Trung tuần tháng chín năm thứ ba Long Khánh, mỗi lộ đại quân tham gia duyệt binh đều tụ họp tại kinh thành, kinh quân, biên quân, nam quân, tổng cộng hơn hai mươi vạn nhân mã, chen chúc trong Phong Đài đại doanh, bên ngoài cũng dựng đầy quân trướng, cao thấp nhấp nhô kéo dài tới tận chân kinh thành. Bách tính trong thành đã nhiều năm chưa từng thấy tình cảnh hoành tráng vậy, mấy ngày nay cũng hưng phấn như năm mới về.
Nhưng trong các lớp lớp quân doanh lại là một bầu không khí khẩn trương, tất cả tổng đốc, tổng binh mỗi lộ đều ở trong doanh trại, vừa đốc thúc bộ hạ dựng cờ, tắm rửa chiến mã, lau giáp trụ, mài binh khí, vừa sát sao tiến hành huấn luyện, quyết tâm không làm hỏng buổi lễ. Ngoài việc nghiêm khắc với chuyện đó ra, các tổng đốc đại nhân đều trở nên dễ tính hơn rất nhiều, các bộ dưới trướng muốn mua thêm đồ gì thì chỉ cần nói miệng là được, lại tăng cải thiện đồ ăn, chỉ cầu đến lúc trước mặt hoàng đế thể hiện ra binh cường mã tráng.
Dân chúng thấy một ngày dài như một năm, còn quan binh lại thấy thời gian như nước chảy ngựa phi, chỉ chớp mắt đã tới ngày đại duyệt binh hai mươi mốt tháng chín!
Sáng sớm hôm nay, tất cả bách tính trong kinh thành, bất kể thường dân hay phú gia đại hộ, đều rủ bạn bè mang lương khô dìu dắt nhau đi, từ đường lớn trên Chương Nghi môn thẳng tới ngoài Quảng An môn. Hôm nay thực sự là nhiều người, vừa mới mở cửa thành mà trên đường ra Chương Nghi môn đã nườm nượp người đi lại, đơn giản bởi vì có ai lại không muốn xem đại quân duyệt binh? Ai không muốn xem xem hoàng đế trông thế nào?
Chưa tới giờ mão mà đồi núi xung quanh có thể chứa cả vạn người, đã đứng dày đặc bách tính từ sườn núi tới tận thao trường... Cũng may Binh bộ sớm đoán trước nên đã cắt cử quan binh bảo vệ, ngăn không cho bách tính làm ảnh hưởng tới buổi duyệt binh.
Đúng giờ mão, trong Phong Đài đại doanh vang lên ba tiếng đại pháo rung trời động đất, đoàn người lập tức yên lặng, chỉ thấy từng đội binh sĩ kinh doanh, tinh thần tỉnh táo cầm mâu chỉnh tề đi ra, tạo thành một vòng tròn trong thao trường. Chỉ thấy cứ cách hai mươi trượng lại có một thải lâu, mà hai bên thải lâu cứ cách ba bước lại có một tốp, năm bước lại có một trạm. Quan quân đứng dưới thải lâu khôi giáp uy vũ, tay đặt lên chuôi kiếm, đứng thẳng bất động, tất cả các quân sĩ cũng đều mặc áo có số, uy vũ trang nghiêm.
Lúc này từ Củng Thần Đài trong thành vang lên ba tiếng pháo, sau đó toàn bộ quan binh cấm quâ từ trong thành đi ra, giới nghiêm toàn bộ quan đạo trước Tử Cấm thành, đợi hoàng đế ngự giá tới.
-oOo-
Vương triều Đại Minh từ sau thời Chính Đức hoàng đế rất ít có sự kiện gì chấn động thế này. Chính Đức hoàng đế yêu thích duyệt binh nhưng lại bị quần thần phản đối, cho nên bị các văn thần cho là hồ đồ, ghi vào sử sách toàn lời chê bai.
Thế nhưng Long Khánh hoàng đế Chu Tái Hậu hiện nay không giống, hắn được quần thần ủng hộ nên mới tiến hành lần duyệt binh này, quan quân trông mong, toàn dân cũng ngóng đợi. Cho nên ngay cả người xưa nay tầm thường lười biếng như Long Khánh cũng không khỏi cảm thấy uy nghi thêm vài phần.
Buổi sáng hôm nay, Long Khánh không ngủ như mọi ngày mà dậy sớm, dùng mấy món điểm tâm đơn giản, sau đó liền mặc đồ tế lễ, tới trước Thái miếu tế bái liệt tổ liệt tông, rồi được cung nhân hầu hạ thay đồ, chuyển sang mặc một bộ giáp trụ long văn ánh vàng rực rỡ.
Nhìn trong gương Long Khánh không khỏi hoảng hốt, đây thật sự là bản thân hắn sao? Sao lại oai hùng đến thế? Hai vai hoàng kim giáp phiến, trên thân thì xếp từng phiến bạch kim như vảy cá, trên áo choàng rồng bay vờn ngọc, sau lưng còn đeo Thất Tinh kiếm tổ truyền, đầu đội bạch kim khôi, bên trên còn cắm thiên nga linh (lông đuôi ngỗng trời, kiểu như mũ Tôn Ngộ Không). Sau khi tự sướng một lúc, hắn cảm thấy trên đầu nặng trịch, hắn bèn bỏ xuống, định đưa cho thị vệ nhưng lại nghĩ cả đời có mấy lần được mặc quân trang, cho nên lại kẹp vào khuỷu tay.
Ra tới ngoài đã thấy công khanh văn võ sớm đợi ở đó, có lẽ là lâu lắm rồi không có sự kiện lớn thế này, nên vẻ mặt mỗi người đều rất kích động, Long Khánh nhìn mọi người, rồi vung tay lên trang nghiêm nói:
- Đi!
Cùng với tiếng này của hắn, tiếng chuông trên lầu vang lên, sau đó các chùa các miếu điều nhất tề hưởng ứng, xa gần đều đánh chuông. Long Khánh hoàng đế bước lên xe ngựa xong, công khanh bách quan không phân biệt văn võ, tất cả đều lên ngựa, theo sát hoàng đế ra khỏi thành.
Nghe thấy tiếng chuông ầm vang trong thành, bách tính ngoài thành liền biết hoàng đế sắp giá lâm, tất cả hướng về phía cửa thành trông ngóng. Không biết qua bao lâu, chỉ thấy đại quân nghi thức đi ra. Phía trước là năm trăm cấm quân cầm long kỳ dẫn đường, theo sau là hai trăm đại hán mặc giáp vàng cầm kim tỏa, ngọa qua, lập qua, tỏa phủ, đại đao, hồng đăng, hoàng đăng, tiếp nữa là hai trăm hoạn quan mặc mãng y, cầm cờ, phướn, quạt. Sau khi hơn nghìn người này đi qua mới lộ ra chiếc xe màu màu vàng cực lớn chở Long Khánh, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Cẩm Y Vệ chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Long Khánh toàn thân mặc quân trang, tay phải nắm bảo kiếm, tay trái đặt trên tay vịn xe, hàng nghìn người trước sau vây quanh hắn, hộ vệ hắn; bách tính đông đảo chiêm bái hắn. Xe của hắn đi tới đâu, mọi người đều rạp xuống như rạ, ngũ thể đầu địa không dám nhìn lên. Cảnh tượng này quả thật không phải vinh quang tầm thường, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được... Năm đó lúc đại điển đăng cơ, vì đế tang mà tất cả giản lược, cho nên Long Khánh không có được cảm giác như hôm nay. Hắn phóng mắt nhìn ra, tinh kỳ phấp phới, giáo mác sáng choang, hắn cố gắng kiềm chế, hết sức giữ tâm tình kích động, ưỡn ngực mà nhìn về phía trước, chỉ thấy thao trường rộng lớn đã ở ngay trước mắt.
Đường vào bên phải thao trường đứng mấy vị Binh bộ thị lang, ba vị cửu biên tổng đốc, cùng các tham tướng đã đứng đợi sẵn, thấy xe đi tới gần tất cả đều quỳ xuống, đồng thanh hô to:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Long Khánh vẫn yên lặng nhìn khung cảnh say đắm lòng người này, một lúc lâu sau mới nói:
- Bình thân...
Sau đó tiếng kèn sáo đồng loạt vang lên trên thao trường, trong tiếng quân nhạc, Long Khánh hoàng đế bước tới đài cao phía bắc.
Bách quan cũng nối bước theo sau mà tới hai bên đài, còn các quân quan đều thúc ngựa về doanh, chuẩn bị bắt đầu đại duyệt.
-oOo-
Sau đó là đợi, tới tận khi hoài biểu của Long Khánh chỉ đến giờ Thìn. Hai đại hán tướng quân mỗi người mang theo roi lớn dài hơn một trượng, tới trước đài cao rung tay lên, tức thì hai sợi roi thẳng tắp nằm trên mặt đất.
Sau khi quan viên Hồng lư tự ra lệnh một tiếng, hai đại hán tướng quân lập tức vung roi, trong không trung cuộn thành một vòng, rồi sau đó là một tiếng giòn vang, lập tức trấn áp các âm thanh ầm ĩ, khiến trên đài đều trở nên yên tĩnh.
Roi lại tiếp tục vung lên, một tiếng giòn vang, sau đó lại tiếp tục vung lên, lại một tiếng giòn vang.
Ba tiếng vang đã xong, nội phụ Cao Củng gắng sức mở cuống họng, tuyên bố duyệt binh bắt đầu!
Vì vậy quân nhạc liền nổi lên, không chỉ có dụng cụ cổ nhạc mà còn có dụng cụ Tây nhạc, ống sáo các loại, dưới sự chỉ huy của nhạc sĩ cung đình Sa Vật Lược, diễn tấu khúc [Sa trường điểm binh khúc] hào hùng.
Các lộ quân chỉnh tề bước đều tạo thành tiết tấu, lộ quân đầu tiên duyệt binh đã xuất hiện ở phía đông thao trường.
Đây là một phương trận do năm trăm giáp trụ kỵ binh tạo thành, tất cả ngựa đều một màu, yên ngựa dây cương đều từ gấm lụa làm nên, các tướng sĩ mặc toàn thân khôi giáp màu bạc sáng ngời, cầm trong tay họa kích, theo sau một người cầm "Long tương" đại kỳ tiến vào thao trường.
Khi đi qua kiểm duyệt đài, tất cả tướng sĩ trong phương trận đều giơ cao họa kích, hướng về hoàng đế cùng hô to: "Vạn tuế!", sau ba lần như thế đã làm cho bầu không khí náo nhiệt hẳn lên. Các quan văn võ ngồi đây đều không tự chủ được mà đứng dậy, Long Khánh hoàng đế trên đài cao không ngừng cảm thấy hưng phấn dâng cao... Tình cảnh trước mắt khiến cho vị hoàng đế luôn ở trong thâm cung phải nhiệt huyết sôi trào, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao bá phụ của mình lại say mê duyệt binh như vậy.
Đợi tới khi Đàm Luân phía sau nhắc nhở, Long Khánh mới nhớ tới mà rút kiếm chỉ về phía phương trận, sau đó lại là một tràng vạn tuế vang lên.
Phương trận thứ nhất đi qua, tiếp sau là một đội hắc giáp kỵ binh năm trăm người, người dẫn dường cầm cờ thêu "Tuyển phong giáp tự doanh", mặc dù đội kỵ binh này không được trang bị loá mắt như cấm quân phía trước, nhưng nhìn năm trăm con ngựa chỉnh tề cùng bước, thần thái sung mãn ngẩng cao đầu vẫn khiến cho người khác phải hoan hô... Đây là thành quả có được sau hai năm luyện binh của Thích Kế Quang.
Sau "Phong giáp tự doanh" là "Đại Đồng trấn tiêu binh doanh" với năm trăm khinh giáp kỵ binh, mặc dù đội ngũ này đã cố gắng bày ra cái tốt nhất của mình, nhưng so với hai đội phía trước thì vẫn thua kém. Nhưng khi bọn họ xuất hiện đã khiến toàn trường nhiệt liệt hoan hô, tất cả các công khanh đại thần thận trọng, nhân vật nổi tiếng triều dã đều cật lực vỗ tay, dường như họ cảm thấy nếu không như vậy thì không biểu thị được sự tán dương của họ.
(tiêu binh: binh lính làm mẫu khi duyệt binh)
Ngay cả quân nhạc cũng hơi bị biến đổi, tấu lên khúc anh hùng khải hoàn ca. Từ Phong đài tung ra hoa tươi, như thiên nữ tán hoa, rơi khắp trời rực rỡ, khoác lên cho đội ngũ này một tầng giáp hoa. Những bách tính không biết chuyện đều rối rít hỏi thăm, không biết đây là lộ quân nào mà được ưu đãi đến vậy?
- Vậy mà cũng không biết?
Người bên cạnh đầu tiên là nhìn với ánh mắt khinh bỉ, sau đó mới nói:
- Đây là Mã gia quân!
- Thì ra là thế...
Mọi người bừng hiểu ra, đây chính là anh hùng quân đã đánh cho Yêm Đáp chạy trốn chui lủi như chuột, cho nên không còn ai lấy làm lạ nữa. Vì vậy mọi người từ vẻ không chú ý, đã chuyển thành tâm trạng không thể kìm hãm, ầm trời hoan hô...
Sau khi Mã gia quân đi qua là "Kế trấn tiêu binh doanh", là thân binh của Thích Kế Quang; "Xương Bình trấn tiêu binh doanh", là thân binh của Thang Khắc Khoan; "Chân Bảo trấn tiêu binh doanh", là thân binh của Dương Tứ Úy; sau đó là "Tuyên Phủ trấn tiêu binh doanh" thân binh của Triệu Hà; "Thái Nguyên trấn tiêu binh doanh" thân binh của Doãn Phụng; "Liêu Đông trấn tiêu binh doanh" thân binh của Lư Thang; "Du Lâm trấn tiêu binh doanh" thân binh của Lưu Hiển; "Ninh Hạ trấn tiêu binh doanh" thân binh của Lý Tích; "Cam Túc trấntiêu binh doanh" thân binh của Khương Ứng Hùng; "Cố Nguyên trấn tiêu binh doanh" thân binh của Quách Hổ... Các lộ quân của mười một vị tổng binh của cửu biên Đại Minh đã lần lượt trình diện.
Áp trận phía sau chính là "Tuyển phong đinh tự doanh" và "Tuyển phong tân tự doanh", đều là kỵ binh từ cấm quân...
Tổng cộng tám nghìn kỵ binh đứng cuồn cuộn trước mặt người xem, mang theo khí thế hào hùng, dẹp tan lo sợ trong lòng bách tính Hoa Hạ, người người đều huyết mạch sôi sục, lớn tiếng hô vang:
- Khu trục Thát Lỗ, lấy lại giang sơn!
Mọi người còn chưa kịp ổn định tâm tình thì tiếng trống trận xung quanh thao trường đã đồng loạt vang lên, khắp nơi vang lên tiếng hô hùng hậu trầm thấp, lan tỏa trong lòng mọi người. Nhịp trống chuyển từ chậm sang nhanh, như đập cùng nhịp đập với trái tim bách tính vậy, làm chấn động tâm can, sôi trào nhiệt huyết, khiến bách tính hận mình không thể lập tức ra tiền tuyến...
-oOo-
Kỵ binh đi qua là tới chiến xa phương đội. Trong tiếng trống trận, song mã kéo thiên sương xa, trên mỗi xe chở hai Phật Lãng Cơ, hai bên kỵ binh cùng bộ binh hộ vệ, rầm rập bước tới. Đầu tiên là một trăm khinh chiến xa, tiếp theo lại một trăm thiên sương xa, rồi một trăm trùng chiến xa, cuối cùng là một trăm chiếc lưỡng phúc trùng xa.
Sau đội xe đi qua, đội pháo binh mang theo khí thế kinh người tiến tới, hai trăm hổ tôn pháo do mỗi con ngựa kéo; một trăm đại tướng quân pháo do hai con ngựa kéo cùng với năm mươi thần uy đại pháo do bốn con ngựa kéo. Nhìn miệng pháo của thần uy đại pháo có thể nhét vừa một trẻ em,người xem đều suy nghĩ một khi khẩu pháo này bắn ra, liệu có bắn tan một quả núi không?
Những người ngồi xem đều rơi vào yên lặng, còn khuôn mặt thâm trầm của Thẩm Mặc từ khi duyệt binh bắt đầu cũng đã giãn ra. Trương Cư Chính ngồi bên cạnh y thấp giọng chế nhạo:
- Đã vừa ý chưa?
- Còn chưa đủ?
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Trò hay vẫn còn ở phía sau.
- Chuyết Ngôn huynh cũng sâu xa quá chứ.
Ánh mắt Trương Cư Chính chậm rãi nhìn sang phía đài đối diện. Ngoại trừ công khanh văn võ kinh thành còn có người đến từ Lữ Tống, Lưu Cầu, Bà La... thậm chí cả Bồ Đào Nha, Hà Lan cũng có đại biểu đến đây. Trừ những người nước ngoài, còn có hơn trăm thủ lĩnh các nơi như Vân Quý, Lưỡng Quảng, Hồ Quảng, Tứ Xuyên... đủ mọi sắc tộc, đủ mọi trang phục tề tựu ở đây.
- Cũng không còn cách nào khác...
Thẩm Mặc chậm rãi nói:
- Không làm bọn họ sợ hãi, làm sao khiến bọn họ từ bỏ ý niệm động binh?
- Chuyện này trả giá cũng không nhỏ.
Vẻ mặt Trương Cư Chính lạnh nhạt nói:
- Nếu như cứ theo kế hoạch của huynh, thì phải tốn đến cả trăm vạn lượng, chuyện này mà truyền ra, tin chắc rằng sẽ có không ít người gièm pha huynh làm hao tài tốn của.
- Đại pháo vang lên, hoàng kim vạn lượng mà.
Thẩm Mặc ngượng ngùng cười:
- Huynh coi như đang xài tiền của Tấn thương, cho lòng đỡ tiếc.
- Không cần.
Trương Cư Chính hơi ngẩng đầu nói:
- Nếu tiêu tiền chính đáng thì ta chẳng tiếc gì. Chỉ cần đạt được mục đích, dù thuế quan năm năm sau đều cho ngươi cũng có làm sao.
Thẩm Mặc quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng:
- Ta sẽ khống chế quy mô. Không để cho việc chưa kịp đánh người đã nghèo rớt mùng tơi xảy ra.
Nói rồi cười cười:
- Hơn nữa chúng ta chiến tranh thay cho tài chủ Sơn Tây, chẳng lẽ còn phải bỏ tiền?
Trương Cư Chính định nói gì nữa, nhưng đột nhiên nghe được tiếng ca, chất giọng đậm chất Cam Thiểm khiến hắn ngạc nhiên, bèn tập trung nghe quan binh hát:
"Tiên thủ Sơn Tây thập nhị châu, biệt phân loan tương đả nha đầu.
Hồi khán Tần tắc đê như mã, tiệm kiến Hoàng Hà trực bắc lưu."
Tiếng ca hào hùng hòa trong tiếng trống, làm tất cả mọi người trong thao trường trong nháy mắt đều yên tĩnh lại, ngừng thở mà nghe tiếng hát chấn động hồn phách:
"Thiên uy quyển địa quá Hoàng Hà, vạn lý khương nhân tẫn Hán ca.
Mạc yển hoành sơn đảo lưu thủy, tòng giáo tây khứ tác ân ba."
Bắt đầu từ bộ binh Cam Túc trấn đang đi qua kiểm duyệt đài, sau đó đến quan binh Cố Nguyên trấn, Du Lâm trấn, Ninh Hạ trấn cũng tiếp lời hát vang, cứ tiếp tục như thế cho tới lúc cả mấy vạn người trong thao trường đều đồng thanh cất tiếng, tạo nên rung động trong lòng từng người, khiến tất cả quên thở, quên nói mà tròn mắt tròn miệng, trong thoáng chốc thời gian như ngừng trôi, gió như ngừng thổi, chỉ thấy tiếng ca vang mãi khắp thao trường.
"Mã vĩ hồ cầm tùy Hán xa, khúc thanh do tự oán Thiền Vu.
Loan cung mạc xạ vân trung nhạn, quy nhạn như kim bất ký thư.
Kỳ đội hồn như cẩm tú đôi, ngân trang bối ngôi đả hồi loan hồi.
Tiên giáo tịnh tảo An Tây lộ, đãi hướng hà nguyên ẩm mã lai..."
Tiếng ca dừng lại một lúc lâu, mọi người mới bắt đầu tỉnh lại, chỉ thấy toàn bộ quan binh đều đã xếp thành hàng quay mặt về phía kiểm duyệt đài, trên thao trường tinh kỳ như rừng, người người đều đứng thẳng, lặng ngắt như tờ. Hơn mười vạn quan binh đều tăm tắp đứng dưới đài, cho dù không nói lời nào cũng đã khiến cho người ta áp lực nặng nề.
Long Khánh hoàng đế vui mừng tán thưởng quan binh tham gia duyệt binh, khen ngợi quân tâm sĩ khí, hy vọng bọn họ sẽ tiếp tục phô diễn sức mạnh cùng uy phong, cho tất cả mọi người thấy sức mạnh của vương triều Đại Minh.
Trong tiếng tung hô vạn tuế, Long Khánh hoàng đế bước xuống đài, rồi đi tới trướng đã chuẩn bị sẵn nghỉ ngơi. Các quý khách còn lại cũng được dẫn vào trong các quân doanh để nghỉ.
Sau một lúc nghỉ trưa, hoàng đế lại xuất hiện trên kiểm duyệt đài, lần này thì không phải ngồi không chịu trận như lúc sáng nữa, mà có thể uống rượu ngon, thoải mái ngồi dưới mái che để xem các lộ quân luận võ.
Buổi chiều đầu tiên luận võ chủ yếu là do mỗi binh chủng biểu diễn sở trường của mình, nào là bộ binh đột kích, bộ kỵ cùng đánh, còn diễn luyện tổ hợp xa trận, bắn kình nỗ, luyện trường thương. Tất cả tác phong chỉnh tề, bước đều như một, đao quang kiếm ảnh, sát khí tận trời, khiến cho những người xem đều kinh hồn động phách.
Nhưng khiến bọn họ kinh hoảng nhất, chính là khi thần cơ doanh biểu diễn lúc trời bắt đầu tối. Đầu tiên là một nghìn hai trăm binh sĩ cầm súng kíp đứng thành hàng, dài đến cả trăm trượng cùng bắn. Mà bia bọn họ bắn đâu phải là hình nộm đứng yên, mà là mấy trăm chiến mã Mông Cổ...
Nhìn người ngựa trên chiến trường, ai cũng hiểu đây là đang diễn luyện súng kíp trận đối kỵ binh. Hầu hết mọi người đều biết súng kíp trận từ trước đến nay đều đứng sau trường thương trận, nhưng bây giờ giữa hai bên lại không có chướng ngại gì, cự ly hai bên lại không tới hai trăm trượng, chiến mã chỉ cần chạy hai mươi nhịp là có thể áp sát, nếu trừ thời gian lên đạn nhắm bắn thì thời gian còn lại chỉ còn hơn mười nhịp để cho thần cơ doanh khai hỏa...
(thiếu phần chương này)
Nhưng đối với hoàng đế cùng các quan khách mà nói, thì loại diễn tập không có máu me này không kích thích bằng lúc bắn súng. Dù có người muốn mượn cơ hội mà dò la hư thực của quân Minh cũng bị khéo léo từ chối, khuyên ở lại trong soái doanh chờ đợi diễn tập.
Đương nhiên Long Khánh hoàng đế cũng không nhàn rỗi, nhân cơ hội này mà tiếp kiến các đặc phái viên trong và ngoài nước. Lần duyệt binh này thanh thế rất lớn, không thể nghi ngờ đã thu được kết quả như ý muốn, tất cả các thổ ty, thủ lĩnh trước lúc diễn luyện đều kiệt ngạo bất tuân, nay đã trở nên dễ bảo... Ngay cả các đại biểu của Bồ Đào Nha và Hà Lan cũng quỳ xuống, quên cả lý do "nước ta không có phong tục này", làm cho hoàng đế tâm tình cực tốt.
Long Khánh hoàng đế cũng không nhân lúc người mềm yếu mà bắt nạt, mà thể hiện khí độ ung dung của hoàng đế Thiên triều. Một số thủ lĩnh nhận được sự đối xử của hoàng đế mà khóc lớn, biểu thị nguyện ý đời đời kiếp kiếp phụng dưỡng hoàng đế Đại Minh, tuyệt đối sẽ không có dị tâm. Với những thổ ty như vậy, Long Khánh cũng không tiếc ban thưởng, thăng quan tiến tước, cho ân sủng trọn đời.
Các đại diện của phiên quốc sau khi chứng kiến duyệt binh cũng bắt đầu lo sợ vì lễ vật của mình chuẩn bị quá ít, sợ hoàng đế bệ hạ không nhận. Nhưng Long Khánh rộng lượng nói:
- Lễ vật nghìn dặm, của ít lòng nhiều. Của cải trẫm nhiều như biển, chẳng lẽ lại vì các ngươi mà thiếu sao?
Hoàng đế rộng rãi lại khiến Trương Cư Chính kêu khổ, bởi mỗi lần như vậy lại mất cả vạn lượng bạc ban thưởng.
Có điều hắn cũng biết, trải qua sự thống trị vô lý của Chính Đức, Gia Tĩnh, sự khống chế của Đại Minh với các thổ ty phiên bang đã gần như không còn... Ô Tư Tàng của Tây Tạng, Đóa Cam lưỡng vệ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Tây Ninh Vệ ở Thanh Hải cùng tứ Vệ ở tái ngoại cơ bản đã bị Mông Cổ thay thế, thoát khỏi sự thống trị của triều đình. Không nói đâu xa, chỉ nói trong hai kinh mười ba tỉnh, hiện tại có Vi Ngân Báo ở Quảng Tây, Tằng Nhất Bản, Quách Minh ở Quảng Đông, Ngụy Thái Thanh, Hà Thuật ở Thiểm Tây, Vạn Dương Sơn ở Giang Tây, Phụng Kế Tổ ở Vân Nam cùng phản loạn, năm tỉnh mà có đến hơn mười nơi phản loạn. Nếu không phải mấy năm gần đây cố gắng tiêu diệt thì không biết đã loạn đến mức nào.
"Chỉ qua lần duyệt binh này có thể khiến họ bớt phản loạn, thì tiêu một chút cũng đáng giá." Trương Cư Chính trong bụng nghĩ thầm. Thật ra hắn đã rất hài lòng với kết quả của lần đại duyệt binh này, hắn tin rằng sau lần này, nhiều kẻ có dã tâm tạo phản sẽ phải tự lượng lại sức mình.
Suy đoán của Trương Cư Chính không sai, lần đại duyệt binh này đã thu được kết quả như ý. Quân uy của Minh triều cùng quốc sách hoà thuận hữu hảo đối với các phiên bang đã tạo thành tiếng vang lớn. Mấy năm sau có tới hai mươi bảy quốc gia, bốn mươi hai thổ ty đến Đại Minh triều cống, phản loạn trong nước cũng giảm đi rõ rệt... Điều này quả thật có ý nghĩa với cuộc chiến tranh với người Mông Cổ.
Còn một điều không ngờ tới, chính là trong các đại diện Âu Châu tới xem duyệt binh lại có một đại diện của Tây Ban Nha, người kia sau khi xem xong thì vô cùng chấn động, nhất là đối với trận đấu súng với chiến mã. Sau khi trở về liền viết một báo cáo, nói người Tây Ban Nha phải đánh giá lại sức mạnh quân sự của Đại Minh, đình chỉ hạm đội đang chuẩn bị xuất phát, sau đó phải chuẩn bị thật kỹ mới có thể khai chiến được.
Đương nhiên đây chỉ là những chuyện sau này.
-oOo-
Nếu như hỏi mỗi người đã xem duyệt binh, quân diễn lần này điều gì ấn tượng nhất, thì chắc chắn có hơn một nửa sẽ chọn trận đấu súng của thần cơ doanh với chiến mã kia, đến giờ bọn họ vẫn chưa hiểu vì sao lại có thể như thế được? Bọn họ cũng đã cố tìm hiểu sự thật, nhưng cho tới mãi tới khi rời đi cũng vẫn chưa tìm được câu trả lời... Thật ra cũng chẳng có gì bí mật, chỉ là bọn họ không hỏi đúng người mà thôi. Quan viên phụ trách tiếp đãi đều là người của Lễ bộ và Hồng lư tự, làm sao có thể biết cấu tạo của vũ khí Đại Minh, mà các quan viên cũng không thể đi hỏi giúp bọn họ, cho nên bọn họ đành ôm thắc mắc về nước, nhưng trong lòng vẫn mong sau này có thể biết vì sao.
Đối với đáp án của việc này, các tổng đốc, tổng binh của Đại Minh triều cũng muốn biết giống đại diện các nơi vậy, nhưng bọn họ không như đại diện các nơi, mà có thể quấn lấy Thẩm Mặc truy hỏi kỹ càng sự việc... Mấy ngày này, đề tài mà các tướng lĩnh nói tới nhiều nhất chính là về vấn đề đó: uy lực, xạ trình, cách thức khai hỏa. Với sự hiểu biết của bọn họ, sao lại không biết việc một loại vũ khí như thế có khả năng chuyển biến toàn bộ hình thức chiến tranh chứ.
Có người còn đoán không biết lúc đó có phải binh sĩ thần cơ doanh mỗi người đều cầm theo ba khẩu súng? Lời này nói ra liền bị mọi người cười nhạo, mọi người bảo hắn thử giấu hai khẩu súng trên người xem có giấu nổi không, đơn giản là không thể.
Lại có người nói liệu đay có phải là loại súng "Liên xạ" trong truyền thuyết? Lời này nói ra lại được mọi người tán thành. Các tướng lĩnh cao cấp đều biết vài chục năm trước, xảo tượng của Công bộ đã từng nghiên cứu chế tạo một loại súng thần kỳ có khả năng bắn liên tiếp. Nhưng có người nghe vậy thì cười nhạt, cho rằng cái gọi là súng "Liên xạ", dùng chơi thì còn có thể, chứ ra chiến trường không bắn được chết người. Bởi vì hắn là Thích Kế Quang cho nên mọi người không ai dám cười nhạo, chỉ có thể hỏi:
- Ngươi làm sao biết bắn không chết người?
Thích Kế Quang bình tĩnh đáp:
- Bởi vì ta đã từng là phó tướng của thần cơ doanh.
Mọi người nghe vậy không dám nói nhiều, nhưng vẫn mời hắn nói rõ nguyên nhân. Thích Kế Quang nói cho bọn họ biết, khi còn ở thần cơ doanh đã hắn đã từng có hứng thú với loại súng này, cũng tiến hành nghiên cứu cẩn thận, không chỉ chế tác phức tạp mà sai số khi bắn cũng rất cao, quan trọng là xạ trình lại quá thấp, cho nên mới nói chơi thì được còn trong thực chiến thì chỉ có duy nhất một tác dụng là làm ám khí.
- Ta xem súng bắn lúc diễn tập không chỉ khác về hình thức so với súng "Liên xạ", mà xạ trình của nó cũng xa hơn, hai loại súng này chắc chắn khác nhau.
Mọi người đều biết Thích Kế Quang là người cẩn thận, cho nên cũng không hỏi nhiều nữa, mà dành chuyện này đến khi kết thúc đại duyệt binh hỏi Thẩm lão một thể.
Thẩm Mặc bị cuốn lấy, bất đắc dĩ phải cho Binh Bộ Thị Lang Ngô Đoái trả lời.
Ngô Đoái sai người mang tới hai khẩu, một khẩu là điểu súng phổ biến trong quân, một khẩu chính là súng kíp mà thần cơ doanh dùng khi diễn luyện. Các tướng lĩnh cẩn thận xem xét hai khẩu súng, thấy khẩu sau so với khẩu trước nhỏ đi không ít, trang bị cũng khác một chút.
Ngô Đoái cẩn thận giải thích cho họ:
- Khẩu này là sản phẩm của tổng xưởng công binh trực thuộc Binh bộ, hoàng thượng đặt tên là "Long Khánh thức bộ thương", nguyên lý của nó không giống với điểu súng, mà xuất phát từ Âu Châu...
Thì ra mặc dù quân đội Âu Châu hiện nay vẫn sử dụng phổ biến súng có ngòi, nhưng từ đầu thế kỷ mười sáu, cũng là năm mươi năm trước, kỹ sư đồng hồ kiêm nhà chế tạo súng của Đức là Cơ Không Tư đã tạo ra một loại súng mới... Có người nói người này trong lúc nhìn đá lửa ma sát sinh ra tia lửa mà lóe lên ý nghĩ, sau đó hắn nghiên cứu để kết hợp giữa bánh răng thép của đồng hồ với đá lửa. Với kinh nghiệm và trí tuệ của hắn, vào năm tây lịch đã chế tạo thành công súng đá lửa có ổ đạn quay.
Việc Cơ Không Tư chế tạo thành công súng có ổ đạn quay được quân Đức quan tâm, sau đó quân Đức bắt đầu trang bị súng này cho bộ binh và kỵ binh. Hai mươi năm sau, trong một lần giao tranh với quân Pháp, lúc đó quân Pháp vẫn dùng loại súng có ngòi, còn quân Đức được trang bị loại súng mới. Trong lúc trận đánh diễn ra thì trời đột nhiên đổ mưa, súng của quân Pháp gần như không bắn nổi, còn súng của quân Đức thì càng bắn càng hăng, đánh cho quân Pháp chạy trối chết.
Nhưng loại binh khí này vẫn không thể mở rộng ra khỏi phạm vi nước Đức, bởi vì nó vẫn còn một số nhược điểm nghiêm trọng, cấu tạo vô cùng phức tạp, chế tạo khó khăn cho nên giá thành cao. Ngoại trừ trang bị cho các vương cung vệ đội, quý tộc bảo tiêu thì cũng không được dùng rộng rãi. Vì thế tuy đã xuất hiện nhiều năm nhưng cũng không ảnh hưởng tới địa vị của súng có ngòi.
Thế nhưng sự ưu việt của loại súng mới là rất rõ ràng, cho nên các nhà chế tạo luôn tìm cách cải tiến ổ quay của súng, đồng thời đơn giản hóa các chi tiết. Không lâu sau, người Tây Ban Nha khi đó rất hùng mạnh đã cải tiến được, họ thay bánh răng có nguồn gốc từ đồng hồ, đặt vào đó một khối đá lửa, phía sau có một cái cò. Đến khi xạ kích thì lẫy sẽ tác động tới cò súng, dưới tác dụng của lò xo sẽ đánh vào đá lửa, tạo thành tia lửa để bắn đạn. Loại cơ cấu này gọi là cơ cấu đánh lửa, còn súng thì gọi là "Súng đánh lửa".
Súng đánh lửa đã đơn giản quá trình xạ kích đi rất nhiều, tăng khả năng bắn nhanh và độ chính xác, sử dụng thuận tiện, hơn nữa chi phí thấp, dễ dàng sản xuất đại trà. Nhưng vật mới thay thế vật cũ cũng phải có một quá trình, trải qua vài chục năm với nhiều lần cải tiến, tin tức thu được cho thấy quân đội Tây Ban Nha đã bắt đầu đổi sang dùng loại súng này, nhưng cũng không phải là toàn bộ, ít ra thì tại các thuộc địa của người Tây Ban Nha vẫn chưa thấy qua súng này. Bằng không người đại diện kia của Tây Ban Nha cũng không giật mình đến vậy.
Đại Minh có thể đi trước các nước khác bắt chước sản xuất loại súng này, một nửa phải cảm ơn Thẩm Mặc có lòng, một nửa phải cảm ơn các "Thương nhân" đã trăm cay nghìn đắng trộm loại súng vẫn còn trong bí mật của Tây Ban Nha này về.
Nhưng để thần cơ doanh đại triển thần uy, còn phải dựa vào hai pháp bảo khác.
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Chí Cường Chiến Thần