Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 135: người có thân phận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Nhất Hải cũng đang tức giận. Đứng trước mặt y là một tên đầu trọc khoảng ba mươi mấy tuổi, trên cánh tay có hình xăm, trên thân người hắn là hình một con rồng rất lớn kéo dài ra đến tận sau lưng.

Trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bản, cả cơ thể rất rắn chắc, cả người giống như một con quái thú khổng lồ. Hơn nữa tướng mạo rất hung dữ, nhìn qua trông rất giống xã hội đen.

Chỉ có điều bây giờ trước mặt Lưu Nhất Hải thì lại ngoan ngoan giống như đứa trẻ con vậy. Lưu Nhất Hải gân cổ lên thét:

- Khốn kiếp, thật khốn kiếp! Ta bảo các người đi trấn an, chứ có bảo các ngươi đi uy hiếp bắt cóc đâu!

Phang! Lưu Nhất Hải thuận tay cầm một cái gạt tàn thuốc lên ném xuống đất vỡ tan.

Tên đầu trọc lau mồ hôi

- Anh, để em đi một chuyến nữa.

Lưu Nhất Hải sa sầm nét mặt, tức giận hừ một tiếng

- Tao thấy hay là thôi đi, tự tao sẽ đi một chuyến, mày đi chuẩn bị năm mươi nghìn tệ đi.

Lưu Nhất Hải vừa sắp xếp xong, điện thoại bỗng reo lên, y lập tức nghe máy.

- Chủ tịch Địa khu, xin hãy yên tâm, lần này tôi tự mình xử lý, mọi chuyện nhất định sẽ suôn sẻ.

Gác máy xong, y mới thở phào một cái, sau đó liền cắp túi đi ra ngoài.

Trương Nhất Phàm vẫn còn ở văn phòng của mình đợi tin tức của Đường Võ, hơn một giờ trôi qua, di động cuối cùng cũng reo lên, là Đường Vũ gọi đến.Trương Nhất Phàm lập tức nghe máy.

- Anh Phàm, Liễu Hải đã ra ngoài rồi, anh cứ yên tâm, mọi chuyện đều ổn.

- Ừm, cậu báo cho Hồ Lôi một tiếng.

Trương Nhất Phàm dặn dò.

Buổi tối, mấy người liền gặp mặt nhau, khác với mọi khi là có thêm hai chị em Liễu Hải và Liễu Hồng. Lần gặp mặt này là do Hồ Lôi tổ chức. Chủ yếu là để Liễu Hồng cám ơn sự giúp đỡ của mọi người, đã giúp đỡ Liễu Hải được ra ngoài.

Thật ra việc Liễu Hải có thể ra ngoài, chủ yếu vẫn là Bí thư Phùng đã gây thêm áp lực cho Lôi Đình, nếu không Lôi Đình làm sao có thể đồng ý nhanh như vậy? Nhìn thấy đứa con trai của mình vẫn còn nằm trong bệnh viện, trong lòng Lôi Đình liền có một nỗi buồn khó nói.

Tuy nhiên chuyện này gã cũng không lo lắng mấy, dù sao thì chuyện cưỡng hiếp Liễu Hồng cũng không có chứng cứ gì, chỉ với khẩu cung của Liễu Hồng thì không đủ để định tội, mà chuyện Liễu Hải đánh người là có thật, đã gây nên tổn hại thực tế. Bởi vậy mà vụ này nếu đưa ra tòa bản thân tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt, chuyện mà gã lo lắng là mối quan hệ giữa Liễu Hồng và Hồ Lôi. Hồ Chí Minh lại là đại biểu của Hội đồng nhân dân tỉnh, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Càng nghĩ, Lôi Đình thật sự chỉ biết nhẫn nhịn cục tức này.

Mấy người Trương Nhất Phàm đang ở nhà hàng, vị lãnh đạo Trần Trí Phú này xem như là kẻ biết sau cùng. Đợi đến khi mọi chuyện đã xong, ông ta mới xuất hiện, vì vậy mà sau khi đi vào phòng riêng thì cứ thế mà cùng chịu tội.

Liễu Hồng không sao, Liễu Hải cũng xem như bình an vô sự, tâm trạng của mọi người đều khá tốt. Bởi vậy khi Trần Trí Phú xuất hiện, Trương Nhất Phàm liền ra lệnh, trước tiên phạt ba ly rồi nói sau! Là một vị lãnh đạo mà lại không chăm sóc được thuộc hạ của mình, đáng đời!

Trần Trí Phú không nói câu gì, cam tâm chịu phạt, cuối cùng vẫn cười xin lỗi mọi người.

Tổng cộng có tám người đang ngồi là Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi, Đường Vũ, Trần Trí Phú, Băng Băng, Đổng Tiểu Phàm, chị em Liễu Hồng, mọi người cùng nâng ly, vui vẻ cùng cạn một ly.

Sau đó Hồ Lôi kính Trương Nhất Phàm một ly, Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn anh ta một cái, Hồ Lôi lập tức chuyển mục tiêu, uống cùng với Đường Vũ và Trần Trí Phú.

Hôm nay Liễu Hồng vẫn mặc bộ sườn xám rất gợi cảm, ôm chặt lấy đường cong mê người của cơ thể. Nhìn thấy cô ta và Liễu Hải cầm ly rượu đứng dậy, Trương Nhất Phàm biết rằng ly này không uống không được.

Hai chị em nói xong một vài lời cảm kích, Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay:

- Đều là anh em của nhau, Liễu Hồng, Liễu Hải, hai người đừng khách sáo, sau này có chuyện gì, cứ đến tìm mấy người bọn họ. Ai không giải quyết cho cô, cứ nói với tôi!

- Cám ơn Phó chủ tịch huyện Trương.

Hai chị em cạn ly, hai người đều mang vẻ mặt đầy cảm kích.

Trương Nhât Phàm thở dài nói:

- Liễu Hải, chuyện này tuy ngoài mặt cũng xem như qua rồi, nhưng chuyện lúc đầu muốn điều cậu sang ngành Công an giờ sợ thất bại rồi.

- Làm phiền Phó chủ tịch huyện Trương rồi.Thât ra tôi ở chỗ Chủ nhiệm Trần cũng rất tốt, Chủ nhiệm Trần cũng rất quan tâm đến tôi.

Liễu Hải tuy là rất muốn bước vào ngành Công an, nhưng sau khi trải qua sự việc này, xem như bây giờ có thể bước vào rồi thì sợ là những ngày tháng sau này cũng sẽ không dễ chịu.

Liễu Hải là một người rất có tài, chỉ là một tài xế thì quả thật là có chút đáng tiếc.

Đường Vũ dường như nhìn ra được suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, liền cười nói:

- Anh Phàm, anh cứ yên tâm, sớm muộn gì cũng có ngày tôi đưa được anh ta vào.

Ngồi ở đây đều là người của hắn nên không khí rất tốt, Trương Nhất Phàm cũng khá hiền hòa, vì vậy mà mấy người Đường Vũ cũng đều rất vui.Cơ bản là có thể nói chuyện thoải mải.

Đang lúc uống rượu thì Hồ Lôi đột nhiên hỏi:

-Anh Phàm, tôi nghe nói phía trên có ý muốn điều anh đến huyện Sa làm Chủ tịch huyện.

-Cái gì? Anh sắp bị điều đến huyện Sa ư? Vậy chúng tôi phải làm sao? Anh Phàm, đưa chúng tôi đi cùng với!

Đường Vũ nghe thấy Trương Nhất Phàm sắp bị điều đi, lập tức cảm thấy không thoải mái. Còn nữa, hắn một mình đến huyện Sa thì thật là buồn chán biết mấy?

Đường Vũ nghĩ trong lòng, nếu đi thì mọi người cùng đi. Như vậy mới vui vẻ, vả lại ở huyện Sa tuy là giàu có hơn những huyện khác nhưng an ninh trật tự thì không tốt lắm.

Trương Nhất Phàm chỉ bâng quơ cười:

- Tin tức của cậu cũng nhanh đấy. Bí thư Phùng mới nhắc một câu mà cậu đã biết rồi.

Hồ Lôi cười hì hì:

- Anh đừng xem thường Hồ gia chúng tôi, tôi là một người có tiền đó.

Nhìn thấy bộ dạng lấp lửng của anh ta, Trương Nhất Phàm cũng không muốn hỏi. Nhưng theo như hắn thấy thì e rằng đó là một âm mưu khác của Chu Chí Phương.

Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại đề xuất mình đi huyện Sa, vả lại vài hạng mục lớn ở Thông Thành vẫ đang tiến hành, hạng mục chợ bán quần áo sỉ và đường dành riêng cho người đi bộ vừa mới bắt đầu. Gấp gáp điều hắn đi như vậy chỉ sợ là có mục đích khác.

Điều đến huyện Sa làm Chủ tịch huyện, ngoài mặt là được lên một cấp, nhưng trên thực tế thì bản thân hắn là người làm nên thành quả ở Thông Thành, Trương Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ được đạo lý đó.

Đổng Tiểu Phàm nghiêng đầu hỏi:

- Chuyện này là thật sao? Bọn họ rõ ràng là muốn bắt nạt người khác mà, để anh tạo được thành tích rồi, sau đó lại để anh đi khai hoang, đây rõ ràng là người trước trồng cây người sau hưởng quả mà.

- Vội cái gì, sự việc còn chưa kết thúc.

Trương Nhất Phàm cũng không lo lắng, mỉm cười uống một ngụm rượu.

Nói đến việc này, không khí trong phòng liền trầm đi nhiều. Nghe nói ở trên có ý định điều Trương Nhất phàm đi, tâm trạng của mỗi người không giống nhau, hai chị em Liễu Hồng có chút không nỡ rời xa hắn.

Uống hết một ly rượu, Hồ Lôi lau miệng nói:

- Anh Phàm, cái thằng tiểu tử Lôi Minh kia tôi sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho nó, không dạy cho hắn ta một bài học thì hắn ta sắp ngồi lên đầu chúng ta rồi.

- Anh muốn làm gì? Bây giờ còn chưa đủ phiền hay sao?

Đường Vũ lập tức cảnh giác.

Tuy rằng Hồ Lôi không phải là người trong giới quan trường, nhưng khi tên này cứng đầu lên thì ai anh ta cũng không sợ. Vì sao? Anh ta có tiền mà, thêm nữa Hồ Chí Minh lại là đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, cũng có chút tiếng nói. Bởi vậy, những người bình thường khác trong huyện ít nhiều đều phải nể mặt Hồ Lôi.

Trương Nhất Phàm bỗng hiểu được ý của anh ta, thản nhiên nói:

- Tôi biết chuyện lần này của hai chị em Liễu Hồng, anh không phục. Nhưng chuyện Lôi Minh cưỡng hiếp Liễu Hồng, dù sao thì cũng không có chứng cứ thuyết phục, mà Liễu Hải đánh người lại gây ra tổn hại thực tế, bọn nó có pháp y có thể chứng minh điều đó.

- Trong luật pháp, bọn nó có thể “chùi mép” sạch sẽ hoàn toàn, cậu không có cách nào cả, nhưng việc đánh người thì lại rành rành ra đó, tôi nghĩ Lôi Đình chưa chắc đã nuốt cục tức này. Cho nên Liễu Hải sau này phải cẩn thận hơn, không nên để nhược điểm nào rơi vào tay bọn chúng nữa.

Liễu Hải gật đầu.

-Tôi biết rồi, Phó chủ tịch huyện Trương.

Hồ Lôi lại rất không phục:

- Tôi không tin trị không được hắn ta. Chỉ riêng chiếc BMW mới của tên tiểu tử đó là đã có thể khiến hắn cứng họng rồi. Anh Phàm, chỉ cần anh không phản đối, những việc còn lại cứ giao cho tôi.

Không cần phải nói, Hồ Lôi vẫn muốn dùng cách mà Đường Vũ đối phó với Khâu Phát Tài, đem tác phong sinh hoạt hàng ngày của Lôi Đình, them cả những đứa con trai ông ta làm nữa, tất cả đều phơi bày ra ánh sáng.

Cứ như vậy, Lôi Đình dù không sụp đổ thì e là cũng không ở Thông Thành được nữa . Loại người giống như chúng nó, có được mấy người trong sạch chứ? Không điều tra thì thôi, mà điều tra rồi thì cái nào cũng đúng, Hồ Lôi gần như nắm chắc được điều này, nên mới âm thầm hạ quyết tâm!

Trương Nhất Phàm cười cười, đứng dậy nói:

- Các cậu tiếp tục uống đi, tôi với Tiểu Phàm phải đi trước đây.

Trương Nhất Phàm sắp rời khỏi, Hồ Lôi tự nhiên ngầm hiểu, vừa nãy hắn không phản đối đúng không? Bây giờ lại đi khỏi, chính là để cho bọn Hồ Lôi có không gian để thương lượng, nói như vậy là Trương Nhất Phàm đã ngầm đồng ý rồi.

Trái ngược với Lôi Đình, trong lòng Đường Vũ lạithấy thiếu tự tin, nhưng thấy Hồ Lôi tràn đầy tự tin như vậy, y cũng chỉ biết ủng hộ. Gây sức ép đi, đem làn nước này khuấy đục một chút, nếu như Lôi Đình đi rồi, Nhâm Thiết Lâm nói không chừng có thể ngồi lên vị trí Bí thư đảng ủy.

Gần đây Nhâm Thiết Lâm và Trương Nhất Phàm rất thân thiết, xử lý được Lôi Đình, bản thân nói không chừng có thể chia nhau một chút lợi ích, Đường Vũ nghĩ đến đây, không kìm được cười phá lên.

Hồ Lôi cười mắng một câu:

- Khi thật, anh đang làm gì thế, cười gì mà nghe ghê vậy.

Đường Vũ đáp lại:

- So với anh, tôi vẫn còn kém một chút, Haha….

Hai người Trương Nhất Phàm vừa từ phòng riêng đi ra, liền chạm mặt Diệp Đại Minh, Trương Nhất Phàm tự nhủ Lần này thì nguy rồi,Bí thư Lâm nói không chừng cũng đang ở đây.

Quả nhiên hắn còn chưa kịp lánh đi thì Diệp Đại Minh đã gọi lớn:

- Phó chủ tịch huyện Trương, trùng hợp quá vậy?

Câu nói này của Diệp Đại Minh không quan trọng, Bí thư Lâm và Bí thư Phùng ở phòng bên cạnh nghe thấy như vậy, liền hỏi một câu:

- Trương Nhất Phàm ở đây?

Diệp Đại Minh cười ha hả:

-Bí thư Lâm, là tôi gọi anh ấy qua đây.

Bị Bí thư Lâm bắt gặp rồi, e rằng tiệc rượu tối nay là không thể tránh được rồi. Vừa rồi còn cố ý kiềm chế bản thân, cố gắng uống ít, biết vậy đã không rời khỏi gấp gáp như vậy.

Lúc đi vào cửa, nhìn thấy Diệp Đại Minh nháy mắt nhìn mình, Trương Nhất Phàm liền thầm mắng một câu, Được lắm tiểu tử, là do cậu hại tôi!

Diệp Đại Minh chẳng qua cũng chỉ hai mươi tám tuổi, bình thường cũng rất kính nể cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm, tuy tuổi còn trẻ nhưng năng lực phi phàm. Anh ta đã xem qua hồ sơ của Trương Nhất Phàm, biết được những thành tích công việc trước đó của hắn. Vì vậy trong lòng rất muốn kết giao với một người bạn như hắn.

Đi vào phòng, trong phòng chỉ có Bí thư Lâm và Thái Hán Lâm đang ngồi tiếp khách là Bí thư huyện ủy Phùng ngồi đối diện. Ánh mắt liền dừng lại trên người Đổng Tiểu Phàm đang đứng cạnh Trương Nhất Phàm, vốn dĩ khuôn mặt đang tươi cười thì ngay lập tức cứng đơ lại.

-Đổng… Đổng đại tiểu thư.

Đổng Tiểu Phàm cười tươi như hoa, như một làn gió xuân thổi ngang qua mặt, đột nhiên quàng tay Trương Nhất Phàm đi tới, Bí thư Phùng làm sao không kinh hãi được chứ? Cô ấy chính là con gái của Phó tồng bí thư Đảng ủy. Trời ơi! Lời đồn quả là không sai.

Lúc trước chỉ biết là Trương Nhất Phàm và thiên kim của Phó bí thư Đổng là bạn tri giao. Nhưng bây giờ xem ra hai người đã thân thiết từ lâu rồi. Bí thư Phùng nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm liền nghĩ:

- Được lắm tiểu tử, lần trước ngươi không thắng thắn.

Suy đoán trước kia một khi đã thành sự thật thì mỗi người lại mang một tâm trạng khác nhau.

Bốn người ngồi ở đó, chỉ có Thái Hàn Lâm và Diệp Đại Minh là không rõ ràng chân tướng, nhưng khi hai người nhìn thấy Bí thư Phùng vội vàng đứng dậy thì đã biết rằng lai lịch của người con gái đứng cạnh Trương Nhất Phàm không hề đơn giản.

Trương Nhất Phàm quả nhiên là có người hậu thuẫn! Hai người thầm nhủ trong lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio