Đêm nay đối với Bí thư Lâm mà nói là một đêm khó ngủ.
Chu Chí Phương cứ nhằm vào việc Trương Nhất Phàm đánh người, không chịu nương tay, nhất định bắt mình phải tìm phương án để xử lý. Cán bộ đánh người ngay giữa bàn dân thiên hạ, gây ảnh hưởng không tốt, hơn nữa đối tượng lại là một nhà báo, đối với cánh phóng viên vấn đề này lại càng khó giải quyết.
Bất luận là thông tin tốt hay xấu, đều có khả năng bị bọn họ thêm mắm thêm muối rồi đăng lên báo chí hoặc mạng inte. Rất nhiều cán bộ sợ không dám đắc tội với bọn người này. Trương Nhất Phàm vì sao vẫn cứ hồ đồ như vậy? Gặp phải việc lớn thế nào, đối với người làm cán bộ cũng không được động chân động tay đến người ta.
Thời gian trước Bí thư Lâm còn nghĩ sẽ che chở cho y, dù sao thì chuyện này ông ta cũng đã điều tra qua, là vì tên phóng viên kia mồm thối, việc này làm Trương Nhất Phàm không nhịn được, ra tay giáo huấn y một chút.
Vốn dĩ chuyện như thế này hoàn toàn cho thể giải quyết ổn thỏa với tư cách cá nhân. Nếu như ở Thông Thành, thì lại càng dễ lo liệu. Nhưng đối phương lại là phóng viên của báo thành phố, cho nên Bí thư Lâm cũng không thể quản nổi.
Có điều ông ta vẫn không thể giải thích được, vì sao Chu Chí Phương lại nhất quyết không để yên chuyện này. Chẳng lẽ Trương Nhất Phàm đã đắc tội gì với lão chăng?
Bí thư Lâm ngồi trên giường không ngừng hút thuốc, bà vợ Viên Tiểu Mai là bác sĩ chủ trị của bệnh viện nhân dân Huyện, giơ tay đoạt lấy điếu thuốc khỏi tay ông:
- ít hút thuốc sẽ có lợi cho sức khỏe!
Bí thư Lâm cười khổ, nhìn người bạn già của mình, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện trên trán. Xem ra hai người đều là số khổ, Viên Tiểu Mai một thời cùng chồng lang bạt khắp nơi, nơi nào cần người thì đi nơi đó, không có được một công việc ổn định.
Đối với bất cứ việc gì, Viên Tiểu Mai đều là hậu phương cho chồng, có thể cuộc đời bà đã được định đoạt là phải hi sinh vì người đàn ông này. Con gái của họ Lâm Uyên sắp tốt nghiệp Đại Học. Viên Tiểu Mai đã vì ngôi nhà này cống hiến không ít.
Trên phương diện kinh tế, Bí thư Lâm hoàn toàn trong sạch, ở chốn quan trường hiểm độc này, ông là ngoại lệ. Gọi Bí thư Lâm là Thanh quan tuyệt đối không quá lời.
Dù sao cũng là quan lớn ở huyện, có vai vế nên dù ông không tham lam thì cuộc sống của gia đình ông cũng được coi là không quá kham khổ.
Nhìn thấy chồng hút thuốc nhiều như vậy, bà biết chắc chắn ông có tâm sự gì. Theo chồng nhiều năm như vậy, Viên Tiểu Mai còn không hiểu chồng mình sao? ông ấy một là không chơi gái, hai là không đánh bạc, có chăng cũng chỉ là thỉnh thoảng uống chút rượu.
Việc càng làm bà vui mừng là vì Lâm Đông Hải không có tình nhân, trước giờ không bao gái. Người đàn ông thế này, đặc biệt là làm cán bộ, thật không được mấy người.
- Đi ngủ thôi!
Đối với việc công, Viên Tiểu Mai chưa bao giờ hỏi đến. Bởi vì bà biết dù mình có hỏi thì cũng không giúp được gì cho ông.
Bí thư Lâm nhìn vợ, nói:
- Bà ngủ trước đi, tôi muốn ngồi thêm một lát nữa.
- ông vẫn lo lắng chuyện của Tiểu Trương sao?
Viên Tiểu Mai có nghe qua chuyện Trương Nhất Phàm đánh một vị phóng viên, người ta đem chuyện này đăng lên báo thành phố, Chủ tịch Địa khu Chu cũng đã nhúng tay vào. Người trẻ tuổi, làm việc không thận trọng. Tiền đồ dù sáng lạn đến mấy nhưng chỉ cần vấp phải những việc cỏn con như thế này cũng có thể bị sụp đổ.
Viên Tiểu Mai rất có thiện cảm với Trương Nhất Phàm, bà còn bàn với chồng gả con gái cho cậu ta. Bà càng nhìn càng thích Trương Nhất Phàm. Hồi cậu ta còn làm thư ký, ngày nào cũng tới lui nhà bà.
Nhưng đề nghị của bà đã bị Lâm Đông Hải phản đối.
Lâm Đông Hải không nói rõ lý do, Viên Tiểu Mai thấy có chút thắc mắc, một người tốt như cậu ta, vì sao Lâm Đông Hải lại không ưng ý?
Theo Viên Tiểu Mai, Trương Nhất Phàm là một cổ vật, sở hữu tiềm năng khai thác vô hạn. Con gái bà sống với cậu ta, không cần nói sống no đủ, muốn sống sung túc, nở mày nở mặt với thiên hạ cũng không thành vấn đề.
Hai năm sau, Trương Nhất Phàm giống như tên lửa phóng lên, đã trở thành Phó chủ tịch thường vụ Huyện.
Vào thời điểm Lâm Đông Hải và Phong Quốc Phú cạnh tranh gay gắt, Trương Nhất Phàm đã hết mực ủng hộ Bí thư Lâm, chuyện hôm nay nếu không giúp được cậu ta, thật không còn mặt mũi nào nữa.
Viên Tiểu Mai nói:
- Hay là ông nói với Bí thư Phùng một tiếng vậy?
Bí thư Lâm kéo chiếc gối:
- Tôi sớm đã liên lạc với ông Bí thư Phùng rồi, ông ta cũng không có cách nào. Chu Chí Phương phen này được dịp hống hách rồi đây.
- Bí thư Phùng đã hết cách thì ông lo lắng cũng không được ích gì, đi ngủ thôi, có thể ngủ một giấc tỉnh dậy sự việc được giải quyết rồi cũng nên.
Đàn bà vẫn là đàn bà, chuyện quan trường làm sao có thể đơn giản như họ nghĩ được, nếu việc gì cũng chỉ cần ngủ một giấc là có thể giải quyết được, thì quan trường không còn là quan trường nữa.
Trong quan trường, chỉ có một khả năng duy nhất, rất nhiều người ngủ xong một giấc tỉnh dậy đã biến thành tội phạm trong tù rồi.
Đàn ông không giống như đàn bà, chỉ cần ngủ là có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề. Đặc biệt là mấy nữ minh tinh diện mạo xinh đẹp, chỉ cần ngủ với lãnh đạo một đêm thì có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề. Mặc dù ngủ cũng là một môn nghệ thuật, nhưng đối với Bí thư Lâm mà nói, nó cũng chẳng giúp được gì.
Đúng lúc này, Bí thư thành ủy Phùng gọi điện thoại tới:
- Đông Hải à! ông vẫn chưa ngủ chứ?
- Chưa! Có tin tức gì không?
Lâm Đông Hải nghe thấy giọng Bí thư Phùng, tâm trạng kích động còn hơn cả lúc vào động phòng.
- Tình hình không tốt lắm, tôi mới từ chỗ Chủ tịch Địa khu Chu trở về, chỉ nhận được một câu.
- ông ta nói thế nào?
Bí thư Lâm ngồi thẳng dậy, như không muốn để lọt bất kỳ một chữ nào.
Bí thư Phùng nói:
- ông ta nói có thể không cách chức, nhưng nhất định phải xin lỗi người bị hại. Phải giải thích cho đông đảo bàn dân thiên hạ được biết.
Bí thư Lâm trầm mặc, đây là nhượng bộ cuối cùng của Chu Chí Phương rồi, nếu Trương Nhất Phàm không chịu xin lỗi, hậu quả rất rõ ràng rồi. Bí thư Phùng thấy Lâm Đông Hải không nói gì, liền hỏi:
- ông thấy chuyện này như thế nào?
-Tôi phải hỏi ý Trương Nhất Phàm trước đã, rồi bàn sau!
- Tôi cũng nghĩ vậy, ông thử hỏi cậu ta xem thế nào, có phải đã làm gì đắc tội người ta không?
Hai người vừa gác máy, Lâm Đông Hải liền định gọi điện cho Trương Nhất Phàm, nhưng nhìn đồng hồ trên tường đã h rồi, nghĩ ngợi một lát rồi ông lại thôi.
Ngày hôm sau, Bí thư Lâm gọi Trương Nhất Phàm đến phòng làm việc của ông.
Bí thư Lâm gọi thư ký đóng cửa lại, dặn dò:
- Sáng hôm nay, không tiếp bấy kỳ ai!
Diệp Đại Minh chưa bao giờ thấy Bí thư Lâm dè dặt như vậy, lập tức lui ra ngoài đóng cửa lại.
Trương Nhất Phàm đến bây giờ vẫn chưa biết Bí thư Lâm vì chuyện của mình mà phiền não mấy ngày nay. Thời gian này, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Trương Nhất Phàm, để hắn toàn tâm toàn ý lo cho việc tổ chức lại nhà máy, vì vậy mà Lâm bí thư chưa nói cho hắn biết sự việc này.
Trên bàn bày hai chén trà nóng, là trà Thiết Quan âm chính hiệu, trà này là trà lần trước Trương Nhất Phàm biếu ông.
Trong phòng làm việc rất tĩnh lặng, đến mức có chút kỳ quái. Một lát sau Bí thư Lâm mới nói:
- Liên quan đến việc lần trước cậu ở Vượng Phủ công khai đánh người, cấp trên điều tra rất khắt khe, cần cậu có một thái độ rõ ràng cho việc này.
Hóa ra là chuyện này, Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt của Bí thư Lâm cũng đoán ra được đại khái. Hắn đắc tội với Chu Đỉnh Thiên, Chu Chí Phương nhằm vào chuyện này không buông, chuyện này âu cũng là lẽ đương nhiên.
Bí thư Lâm chậm rãi nói;
- Tôi muốn hỏi cậu, cậu có phải đã làm gì đắc tội với Chủ tịch Địa khu Chu rồi không?
Xung đột giữa Trương Nhất Phàm và Chu Đỉnh Thiên, Bí thư Lâm chắc chắn không biết. Vì thế Trương Nhất Phàm kể lại một lượt chuyện ngày hôm đó cho Bí thư Lâm nghe, ông liền hiểu được nguyên nhân.
Nếu không thì chuyện này rất khó lý giải, biết được động cơ đằng sau của Chủ tịch Địa khu Chu, Bí thư Lâm liền thở dài nhẹ nhõm, ông cũng không trách Trương Nhất Phàm, nếu đắc tội với Chu Đỉnh Thiên thì phải tìm hắn giải quyết.
Trương Nhất Phàm đứng lên nói:
- Bí thư Lâm, chẳng qua là một lời xin lỗi thôi mà, tôi sẽ đi.
Quyết định của Trương Nhất Phàm làm Bí thư Lâm rất ngạc nhiên, đồng thời ông lại cảm thấy vui mừng, Trương Nhất Phàm có thể nhận biết được đại cục, biết nhu biết cương, đây mới là Nam tử Hán đích thực.
Chu Chí Phương lần này rõ ràng muốn đánh vào sự uy phong của Trương Nhất Phàm, đè bẹp thói kiêu ngạo của hắn, cố ý làm hắn mất mặt. Yêu cầu Trương Nhất Hàm xin lỗi đương sự nhưng rõ ràng lỗi là ở gã phóng viên đó, vì sao lại muốn Trương Nhất Phàm xin lỗi chứ?
Đối với cách xử lý vụ đánh người của Trương Nhất Phàm lần này đều nhờ Bí thư Phùng nói tốt. Chu Chí Phương yêu cầu Trương Nhất Phàm thừa nhận sai lầm của bản thân, hàm ý muốn dằn mặt Trương Nhất Phàm, đừng gây chuyện với ông ta đây, không thì lão sẽ cho hắn biết tay.
Đồng thời, còn có ngụ ý khác. Nếu Trương Nhất Phàm cúi đầu nhận lỗi, thừa nhận là đã khuất phục. Bên ngoài là xin lỗi gã phóng viên kia, thực chất là nhận lỗi trước Chu Chí Phương, cũng là cúi đầu trước lão.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé như mày, sao dám đắc tội với con trai của Chu Chí Phương ta? – Theo cách nghĩ của Trương Nhất Phàm thì đây chính là những điều mà Chu Chí Phương muốn gửi đến hắn.
Từ trong phòng bí Lâm đi ra, Trương Nhất Phàm không bi quan chút nào cả. Ngược lại, nếu Chu Đỉnh Thiên đã muốn chơi, thì xem ông đây sẽ chơi với mày thế nào?
Tuy rằng trước kia hắn không biết quan hệ giữa tên phóng viên đó và Chu Đỉnh Thiên, nhưng trên cơ bản có thể chắc chắn rằng Chu Đỉnh Thiên muốn lợi dụng cơ hội này làm hắn mất mặt.
Phóng viên của báo thành phố, Thẩm Uyển Vân hẳn là nắm rất rõ, nghĩ vậy, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại cho Thẩm Uyển Vân..
Thẩm Uyển Vân đang ngủ nướng, cô còn đang ngái ngủ thì nghe tiếng của Trương Nhất Phàm, ngay lập tức hoạt bát tươi tỉnh:
- Nhất Phàm, là anh sao?
- Vẫn còn ngủ hả? Đồ sâu lười.
- Trở về Bắc Kinh, chẳng có việc gì làm, em không ngủ thì còn biết làm gì nữa? Nói đi, hôm nay ngọn gió nào thổi qua làm anh nhớ đến em vậy?
Thẩm Uyển Vân trở mình, làn da trắng như tuyết lộ ra, nằm dài lười biếng, ngáp dài một tiếng, một tay cô giữ điện thoại, một tay vuốt ve cơ thể mình. Không kìm nổi phát ra một tiếng khe khẽ.
- Không có việc gì thì không được nhớ tới em sao?
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười, bất ngờ nghe tiếng rên rỉ khó hiểu của Thẩm Uyển Vân, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường:
- Em đang làm gì vậy?
- Lâu lắm rồi anh không gọi điện cho em, anh còn quản việc em làm gì à! Em tự vuốt ve mình không được sao? Ừ…Ừ…Ồ…
Thẩm Uyển Vân kêu thêm mấy tiếng, dường như sướng tới cực đỉnh rồi. Nghe thấy vậy Trương Nhất Phàm bực không chịu nổi, con bé này không phải ban ngày ban mặt tự vuốt ve bản thân đấy chứ!
Qủa nhiên, Thẩm Uyển Vân cười duyên nói:
- Nghe hay không? Muốn nghe không?
Đúng là bị con bé này đánh gục rồi, con sói cái gợi tình số ! Chỉ có điều hôm nay Trương Nhất Phàm không có hứng thú gì, chỉ thản nhiên hỏi:
- Em quen một người làm ở báo thành phố tên Lí Đại Vĩ không?
Thẩm Uyển Vân nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Trương Nhất Phàm liền đoán nhất định có việc gì nghiêm trọng, cô cũng không dám đùa nữa, ngồi thẳng dậy nói:
- Có chuyện gì vậy? Thằng cha đó chẳng phải tốt đẹp gì. Trước kia còn muốn theo đuổi em!
- Gần đây anh và hắn có chút chuyện hiểu lầm.
Trương Nhất Phàm trả lời.
- Đã xảy ra chuyện gì? Có cần chiều nay em tới không?
Thẩm Uyển Vân vừa nói, vừa mặc quần áo.
- Cũng được! Vậy thì chờ em đến rồi nói chuyện sau!
Thấy Trương Nhất Phàm thuận tay đẩy thuyền như vậy, Thẩm Uyển Vân cười mắng:
- Anh không thể nói cho em biết rút cuộc là chuyện gì sao? Xem em có thể giải quyết được không?
- Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là anh đánh hắn ta, hắn ta đưa chuyện này đăng lên báo, bây giờ Chu Chí Phương quyết không tha. Chuyện này một hai câu không thể nói rõ ràng được, em cứ đến đây rồi nói.
- Được đấy, ông tướng! Đường đường là phó chủ tích huyện mà lại đánh người trước mặt thiên hạ, em phục anh rồi. Được rồi, không đôi co với anh nữa, Chiều em bay đến. Anh đến sân bay đón em.
Thẩm Uyển Vân gác máy, nghe nói phu quân gặp nạn, không ngại đường xa trở lại Giang Nam.