng yếu, nên không hề lộ ra chút nào.
Thẩm Mặc chưa bị mê muội, y biết đề bạt quá nhanh đốt cháy giai đoạn là không có ích lợi gì. Cho nên tuần tự từng bước, đừng thấy y chỉ rút gọn thời gian thăng tiến cho họ có vài ba năm, nhưng tương lai ưu thế không gì sánh bằng.
Tiếp đó là bố cục công thương nghiệp, phải nói rõ là đỉnh cao công thương nghiệp Trung Quốc là thời Tống, quan doanh làm chủ, tư doanh là bổ sung mà thôi. Nhưng tới thời Minh, công nghiệp quan doanh cơ bản không thể bì với tư doanh.
Thẩm Mặc đã thống kê, năm Gia Tĩnh thứ , trong lò gốm ở trấn Cảnh Đức, lò quan chỉ có hơn cái, chất lượng càng thua xa lò dân.
Thậm chí ngay cả nghành khai khoáng các triều đại luôn khống chế nghiêm ngặt cũng biến hóa nghiên trời lệch đất.
Trừ vàng bạc ra thì các loại mỏ quặng khác đã mở cửa cho dân gian. Mỏ quan tới nay chỉ còn mấy tỉnh thiểu số Vân Nam còn kiên trì kinh doanh, nhưng chẳng có tiền đồ gì.
Nhược lại nghề sắt dân doanh phát triển bừng bừng, dần thành trung tâm chế luyện dân gian, xưởng luyện sắt chuyên nghiệp không ngừng mở rộng.
Ngay cả cấm chỉ dân gian khai thác kim ngân cũng trở thành giấy lộn, vì khu mỏ thường ở đâu trong núi, muốn cầm gần như không thể. Chuyện trộm khoáng xảy ra khắp các tỉnh, có mỏ ngang nhiên thành lập lực lượng vũ trang đối kháng với quan phủ, ví dụ như ở Cù Châu chỉ là điển hình, chứ không hề hiếm.
Cuối cùng mấy năm qua, nghành muối ăn vốn được coi là nguồn tài chính quan trọng cũng dần mất đi tác dụng.
Vì là đối thượng trưng thu thuế của triều đình, muối quan giá quá cao, lượng tiêu thụ ngày một hẹp lại, đương nhiên thuế thu cũng ngày càng ít. Nhu cầu toàn quốc ước chừng tỷ triệu cân, nhưng muối quan cố định lượng tiêu thụ ở mức triệu cân, nên thị trường muối ăn bị muối tư độc chiếm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thuế muối.
Triều đình luôn nỗ lực tăng cường lượng tiêu thụ, nhưng muối chẳng ăn được thay cơm, mà thị trường có hạn, giá muối tư rẻ chất lượng tốt ăn đứt muối quan, nên nỗi lực của triều đình đều kết thúc thất bại.
Thay đổi kể trên chẳng liên quan gì tới Thẩm Mặc, cố muốn nói là có, nhiều lắm cũng chỉ thúc đẩy nó phát triển mà thôi. Có thể nói cuối triều Gia Tĩnh, kinh tế quan doanh nguồn chi tiêu của hoàng thất và triều đình đã bên bờ sụp đổ, bị dân doanh chiếm thị phần tuyệt đối.
Đáng buồn là nên kinh tế phát triển này không mang lại mấy thu nhập tài chính, vì thương thuế cực thấp, mà trốn thuế tới mức ngang nhiên trắng trợn.
Hoàng đế và thủ phụ các triều đều muốn thay đổi tình hình này, nhưng những người đại biểu cho các tập đoàn loại ích kia đã trải khắp toàn triều.
Mỗi lần muốn tăng thuế là tiếng phản đối "tranh lợi với dân" , "thừa cơ bóc lột" vang lên khắp triều đình, người đề xuất bị chửi mắng coi như tai họa, thậm chí bị phỉ nhổ đánh đập ... Khiến cho chẳng ai dám giúp hoàng đế làm việc này.
Kết quả xảy ra hiện tượng quái đản, công thương nghiệp càng hưng thịnh, quốc gia càng nghèo khó.
Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Bá Đạo