Quan Đạo Chi Sắc Giới

chương 12: trên giường dưới giường.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Đạo Chi Sắc Giới đọc truyện mới nhất tại .

Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch

Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương : Trên giường dưới giường.

Nguồn: Sưu tầm

Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy Trương Thiện Ảnh ở ngoài phòng khách lúng ta lúng túng nói: "Mẹ, để con treo áo giúp mẹ cho, mắt của mẹ không được tốt lắm, cứ để con treo đi!"

Sau đó lại nghe thấy giọng nói hơi lãnh đạm của mẹ Triệu Phàm, "Tiểu Ảnh, để tự mẹ đi, lúc này vẫn còn thấy rõ, chốc nữa tối thì không được nữa. Con đi ra cửa giúp ba con mang giỏ cá vào đi, ba mẹ mang tới cho con rất nhiều đồ ăn, đều không có thuốc sâu đâu, toàn là những thực phẩm xanh đó, ở chợ không mua được thế đâu..."

Tuy rằng không nhìn được tình huống bên ngoài, nhưng nghe thấy giọng nói, Vương Tư Vũ có thể đoán được, Trương Thiện Ảnh sợ mình trốn ở trong tủ quần áo, cho nên mới lo lắng là mình bị lộ, hai người bọn họ cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cho dù Triệu Phàm có chấp nhận lời giải thích của bọn họ, chỉ sợ cũng không tin tưởng là bọn họ trong sạch.

Lúc này ba Triệu Phàm đã đi vào trong phòng khách, lớn giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, ba mang đồ ăn ra ban công nhé?"

Trương Thiện Ảnh lại nói: "Ba, ba đợi chút đã, để con tới ban công cho..."

Dứt lời cô vội vàng xách giỏ cá chạy một mạch ra ban công, sau khi phát hiện ra không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Theo suy nghĩ của cô, nếu trong tủ quần áo đã không có, vậy thì Vương Tư Vũ chỉ có thể trốn ở trong phòng ngủ hoặc là ban công, bởi vì cửa phòng tắm đã mở rồi. Hiện giờ ở ban công đã không có, vậy thì chắc chắn là ở trong phòng ngủ rồi.

Sau đó là tiếng của mẹ Triệu Phàm: "Tiểu Ảnh, con sao vậy, mất hồn mất vía như thế, có chuyện gì à?"

Trương Thiện Ảnh giải thích: "Không có việc gì, chỉ là ban công hơi loạn, con lại chưa dọn dẹp được, cho nên mới phải nhón chân đi."

Mẹ Triệu Phàm liền la lên: "Lão già, ông đi giúp dọn dẹp đi, đừng để cho Tiểu Ảnh phải làm nữa."

..........

nguồn

Vương Tư Vũ nằm sấp dưới gầm giường cả buổi, sắp đau ngực muốn chết, liền nhẹ nhàng nghiêng thân mình, hướng ánh mắt ra ngoài cửa, thấy ba của Triệu Phàm đang cầm gói rau đi qua cửa. Hắn vội thừa dịp không có ai, liền lấy tay kéo cái màn giường xuống che thêm, tới khi ba Triệu Phàm quay lại hắn mới vội rút tay về.

Lúc này mọi người đều đã ngồi yên vị, ba mẹ Triệu Phàm đang ngồi ở sô pha, mà Trương Thiện Ảnh thì sau khi pha nước trà, liền ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Từ vị trí của Vương Tư Vũ có thể thấy được khuôn mặt của Trương Thiện Ảnh, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía phòng ngủ, hình như cô đã đoán ra được chỗ ẩn thân của mình rồi.

Sau khi biết Triệu Phàm không có ở nhà, mẹ của Triệu Phàm lại than phiền, nói là vất vả lắm mới tới được một chuyến, mà Triệu Phàm đứa nhỏ này thật tệ, thật sự không chọn chuẩn ngày. Ba Triệu Phàm liền khuyên bảo: "Chữa khỏi mắt đi cái đã, chuyện khác tính sau đi, về sau để bọn trẻ về thăm mình cũng được mà."

Mẹ của Triệu Phàm thì lại ngại để cho bọn trẻ phải đi qua đi lại, không nỡ, sợ hai đứa nó đi đường vất vả.

Ba người lại lao đầu vào làm việc nhà, Trương Thiện Ảnh liền mời hai người ra ngoài ăn cơm, nói: "Ba mẹ phải vất vả rồi, con mời ba mẹ ra ngoài ăn nhé, nếu không Triệu Phàm về sẽ mắng con đó."

Vương Tư Vũ thầm kêu thông minh, chỉ cần ba người ra ngoài ăn cơm, vậy là mình có thể thong dong rời đi rồi.

Nhưng tiếc nuối chính là, ba mẹ Triệu Phàm lại sống chết không chịu ra ngoài ăn, nói ở nhà làm chút đồ ăn là được rồi. Thấy Trương Thiện Ảnh cứ nhất định không chịu ở nhà ăn cơm, mẹ Triệu Phàm liền không vui đứng lên, nghiêm khắc nói: "Tiểu Ảnh, còn nhớ lúc trước khi con vừa về nhà này mẹ đã nói gì không? Sống tuyệt đối không thể tiêu tiền phung phí, phải tính toán tỉ mỉ, muốn ra ngoài ăn thì con đi đi, mẹ thì ngại tốn tiền lắm, hơn nữa, miệng mẹ cũng không ăn được nhiều nữa rồi."

Trương Thiện Ảnh đỏ mặt nói: "Mẹ, con không biết nấu cơm, Triệu Phàm đi rồi, gần như ngày nào con cũng phải ăn mì gói mà."

Ba Triệu Phàm nghe thấy vậy thì nhanh nhẹn nói: "Tiểu Ảnh con đừng lo, để ba đi làm vài món ăn. Nhà họ Triệu chúng ta, đều là đàn ông nấu cơm, phụ nữ quản tiền, truyền thống này không thể thay đổi được."

Vương Tư Vũ nằm ở dưới sàn đến khó chịu, còn không dám tùy ý xoay người, chỉ có thể cẩn thận đổi qua đổi lại hai ba cái tư thế. Hắn lớn đến vậy rồi mà còn chưa bao giờ phiền não như vậy, cái gọi là một ngày dài bằng một năm, hắn hiện giờ đã được trải nghiệm.

Chờ ba người ăn cơm xong, Trương Thiện Ảnh đã lanh lẹ dọn dẹp bàn ăn, rồi mở TV trong phòng khách, để cho hai lão an vị ở sô pha xem TV, Trương Thiện Ảnh lại vào trong phòng bếp làm mì gói, bưng bát vào trong phòng ngủ.

Mẹ Triệu Phàm lấy làm kỳ quái, liền đi theo, hỏi: "Tiểu Ảnh, vừa rồi con chưa ăn no sao, sao còn phải làm mì gói? Ăn cái này nghe nói không đủ dinh dưỡng đâu, ăn ít thôi."

Trương Thiện Ảnh vội nói mấy ngày nay không hiểu làm sao, cực kỳ thích ăn.

Mẹ Triệu Phàm nghe thấy như vậy liền mừng rỡ, thầm nghĩ không phải là có tin vui đó chứ, ngay lập tức, ánh mắt nhìn Trương Thiện Ảnh liền thay đổi rất lớn so với lúc trước, lộ ra vẻ gần gũi, bà vội vàng cười nói: "Tiểu Ảnh, con cứ ăn đi, phải ăn nhiều nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng để bị đói."

Liền xoay người quay trở về, ghé vào tai ba Triệu Phàm nói cái gì đó. Trương Thiện Ảnh dùng gót chân nhẹ nhàng mở cửa vào, sau đó dùng khuỷu tay tách một cái mở đèn phòng ngủ. Không dám nhìn, chỉ dám đưa bát xuống dưới gầm giường. Vương Tư Vũ đã sớm đói bụng đến mức kêu òng ọc, nhanh chóng nhận lấy bát, lại không dám và mạnh, chỉ có thể hút từng sợi một, lại còn không dám nhai, sợ tiếng răng phát ra, cho nên chỉ dùng đầu lưỡi đảo đảo, sau đó nuốt thẳng xuống. Đây đúng là bữa ăn vất vả nhất trên đời, cũng là bữa ăn kém mùi vị nhất.

Có điều tuy rằng miệng thì khó chịu, nhưng mà mắt thì chưa mỏi. Vương Tư Vũ vừa im lặng nuốt, vừa nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của Trương Thiện Ảnh. Trước kia hắn thực không chú ý tới, Trương Thiện Ảnh vóc dáng cao như vậy, mà chân lại cũng đẹp đến vậy, quả thực khiến cho người ta phải xúc động. Có điều xúc động thì xúc động, đều đã nói ăn no thì ấm bụng, trước khi ăn no bụng, cái gì cũng không muốn làm.

Trương Thiện Ảnh vẫn đứng ở cạnh cửa canh chừng, tâm tình hồi hộp đến cực điểm, mãi cho tới khi Vương Tư Vũ ăn xong mỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không dám ở lâu trong phòng, liền vội vàng bưng bát không ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Vương Tư Vũ chỉ mới ăn lửng dạ, trong bụng vẫn còn hơi trống. Đang khó chịu, Trương Thiện Ảnh lại đã từ ngoài đi vào, sau khi đóng cửa, liền đưa vài nắm cơm xuống phía dưới màn giường. Vương Tư Vũ vui mừng quá đỗi, nhận lấy nắm cơm liền tặc lưỡi, thầm nghĩ bà chị dâu này thật là biết chăm sóc nha.

Đang lúc ăn ngon trớn, mẹ Triệu Phàm lại đột nhiên mở cửa đi vào, cầm một bức tranh, nói: "Tiểu Ảnh, con treo bức tranh này lên tường đi, đây là bức "Quan Âm tống tử đồ", treo lên một năm là sẽ sinh được một đứa con trai béo mập đó."

Trương Thiện Ảnh vội vàng nhận lấy bức tranh, rồi đặt đại bức tranh ở tủ đầu giường, xấu hổ nói: "Chờ Triệu Phàm về rồi bọn con sẽ cùng treo, như vậy thành tâm hơn, Quan Âm càng vui thì hiệu quả càng tốt mà."

Mẹ Triệu Phàm nghĩ thấy cũng phải, lại nói: "Tiểu Ảnh, phòng của con bừa bộn quá, để mẹ giúp con dọn dẹp một chút." Liền ngồi xổm xuống lấy khăn lau xung quanh, khiến cho Vương Tư Vũ sợ đến nổi da gà, sợ bà nhìn thấy mình, càng sợ bà xốc màn lên, như vậy thật không biết trốn ở đâu nữa.

Trương Thiện Ảnh vội vàng giằng lấy khăn lau, nói: "Mẹ, sao lại để ẹ phải làm việc chứ, mẹ cứ đi xem TV đi, chút việc vặt này con làm được."

Ai ngờ bà lại vô cùng quật cường, mấy lần đều đẩy tay của Trương Thiện Ảnh, bảo con hiện giờ không được làm việc, con phải nghỉ ngơi cho tốt vào, mẹ sắp chuẩn bị được ôm cháu rồi, con còn đang mang thai nữa đó. Trương Thiện Ảnh nghe mà không hiểu gì cả, nhưng lại không thể chậm trễ, cô liền ngồi luôn dưới sàn, dùng thân thể che đi một nửa thân mình của Vương Tư Vũ, mà tay và chân luôn cử động. Khi khăn của mẹ Triệu Phàm lau tới đâu, cô liền khua tay múa chân loạn xị tới đó. Vương Tư Vũ cũng theo phương hướng của cô, lúc thì duỗi chân, lúc thì dang tay. Mẹ Triệu Phàm thấy khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Ảnh, con đang làm gì vậy?"

Trương Thiện Ảnh vội nói con đang tập yoga, khiến cho ba của Triệu Phàm đang ở đại sảnh cũng nói chêm vào: "Tập Yoga là tốt, tập Yoga là tốt."

Mẹ Triệu Phàm sắp chuẩn bị lau tới chỗ màn giường, Trương Thiện Ảnh cùng Vương Tư Vũ đều hoảng sợ tới cực điểm, lúc này đột nhiên Trương Thiện Ảnh phát ra một tiếng hét "A" chói tai, khiến ẹ Triệu Phàm giật mình, vội đứng lên nói: "Tiểu Ảnh, sao đột nhiên lại hét to lên vậy?"

Trương Thiện Ảnh vội vàng đoạt lấy khăn lau, nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, mấy hôm trước con vừa đi kiểm tra, bác sĩ bảo là con không mang thai đâu."

Mẹ Triệu Phàm vừa nghe thấy vậy liền trầm mặt, Hừ một tiếng bước ra ngoài.

Vương Tư Vũ tới lúc này tim vẫn còn đập bình bịch, vừa rồi mẹ của Triệu Phàm chỉ cách hắn có một tấc, nếu như bà xốc màn giường lên, vậy thì Vương Tư Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng mà thôi.

Trương Thiến Ảnh không dám ở trong phòng ngủ quá lâu, liền vội vàng tắt đèn đi, sau đó lại hơi lo lắng, liền nhón chân lên giường gỡ luôn cả hai cái bóng đèn xuống, đề phòng mẹ Triệu Phàm lại vào quấy rối. Chỉ cần bên trong phòng tối om om thì bà chắc chắn là không nhìn thấy gì rồi, mà bố chồng thì thường không vào phòng con dâu, nghĩ vậy, cô hơi thả lỏng, liền đẩy cửa ra ngoài. Để tránh cho hai lão hoài nghi, cô còn mở rộng cửa luôn.

Ba của Triệu Phàm cực kỳ nghiện xem TV, chỉ ngồi một chỗ xem, Trương Thiện Ảnh thì ngồi một góc, mà mẹ Triệu Phàm cũng chỉ ngồi trên sô pha không hé răng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Trương Thiện Ảnh có nói chuyện bà cũng không phản ứng, Trương Thiện Ảnh cảm thấy chán, liền lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Cô trải qua nhiều lần kinh hãi, trên người chảy rất nhiều mồ hồi, liền cởi y phục tắm rửa, cũng không dám tắm lâu, chỉ sợ bên ngoài xảy ra tình huống gì bất thường, chỉ hơn mười phút đã lau khô thân mình, mặc áo ngủ rồi đi ra ngoài.

Ngồi đến mười một giờ đêm, Trương Thiện Ảnh bất giác ngáp một cái, ba Triệu Phàm lúc này mới lưu luyến cùng bạn già đi vào buồng ngủ khác. Trương Thiện Ảnh thấy đèn phòng đã tắt, lúc này mới yên lòng, lén lút tắt điện phòng khách, lần mò quay về phòng ngủ của mình.

Trở về phòng, Trương Thiện Ảnh vội vàng mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ áo ngủ của Triệu Phàm, đặt chìa khóa nhà Vương Tư Vũ cẩn thận vào trong túi áo, rồi nhét xuống dưới giường. Vương Tư Vũ nhanh chóng mặc quần áo vào, nhưng vẫn chưa dám ra, đợi thêm nửa giờ nữa, lúc này mới cẩn thận từ mặt đất chui lên, xương sống thắt lưng đau nhức, toàn thân trên dưới không có chỗ nào thoải mái nữa.

Hai người lặng lẽ tới cửa, nhẹ nhàng lắng nghe, Trương Thiện Ảnh liền gật đầu với Vương Tư Vũ, Vương Tư Vũ vừa mới đẩy cửa ra, chợt nghe thấy phòng bên kia truyền tới tiếng ho khan, sau đó là cạch một tiếng, mẹ Triệu Phàm giống như là mộng du quờ quờ hai tay đi sang phía này. Hắn sợ tới mức vội vàng lui về, lần này có đánh chết hắn cũng không chui xuống dưới sàn, liền lấy gan chui thẳng lên giường. Trương Thiện Ảnh cũng chỉ đành ngồi lại lên giường, Vương Tư Vũ liền dán vào phía sau, hay tay ôm chặt lấy bụng cô, hai chân cũng kẹp lấy đùi cô, hai người liền nằm với nhau giống như vợ chồng vậy. Trương Thiện Ảnh nhẹ nhàng kéo chân ra phía sau, che kín Vương Tư Vũ ở trong chăn, tối đen kín mít.

Ngửi mùi hương cơ thể mê người, ôm giai nhân mềm mại, Vương Tư Vũ cảm thấy mọi đau khổ phải trải qua cả tối đều đáng giá, còn vượt quá giá trị!

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đẩy ra, mẹ Triệu Phàm bước vào, tiện tay đóng kín cửa, thấp giọng nói: "Tiểu Ảnh à, mẹ không ngủ được, con và mẹ nói chuyện một chút nhé."

Vương Tư Vũ tức muốn chết, nói trong lòng bà lão đừng có quấy rối nữa, nếu không cho tôi ra ngoài, hôm nay tôi sẽ không thèm đi luôn, trực tiếp luôn đứa con dâu đáng yêu này của bà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio