Quan Đạo Chi Sắc Giới

chương 41: triết lý tình yêu.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Đạo Chi Sắc Giới

Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch

Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương : Triết lý Tình Yêu.

Nhóm Dịch : Huntercd

Nguồn: Sưu tầm

Sáng sớm thức dậy làm vệ sinh cá nhân xong, Vương Tư Vũ đứng trước gương soi hết nửa ngày trời, thấy mắt mình vẫn còn đỏ hoe. Đêm qua hắn nằm trên giường Trần trọc đến khuya không ngủ được, bèn ngồi dậy xem ti vi, may mà đài truyền hình tỉnh Hoa Tây đang phát lại một bộ phim kiếm hiệp xa xưa do Hong Kong sản xuất, vai nam chính nữ chính đều xấu ma chê quỷ hờn, trong phim cũng chả có tình tiết gì hấp dẫn, dù sao chỉ là đánh giết nhau loạn xà ngầu, Vương Tư Vũ định dùng bộ phim làm thuốc ngủ, thế là hắn mở to mắt tiếp tục xem.

Nào ngờ từ một bộ phim chán như con gián, đoạn cuối đột nhiên chuyển tông cái rẹt, khi vai nam chính vì bảo vệ cho người yêu của mình cùng chết chung với kẻ địch, cái cô diễn viên béo ú như cái lu đột nhiên ngửa cổ lên trời hét to một câu làm Vương Tư Vũ giật mình tỉnh ngủ luôn: “Từ nay về sau, không còn một chàng trai nào có thể bầu bạn bên ta nữa rồi, thế gian này có khác nào địa ngục cơ chứ!

Hét xong, cô nàng bèn nhảy xuống vực thẳm tự sát, trước màn kết thúc phim cảm động như thế, Vương Tư Vũ chảy nước mắt ràn rụa, đến lúc ấy hắn mới biết mình bị mắc lừa, tên đạo diễn đúng là hạng cầm thú, treo đầu dê bán thịt chó, một bộ phim kiếm hiệp chán ngắt đột nhiên đến cuối phim lại bị biến thành câu chuyện tình lâm ly bi đát.

Phun keo vuốt tóc lên đầu chải chuốt mái tóc cho thẳng thớm, Vương Tư Vũ vẫn còn ngáp lên ngáp xuống, đầu óc hắn cứ lởn vởn câu nói cảm động của cô diễn viên ấy, hắn cảm thấy tình yêu nên giống như trong phim, ít ra có thể khiến người xem rơi lệ, còn tình yêu ngoài đời thực đa số đều làm người ta rớt nước mắt ngược vào trong. Nhưng rốt cuộc tình yêu là gì? Đến nay Vương Tư Vũ vẫn chưa thấu hiểu, nếu xét theo quan niệm duy vật thì tình yêu liên quan đến hoocmon sinh lý tiết ra từ tuyến thượng thận, không có người đàn ông nào yêu chết mê chết mệt một cô gái mà anh ta chả muốn ấy tí nào, thế nên Vương Tư Vũ đưa ra kết luận, cô gái nào có thể làm cái ấy của mình cứng lên nhanh chóng thì đa phần đều xứng đáng để yêu.

Khóa cửa phòng lại, xách túi đi xuống lầu, gọi xe đến thẳng khu nhà của Phương Như Hải, sau khi xuống xe đến chốt bảo vệ đăng kí, đi xuyên qua khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ, hít thở không khí trong lành, Vương Tư Vũ cảm thấy tinh thần phấn chấn, bước vào thang máy leo lên tầng trên, Vương Tư Vũ nhếch mép cười vui vẻ.

Gõ cửa xong đứng đợi giây lát, vị sư mẫu xinh đẹp Trần Tuyết Oanh cười tủm tỉm ra mở cửa, ngoài trời rất lạnh nhưng trong nhà lại nóng bức, Trần Tuyết Oanh chỉ mặc một chiếc áo ngủ ren thêu hoa hồng, vải áo bóng mượt phất phơ theo từng bước chân của cô y như làn sóng nhấp nhô ngoài biển khơi mênh mông.

Ánh mắt Vương Tư Vũ dừng lại trên hai hòn đảo nổi bật giữa mặt biển, trái tim trở nên rạo rực, cổ họng khô khốc, gần đây đọc tạp chí khiêu dâm hơi nhiều nên bát mạch kỳ kinh toàn thân đều được đả thông, tốc độ máu nóng dồn vào chỗ ấy nhanh hơn gấp bội. Vương Tư Vũ bối rối chào sư mẫu một tiếng, tiếp đến dùng chiếc túi xách che ngay phía trước, khom lưng xuống hành đại lễ, vì động tác diễn ra kịp thời, thêm vào che đúng chỗ cần che nên Trần Tuyết Oanh không phát hiện phản ứng sinh lý của hắn, cô không hề nhận ra vị trưởng phòng nho nhã lịch thiệp này vừa mới cách một lớp vải quần giương cờ hành lễ với cô.

Trần Tuyết Oanh tươi cười hớn hở dẫn hắn vào nhà, Vương Tư Vũ tháo giầy ra, sau khi ngồi vào ghế sofa dùng mắt lia khắp nhà cố hết sức phân tán sự tập trung, một lúc sau nhịp tim hắn mới trở lại bình thường, bên dưới cũng không còn căng cứng nữa.

“Tiểu Vũ, cứ xem như ở nhà mình là được! Đừng quá khách sáo!” Trần Tuyết Oanh rót cho hắn một tách trà nóng, ngồi xuống ngay đối diện.

“Dạ! Không khách sáo, không khách sáo đâu ạ!” Vương Tư Vũ lầm bầm trong miệng, bên dưới lại rục rịch ngóc đầu dậy, hắn mắng nhiếc thầm trong bụng cái đồ vô tích sự đó: “Mày làm ơn giữ ý tứ chút đi! Muốn làm tao mất mặt hả?”

Thời gian trôi qua trong lặng lẽ, Vương Tư Vũ thở phào một hơi, hỏi: “Sư mẫu, Tiểu Tinh đâu?”

Trần Tuyết Oanh dẫn Vương Tư Vũ bước rón rén đến trước cửa phòng Phương Tinh, đây cửa ra một khe hở, hai người nhìn qua khe cửa, thấy trên giường Phương Tinh bày tung tóe sách giáo khoa, ôm một chiếc laptop trong lòng, gục đầu lên giường ngủ say như bé mèo con.

Vương Tư Vũ biết con bé Phương Tinh vì muốn hoàn thành thỏa thuận với hắn nên bắt đầu cố gắng học hành, hắn không biết thỏa thuận với cô bé như vậy là đúng hay sai, nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của Phương Tinh, Vương Tư Vũ cảm thấy áy náy trong lòng.

Trần Tuyết Oanh khép nhẹ cánh cửa, hai người lại bước nhẹ nhàng quay lại phòng khách, Trần Tuyết Oanh cầm lược lên vừa chải tóc vừa kể: “Từ khi Tiểu Tinh từ chỗ cậu trở về cứ như biến thành một người khác vậy, mỗi ngày đều học tới hai ba giờ sáng mới chịu ngủ, sáng bảy tám giờ đã thức dậy ôn tập tiếp, nó mới ngủ thiếp đi được một lúc thôi. Ba Tiểu Tinh vừa mừng vừa xót con, lo cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hường đến sức khỏe con bé. Tiểu Vũ, cậu có thể nói cho tôi biết khi ở Thanh Châu đã xảy ra chuyện gì không?”

Vương Tư Vũ cầm lấy tách trà xoay xoay, toan tính xem có nên nói ra thỏa thuận của mình với Phương Tinh không? Ngộ nhỡ mai này xảy ra hiểu lầm gì thì rắc rối to, thành thật khai báo trước tốt hơn. Nghĩ thế, hắn bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện với Trần Tuyết Oanh.

Trần Tuyết Oanh lắng nghe chăm chú, chốc chốc lại bụm miệng cười. Vương Tư Vũ không dám nhìn thẳng vào Trần Tuyết Oanh, hắn cúi đầu nhìn xuống nền nhà, đem cách suy nghĩ của mình trình bày rõ mồn một, nói cố gắng hướng Phương Tinh vào con đường học vấn, chỉ cần Tiểu Tinh vào được trường đại học danh tiếng, từ từ sẽ quên ngay vụ thỏa thuận với hắn thôi.

Trần Tuyết Oanh nghe xong gật gù nói: “Tiểu Vũ, tôi tán thành cách làm của cậu, tin chắc ba Tiểu Tinh cũng sẽ đồng ý cách làm này. Cậu ngồi chơi một lát đi! Tôi sẽ gọi điện cho Như Hải thông báo cậu đến thăm, bảo ông ấy về sớm!”

Vương Tư Vũ thấy Trần Tuyết Oanh đi vào phòng ngủ, bèn trốn ngay vào phòng sách không dám ra ngoài nữa, sau cái đêm Trương Thiện Ảnh vào nhầm phòng giúp hắn nếm trải mùi đời, sức đề kháng trước mỹ nữ cùa hắn suy giảm nghiêm trọng, một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như Trần Tuyết Oanh, dù cô đứng yên không làm gì cũng có thể khiến hắn u mê đầu óc, nếu nhất thời không kiềm chế nổi làm bừa thì hậu quả khôn lường, xem ra đối với hạng mỹ nữ siêu cấp này hãy cố tránh xa một chút thì tốt hơn.

Vương Tư Vũ ngồi trong phòng sách lật vài cuốn sách ra đọc, được một lúc cảm thấy uể oải, bèn ngồi vào bàn bật máy tính lên chơi, chơi một hơi hơn tiếng đồng hồ, cánh cửa bị đẩy ra, Phương Tinh ngái ngủ đi vào, vừa nhìn thấy hắn liền ré lên kinh ngạc, vui mừng reo hò: “Anh Tiểu Vũ, tại sao anh lại đến đây?”

“Anh lên tỉnh làm chút việc, tiện thể ghé qua thăm em luôn, nghe nói gần đây em cố gắng học hành lắm đúng không? Nhưng em cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy, đừng học nhiều quá mà ngã bệnh!” Vương Tư Vũ đặt con chuột xuống, mỉm cười nói.

Phương Tinh cười khanh khách hỏi: “Anh đến Ngọc Châu từ hôm qua đúng không?”

“Sao em biết hay vậy?” Vương Tư Vũ ngơ ngác không hiểu.

Phương Tinh cắn chặt môi không biết cách trả lời, hồi lâu sau mới bước tới ôm chầm lấy cổ Vương Tư Vũ, ghé tai hắn nói khẽ: “Em đoán đấy!” Tiếp đến cô bé hôn một cái vào má hắn. Vương Tư Vũ thót tim sợ hãi. định đứng dậy trốn tránh, nhưng nghĩ tới cơn si tình của Phương Tinh, hắn không nỡ làm vậy nên đành mặc kệ cô bé nũng nịu.

“Trời ơi! Anh đang chơi game gì thế này?” Ánh mắt Phương Tinh lia vào màn hình máy tính, hậm hực quát lên: “Anh đó! Đồ đáng ghét!”

Vương Tư Vũ giật mình bừng tỉnh, cửa sổ game cởi đồ mỹ nhân chưa được đóng lại, hắn vội hấp tấp tắt trang game đi, gãi đầu gãi tai lắp liếm: “Mấy cửa sổ game này cứ tự ý bật lên, mấy nhà mạng bây giờ làm ăn kỳ cục quá!”

Phương Tinh che miệng cười khanh khách, lắc đầu vặn vẹo: “Máy tính này có cài phần mềm ngăn chặn trang web tự bật lên mà!”

“Vậy sao? Thế thì lạ nhỉ?” Vương Tư Vũ làm bộ ngây thơ vô số tội, xòe tay ra nói: “Chắc phần mềm bị lỗi rồi! Anh cũng không hiểu nữa.”

Phương Tinh ghé tai hắn nói nhỏ: “Anh Tiểu Vũ, em chọc anh tí cho vui đấy! Thật ra chơi game cũng không có gì to tát, chỉ cần trong tim anh nhớ tới em là em vui rồi!”

Vương Tư Vũ ho khụ khụ vài tiếng, đẩy cô bé ra, nhắc nhở: “Đừng để sư mẫu nhìn thấy!”

Phương Tinh làm mặt giận, bướng bĩnh nói: “Nhìn thấy thì nhìn thấy, bây giờ em đâu phải là con nít, chuyện tình cảm của em do em tự làm chủ, nếu họ dám ngăn cản thì em bỏ nhà đi!”

Vương Tư Vũ lắc đầu bó tay với con bé tiểu thư này, đành dọa: “Em mà còn hư như thế thì không ai dám lấy em đâu!”

Phương Tinh cười khanh khách, nói: “Hối hận rồi à? Muộn rồi, suốt đời này em đi theo anh chắc rồi đó!”

Vương Tư Vũ chỉ mỉm cười không nói tiếp, nhủ thầm: “Đợi khi em lớn thêm chút nữa, vào đại học gặp nhiều anh chàng đẹp trai thì tự nhiên cách suy nghĩ sẽ khác đi thôi, trái tim thiếu nữ khi yêu luôn suy nghĩ đơn giản ngây thơ”. Vương Tư Vũ để mặc Phương Tinh dựa vào người, hai người huyên thuyên tán dóc một lúc, Phương Tinh cảm thấy rất vui, chốc chốc lại cười ha hả khoái chí.

Bên ngoài phòng khách Trần Tuyết Oanh nghe tiếng cười của Phương Tinh cũng cảm thấy vui lây, cô đã gọi điện cho Phương Như Hải, chứng thực suy đoán của hai vợ chồng là đúng, chỉ có điều cả hai đều cho rằng đó là việc tốt, ít ra có thể khuyến khích Phương Tinh cố gắng học hành, vừa rồi Phương Như Hải còn nói qua điện thoại: “Nếu sau này Tiểu Vũ trở thành con rể của tôi cũng hay đấy, tôi thấy con người cậu ta không tệ, xứng đáng để Tiểu Tinh giao phó hạnh phúc trọn đời, hơn nữa cha mẹ Tiểu Vũ đều đã qua đời, sau khi chúng lấy nhau sẽ vào ở nhà ta luôn, thế là tôi khỏi phải rời xa đứa con gái cưng rồi.”

Vương Tư Vũ và Phương Tinh ngồi nói chuyện trong phòng sách một lúc, hai người lại vào phòng Phương Tinh, Vương Tư Vũ ôn tập bài vở giúp cô hơn tiếng đồng hồ, Phương Tinh chăm chú lắng nghe, nghiêm túc ghi chép, gặp chỗ nào không hiểu thì mở to đôi mắt long lanh cười hi hí tinh nghịch. Vương Tư Vũ kiên nhẫn giảng giải tận tình cho đến khi cô bé hiểu bài mới thôi.

Phương Như Hải về nhà khi trời đã tối mịt, sau khi vào nhà cứ luôn miệng oán trách ban tuyên truyền tỉnh ủy sắp xếp bậy bạ, đem mấy hoạt động lớn xếp hết vào cuối năm, làm cho đài truyền hình bây giờ thiếu thốn nhân lực, còn ông thì bận tối mắt tối mũi.

Trong lúc ăn cơm, Phương Như Hải thấy Phương Tinh liên tục gắp thức ăn vào chén Vương Tư Vũ, ông đưa mắt nhìn vợ cười tủm tỉm, tự mình gắp một miếng thịt vào chén, than thở: “Sinh con gái đúng là sớm muộn gì cũng thuộc về người ta, anh Tiểu Vũ đến nhà là quên mất bố luôn rồi.”

Phương Tinh đỏ mặt gắp một cái đùi gà nhét vào miệng Phương Như Hải, thẹn thùng nói: “Ba nói gì thế? Đáng ghét quá đi!”

Trần Tuyết Oanh ngồi bên cạnh cứ thử thăm dò chuyện nhà của Vương Tư Vũ, hỏi hắn có bạn gái chưa, sau này định tìm mẫu con gái nào để tiến tới hôn nhân, chỉ thiếu điều hỏi thẳng: “Làm con rể nhà họ Phương có chịu không?” Phương Tinh cúi mặt ăn lia lịa, trái tim đập mạnh liên hồi, khuôn mặt nóng rang, cuối cùng ngồi không yên vị nữa, gắp thức ăn bỏ vào chén rồi chạy vào phòng đóng cửa ăn một mình, nhưng cô bé chả còn tâm trí nào ăn cơm, sau khi vào phòng lại núp sau cánh cửa dỏng tai lắng nghe mọi người nói chuyện bên ngoài.

Đợi khi Vương Tư Vũ kể xong chuyện nhà của hắn, Phương Như Hải bèn đặt đũa xuống, thở dài một tiếng, nói: “Mẹ của Tiểu Tinh mất sớm, tôi thật không nỡ để nó rời xa tôi, nếu chồng nó sau này chịu dọn vào ở chung thì tốt quá!”

Trần Tuyết Oanh cười phá lên, giả đò trách chồng: “Con nó còn nhỏ mà ông đã nôn nóng nói tới chuyện hôn nhân đại sự rồi! Thế nào? Muốn bồng cháu ngoại hả?”

Phương Như Hải cười ha ha không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tư Vũ, hồi lâu sau mới nói: “Nếu ai lấy con bé Tiểu Tinh nhà tôi, tất cả sản nghiệp của Phương Như Hải này sẽ để lại cho cậu ta.”

Vương Tư Vũ nghe hai vợ chồng Phương Như Hải hùa nhau nói nãy giờ rõ ràng là có ẩn ý, nhưng hắn không dám nhảy vào mớ rắc rối ấy, đành đặt chén xuống nói vào đề tài khác: “Thầy Phương, Chu thư ký trưởng muốn gặp mặt Phương phó ban, thầy thấy khi nào tiện sắp xếp ạ?”

Phương Tinh núp sau cánh cửa phòng nghe bố mình nói tới chỗ gay cấn, cứ nghĩ Vương Tư Vũ sẽ nhân cơ hội tỏ thái độ, nào ngờ hắn đột nhiên chuyển sang chuyện khác, cô bé giận dỗi ngồi lên giường, đấm mạnh vào con gấu bông tội nghiệp để trút giận.

Phương Như Hải vuốt cằm nói: “Con người Chu Tùng Lâm làm việc gì cũng quá cẩn thận, ông ta không chịu liên lạc trực tiếp với tôi nên để cậu ra mặt thay, rõ ràng Chu Tùng Lâm chỉ muốn đi ké chuyến đò, không muốn tiếp xúc quá thân cận với nhà họ Phương chúng tôi.”

Vương Tư Vũ gật đầu xác nhận: “Chu thư ký trưởng giữ chức vụ này cũng lâu lắm rồi, tất nhiên muốn tiến thêm một bước nữa.”

Trần Tuyết Oanh rót trà cho hai người xong, bắt đầu thu dọn chén đĩa, Vương Tư Vũ đi theo Phương Như Hải ngồi vào ghế sofa, Phương Như Hải cầm tách trà lên môi hớp một ngụm, lắc đầu nói tiếp: “Cũng không thể nói là tiến thêm một bước, vì dù sao cũng đứng dưới Trương Dương, chức vụ của ông ta đặc thù, ngã vào bên nào thì bên ấy sẽ lợi thế, nhưng Chu Tùng Lâm lại không muốn tham gia các cuộc phân tranh giữa các phe phái, lão Chu này nói trắng ra là muốn trai cò cắn nhau, mình làm ngư ông đứng ngoài hưởng lợi.”

Vương Tư Vũ cảm thấy nên nói tốt vài lời giúp Chu Tùng Lâm, bèn lên tiếng: “Chu thư ký trưởng làm việc rất có hiệu quả, đối với tôi cũng không tệ, mong thầy Phương giúp đỡ lần này!”

Phương Như Hải gật đầu đồng ý, vỗ nhẹ vào vai Vương Tư Vũ, dịu giọng nói: “Tiểu Vũ, nếu con bé Tiểu Tinh lần này có thể thi đậu vào trường đại học danh tiếng, hoàn thành tâm nguyện của mẹ nó lúc sinh thời, thì tôi phải cảm tạ cậu mới được!”

Vương Tư Vũ xua tay lia lịa, khách sáo từ chối: “Thầy Phương quá lời rồi! Tôi đâu có giúp được gì nhiều.”

Trần Tuyết Oanh bưng cái khay đựng táo đã gọt sẵn qua đưa cho Phương Như Hải và Vương Tư Vũ mỗi người một miếng, nhìn vào bàn tay trắng nõn của Trần Tuyết Oanh, Vương Tư Vũ rạo rực trong lòng, vừa mới cầm miếng táo bỏ vào miệng, đột nhiên thấy Phương Tinh đỏ mặt chạy từ trong phòng ra, đến trước Phương Như Hải hét lớn: “Ba, con chỉ thích anh Tiểu Vũ thôi, suốt đời này con chỉ chịu lấy một mình anh ấy, nếu anh Tiểu Vũ không chịu thì con không muốn sống nữa, ba làm gì thì làm đi!”

nguồn

Ặc! Nửa miếng táo vừa mới nuốt vào nghẹn lại nơi cổ họng, Vương Tư Vũ lòi cả mắt ra ngoài, phen này có mọc thêm đôi cánh cũng khó thoát tai kiếp đây!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio