A Mục Nhĩ rất bực, hắn là huynh trưởng của Yêm Đáp, kiêu dũng thiện chiến vang danh thảo nguyên, vì thế mà bị lệnh đi thủ lăng của Thành Cát Tư Hãn...
Lăng tẩm của Thành Cát Tư Hán tại Y Kim An Lạc, thời người Mông Cổ rút khỏi Hà Sóc, từng bị để hoang hóa bao năm, nhưng từ Đạt Duyên Hãn thống nhất các bộ Mông Cổ, khôi phục vinh dự hoàng kim gia tộc, lăng tẩm Thành Cát Tư Hãn không chỉ khôi phục cung phụng, mà mỗi năm mùa xuân thủ lĩnh các bộ lạc tới tế điện vị tổ tiên vĩ đại này.
A Mục Nhĩ suốt ngày phải canh giữ ở đây, tuy trong mắt người Mông Cổ là vinh dự vô thượng, nhưng người muốn mọc rêu rồi, hiếm có cơ hội lấy danh nghĩa tuyển dũng sĩ thủ lăng thống khoái chơi bời một lần, nhưng bị tin tức làm hỏng hứng trí.
Thị nữ của chất nữ hắn tới bẩm báo quân Minh xâm nhập, A Mục Nhĩ chỉ coi là trẻ con đùa nghịch, sai người đuổi đi. Hai cô gái lòng như lửa đốt, tìm A Bất Đài, dù A Bất Đài không tin, nhưng thấy nữ nhân trong lòng lo lắng, vẫn đem vài tên thủ hạ đi xem.
Kết quả nửa đường gặp thám báo của quân Minh, hai bên va chạm, đều có tổn thất, A Bất Đài biết được sự tình nghiêm trọng, vội vàng về bẩm báo.
Nhìn vết thương trên người A Bất Đài, A Mục Nhĩ mới tin, một mặt lệnh người phát cảnh báo cho huynh đệ, một mắt triệu tập dũng sĩ kéo xuống phía nam, định thừa lúc quân Minh chưa kịp ổn định cho một bài học, đồng thời thăm dò thực hư.
A Mục Nhĩ mau chóng tới nơi cách quân Minh chừng dặm, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu thì đã thấy từ đằng xa, bụi bốc mùi mịt, kỵ binh quân Minh từ ba phía đồng thời đánh tới.
A Mục Nhi không ngờ quân Minh chủ động xuất kích, có điều hắn không sợ, trên thảo nguyên mênh mông, kỵ binh Mông Cổ là vô địch. Vì thế hắn sai hai thiên phu trưởng dẫn binh chặn hai cánh, còn mình dẫn ba nghìn quân đón địch ở chính diện.
Theo chiến thuật mấy trăm năm qua, kỵ binh Mông Cổ phóng thẳng tới quân Minh, bọn chúng không phải đi nạp mạng, mà ỷ vào cung kỵ thuần thục quấy nhiễu đối phương. Khiêu khích quân Minh bắn tên để phán đoán tầm bắn, xác lập tuyến hợp kịp thích hợp.
- Không được nổ súng.
Hai nghìn quân Minh ở phía đối diện chính là do Lý Thành Lương suất lĩnh, lệnh binh sĩ kiềm chế, chỉ phái tiểu đội kỵ binh ra đấu với đối phương.
Không biết Lý Thành Lương luyện quân ra sao không ngờ trên ngựa chẳng hề kém người Mông Cổ, hai bên đánh nhau một hồi bất phân thắng bại.
Lúc này đại quân của Lý Thành Lương ép tới gần, nhóm nhỏ kỵ binh Mông Cổ đành vứt lại vài cỗ thi thể rút lui.
Mặc dù không đo được tầm bắn cả đối phương, nhưng A Mục Nhĩ cho rằng, vì tầm bắn không đủ nên đối phương không muốn lãng phí đạn dược.
Vì thế hắn hạ lệnh bộ hạ tản ra, bọc sườn hai bên, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, kỵ binh Mông Cổ sẽ không tấn công chính diện, chúng luôn vừa chạy vừa bắn, giữ khoảng cách ngoài tầm bắn của đối phương.
Đó là chiến thuật vô địch năm xưa thiết kỵ Mông Cổ hoành hành Âu Á, sớm đã ngấm sâu trong máu mỗi người Mông Cổ.
Hiện giờ bọn chúng sắp được bài học vì quan niệm lỗi thời.
Một tiếng tù và ù ù vang lên, bộ đội Lý Thành Lương phân tán đội hình, lúc này người Mông Cổ mới phát hiện vũ khí quân Minh khác thường, ai nấy cầm ống sắt chưa tới hai xích, kẹp ở dưới nách xông tới.
Không kịp suy nghĩ kỵ binh Mông Cổ gương cung lắp tên, bọn chúng ai nấy đều là thần xạ thủ, dù trên ngựa cũng có thể phóng ra mũi tên trí mạng trong tầm trượng.
Thế nhưng khi khoảng cách hai bên tới chừng trượng, đột nhiên cái ống dưới nách quân Minh phun lửa nổ vang, liền có một đám kỵ binh binh Mông Cổ kêu thảm ngã ngựa.
- Trụ vững, trụ vững.
Nhìn bộ hạ kinh hoàng, A Mục Nhĩ rống lên:
- Bọn chúng chỉ bắn được một lượt..
Như để trả lời hắn, mấy cái ống đã bắn một lần kia lại nổ vang, khói trắng mù mịt, lại một đám kỵ binh Mông Cổ ngã ngựa.
A Mục Nhĩ trố mắt nhìn vũ khí mới của quân Minh, không ngờ bắn được hai, không phải... ba loạt.
Đợt súng thứ ba vang lên đánh tan hoàn toàn ý chí người Mông Cổ, bọn chúng rối rít thúc ngựa bỏ chạy, chỉ muốn cách xa thứ hỏa khí khủng bố kia.
A Mục Nhĩ chết đứng, Trương Sinh Thiên ơi, đây là sự trừng phạt kẻ bất kính sao? Lúc này không biết từ đâu có viên đạn bay tới đánh bay mũ trụ vàng, hắn ngã lăn xuống đất.
Hộ vệ của hắn vội vàng kéo lên lưng ngựa, mặc kệ tất cả rút khỏi chiến trường.
A Mục Nhĩ chết rồi.... Đó là phản ứng đầu tiên của đám thủ hạ, bản thân bị hỏa khí của quân Minh làm sợ vỡ mật, lúc này hoàn toàn mất đấu chí, bỏ chạy tứ tán.
Thu lại khẩu súng bắn bay mũ trụ của A Mục Nhĩ, Lý Thành Lương lắc đầu, thầm nghĩ:" Nếu là Thích soái thế nào cũng lấy được mạng tên này." Hắn nheo mắt lại nhìn tình thế chiến trường, hạ lệnh:
- Bỏ truy kích, hợp vây hai cánh.
Tiếng tù và ù ù vang lên, quân Minh chia hai cánh chặn đằng sau quân Mông Cổ rút lui, thấy bị bao vây, người Mông Cổ nổi hung tính, vung mã đao xông lên, hai bên chớp mắt quấn lấy nhau, tiếng chém giết tiếng vó ngựa hỗn loạn, máu nhuộm đỏ thảo nguyên.
Người Mông Cổ ỷ vào kỵ thuật cao xiêu, thoát khỏi vòng vây bỏ chạy... Người Mông Cổ chiến sự thuận lời thì tiến công, không thuận thì bỏ chảy, chẳng lấy đố làm sỉ nhục.
Quân Lý Thành Lương bỏ mặc chúng, tập trung xử lý những kẻ không chạy thoát.
Binh khí của quân Minh không ngờ là loại hỏa khí vừa rồi, nhưng không bắn, mà cầm báng gỗ, dùng như lang nha bổng.
Xạ kỵ của người Mông Cổ hoàn toàn không thể phát huy, chỉ dựa vào mã đao đối kháng với quân Minh, ngắn đấu dài, bị thiệt lớn. Rất nhiều dũng sĩ Mông Cổ kỵ thuật cao siêu bị quân Minh hợp vây, dùng "Lang Nha bổng" đập chết.
Tịch dương như máu, chiến trường dần dần yên tĩnh, Lý Thành Lương sai người kiểm tra chiến quả, tổng cộng giết quân địch, bắt làm tù binh , bên mình tổn thất người.
Lý Thành Lương sai giết hết kẻ bị thương, chỉ giữ lại tên tù binh hoàn toàn lành lặn, giao Thích Kế Quang xử lý.
Tin thắng trận làm sĩ khí quân Minh dâng cao xua tan sợ hãi tác chiến nơi đất khách, đám Lưu Hiên cũng phải nhìn Lý Thành Lương với con mắt khác, nhưng không phải vì thắng lợi, mà vì hắn không vì thắng lợi mà truy kích kẻ địch.
Phải biết rằng lúc này trời đã tối, đường không rõ, rất có khả năng bị đối phương quen thuộc địa hình quay lại đánh trả.
Trần đầu tiên yêu cầu thắng đẹp, tướng lĩnh đầu óc tỉnh táo sẽ không vẽ rắn thêm chân.
Thích Kế Quang lập tức thẩm vấn tù binh, biết đích xác vị trí của bộ lạc A Mục Nhĩ, lập tức lệnh Khương Ứng Hùng và Thích Kế Mỹ dẫn đại quân đi lật nhào ổ của A Mục Nhĩ.
Lưu Hiển không hiểu nói:
- Trời sắp tối rồi, hành quân trong đêm nguy hiểm lắm.
- Người Mông Cổ cũng nghĩ như thế, Lý tướng quân khi ấy không truy kích, bọn chúng càng không ngờ đại quân chúng ta sẽ tới. Đối phương mới thua, sĩ khí sụt giảm, nếu không nhân cơ hội này mở rộng chiến quả, e ngày sau không thời cơ tốt hơn nữa..
- Được, ngài là chủ soái đương nhiên nghe ngài.
Thấy Lý Thành Lương giết thống khoái, Khương Ứng Hùng lòng ngứa ngáy, vì thế cùng Thích Kế Mỹ điểm binh thừa bóng đêm, âm thầm mò mẫm tiến về phía đông bắc.
Lý Thành Lương và Lưu Hiển ở lại hộ vệ đại quân tập kết hoàn chỉnh.
Khương Ứng Hùng và Thích Kế Mỹ dẫn thủ hạ hành quân liền dặm, tới canh năm thám báo về cho biết doanh trại người Mông Cổ cách đó tám dặm.
Hai vị tướng quân hạ lệnh thủ hạ xuống ngựa, người ngậm miệng, ngựa bịt mõm, rón rít hành quân đoạn đường cuối cùng, để khôi phục sức ngựa.
Cứ thế đi được ba dặm liền nhìn thấy lửa trại đằng xa, cố áp kích động xuống, Khương Ứng Hùng và Thích Kế Mỹ lên bộ hạ yên tĩnh lên ngựa, thong thả tiến về phía ánh sáng.
Trời tờ mờ sáng, thêm vào ánh trăng trong, trên thảo nguyên mênh mông, có thể nhìn thấy lều bạt người mông cổ thấp thoáng phía trước, giữa các túp lều có vài đống lữa.
Một vạn quân sĩ cắn chặt răng, bọn họ biết, càng mò tới gần thì khả năng chiến thắng càng lớn.
Đột nhiên trong doanh tại vang lên tiếng hò hét kinh hoàng của người Mông Cổ, hiển nhiên bọn họ đã bị phát hiện. Gần như cùng lúc Khương Ứng Hùng và Thích Kế Mỹ cùng quát lớn:
- Giết.
Đằng sau vang lên tiết giết chấn động màng nhĩ, chớp mắt tiếng ngựa hí tiếng hò hét lan đi khắp nơi.
Mặc dù binh sĩ gác đêm đã phát hiện ra quân Minh, nhưng đại bộ phận người Mông Cổ đang ngủ say, cả doanh trại gần như không có bố trí phòng ngự, nam nhân Mông Cổ kinh hoàng chạy ra khỏi lều chưa kịp kháng cự đã bị quân Minh chém chết...
Quân Minh xông vào như hổ đói, người Mông Cổ kinh hoàng, doanh trại hỗn loạn, tiếng chém giết, tiếng phụ nữ trẻ em kêu khóc hỗn tạp, trận địa hoàn toàn rối loạn. Quân Minh có lý nào không thừa cơ điên cuồng chém giết, ai nấy "thề tắm máu đất này.!
Sau kinh hoàng ngắn ngủi, người Mông Cổ bắt đầu phản kích, vì lều trại bọn chúng rất phân tán, cho nên góc phía nam đã đại bại, các phương hướng khác vẫn chưa bị công kích.
Lần này không kẻ nào bỏ chạy, vì đây là nhà của bọn chúng, có vợ có con, có dê có ngựa, toàn bộ gia sản ở đây, nam nhân Mông Cổ biết, một khi mình bỏ chạy, mình từng đối xử với bách tính Đại Minh ra sao, bi kịch đó sẽ diễn ra trên người thân của mình.
A Mục Nhĩ đang dưỡng thương cũng xuất hiện, hắn giật tấm vải băng đầu đẫm máu, lộ ra vết thương sâu tới tận xương, rống lên:
- Bảo vệ nữ nhân và nhà cửa của chúng ta, đánh đuổi quân Minh.
Hắn mau chóng tổ chức một phòng tuyến chặn đứng quân Minh bên ngoài, yểm hộ phụ nữ và trẻ em rút lui.
Quân Minh tập kích thành công, sĩ khí cao vời vợi, sao có thể nhìn trái quả chiến thắng chạy đi trước mắt.
- Đại trượng phu lập công dựng nghiệp là ở đây, các huynh đệ, giết!
Thích Kế Mỹ dẫn thân binh đánh mạnh vào phòng tuyến của người Mông Cổ.
Kỵ binh của A Mục Nhĩ tuy ít, nhưng vì gánh vác trọng trách bảo vệ tổ lăng, nên đều là dũng sĩ Mông Cổ tinh tuyển cả các bộ lạc, thêm vào thủ vệ nhà cửa, tất nhiên tử chiến không lui.
Thích gia quân huấn luyện nhiều năm, quân kỷ nghiêm chỉnh, kết trận tiến lui chuẩn xác, hai bên đánh nhau không phân thắng bại.
Bộ đội Khương Ứng Hùng là hán tử Du Lâm không sợ chết có thâm thù với người Mông Cổ, lao vào kịch chiến.
Trận đánh sát lá cà này diễn ra từ lúc rạng sáng tới khi trời sáng hẳn vẫn không bớt phần kịch liệt, tới khi thủ hạ bẩm báo tất cả phụ nữ trẻ em đã di chuyển tới vùng an tàn, một thiên phụ trưởng kéo A Mục Nhĩ nói lớn:
- Đạt Nhĩ Cáp Đặc, vì nữ nhân và hài tử của chúng ta, nam nhân không thể chết hết ở chỗ này. Chúng ta còn người chưa tham gia chiến đấu, đối phương còn tới . Không còn ai tới chi viện nữa, trận này chúng ta thua chắc rồi, mau dẫn bọn họ rút lui, bảo vệ tộc nhân của chúng ta.
Nói xong hắn dẫn thân vệ xông vào vòng chiết, chỉ để lại lời dặn cuối cùng:
- Chạy mau đi.
A Mục Nhĩ gầm lên như dã thú bị thương, dẫn hai nghìn kỵ binh rút khỏi chiến trường.
Số người Mông Cổ còn lại vung đao chém giết như phát điên, muốn tranh thủ thời gian cho tộc nhân rút lui, nhưng không chống nổi số đông, bị quân Minh vây kín.
Khương Ứng Hung thương bộ hạ bị thương vong quá nặng, ngăn Thích Kế Mỹ tiếp tục giáp lá cà, chỉ dẫn quân kết trận bên ngoài, không cho đối phương phá vây.
Khương Ứng Hùng cũng không muốn du đấu với đám tàn binh này, điều hết quân dự bị lên, chia thành ba đội, luân phiên nổ súng...
Người Mông Cổ ngã rạp từng mảng xuống vũng máu, mất hết đấu chí, kẻ trốn được bắt đầu bỏ chạy tán loạn, kẻ không chạy được vứt vũ khí đầu hàng.
Sau thời gian một bữa cơm, cuộc chiến kết thúc, quân Minh trận vong , bị trọng thương tương đương. Quân Minh thương vong còn như thế, người Mông Cổ càng thây chất đầy đồng, một bộ lạc lớn có hơn nam đinh, chỉ chạy thoát hơn , số còn lại nằm hết tại đây.
Thích Kế Mỹ toàn thân thương tích, ngân giáp đã biến thành hồng giáp, trận này quân hắn giết địch nhiều nhất, nhưng cũng thương vong nhiều nhất, đau đớn mắt đò dừ. Khương Ứng Hùng vỗ vai hắn cười sang sảng:
- Người trẻ tuổi, thả lỏng chút đi, đây là trận đại thắng thực thụ đó.
Thích gia quân tung hoành đông nam, luôn lấy giá nhỏ nhất dành thắng lợi lớn nhất, sau khi tới phương bắc, đánh một trận đại thắng duy nhất, qua mưu tính kỹ càng, dựa vào xa trận trợ chiến, đại pháo oanh kích. Dù tổn thất không ít, nhưng lượng địch bị giết khủng bố, làm người ta cảm thấy đáng, thắng thảm như lần này đúng là lần đầu.
- Đây là người Đạt Nhĩ Hỗ Đặc.
Nhìn thấy vị tướng trẻ ủ rũ, Khương Ứng Hùng chỉ lá cờ trên mặt đất:
- Bọn chúng thủ vệ lăng Thành Cát Tư Hãn, là dũng sĩ tinh anh tuyển chọn từ các bộ lạc. Mặc dù thực lực không so được với trăm năm trước, nhưng cao hơn bộ lạc khác một bậc. May nhờ kẻ nắm quyền là hạng hữu dũng vô mưu, chỉ luyện xạ kỵ, không tập chiến thuật, nếu không tổ chức hai đạo tinh kỵ vòng ra sau lưng chúng ta thì ai thắng ai thua chưa rõ đâu.
- Do tại hạ trước kia quá cuồng vọng, chưa chuẩn bị đủ cho tổn thất lớn này.
- Quen rồi sẽ ổn thôi, làm gì có chuyện không có ai chết.
Khương Ứng Hùng vỗ vai hắn:
- Đây là đất người Mông Cổ, kẻ địch có thể đến bất kỳ lúc nào, mau chóng thu dọn chiến trường, tụ họp với đại quân đi.
- Bộ đội tiếp ứng đã đến.
Vừa dứt lời thám mã phóng tới báo.
Liền thấy Hồ Thủ Nhân suất lĩnh một doanh bộ binh một doanh chiến xa hơn vạn người từ xa kéo tới.
- Hồ đại ca, sao lại tới đây?
Thích Kế Mỹ vội lên đón.
Hồ Thủ Nhân nhìn kỹ Thích Kế Mỹ, thấy hắn không mất chân tay gì mới thở phào:
- Đại soái lo chiến sự không thuận lệnh ta tới tiếp ứng, tiếc là hai chân không bằng bốn chân, chỉ kịp thu dọn chiến trường. Bảo các tướng sĩ tranh thủ nghỉ ngơi đi, chỗ này để ta.
Khương Ứng Hùng biết đây không phải là lúc khách khí, để bộ đội nhanh chóng khôi phục, để phòng người Mông Cổ tới tập kích mới là việc chính.
Dọn dẹp chiến trường, chỉnh lý trang bị, tính toán chiến lợi phẩm...v...v...v.. Tất cả tiến hành đúng trình tự, Thích Kế Mỹ định phái người hủy Bát Bạch Thất, Hồ Thủ Nhân ngăn lại:
- Đốc sư có lệnh, cấm chỉ hủy hoại lăng của Thành Cát Tư Hãn.
Mặc dù không hiểu, nhưng Thích Kế Mỹ không dám chất vấn quyết định của Thẩm Mặc, bĩu môi không đi phá nữa.
Tới trưa, thu dọn xong, tổng cộn bắt được phụ nữ và trẻ em, hơn vạn chiến mã, vạn bò dê, thu hoạch lớn.
Quan sát mặt trời, lệnh đại quân di động về phía tây bắc, Hồ Thủ Nhân nghe phó tướng hỏi:
- Tù binh và phụ nữ trẻ em thì làm thế nào?
- Áp giải chúng đi theo.
Hồ Thủ Nhân đáp:
- Làm cơm, chiếu cố thương binh đều cần người...
Sau khi rút được dặm, thám báo tới báo:
- Phát hiện đại đội kỵ binh Mông Cổ.
Hồ Thủ Nhân cười nhạt:
- Mặc xác bọn chúng, giữ nguyên tốc độ hành quân.
Tới chiều người Mông Cổ phái kỵ binh tới quấy nhiễu, nhưng tới gần trong vòng trăm trượng bị thần xạ thủ của quân Minh ngồi trên chiến xa bắn chết hơn kỵ binh trong chớp mắt, số còn lại hoảng sợ không dám tới gần, đành theo sau, trở mắt nhìn nữ nhân và trâu bỏ của mình mang đi....
Điều này làm người Mông Cổ cực độ sa sút, vì theo kính nghiệm trong quá khứ, tình cảnh hai bên phải phải chuyển ngược lại mới đúng.
Trời tối, bộ đội xuất kích tới được địa điểm ước hẹn, đại quân của Thích Kế Quang đã cắm trại đợi ở đó, đại đội nhân mã tiến vào doanh trại kiên cố dùng chiến xa quây thành...
Trong doanh trại, Thích Kế Quang bố trí nhiệm vụ phòng vệ cụ thể từng nơi, một khi nơi nào có sơ xuất, chém đầu mục phụ trách, nếu đầu mục phụ trách bị chết trận, toàn đội bị chém đầu.
Trong thời đại quân đội còn chưa hiểu chiến đấu vì cái gì, đương nhiên chỉ mỗi nghiêm khắc là không được, cương nhu phối hợp mới là chính đạo.
Thích Kế Quang đích thân ra cửa đón tiếp các tướng khải hoàn, nhưng vào doanh trước là từng xe chở thi thể quân sĩ trận vong.
Thích Kế Quang đã ra lệnh không được bỏ đồng bảo bị thương, thi thể cũng phải tận lực đưa về, như thế khiến quan binh dũng cảm đối diện với hi sinh.
Trong không khí nghiêm trang, các tướng sĩ tiễn đồng bào trận vong chặn đường cuối cùng, thi thể hỏa táng xong cho vào hũ, đợi mang về quê hương an táng.
Đối với hán tử bán mạng cho triều đình mà nói, chết sông đáng sợ, sợ là bị phơi thây đồng hoang, thành cô hồn dã quỷ trên thảo nguyên, giờ lá rụng về cội, với người sống hay người chết đó đều là an ủi lớn.
Bố trí xong cho binh sĩ tử thương thì trời đã tối hẳn, trong doanh trại khắp nơi đốt lửa, quan binh giết dê nấu cơm, không cần quan quân phải lo. Nhưng Thích Kế Quang vẫn tuần thị doanh trại một lượt, mời về đống lửa ở trung quân...
Trận thắng này Thích Kế Quang rất cao hứng, mặc dù đã vang danh thiên hạ, nhưng hắn chưa từng giao chiến với người mông cổ, cái danh đệ nhất tướng lĩnh Đại Minh luôn có chút miễn cưỡng, tới ngay bản thân hắn cũng hồi hộp.
Nhưng trận này đánh thắng, hắn tràn trề tự tin với bản thân và quân đội.
Ngồi xuống da hổ của mình, Thích Kế Quang mới nhìn kỹ bào đệ của mình, quan tâm hỏi:
- Không bị thương chứ?
- Toàn thương tích ngoài da, không sao.
Thích Kế Mỹ mặc dù dũng mãnh khác thường, nhưng rất sợ người ca ca như huynh trưởng như phụ thân này, ấp úng như trẻ nhỏ làm việc sai trái:
- Nhưng huynh đệ tử thương quá nhiều..
- Ừ.
Thích Kế Quang đưa miếng đùi dê thân đặt trước mặt mình cho đệ đệ:
- Tác chiến trên thảo nguyên tàn khốc làm ta cũng không ngờ.
- Người Mông Cổ quả nhiên rất mạnh, nếu một chọi một, tướng sĩ bên ta sẽ ở vào thế hạ phong, may chúng ta còn có hỏa súng và chiến xa.
Khương Ứng Hùng đầy cảm xúc nói:
- Nếu không lần xuất chính này e sẽ không có kết quả lạc quan.
Thích Kế Quang gật đầu:
- Hi vọng trận này có thể mang lại hiệu quả cần có.
Thời đó đánh trận toàn dựa vào sĩ khí, kẻ nào xuống tinh thần, kẻ đó sẽ phải nếm quả đắng thất bại.
Hiện giờ có thể đánh tan Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ tinh nhuệ nhất ở Hà Sáo, dù hi sinh một chút cũng đáng rồi.
Thích Kế Quang dự liệu không sai, khi tin tức Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ gần như toàn diệt truyền khắp thảo nguyên, các bộ Mông Cổ chấn kinh, toàn lực động viên phụ nữ người già trẻ em xua dê bò lên phương bắc, nam nhân mặc lên người giáp da tổ truyền, mang cung tiễn mã đao, cho ái mã ăn no, rồi tập trung ở trung tâm các bộ lạc...
Ở đó bọn họ từ mục dân biến thành kỵ binh Mông Cổ dũng mãnh, dưới sự suất lĩnh của thủ lĩnh, thề dũng máu tươi bảo vệ nhà cửa...
Quang cảnh tương tự diễn ra khắp nơi trong Hà Sóc, thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư yên bình chỉ sau một ngày đã tràn ngập không khí chiến tranh khiến người ta ngạt thở.
Mấy thủ lĩnh bộ lạc gần hãn đình lúc này không để ý hiềm khích trước kia, nhận lệnh triệu tập của Đặc Nhan Đạt Lạp, tới thành Tế Nông, triệu tập hội nghị..
A Mục Nhĩ bắt đầu hội nghị trong tiếng gầm gừ, xưa nay hắn rất tự kiêu, mặc dù binh lực không bằng đại ca, nhưng được công nhận sức chiến đấu đệ nhất trong Sóc, thậm chí trong mắt nhiều người, nếu chẳng phải nhiệm vụ thủ linh cho thánh chủ trói buộc con mãnh hổ này, thủ lĩnh của Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ chính là hắn.
Như thế bộ lạc sẽ không thành nắm cát rời phải phụ thuộc vào Yêm Đáp như hiện nay.
Nhưng chỉ trong một ngày, bộ lạc của A Mục Nhĩ gần như bị đánh tan, làm sao mà hắn chịu nổi, chỉ mũi giáo vào đại ca vô dụng phát tiết:
- Chúng ta chỉ cách nhau chưa tới trăm dặm, vì sao ta mấy lần phái người cầu viện, ngươi lại thấy chết không cứu.
Nặc Nhan Đạt là mỹ nam tử mặt mày trắng trẻo, giữ gìn cực tốt, đối mắt đẹp, mũi thẳng, râu quai nón cắt tỉa tỉ mỉ, khiến bất kỳ ai cũng bị khí chất quý tộc của hắn làm ngây ngất.
Nhưng hắn có đẹp như hoa cũng vô dụng, ở thảo nguyên ngươi phải tàn nhẫn, phải xảo trá, giống như cha hắn Cổn Tất Lý Khắc mới được. Đáng tiếc là... Nặc Nhan Đạt lại giống mẹ, một chút phẩm chất thành công của cha hắn cũng không được di truyền.
Chính vì mang đậm khí chất văn nhân này mà hắn bị coi là căn nguyên khiến Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ đi xuống, cho nên đám huynh đệ cũng chẳng hề tôn kính hắn... Thậm chí nếu chẳng phải Yêm Đáp muốn nhìn thấy cục diện này thì Nặc Nhan Đan đã bị đuổi khỏi thành Tế Nông từ đời tám hoánh rồi.
Bị chửi mắng trước mặt đám đệ đệ, đợi A Mục Nhi mắng xong, Nặc Nhan Đạt mới đủng đỉnh nói:
- Thân là thủ lĩnh bộ lạc, quan trọng nhất là bảo vệ an toàn của bộ lạc, tin tức quân Minh xâm nhập do con gái ta phái người thông báo với đệ, sao đệ không cẩn thận?
Thấy A Mục Nhi muốn nổi đóa, hắn dừng đúng mức:
- Chẳng ai muốn xảy ra chuyện này, gặp khó khăn huynh đệ phải hỗ trợ nhau. Quan trọng nhất là đệ không sao, nếu không ta chẳng biết phải ăn nói thế nào với anh linh phụ hãn trên trời.. Phải rồi, đệ cả ngày chưa ăn gì, đói không? Ta bảo mẹ Chung Kim nấu cho đệ bát mỳ nhé.
Bị Nặc Nhan Đạt nói lăng nhăng một hồi, A Mục Nhĩ tức mà phát ra nổi, nhịn ở trong lòng rất khó chịu, hầm hừ nói:
- Ăn gì không ăn, suốt ngày học người Hán ăn mỳ, ta muốn ăn đùi dê nướng.
Sai người đi chuẩn bị dê nướng cho các huynh đệ xong, Nặc Nhan Đạt đi vào chính đề:
- Lần này Đại Minh khí thế rất hung, theo thám báo, nhân số không dưới vạn, có thể thấy lần này đánh thật rồi.
Trừ A Mục Nhĩ ra còn có lão nhị Bái Tang, lão ngũ Bố Dương Cổ và lão thất Ba Đặc.
Trong mấy huynh đệ ở đây lão nhị Bái Tang là đa mưu âm trầm nhất, nhưng sinh ra không gặp thời, nếu không có Yêm Đáp trấn áp, không biết hắn soán ngôi huynh trưởng bao lâu rồi, nên ngọt nhạt nói:
- Đại ca là tế nông, phải làm sao huynh cứ nói, bọn đệ nghe đây.
Bố Dương Cổ và Ba Đặc coi thường lão đại nhất, rất nghe lời lão nhị, nghe thế cũng nói:
- Đại ca nói đi.
- Nếu đã như thế vi huynh mặt dày nói vậy...
Nặc Nhan Đạt văn vẻ chua lè một hồi mới nói:
- Giờ nhớ lại, từ hai năm trước quân Minh đã dần xây biên tường mở rộng về phía bắc, chỉ là mọi người không tin bọn chúng sẽ chủ động xuất kích, cho nên sơ xuất. Hiện giờ xem ra bọn chúng mưu tính kỹ càng, muốn thu phục Hà Sóc.
- Đừng mơ.
Đám huynh đệ nghe vậy đều lạnh lùng nói:
- Chúng ta đã ở đây nhiều đời, đời chúng ta lại càng mở mắt ra đã thấy vùng thảo nguyên này, chúng đừng hòng đoạt được.
- Tốt.
Nặc Nhan Đạt vỗ tay nói:
- Chư vị huynh đệ có lòng này, chúng ta ắt có thể đuổi được kẻ địch đi.
Vì thế các huynh đệ bắt đầu thảo luận sách lược đối địch.
~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~
Hội nghị diễn ra tới đêm khua, Nặc Nhan Đạt về cung thất của mình, thấy nhi tử Triết Hách, nữ nhi Chung Kim và thê tử A Nhu Cáp Truân, trong tiếng Mông, Cáp Truân là phu nhân, chỉ có thê tử hãn vương mới được xưng hiệu này, thấy mọi người đều đợi mình, tâm tình tồi tệ của hắn mới khá hơn.
A Nhu giúp hắn cởi áo người, nữ nhi pha một bát trà sữa nóng hổi cho hắn, Triết Hách ồm ồm hỏi:
- A ba, thương thảo ra sao? Bọn họ có đồng ý tới thành Tế Nông không?
- Chưa thương thảo xong.
Nặc Nhan Đạt lắc đầu:
- Bọn họ đều nói, kỵ binh Mông Cổ phải rong ruổi trên thảo nguyên, vào thành khác gì hùng ưng gẫy cánh, thành gà mới đợi giết... Ài, nói cho cùng thì họ nghĩ Tế Nông là địa bàn của ta, không muốn đổ máu cho chúng ta.
- Sao có thể nói như thế? Đây là hãn đình của Ngạc Nhĩ Đa Tư.
Triết Hách giận dữ:
- Con thấy bọn họ tham sống sợ chết thì có.
- A ca, giờ không phải là lúc tức giận.
Chung Kim nhẹ giọng an ủi ca ca xong, nói với cha:
- A ba, nữ nhi không phải người nhiều chuyện, nhưng lúc này không thể không nói.
- Con cứ nói.
Nhớ lại lời nhắc nhở của Chung Kim trong một năm qua, Nặc Nhan Đạt thấy hối hận, đồng thời ý thức được nữ nhi bảo bối của mình không chỉ mỹ lệ, còn có tài hơn người, cho nên không coi là tiểu cô nương nữa.
- Các thúc thúc nói, chiến thuật của người Mông Cổ là địch tiến ta trốn, địch mệt ta quấy, lợi dụng ưu thế đánh địch là đúng. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, thành Tế Nông vạn lần không thể mất.
Chung Kim khẽ lắc bím tóc nhỏ, nói lưu loát:
- Nơi này bốn phương bằng phẳng, lên đài quan sát có thể thấy rõ từng người từng ngựa trong vòng trăm dặm. Nếu như bị quân Minh chiếm mất, chu vi trăm dặm xung quanh sẽ thuộc về chúng. Tới khi đó quân Minh chỉ cần phái những nhóm kỵ binh nhỏ luân phiên quấy nhiễu, chúng ta sẽ không sống được ở trong Sóc nữa, chưa tới một năm toàn bộ Ngạc Nhĩ Đặc Tử sẽ bị đuổi khỏi Sóc.
- Hơn nữa không phải có bộ lạc bốn thúc thúc sao, bảo họ ở ngoài quấy nhiễu quân Minh, không cho bọn chúng toàn lực công thành.
Trong đôi mắt lớn của Chung Kim ánh lên vẻ trí tuệ:
- Chỉ cần cầm cự được vài tháng, ngoại công nhất định sẽ dẫn mấy ca ca tới cứu viện, tới khi đó nếu người Hán rút chậm, sẽ vĩnh viễn ở lại thảo nguyên.
Thời đó người Mông Cố không để ý cận thân không thể kết hôn, ngoại từ mẹ con, huynh đệ tỷ muội ruột thịt ra, tất cả đều có thể cưới gả.
Bọn họ dùng phương thức thân càng thêm thân này duy trì quan hệ giữa các bộ lạc. A Nhu chính là con gái của Yêm Đáp, đường muội của Nặc Nhan Đạt, vì thế Chung Kim có thể gọi Yêm Đáp là a thúc, cũng có thể gọi là ngoại công.
Lời của Chung Kim làm cả nhà gật gù, Nặc Nhan Đạt nhìn phu nhân nói:
- Đáng tiếc Chung Kim là nữ nhi, nếu không sẽ là kiêu hùng trên thảo nguyên.
A Nhu lắc đầu cười:
- Thiếp thà để nó kiếm một nam nhân tốt như chàng, sống yên ổn cả đời.
- Ta tốt như vậy sao?
Nặc Nhan Đạt cười ha hả, âu yếm nhìn nương tử.
- A ba, a mụ, chú ý trường hợp chứ.
Chung Kim xấu hổ nói:
- Đang bàn chính sự đấy.
Triết Hách tuy không nói gì, nhưng bày ra bộ mặt hết cách với đôi phụ mẫu cực phẩm này.
- À, nói chính sự.
Nặc Nhan Đạt đứng dậy:
- Chung Kim nói rất đúng, thành Tế Nông không thể mất, ta sẽ gặp riêng từng đệ đệ, nói rõ đạo lý với chúng.
- A ba, thái độ phải kiên quyết, người là Tế Nông của người Mông Cổ chúng ta.
Chung Kim siết hai bàn tay nhỏ, cổ vũ cho phụ thân.
- Khà khà, được.
Nặc Nhan Đạt cười với nữ nhi rồi đi ra ngoài.
Cả ngày hôm đó cả nhà đợi hắn về, tới khi trới sắp sáng, cả ba đã mơ mảng ngủ, Nặc Nhan Đạt Lạp mới kéo tấm thân mỏi mệt về, mọi người thấy động tĩnh đều mở mắt ra, thấy mặt Nặc Nhan Đạt ủ rũ, tâm tình trầm xuống.
- Bọn họ nói ta càng sống càng đi xuống, lại đi nghe một con bé con nói nhảm.
Nặc Nhan Đạt thả mình xuống giường mềm:
- Họ về cả rồi, giờ chỉ hi vọng vào phía nhị thúc.
Nhị thúc của Nặc Nhan Đạt Lạp tất nhiên là Yêm Đáp.
Nặc Nhan Đạt liền phái đại như tử của mình Biệt Hách ngày đêm không nghỉ vượt Hoàng Hà, sáng sớm hôm sau tới được Hô Hòa Hạo Đặc, tuy đã tới đây nhiều lần, nhưng mỗi lần thấy tường thành, dân cư, lầu gác và cung điện nơi này, Biệt Hách tưởng chừng mình tới nhầm đất hán.
Đương nhiên không phải, nơi này là vương thành của Yêm Đáp hãn.
Khi đứng đợi triệu kiến ngoài cửa cung, một thanh niên gầy gò đi ra, nhiệt tình ôm lấy Biệt Hách, nói:
- Đại ca, sao lại tới đây?
Biệt Hách thân thiết vỗ vai hắn:
- Bả Hán Na Cát, lâu nay khỏe chứ? Ta tới báo cáo quân tình khẩn cấp cho hãn vương.
- Ồ, gia gia đệ và các thúc thúc đang nghị sự, không tiện quấy nhiễu.
Bả Hán rất biết nói chuyện, khoác tay hắn đi vào trong:
- Nhưng nếu là quân tình khẩn cấp vào cũng không sao.
Hắn là độc tử của Thiết Bối Đài Cát, tứ nhi tử được Yêm Đáp yêu quý nhất, cha hắn theo Yêm Đáp tây chinh bị chết, Yêm Đáp liền nuôi dưỡng hắn bên người, hắn bản tính hiền lành, rất được phu thê Yêm Đáp yêu quý, vì thế là đứa cháu được Yêm Đáp cưng chiều nhất. Chuyện xông vào hãn trướng chỉ có hắn dám làm.
Đương nhiên sẽ có nguy hiểm bị giáo huấn, song cũng phải làm.
Biệt Hách biết hắn si mê muội muội của mình, mặc dù năm ngoài đã bị Yêm Đáp an bài cuộc hôn nhân chính trị khác, nhưng mãi nhớ nhung Chung Kim, nên phu thế không hài hòa, cầu xin Yêm Đáp làm mai, cưới Chung Kim Biệt Cát làm thê.
Nhưng Nặc Nhan Đan rất cưng nữ nhi, không muốn con làm nhị phu nhân, Yêm Đáp thấy nữ nhi duy nhất của Tế Nông lại gả cho người khác làm nhị nương tử là không ổn, nên không đồng ý khẩn cầu của Bả Hán.
Song Bả Hán không từ bỏ, muốn lấy lòng Biệt Hách, đi đường vòng.
Biệt Hách cười khổ, để hắn kéo thẳng tới trước cửa vương trướng, đợi Bản Hán vào báo cáo.
Không lâu sau Bả Hán mang khuôn mặt dính đầy nước bọt ra nói:
- Vào đi.
Đi vào hãn trướng, Biệt Hách không dám ngó ngang ngó dọc, vội hành đại lễ:
- Trưởng tử Biệt Hách cả Nặc Nhan Đạt Lạp đầu lĩnh Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ, bái kiến Thổ Mặc Đặc Yêm Đáp hãn, quốc chủ Đại Kim...
Thấy hắn lễ số chu toàn, Yêm Đáp cười nói:
- Thì ra là tiểu tử nhà Nặc Nhan, tới đây làm gì?
- Hồi đáp Yêm Đáp hãn, Biệt Hách phụng lệnh phụ thân tới báo cáo quân tình khẩn cẩm.
- Đứng lên nói đi.
Yêm Đáp bảo người dọn chỗ ngồi cho hắn, Biệt Hách đứng dậy chào từng nhi tử của Yêm Đáp, đám Đài Cát tâm tình không tốt, không thèm để ý tới hắn. Biệt Hách cũng không bận tâm, ngồi xuống đợi Yêm Đáp hỏi.
- Biệt tiểu tử không ngờ đích thân tới đây, phải chăng người Hán vượt biên tường xâm nhập thảo nguyên rồi?
- Đại hãn anh minh.
Biệt Hách đáp:
- Đúng là như thế.
- Hả.
Yêm Đáp thực ra chỉ nói đùa thôi, ai ngờ là thật, mấy tên Thai Cát cũng không ngồi yên được nữa, hỏi:
- Có bao nhiêu binh mã?
- Không dưới mười vạn.
- Đừng nói bừa.
Hoàng Thai Cát nói:
- Quân Minh chẳng lẽ điên xuất động đồng thời binh lực hai tuyến, bọn chúng lấy đâu ra thực lực đó?
- Cái gì?
Biệt Hách cũng ngớ ra:
- Tiền Sóc cũng bị công kích rồi?
Bính Thỏ Thái Cát và Biệt Hách quan hệ khá tốt, gật đầu đáp:
- Hai ngày trước, tên nô tài kia dân gia binh của hắn sát nhập Thổ Mặc Đặc Xuyên, liên tục tập kích ba bộ lac của chúng ta, đốt liền mười mấy đồng cỏ. Hơn nữa phía Tuyên Phủ cũng điều động đại quân, có ý tả hữu hô ứng, càn quét thảo nguyên.
Kỳ thực còn một tin nữa hắn không nói, đó là Ngột Thận bộ vốn chắn trước Đại Đồng đột nhiên di chuyển về phía tây bắc, nhường ra con đường thông tới Thổ Mặc Đặc Xuyên.
Tin tức này vốn làm Yêm Đám và đám nhi tử cực kỳ phẫn nộ, giờ nghe nói tới tình cảnh của Ngạc Nhi Đa Tư bộ, phẫn nộ thành sợ hãi, lần này Triều Minh muốn chơi thật rồi.
- Đại hãn minh xét, từ quy mô quân Minh mà xét, phương hướng chủ công của bọn chúng là Hà Sóc...
Biệt Hách đành nói:
- Phụ thân cháu nói, Ngạc Nhi Đa Tư bộ như chín cái đũa, sẽ bị bọn chúng bẻ gãy từng cái một, chỉ có đại hãn mới có thể gom chín cái đũa này lại, làm người Hán không dám làm gì.
Yêm Đáp cảm thấy rất dễ chịu, đang định nói thì Hoàng Thai Cát tranh trước:
- Cha ngươi vô dụng biết cái gì, người Hán xảo tra luôn tỏ vẻ thế này làm thế khác, nếu chúng ta đem đại quân tới, thế nào cũng bị tên nô tài kia xới tung ổ...
Mấy tên Thai Cát phẫn hận Mã Phương tới mức mở mồm ra là nô tài.
Yêm Đáp không nói, tòa Hô Hòa Hạo Đặc thành này gửi gắm vinh diệu và mổng tưởng cả đời của hắn, bất kể thế nào cũng không thể vứt bỏ.
Giờ hắn mới hiểu được thống khổ của người Hán, tài phú một khi ngưng tụ vào cung thành hoa lệ phải bảo vệ mọi lúc, không thể muốn đi đâu thì đi như cuộc sống bám vào đồng cỏ trước kia nữa.
Nhớ tới cẩm nang diệu kế của muội muội trước khi đi dặn dò, Biệt Hách cắn răng nói:
- Đại hãn minh xét, một khi người Hán chiếm thành Tế Nông, Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ sẽ không còn chỗ đứng trên thảo nguyên nữa. Lúc đó không thể giữ hậu phương cho đại hãn, Hô Hòa Hạo Đặc sẽ gặp địch cả hai hướng, người tiến công Tuyên Đại sẽ bị quân Minh vượt sông tấn công. Người muốn thu phục Hà Sóc, ắt bị Tuyên Đại thừa cơ đánh Hô Hòa Hạo Đặc. Còn chúng tôi những thuộc hạ trung thành nhất của đại hãn, mấy vạn người không nơi chăn thả gia súc, đành mạo hiểm tây tiến tới sông Hòa Ngạch Nhĩ Tề Tư tranh giành không gian sinh tồn với Ngõa Thứ bộ.
Lời Biệt Hách không có chút kỹ xảo nào, nhưng làm Yêm Đáp và đám con áp lực nặng nề. Bố Ngạn Thai Cát tức giận nói:
- Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ có mấy chục vạn người, nhất định cần chi viện mới giữ được nhà sao?
- Tiểu chất nói rồi, chim không đầu không thể bay, ngựa không đầu không chạy được.
Biệt Hách chậm rãi nói:
- Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ tan rã chia rẽ, phụ thân tiểu chất không cách nào xoay chuyển, đành cầu cứu Yêm Đáp hãn vĩ đại.
- Đừng nói nữa.
Mấy tên Thai Cát còn định phản đối thì Yên Đáp nạt ngang:
- Biệt tiểu tử nói đúng, Ngạc Nhĩ Đa Tư là bộ lạc của huynh trưởng ta, giờ các chất nhi bị nguy hiểm, ta là thúc thúc không thể khoanh tay ngồi nhìn.
- Đại hãn nhân từ.
Biệt Hách kích động tạ ơn.
- Đừng vội.
Yêm Đáp xua tay:
- Nếu muốn ta chỉ huy thì giờ nghe ta, quân Minh tiến công Hà Sóc là thực, nhưng Mã Phương tới bên Hô Hòa Hạo Đặc cũng không phải giả. Mặc dù nhân số của hắn không đông bằng bên Hà Sóc, nhưng có một vạn kỵ binh, nên bản vương phải ở lại đấu với hắn...
- Còn về phần binh lực ở Hà Sóc thế là đủ, chẳng qua không có người lãnh đạo mà thôi, vậy để nhi tử của ta thay mặt ta tới đó, quyết định của chúng là ý của ta, ta tin các chất tự của ta sẽ không có ý kiến chứ hả?
Biệt Hách không nói, hắn biết đám thúc thúc của mình ngang ngược quen rồi, trừ Yêm Đáp ra ai trấn áp nổi nữa?
Biết hắn không hài lòng, Yên Đáp nhượng bộ:
- Ta mau chóng xử lý Mã Phương rồi đích thân tọa trấn. Thế đã được chưa?
Nói tới câu cuối, ngữ khí Yêm Đáp đã trở nên bất thiện.
Nhìn mấy tên Thai Cát mặt âm trầm, Triết Hoạch biết mình nói thêm một câu là Yêm Đáp sẽ trở mặt, đành gật đầu:
- Tất cả xin nghe đại hãn định đoạt.
Nghe thế sắc mặt của Yêm Đáp mới hòa hoãn hơn, nói:
- Được rồi lui đi, để ta và các thúc thúc của ngươi bàn việc.
Biệt Hách đứng dậy cáo lui, tới cửa bị Yêm Đáp gọi lại:
- Đúng rồi để Bả Hán cùng đi, hi vọng lúc nó trở về, mang theo ngoại tôn nữ của ta.
Biệt Hách người run lên, chửi thầm:" Con hồ ly già, không lợi dụng nguy của người khác thì chết à?" Nhưng phải cầu tới người ta nên đành gật đầu:
- Đại Thành Thai Cát tới, phụ thân cháu khẳng định mong mà chẳng được.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Mạt Thế: Cứu Thế Nữ Vương