Quan Cư Nhất Phẩm

chương 797: gió đông nổi, trống trận rung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Mặc một mặt tích cực đàm thoại với binh bộ từ trên xuống dưới, trừ bỏ ảnh hưởng xấu sự kiện tập kích, một mặt điều Thích Kế Quang về thống lĩnh Thần cơ doanh, đồng thời dâng tấu xin cho Đông Ninh hầu Tiêu Anh quay lại thống lĩnh kinh doanh.

Hai đạo sắc lệnh này làm Vương Sùng Cố và Hoắc Kỳ có chút thấp thỏm, đó là thân tin của Thẩm Mặc khó khăn lắm mới đuổi được khỏi kinh doanh sao dễ cho trở lại.

Dù Thẩm Mặc là đại học sĩ phân quản, nhưng muốn xen vào bộ vụ phải xem sức ảnh hưởng của bản thân, nên binh bộ không nể mặt, y phải để xuất trên cuộc họp nội các, được thông qua rồi mới dùng công văn ban xuống binh bộ .

Hai vị thị lang tinh toán, với tình thế của nội các hiện nay, khả năng không thông qua lớn hơn, cho nên bọn họ không chấp hành, ngày hôm đó Vương Sùng Cố tới hỏi ý kiến Dương Bác.

Nghe báo cáo sau, Dương Bác trầm tư rất lâu:

- Nghe nói trên cuộc họp nội các, Từ các lão đề xuất chỉnh đốn binh bộ hả?

Vương Sùng Cố có chút ngạc nhiên:

- Hình như là có.

- Vào lúc này nếu binh bộ đối đầu đại học sĩ phân quản binh bộ, ông thấy sẽ ra sao?

- E càng cho bọn họ lý do.

Vương Sùng Cố lắc đầu:

- Chẳng phải Từ Giai và Thẩm Mặc không hòa thuận sao?

- Không hòa thuận cũng là sư đồ, thân cận hơn chúng ta nhiều. Huống hồ trong làn sóng đảo Củng này, biểu hiện của Thẩm Mặc khiến quan hệ của bọn họ hòa hoãn lớn.

- Y có làm gì đâu?

- Không làm gì là được, triều đình ai chả biết Thẩm Mặc và Cao Củng quan hệ thân thiết, vậy mà y không nói cho Cao Củng một lời..

Dương Bác đưa tay chặn Vương Sùng Cố:

- Ta biết ông muốn nói chuyện Từ Trắc, trong mắt Từ Giai, ta có hiềm nghi lớn hơn.

- Quan trọng là y phân rõ giới hạn với Cao Củng, chắc chắn làm Từ Giai thở phào, cho rằng học sinh là ngó sen chặt đứt còn vương tơ .. Hiện giờ Cao Củng đã đi, giáo huấn đã cấp, Từ Giai sẽ dùng y.

Vương Sùng Có cười:

- Ngài suy đoán quá thiện chí rồi.

- Không phải, ta rất hiểu Thẩm Chuyết Ngôn, đừng thấy y suốt ngày hiền hòa dễ dãi, thực chất là hạng vong mệnh gan lớn chùm trời.

Nói tới đó Dương Bác nhớ tới mùa thu năm ngoái, tên gia hòa này liên tục dụ dỗ lừa gạt lấy sự tín nhiệm của mình, kéo quân đi đánh Yêm Đáp.

Sau chuyện Dương Bác suy nghĩ lại nhiều lần, bị sự điên cuồng ẩn sâu trong bản tính của Thẩm Mặc làm kinh hãi, cho nên sau khi y nhập các mới liền chấp nhận thỏa hiệp, là không muốn triệt để đắc tội với tên điên này.

- Đau đầu.

Dương Bác cười khổ:

- Kẻ lý trí không sợ, kẻ điên không sợ, nhưng kẻ điên có lý trí thì cực kỳ đáng sợ ... Vì hành động của y luôn vượt khỏi suy nghĩ của ngươi, khiến ngươi không sao đề phòng cho xuể.

- Vậy phải làm sao?

Thấy Dương Bác kiêng kỵ Thẩm Mặc như thế, Vương Sùng Cố u uất nói:

- Ngoan ngoãn nghe lệnh, giao binh bộ cho y?

- Sao thế được, đợi y qua được ải này hẵng nói, làm sao xử lý được chuyện Vương Nhữ Quan, dẹp sự hỗn loạn trong kinh doanh, đó không phải chuyện dễ đâu ... Chúng ta không cần trực tiếp xung đột với y, chỉ cần thông báo cho mấy vị quốc công bảo bọn họ cầm cự, thời gian càng kéo dài, càng có lợi cho ta, càng bất lợi cho y.

Vương Sùng Cố gật đầu:

- Đêm nay hạ quan sẽ cho người chuyển lời.

- Ngoài ra, bảo người trong bộ thu mình lại một chút, đừng để người ta tóm được thóp, ông cũng không thể không nể y chút nào, nhân cơ hội này dùng y diệt đám ngựa hại bầy, lại không cần phải làm người xấu, tội gì không làm.

Vương Sùng Cố gật đầu, đợi Dương Bác nói tiếp, nhưng ông ta đã cầm cốc trà lên uống, hiển nhiên đã nói xong, không khỏi thất vọng:

- Chỉ thế thôi sao? Không chủ động dằn mặt y à?

Đó mới là chủ đích của ông ta.

- Ông muốn làm gì thì cứ làm nấy.

Dương Bác nhìn bầu trời âm u:

- Thời gian này ít tới chỗ ta đi.

~~~~~~~~~~~~~

Rất nhanh Vương Sùng Cố hiểu vì sao, một ngày sau, Chiêm Ngưỡng Tí đàn hặc Dương Bác, nói :" Kẻ đồng lõa đã bị trừng phạt, vì sao tên đầu sỏ vẫn ở trên triều đường?" Lại nói :" Dương Bác là kẻ âm hiểm, Cao Củng ngu xuẩn bị ông ta hãm hại còn giúp đếm tiền."

Lập tức có ngôn quan hưởng ứng, phát động đàn hặc toàn diện với Dương Bác, không chỉ chuyện kinh sát, mà còn cả sự kiện ngầm giảng hòa với người Mông Cổ..

Tính ra sơ hở của Dương Bác mấy năm gần đây còn nhiều hơn mấy chục năm trước cộng lại, kỳ thực ông ta có khổ tự biết, vì cùng với thế lực mới Vương Sùng Cố, Hoặc Kỳ trưởng thành, bọn họ lớn gan hơn, làm việc ít cố kỵ hơn, gặp phong ba luốn đâm đầu vào .

Lớp trẻ nổi lên đoạt quyền, Dương Bác cảm thấy lời nói của mình đã không còn như trước, càng biết, quan trọng nhất là để Từ Giai hả giận rồi hẵng tính. Liền dâng sớ biện hộ, sau đó đóng cửa từ khách, đợi xử lý.

Tiếp ngay đó một công văn đưa ra, trích đăng báo cáo điều tra của tả phó đô ngự sử Lâm Nhuận, tức thì làm binh bộ đã ở đầu sóng ngọn gió, lại cảm thụ được thống khổ núi lớn đè lên người ...

Năm ngoái sau sự kiện quân nhu, Lâm Nhuận phụng chỉ ngầm điều tra hệ thống quân nhu, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, mò được tận gốc vấn đề, viết thành báo cáo hơn tám vạn chữ.

Nhìn thấy báo cáo đó, nội các chấn kinh, vốn đã dự liệu được chuyện sẽ rất tệ, nhưng không ngờ nó còn tệ gấp chục lần.

Cung cấp quân sự rất lỏng lẻo lại hỗn loạn, cần binh, hộ, công ba bộ hợp lực mới có thể hoàn thành. Trong đó liên quan tới hậu cần ở ba bộ là: Võ khó thanh lại ti của binh bộ phụ trách bảo quản và cấp phát binh khí; hộ bộ chưởng quản quân phí và lương thưởng; công bộ cung cấp chế tạo khí giáp, hỏa dược ..v..v..v..

Mỗi năm dự toán quân nhu do binh bộ đề xuất, sau đó tiến hành thương thảo với công bộ hộ bộ, cuối cùng đề xuất ở hội nghị cuối năm của nội các. Trong cả quá trình, binh bộ phụ trách đề xuất tiêu chuẩn, lại phụ trách khâu cấp phát cuối cùng, nên chiếm địa vị chủ đạo.

Nếu TW thống nhất phân phối có thể thỏa mãn nhu cầu quân sự của đế quốc khổng lồ này, nhưng các bộ không có năng lực khống chế sản xuất, chấp hành sản xuất ở cơ cấu không liên quan ...

Ví dụ sản xuất khôi giáp, ở ngoại ô kinh thành đặt một binh công xưởng cung cấp vạn bổ áo giáp. Nhưng thực sự công xưởng này mỗi năm chỉ chế tạo nghìn bộ, phần còn lại đặt hàng ở xưởng nhỏ hàng trăm nơi gom lại.

Tuy có một cục binh khí giống như kiểu tổng quản lý, nhưng không có quyền năng thống nhất nhân lực và vật tư, tất nhiên chẳng thể nói gì tới phân công kỹ thuật.

Chẳng cần nói nhiều, kiểu tổ chức hỗn loạn kém chất lượng này là giường ấm ủ cho hủ bại sinh ra. Nên sinh ra những thứ "giáp giấy" thiếu lượng sắt, quy cách lộn xộn, căn bản không có khả năng bảo vệ gì hết.

Các loại vũ trang khác cũng như thế, nên bộ đội có sức chiến đấu mới là lạ.

Nội các tuy phẫn nộ, nhưng ao nước này quá sâu, bên trong liên quan tới cả vương công quý tộc, hoàng thân quốc thích, quan viên các bộ, thậm chí các đại học sĩ cũng nhận hiếu kính từ phương diện này, làm sao mà quyết tâm điều tra cho được.

Đương nhiên hiện giờ "nội các" đồng nghĩa với "Từ Giai", Cao Củng đi rồi, nội các triệt để thành thiên hạ của Từ Giai, các đại học sĩ khác thành A, B, C phụng lệnh làm việc. Trong triều đình quyền thế càng vượt quá hoàng đế, duy ngã độc tôn.

Thực lòng Từ Giai hi vọng chỉnh đốn quân sự, chấn hưng biên phòng Đại Minh, giống như Nghiêm Tung trừ Oa họa đông nam, ông ta cũng muốn giải quyết thát lỗ phía bắc.

Thế nhưng chủ trương của Từ Giai là "bình ổn", hi vọng dùng cái giá thấp nhất đổi lấy quốc lực khôi phục.

Cho nên dù nhìn thấy tệ nạn, ông ta không hi vọng có biến hóa nghiêng trời lệch đất, khuynh hướng điều chỉnh ôn hòa, nhất định phải trong tầm kiểm soát.

Mang tâm lý bảo thủ đó, hiện giờ ông ta có chút thất vọng với Trương Cư Chính, ngược lại thấy Thẩm Chuyết Ngôn cùng tuổi tác tăng lên, mỗi ngày một giống mình, mỗi ngày một thêm vừa lòng với y.

Vì thế trên cuộc họp nội các, Từ Giai ban cho Thẩm Mặc làm đặc sứ toàn quyền, tiến hành chỉnh đốn quân sự trong kinh, hán chế duy nhất là khống chế trong binh bộ, không được lan tới hộ bộ và công bộ, càng không thể cuốn thế gia huân quý vào.

Từ Giai tuy không sợ đám thế gia huân quý, nhưng không muốn xung đột với họ, cho nên đặc biệt dặn Thẩm Mặc phải khắc chế.

Độc đoán có cái lợi là hiệu suất cao, ngay hôm đó thánh chỉ ban bố, bổ nhiệm Thành Quốc công Chu Hi làm tổng đốc nhung chính đại thần, đại học sĩ làm đại thần hiệp trợ.

Mọi người đều biết, Thành Quốc công đảm nhận chính chức chỉ để tỏ ý tôn trọng quân quý thế gia thôi, người định đoạt là Thẩm Mặc.

Xem ra lần này muốn khai đao với nhung chính kinh thành rồi.

Cung, nỏ , giáo, mác, kích gọi là nhung, nên chuyện quân đội là nhung chính.

Xem xong thánh thỉ, Vương Sùng Cố và Hoắc Kỳ ngồi không yên, nhớ lại thái độ tắc trách với Thẩm Mặc trước đó, cảm thấy chuyện gay to rồi, vội đi xin chỉ thị Dương Bác.

Nhưng Dương Bác đóng cửa từ khách, ngay cả bọn họ cũng không tiếp, chỉ gửi giấy ra cho hai người :" Với Thẩm Mặc chỉ có thể mềm dẻo, không thể cứng rắn, tự xem mà làm."

Vương Sùng Cố sắc mặt rất khó coi, năm xưa ông ta là tiền bối của Thẩm Mặc, chẳng ngờ người ta đã vào tới nội các, mình còn là thị lang. Nghĩ tới phải nghe y sai bảo, trong lòng khó chịu hết mức.

Hoắc Kỳ nhớ tới một việc:

- Hai đạo sắc lệnh kia đã chấp hành chưa?

- Chưa.

Vương Sùng Cố lắc đầu:

- Vẫn gác ở đó, định đợi xem hẵng hay.

- Còn đợi gì nữa, nếu Thẩm tướng hỏi tới mà chưa chấp hành, chúng ta ăn nói ra sao?

Hoắc Kỳ cuống lên.

-Thẩm tướng cái gì?

Vương Sùng Cố lòng chua chát, nhưng tình thế ép buộc, đành nói:

- Hôm nay muộn rồi, mai ta làm.

- Mai thì muộn rồi.

Hoặc Kỳ nhìn Vương Sùng Cố không sao hiểu nổi:

- Hôm nay phải dùng thập vạn hỏa cấp phát ngay.

Kế trấn cách kinh sư dặm, vừa sáng sớm Thích Kế Quang đang thu được công văn của kinh thành, lập lập tức xuất phát, hắn không dám chậm trễ, hỏa tốc lên đường, sáng hôm sau đã tới Bắc Kinh.

Tắm rửa thay y phục xong, hắn tới binh bộ báo danh, tướng lĩnh thường tới binh bộ ít nhiều bị hoạnh họe, Thích Kế Quang biết từ lâu, chuẩn bị một sấp ngân phiếu trong lòng đợi cắt xẻo.

Ai ngờ người binh bộ đột nhiên trở nên liêm khiết, hắn đưa tiền không nhận, còn pha trà thân thiết bảo hắn đợi trong phòng khách.

Thích Kế Quang nghĩ :" Chẳng lẽ chê ít? Ừm, lượng ... Không được phải tăng gấp đôi."

Đang nghĩ lung tung có người gọi:

- Thích tướng quân, mời theo hạ quan.

Thích Kế Quang bấy giờ mới xác định, mặt trời mọc từ hướng tây rồi, nhưng ... Vì sao?

Mang theo đầy một bụng nghi hoặc tới khóa viện thượng thư đại nhân, thấy một thanh niên mặc quan phục tiên hạc mỉm cười với mình.

- Mạt tướng tham kiến Thẩm tướng.

Thích Kế Quang vội đi nhanh tới quỳ một gối xuống.

- Đi đi.

Thẩm Mặc nhìn thư lại dẫn đường:

- Ta và Thích tướng quân nói chuyện, không được để người tới quấy rầy.

Thư lại lui xuống, Thích Kế Quang mới đứng dậy, Thẩm Mặc háy mắt với hắn, Thích Kế Quang cười:

- Mạt tướng tưởng các lão đều rất uy nghiêm.

- Chẳng lẽ ta không uy nghiêm à?

Thẩm Mặc vuốt chỏm râu ba tấc:

- Chả nhẽ uổng công để râu?

Thích Kế Quang thiếu chút nữa phì cười, hạ giọng nói:

- Người Sơn Đông giọng lớn, chúng ta vào trong nói chuyện.

Hai người vào phòng, Thẩm Mặc đích thân rót trà cho Thích Kế Quang

- Đi đường vất vả đã nghỉ ngơi chưa?

- Không sao, người quân ngũ mà, mạt tướng chịu được.

- Tẩu phu nhân có khỏe không?

- Khỏe lắm.

- Không bắt nạt huynh nữa chứ?

- …

- Không đánh huynh nữa chứ?

Thích Kế Quang mặt ảm đạm:

- Đại nhân, chúng ta nói vào chính sự đi.

Thẩm Mặc trêu đủ rồi, hồi tưởng:

- Còn nhớ Long Sơn vệ năm xưa không?

- Cả đời khó quên, trong gian tiểu ốc sau núi đó, mạt tướng và đại nhân sớm tối bên nhau nửa tháng, thực sự là hồi ức đẹp nhất đời.

Thẩm Mặc nghe mà sởn hết gai ốc, thầm nghĩ :" Bảo thù ta hả?" Ho khan nói:

- Còn nhớ khi đó đem mỗi điều không hợp thực tế xuống, cứ như lấy mạng huynh vậy.

- Đúng vậy, đó đều là đạo trị gốc bệnh của nhung chính.

Thích Kế Quang kích động:

- Đại nhân, chẳng lẽ thời cơ tới rồi?

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Có điều tốt hơn năm trước nhiều, triều đình từ trên xuống dưới đều ý thức được tầm quan trọng của cải cách, khẩu hiệu "quốc phòng đệ nhất, bắc biên đệ nhất" đa hô hào từ rất lâu, ta cũng đã khác xưa.

- Lần này danh nghĩa triệu huynh về là để nắm Thần Cơ Doanh, đợi qua phong ba này, huynh sẽ nắm sự vụ luyện binh, còn ta toàn lực phối hợp với huynh, thực hiện mộng tưởng năm nào.

- Vâng.

Thích Kế Quang kích động:

- Nhất định không phụ sự ủy thác của đại nhân.

- Về thời gian này, ngoại trừ nắm lại Thần cơ doanh, huynh còn phải viết ra ý kiến về cải cách quân chế cho ta xem, sau đó ta giúp huynh trình lên.

Thẩm Mặc đi sâu hơn vào vấn đề.

Nghe lời Thẩm Mặc nói, Thích Kế Quang lấy ra một bản tấu:

- Mạt tướng sớm đã viết thứ này, mời đại nhân xem qua.

- Ồ, xem ra huynh sẵn sàng rồi.

Thẩm Mặc nhận lấy, thấy bên trên viết ( thỉnh binh phá Lỗ tứ sự sớ), nói:

- Huynh giảng cho ta trước đi, ta xem sau sẽ hiểu dễ hơn.

Thích Kế Quang hắng giọng nói:

- Trong tấu, mạt tướng đề xuất, dùng ba năm huấn luyện vạn xa binh, bộ binh, kỵ binh hiệp đồng tác chiến, triệt để xoay chuyển cục diện bị động phương bắc. Sau đó lợi dụng nó làm nòng cốt, thúc đẩy huấn luyện toàn quân, củng cố quốc phòng phương bắc, phản kích tháng lỗ, mộng tưởng có thể thành hiện t hực.

- Cụ thể?

- Nguồn binh sĩ, căn cứ kinh nghiệm của mạt tướng, dùng binh sĩ hiện có tiến hành huấn luyện khó thay đổi được diện mạo quân đội, dù bề ngoài có uy vũ nghiêm chỉnh, nhưng gặp cường địch là tan rã. Cho nên mạt tướng thỉnh cầu điều chỉnh nguồn binh, trong vạn kinh doanh, chọn ra vạn có thể đào tạo làm cơ sở, sau đó chiêu mộ vạn nông dân và thợ mỏ thành thực làm bổ xung , ngoài ra ...

Biết trước mặt Thẩm Mặc có thể nói thoải mái, hắn lấy gan nói:

- Điều hai vạn binh sĩ đông nam có kinh nghiệm chiến đấu làm cốt cán, không biết có được không?

Thấy Thẩm Mặc hồi lâu không nói, Thích Kế Quang hỏi nhỏ:

- Phải chăng điều cuối hơi khó?

- Điều nào cũng khó.

Thẩm Mặc chẳng khách khí trừng mắt lên:

- Đương nhiên không thể để đại nhân khó xử.

Thích Kế Quang ảm đạm.

- Chuyện này huynh không cần lo, huynh quan tâm sự vụ cụ thể là được, tội vạ đâu ta gánh.

Thích Kế Quang lòng ấm áp, chỉ có ở dưới sự chỉ huy Thẩm Đại nhân mới không cần lo lắng chuyện ngoài quân sự.

Thích Kế Quang tiếp tục nói ra ý kiến cải cách biên chế, huấn luyện, quân nhu.

Nghe xong, Thẩm Mặc đánh giá rất cao:

- Nguyên Kính huynh ta thấy đây đúng là tinh hoa trị quân, hùng tài đại lược, nếu như có thể thực hiện được hết, bắc cương nhất định triệt để thay đổi.

Nhưng Thích Kế Quang lo lắng hỏi:

- Có điều triều đình liệu có phê chuẩn không?

- Khó nói lắm, chuyện này liên quan tới nhiều phương diện, e không được như nguyện vọng.

- Không sao hết.

Thích Kế Quang rất thoáng:

- Hạ quan đang đưa giá trên trời, đợi triều đình ngồi xuống mặc cả.

- Tâm thái này tốt lắm.

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Đúng thế, phàm chuyện gì cũng không thể quá gấp, phải đem tình huống xoay chuyển từng chút một. Có điều bất kỳ hoàn cảnh nào, ta tin huynh không làm ta thất vọng.

Thích Kế Quang gật đầu.

- Tốt. Không cần quá bi quan, hiện giờ triều chính hỗn loạn , sĩ lâm điên cuồng, là lúc tranh thủ thời cơ tốt nhất, nói không chừng may mắn tấu chương của huynh có thể thông qua.

Thẩm Mặc cười vui vẻ:

- Về nghỉ sớm đi, không thể mời huynh tới nhà ta, thật không phải.

- Đại nhân nói gì thế, đây là chuyện bất đắc dĩ mà.

Các thần kết giao đại tướng là đại kỵ, Thẩm Mặc chỉ có thể tiếp kiến Thích Kế Quang ở nha môn công sự.

- Huynh thông cảm là tốt rồi.

Thẩm Mặc đứng dậy tiễn:

- Hôm nay là ngoại lệ, sau này có chuyện, giờ Mùi (h pm) tới binh bộ.

Tiễn Thích Kế Quang đi, Thẩm Mặc nhìn đồng hồ, mới h có thể thấy Thích tướng quân tới sớm thế nào.

- Lễ vật chuẩn bị xong chưa?

Thẩm Mặc hỏi Hồ Dũng.

- Xong rồi ạ.

- Chuẩn bị kiệu, tới phủ Đông Ninh hầu.

Phía đông bắc Đông Trực Môn, có ngõ Dược Vương Miếu, từ đó tiếp tục đi về phía đông là ngõ Vạn Nguyên Hồ, phủ Đông Ninh hầu đặt ở đó.

Buổi sáng ngày hôm đó, một cỗ kiệu lớn tám người khiêng dừng trước cửa phủ, gác cửa tinh mặt nhìn ra trang phục hộ vệ là đương sai trong hoàng thành, trong kiệu nhất định là một vị đại học sĩ.

Gác cửa vội đi tới, chắp tay vái thật sâu:

- Tiểu nhân là gác cửa hầu phủ, dám hỏi tôn tính đại danh quý giá, tiểu nhân đi thông báo.

Hồ Dũng liền đưa một tấm thiếp màu xanh đơn giản, gác cửa nhận lấy xem, thốt lên:

- Ra là Thẩm các lão đại gia quang lâm.

Liền quay đầu lại lớn tiếng nói:

- Mau mau mở đại môn đón quý khách.

Đại môn hầu phủ bình thường không mở, trừ khi có quý khách tới, hoặc nghi thức trọng yếu.

Hồ Dũng không khỏi lấy làm lạ, tên tiểu tử này quá liều, còn chưa xin chỉ thị mà đã ...

Gác cửa không muốn bị coi là kẻ bộp chộp, vội giải thích:

- Hầu gia nhà tiểu nhân nói, không có Thẩm các lão không lên được tước hầu, bảo chúng tôi coi các lão là khách quý hàng đầu, không mở đại môn là ăn đòn.

- Thì ra là thế.

Hồ Dũng vỡ lẽ.

Kiệu đi qua đại môn, men theo hành lang quanh co, đường mòn trải đá, dừng trước cổng khách đường, Thẩm Mặc theo gia đinh vào phòng.

Mới bước vào trong một giọng nói sang sảng vang lên:

- Ha ha ha, cơn gió nào thổi Thẩm đại nhân tới đây thế?

Thẩm Mặc đứng dậy đón, thấy một hán tử râu quai nón mặc mãng bào xuất hiện, chính là Đông Ninh hầu Tiêu Anh.

Hai người chào hỏi xong chia chủ khách ngồi xuống, Thẩm Mặc nhìn Tiêu Anh khắp lượt :

- Cho dù là giả bệnh thì huynh cũng chuyên nghiệp một chút được không hả?

Tiêu Anh tuy mặc mãng bào kim tuyến, nhưng ngồi vắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào ghế, toét miệng cười:

- Trước mặt chân nhân không đóng kịch, vờ vịt làm gì.

Nhìn bộ dạng bất cần đời của hắn, Thẩm Mặc cười khổ:

- Thật chẳng liên hệ được huynh với chủ nhân nơi này.

Thấy y nhìn ra vườn hoa có sắc nước Giang Nam, có đá Thái Hồ, có hoa lạ bốn phương, tinh hoa hội tụ, Tiêu Anh oang oang nói:

- Huynh nói cái vườn hoa này à? Ta ngứa mắt với nó lâu rồi, muốn san bằng nó làm võ trường, nhưng nương tử ta sống chết không cho.

- May mà có tẩu phu nhân.

Với hành vi lấy đàn làm củi này, Thẩm Mặc vạn phần khinh bỉ.

- Ha ha ha, huynh thời gian quý báu, chúng ta không tán dóc nữa, tìm ta có chuyện gì thế?

Thẩm Mặc hắng giọng, chỉnh đốn lại tư duy nói:

- Hầu gia đại nhân, nếu bệnh đã khỏi rồi thì mau đi nhậm chức thôi.

- Chuyện này hử?

Tiêu Anh nhăn nhó:

- Chẳng phải ta làm cao với huynh, huynh bảo ta nắm cấm quân không có vấn đề gì ... Nói thực bị Dương Bác cách chức nửa năm, ta sắp mọc rêu rồi.

- Tiến thêm một bước không hay sao, tướng sĩ thập vạn kinh doanh đều do huynh quản.

- Hay ho cái gì?

Tiêu Anh ra sức lắc đầu:

- Ta chiếm chức thống lĩnh Cấm quân đã đắc tội với Anh quốc công rồi, giờ làm đề đốc kinh doanh, Địng quốc công sẽ hận chết ta. Huynh đệ, không phải ta không muốn giúp, nhưng đắc tội với hai vị quốc công sau này ta còn làm ăn được gì?

Quân đội Đại Minh chia ra làm kinh quân, biên quân và vệ quân. Kinh quân là quân đội trú ở kinh sư, biên quân là bộ đội giữ cửu biên, vệ quân phân bố ở vệ sở yếu hại trong toàn quốc, chức trách chủ yếu là duy trì trật tự đối nội.

Về kinh quân, ngoại trừ tam đại hoanh ra, Bắc Kinh còn có hai đơn vị nữa, là Đại nội cấm quân Cẩm Y vệ thủ vệ hoàng cung, cái còn lại là thân quân hoàng đế, trú ở võ tướng tứ vệ trong kinh thành, phụ trách thủ hộ kinh thành, bảo vệ xa giá, trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng đế. Quân lương trang bị đầy đủ nhất.

Hai đơn vị này luôn do Ngự mã giám đại biểu hoàng đế cai quản, nhưng cuối năm Gia Tĩnh, Trần Hồng làm phản, tiên đế đem Đại nội cấm quân giao cho thế gia huân quý; thân quân giao cho binh bộ.

Hiện giờ đại nội cấm quân do cậu ruột của hoàng đế là Khánh Đô bá Đỗ Trọng chưởng quản võ tướng tứ vệ vốn do Tiêu Anh thống lĩnh, nhưng hắn bị Dương Bác cách chức, chuyển cho đệ đệ của Thành quốc công là Chu Hi Hiếu đảm nhậm.

Đó là kết cấu quân lực hiện nay của Đại Minh, Thẩm Mặc muốn động dao, chính là thập vạn kinh doanh, đương nhiên muốn để kinh quân nghe lời mới được.

Hiển giờ đề đốc kinh doanh là Định quốc công Từ Duyên Đức, có điều vị tiên sinh này tuổi cao, sức khỏe không tốt, năm trước xưng bệnh nằm nhà, đã xin từ chức mấy lần. Lần này Thẩm Mặc muốn cải cách, y không sai phái nổi quốc công gia, nên nhân cơ hội xin cho Tiêu Anh thế chỗ.

Nhưng Tiêu Anh xưng bệnh không nhận thánh chỉ, do đó Thẩm Mặc đành tới tần nhà mời hắn xuất sơn.

- Việc này ta không thể nhận.

Tiêu Anh không vòng vo, nói thẳng ra lo lắng trong lòng:

- Huynh biết ta đấy, Tiêu Tử Kỳ này không phải người sợ chuyện, nhưng bên ta tình hình phức tạp, bọn ta sống ở kinh thành hơn trăm năm, mắc míu quá sâu ... Hiểu ý ta không?

- Hiểu, họ hàng dây mơ rễ má, sợ phá chén cơm của người ta thì Tiêu gia sau này không còn chỗ đứng ở kinh thành.

- Đúng thế, lại nói Định quốc công thân phận thế nào? Ta sao dám qua mặt?

Đại Minh giờ chỉ còn năm vị quốc công, Ngụy quốc công ở Nam Kinh, Mộc quốc công ở Vân Nam, ba vị Anh Định Thành quốc công ở kinh thành, địa vị hơn cả phiên vương cả đời chẳng được gặp hoàng đế.

Tiêu Anh chẳng phải là công thần khai quốc, chẳng phải là công thần Tĩnh Nạn, mà là quý tộc Mông Cổ quy phục thời Hồng Vũ, được ban cho họ Tiêu.

Vốn hắn chẳng đáng tính trong thế gia huân quý kinh thành, vì được tiên đế sủng ái, địa vị tăng vọt, thoáng có cái thế ngồi ngang hàng với ba vị đại quốc công, nên bị người ta ghen ghét.

- Ta không làm khó huynh.

Nghe hắn giải thích, Thẩm Mặc gật đầu:

- Nếu Định quốc công đồng ý thì sao?

- Sao đồng ý thực lòng được, nếu đại nhân ngài muốn làm chút việc, không chỉ ông ta mà cần hai vị quốc công nữa đồng ý, phải cả ba không ngáng đường thì mới thành công được.

- Nếu cả ba người bọn họ đồng ý thì sao?

- Thì tùy huynh điều khiển, bảo ta đi sang phía đông ta không đi phía tây, bảo ta đuổi chó ta không bắt gà.

Tiêu Anh vỗ bàn nói:

- Được.

Thẩm Mặc đứng dậy:

- Huynh ở nhà đợi nhé.

Tiêu Anh không biết y lấy đâu ra tự tin như thế, nhưng biết tên gia hỏa này nói được là làm được.

Định mưu trước rồi mới làm có cái lợi là tình huống nào cũng đã dự tính trước, hành động là trơn tru, gặp chuyện gì cũng có đối sách.

Chiều ngày hôm đó, Thẩm Mặc chuẩn bị lễ vật tới phủ Định quốc công.

Nhìn tường cao lợp ngói biếc kéo dài bất tận, cảm giác đi nửa ngày không tới cửa phủ, Thẩm Mặc không khỏi cảm khái :" Quả nhiên không sợ không biết hàng, chỉ sợ lấy hàng so hàng, vốn tưởng phủ Đông Ninh hầu đã ghê lắm rồi, hóa ra so với phủ quốc công, xách dép cho người ta cũng không xứng."

Đang nghỉ ngợi lung tung thì kiệu dừng lại, nhìn qua rèm Thẩm Mặc thấy đôi sư tử đá lớn, bảo bên ngoài:

- Đi bẩm báo một tiếng.

Hồ Dũng cầm danh thiếp vừa đi vừa trách :" Đại nhân bận tới hồ đồ rồi, quốc công gia đâu phải muốn gặp thì gặp? Chẳng may người ta không tiếp thì mất mặt."

Hắn ở kinh thành đã lâu, rõ đám quốc công gia này địa vị vững như tường đồng vách sắt, còn quan văn tuy có thể hiển hách nhất thời, nhưng chẳng ai có phú quý lâu dài ... Dù Nghiêm Tung quyền khuynh đảo triều đình bao năm cuối đời còn phải trộm bánh trên mộ người ta mà ăn đó thôi.

Trong mắt thế gia huân quý, quan văn đấu đi đấu lại chỉ là trò hề, chẳng biết nhân vật chính diễu võ giương oai trên đài bị đánh cho vĩnh viễn không trở mình được.

Vì thế đám thế gia huân quý luôn khách khí kèm khinh thường quan văn, chẳng hề thực sự coi bọn họ ra gì. Mà quan văn cùng huân quý tương giao luôn là chuyện mẫn cảm, cho nên dù Thẩm Mặc có là đại học sĩ cũng có nguy hiểm bị từ chối tiếp.

Hồ Dũng làu bàu đi tới phía tên gác cửa ăn mặc khí phái, chắp tay nói:

- Làm phiền đưa dùm thiếp, trung đường đại nhân nhà ta tới bái kiến quốc công gia.

Gác cửa vừa khách khí nhận lấy danh thiếp, vừa sai người vào bẩm báo, vừa mời Hồ Dũng uống trà, lễ số chu đáo, làm Hồ Dũng phải cảm khái ... Có điều hắn vẫn thầm lau mồ hôi vì đại nhân.

Đợi một lúc lâu cái cửa bên đáng chết không mở ra, bất quá cái cửa chính đáng chết lại mở ra, có một thanh niên mười bày mười tám, môi hồng răng trắng, mang phong phạm đại gia tuyệt trần cách thế xuất hiện:

- Tiểu chất Văn Bích cung nghênh Thẩm thế thúc đại giá quang lâm.

- Làm phiền đại giá thế tử, thật ngại quá.

Thẩm Mặc từ trên kiệu đi xuống, cười tủm tỉm nhìn phong tư tướng mạo Từ Văn Bích, thầm nghĩ :" Đúng là lớp người sau thay lớp người trước, mình chưa cảm thấy già, nhưng nhìn người ta trẻ tuổi, đúng là chẳng bì được."

Lại chẳng biết rằng Từ Văn Bích cũng ngầm cả kinh, dù hắn có nghe tiếng tăm vị các lão trẻ này, nhưng chưa từng gặp, giờ thấy quả nhiên gặp mặt hơn nghe danh..

Chỉ thấy Thẩm Mặc với chòm râu nắm nhánh uy nghi mà nho nhã, đôi mắt như nhìn thấu thế sự, làm Hứa Văn Bích là thế tử quốc công trán cao hơn trời, cũng bị tướng mạo khí chất của y làm khẩn trương, cung kính mời y vào phủ.

Nhìn đại nhân được người ta cung kính mời vào, Hồ Dũng cười tự trào:

- Mình đúng là ... kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền não.

Vào phủ Từ Văn Bích mời Thẩm Mặc ngồi lên kiệu nhỏ, hai người cùng ngồi kiệu một trước một sau đi vào.

Kiệu đi qua nguyệt môn, tới thẳng hậu phủ, không ngờ được coi thành khách quan hệ thân thuộc, Thẩm Mặc vẫn bình thản như chẳng hề bất ngờ.

Kiệu đi tới dưới một giàn đậu tía tươi tốt leo khắp tường thì dừng lại, Thẩm Mặc thấy một lão nhân mặc đạo bạo, ngồi trên ghế dài, mỉm cười với mình:

- Kẻ tàn phế không thể trọn lễ số, Giang Nam tiên sinh chớ trách.

Vị lão giả này tướng mạo có vài phần giống Từ Văn Bích, Thẩm Mặc xuống kiệu, nghe Từ Văn Bích giới thiệu:

- Đây là gia phụ.

- Hạ quan Thẩm Mặc bái kiến quốc công gia.

Thẩm Mặc vội chắp tay vái, đáng lẽ đại học sĩ và quốc công dùng lễ ngang hàng, nhưng y không ngại vái vị huân quý đệ nhất đương triều này.

Từ Duyên Đức vội bảo con đỡ Thẩm Mặc dậy, mời y ngồi xuống uống trà, kiệu phu lui xuống, chỉ còn ba người bọn họ.

- Đây đúng là chốn thần tiên.

Giây leo kín mín che lấp ánh mặt trời, gió mát vi vui thổi tới làm lòng người thư thái, Thẩm Mặc khen:

- Quốc công thật biết hưởng thụ.

- Hưởng thụ gì đâu, kéo dài chú hơi tàn thôi.

Từ Duyên Đức cười vui vẻ.

Từ Văn Bích đứng dậy cười:

- Phụ thân và Thẩm thế thúc nói chuyện, con đi pha trà.

- Sao dám làm phiền thế tử.

- Để cho nó đi, hôm nay không có người ngoài, đại nhân cũng đừng gọi nó là thế tử, gọi Văn Bích là được.

- Không dám, không dám.

Từ Văn Bích đứng dậy đi tới một góc giàn đậu giá, ở đó có một cái thùng gỗ treo trên không, dưới đáy thùng tựa hồ là cát lọc, chỉ thấy từng giọt nước như những hạt trân châu chảy vào một cái ống trúc lớn có lớp cát trắng mịn dầy, cuối cùng qua nhiều lần lọc, nước chảy vào một cái chậu sứ Thanh Hoa trắng bóng.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Cứ tưởng mình uống trà cầu kỳ lắm rồi, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn."

Thấy y nhìn Văn Bích lấy nước, Từ Duyên Đức cười:

- Có điều như thế làm uổng trà thúc thúc nó ở Nam Kinh đưa tới.

Trong đầu Thẩm Mặc hiện lên khuôn mặt viết chữ "tửu sắc" của Từ Bằng Cử, bật cười:

- Không ngờ Ngụy quốc công có nhã hứng đó.

- Ha ha, hắn mà có cái nhã hứng đó thì thứ "long viên thắng tuyết" một năm chỉ có năm cần này chẳng tới lượt ta dùng.

Từ Duyên Đức cười đắc ý.

Nghe thấy bốn chữ "long viên thắng tuyết" Thẩm Mặc tức thì nhớ tới Hồ Tôn Hiến, chẳng biết Mặc Lâm huynh giờ ra sao, đã bình thường trở lại chưa?

Thẩm Mặc vì sao có quan hệ với Định quốc công, điều này phải nói từ tộc phổ Từ gia.

Định quốc công đầu tiên là Từ Tăng Thọ, tứ nhi tử của Ngụy quốc công Trung Sơn Tĩnh Vương Từ Đạt.

Ai cũng biết rằng công thần khai quốc Đại Minh là thê thảm nhất, dưới đồ đao hoàng đế, bất kể văn võ đều không ai có kết cục tốt, chỉ Từ Đạt là ngoại lệ, ông ta chẳng những được chết già mà trong đám con cái có một hoàng hậu, hai vị quốc công, tiếp tục duy trì tới nay, thịnh vượng không thôi, không thẹn là dòng họ thứ hai thiên hạ.

Từ Đạt qua đời, trưởng tử Từ Duy Tổ thế tập tước cha làm Ngụy quốc công, chi này truyền tới đời quốc công thứ bảy là Ngụy quốc công Từ Bằng Cử, đề đông kinh doanh nam kinh.

Từ Tăng Thọ thân là tứ nhi tử của Từ Đạt đương nhiên không được thế tập, khi Chu Lệ làm phản, Từ Tăng Thọ làm nội gián, đem bố trí của triều đình mật báo cho ông ta.

Khi quân Chu Lệ qua Trường Giang, Kiến Văn Đệ phát hiện ra, tức giận đâm chết Từ Tăng Thọ.

Chu Lệ hay tin em vợ bị giết bi thống không thôi, sau khi phá thành Nam Kinh, ôm thi thể Từ Tăng Thọ khóc ròng, đồng phong làm Định Quốc công, cho nhi tử Từ Cảnh Xương kế thừa tước vị.

Từ Cảnh Xương sau này theo Chu Lệ tới Bắc Kinh, ở lại trong phủ đại tướng quân của Từ đạt năm xưa, truyền đời tới nay là Định quốc công thứ sáu, vừa vặn bối phận ngang hàng với Từ Bằng Cử.

Hai phủ quốc công cùng một gốc này trong một thời gian dài như người dưng, vì Ngụy quốc công Từ Huy Tổ trung thành với Kiếm Văn đế. Cho nên người phủ Ngụy quốc công xưa nay cho rằng Định quốc công làm hỏng danh trung nghĩa của Từ Đạt, vì thế đoạn tuyệt qua lại.

Sau này một theo Thành tổ ra bắc, một ở lại nam, cách nhau ngàn dặm, càng không qua lại nữa.

Đương nhiên đó là chuyện xưa cũ rồi, hơn trăm năm trôi đi oán thù lớn đến mấy cũng phai nhạt, thêm vào sau biến cố Thổ Mộc bảo, địa vị huân quý sụt giảm mạnh, tập đoàn quan văn hoàn toàn nắm lấy quốc chính.

Do áp lực cường đại bên ngoài quan hệ hai phủ quốc công hòa hoãn lại.

Mặc dù đều là quốc công, nhưng có khác biệt, Định quốc công gần thiên tử, xưa nay được hoàng đế tín nhiệm, địa vị chính trị hơn Ngụy quốc công.

Nhưng ở Bắc Kinh sói nhiều thịt ít, dựa vào chút bổng lộc điền trang, không nuôi nổi hơn nghìn người trong phủ, tuy cướp cơm của quan binh nhưng cuộc sống vẫn khốn khó.

Còn Ngụy quốc công ở Nam Kinh giàu có, kinh doanh nhiều năm, sản nghiệp vô số, dựa vào bọn họ không ngừng chi viện cho Định quốc công, mới duy trì được cuộc sống xa xỉ.

Một bên có quyền, một bên có tiền, mọi người hỗ trợ nhau lòng an tâm.

Nhưng Từ Tuyên Đức phát hiện, tình hình mấy năm qua đã thay đổi, bĩnh lĩnh Từ Bằng Cử ngày càng lớn, muốn làm việc gì không cần nhờ tới mình nữa, ngược lại còn giúp mình.

Xa đâu chưa nói, năm trước chuyện Từ Duyên Đức làm đế đốc kinh doanh, khi ấy được ủng hộ lớn nhất không phải Định quốc công già cả bệnh tật mà là Thành quốc công trẻ trung mạnh mẽ, ông ta cảm thấy mình hết hi vọng rồi, viết thư cho Nam Kinh kể lể vài câu. Ai ngờ Nam Kinh viết thư trả lời nói :" Ca ca yên tâm, hắn không tranh được cới ca", kết quả...

Từ Duyên Đức làm quốc công mấy chục năm đương nhiên nhìn ra Từ Bằng Cử ngầm giúp đỡ. Ông ta liền bảo nhi tử đích thân tới Nam Kinh cám ơn, đồng thời hỏi chân tướng ...

Thì ra Từ Bằng Cử nhờ Thẩm Mặc giúp đỡ, lại sợ lão ca ca cho mình lỗ mãng, liền đem tình hình Thẩm Mặc nói ra, còn nói vống lên Thẩm Mặc và mình có "giao tình sống chết", hoàn toàn có thể tín nhiệm v..v..v..

Có điều Từ Bằng Cử biết sự lợi hại của Thẩm Mặc, sợ y biết trách tội mình , vì thế cũng thẳng thắn với y.

Đó là nguyên nhân chủ nhiệt tình, khách bình thản...

Hai người nói chuyện một lúc, Từ Văn Bích tới pha trà, Thẩm Mặc cầm chén trà lên, đưa tới mũi ngửi qua, hơi khép mắt lại lắc đầu nói:

- Hương vị này thanh nhã hơn ...

- Ồ, đại nhân uống qua rồi?

Từ Duyên Đức có hơi bất ngờ.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Nhưng không thanh nhã bằng, có thể thấy bỏ công phu thật không uổng phí.

- Mời thế thúc thưởng thức nước trà.

Từ Văn Bích được khích lệ, giục Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc nhấm một ngụm nhỏ, ngậm trọng miệng mới thong thả nuốt xuống, mặt đầy vẻ hưởng thụ, ngâm:

- Vào miệng êm êm, xuống bụng thanh thanh ..

- Nói rất hay.

Từ Duyên Đức đã uống hai chén nói:

- Có điều Thẩm đại nhân ngày trăm công ngàn việc, e hiếm khi thả lỏng hưởng thụ.

- Đúng thế, hôm nay tới thăm lão công gia, kỳ thực còn có chút chuyện vụn vặt muốn thương lượng cùng ngài.

Thẩm Mặc đặt chén trà xống.

Từ Duyên Đức nhìn nhi tử, Thẩm Mặc lắc đầu:

- Thế tử không cần tránh, cùng nghe đi.

Cha con họ Từ chính có ý đó, chẳng qua làm ra vẻ để đợi câu này của y mà thôi.

- Một là chuyện Đông Ninh hầu tiếp nhiệm đề đốc kinh doanh, ông ấy lòng không dám, ở nhà giả bệnh, hạ quan xin Từ công gia làm ông ấy an lòng.

- Ừm, chúng ta là người nhà cả, không nói lời khách khí, ta làm cao gọi đại nhân một tiếng lão đệ. Chuyện này ta chần chừ không tỏ thái độ vì việc này xưa nay do quốc công đám nhiệm, tư cách của Đông Ninh hầu còn kém một bậc, ta lo hai vị còn lại sẽ có ý kiến. Hai là nghe nói triều đình thay bằng Đông Ninh hầu vì kiên trì "chia doanh luyện binh", cái này quan binh oán trách rất lớn, mấy ngày trước Vương thượng thư cũng bị đành, ta phải nghĩ tới hậu quả.

Quen thì quen, nói tới chuyện cụ thể vẫn chẳng hề khách khí.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Nếu quốc công đã gọi tại hạ một tiếng lão đệ, vậy xin gọi một tiếng lão ca. "Báo cáo điều tra Lâm Nhuận" cho đăng công khai đó thực ra là bản trích dẫn tránh nặng tìm nhẹ, tài liệu chân thực vạn chữ đang nằm tại nội các, rốt cuộc có công khai hay không, Từ các lão chưa quyết.

Đồng tử Từ Duyên Đức co rút lại, gượng cười:

- Cái đó có gì không thể không công khai?

- Đệ cho rằng không công khai thì tốt hơn.

Thẩm Mặc bình tĩnh nói:

- Trên báo cáo nói binh khí, giáp cụ, chiến xa, chiến mã, doanh trướng ... Không có thứ nào hợp cách, bì lấy đồ xấu trà trộn nghiêm trọng ... Ài ...triều đình những năm qua tài chính eo hẹp đến đâu cũng chưa bao giờ nghĩ tới tước giảm kinh phí quân nhu, nội các xưa nay đều ưu tiên tới quân phí trước tiên, nhưng số tiền này rốt cuộc tiêu vào chỗ nào? Nội các và Từ các lão không thể không cần câu trả lời.

Không khí tức thì trở nên nặng nề, Từ Văn Bích nhìn hai người vẻ mặt nghiêm túc, không dám nói một lời.

- Cái này, lão đệ nên đi hỏi binh bộ.

Từ Duyên Đức ngập ngừng nói:

- Quyền mua bán quân nhu xưa nay nắm trong tay binh bộ, bọn họ phát gì chúng tôi dùng cái nấy.

- Vì sao không dị nghị với triều đình, chẳng lẽ binh bộ tước đoạt luôn quyền phát ngôn của các vị?

- Một số chuyện nói cũng vô dụng.

Từ Duyên Đức ánh mắt phức tạp:

- Quốc gia như thế, mọi người cứ giả hồ đồ đi.

- Từ các lão muốn hồ đồ, đệ cũng muốn hồ đồ, nhưng khoa đạo ngôn quan không đồng ý, hiện giờ trong triều đã hình thành công thức chung, khẩu hiệu "quốc phòng đệ nhất, bắc biên đệ nhất" ngày càng vang vọng. Nhất là những quan viên trẻ sớm chịu không thấu khuất nhục Thát Lỗ hàng năm xâm phạm, kinh sư năm nào cũng giới nghiêm. Cho nên chỉ cần nội các không đưa ra xử lý hài lòng trong kỳ hạn, tấu chương sẽ ùn ùn đổ xuống, Thẩm đệ này cũng phải từ chức, nội các còn điều tra rõ ràng.

Vừa nghĩ tới đám ngôn quan điên cuồng như chó dại, Từ Duyên Đức mặt tái nhợt, quốc công thế tập không phải là vô địch, nếu không chẳng có mấy lần bị phế, ông ta không muốn lĩnh giáo sự lợi hại ngôn quan:

- Lão đệ, đừng dọa ca ca.

- Lão ca, đệ vào Ngụy quốc công tuy không chặt đầu gà, đốt giấy vàng thề cùng đất trời, nhưng thân như huynh đệ.

Thẩm Mặc chân thành nói:

- Lão ca là huynh trưởng hắn kính ái nhất, đệ có thể hại lão ca sao?

- Không thể.

- Vừa rồi nói với lão ca cái đó kỳ thực cho lão ca biết hướng gió, chúng ta tránh hại theo lợi, động thủ trước mà thôi.

Từ Duyên Đức đã bị Thẩm Mặc làm mụ mị đàu óc, chỉ biết nói thuận theo:

- Lão đệ, ca ca phải làm sao đây?

- Lão ca cứ yên tâm, có đệ đây nội các không làm khó nhà chúng ta đâu, hơn nữa Từ các lão chấp chính coi trọng chữ "ổn", mặc dù cải cách , nhưng ông ấy hi vọng có quá trình mưa thuận gió hò, có kết quả nội các, binh bộ, kinh doanh cùng chấp nhận, nên cần ba bên phối hợp thẳng thắn, thực hiện mục tiêu chung này.

Từ Duyên Đức đầu óc hơi loạn, cầm chén trà trầm ngâm không nói, Từ Văn Bích tiếp lời:

- Thế thúc cho tiểu chất nói vài câu được không?

- Mời thế tử nói.

- Tiểu chất hoàn toàn đồng ý hiện trạng kinh doanh mà thế thục nói, trước kia theo phụ thân làm việc, biết quân doanh như trò hề, nhân mã vô dụng.

Từ Văn Bích dù sao vẫn còn trẻ, nên lời nói sắc bén:

- Trong lòng tiểu chất ủng hộ cải cách, nhưng tệ nạn trăm năm qua, vương sư đã biến chất lắm rồi., trên dưới chỉ còn đám kiếm cơm ăn mà thôi. Kinh thành thịt ít sói nhiều, huân quý đông đúc, các nhà đều phải phô trương thể diện, tiêu phí quá lớn, thu nhập lại ít. Trong phủ được thúc thúc ở Nam Kinh chi viện, không cần xen vào, nhưng cũng không thể chặn tài lộ người khác, cho nên phụ thân mấy năm qua đành mắt nhắm mắt mở.

Thẩm Mặc không nhịn được cười, thầm nghĩ :" Đại tiểu tử này nhìn thì nho nhã, vậy mà to gan vô sỉ, có tiền đồ, rất có tiền đồ.”

Thấy y cười, Từ Văn Bích chột dạ:

- Tuy tiểu chất nói hơi thẳng, nhưng sự thực là thế, huống hồ kinh doanh không phải do huân quý làm hỏng, mà là thái giám giám quân, bọn chúng toàn diện chưởng quản quân quyền vào năm Tuyên Đức, chiếm đoạt quân lương, bỏ bê huấn luyện, hại kinh doanh thối nát .. Tuy tiên đế đã rút hết thái giám về, nhưng thần tiên cũng không cứu được nữa. Hơn nữa hoạn quan ăn sâu tới tận rễ kinh doanh, chẳng qua đổi phương thức từ ngoài sáng chuyển vào tối, huân quý không cản trở nội đành tận lực duy trì, báo đáp ân tình tiên đế.

Thẩm Mặc ngừng cười:

- Phương thức gì?

- Sản xuất quân nhu, toàn bộ do bọn chúng khống chế.

Từ Văn binh nuốt nước bọt nói.

- Ha ha ha, thế tử không tệ, giúp quốc công gia rũ bỏ thật sạch sẽ.

- Vốn là như thế mà.

Từ Văn Bích thở phào.

- Nếu quân nhu đều do thái giám làm thì tốt rồi, ta còn tường do các vị làm.

Thẩm Mặc cũng như trút được gánh nặng.

- Vì sao lại ... tốt?

Từ Văn Bích cảm thấy không ổn.

- Nội các đã thu đủ chứng cứ, sẵn sàng dẹp bỏ công xưởng đen làm hàng xấu hại triều đình.

Thẩm Mặc cao giọng nói:

- Chỉ có điều không biết liên qua tới huân quý hay không, giờ thái tử chứng minh lo lắng của nội các là dư thừa, tất nhiên là tốt.

- Chẳng lẽ? Sắp có hành động?

Từ Văn Bích gian nan nói:

- Mọi chuyện đủ cả, chỉ thiếu gió đông. Thế tử đợi tin tức tốt lành đi.

Thẩm Mặc nghĩ :" Nhóc con muốn chơi với ta hả? Còn non lắm."

- Đừng nghe nói nói bậy, nó không hiểu gì cả.

Từ Văn Bích sắp phát khóc rồi, Từ Duyên Đức đành ra mặt:

- Đại nhân, kỳ thực nội tình ngài đều biết rồi, chúng ta không chơi đùa nữa, ngài nói định làm thế nào đi.

Ý ngầm là, ta có thể đồng ý thì đồng ý, không thể thì ... Cá chết lưới rách.

- Như thủ phụ đã nói, phải để mọi người đều chấp nhận được.

Đối phương đã nhượng bộ Thẩm Mặc hòa hoãn hơn:

- Nội các yêu cầu kinh doanh phải chấn chỉnh lại, có sức chiến đấu. Quốc công cung biết đấy, sau khi họa đông nam đã trừ, trọng tâm biên phòng dịch chuyển lên phía bắc, tới lúc giải quyết người Mông Cổ rồi. Để đạt được mục tiêu này biên quân là không đủ, cần khôi phục kinh quân, hai nắm đấm cùng tung ra mới có thể đánh được người Mông Cổ.

Thẩm Mặc chân thành nói:

- Điều này không xung đột lợi ích với huân quý, lịch sử sớm chứng minh, kinh quân hùng mạnh, huân quý thế lớn, kinh quân nhược tiểu, huân quý suy vi, tư vị trong đó, tin rằng các vị cảm nhận sâu hơn ta.

- Đại nhân nhìn rất thấu triệt.

Từ Duyên Đức cười khổ:

- Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng ai có thể đảm bảo bỏ đi lợi ích trước mắt sẽ không bị "mất phu nhân lại thiệt quân", lui lại mà nói, thế gia huân quý không vươn tay vào quân đội nữa, ăn rau ăn cỏ có thể sống được, nhưng quan binh già cả bệnh tật bị đào thải thì sao?

Nói tới đây giọng ông ta trở nên nặng nề:

- Thái tổ hoàng đế anh minh, đám hậu bối chúng ta không dám dèm pha, nhưng chế độ quân hộ thật vớ vẩn ... Một đời làm quân hộ, đời đời làm lính, không cho làm việc khác. Nói ra có chút bi ai, nhưng làm lính là chuyện bất hạnh, cả đời kiến công lập nghiệp, vì quốc gia đổ máu, vào sinh ra tử ... chưa chắc đã bằng một ngày chi hồ giả dã chua lè ...

Thấy phụ thân nói có chút mạo phạm, Từ Văn Bích ho khan nhắc nhở, Thẩm Mặc lại gạt đi:

- Để quốc công nói, những lời này phải chất chứa trong lòng nhiều năm rồi.

- Đúng thế, ta nghĩ không thông.

Từ Duyên Đức lộ vẻ bi ai:

- Vì sao tướng sĩ lấy sinh mệnh bảo vệ quốc gia lại bị coi là đám người hạ tiện nhất thiên hạ?

Mặc dù Thẩm Mặc hùng biện vô song, nhưng trước mặt sự thực tàn khốc, mọi lời lẽ trở nên yếu ớt:

- Triều đình chẳng phải mở vệ học, cho phép mỗi hộ một người đọc sách sao?

- Đúng, hoàng ân lồng lộng, nhưng như muối bỏ bể.

Từ Duyên Đức lắc đầu:

- Hơn nữa trúng cử nhân khó nhường nào? Trình độ giáo học vệ sợ lại thấp, mỗi năm chẳng có được mấy cử nhân, nói gì tới tiến sĩ.

- Quay lại câu chuyện, địa vị này, cảnh ngộ này, có thể cả đời làm lính coi như phúc phận của bọn họ. Chỉ có ở trong quân đội, bọn họ mới có cái ăn, mới cảm thấy mình hữu dụng. Nhưng triều đình muốn chỉnh đốn, muốn đào thải kẻ không hợp cách. Đại nhân, ngài đã nghĩ chưa, rời khỏi quân doanh bọn họ có thể làm gì?

Lúc này Từ Duyên Đức thể hiện trọn vẹn độ sâu tư tưởng một vị quốc công:

- Một binh sĩ giải ngũ hoàn hương, là tăng thêm một người dân vô nghiệp, cùng thói quen sống trong binh doanh, khó thích ứng cuộc sống bách tính, chỉ tăng thêm nhân tố bất ổn định trong xã hội.

- Ở triều đại khác, một quan quân rời ngũ đều được tôn kính tương đối, được cho làm lý trưởng, hương trưởng, hoặc làm dân chính giúp quản lý địa phương, với kinh nghiệm bọn họ mà nói, có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện thực là, sự nghiêm túc chính xác, kỷ luật nghiêm ngặt được coi là tố chất tốt đẹp trong quân ngũ ở dân gian bị coi là quái vật dị loại, không hòa đồng được.

- Đại nhân, cho nên không giải quyết được những vấn đề này, thứ cho chúng tôi không thể đồng ý.

Từ Duyên Đức kết thúc bài diễn thuyết dài.

Nói trắng ra mà lợi ích của thế gia, quan quân và binh sĩ đều phải đảm bảo, với quan viên khác có lẽ sẽ bối rối, nhưng Thẩm Mặc kinh nghiệm hai đời sao không biết tầm quan trọng của việc an bài quan binh giải ngũ? Cho nên cảm động nhìn Định quốc công:

- Quốc công gia lòng dạ nhân hậu, là phúc của Đại Minh và hoàng thượng.

Ẩn ý là bọn ta có thể không truy cứu trách nhiệm của ông, nhưng cách nói dễ nghe hơn nhiều.

Quả nhiên cha con họ Từ mặt mày nhẹ nhõm hơn.

- Yên tâm, triều đình sẽ có trách nhiệm, vấn đề ngài nói nội các đã nghĩ tới rồi. Hiện giờ có bản thảo sơ bộ, quốc công tham khảo một chút. Trước tiên là kinh doanh phải tinh giảm, nhưng do nội bộ sơ tuyển, binh bộ không quản lý, chỉ tiến hành phúc tuyển danh sách kinh doanh tiến cử, được không?

Như thế đảm bảo chuyện báo cáo láo số lượng, mạo danh thế chỗ sẽ được triều đình bỏ qua.

Vẻ mặt cha con họ Từ nhẹ thêm ba phần nữa.

- Còn quan binh không được tuyển trúng vẫn là người triều đình, nhưng lui khỏi hàng ngũ chiến đấu, sắp xếp việc khác.

Thẩm Mặc bình thản nói ra quyết định có thể thay đổi vận mệnh vạn người.

- Là sao?

Từ Duyên Đức phấn chấn.

- Hai phương hướng, một là truân điền, hai là binh công. Sau này quân đội không cần vừa trồng ruộng vừa thao luyện nữa, bộ đội truân điền không cần đảm đương nhiệm vụ chiến đấu. Giống như thế quân công chỉ chuyên sản xuất quân giới, không làm việc khác.

Từ Duyên Đức im lặng rất lâu mới thốt ra một cầu:

- Làm thế là thay đổi tổ chế.

- Đâu có, chức trách quân đội không hề thay đổi, chỉ phân công kỹ hơn thôi. Khôi phục sức chiến đấu quân đội, mới là tuân thủ tổ chế thực sự.

- Ha ha ha, ta không nói lại đại nhân, dám hỏi đại nhân, truân điền thì điền ở đâu ra, quân xưởng định lập thể nào?

- Ta đã tra duyệt, kinh doanh có vạn khoảnh truân điền, triều đình sẽ phân cho mỗi hộ, cung cấp nông cụ, tin rằng quan binh sẽ rất vui mừng. Còn về quân xưởng, sẽ cấp kinh phí xây căn cứ quân sự cỡ lớn, đủ an trí ba vạn quan binh.

Từ Duyên Đức mặt trắng bệch, gian nan nói:

- Đại nhân đùa à?

Thẩm Mặc thu lại nụ cười:

- Trông ta giống đùa sao?

Giờ Thích Kế Quang đã nắm lại Thần cơ doanh, Thẩm Mặc chẳng sợ kẻ nào đối đầu với mình nữa, lần này tới kỳ thực là tiên lễ hậu binh, chỉ hi vọng thông qua chân thành giảm thiểu va chạm thôi.

Hiểu quyết tâm của Thẩm Mặc, Từ Duyên Đức loạn thật rồi, số ruộng kia sớm bị bọn họ xâm chiếm bảy tám phần; còn quân xưởng, chẳng phải chặt đứt đường sống những quân xưởng đen của bọn họ sao?

Lúc này trời không còn sớm nữa, Từ Văn Bích lần nữa giải vây cho phụ thân:

- Mời thế thúc và phụ thân vào nội đường, vừa ăn vừa nói chuyện.

- Ồ không còn sớm nữa.

Thẩm Mặc như vừa mới phát hiện ra:

- Tối ta còn có hẹn, quấy nhiễu quốc công cả chiều thật áy náy, ngày khác chúng ta nói chuyện nhé.

Từ Duyên Đức cần thời gian suy nghĩ và thương lượng với hai vị quốc công khác, cầu mà chẳng được, nói cho có lệ:

- Một bữa cơm chẳng tốn bao thời gian mà.

- Cũng phải, thịnh tình khó chối từ, vậy quấy nhiễu một bữa.

Từ Duyên Đức mặt rõ ràng cứng lại, nhưng lập tức mỉm cười:

- Vinh hạnh, vinh hạnh.

Khi ăn cơm, hai bên không nhắc tới chuyện tổn thương tình cảm nữa, nói đề tài vui vẻ .. Nói đi nói lại, nói tới Từ Bằng Cử, đúng là tên gia hỏa làm người ta vui vẻ.

Từ Văn Bích rót rượu cho Thẩm Mặc:

- Nghe thúc thúc nói, đông nam khắp nơi là hoàng kim, tùy tiện một phủ đều giàu hơn cả Bắc Kinh, có phải thế không?

- Không phải đâu.

Thẩm Mặc đã bị hai cha con nhà này chuốc ngà ngà say rồi:

- Đại bộ phận không sánh bằng.

- Chất nhi nghe nói, thế thúc ở đông nam nói một là một, các nghành nghiệp đều phải nghe thế thúc.

Từ Văn Binh thân thiết nói:

- Thể diện thế thúc thật lớn.

- Hắn nói lung tung đấy.

Thẩm Mặc mắt lờ đờ, có vẻ như không nghe ra chỗ không ổn trong lời đó, khiêm tốn nói:

- Toàn do bằng hữu yêu quý, có điều thế thúc ta cũng có chút thể diện.

- Đương nhiên rồi.

Từ Văn Bích lại rót rượu cho y:

- Nếu chất nhi ở Nam Kinh, thế thúc khẳng định có thể chỉ điểm cho chất nhi theo kiếm chút canh.

- Ở Bắc Kinh cũng được mà.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Phương nam khắp nơi hoàng kim, dựa vào cái danh của nhà ngươi, tuyệt đối có thể kiếm được một chén canh.

- Ồ vậy mua ruộng hay mở xưởng thì tốt hơn.

Từ Văn Bích cùng cha hắn giương tai lên:

- Thế thúc nói mau, chất nhi sốt ruột quá rồi.

- Được, được, nói, ngươi ở Bắc Kinh, mua đất hay mở xưởng ở đông nam đều không tiện, cường long không áp được địa đầu xà.

- Vậy còn bảo khắp nơi hoàng kim.

Từ Văn Bích có chút thất vọng.

- Thời buổi này cái gì quý nhất? Cơ hội.

Thẩm Mặc vung vẩy hai tay, giọng cũng kéo dài ra:

- Chỉ cần ngươi nắm được cơ hội, thì tìm được núi vàng, tiêu cả đời không hết.

Rồi cười thần bí:

- Hiện đang có cơ hội tuyệt hảo.

- Cơ hội gì?

Hai cha con họ Từ nín thở, sợ nghe sót chữ nào đó.

Truyện convert hay : Minh Hôn Bá Sủng: Thiên Tài Manh Bảo Phúc Hắc Mẫu Thân

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio