Vấn đề trật tự trị an của huyện Sa không ngờ lại loạn đến mức độ đó!
Lanh lảnh Càn Khôn, sáng tỏ nhật nguyệt. Không ngờ có kẻ giữa ban ngày ban mặt lại dám ngang nhiên giở trò cướp bóc. Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Mọi hành khách trên xe, nghe nói cậu thanh niên đó là Chủ tịch huyện nhiều người liền vây quanh lại, mỗi người một giọng hỏi đủ mọi điều. Còn có một vài người già cả có tuổi kéo tay của Trương Nhất Phàm:
- Chủ tịch huyện Trương, cậu là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng phải nói vài câu. Tuyến đường này đạo tặc nhiều lắm, nhất là bọn móc túi. Chỉ cần trên xe không để ý một chút thôi thì kể cả quần áo hay túi xách đều bị bọn chúng rạch. Hơn nữa bọn người này lại vô cùng hung dữ, lúc nào trong người cũng có con dao. Nếu như không phát hiện thì bọn chúng ăn trộm, còn nếu như phát hiện ra thì bọn chúng cướp luôn. Bọn chúng quá càn rỡ, chính phủ các cậu phải làm cho rõ việc này mới được!
Trương Nhất Phàm giận dữ xoay người, nói với Vương Bác:
- Nhất định phải dùng hình phạt nghiêm khắc đối với bọn tội phạm này, đảm bảo cho đoạn đường này được thông suốt, an toàn, bảo đảm cho sự an nguy của người cũng như tài sản. Trưởng phòng Vương, phiền đến cảnh sát của phòng công an các ông rồi, các ông phải tăng cường tuần tra nhiều hơn trên tuyến đường này!
Nét mặt Vương Bác thoáng lộ nét không vui nói:
- Chủ tịch huyện Trương, chúng tôi sẽ cố hết sức, chỉ có điều sức lực của phía cảnh sát chúng tôi cũng có hạn. Lại năm hết tết đến rồi, nơi nào cũng cần nâng cao phòng vệ, một phút cũng không được lơ là. Thế này nhé, tôi sẽ về xin chỉ thị của Bí thư Trịnh, xem có thể điều thêm vài viên cảnh sát tuần tra trên tuyến đường này không.
Nghe thấy những lời nói này của Vương Bác, Trương Nhất Phàm liền nổi cơn thịnh nộ. Gã đường đường là một Trưởng phòng phòng Công an huyện, chuyện nhỏ như điều vài viên cảnh sát đi tuần tra việc gì mà cần phải xin chỉ thị của Bí thư Trịnh cơ chứ? Điều này rõ ràng là muốn lấy Bí thư Trịnh ra để ép mình đây mà. Ngoài mặt thì ra vẻ là thuận theo ý mình, nhưng thực tế chỉ là không thèm coi mình ra cái thể thống gì. Chẳng lẽ mình còn không hiểu cái vị thối của gã sao.
Trong lời nói của Vương Bác cũng để lộ ra một tin tức. Chỉ cần Bí thư Trịnh có lời dặn dò thì chuyện gì cũng sẽ dễ làm việc hơn. Còn khi Bí thư Trịnh không có lời dặn dò nào cả thì cậu đừng hòng mà chỉ huy tôi. Trương Nhất Phàm liếc nhìn Vương Bác một cái, lạnh lùng nói:
- Có chuyện cỏn con này mà cũng phải cần chỉ thị của Bí thư Trịnh sao. Tôi thấy chức Trưởng phòng công an của ông chắc không muốn làm tiếp nữa rồi thì phải.
“Hừ” Trương Nhất Phàm giận dữ rời đi, trên mặt Vương Bác lộ ra một nét cười khinh thường, lạnh lùng.
- Cậu chỉ là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch, lại muốn chỉ huy ông đây sao. Đừng có hòng.
Vương Bác châm một điếu thuốc, vẫy tay mấy thuộc hạ phía sau:
- Đưa mấy thằng giẻ rách này về, mẹ nó, suốt ngày gây chuyện với bố mày.
Trông thấy xe của Trương Nhất Phàm chạy xa dần, trong lòng Vương Bác nghĩ: “Tao chẳng phải là Lý Khánh Tùng, không dễ dàng để mày túm tóc đâu.” Kỳ thật Vương Bác cũng không phải cố tình mà chống đối lại Trương Nhất Phàm, chỉ vì nhìn thấy hắn mới có vài tuổi ranh mà đã trèo lên được tận cái chức như thế này, trèo lên cả đầu ông ta, nên trong lòng cảm thấy không phục.
Ở huyện Sa Vương Bác cũng là nhân vật có uy tín, danh dự. Làm cảnh sát hơn năm, mới dần dần leo lên được cái chức báu bở Trưởng phòng Công an huyện này. Còn cái thằng ranh Trương Nhất Phàm kia thì sao? Chỉ là một thằng nhãi nhép hỉ mũi chưa sạch, miệng còn hôi sữa, mới hơn tuổi, mà trong chốc lát đã ngồi chễm trệ ở cái ghế Chủ tịch huyện.
Xếp thứ hai trong Huyện ủy, đứng đầu trong Ủy ban nhân dân huyện. Sự nhảy vọt này thật sự khiến cho người ta không thể nào tâm phục nổi. Mà ở huyện Sa, đối với việc tuổi đời còn non trẻ như Trương Nhất Phàm thì đám người không phục nhiều vô kể. Đám người đó đều có thế lực, đều có bối cảnh sau lưng. Bọn họ tin chắc, chỉ dựa vào mình Trương Nhất Phàm thì chắc chắn không thể động đến bọn họ được.
Trương Nhất Phàm hiểu con người Vương Bác. Về bản chất ông ta không phải là con người kiêu ngạo, ngông cuồng. Chẳng qua là ông ta muốn âm thầm phân định cao thấp với mình mà thôi. Chính vì thế mà hắn nhất thời không thèm để bụng. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến ông phải đến cầu cứu tôi.
Trở về Ủy ban nhân dân huyện, Trương Nhất Phàm liền gọi điện cho Lý Khánh Tùng, nói với gã chuyện cấp vốn cho trường trung học xã Bách Mẫu. Sau khi tiền về phải chuyển ngay xuống dưới.
Lý Khánh Tùng thầm sợ hãi, vì gã cũng biết Trương Nhất Phàm và Bí thư Trịnh đã từng đề cập đến vấn đề này, nhưng lại bị Bí thư Trịnh cố tình ngăn cản lại. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại làm ra khoản tiền đó trong thành phố, điều này khiến cho Lý Khánh Tùng cảm thấy Trương Nhất Phàm thật là khó đoán.
Là thủ hạ của Bí thư Trịnh bao nhiêu năm như vậy làm gì mà gã không biết chứ? Chẳng phải là Bí thư Trịnh không muốn cấp vốn cho trường trung học xã Bách Mẫu, chỉ vì chuyện này Trương Nhất Phàm nhúng tay vào, mọi người lại chỉ nhìn thấy một mình hắn, mà không thèm để ý đến một Bí thư như ông ta.
Vì sao lại phải lấy ngân sách quốc gia chứ? Để cho cậu tự đi mà lo.
Đừng nhìn thấy trong chốn quan trường có một số người trông vẻ ngoài rất đường hoàng, tử tế, quân tử, nhưng thật ra lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, ích kỷ.
Nếu Trương Nhất Phàm đã kiếm được tiền từ trên thành phố, thì Lý Khánh Tùng cũng sẽ lập tức tiến hành thôi. Chuyện của Lý Trí lần trước, Trương Nhất Phàm đã nương tay cho gã, Lý Khánh Tùng cũng đã ghi nhớ ân huệ đó trong lòng, trong tâm trí gã đã dần dần hướng về phe của Trương Nhất Phàm.
Vào văn phòng chưa lâu thì đã thấy Tần Xuyên tiến vào xin chỉ thị:
- Chủ tịch huyện Trương, chiều nay giờ có một cuộc hội nghị, các văn bản, bản thảo tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Sao mình lại có thể quên hôm nay có cuộc họp được nhỉ? Trương Nhất Phàm xem đồng hồ, còn phút nữa là cuộc họp bắt đầu, hắn liền vội vàng thu dọn, cầm bản thảo lên xem.
Cuộc họp ngày hôm nay mang tính chính trị. Chủ yếu là đẩy mạnh công tác tư tưởng chính trị của cán bộ các cấp và tố chất của bản thân. Cũng coi như là một cuộc hội nghị cuối năm, do Trương Nhất Phàm chủ trì.
Đúng giờ bước vào phòng họp, Trương Nhất Phàm ngồi đó ngó đồng hồ, đưa mắt nhìn những người đang lục tục kéo đến. Thời gian chầm chậm qua đi, các nhân vật cơ bản trong bộ máy chính phủ gần như là đến đông đủ.
Đám người này đang cười đùa, nhưng khi bước chân vào phòng họp, bỗng thấy không khí có vẻ khác lạ, trong phòng họp không khí vô cùng nghiêm túc, tất cả đều im lặng như tờ, không có bất kỳ một âm thanh nào. Có người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Nhất Phàm ngồi đó, mặt sầm xuống, không nói không rằng.
Những người đến muộn, tự dưng thấy toàn thân lạnh toát. Vì thế cúi đầu, phăm phăm đi về phía vị trí của mình. Trước đây khi tiến hành cuộc họp đều do Bí thư Trịnh chủ trì. Lần này Bí thư Trịnh cố ý vắng mặt, hình như đang muốn thăm dò xem cái tay mới đến Trương Nhất Phàm đó có trấn áp được tình hình không.
giờ phút, Trương Nhất Phàm kêu Tần Xuyên đóng cửa phòng họp lại. Nếu đã đến muộn, vậy thì đừng đến nữa! Nếu người ta đã không muốn tham gia cuộc họp do ông đây chủ trì, thì ông đây cũng không thèm luyến tiếc!
Sau khi cửa phòng họp được đóng lại, một số cán bộ lão thành còn đang có chút ngạo mạn như các Chủ nhiệm văn phòng đều âm thầm nhăn mặt nhíu mày. Phát hiện thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm không được tốt lắm cũng tỏ ra sợ sệt.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, nhìn khắp mọi người một lượt rồi nói một cách nghiêm túc:
- Những người hôm nay đến muộn, nếu đã không muốn đến tham dự cuộc họp này, tôi thấy lần sau cũng không cần phải đến nữa! Không hiểu mấy vị đó giở trò gì vậy? Chậm chạp lề mề, không có kỷ luật, không có tổ chức gì cả.
Nói xong, hắn hùng hổ đập bàn:
- Một khi đã làm cán bộ, phải lấy chính bản thân mình làm một tấm gương tốt, đến việc cỏn con này mà cũng không giác ngộ được thì còn làm được việc gì cho quần chúng nữa? Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Sau đó hắn cầm bản thảo lên, cao giọng nó:
- Nếu chúng ta là cán bộ của đất nước, là nô bộc của nhân dân thì đầu tiên chúng ta cần phải có một thái độ đoan chính, chính trực, tăng cường học tập, không ngừng nâng cao trình độ công tác và tố chất chính trị. Kết hợp với công tác thực tiễn, nghiên cứu sâu sắc lý luận Đặng Tiểu Bình. “ vấn đề tiêu biểu”: tư tưởng chủ yếu và đường lối chính sách của Đảng, phương châm, chính sách, tăng cường tính nhạy bén chính trị và sự phân tích. Trên phương diện tư tưởng, phương diện chính trị và phương diện hành động luôn kết hợp, thống nhất với trung ương Đảng, đẩy mạnh học tập và nghiên cứu đối với các chính sách của Trung ương, lĩnh hội sâu sắc tinh thần thực chất, khiến cho các chính sách của Trung ương kết hợp với thực tế của huyện ta một cách phù hợp hơn, khéo léo hơn, và phát huy tốt hơn nữa hiệu năng của các chính sách đó. Đặc biệt giống như những cán bộ trẻ như chúng tôi càng phải học tập nhiều hơn nữa từ các đồng chí lão thành, học tập từ quần chúng nhân dân, nâng cao hơn nữa năng lực và trình độ công tác của bản thân, làm tốt và làm tròn trách nhiệm của chính mình.
Nói xong, hắn uống một ngụm trà chậm rãi đưa mắt nhìn mấy chục cán bộ các ban ngành đang ngồi dưới đó, tiếp tục nói đến điều thứ :
- Làm một cán bộ phải nâng cao ý thức mình là nô bộc của nhân dân, phải toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, giây phút nào cũng thuộc tôn chỉ của Đảng, giây phút nào cũng nhớ mình là nô bộc của nhân dân. Giây phút nào cũng nhớ quyền lực của mình là do nhân dân ban tặng. Kiên quyết làm người tiên phong đi đầu, lắng nghe tiếng nói của dân, khiêm tốn nhận lời phê bình của nhân dân, thiết thực làm đến nơi đến chốn công tác của mình. “Nhân dân có ủng hộ hay không. Nhân dân có tán thành hay không. Nhân dân có vui vẻ hay không. Nhân dân có đáp ứng hay không. Lấy cái đó làm tôn chỉ để hành động. Đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, toàn tâm toàn lực vì lợi ích của nhân dân. Quan tâm đến nỗi khó khăn của dân, nỗ lực hết mình làm những việc thật sự vì quần chúng nhân dân.
Đọc đến đây, Trương Nhất Phàm đặt bản thảo xuống, phát biểu vài câu cảm tưởng:
- Nói đến vấn đề nỗ lực vì nhân dân làm việc, tôi thấy các đồng chí ở hệ thống công an nên chú ý một chút. Hôm nay trên đường từ thành ủy về, tôi đã đụng độ một toán cướp đường. Bọn chúng hành động có tổ chức, có kế hoạch. Cho dù bọn chúng đã bị bắt giam nhưng ảnh hưởng của nó thì lại vô cùng lớn, gây ra cho xã hội rất nhiều những nhân tố không ổn định. Tôi hy vọng các đồng chí của hệ thống công an sẽ chú trọng hơn nữa vấn đề quản lý công tác trị an trên phương diện này.
Vương Bác cũng đang ngồi đó, ông ta cũng cảm nhận được hai luồng ánh mắt sắc bén như mũi dao đang nhằm trúng bản thân mình mà lao tới. Ông ta không kìm nổi, tức giận đến run người.
Tham gia hội nghị ngày hôm nay còn có rất nhiều người không thuộc phe của Bí thư Trịnh. Bọn họ thuộc phe của họ Thẩm hoặc họ Phương. Chính vì thế mà những người đó tất thảy đều hy vọng sẽ được nhìn thấy Vương Bác gặp chuyện. Đặc biệt khi nghe thấy Trương Nhất Phàm nhắc đến đoạn ví dụ sống động và điển hình đó, mọi người bắt đầu tranh luận sôi nổi, tỏ vẻ nghi ngờ năng lực công tác của Vương Bác.
Sắc mặt của Vương Bác thật khó coi, thậm chí ông ta còn không dám đối diện với ánh mắt của Trương Nhất Phàm. Cái tay Chủ tịch huyện này thật sự khủng bố người, xem ra nước cờ này của Bí thư Trịnh đã đi sai rồi. Hôm nay không những hắn đã trấn áp được tình hình mà còn đả kích thành công bản thân mình nữa.
Trương Nhất Phàm cũng không tiếp tục nói đến vấn đề trị an nữa:
- Quán triệt tốt nguyên tắc chế độ tập trung dân chủ, phát phát huy một cách mạnh mẽ, cao độ tinh thần tự chịu trách nhiệm của bản thân. Tăng cường giao lưu, học hỏi với các cán bộ ở các ban ngành khác, gia tăng mối quan hệ hiểu biết lẫn nhau, nâng cao tình cảm, nỗ lực xây dựng một tập thể đoàn kết, hòa hợp. Chủ động năng động trong công tác, phát huy một cách triệt để tác dụng phân quản của các ban ngành chức năng. Làm đúng, làm đủ, làm hết khả năng, trách nhiệm.
Tại hội nghị Trương Nhất Phàm nhấn mạnh vào điểm đó, mọi người ai cũng hiểu, hiện nay chốn quan trường huyện Sa tan rã giống như một đống cát, mỗi người tan tác một nơi, chia bè kéo phái, chia năm xẻ bảy, tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Điểm thứ : Tăng cường tính tự giác, sự liêm khiết, cần cù, chính trực. Lấy “Trong sạch hóa bộ máy chính trị làm chuẩn tắc” và lấy điều quy định về sự thanh liêm, liêm khiết, cần cù chính trực của các vị cán bộ lãnh đạo và các cán bộ trong tổ chức làm yêu cầu đối với các cán bộ nói chung. Nghiêm khắc yêu cầu bản thân, kiên quyết chống lại tham ô, tham nhũng, quan lại, hủ bại. Phải nâng cao tính tự trọng, tự tôn, tự cảnh giác, tự cần cù, lấy bản thân làm gương cho người khác. Cần cù liêm chính, làm việc theo đúng trọng trách được giao, đồng thời cũng nâng đỡ, nhắc nhở những cán bộ khác xung quanh mình, nói lên tiếng nói đầu tiên trong phong trào đẩy lùi, phòng chống tham ô, tham nhũng.
Điểm thứ : Thay đổi tác phong công tác, thiết thực trong công việc, quán triệt đi theo tinh thần: “Thập lục đại” của Đảng, trung thành thật thà đi theo tư tưởng trọng yếu: “ba vấn đề trọng yếu”, nỗ lực thay đổi tác phong công việc. Thực hiện tốt phương châm “ tám kiên quyết, tám phản đối”, coi huyện Sa chính là quê hương thứ hai của mình, hòa mình vào đó, cống hiến cho huyện. Thâm nhập sâu vào công tác nghiên cứu điều tra các tầng lớp cơ sở, chỉ nghe lời nói thật, điều tra tình hình thật, cần sự hiểu biết chính xác. Làm tốt công tác thu hút đầu tư, tạo phúc cho nhân dân. Bản thân cũng vì sự phát triển của huyện Sa mà đóng góp một phần công sức, tích cực đón nhận những khiển trách, phê bình cũng như những lời khen ngợi từ cấp trên để cho công tác đạt được thành tích cao nhất, đạt được một cách thuận lợi nhất.
- Đó là những yêu cầu của tôi đối với chính bản thân mình, cũng là yêu cầu đối với mọi người ngồi ở đây! Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ chính thức thiết lập một Chủ tịch huyện nơi tuyến đầu, sẽ luôn luôn lắng nghe ý kiến của quần chúng. Đồng thời cũng sẽ cho triển khai các chế độ chuyên trách của các cán bộ. Những đồng chí cán bộ nếu đã đứng trên cương vị của mình mà bị trách cứ, bị tố cáo, bị phát hiện sẽ bị tổ chức tiến hành điều tra.
Nghe nói sẽ thiết lập một tuyến đầu Chủ tịch huyện, nhiều người liền có chút lo lắng, đặc biệt là những người thuộc phe Bí thư Trịnh, bọn họ đang buồn bực đến không thể chịu nổi. Mọi lần chủ trì cuộc họp đều do Bí thư Trịnh, lần này Bí thư Trịnh lại cố tình muốn thăm dò năng lực của thằng nhãi ranh này, xem xem hắn ta có thể trấn áp nổi tình hình hay không. Không ngờ cái thằng ranh Trương Nhất Phàm ấy đứng ở vị trí chủ trì cuộc họp đã trấn áp hoàn toàn mọi người ở đây.
Hơn nữa lại liên tiếp đề xuất việc cải cách chế độ và quan điểm rõ ràng về vấn đề mới. Tuyến đầu và chế độ về trách nhiệm của các cán bộ, đã trói buộc một cách nghiêm khắc mọi hành vi của các cán bộ. Chỉ cần có một điểm nào đó không ổn, lập tức có thể phản ánh lên văn phòng của Chủ tịch huyện. Trong lòng mọi người bắt đầu căng thẳng.
Cũng có người thầm kêu, nước cờ này quả là tuyệt diệu. Đợi cho Bí thư Trịnh có phản ứng thì mọi chuyện đã thành sự đã rồi. Xem ra cái chế độ trách nhiệm cán bộ ấy Trương Nhất Phàm có lẽ đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Khi thư ký Tần Xuyên phân phát từng quyển chế độ trách nhiệm của cán bộ đến từng tay mỗi người, trong phòng hội nghị lại rộ lên những tiếng xì xào bàn luận.
Tuyến đầu Chủ tịch huyện và chế độ trách nhiệm cán bộ đã được thành lập, nó giống như một quả bom tấn, gây ra tiếng vang lớn cho chốn quan trường ở huyện Sa này.
Bí thư Trịnh ngồi ở nhà, nghe báo cáo tình hình từ cấp dưới của mình, ông ta liền dậm chân thình thịch. Thật không ngờ lại để cho thằng ranh nhãi nhép Trương Nhất Phàm kia lợi dụng được sơ hở. Bản thân mình chỉ quyết định tạm thời cho hắn chủ trì hội nghị mà thôi, vậy mà không ngờ hắn đã đợi ngày này từ rất lâu rồi!
Nếu không thì tài liệu các phương diện làm sao mà hắn có thể chuẩn bị nhanh chóng một cách trùng hợp đến như vậy chứ? Đây quả là một thằng ranh lòng dạ cực kỳ đen tối, cơ hội. Sau này mình nhất định phải cẩn thận hơn mới được. Đừng để đến lúc người của phe Phương còn chưa đấu xong thì chính bản thân mình đã bị người ta làm cho thê thảm rồi.
Nếu như Trương Nhất Phàm đã tuyên bố chính thức trên hội nghị thành lập hai chế độ đó, thì đương nhiên bản thân mình không được lên tiếng phản đối rồi. Mà thật ra cũng không tìm được lý do chính đáng nào mà đi phản bác hắn cả. Đến giờ ông ta mới phát hiện ra, hóa ra cái bộ dạng tùy tiện, an phận thủ thường, luôn luôn trầm mặc trước kia của Trương Nhất Phàm hoàn toàn là giả tạo. Đó là một cái mặt nạ sói, lúc nào cũng rình mò chờ đợi thời cơ!
Điều khiến cho Bí thư Trịnh hối hận không chỉ có vậy, khi ông ta nghe thấy báo cáo của Lý Khánh Tùng, Trương Nhất Phàm đã nhận được sự ủng hộ của Cục tài chính thành phố, xin thành công khoản tám trăm ngàn. Ông ta cảm thấy trong lòng như có kiến bò, bản thân đã không thể nào mà ngăn cản được chuyện đó xảy ra. Cái thằng ranh nhãi nhép Trương Nhất Phàm kia đã trở thành một hình tượng Chủ tịch huyện vô cùng tốt đẹp trong mắt quần chúng nhân dân. Nếu cứ như thế này, xã Bách Mẫu sẽ ngàn lần mang ơn hắn mà bản thân ông ta lại trở thành một ác nhân đi ngăn cản chuyện này.
Rốt cuộc thằng ranh Trương Nhất Phàm có bối cảnh như thế nào nhỉ? Bí thư Trịnh bắt đầu suy xét đến vấn đề này.