Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương : Đến Thanh Dương nhậm chức
Nhóm Dịch : Huntercd (.
Nguồn: Sưu tầm
Tháng là tháng tràn đầy hy vọng, ánh nắng chói chang, sắc xuân mơn mởn, từng đàn chim tung cánh trên cao, khắp nơi lan tỏa một luồng sức sống...
Hừm! Rất nhiều cuốn sách đều viết như thế, nhưng khi Vương Tư Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát hết nửa ngày trời, ngoại trừ nhìn thấy cỏ dại trải dài một màu vàng úa ra chẳng thấy có tí sức sống nào cả, ngay cả một con chuột nhắt cũng không thấy, ánh nắng thì cứ gay gắt treo trên không trung, vài đóa mây lơ lửng bị ngọn gió thổi tan.
Thế giới bên ngoài tuy chán ngắt nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng lâng lâng háo hức của Vương Tư Vũ, ngay giây phút này hắn đang mang hoài bão to lớn, dời non lấp biển.
Loáng một cái là mình sắp làm phó huyện trưởng, chắc chắn là oai phong hơn chức trưởng phòng tổng hợp ở văn phòng ủy ban rồi, nếu ở đây làm ngon lành thoải mái thì thôi không chịu quay về nữa, cứ nán lại huyện Thanh Dương, nhỡ khi một ngày vận may ập xuống, tìm được chức bí thư huyện ủy thế thì càng thêm oai phong, dù hắt hơi một cái cũng có người nhiệt liệt vỗ tay, còn cưa gái khỏi phải nói, anh đây đại diện cho vạn nhân dân toàn huyện cưa cẩm cô em. Em yêu, hãy chiều anh đi! Ha ha, vừa nghĩ tới là sướng đê mê rồi.
Tâm trạng của Vương Tư Vũ cứ nhấp nhỏm theo chiếc xe con lăn bánh trên mặt đường, bỏ ngoài tai tiếng oán hận của tài xế khi đi vào con đường xấu để mơ tưởng về tương lai tươi sáng.
Đường cao tốc nối liền huyện Thanh Dương với thành phố Thanh Châu còn đang trong giai đoạn xây dựng, chắc phải đến cuối tháng mới hoàn thành, vì thế chiếc xe chở Vương Tư Vũ đi nhậm chức đang đi đường núi heo hút, Vương Tư Vũ tinh thần sảng khoái nên suốt dọc đường chả có gì oán trách, nhưng vị phó ban của ban tổ chức thành ủy Lý Quang Huy ngồi bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch, hai môi mím chặt, ruột gan cồn cào, sợ mở miệng ra là lập tức nôn mửa, thật ra Lý Quang Huy rất muốn nói chuyện với Vương Tư Vũ, bằng không hắn cũng không ngồi hàng ghế sau với Vương Tư Vũ rồi, đây là cơ hội tốt để kết giao bằng hữu, Lý Quang Huy sớm biết vị trưởng phòng trẻ tuổi này rất được Chu Tùng Lâm xem trọng.
Vương Tư Vũ cũng rất muốn nói chuyện với Lý phó ban, Lý Quang Huy tuy không phải là phó ban thường vụ của ban tổ chức thành ủy nhưng rất được Bành trưởng ban thường thức, lời nói của hắn ta rất có trọng lượng trong ban tổ chức, theo như Chu Tùng Lâm tiết lộ, không bao lâu nữa thôi Lý Quang Huy rất có thể sẽ được bổ nhiệm đến huyện Thanh Sơn làm bí thư huyện ủy.
“Vào ban tổ chức hàng năm tiến bước, vào ban tuyên truyền hàng năm xướt mướt.” Vương Tư Vũ cảm thấy câu nhận xét trên rất đúng, khoan hãy nói đến ban tổ chức quản lý việc thăng chức giáng chức, bổ nhiệm điều chuyển công tác các cán bộ, có ưu thế biết trước mọi sự, điều quan trọng hơn là số cán bộ xuất thân từ ban tổ chức đa phần đều nghiêm túc chấp hành quy tắc của Đảng và nhà nước, ngược lại ban tuyên truyền thì khác xa, cán bộ tuyên truyền chỉ xách dép chạy theo các cấp lãnh đạo, nếu lãnh đạo khoác lác báo cáo thành tích tốt hơn phần thì họ dám lộn trên không thêm vòng, kết quả luôn luôn là lãnh đạo bị ê mặt, mọi trừng phạt tất nhiên đều trút xuống đầu ban tuyên truyền.
Ngồi ở trong xe, Vương Tư Vũ mấy lần muốn tìm đề tài gì đó nói chuyện giết thời gian với Lý Quang Huy, nhưng thấy sắc mặt người ta khổ sở như thế cũng không đành lòng quấy rầy, khi chiếc xe cán trúng một hố voi giữa đường, Vương Tư Vũ thấy Lý Quang Huy đột nhiên dùng hai tay bụm chặt miệng, vội hốt hoảng hét lớn: “Tài xế, mau dừng xe!”
Tài xế đạp thắng cái két, bánh xe lê lết trên mặt đường, trượt thẳng tới phía trước rồi chui tọt vào cái hố sâu. Lý Quang Huy mất thăng bằng nghiêng người va một cú mạnh vào Vương Tư Vũ làm hắn đập đầu vào cửa kính, cửa kính không vỡ, chỉ có đầu Vương Tư Vũ là bị u một cục, tài xe hốt hoảng quay đầu lại, thấy Vương Tư Vũ xoa xoa đầu đau đớn, đành mếu máo giải thích: “Đường xấu quá! Toàn hố gà hố voi.”
Vương Tư Vũ không có thời gian trách mắng tài xế, vội đẩy cửa xe nhảy xuống, tiện tay tóm lấy một cái túi nylon, dìu Lý Quang Huy xuống xe, nhét cái túi vào tay hắn. Lý Quang Huy khom xuống nôn ọe vào túi nylon, Vương Tư Vũ nhìn thấy mớ bầy hầy ấy cũng cồn cào một gan, gấp rút quay mặt đi nơi khác.
Nôn gần hết phút, Lý Quang Huy mới đứng thẳng người lên, đến bên xe xem xét, lắc đầu chán ngán nói: “Không thoát ra được rồi, phải có xe lớn dùng dây kéo nó lên mới được.”
Vương Tư Vũ bồn chồn trong lòng, mới ngày đầu nhậm chức mà đã lọt hố, xem ra đó là điềm chẳng lành đây! Có câu vui quá hóa buồn, chắc vừa rồi mình ảo tưởng về tương lai quá nên ông trời mới có ý nhắc nhở.
Vương Tư Vũ lấy ra một gói thuốc, đưa qua cho Lý Quang Huy một điếu, hai người đứng bên đường chờ hồi lâu cũng không thấy có chiếc xe nào đi ngang, thế là vừa hút thuốc vừa tán dóc với nhau, bỏ lại một mình tài xế ngồi trên xe cố thử hết cách giãi thoát chiếc xe khỏi hố.
Gói thuốc Vương Tư Vũ cầm trên tay hiệu Đại Trung Hoa, là loại thuốc đắt tiền hắn lấy từ chỗ Chu Tùng Lâm, đêm qua hắn đến nhà ông lấy danh nghĩa từ biệt, khi đến có đem theo cân quýt và cân đào, thế mà đổi lấy cây thuốc Đại Trung Hoa và hộp trà Bích La Xuân của Chu Tùng Lâm, lúc ra về còn tiện tay cuỗm luôn một bình rượu Mao Đài đã cất giữ năm, chỉ riêng bình rượu thôi đã trị giá tệ, với lại ngoài chợ không có bán nữa chứ! Làm cho Chu Tùng Lâm ngày thường luôn tỏ ra điềm tĩnh cũng phải tức tối đứng ngoài cửa giậm chân mắng nhiếc: “Cậu là thổ phỉ đó hả? Nói là đến từ biệt, thật ra là đến ăn cướp thì đúng hơn!”
“Tất nhiên phải lấy của ông vài thứ tốt để bù đắp chút đỉnh rồi, ông quăng tôi vào cái huyện nghèo nhất tỉnh có tiếng đó cơ mà, tôi ngu mới không trả đũa, tưởng tôi dễ ăn hiếp lắm à?” Vương Tư Vũ nhủ thầm trong bụng, hắn sợ Chu Tùng Lâm tiếc của bất chấp thân phận chạy đuổi theo đòi lại, thế là xách lấy túi lớn túi nhỏ chạy thoăn thoắt biến nhanh. Chu Tùng Lâm nhìn theo bóng lưng hắn thở dài ngao ngán, bộ dạng hắn nhìn đủ góc độ cũng không giống phó huyện trưởng tí nào, làm trưởng phòng hơn nửa năm rồi mà không hề rèn luyện được chút uy nghi, đứng đó một hồi, ông bước trở vào nhà đóng cửa cái rầm.
“Vương huyện trưởng tuổi trẻ tài cao, sau này sẽ còn bay cao bay xa.” Lý Quang Huy hít một hơi thuốc, nhả ra hai vòng khói, liếc nhìn ý nhị về phía Vương Tư Vũ, nói nhỏ.
Vương Tư Vũ nghe hắn xưng hô mình là Vương huyện trưởng, trong lòng vui vui, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, lắc đầu một cái, đáp lời: “Lý phó ban quá lời rồi! Lần này tôi xuống dưới chỉ vì muốn học tập trau dồi thêm kinh nghiệm của các vị lãnh đạo trong huyện mà thôi.”
Thật ra Chu Tùng Lâm lo lắng cũng bằng thừa, Vương Tư Vũ đã sớm giác ngộ ra rồi, diễn viên hạng một làm cán bộ, diễn viên hạng hai làm kinh doanh, diễn viên hạng ba mới đi đóng phim. Trên quan trường ai nấy cũng là diễn viên hạng một hết, vui buồn giận ghét đều không để lộ ra ngoài chính là công phu căn bản cần tự trang bị ình, dù cái đầu trống rỗng nhưng phải vênh mặt lên để người khác tưởng mình là tiến sĩ, người dân làm bộ giỏi là ngu, cán bộ ngu khi không biết làm bộ làm tịch, đạo lý đơn giản là thế.
Lý Quang Huy nghe xong chỉ mỉm cười, tay trái xoa bóp nhè nhẹ vào bụng, tỏ vẻ thông cảm: “Tình hình huyện Thanh Dương cũng rất phức tạp, khiêm tốn một chút là tốt thôi.”
Vương Tư Vũ nghe ra Lý Quang Huy có ẩn ý gì trong lời nói, biết đối phương định tiết lộ chút thông tin, vội chớp cơ hội hỏi ngay: “Lý phó ban, tình hình huyện Thanh Dương anh hiểu rõ nhất rồi, có thể chỉ bảo đôi chút cho tôi không?”
Lý Quang Huy từ từ hồi phục vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt, nhưng đối với Vương Tư Vũ thì hắn tỏ ra vô cùng thân thiện, liếc về phía chiếc xe một cái, ném điếu thuốc trên tay đi, Lý Quang Huy bước ra xa thêm mười mấy mét, dõi mắt xung quanh ngắm nhìn phong cảnh.
Vương Tư Vũ hiểu ý Lý Quang Huy sợ tài xế nghe thấy, bèn nối gót bước lại gần, lúc này Lý Quang Huy mới nói nhở: “Bí thư huyện ủy Túc Viễn Sơn và Trương Dương bí thư đi lại rất gần với nhau, con người này lợi hại lắm, mấy vị bí thư huyện ủy nhiệm kỳ trước thật ra đều là bại trong tay ông ta. Khi ngồi lên chiếc ghế thứ nhất, lời nói của Túc Viễn Sơn càng thêm có giá trị, quản lý độc đoán, lúc trước Trâu Hải huyện trưởng ỷ có Liễu phó bí thư chống lưng nên thường hay chống đối Túc Viễn Sơn, hễ một tí là chạy lên thành phố làm um sùm lên, kết quả lần này Liễu phó bí thư về hưu xong, Trâu Hải bị Túc Viễn Sơn đạp dưới đế giầy, anh vừa đến Thanh Dương phải tránh xa người này ra.”
“Trâu Hải huyện trưởng trước là người của Liễu phó bí thư, bây giờ mất đi chỗ dựa nên trở nên bị động, không những không có tiếng nói trong hội đồng ủy viên thường trực, ngay cả văn phòng huyện trưởng cũng sắp cai quản không nổi nữa rồi, dạo gần đây cứ cách vài tuần là ông ta đều chạy lên thành phố tích cực báo cáo công tác, chỉ là hiệu quả hình như không như mong đợi. Hạng thị trưởng hiện đang đặt trọng tâm công tác vào khu vực thành phố, vẫn chưa có ý định vươn tay lo cho các huyện ngoài, tin chắc vì sợ Trương Dương bí thư phật lòng, theo tôi thấy, Trâu Hải không trụ được lâu ở Thanh Dương nữa đâu.”
“Sau khi xuống dưới, anh phải chú ý đặc biệt một người, đó chính là phó huyện trưởng thường trực Ngụy Minh Lý, ông ta là em trai của bí thư ủy ban kỷ luật trên thành phố Ngụy Minh Luân, hai năm trước được điều đến công tác, theo tôi thấy vốn ra ông ta định đến đây kiếm chút thành tích rồi biến, đợi đường cao tốc làm xong sẽ đi ngay, nhưng tình hình bây giờ khác rồi, biết chiếc ghế của Trâu Hải không vững, bèn nổi ý định liên kết với mấy vị phó huyện trưởng khác cùng đối phó Trâu Hải. Ngụy Minh Lý từng làm bí thư Đảng ủy thôn ở huyện khác năm nên tính cách cộc lốc, nói chuyện to mồm to miệng, nhưng người này rất biết cách mua chuộc lòng người, rất nhiều cán bộ đều ngả theo phe lão ta rồi.”
Lý Quang Huy dừng lại giây lát, hạ thấp giọng nói nhắc nhở: “Người nhà họ Ngụy hiện nay căm hờn Chu phó bí thư, anh lại là cán bộ được Chu phó bí thư bổ nhiệm xuống, nên phải càng thêm cẩn thận hơn, bưng không nổi gốc cây cổ thụ thì ngắt vài cành cây nhỏ để trút giận, anh phải chuẩn bị về mặt tâm lý trước.”
Vương Tư Vũ gật đầu cảm kích, hắn biết Ngụy Minh Luân muốn ngồi vào vị trí thứ của thành ủy lâu lắm rồi, lần này bị Chu Tùng Lâm giành mất nên nhất định không phục, chỉ là hai người cùng làm việc dưới trướng Trương bí thư nên bề mặt vẫn tỏ ra thân thiện, nhưng Ngụy Minh Lý thì chắc không cần e dè như anh trai lão ta đâu, giữ chức phó huyện trưởng thường trực, mượn danh nghĩa công việc để làm khó mình quá dễ dàng, vốn chẳng có gì phải dè dặt cả. Tính cách của Chu Tùng Lâm thì Vương Tư Vũ biết rõ, ông sẽ không ra mặt giải quyết những vụ việc nhỏ nhặt này mà mặc kệ mình tự lo liệu lấy, xem ra Chu Tùng Lâm có ý định để mình thử sức với Ngụy Minh Lý, đó là một thách thức to lớn, Chu phó bí thư quá đề ình rồi. Hừ! Đấy chẳng phải là hành động đẩy mình vào biển lửa hay sao chứ?
Lý Quang Huy tiết lộ xong, cùng với Vương Tư Vũ quay lưng bước trở về. Vương Tư Vũ ngờ ngợ trong lòng, tại sao Lý Quang Huy lại nói rõ tình hình phức tạp của huyện Thanh Dương ình nghe nhỉ? Hắn bước chậm lại, thăm dò: “Cám ơn Lý phó ban, sau này về thành phố tôi nhất định đến tận nhà đáp tạ!”
Lý Quang Huy đứng lại, xua tay nói: “Chu phó bí thư năm xưa từng có ơn với tôi, nếu không có ngài đưa tay ra giúp đỡ vào lúc nguy nan thì không có Lý Quang Huy này hôm nay, việc này không có nhiều người được biết, đáng lý ra tôi cũng không định nói với người khác, nhưng anh thì ngoại lệ. Chu phó bí thư không chỉ một lần nhắc tới anh trước mặt tôi, ngài đặt nhiều kỳ vọng vào anh đấy, cả hai ta đều đứng chung một chiếc thuyền, sau này lúc không có người ngoài thì không cần khách sáo làm gì!”
Vương Tư Vũ đến bây giờ mới hiểu ra, hèn gì Lý Quang Huy lại thẳng thắn tiết lộ mọi thứ ình biết, thì ra hắn cũng là người của Chu Tùng Lâm.
Lại đợi thêm mười mấy phút, cuối cùng cũng có một chiếc xe ngựa đi ngang, sau khi thỏa thuận xong giá cả, tài xế cột sợi dây thừng nối hai chiếc xe lại với nhau, Vương Tư Vũ quất roi vào mông ngựa, hét lớn: “Hây! Go go go!”
Ba con ngựa ra sức kéo chiếc xe con ra khỏi hố, nhưng tài xế ngồi vào trong xe nổ máy hồi lâu vẫn không được, đành sầu não gọi điện thoại về thành phố, nhờ họ phái người đưa linh kiện đến thay.
Lý Quang Huy mất hết kiên nhẫn, chỉ vào đồng hồ đeo tay, đề nghị với Vương Tư Vũ: “Cách huyện Thanh Dương cũng không còn xa nữa, anh có biết cưỡi ngựa không?”
Vương Tư Vũ khẽ gật đầu, hai người kéo chủ xe ngựa lại gần to nhỏ một lúc, Vương Tư Vũ lấy tiền ra nhét vào tay chủ xe, chủ xe bèn tháo chiếc xe gỗ khỏi mấy con ngựa vất tạm ở ven đường. Bỏ lại tài xế, Vương Tư Vũ và Lý Quang Huy cùng với chủ xe ngựa leo lên lưng ngựa, ba chú ngựa hí vang một tiếng, tung vó chạy thẳng về hướng huyện Thanh Dương.