Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 1216: chuyện bất ngờ trên đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về cơ bản danh sách các công ty tham gia đấu thầu lần này đã được hoàn tất, thời gian tổ chức là một tuần sau, và địa điểm thì vẫn là trụ sở bộ Quốc phòng.

Trong vòng hai ngày, bảy công ty dự thầu bắt buộc phải huy động đủ số vốn tham gia đấu thầu, nếu không sẽ bị hủy tư cách dự thầu.

Các thành viên nội các Ukraine đều cảm thấy khó tin trước việc Bộ trưởng Quốc phòng làm cách nào mà khiến cho cả bảy công ty cam tâm tình nguyện rơi vào tay họ.

Tổng số vốn dự thầu của bảy công ty này đạt khoảng ba mươi lăm triệu đô la Mỹ, đây cũng chỉ là tiền để mua một tờ giấy chứng nhận mà thôi.

Có đấu thầu thành công hay không thì khoản tiền này chắc chắn sẽ dùng để viện trợ cho Ukraine. Ba mươi lăm triệu đô tuy không nhiều lắm, nhưng suy cho cùng, điều này cũng cho thấy khả năng hái ra tiền của Bộ trưởng Quốc phòng.

Nhờ có số tiền này, tiếng nói phản đối của các thành viên nội các cũng dần yếu đi.

Mọi người đều tin rằng, không có một người nào trên cả đất nước Ukraine có khả năng làm như tay Bộ trưởng khó ưa này. Trời đất ạ! Rốt cuộc trên đời này có bao nhiêu thằng ngu biết rõ trước mặt là bẫy mà còn cố tình nhảy vào?

Động cơ của bọn họ khiến các thành viên bên phái Bảo thủ cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Thực ra tất cả bọn họ đều hiểu, chiếc tàu sân bay đầu thầu lần này cho dù có để lại Ukraine cũng chỉ là một đống sắt vụn, nên họ phản đối chỉ là lấy lệ mà thôi.

Nhưng họ nào hiểu được nỗi khổ của mấy công ty nhà nước nhỏ lẻ kia đâu, giờ phút này cả đám người ấy đều đang than vắn thở dài trong đại sứ quán. Số tiền năm triệu đô la thế là tan thành mây khói, họ thật xui xẻo khi dính phải kiểu làm ăn thế này. Số tiền này đối với một quốc gia thì không nhiều, nhưng với một công ty mà nói thì lại không hề nhỏ, tuy là nhà nước sẽ bồi hoàn lại số tiền này, nhưng chưa nhận được tiền thì ai mà yên tâm được.

Vẫn còn một tuần nữa mới đến ngày đấu thầu, Trương Nhất Phàm cho phép mọi người nghỉ ngơi, nhưng tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm đề nghị đi chơi một chuyến, Kiev là một thành phố đẹp, cuộc khủng hoảng kinh tế lần này không hề làm mất đi vẻ đẹp vốn có của thành phố này, mà chỉ thay đổi phần nào diện mạo của nó.

Trương Nhất Phàm nghe nói, Kiev là thành phố nổi tiếng thế giới với những vườn hoa thơ mộng, bởi vậy, hắn nảy ra ý định đi dạo ngắm cảnh.

Hắn hỏi Thẩm Uyển Vân xem cô có muốn đi cùng không, dù sao thì Đổng Tiểu Phàm cũng đang ở đấy nên cô ta nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm. “Hai người đi dạo cùng nhau, tôi đi cùng làm gì? Làm kỳ đà cản mũi sao?”

Trương Nhất Phàm mỉm cười, “Không sao đâu. Đều là người quen cả mà. Với lại, đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp cô ấy”.

Thẩm Uyển Vân thấy không có ai xung quanh, bèn giật nhẹ áo Trương Nhất Phàm ra vẻ bí hiểm.

- Nói thật đi, hai người có làm cái đó không?

Đây quả thực là một vấn đề khiến người ta xấu hổ, cô không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã khiến Trương Nhất Phàm bực mình. Lúc Đổng Tiểu Phàm vừa mới tới, cũng từng hỏi hắn một câu như vậy, “Anh có làm gì với Thẩm Uyển Quân hay không”. Trời đất chứng giám, mấy ngày nay đầu óc căng như dây đàn thế này thì còn có tâm trí làm cái gì nữa?

Dĩ nhiên Thẩm Uyển Vân không tin, bởi thời gian này, hắn chẳng làm gì cô cả.

Cô không tin ngay đến Đổng Tiểu Phàm mà hắn cũng không làm gì, thực tế thì vì công việc bận rộn, hai người họ cũng chẳng hề vượt qua giới hạn này.

Đổng Tiểu Phàm đã thay bằng một bộ trang phục thoải mái, vừa trông thấy Thẩm Uyển Vân, cô liền gọi:

- Mình đi ra ngoài một chuyến đi?

Thẩm Uyển Vân lắc đầu xua tay.

- Thôi tôi không đi đâu, không dám quấy rầy hai người thân mật.

Đổng Tiểu Phàm cười rạng rỡ, kéo tay Trương Nhất Phàm đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng họ, Thẩm Uyển Vân đẩy nhẹ gọng kính không tròng, lắc đầu không nói gì.

Đổng Tiểu Phàm nắm tay chồng, sóng bước trên con đường Boulevard, trông họ chẳng khác nào một đôi mới yêu. Thành phố này nổi tiếng với kiểu kiến trúc công viên, nơi đây có hàng chục đến hàng trăm luống cỏ được trồng ngay ngắn trên dải phân cách đường, những công trình kiến trúc hiện đại như ẩn hiện giữa từng tầng cây xanh và hoa cỏ. Những cô gái nơi đây cũng năng động hoạt bát như những nhành hoa phấp phới, thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Các cô gái ở Ukraine đều rất đẹp, phong cách nước ngoài nổi bật ở họ thường khiến đàn ông mê mẩn, thậm chí thần hồn điên đảo. Có nhiều người thích quốc gia này cũng bởi lý do đó, điều này dường như cũng đóng góp một phần không nhỏ cho ngành dịch vụ nơi đây. Thêm vào đó, nền kinh tế suy thoái cũng kéo con người ta đến với những cách kiếm tiền dễ dàng hơn.

Trung tâm thành phố là khu thành cổ nguy nga, nơi có con sông Dnepr êm đềm chảy qua. Nơi đây vẫn còn lưu giữ nét độc đáo của những con đường cổ xưa, với những công trình kiến trúc mang đậm tính lịch sử của thành phố, bao gồm nhà thờ thánh Sofia với bức bích họa nổi tiếng, tu viện Pechersk Lavra, tu viện St. Volodymyr và nhà thờ thánh Andrew.

Phía bắc khu thành vốn là nơi buôn bán của những người dân Do Thái, sau này ở đó đã xây thêm cảng sông. Còn phía nam thì là nơi tập trung các cơ quan chính phủ. Bốn phía quanh trung tâm thành phố là khu dân cư. Những con đường và những câu cầu sắt nối liền nhau chạy dọc hai bên bờ sông. Thành phố cũng là nơi tập trung của một số trường đại học như đại học Kiev…, các trung tâm nghiên cứu khoa học cùng các bảo tàng, phòng tranh lớn nhỏ.

Toàn bộ thành phố có khoảng hai mươi trường đại học và cao đẳng, hơn trung tâm nghiên cứu, gần trường học chính quy, trường dạy bổ túc ban đêm cho người trưởng thành và một lượng lớn trường kỹ thuật chuyên nghiệp.

Trong số các trường đại học và cao đẳng kể trên thì nổi tiếng nhất có lẽ là Đại học Kiev, ngôi trường này được thành lập vào ngày tháng năm , là trường học có tiếng nhất ở Ukraine, trường có cả thảy hai mươi nghìn sinh viên. Vào những năm của thế kỷ , có không ít sinh viên Trung Quốc đến ngôi trường này học tập.

Cậu sinh viên người Trung Quốc Trương Nhất Phàm đã gặp trong quán ăn hôm trước cũng là du học sinh hiện của đại học Kiev.

Những du học sinh này thường tận dụng thời gian không phải lên lớp để đi làm thêm, bù đắp phần nào tiền sinh hoạt. Hai vợ chồng Trường Nhất Phàm cứ thả bộ dọc bên bờ sông, rồi dừng trên trước một quán ăn đêm trông rất đặc biệt. Những quán ăn nhỏ nằm dọc hai bên bờ sông như thế này ở Ukraine cũng không phải là ít, song hiện giờ đã là tiết thu, lại mang theo chút hơi lạnh của mùa đông, nên vẫn thu hút khá đông khách.

Trên suốt quãng đường đi, Trương Tuyết Phòng cùng hai nữ vệ sĩ vẫn theo sát hai người.

Hai nữ vệ sĩ này đều là thân tín bên cạnh Đổng Tiểu Phàm, bất luận cô đi đâu cũng có hai người này đi cùng.

Còn Trương Tuyết Phong thì lại là thân tín của Trương Nhất Phàm, nên anh ta cũng có mặt ở đây, song anh ta vẫn duy trì mối quan hệ không thân cũng chẳng sơ với hai người kia.

Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy có một quán ăn ở đây cũng chợt thấy lòng xao động.

Đã lâu lắm cô không cùng chồng đi dạo, đi lượn phố thế này, trông thấy người người tấp nập đi lại trên đường, một số người khác thì cùng nhau ăn cơm, uống nước, cô cũng muốn được như vậy.

Vì vậy, hai người họ liền bước lại một quán ăn gần đó, khung cảnh này khiến Đổng Tiểu Phàm cảm thấy rất thân thuộc, bởi những quán ăn như thế này rất giống quán ăn đêm ở Trung Quốc. Tuy không cao sang gì nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bình yên, ấm áp mà cũng rất thân quen.

Người có tiền thì đừng nói sẽ thường xuyên đến những quán ăn đơn giản thế này, cho dù chỉ thỉnh thoảng đến một hai lần cũng đã là không tưởng rồi.

Hai người đã yên vị mà đám vệ sĩ kia vẫn đứng ở phía xa. Đổng Tiểu Phàm thấy vậy liền gọi họ lại gần, bảo họ cũng tìm chỗ mà ngồi, đừng đứng mãi như vậy, chỉ tổ gây sự chú ý của người khác. Nghe vậy, ba người họ cũng tìm một bàn quanh đấy rồi ngồi xuống.

Một cô gái mặt chiếc váy quảng cáo bia Budweiser bưng mấy chai bia bước tới.

- Anh ơi, anh gọi bia đi ạ!

Đối phương chắc cũng đoán mấy vị khách vừa vào là người Trung Quốc nên cô dùng tiếng Trung nói chuyện với họ. Trương Nhất Phàm quay sang nhìn, giọng nói của cô gái này khá hay, trông cũng xinh xắn, có lẽ mới tầm hai mốt hai hai tuổi thôi. Chắc hẳn là du học sinh đi làm thêm rồi, bởi ngữ khí của cô không phải là hỏi mà giống như một lời khẩn cầu vậy.

Thường thì với thời tiết thế này, chỉ có trong nước mới đẩy mạnh được tiêu thụ, vì trong nước, lẩu là món ăn được rất nhiều người yêu thích, mùa đông mà lại thêm một cốc bia bên cạnh thì còn gì bằng. Có lẽ trong trời thu mát mẻ thế này ở Ukraine, lượng bia tiêu thụ cũng chẳng được bao nhiêu.

Vì thế, Trương Nhất Phàm gật đầu đáp:

- Cũng được!

Rồi hắn quay sang hỏi Đổng Tiểu Phàm:

- Em có uống không?

Đổng Tiểu Phàm cười nhẹ.

- Em muốn uống chút nước giải khát.

Trương Nhất Phàm liền chỉ sang bàn Trương Tuyết Phong cách đó không xa.

- Em cũng mang cho họ mấy chai đi.

Cô gái nghe vậy liền rối rít cảm ơn. Lúc cô nhìn thẳng vào hai người họ trong đôi mắt ấy còn ánh lên niềm vui sướng vô cùng.

- Hai anh chị đi du lịch ạ?

Trương Nhất Phàm rút trong xấp tiền Euro, hắn rút ra mấy tờ để trên bàn, rồi gật đầu nói:

- Em là sinh viên Đại học Kiev à?

Cô gái nhẹ nhàng đáp:

- Vâng ạ!

Trương Nhất Phàm đưa tiền cho cô, cô gái vừa thấy đã lùi về sau mấy bước.

- Không hết nhiều thế đâu ạ, anh đưa nhiều quá rồi!

Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Không có gì đâu, em cứ cầm đi. Cứ coi như là quà chị này tặng em cũng được!

Nói rồi hắn mỉm cười nhìn vợ. Đổng Tiểu Phàm vừa uống đồ uống vừa gật đầu.

- Thế sao được ạ! Em …

Thấy cô gái định từ chối, Trương Nhất Phàm liền ngắt lời:

- Em đừng nói thế, lăn lộn trong cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. Sau này cố gắng học tập chăm chỉ, rồi nhanh chóng về nước nhé, Tổ quốc rất cần các em đấy!

Cô gái đó cảm động không nói nên lời, cứ cắn môi gật đầu lia lịa.

Cô gái đó đã bưng mấy khay bia đi chỗ khác, song Trương Nhất Phàm vẫn nhìn theo bóng dáng cô một lúc, rồi quay sang nói với Đổng Tiểu Phàm:

- Sinh viên như cô bé ấy nhiều lắm, vì muốn hoàn thành việc học mà phải vừa học vừa làm.

Đổng Tiểu Phàm mỉm cười nói:

- Anh thấy người ta xinh đẹp lại động lòng trắc ẩn rồi à?

Trương Nhất Phàm bực mình, liền nghiêm mặt nói:

- Em nói gì thế? Thật là tổn thương người khác mà, tốt xấu gì thì anh cũng là chồng em.

Hai người đang nói chuyện thì phía xa liền vọng lại tiếng hét chói tai:

- A —— lưu manh!

Sau đấy là một tiếng “choang” rõ lớn.

Đó là tiếng chai bia bị nện thẳng vào đầu, thế này lại có người sứt đầu mẻ trán rồi.

Đám đông xung quanh nghe tiếng động liền quay ra nhìn, chỉ thấy bên một bàn cách đó khoảng mười mét, cô gái mặt váy quảng cáo bia ban nãy tay cầm chai bia vỡ, đang trừng mắt nhìn một đám đàn ông châu Á trông khá lưu manh, một gã da ngăm đen trong đó khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn, đầu bê bết máu.

Có kẻ đình cầm chai bia hướng về phía cô, Trương Tuyết Phong nhìn thấy, đang định bước ra thì đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta không thể tin nổi.

Cô gái mặc chiếc váy quảng cáo bia bỗng nhảy lên đá thẳng vào phần dưới của tên kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio