Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 1318: tin tình báo bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị tay đầu trọc tát tai, tên tóc vàng tay ôm mặt đi ra khỏi phòng.

- Mẹ thằng trọc chết tiệt, bà mày chứ, thù này ông mày nhất định sẽ trả.

Đúng lúc ấy, một bàn tay từ phía sau đặt lên vai gã.

- Thật không?

Tên tóc vàng nghe tiếng người nói sau lưng, sợ đến mức khuỵu cả chân.

- Anh trọc, à nhầm, Siêu, anh, anh Siêu! Em sai rồi, em sai rồi…

- Hóa ra là một thằng ẻo lả, nãy còn nói báo thù này nọ, thế mà gan còn không bằng con chuột nhắt!

Tên tóc vàng quay lại đầu liền trông thấy hai gã thanh niên đầu húi cua đang đứng phía sau, trông chúng có vẻ lạ, chắc không quen.

- Chúng mày, chúng mày là ai?

- Là người giúp mày trả thù.

Hai gã đó ngồi xổm bên cạnh tên tóc vàng.

- Không phải mày muốn trả thù sao? Chúng tao giúp mày!

- Bọn mày trêu tao đấy à?

Tên tóc vàng ngờ vực nhìn hai gã thanh niên, hai gã này không giống mấy dạng lông bông, chúng có một vẻ lạnh lùng oai phong rất đáng sợ.

- Mày nói lại lần nữa, tao cho mày cơ hội trả thù.

Một gã thanh niên lục túi quần tên tóc vàng rút ra một con dao găm dài khoảng mười phân. Gã cầm con dao, khẽ bẻ một cái, cạch —— con dao gãy làm đôi. Tên tóc vàng thấy vậy sợ run như cầy sấy.

- Các người là ai? Tôi không dám, thật không dám nữa, các người tha tôi đi.

Gã thanh niên còn lại bước tới, lôi tên tóc vàng đứng dậy nói:

- Bọn tao không cần biết mày làm thế nào, giờ mày phải gọi thằng đầu trọc kia ra đây. Nếu không bọn tao cho mày gãy cổ.

Đối phương mới chỉ sờ nhẹ lên cổ gã, tên tóc vàng đã rú lên như bị chọc tiết.

- Vâng, tôi đi, tôi đi ngay!

Gã kia nhìn đồng hồ.

- Cho mày năm phút, bọn tao chờ ở dải phân cách ngay đối diện.

Tên tóc vàng xoay xoay cổ, sợ hãi nhìn hai gã kia, rồi vội vội vàng vàng chạy vào hộp đêm.

- Anh Siêu, anh Siêu, không xong rồi, có người đến phá quán trà đối diện chúng ta. Chị dâu đang bị chúng nó bắt nạt.

Tên tóc vàng thở hồng hộc lao vào phòng bao riêng, vừa chạy vừa gọi to.

Gã đầu trọc trừng mắt.

- Mẹ kiếp, mày không nhìn nhầm chứ?

- Không ạ! Chúng nó ở ngay trong quán trà mà, anh mà không đi ngay, chưa biết chừng chị dâu bị chúng nó “chơi” đấy ạ!

Gã đầu trọc nghe thế vung tay lên.

- Các anh em, đi!

- Ở đâu? Ở đâu hả? Mẹ kiếp, mày dám trêu ông.

Quán trà đối diện do gã đầu trọc mở, việc làm ăn do đám tay chân quản lý. Lúc gã dẫn đàn em băng qua đường, đang chuẩn bị xông vào trong quán thì hai gã thanh niên kia bước ra từ chỗ dải phân cách.

Đầu húi cua, cao khoảng hai mét, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng đáng sợ.

Một tên bước lại gần, nói với gã đầu trọc:

- Nó không trêu mày đâu! Trọc, phiền mày đi với chúng tao một chuyến.

- Mẹ, mày là cái thá gì? Mày bảo tao đi thì tao phải đi chắc.

- Cái đó e không do mày quyết định!

- Chúng mày là cái thá gì? Dám nói với anh Siêu thế à?

Một tên đàn em xông tới, chỉ vào một trong hai gã thanh niên quát lên.

- A ——

Đối phương giơ tay ra, ngón tay tên đàn em đã bị kẹp cứng, chỉ kẹp nhẹ một cái, tên kia đã đau đớn gào lên thảm thiết, lập tức quỳ sụp xuống.

Đối phương giẫm lên người tên đó.

- Mày muốn đi cùng chúng tao, hay để chúng tao phải mời mày?

- Các anh em, lên ——

Tên đầu trọc thấy tình hình không ổn, liền vung tay lên, bốn năm tên đàn em liền lao tới.

- Giao cho cậu đấy!

Tên thanh niên tóc húi cua đang giẫm lên người tên đàn em kia nhìn đồng bọn cười nhạt, rõ ràng gã chẳng coi bọn chúng ra gì, cứ thản nhiên đứng châm điếu thuốc.

Tay đồng bọn bước nhanh tới, vươn hai tay ra quét sạch đám lâu xâu đang nhào tới.

Gã ra tay nhanh như gió như chớp, hai tay lướt qua lướt lại giữa đám côn đồ, khi thì đánh vào bụng, lúc thì đấm vào ngực. Tên đàn em thảm nhất bị hắn đấm thẳng vào mũi, tên đó rú lên một tiếng rồi ngã ngửa ra sau.

Tên cuối cùng lao đến, còn chưa kịp ra tay, đã thấy bóng chân chớp nhoáng, bụng gã bị trúng một cước, cả người lập tức bắn ra xa hơn mười thước, rơi phịch một cái trên mặt đất.

Năm người, chưa đến hai phút đồng hồ đã bị hạ gục.

Gã đầu trọc ngẩn người, gã đã lăn lộn trên đất Giang Hoài này mười mấy năm trời, chưa từng gặp phải kẻ nào đáng sợ như vậy.

Gã thức thời, đã tận mắt chứng kiến thân thủ của đối phương, người ta tìm tới tận nơi, nếu đã không thể chạy thoát, chi bằng vui vẻ một chút, còn có thể giảm bớt tổn thất. Gã vẫn đứng nguyên tại chỗ nói:

- Tha cho chúng nó, các anh muốn gì cứ nhằm vào tôi!

Gã thanh niên hút thuốc nhấc chân lên, đá văng tên côn đồ dưới chân đi.

- Nói sớm một chút đỡ mất công.

Rồi thấy hắn sờ lên cái tai nghe.

- Sếp, đã xong, cho xe qua đi ạ!

Thoáng cái, một chiếc xe việt dã màu đen phóng tới, đối phương nhìn gã đầu trọc rồi bảo:

- Lên xe đi!

- Anh Siêu!

Đám đàn em vội nhổm dậy gọi với theo, gã đầu trọc buông lại một câu:

- Không phải việc của chúng mày, về đi!

Nói xong, gã leo lên xe, hai gã tóc húi cua cũng chui vào theo, một trái một phải, kẹp gã đầu trọc ngồi giữa.

Thái độ bình thản của gã đầu trọc khiến hai người kia có hơi bất ngờ.

Chiếc xe việt dã chạy ra vùng ngoại thành, rồi dừng lại bên bờ sông.

Một trong trong số chúng nhảy xuống xe trước rồi quay lại gọi gã đầu trọc:

- Xuống đi!

Gã đầu trọc ban nãy còn tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi trông thấy con sông phía trước thì mặt cắt không còn giọt máu. Chẳng lẽ bọn chúng định giết người diệt khẩu ở đây? Với thân thủ của chúng, muốn giết gã dễ như trở bàn tay.

Ba người kia đứng thành hình tam giác vây quanh gã đầu trọc, một tên hỏi với vẻ nghiêm túc:

- Mày nói xem, vụ hoa hoét là thế nào?

Gã đầu trọc nhìn ba người họ, chúng rõ ràng không phải hạng tầm thường, chắc chắn không phải đầu gấu, chẳng lẽ là cảnh sát chìm? Nhìn kiểu tóc chung của ba người đó, gã thầm than thở, trăm phần trăm là cảnh sát chìm rồi.

Thấy đối phương vừa mở miệng đã hỏi chuyện tặng hoa, gã lắc đầu chối:

- Tôi không biết các anh đang nói gì?

Bụp —— một tên đột ngột giơ chân đá thẳng vào phía sau đầu gối gã trọc khiến gã đứng không vững, quỳ trên mặt đất.

- Thật thà một chút, đừng có giở trò. Nếu không con sông này sẽ thành nơi đưa tiễn mày đấy.

Tên đầu trọc nói:

- Tôi không biết thật mà!

Tên lái xe ngồi xuống, chăm chú nhìn gã trọc.

- Xem ra cần làm cho mày tỉnh táo chút nhỉ.

Hai tên kia liền bước lên một bước, nắm lấy cánh tay gã trọc định đẩy gã xuống sông. Gã trọc cuống quýt nói:

- Đợi đã!

Vì gã nhận thấy ba người này không giống dạng cảnh sát bình thường, đa số cảnh sát ở Giang Hoài này gã đều đã gặp, cách nói chuyện, phong thái làm việc của họ hoàn toàn không giống đám người này. Gã thầm nghĩ, chẳng lẽ là người của cục An ninh gì gì đó ở Bắc Kinh?

Gã cũng nghe nói Bí thư Lý mới đến đây có thân phận công chúa, đám người này có phải đến trút giận thay cho Bí thư Lý không, điều này cũng khó nói. Người của cục An ninh Quốc gia mà muốn giết gã thì chẳng khác nào bóp chết một con kiến.

Gã đầu trọc tuy chỉ là một tên côn đồ, song cũng là người lăn lộn nhiều trong xã hội, cũng từng nghe nói về cục An ninh Quốc gia. Ngay khi hai tên kia định ném gã xuống sông, gã mới chột dạ.

Hai tên kia đẩy gã ngã lăn ra đất, gã run rẩy nói:

- Có thể cho tôi điếu thuốc không?

Tên lái xe vứt một điếu thuốc xuống đất, gã đầu trọc nhặt lên châm lửa hút. Hút được hai hơi, gã mới lên tiếng:

- Tôi biết các anh sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm. Có điều, việc tặng hoa, tôi thật sự không biết. Cô ấy đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, có cho tôi thêm mấy lá gan tôi cũng không dám đi quấy rối cô ấy.

- Vậy mày nói xem, lời thằng tóc vàng ban nãy nói là thế nào?

Gã đầu trọc hút thêm một hơi.

- Đó chỉ là mấy câu khoác lác bình thường tôi vẫn hay nói với đám đàn em, nào là tôi tặng hoa cho người này người nọ. Thực ra tôi có dám đâu. Đến cửa Ủy ban Kỷ luật tôi còn không vào được nữa là.

Tên lái xe ném điếu thuốc xuống đất, rồi quay sang nói với hai tên đi cùng.

- Xem ra tối nay mất công đi rồi, có kẻ muốn biến chúng ta thành lũ ngốc đây.

Nói xong, y liền đứng bật dậy.

- Giao cho hai người đấy.

Hai tên kia đi về phía gã đầu trọc.

- Xin lỗi nhé, trước giờ bọn tao chưa từng về tay không, nếu mày không cung cấp được tin gì có giá trị, bọn tao đành phải làm theo quy tắc thôi!

Hai tên đó tóm lấy cánh tay gã, dùng sức bóp mạnh.

- Mày có tin bọn tao bẻ gãy cánh tay này của mày không?

Gã đầu trọc đau thấu xương liền hét lên:

- Đừng, đừng, tôi còn biết một chuyện khác, hai người chắc chắn sẽ muốn nghe.

- Có gì thì nói mau, đừng có thử thách kiên nhẫn của ông mày.

Gã trọc vội nói:

- Việc tặng hoa, tôi thật sự không biết. Nhưng vụ án đụng xe của Trưởng ban thư ký thì tôi có biết một chút.

Hai tên kia nghe xong, lập tức thả gã đầu trọc, tên lái xe thấy vậy quay lại.

- Mày nói gì?

Gã đầu trọc ôm cánh tay, đau đến nhệch mồm, đám người này thật dã man! Gã khẽ cắn răng.

- Vụ tai nạn của Trưởng ban thư ký là do người khác cố ý gây nên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio