Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 102: mỹ nhân kế (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau khi đi làm, Trương Nhất Phàm và Uông Viễn Dương đi cùng nhau.

- A! Chủ tịch huyện Uông, anh lại thức đêm phải không? Mắt đỏ như vậy rồi. Công việc tuy quan trọng nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu không sẽ làm chị dâu lo lắng đấy!

Uông Viễn Dương xấu hổ cười, nhìn thoáng qua gương:

- Đúng là mắt có hơi đỏ thật, hôm qua ngủ hơi muộn một chút.

Nói xong, anh ta lại thở dài:

- Ôi! Dạo này công việc xếp chồng xếp đống, mà việc nào cũng khiến cho người ta lo lắng cả.

- Ai nói không có? Vài ngày nữa đến phiên đấu thầu rồi. Lại còn khu kinh tế mới bên kia cũng động thổ khởi công. Toàn bộ vùng đất rộng lớn như thế này của chúng ta, cũng không biết đến lúc đó sẽ thu hút được bao nhiêu nhà đầu tư?

- Những chuyện đó không nóng vội được, Phó Chủ tịch huyện Trương, cậu cũng đừng sốt ruột quá. Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé! Ha ha…

Hai người vừa cười vừa chia tay ở hành lang.

Trương Nhất Phàm vừa về đến phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Thẩm Uyển Vân. Đã lâu lắm rồi không gặp cô bé ấy. Quả thực là Trương Nhất Phàm rất nhớ!

Nghe thấy giọng nói cực kỳ dễ nghe kia, trong lòng Trương Nhất Phàm bỗng cảm thấy rất vui.

- Phóng viên Thẩm, dạo này đi đâu thế? Ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được với em.

- Thế nào? Nhớ em à?

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Uyển Vân cười hì hì, giọng như tiếng chim sơn ca véo von, nghe cực kỳ êm tai.

Trương Nhất Phàm thật thà nói:

- Ừ! Khi nào em về? Anh…

Ý tứ phía sau, không nói Thẩm Uyển Vân cũng hiểu.

- Anh muốn làm gì à?

Thẩm Uyển Vân cố tình giả vờ không hiểu, rõ ràng đang cố tình đùa giỡn với mình. Trương Nhất Phàm thấy bên ngoài không có ai, liền nói một câu rất thô tục.

- Anh muốn vào từ đằng sau của em.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “phụt”, sau đó chợt nghe tiếng Thẩm Uyển Vân cuống quýt nói:

- Chết rồi, ướt hết rồi, ướt hết rồi!

Trời, không thái quá như vậy chứ? Có nghiêm trọng đến mức đó không? Mới nói như thế mà đã ướt hết rồi sao? Trương Nhất Phàm bực bội hỏi:

- Em đang tự mình làm việc đó phải không?

- Thôi đi! Người ta đang uống nước. Nói câu không biết xấu hổ mà cũng không sợ người ta nghe thấy. Trong văn phòng anh không có ai à?

À, hóa ra là đang uống nước. Thế mà cứ tưởng!

Một lát sau Thẩm Uyển Vân mới nói:

- Em về thủ đô rồi. Nếu mọi việc thuận lợi, một tuần sau em sẽ quay lại Thông Thành. Anh chuẩn bị tiếp đón đi! Sẽ có niềm vui bất ngờ đó!

Quả nhiên là đã về thủ đô. Chẳng trách điện thoại của cô ấy không liên lạc được. Thẩm Uyển Vân không nói rõ mục đích cô ta đến Thông Thành, Trương Nhất Phàm cũng không muốn đoán. Không biết chừng cô ấy không chịu nổi cô đơn, muốn đến vui vẻ với mình vài ngày cũng nên.

Chỉ có điều sau khi gác máy, Trương Nhất Phàm chợt nghĩ đến chuyện của Hà Tiêu Tiêu còn chưa giải quyết được, nên làm thế nào với Thẩm Uyển Vân này đây? Cô ấy lại là người có thế lực hậu thuẫn rất lớn, thậm chí còn vững chắc hơn cả Đổng Tiểu Phàm nữa.

Sự xuất hiện của Thẩm Uyển Vân hoàn toàn bất ngờ. Trương Nhất Phàm không hề chuẩn bị gì cả. Hơn nữa còn tiến triển một cách thần tốc như vậy. Đây là chuyện mà không ai có thể ngờ được.

Thi Vĩnh Nhiên bỏ thuốc vào rượu, Trương Nhất Phàm gặp họa hóa may, gặp được người đẹp. Nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho Thi Vĩnh Nhiên. Dù sao cũng đã đụng đến giới hạn cuối cùng của hắn rồi. Cho nên Trương Nhất Phàm sẽ nói với Hồ Lôi, nghĩ cách trừng trị y, dẫm đạp lên y, dẫm đạp một cách tàn ác.

Suy nghĩ riêng tư một chút rồi Trương Nhất Phàm lại bắt đầu bận rộn với công việc. Hàng ngày, công việc ở văn phòng đều như thế, luôn luôn bận rộn mà vẫn không hết việc. Cứ như là bài tập của học sinh tiểu học vậy, ngày nào cũng phải sửa.

Vừa mới ngồi được nửa tiếng, lại có điện thoại. Trương Nhất Phàm lôi điện thoại ra xem, là tên tiểu tử Hồ Lôi.

- Anh Phàm, tên Lưu Thiên Lâm khốn khiếp kia thật không biết điều, không ngờ hắn lại phê chuẩn cho cấp dưới hai mỏ than lậu.

- Ai cho hắn phê chuẩn vậy? Hắn làm gì có quyền lớn như vậy?

Trương Nhất Phàm nghe thấy cái tên Lưu Thiên Lâm này, trong lòng cũng rất khó chịu. Trước kia khi ở thị trấn Liễu Thủy, hắn ta đã gây ra không ít phiền phức cho mình.

Tên Lưu Thiên Lâm này thật là to gan lớn mật, không ngờ dám phê chuẩn mỏ than lậu riêng. Ở huyện này, than đá thuộc loại tài nguyên quốc gia, cấm khai thác trái phép. Lưu Thiên Lâm to gan như vậy hay sao?

Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Trương Nhất Phàm nói:

- Tôi biết rồi!

Rồi hắn liền gác máy.

Buổi chiều, Trương Nhất Phàm báo cáo chuyện này với Bí thư Lâm. Bí thư Lâm lập tức ra chỉ thị, nhất định phải nghiêm khắc xử lý việc này, ngăn chặn mọi hành vi xấu xa. Ông cũng muốn Trương Nhất Phàm đích thân đến thị trấn Liễu Thủy xử lý việc này.

Ngay khi Trương Nhất Phàm vội vàng đến thị trấn Liễu Thủy, Uông Viễn Dương cũng đến giờ tan tầm. Lại hết một ngày làm việc vất vả. Trên đường tài xế chở anh ta về nhà, anh ta đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

- Dừng lại một chút.

Uông Viễn Dương bảo lái xe, ấn nút mở cửa sổ xe.

Dương Mễ mặc một chiếc váy ngắn ôm sát mông, đôi chân dài khiêu gợi trong đôi tất chân màu đen, chiếc túi nhỏ đeo chéo trên vai, nhẹ nhàng bước đi trên vỉa hè.

Dương Mễ hôm nay mang một phong vị khác so với hôm qua. Cô bỏ đi trang phục công sở, biến mình trở thành một cô gái đô thị rất xinh đẹp và thời trang.

Bộ quần áo trên người Dương Mễ là do Thi Vĩnh Nhiên đem từ Châu Hải về tặng riêng cho cô. Là một trong những bộ quần áo mà cô thích nhất.

Mỗi lần mặc bộ quần áo này đi trên đường, một trăm người thì có đến chín mươi tám người ngoái đầu lại nhìn cô.

Hơn nữa, trời sinh cô có dáng người rất đẹp, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào, quan trọng hơn là cái chỗ mà đàn ông thích nhất rất khác thường. Khi đi đường, còn rung lên, cứ như đang đánh đàn vậy.

Phần lớn đàn ông đều thích điều này, khó tránh khỏi muốn nhìn nhiều lần. Bởi vậy, nơi nào có người đẹp, nơi đó sẽ thường xuyên xảy ra tai nạn và các vụ đánh nhau.

Đàn ông nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Dương Mễ, nhất định sẽ có một kiểu khao khát phàm tục. Phụ nữ nhìn thấy Dương Mễ thì chín mươi phần trăm là hâm mộ, mười phần trăm còn lại là đố kỵ.

Uông Viễn Dương do dự một chút, định gọi Dương Mễ lên xe nhưng lại thôi, bảo tài xế lái xe đi tiếp.

Hành động vừa rồi của lãnh đạo khiến người lái xe không hiểu nổi, đánh xe đưa thẳng Chủ tịch huyện Uông về nhà. Uông Viễn Dương mới phất tay:

- Anh bắt taxi về đi, để xe lại cho tôi.

- Vâng!

Người lái xe đưa chìa khóa cho Uông Viễn Dương rồi đứng ở cổng gọi taxi về nhà.

Uông Viễn Dương ngồi trong xe, hút thuốc một lúc lâu, không xóa đi được bóng dáng kia trong đầu. Vòng eo khêu gợi, đôi chân thon dài, tất chân màu đen, lại còn có cả bộ ngực trắng như tuyết.

Nghĩ được một lúc thì chỗ quần của Uông Viễn Dương liền cao lên.

Là do lần trở về Tế Châu hai tháng trước, từ khi thấy Dương Mễ, anh ta phát hiện, đặc biệt cứ đến buổi tối, rất khó kiểm soát được mình.

Thế là, anh ta liền mở cửa xe đi ra, đi dạo ở con đường vừa mới đi qua. Thật đáng tiếc, không biết Dương Mễ đã đi đâu rồi.

Trong dòng người đông đúc, tấp nập, không thể nào tìm thấy bóng dáng của cô!

Uông Viễn Dương đột nhiên cảm thấy một chút trống trải, một chút thất vọng, một sự cô đơn.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Uông Viễn Dương thẫn thờ nhấc máy. Trong điện thoại vang lên giọng nói nũng nịu của Dương Mễ:

- Xin chào Chủ tịch huyện Uông! Xin hỏi tối nay anh có thời gian không? Tòa soạn đã sắp xếp một nhiệm vụ mới về việc phải truy tìm tung tích bài tin trong lần phỏng vấn trước.

Là Dương Mễ!

Uông Viễn Dương nắm chặt lấy cái điện thoại, nhìn quanh không thấy người quen, lúc này mới nói:

- Phóng viên Dương à! Ồ, đúng lúc tối nay tôi có thời gian rảnh! Chúng ta tìm chỗ nào đó gặp nhau đi! Túy Hoa Lầu? Được rồi! Tôi sẽ đến lúc bảy giờ tối.

Hẹn lúc bảy giờ tối, bây giờ mới là năm giờ ba mươi phút, còn một tiếng ba mươi phút nữa. Uông Viễn Dương lái xe về chỗ ở, cầm bộ quần áo vào phòng tắm.

Thật kỳ lạ, hôm nay tâm trạng hắn ta rất tốt, còn cười thầm nữa. Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn ta đi tắm sớm như vậy. Cũng không hiểu vì lý do gì, nhưng trong lòng đã cảm thấy hưng phấn, lại có một cảm giác hơi căng thẳng giống như yêu đương vụng trộm vậy.

Trước khi hẹn ăn tối còn đi tắm? Ngay cả Uông Viễn Dương cũng tự cảm thấy mình khùng.

Một tiếng rưỡi đồng hồ, cứ tưởng búng tay một cái là trôi qua, nhưng không hiểu sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy. Bình thường hắn ta ngồi trong phòng làm việc không hề có cảm giác về thời gian. Có khi tổ chức một cuộc họp mà một ngày trôi qua khi nào không biết.

Thay một bộ quần áo mới, Uông Viễn Dương soi gương rồi lại cạo râu sạch sẽ. Lúc hắn ta làm những việc đó, cậu em ở phía dưới không hiểu sao cứ giương lên, dường như biết tối nay sẽ có đồ ăn nên hơi hưng phấn một chút.

Uông Viễn Dương phải vỗ nó mấy cái. Yên lặng nào!

Sau đó anh ta lấy lược chải đầu, mặc sơ-mi, đeo cà-vạt, chuẩn bị lên đường.

Trời, không phải chứ! Sao lại mới sáu giờ ba mươi phút?

Reng…reng, chuông điện thoại lại vang lên. Tim Uông Viễn Dương đập liên hồi, liệu có phải là Dương Mễ gọi không?

Nhấc máy lên, nhưng Uông Viễn Dương lại nghe thấy giọng của vợ. Lúc này trong lòng hắn ta có đôi chút thất vọng.

- Viễn Dương, em đây. Con lại bị ốm rồi, hôm nay mẹ đã đưa nó đi khám, may quá, nó chỉ bị cảm nhẹ. Một mình anh sống ở đó thế nào rồi?

- Anh vẫn khỏe, mẹ đã lớn tuổi rồi, em phải chú ý đến mẹ một chút. Mọi chuyện trong nhà đều phải nhờ em.

Nghe giọng vợ, những lo lắng bất an trong lòng Uông Viễn Dương tạm thời lắng lại.

- Em định ngày mai đến thăm anh, nhưng con bị cảm, xem ra đành phải lui lại vài ngày. Nửa tháng nữa là đến sinh nhật cha, chúng ta tặng ông ấy cái gì đây?

Trong điện thoại vợ Uông Viễn Dương nói toàn những chuyện nhỏ nhặt.

Nào là nhà này sắp gả con gái, nào là hàng xóm nhà kia sắp có nhà mới, dường như nói mãi không hết chuyện. Lúc thì nhắc đến con, lúc lại nhắc đến cha mẹ, chút nữa lại nói đến chuyện nhà mẹ đẻ mình.

Nhìn đồng hồ sắp đến bảy giờ, Uông Viễn Dương cảm thấy hơi bực bội, nói:

- Gần đây anh rất bận, em cũng biết huyện Thông Thành này rất loạn, em không cần phải vội vàng đến thăm anh đâu, có thời gian anh sẽ về nhà. Chút nữa anh phải đến chỗ Bí thư Lâm, thôi nhé, tối nay anh sẽ gọi lại cho em!

Uông Viễn Dương cúp máy, vội vàng ra cửa.

Khi hắn ta đến khách sạn Túy Hoa Lầu đã muộn đúng mười phút. Uông Viễn Dương chỉnh lại trang phục, từ xa đã nhìn thấy Dương Mễ đứng đợi ở cửa.

- Phóng viên Dương.

- Chủ tịch huyện Uông, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không đến chứ! Điện thoại cũng không gọi được, thực là khiến tôi lo muốn chết.

Dương Mễ rất lễ độ, niềm nở bắt tay Uông Viễn Dương.

Uông Viễn Dương nắm lấy bàn tay mềm mại này, bàn tay nhỏ bé thoang thoảng mùi thơm khiến lòng anh ta hơi rung động. Dường như báo trước rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Theo sự chỉ dẫn của Dương Mễ, hai người đi đến phòng đã đặt trước.

- Chủ tịch huyện Uông, mời!

Trước mặt Chủ tịch huyện, Dương Mễ xử sự rất hào phóng, rất lịch sự. Tuy khi cười cô cũng rất quyến rũ nhưng cũng không hề tỏ ra phóng đãng.

Sau khi hai người ngồi xuống, Dương Mễ quay ra cửa gọi:

- Phục vụ, có thể mang đồ ăn lên rồi!

Sau đó cô liền tự mình rót cho Uông Viễn Dương một chén trà, cô cười lộ ra hàm răng đều đặn, nói:

- Tôi thấy đã đến giờ hẹn mà anh vẫn chưa đến, liền gọi đồ ăn trước. Anh không trách tôi tự tiện chứ?

Uông Viễn Dương cũng tỏ ra nhã nhặn hiếm thấy:

- Tùy cô, không cần phải câu nệ như vậy đâu.

- Cảm ơn Chủ tịch huyện Uông.

Dương Mễ cuời duyên một cái, đôi mắt đẹp vô cùng quyến rũ khiến Uông Viễn Dương mê mẩn.

Thật kỳ lạ, Uông Viễn Dương luôn tự cho mình không phải là kẻ háo sắc, nhưng tại sao trước mặt Dương Mễ lại không có sức chống cự như vậy? Chẳng lẽ mình kìm nén lâu quá thật?

Đồ ăn đã mang lên, Dương Mễ cười hỏi:

- Anh uống rượu gì?

Uông Viễn Dương thấy chỉ có hai người, liền lo ngại nói:

- Thôi khỏi rượu đi! Gọi đồ uống thôi .

- Ấy, không uống rượu sao được? Như vậy chứng tỏ tôi không có thành ý. Có thể hẹn gặp được một nhân vật lớn như anh, nếu ngay cả rượu cũng không có, thì có phải là tôi không biết cách cư xử hay không? Nếu rượu Mao Đài đắt quá thì gọi rượu Ngũ Lương nhé?

Thật ra rượu Ngũ Lương cũng không rẻ, Uông Viễn Dương thấy Dương Mễ nói như vậy, liền hỏi:

- Cô biết uống ư?

Dương Mễ gật đầu:

- Đừng xem thường tôi, tôi là cô gái uống được nhất trong tòa soạn, có thể uống ba bốn xị cũng không thành vấn đề.

- Vậy gọi một bình rượu Ngũ Lương đi, hôm nay tôi mời.

Uông Viễn Dương cũng cảm thấy Dương Mễ đặc biệt có tình ý nên liền đồng ý.

- Vâng, có ngay.

Nhân viên phục vụ đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn hai người, trong không khí từ từ tràn ngập mùi nước hoa trên người Dương Mễ. Uông Viễn Dương ngắm cô, Dương Mễ vẫn mặc bộ quần áo ôm sát mông nhìn thấy trên đường lúc nãy, phía dưới vẫn mang đôi tất chân gợi cảm.

Bộ quần áo bó sát người đã để lộ toàn bộ số đo thật của cơ thể cô, nhất là đường cong vô tận của bộ ngực khiến Uông Viễn Dương lần đầu tiên cảm thấy sức hấp dẫn không thể kháng cự của một người phụ nữ.

Rượu đã mang lên, nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Dương Mễ đứng dậy, tự tay mở nút chai. Cô cầm chén rượu nói:

- Chủ tịch huyện Uông, bình rượu này, tối nay chúng ta chia ba bảy được không?

Nói xong, cô từ từ nghiêng người, cúi xuống rót rượu. Uông Viễn Dương nhìn thấy rõ hai nửa hình tròn của bộ ngực. Rất tròn, rất trắng, dường như còn to hơn của người vợ đã từng sinh con của mình.

Hơn nữa hình dáng của chúng rất hoàn hảo, rất chắc và hoàn toàn không bị sệ. Không biết tại sao, Dương Mễ rót rượu rất cẩn thận, từ từ rót đầy chén, ước chừng bộ ngực kia dừng lại trước mặt Uông Viễn Dương khoảng hai - ba phút.

Sau khi Dương Mễ uống cạn hai chén rượu, Uông Viễn Dương nói:

- Không sao đâu, uống không được thì thôi, tôi chỉ thích uống vừa phải. Cô cũng không nên làm khó bản thân, uống được đến đâu thì uống.

Đây lại là nguyên tắc của Uông Viễn Dương. Là một Chủ tịch huyện, tuy anh ta thích một cô gái như Dương Mễ, nhưng cũng không xấu xa đến mức đẩy ngã cô ta, sau đó giở trò xằng bậy. Dù sao anh ta vẫn là một người có lý trí.

Dương Mễ cầm chén lên:

- Nào, Chủ tịch huyện Uông, đầu tiên cảm ơn anh dù bận trăm công nghìn việc đã bớt chút thời gian đến gặp một phóng viên quèn như tôi. Anh là vị lãnh đạo tốt nhất tôi từng thấy, cũng là một vị lãnh đạo trẻ tuổi đầy triển vọng nhất. Tôi mời anh một chén.

Chén nhỏ khoảng chừng nửa xị, Dương Mễ và Uông Viễn Dương cụng ly một cái, uống một hơi. Sau khi uống xong, mặt không đỏ, tim không đập mạnh. Xem ra cô ta thật sự biết uống, vậy cũng tốt, tránh được việc say rượu rồi làm trò cười, Uông Viễn Dương mỉm cười rồi uống.

- Cô không cần phải khách khí như vậy, lần sau có khó khăn gì cứ đến tìm tôi.

- Cảm ơn Chủ tịch huyện Uông.

Dương Mễ cười hì hì, ánh mắt xinh đẹp quyến rũ lướt qua gương mặt Uông Viễn Dương. Thật ra, vị Chủ tịch huyện Uông này cũng không tồi. Nếu có thể dựa vào hắn ta, mình cần gì phải đi theo tên Thi Vĩnh Nhiên khốn khiếp kia nữa? Giờ đây, trong lòng Dương Mễ đã có một suy nghĩ khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio