- Mẹ kiếp, mày dám đánh bố mày sao?
Phía bên kia sửng sốt rất lâu mới mắng được một câu, đến điện thoại cũng không cần đến nữa, bổ về phía Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm lùi lại, nghiêng người tránh sang một bên, quả đấm của đối phương nện mạnh lên nắp động cơ chiếc xe Santana. Hiển nhiên tay lái xe kia không ngờ Trương Nhất Phàm lại có thể linh hoạt được như vậy, nên không phòng bị, cú đấm bị trượt đấm mạnh lên xe ô tô.
Vừa rồi hắn như vậy hẳn là muốn đưa người ta vào chỗ chết, không ngờ lại trượt, bàn tay đấm trượt đau đến tê dại, hoa mắt, hai bàn tay run lẩy bẩy.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Thẩm Uyên Vân thấy thật buồn cười, cũng không ngờ Trương Nhất Phàm lại nhanh nhạy đến vậy. Nhưng cô nhớ lại lúc Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy tu sửa kênh dẫn nước, người ngăm đen, rắn rỏi, cách tay rắn chắc. Tay lái xe trước mặt tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Cho dù hắn vẫn chưa ra tay nhưng sự nhanh nhạy, linh hoạt lúc nãy của hắn đã khiến đối phương đã lộ ra những yếu điểm.
Trên đường cái xảy ra sự cố giao thông, những người đi đường dần dần vây quanh, đúng lúc hai cảnh sát giao thông đến, xua mọi người:
- Tránh ra, tránh ra, có gì mà nhìn cơ chứ, chẳng có gì hay ho cả.
Đợi mọi người tản ra, hai người mới đến gần hiện trường xảy ra sự cố.
Rõ ràng chiếc xe Audi màu đen vượt qua ép phía bên phải, lúc này Santana mới chạy lên. Hai người là người trong nghề chỉ vừa nhìn thôi là đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng nhìn thấy cái biển số xe của chiếc Audi bỗng hai người nhìn nhau, một gã cảnh sát cười khổ trong lòng: xem ra đành phải để người bên ngoài chịu thiệt. Không còn cách nào khác vì đó là xe của Cục trưởng cục Công thương.
Không đợi cảnh sát giao thông lên tiếng, tên lái xe nhảy dựng lên kêu oan:
- Tôi muốn báo án, tên khốn khiếp này đụng phải xe lại còn muốn đánh người. Tôi muốn hắn phải ngồi tù.
Ngồi tù, vậy thì quá dễ, cứ tìm đại một cái lý do hình sự tạm giam mười năm ngày.
Một gã cảnh sát giao thông đi về phía Trương Nhất Phàm, lấy vở ra ghi chép:
- Cậu lấy bằng lái xe ra cho tôi xem một chút.
Hắn nhìn chiếc cái Santana, treo biển số xe Thông Thành, trong lòng không còn nghi ngờ. Làm cho người ngoài chịu oan khuất cũng không phải chịu áp lực nhiều lắm.
Trương Nhât Phàm đưa cho cảnh sát xem bằng lái:
- Các anh tự xử lý đi, tôi không có thời gian ở đây để đôi co cùng các anh.
Nói xong hắn quay người đi. Cảnh sát giao thông gọi hắn một tiếng:
- Cậu không thể đi được hãy cùng chúng tôi đến Cục môt chuyến. Chờ tôi lấy khẩu cung, điều tra rõ ràng rồi mới được đi.
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Không phải đã rõ ràng rồi sao? Hắn vượt trước gây xô xát, còn có cái gì mà phải điều tra.
- Chuyện này một mình cậu nói không thể được, chúng tôi phải điều tra.
Cảnh sát giao thông xem qua bằng lái của Trương Nhất Phàm, chỉ vào xe nói:
- Cậu mở đèn xe lên cho tôi xem.
Vì phối hợp với cảnh sát giao thông để điều tra, cũng vì muốn khảo nghiệm một chút sự chấp pháp công chính, công bằng của cảnh sát giao thông huyện Sa, nên hắn kiên trì chịu đựng đi lên xe bật hết các đèn lên.
- Xe của cậu đèn không sáng, làm sao mà cậu đi được?
Cảnh sát giao thông chỉ vào đèn to bên phải nói.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới chú ý, có thể lúc nãy va chạm đã khiến cho đèn bị hỏng mất rồi, không ngờ đó lại là cái cớ người ta tìm ra. Thẩm Uyên Vân thật sự đã không nhẫn nhịn được nữa rồi, một bữa tối lãng mạn đã bị những người này phá hỏng, trong lòng cô còn có chút lo lắng.
Đỡ cái mắt kính, chỉ vào đèn to mói:
- Cái này vừa rồi đụng phải đã bị hỏng rồi, tôi thấy các người là đang có ý thiên vị, muốn tìm cớ để gây sự đúng không? Không tin anh có thể đánh gẫy chân rồi đi lại bình thường cho tôi xem có được hay không?
Thẩm Uyên Vân là người của giới truyền thông, lời nói ra rất có sức thuyết phục nhưng đáng tếc người ta lại không nghe.
- Cô Tiểu thư này thật hài hước, chúng tôi chỉ tôn trọng sự thật, thấy hiện trường thế nào thì nói thế.
Buồn ở chỗ là tay cảnh sát giao thông dáng người thấp lùn còn hùng hồn nói đầy lý lẽ.
- Còn nữa, chuyện cậu này đánh người này cũng phải bồi thường. Mọi người xem nên xử lý như thế nào, tự mình giải quyết hay sao? Hay là phải cần chúng tôi can thiệp. Nếu như mọi người có thể tự thương lượng được, chúng tôi sẽ không lập hồ sơ nữa.
Không ngờ, người cảnh sát giao thông kia nói với thái độ mờ ám:
- Người anh em này, tiền phạt khi gặp sự cố giao thông ở huyện Sa chúng tôi vô cùng nặng, chẳng hạn như lỗi đèn xe của cậu không sáng, tùy ý xử phạt cũng đến ngàn cậu cũng không thể nói năng gì nổi. Bây giờ cậu lại đánh người, tôi thấy hay là nên hiểu biết hơn một chút, đừng làm tổn thương đến hòa khí, để bản thân cảm thấy thoải mái hơn!
Ngụ ý, người ta là Cục trưởng cục Công thương, cậu không nên trêu vào, chúng tôi là muốn giữ thể diện cho cậu. Nếu đem giải quyết chung, cậu sẽ là người thảm hại hơn.
Hừ! Trương Nhất Phàm thấy vở kịch này diễn ra như thế là quá đủ rồi, liền trầm giọng nói:
- Đây là phương án xử lý của những người ở huyện Sa? Sự việc ở ngay trước mặt mà còn trợn mắt nói dối, tôi thấy việc này không cần phải làm hòa nữa, để chính Ngô Ứng Phi đến đây đi!
Ngô Ứng Phi là đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông, không ngờ Trương Nhất Phàm lại gọi đúng tên người này, hai người cảnh sát giao thông nhìn lại Trương Nhất Phàm một lúc. Chỉ có điều như thế nào cũng nhìn không ra thân phận của Trương Nhất Phàm, cách ăn mặc này, chiếc xe cũ kỹ này bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cô gái đứng bên cạnh đeo kính trông còn có dáng, người dong dỏng cao, gò ngực cũng cao vút. Không ngờ một thằng ranh nhà quê như vậy lại có thể bao được một cô gái tuyệt sắc giai nhân như vậy? Hay là cô gái kia có thế lực sau lưng?
Nhưng hai người lại nghĩ khác ngay, mẹ kiếp, nếu như người có thế lực sau lưng thì làm gì mà đi con xe tầm thường đến thế này, chỉ là con Santan second hand, bỏ qua đi! Đến vợ của Cục trưởng cục Công thương các bà xã cũng đều đi xe BMW, Mercedes- Benz.
Đầu kia, tay tài xế xe Audi đứng lên, trở lại bên cạnh xe gọi điện thoại gấp về cho ông chủ, nói mình bị người ta bắt nạt như thế nào. Đụng phải xe người ta hỏng không nói gì, lại còn đánh người ta tàn tật.
Cục trưởng cụ Công thương Qúach Ngọc Đình vừa mới tan họp, thấy xe vẫn chưa đến đón mình, trong lòng như bị bốc hỏa. Đột nhiên nhận được điện thoại như vậy lại nổi khùng lên:
- Mẹ kiếp, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ, thật đúng là không coi Quách Ngọc Đình là gì.
Mắng xong, ông ta bảo lái xe đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông.
- Cục trưởng Quách bảo các anh nghe điện thoại.
Lái xe đưa tay ra, hai gã cảnh sát cười khổ, việc này sẽ lớn đây. Quách Ngọc Đình từ trước đến nay là người bao che khuyết điểm rất nghiêm trọng, hơn nữa ông ta lại có quan hệ rất tốt với Cục trưởng Cục giao thông, bọn họ là bằng hữu của nhau.
Vừa rồi cảnh sát giao thông còn muốn Trương Nhất Phàm dàn xếp ổn thỏa, bây giờ lại không nói gì nữa, trong đó người gầy đi nghe điện thoại.
- Tôi là Quách Ngọc Đình! Rốt cục là ai mà lại kiêu ngạo như vậy, đâm phải xe lại còn dám đánh người, cứ dùng hình trước rồi nói sau! Bắt tạm giam nửa tháng, bắt hắn phải bồi thường nữa.
Không đợi tên cảnh sát giao thông gầy đáp lời, Quách Ngọc Đình liền gác máy.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một chút, xem ra phải khiến cho thằng ranh này phải chịu thiệt thòi rồi. Ai gọi ngươi là người ở nơi khác đến chứ, lại không có chỗ dựa vững chắc? Hai người tiến đến chỗ Trương Nhất Phàm:
- Phiền cậu đi theo chúng tôi vào trong Cục.
Trương Nhất Phàm vẫn đứng im, hỏi lại một câu:
- Ai cho các người có quyền như vậy?
- Điều này không cần cậu phải bận tâm, chúng tôi đều chấp hành theo nhiệm vụ, có đi hay không? Nếu để chúng tôi phải mời thì sẽ không được may như thế này đâu.
Xem ra Trương Nhất Phàm không thành thật thì sẽ phải chịu khổ rồi.
Thẩm Uyển Vân đi ra, xuất trình giấy tờ của mình:
- Tôi là Phó biên tập, nhà báo tỉnh. Hiện tại tôi đang nghi ngờ các người không phân biệt được sai đúng, lạm dụng chức quyền.
Ở đâu ra một phó chủ biên tòa soạn vậy? Hai gã cảnh sát giao thông có ngốc như thế nào cũng không dám đắc tội với phóng viên tòa soạn, hơn nữa người ta vẫn còn là phó chủ biên. Nếu chuyện này bị tung lên mạng không chừng hai người lại thành kẻ chết thay.
Bây giờ chuyện này lại thành “khoai lang nóng bỏng tay” rồi, quản cũng không được mà mặc kệ cũng không xong.
Điện thoại của tay lái xe Audi lại vang lên, rất nhanh y lại đưa cái điện thoại đến:
- Đội trưởng của các anh muốn nói chuyện, ai nghe đây?
Vẫn là cái gã cao gầy kia tiếp tục nhận điện thoại:
- Alô, đội trưởng Ngô.
Sau đó hắn đi ra xa, đề phòng người khác nghe được.
- Đội trưởng Ngô, chuyện là như vậy.
Người cao gầy đó chỉ nói một lần, Ngô Ứng Phi liền im lặng một chút:
- Mặc kệ hắn là ai cứ mang về trước rồi nói sau.
Dù sao cũng phải nể mặt Quách Ngọc Đình, cùng lắm thì giam giữ vài hôm rồi thả ra. Ngô Ứng Phi nghĩ như thế.
- Đội trưởng Ngô.
Tên cảnh sát cao gầy còn chưa nói gì thì chợt nghe thấy phía bên kia Ngô Ứng Phi cười to:
- Ha ha…hồ rồi, hồ rồi, tứ phiên nhé.
Tên cao gầy cũng không dám quấy rầy chuyện tốt của Đội trưởng đại nhân, đành phải gác máy.
- Tô Binh, dẫn người đi.
Tên cao gầy đi tới giơ tay hành lễ, chuẩn bị chấp hành chỉ thị của Đội trưởng.
Vừa lúc thư kí Chủ tịch huyện Tần Xuyên vừa ăn cơm xong, cùng bà xã đi dạo bộ trên đường, bà xã Chu Dao chỉ vào bên này nói:
- Tần Xuyên, hình như bên kia xảy ra chuyện gì?
Mấy ngày nay tinh thần của Tần Xuyên đặc biệt rất tốt, làm việc tại văn phòng năm sáu năm, cuối cùng cũng có dấu vết. Hiện tại ông ta đang cùng với chủ tịch huyện Trương trong giai đoạn cọ xát ban đầu, ông ta tin với năng lực của mình, chỉ cần ngoan ngoãn làm việc theo nguyên tắc, thì chắc chắn chức thư kí hẳn là sẽ được.
Bởi vì trải qua mấy ngày quan sát, phát hiện Trương Nhất Phàm tuy tuổi còn trẻ nhưng lại là người rất trầm tĩnh, đối nhân xử thế rất hiền lành, không kiêu căng tự phụ. Ông ta đã phái người của mình thu thập một chút tài liệu liên quan đến Trương Nhất Phàm.
Phải làm một người tốt có đủ tư cách làm thư kí, hiểu quá khứ của lãnh đạo lại càng quan trọng, ai ngờ vừa tìm hiểu, mới biết trước kia Trương Nhất Phàm rất vinh quang, chút bất mãn lúc đầu của ông ta liền nhanh chóng biến mất, ông ta quyết tâm đi theo Trương Nhất Phàm.
Nghe thấy tiếng của bà xã, Tần Xuyên hướng mắt sang bên này, nguy rồi! Không phải kia là Chủ tịch huyện Trương sao?
Trương Nhất Phàm dùng xe Santana cũ ông ta cũng đã từng gặp qua, trước đó hai ngày Trương Nhất Phàm đã đến Ủy ban nhân dân huyện. Tần Xuyên không kịp nói gì với bà xã, tức tốc chạy qua bên đó.
Hai gã cảnh sát đang muốn cưỡng ép dẫn người đi, Tần Xuyên chạy vụt tới:
- Dừng tay! Các cậu điên rồi.
Sau đó ông ta đến trước mặt Trương Nhất Phàm:
- Chủ tịch huyện Trương, ngài không sao chứ ạ?
- Ha ha...
Hai gã cảnh sát giao thông chưa kịp có phản ứng gì, thì tay tài xế xe Audi cười rộ lên:
- Thằng ngốc này thật cũng biết khoác lác, ông nghĩ ông là ai chứ? Còn chủ tịch huyện Trương nữa kia đấy, nếu như hắn là Chủ tịch huyện, thì tôi chắc là Bí thư Huyện ủy rồi sao? Ha ha..
Tên cảnh sát kia hỏi Tần Xuyên:
- Hắn là chủ tịch huyện thật sao?
- Mẹ kiếp, việc này mà có thể là giả được hay sao. Vị này là tân Chủ tịch huyện đấy. Các ngươi đúng là làm càn! Còn không mau xin lỗi cán bộ đi.
Tần Xuyên mắng một hồi rồi cẩn thận đứng về phía sau Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói với Tần Xuyên:
- Ông đến đúng lúc lắm, xử lý việc này đi, tôi đi trước.
Nói xong cùng Thẩm Uyển Vân đi tiếp, để lại hai gã cảnh sát giao thông và tay lái xe Audi đang cười đến mức như thần kinh đứng sững sờ ở đó.
Tần Xuyên, ông không nhầm đấy chứ, hắn là chủ tịch huyện mới tới sao?
Người này trẻ tuổi như vậy cơ mà? Hai gã cảnh sát còn có chút không tin. Tần Xuyên đợi chiếc xe đi xa mới xoay người nghiêm nghị nói:
- Nếu các ngươi không giải thích chuyện này, thì hãy chuẩn bị mà cuốn gói đi!
Nghe thấy vậy, hai gã cảnh sát lập tức cầu xin, hôm nay thế nào mà xui xẻo vậy? Đều là do cái xe Nhật Audi chó má kia! Tìm hắn tính sổ đi!
Hai người nhìn nhau, rồi hướng về tay lái xe. Trong đêm tối liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tay lái xe Audi, hai cảnh sát giao thông đạp hắn mấy cái, nắm lấy cổ áo tống vào chiếc xe tuần cảnh:
- Mẹ kiếp, mau về lấy khẩu cung!