Quân Cưới

chương 59: phẩm chất của pháo binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, lúc Dương Vân Tú tới bệnh viện thì Hàn Mai liền uyển chuyển từ chối việc tổ chức tiệc rượu ở khách sạn, ý là cô không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục làm phiền chị nữa, hơn nữa còn làm ở khách sạn, những binh sĩ trong bộ đội cũng không tiện đến.

Dương Vân Tú không hề nghĩ tới điểm này, thấy Hàn Mai kiên quyết, không giống như đang khách sáo, nên chị cũng không kiên trì nữa.

Ngày Tiểu Nghị và Tiểu Lôi đầy tháng thì Hàn Mai xuất viện, một nhà bốn người quanh co trên núi hơn hai giờ đồng hồ mới về tới bộ đội.

Binh sĩ lái xe dừng xe ở dưới lầu, Hàn Mai vừa ôm con trai bước xuống xe đã nhìn thấy Bình Bình nện hai cái chân ngắn ngủn chạy về phía mình, vừa chạy vừa kêu, “Dì Hàn, em trai nhỏ… Cháu muốn nhìn em trai nhỏ…”

Hàn Mai nhìn Bình Bình đang tò mò nắm vạt áo của mình, nói, “Em trai nhỏ vừa mới ngủ, Bình Bình nói nhỏ thôi, làm chị gái phải ngoan ngoãn, nếu không em trai bị đánh thức sẽ khóc nha!”

Bình Bình nghe xong, lập tức dùng bàn tay nhỏ trắng mập che miệng lại, không dám nói thêm nữa, chỉ sợ sẽ làm ồn đến em trai nhỏ.

Hàn Mai thấy thế thì bật cười ha ha.

Lưu Anh đang đi tới, thấy được cũng cười nói, “Chị đang tự hỏi con bé này lại chạy đi đâu rồi, hóa ra là đi tìm hai đứa bé nhà em! Như thế nào rồi? Hai đứa bé có khỏe không?” Nói xong liền đi tới quan sát tiểu tử trong tay Hàn Mai.

“Đều khỏe ạ!”

“Hôm đó thật sự là làm chị sợ chết, may mà không có việc gì!”

Bình Bình thấy không có ai để ý đến mình, muốn nhìn em trai nhỏ nhưng lại không đủ cao, cô bé gấp đến độ túm cả vạt áo của Lưu Anh.

Lưu Anh thấy dáng vẻ vội vàng của con gái, bất đắc dĩ cười cười, vừa bế cô bé lên vừa nói tiếp với Hàn Mai, “Hôm trước con bé này nghe nói dì Hàn sinh được cả em trai và em gái, khóc nháo đòi đến bệnh viện thăm em. Nhưng hôm sau lại bị cảm, chị sợ em đang ở cữ mà bị lây bệnh thì khổ, nên không dám dẫn nó đến. Ai ngờ nhóc con này càng ngày càng bướng bỉnh, hờn dỗi với chị mấy ngày liền, nói chuyện với nó, nó cũng không thèm để ý. Hôm qua vừa nghe bố nó bảo hôm nay dì Hàn sẽ dẫn em trai và em gái về thì hết sức mong đợi, sáng hôm nay chị còn chưa tỉnh mà nó đã náo loạn muốn thay quần áo rồi, nó bảo là phải xuống dưới lầu chờ em trai nhỏ! Đến bây giờ còn chưa ăn điểm tâm đâu! Chị nói nó vài câu thì nó xị mặt ra, làm chị cũng không dám nói nó nữa đây!”

Hàn Mai nghe xong, liếc mắt nhìn Bình Bình đang nằm trên lưng Lưu Anh, quan sát con trai của cô, thấy Triệu Kiến Quốc ở bên kia đã bế con gái đi lên lầu, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói, “Trong nhà chỉ có một đứa trẻ khó tránh khỏi sẽ được nuông chiều nhiều hơn, chị có tính sẽ sinh thêm đứa nữa không?”

“Thật ra chị cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, Đại Vĩ nhà chị cũng có ý như vậy, nhưng Bình Bình vẫn còn nhỏ, chờ con bé lớn thêm chút nữa chị sẽ sinh đứa thứ hai.”

Mấy năm nữa? Mấy năm sau là bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình rồi! Đến lúc đó chị dám sinh sao, thế thì Lâm Đại Vĩ nhà chị cũng không cần làm lính nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc về quê đi! Nhưng những lời này Hàn Mai chỉ có thể giấu trong lòng, cô không nhớ rõ chính xác là năm nào bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, nhưng cô có thể khẳng định là chỉ mấy năm nữa thôi, đây cũng là nguyên nhân khiến cô muốn có con sớm, lúc trước cô còn định lần này sinh xong rồi, sẽ bồi dưỡng thân thể thật tốt để mang thai đứa nữa, trong nhà có hai đứa trẻ, bọn nó cũng có bạn mà chơi, không đến nỗi quá cô đơn, nhưng bây giờ có hai anh em Tiểu Nghị và Tiểu Lôi rồi, cô cũng không cần phải vậy nữa.

Bây giờ nghe Lưu Anh nói chị muốn chờ mấy năm nữa, Hàn Mai trở nên khẩn trương, nhưng cô lại không thể nói thẳng ra được, đành im lặng, chờ sau này có cơ hội sẽ nhắc lại với chị sau.

Hàn Mai vừa muốn bước chân đi lên lầu, thì nghe thấy một giọng nói không mấy thân thiện vang lên sau lưng.

“Ấy. Đây không phải là Mai Tử sao? Cuối cùng cô cũng về, tôi chờ cô một lúc lâu rồi đấy!”

Hàn Mai quay đầu nhìn lại thì thấy Tào Thải Ngọc chống tay ngang hông đứng cách đó không xa, ưỡn bụng ra, vẻ mặt hả hê nhìn cô. Hàn Mai nhìn Lưu Anh nghi ngờ, nghĩ thầm, bà cô này hôm nay muốn hát tuồng gì vậy?

Lưu Anh liếc Tào Thải Ngọc một cái, thấy Hàn Mai nhìn mình, cũng trả lại một ánh măt, chị cũng không biết cô ta đang điên cái gì đâu!

Tào Thải Ngọc thấy Hàn Mai nghi ngờ nhìn mình, liền cố ý ưỡn cao bụng lên, một tay chống nạnh, một tay đỡ bụng, chậm rãi đi đến gần, nói, “Haizz! Mai Tử này, nghe Chí Cường nói cô phải nằm viện, tôi rất là lo lắng nha! Nghĩ muốn tới bệnh viện thăm cô nhưng Chí Cường không dám cho tôi đi, anh ấy sợ tôi đến đó chẳng may lại lây bệnh gì thì không tốt! Người lớn thì không sao nhưng trẻ con thì không được. Mà cô cũng thật là.. Sao có thể để đứa bé ở viện lâu như vậy chứ? Rốt cuộc vẫn chỉ là người trẻ tuổi, không hiểu được làm mẹ là như thế nào!..”

Hàn Mai không nói nên lời, cô có xứng đáng làm mẹ hay không thì liên quan gì đến cô ta chứ! Hơn nữa, ngay cả một đứa con cô ta cũng chưa có, sao cô ta dám đứng ở chỗ này chỉ trích cô?

Tào Thải Ngọc mải mê nói, đột nhiên như nhớ ra cái gì, liếc mắt nhìn bụng mình xong lại kiêu ngạo nói tiếp, “Đúng rồi, chắc cô còn chưa biết đâu nhỉ? Tôi cũng sắp làm mẹ rồi!”

Hàn Mai vừa nghe, theo bản năng liền nhìn xuống bụng của cô ta, ừ, nói thế nào đây, hình như eo có chút mập ra thì phải, nhưng bình thường cô ta cũng đã như vậy rồi, cô cũng không cảm thấy nơi đó có biến hóa gì cả! Chẳng lẽ là do thai nhi hẵn còn nhỏ? Nếu thế thì cô ta chống nạnh làm gì?

Tào Thải Ngọc thấy Hàn Mai nhìn bụng mình, giống như để chứng minh mình thật sự có thai, lại tiếp tục ưỡn cao bụng, xong rồi còn dùng tay che miệng, làm bộ như muốn nôn, nói, “Gần đây luôn cảm thấy buồn nôn, lại thèm ăn chua, mẹ chồng tôi nói ăn chua là con gái, nhưng theo tôi thấy thì chắc chắn là con trai! Mà cô không làm tiệc đầy tháng cho hai đứa bé sao? Tôi đã chuẩn bị xong lễ vật rồi đó, xem ra là tiết kiệm được lễ vật này rồi! Có điều cô sinh đôi, cũng không dễ dàng gì, tiết kiệm một chút cũng là việc nên làm.”

Hàn Mai cũng không tức giận, người ta không phải là thấy cô hạnh phúc nên mới ganh tỵ sao? Hiện tại không dễ dàng mới có thai nên mới muốn lấy le một chút mà thôi. Nhìn bộ dạng khôi hài của Tào Thải Ngọc, cô có muốn tức giận cũng không được, mà cô cũng lười để ý đến cô ta, nói đôi câu khách sao liền cùng Lưu Anh lên lầu.

Hàn Mai ôm con trai về đến nhà thì Triệu Kiến Quốc đang vừa ôm con gái, vừa đun nước tắm. Khuya hôm qua vợ anh đã nói rồi, chuyện đầu tiên cô muốn làm khi về nhà là đun hai nồi nước nóng, tắm gội một lượt từ đầu đến chân. Ở bệnh viện một tháng chỉ có thể lau người, nhưng cô vợ nhỏ thích sạch sẽ của anh sắp không chịu được nữa rồi, còn liên tục nói trên người cô có mùi khó chịu, tận lực tránh né, không cho anh ôm. Lần này về nhà, vợ anh có thể tắm rửa thoải mái rồi, vậy có phải anh sẽ được… Nghĩ tới đây, Triệu Kiến Quốc liền kích động. Nhưng anh lại không nghĩ tới, chuyện mà anh mong đợi cả ngày lại bởi vì hai bảo bối cục cưng mà phá sản.

Mặc dù không làm tiệc rượu nhưng hôm nay dù sao cũng là đầy tháng của Tiểu Nghị và Tiểu Lôi, Hàn Mai tắm cho hai anh em, thay quần áo mới và giày Đầu Hổ cho hai đứa. Quần áo có vẻ vừa vặn với Tiểu Nghị hơn, còn Tiểu Lôi thì hơi rộng một chút, nhưng Hàn Mai nghĩ trẻ con đều lớn rất nhanh, một hai tháng nữa là vừa vặn thôi.

Những thứ đồ này đều được gửi đến vào mấy ngày trước, khi đó Hàn Mai vẫn còn ở trong bệnh viện, Triệu Kiến Quốc nhận được liền để hết lên bàn trà, không hề mở ra xem. Sau khi về nhà, Hàn Mai nhìn thấy mới mở ra, tổng cộng có bốn bộ quần áo và bốn đôi giày, ngay cả áo nhung cho mùa đông cũng có. Hàn Mai nhìn đường may thì biết ngay tất cả đều là do mẹ Hàn tự tay làm, trong lòng cô rất cảm động.

Cùng gửi tới còn có hai hai bộ vòng tay, vòng cổ bằng bạc, mẹ Hàn vốn chỉ làm có một bộ, đang định bảo Hàn Tĩnh cầm vào trấn gửi đi thì nhận được điện báo của Triệu Kiến Quốc, nói con gái bà sinh đôi, một trai một gái, ba mẹ con đều bình an, khiến mẹ Hàn mừng rỡ, vội vàng chạy ra ngoài đồng báo tin cho cha Hàn, trên đường gặp được ai bà cũng khoe.

Hàn Tĩnh cũng vui mừng cho em gái, rạng sáng hôm sau đến tiệm bạc trên trấn đánh thêm một bộ vòng tay, vòng cổ nữa, cùng gửi đi với bộ trước đó.

Lúc Tiểu Nghị và Tiểu Lôi mới ra đời, Triệu Kiến Quốc gửi điện báo về cho bố mẹ vợ, đồng thời cũng không quên gửi thêm một bức cho Thạch Đầu, thật vất vả anh mới có thể lấy le trước mặt tiểu tử kia, làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ?

Hàn Mai thay xong quần áo cho Tiểu Nghị và Tiểu Lôi, lại lấy vòng cổ bằng bạc ra đeo cho hai anh em, vòng tay quá lớn nên cô không mang ra, cô còn nấu chút trứng gà mang đến nhà hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới.

Hàn Mai biết từ khi cô mang thai, chỉ lo chuẩn bị sữa bột, quần áo, đồ chơi cho đứa bé trong bụng mà quên mất thứ quan trọng nhất, ít nhất thì là quan trọng nhất đối với Triệu Kiến Quốc, cô quên mua giường cho trẻ con!

Cho nên, tối hôm đầu tiên về nhà, một nhà bốn người phải chen chúc trên một cái giường, cũng may là lúc đầu Triệu Kiến Quốc mua giường cỡ lớn nhất, hai đứa bé bây giờ cũng không chiếm quá nhiều không gian, cả nhà ngủ trên đó vẫn coi như rộng rãi.

Đến tối, sắc mặt của Triệu Kiến Quốc thối đến mức có thể dọa người, chỉ vì vợ anh không yên tâm để hai đứa bé ngủ ở hai bên, kiên trì để hai đứa nằm ở giữa, hại anh không thể ôm vợ ngủ. Chờ mong mấy tháng, hiện tại có vợ nằm bên cạnh, thơm ngào ngạt, nhưng anh chỉ thấy được mà không ăn được, ngay cả sờ cũng không không sờ tới.

Triệu Kiến Quốc nén một bụng oán khí, hướng Hàn Mai bày ra sắc mặt thối.

Nhưng bởi vì hôm nay ngồi xe hơn hai giờ, với lại vừa tắm cho hai con, vừa tự mình tắm rửa, lại còn nấu nhiều trứng gà như vậy nữa, Hàn Mai cảm thấy chóng hết cả mặt. Vừa nãy hai bảo bối đi tiểu, Hàn Mai còn phải lấy khăn lông ấm lau mông cho hai đứa nữa, lúc này cô thật sự là mệt mỏi, không chú ý đến sắc mặt của Triệu Kiến Quốc, tắt đèn lớn, giữ lại ngọn đèn nhỏ đầu giường liền đi ngủ.

Triệu Kiến Quốc thấy vợ không chú ý đến mình thì càng thêm buồn bực. Nhớ lại lúc chưa có con, trong mắt, trong lòng của vợ chỉ có một mình anh, từng hành động của anh cô đều sẽ để ý đến. Hiện tại thì xong rồi, anh bày tỏ bất mãn trong lòng rõ ràng như vậy mà cô cũng không nhìn thấy, trước sau khác biệt cũng quá lớn đi! Trước khi ngủ anh còn suy nghĩ, ngày mai nhất định phải mua giường trẻ con về!

Nửa đêm, Hàn Mai đang ngủ thì mơ mơ màng màng tỉnh dậy nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, đến lúc phải cho hai bảo bối nhà cô bú sữa mẹ rồi, nếu không hai đứa nó sẽ khóc, vì thế cô tựa lưng vào đầu giường, cho con trai nằm gần mình hơn bú sữa trước.

Giống như bình thường vẫn làm, Hàn Mai tiện tay mở tã lót của con trai ra, bởi vì con trai của cô có một thói quen vô cùng quái dị, chính là vừa bú sữa vừa đi tiểu, hơn nữa nói tiểu là tiểu, không hề báo trước. Cô đặc biệt cho nó đi tiểu, nhưng nó lại không tiểu được, lúc cô quấn tã lót lại thì tiểu tử kia lại tè ra một bãi, làm cô chỉ có thể nhanh chân nhanh tay dọn dẹp cho nó.

Tuyệt nhất là một lần, Hàn Mai vừa mới lau sạch mông cho con trai bảo bối xong, đem tã bẩn bỏ vào nhà tắm, lúc đang chuẩn bị đi tìm cái tã mới thay cho nó thì không biết tiểu tử này sao mà làm được, chính là lúc cô quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh con trai nhỏ của cô nằm ngửa trên giường, vểnh cao tiểu kê kê lên tiểu một vòng xung quanh mình.

Buổi tối khi Triệu Kiến Quốc về nhà, Hàn Mai mới kể chuyện này cho anh nghe, người đàn ông này còn kiêu ngạo hôn tiểu tử thối một cái, kích động nói, “ độ, về sau thằng bé trưởng thành rồi cho nó làm pháo binh hẳn là không sai!” Khiến cô giận đến không biết phải nói gì.

Có lúc do Hàn Mai ôm nó không đúng tư thế, nó đi tiểu được một nửa thì dừng lại, giữ lại một nửa, chờ tâm tình tốt lại tiểu tiếp, mặc cô ở bên cạnh “Xụyt Xụyt” kiểu gì đều vô dụng. Người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị nói, người ta bảo không tiểu là không tiểu, sao mẹ cứ bắt con phải đi như thế chứ?

Hơn một tháng qua, trải qua nhiều lần chiến đấu với con trai, Hàn Mai dần dần cũng rút ra ít kinh nghiệm. Ví dụ như trước khi cho nó bú sữa thì phải mở tã ra, bày sẵn tư thế, nghiêm chỉnh chờ đợi, để ngừa con trai của cô nhất thời tâm tình dâng cao sẽ ngửa mặt lên trời một góc bốn lăm độ, bắt đầu càn quét. Có điều hôm nay cô thực sự là quá mệt mỏi, chỉ nhớ mở tã người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị mà quên không bày sẵn tư thế, con trai mới bú được hai ngụm mà cô đã ngủ mất rồi.

Mơ hồ nghe được tiếng nước chảy, cô suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng được, nguy rồi, trong nhà chỉ có một cái giường thôi đấy!

Hàn Mai mở mắt ra nhìn, chỉ thấy con trai của cô đang vui vẻ bú sữa, một cái tay nhỏ còn nâng lên thật cao, quần áo trên người thằng bé rất sạch sẽ, trên giường cũng sạch sẽ. Chẳng lẽ là cô nằm mơ à?

Khi Hàn Mai nhìn thấy Triệu Kiến Quốc đen mặt đứng cạnh giường, trên đũng quần của anh còn rõ ràng bị ướt một mảng lớn thì sửng sốt mất hai giây, tiếp đó liền “Xì” một tiếng bật cười.

Hàn Mai vừa cười, vừa cúi đầu nhìn con trai bảo bối của mình, vui vẻ nói, “Bảo bối, con thật là lợi hại!” Nói xong còn dùng sức hôn một cái lên mặt thằng bé, Nghĩ thầm có thể ngắm bắn tốt như vậy, sau này nó muốn làm pháo bình cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

Triệu Kiến Quốc trừng mắt liếc người đang cười hả hê trên giường, buồn bực lấy quần lót sạch trong tủ ra vọt vào nhà tắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio