Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm đầy trách cứ:
- Sao anh không ngăn anh ta?
Trương Nhất Phàm đứng dậy nói:
- Anh ta yêu quý Tiểu Miêu cũng đúng, chỉ là không nên lợi dụng.
Trong lòng Liễu Hồng cảm thấy ấm áp, Trương Nhất Phàm thật tốt với Tiểu Miêu, cô thấy thế cũng rất vui. Tuy rằng chỉ là một hành động quan tâm nhỏ, nhưng đối với Liễu Hồng lại rất có ý nghĩa.
Trương Nhất Phàm vuốt đầu Miêu Miêu:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Miêu Miêu ngẩng đầu:
- Chú, cháu có thể đi học ở đây không?
- Đương nhiên có thể, cháu có thể học rất giỏi, sau này Miêu Miêu có thể cùng mẹ giúp đỡ chú.
Miêu Miêu biết điều gật đầu:
- Cảm ơn chú.
Lại nói đến Cù Tĩnh, cô đến Giang Hoài một thời gian rất dài, vì tính chất công việc cô thường xuyên lên mạng.
Trong khoảng thời gian này vì điều tra người tặng hoa cho Lh nên cô khá bận.
Đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo thì nhận được điện thoại của bạn học đại học Tô Thiện. Tô Thiện sau khi về Giang Hoài đã thừa kế cơ nghiệp gia đình, chính thức trở thành Giám đốc tiêu thụ của Tô thị.
Hôm qua khi gọi điện thoại cho Bạch Khẩn, hai người nói đến Cù tĩnh, Bạch Khẩn nói Cù Tĩnh đang ở Giang Hoài, lúc đó Tô Thiện liền buồn bực:
- Cô nàng chết dẫm này, đến Giang Hoài mà không báo với mình. Được mình phải tìm cô mới được.
Vốn định gọi điện thoại cho Cù Tĩnh luôn nhưng có cuộc họp, nên Tô Thiện đã quên việc này. Hôm nay vừa mới nhớ ra, nên gọi điện thoại cho Cù Tĩnh mắng một trận.
- Có phải bạn định bỏ trốn với chàng trai nào không mà lén lút như vậy, ngay cả anh em cũng không gọi.
Cù Tĩnh biết tính tình của cô, cũng không để ý, chỉ mỉm cười, Tô Thiện nói.
- Xuất hiện đi, tôi lái xe đến đón bạn. Lần sau còn như vậy xem tôi trừng phạt bạn như thế nào.
Ở trường học hai người rất hồn nhiên, thích trêu đùa, còn hay hùa vào trêu những cậu con trai hay ngại ngùng. Cù Tĩnh nói cho cô địa chỉ.
Quả nhiên chưa đầy hai mươi phút, một chiếc Salad đỏ lửa đã dừng trước mặt Cù Tĩnh. Tô Thiện hạ kính xuống nhìn Cù Tĩnh cười hì hì:
- Lên xe đi
Cù Tĩnh biết nhà cô có tiền, thấy Tô Thiện đi xe đẹp đến đón mình liền thản nhiên cười:
- Không cần xa xỉ như vậy, tiểu phú bà!
Tô Thiện nói:
- Hãy chấm dứt việc đó, để sau tôi sẽ tính với bạn. Hãy thành thật giải thích, có phải là đã làm tình nhân của hắn rồi không? Hắn đến Giang Hoài chưa lâu bạn cũng theo đến đây.
- Muốn chết sao…
Cù Tĩnh trừng mắt nhìn cô ta.
- Tôi thề, đến điện thoại tôi còn không gặp qua hắn.
- Bạn cho là ăn cơm sao, mỗi ngày gặp mỗi ngày làm? Việc này một tháng một lần là đủ rồi.
- Đồ lưu manh…
Hai cô gái cười vang.
Trong một quan ăn đồ Tây sang trọng, hai cô gái ngồi đối diện. Tô Thiện nhìn Cù Tĩnh:
- Tối nay bạn phải giải thích với tôi, thạch sùng sa còn không, nếu không, bạn sẽ không được giải thích.
Cù Tĩnh mắng một câu điên, đã làm Tổng giám đốc vẫn tính tình như vậy, có phải là mất cân bằng nội tiết không? Hay là tìm một người đàn ông giúp giải quyết một chút.
Tô Thiện thật ra ngay thẳng:
- Không cần, tôi đã có một người.
- Thật sự?
Hai mắt Cù Tĩnh trừng nhìn cô ta.
Tô Thiện gật đầu;
- Ừ, lừa bạn làm gì, chuẩn bị đính hôn rồi.
- Cuối cùng bạn cũng đồng ý lấy chồng?
Cù Tĩnh nhìn cô:
- Anh ta thế nào?
Tô Thiện cười cười:
- Thô bỉ, mở miệng liền hỏi thân phận người ta, cũng không có gì, một thư ký mà thôi.
- Làm lãnh đạo?
- Anh ta thì lãnh đạo gì, tôi chẳng qua là vừa ý, cho anh ta cơ hội, còn chưa qua đợt khảo sát, không qua thì cho lui.
- ừ, không thể ẩu. Tôi thích thế!
Tô Thiện nói:
- Đừng nói tôi còn bạn, chẳng lẽ nhiều năm như vậy bạn vẫn không có ai?
Cù Tĩnh nói không có, có lẽ đàn ông đều không thích tôi, giờ vẫn độc thân.
Đúng lúc này di động của Cù Tĩnh vang lên, Duệ Quân hỏi:
- Cù Tĩnh, em đang ở đâu?
Cù Tĩnh đưa mắt nhìn Tô Thiện:
- Đang ăn cơm với một người bạn, có việc gì sao?
- Đương nhiên, như vậy đi, chờ em ăn xong, gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.
Cù Tĩnh vui vẻ:
- Biểu hiện tốt quá đi, không cần đón, hiện giờ đã tan tầm, em đi chơi xong sẽ về.
Duệ Quân nói:
- Vậy tùy em, nếu cần cứ gọi điện thoại.
Nghe Cù Tĩnh nói chuyện điện thoại xong Tô Thiện nói:
- Còn gạt tôi sao, thành thật giải thích, gian phu là ai?
- Đừng đùa, thủ trưởng mà thôi.
Cù Tĩnh không có nói, nhưng Tô Thiện làm sao tin cô. Có thủ trưởng như vậy sao, bất cứ lúc nào gọi điện thoại cho anh ta?
Cù Tĩnh nhìn Tô Thiện nói:
- Nói chuyện khác đi, người kia là thư ký ở đâu?
Tô Thiện vuốt vuốt tóc:
-Tỉnh ủy, Tuy nhiên, tôi không quan tâm việc này, hơn nữa anh ta cũng chưa qua kỳ khảo sát, còn không biết có chắc chắn không?
- Khảo sát hay là thử việc?
- Dựa vào gì thế, bạn không thể làm tổn hại tôi thế?
Tô Thiện tức giận.
- Không phải nói muốn đính hôn sao?
- Đính hôn cũng không phải kết hôn, bạn vội để làm gì? Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi chưa từng làm gì với anh ta. Anh thật ra muốn nhưng tôi không chịu, anh ta không có cách nào.
Tô Thiện thẳng thắn nói.
- Ừ, vậy gọi anh ấy đến đây đi, tôi kiểm tra cho bạn.
Cù Tĩnh cố tình nói.
- Được, nếu bạn thích.
Tô Thiện lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho bạn trai là thư ký. Không ngờ đối phương dường như tâm đầu, đã gọi điện thoại cho cô.
Tô Thiện quơ quơ di động:
- Anh ta tự chui đầu vào lưới.
Cù Tĩnh cười.
- Bảo anh ta đến đây, tôi kiểm tra cho bạn.
Tô Thiện liền chuyển điện thoại:
- Thiến Thiên, em ở đâu, tối nay cùng đi ăn cơm.
Nghe đối phương gọi buồn nôn như vậy, Cù Tĩnh làm mặt quỷ, Thiến Thiến, Tô Thiện trừng mắt nhìn cô một cái quát vào điện thoại:
- Em nói anh có thành ý không, lúc nào rồi mới nhớ mời em ăn cơm? Nếu em muốn chờ anh mời ăn cơm thì đã thành xác ướp.
Bạn trai cô cười có lỗi:
- Không có cách nào, anh vừa xong việc, tính chất công việc của anh em cũng biết, ngại quá.
- Em đang ăn cơm cùng bạn ở tiệm đồ Tây anh đến đây đi.
- Được, lập tức đến.
Mười lăm phút đồng hồ sau một người thanh niên chừng ba mươi tuổi bước vào quan ăn. Người cao gầy, đeo kính mắt, nách còn đeo một bao, trong tay cầm một cái máy tính.
Tô Thiện nhìn người này nói:
- Đây mà…
Cù Tĩnh nhíu mày:
- Sao lại là người đeo kính?
Người thanh niên thoạt nhìn cũng nhã nhặn, làm thư ký mà như vậy. Cù Tĩnh không khỏi có chút thất vọng, cô thích đàn ông có chút khí phách, sảng sủa, không cần nhã nhặn như vậy.
Tuy nhiên, Tô Thiện thích là được, chấp nhận đi. Cô cho một đáp án như vậy
Tô Thiện giơ tay lên:
- Bên này…
Bạn trai cô liền đi đến:
- Thiến Thiến…
Anh ta ngồi xuống gần Tô Thiện, rất lễ phép chào Cù Tĩnh:
- Chào cô! Tôi là Du Đoạn Dương.
- Chào anh, tôi là Cù Tĩnh.
Hai người không cần Tô Thiện giới thiệu, liền tự giới thiệu. Tô Thiện trừng lớn mawTô Thiệns
- Không thể nào, cũng không cần tôi giới thiệu, hai người đã giới thiệu mình rồi.
Du Đoạn Dương cười ha hả:
- Ngại quá, làm việc với lãnh đạo lâu quá, nhìn thấy người phản ứng đầu tiên là đưa tay giới thiệu chính mình.
Nhân viên phục vụ đi đến hỏi anh ta muốn dùng gì.
Du Đoạn Dương nói:
- Giống Thiến Thiến đi, thịt bò, trứng gà, cà phê…
Nhân viên phục vụ vừa đi, anh ta nhìn hai người:
- Hai người có cần thêm gì không?
- Ừ, không cần.
Cù Tĩnh lắc đầu.
Tô Thiện hỏi:
- Hôm nay sao rảnh nhớ đến mời tôi ăn cơm.
Du Đoạn Dương nói:
- Vừa mới đưa lãnh đạo về nhà, ngay mai là cuối tuần nên nghĩ đến em.
Cù Tĩnh hỏi một câu:
- À, thư ký Du, lãnh đạo của anh là ai?
- Là Phó Bí thư Bàng.
Du Đoạn Dương rất tùy ý nói một câu nhưng ánh mắt lại rất tự hào, Cù Tĩnh cảm giác anh ta hơi đắc ý. Phó bí thư Bàng? Được gọi là bí thư thứ hai ở Giang Hoài. Đương nhiên tấm biển này hơi vang.
Không nghĩ Cù Tĩnh chỉ ồ một tiếng:
- Là Phó bí thư Bàng sao?
Du Đoạn Dương buồn bực, trước mắt người con gái này, dường như Phó bí thư Bàng cũng không là gì, cô không ngờ không cảm thấy kinh ngạc, anh ta không khỏi hơi thất vọng.