Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 186: quyết chiến tại cuộc họp thường vụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mồng tám đi làm, cơ bản chỉ là đến báo danh, mọi người nhận tiện lì xì rồi về.

Sau đó vài đồng nghiệp thân quen tụ tập lại, tìm nhà hàng nào đó đập phá một bữa, mọi người đều vui vẻ, coi như là sự bắt đầu chính thức cho công việc của một năm mới.

Thực ra ở rất nhiều phòng ban, bầu không khí này luôn kéo dài cho đến tận mười lăm tháng giêng. Đầu năm đi làm, chẳng mấy ai có biểu hiện nghiêm túc, không phải ngồi ở bàn làm việc tán gẫu, thì cũng là chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.

Tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện bên này còn đỡ hơn một chút, bởi vì trong chế độ hiện hành về truy xét chức trách và trách nhiệm của cán bộ viên chức có một điều, trọng điểm là hạn chế thời gian đi làm của cán bộ viên chức và kỷ luật, bọn họ dưới tầm mắt của Trương Nhất Phàm, cũng không dám cả gan làm càn như vậy.

Nhưng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ngoại trừ tổ chức họp hành, cơ bản là không có việc của hắn.

Mỗi đợt đầu năm với cuối năm, những cuộc hội họp mới lại đặc biệt nhiều.

Ngày mười ba có Cuộc họp thường vụ do Bí thư Trịnh chủ trì, chủ yếu thảo luận có cần hay không thi hành chế độ truy xét chức trách và trách nhiệm của cán bộ viên chức do Trương Nhất Phàm chủ trương, và khi nào thực hiện. Nếu thực hiện thì hỏi rằng sẽ thí điểm ở đơn vị nào, cảm thấy biện pháp này khả thi không, rồi mới tiến hành mở rộng.

Hoặc sẽ trực tiếp mở rộng đúng chỗ, rồi triển khai toàn diện trên phạm vi toàn huyện.

Bí thư Trịnh đối với việc này có ý kiến riêng. Những quy định cứng nhắc của chế độ truy xét trách nhiệm lão ta cũng đã xem, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái.

“Trương Nhất Phàm cậu muốn thực hiện cái chế độ gì đây, tại sao không hỏi qua tôi trước? Nhân tôi không ở đây, tiền trảm hậu tấu thực có chút quá đáng rồi. Muốn đấu với tôi sao, cậu còn non lắm”.

Bí thư Trịnh trong đầu đã có suy tính, “Có thể ngăn cản thì sẽ tận lực ngăn cản, không thể ngăn cản, tôi sẽ dùng kế hoãn binh. Dù sao cũng không thể để cậu tiếp tục thuận lợi thực hiện chế độ như vậy được, nếu không sau này ai cũng học Trương Nhất Phàm cậu, thì Bí thư như tôi đây còn có thể làm tiếp không?”

Trịnh Mậu Nhiên chỉ muốn mở rộng ảnh hưởng của mình, mà Trương Nhất Phàm thì chỉ muốn tiếp tục phát triển kinh tế cho địa phương này, nâng cao tổng thể tố chất của cán bộ. Vì thế, giữa hai người đã nảy sinh mâu thuẫn.

Vốn dĩ với các vấn đề ở huyện Sa, Bí thư Trịnh vì không thể nắm chắc đại cục, nên trong lòng luôn thấy không thoải mái. Ông ta cảm thấy nhuệ khí mình tích dưỡng bao nhiêu năm, đang dần dần bị mài mòn trên mảnh đất huyện Sa này.

“Mà với Đông Kiến Thành ở ban Tổ chức, chỉ cần đề cập đến vấn đề nhân sự, lão ta sẽ làm ngược lại mình, lợi dụng thế lực của các mối quan hệ, từ từ ’đánh Thái Cực quyền’ với mình”.

“Hiện giờ lại có thêm một Trương Nhất Phàm, gã thanh niên này trông thì điềm đạm, nhưng lại không chịu nghe mình sai bảo”. Vì thế, ngay trong Cuộc họp hôm nay, Bí thư Trịnh chủ yếu nhằm vào vấn đề này để nói ra thái độ của mình.

Lý do của lão ta là, chế độ truy xét chức trách và trách nhiệm của cán bộ là một chế độ chưa từng làm qua, không hề có căn cứ, quy định cứng nhắc bên trên xuất phát điểm tuy tốt, nhưng lại quá mức hà khắc. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của một người cán bộ, do đó, lão ta cảm thấy vấn đề này cần phải để mọi người thảo luận hơn nữa, xem xét quan điểm của mọi người.

Nghe thấy Bí thư Trịnh nói vậy, Trương Nhất Phàm biết lão ta vẫn vì chuyện lần trước hắn vượt cấp đi xin chỉ thị trên thành phố, muốn gây khó dễ cho mình. Vì hắn làm như vậy, cơ hồ không nể mặt lão ta. Lão ta đã nói là không được, mà hắn vẫn cứ chạy lên trên gây ầm ĩ.

Trịnh Mậu Nhiên ban đầu không coi Trương Nhất Phàm ra gì, nhưng trong hai tháng ngắn ngủi, ông ta đã phát hiện ra mình không đúng. “Dã tâm của tên tiểu tử này rất lớn, mình phải cẩn thận hơn”. Cứ như vậy, để giành lại một chút sĩ diện trong Cuộc họp thường vụ, lão ta ngầm hăng hái đối đầu với Trương Nhất Phàm.

Trước đây khi Trương Nhất Phàm phê bình Vương Bác, lão ta còn giả bộ độ lượng, hiện tại thì hoàn toàn trái ngược.

Trong tám Ủy viên thường vụ ở huyện Sa, có ít nhất bốn người đứng về phía hắn, cộng thêm bản thân Trịnh Mậu Nhiên, là có năm phiếu. Nhưng Bí thư huyện ủy như ông ta, vốn dĩ đã là một phiếu có quyền phủ quyết. Gặp phải nguyên nhân đặc biệt, sự việc đặc biệt, lão ta hoàn toàn có thể sử dụng đặc quyền của người đứng đầu, phủ quyết quyết định của mọi người.

Nếu xuất hiện cục diện như vậy, cho dù là Trịnh Mậu Nhiên cũng không muốn nhìn thấy. Nếu đối phó với Trương Nhất Phàm, một kẻ hậu sinh còn non như vậy, hơn nữa hắn lại mới đến huyện Sa, mà phải dùng đến thủ đoạn này, thì dù có thắng cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.

Từ trước lúc tổ chức Cuộc họp, Trịnh Mậu Nhiên đã sớm tính toán, “Trừ bốn phiếu phía mình, cái tên Chủ tịch thường trực huyện Lê Quốc Đào kia khẳng định sẽ không ủng hộ Trương Nhất Phàm. Bởi vì trước kia, khi Ôn Trường Phong bị bắt giam, từng có người đề cử gã làm Chủ tịch huyện, nhưng từ trên trời lại rơi xuống một Trương Nhất Phàm, theo lý mà nói, hai người này chắc chắn ở trạng thái đối địch”.

“Đông Kiến Thành là tên cáo già giảo hoạt, quan điểm của lão trước giờ luôn không rõ ràng, nhưng muốn lão ủng hộ Trương Nhất Phàm, e rằng cũng rất khó! Còn có Hứa Phi Yến của ban Tuyên giáo, có người đứng sau trên thành phố, cô ta trước giờ luôn ủng hộ mình, hẳn không có khả năng “lâm trận phản chiến”, đứng sang bên chiến tuyến của Trương Nhất Phàm.”

“Về phần Chúc Cương của Ban chỉ huy quân sự thì không cần phải nói, một thời gian dài, gã luôn ra vẻ thanh cao, thường xuyên là đối tượng bỏ phiếu trắng. Chúc Cương dường như coi Ban chỉ huy Quân sự của gã là một đoàn thể độc lập, không kết thân với người, mà cũng chẳng kết oán với người, dù sao hắn cũng thuộc dạng cứng đầu cứng cổ, ai cũng không quan tâm”.

“Tính như vậy, Trương Nhất Phàm ngoại trừ bản thân hắn ủng hộ hắn, chỉ sợ là một bàn tay không vỗ nên tiếng, cuối cùng cũng trở thành trò cười, việc này cũng đành bỏ mặc thôi”.

Có lúc có thể nhìn thấy người khác xấu mặt, cũng là một chuyện rất vui vẻ. Lão gọi đây là tự bê đá đập vào chân mình.

Trịnh Mậu Thiên thoáng mỉm cười, lúc tuyên bố bỏ phiếu, còn không biết vô tình hay cố ý nhìn Trương Nhất Phàm một cái. Mà Trương Nhất Phàm lại chỉ nhìn quyển sổ trong tay mình, vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Vậy giờ bắt đầu bỏ phiếu!

Trịnh Mậu Nhiên nghĩ thầm trong lòng, “Nếu hôm nay có thể đè đầu Trương Nhất Phàm, về sau lại cho hắn chút lợi ích, hắn sẽ nghe lời hơn thôi. Sau đó, thêm một thời gian nữa sẽ từ từ chỉnh đốn mấy lão già nhóm Đông Kiến Thành”.

Nếu hai kẻ đứng đầu liên kết chấn chỉnh, thế cục ở huyện Sa hoàn toàn có thể khống chế được. Nghĩ đến việc mình sắp có thể hàng phục vị Chủ tịch huyện mới tới này, Trịnh Mậu Nhiên thấy trong lòng thật sảng khoái!

Chỉ có điều niềm vui của ông ta kéo dài chẳng được bao lâu, ngay lập tức nghe thấy một tiếng nói:

- Tôi ủng hộ đề nghị của Chủ tịch huyện Trương!

Đưa mắt tìm kiếm kẻ vừa lên tiếng, không ngờ người đầu tiên phát ngôn lại là Hứa Phi Yến. Trương Nhất Phàm và Trịnh Mậu Nhiên đồng thời ngẩng đầu nhìn cô ta một cái. Chỉ thấy Hứa Phi Yến mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, ánh mắt sáng quắc, thản nhiên giơ tay.

Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười, tuy rằng hắn không rõ Hứa Phi Yến vì sao muốn ủng hộ mình, hắn vẫn đưa ra một nụ cười hữu hảo. Hứa Phi Yến lại làm như không nhìn thấy, càng giống như đang chấp hành nhiệm vụ của ai đó, sau khi bày tỏ thái độ, cô ta cũng không đưa măt nhìn lại mọi người.

Trịnh Mậu Nhiên mặt mày biến sắc, dùng ánh mắt tự cho là rất uy nghiêm quét qua toàn phòng họp.

- Còn nữa không?

- Tôi cũng ủng hộ đề nghị của Chủ tịch huyện Trương.

Lê Quốc Đào giơ tay, chỉ có điều, ánh mắt gã không nhịn nổi nhìn qua phía Đông Kiến Thành. Đông Kiến Thành vờ như không thấy, quay đi xem cuốn sổ đang cầm trong tay, cũng không biết dùng bút viết gì lên đó.

“Lê Quốc Đào lại đi ủng hộ Trương Nhất Phàm, sao có thể chứ? Gã không phải vẫn có thái độ đối đầu với Trương Nhất Phàm sao?”. Mặt Trịnh Mậu Nhiên sa sầm lại, lão ta thật nghĩ không ra, cái gì khiến cho hai kẻ đối địch lại đứng cùng nhau.

- Người tiếp theo!

May vẫn còn có hai vị Ủy viên thường vụ ủng hộ lão ta, Trịnh Mậu Nhiên lạnh lùng nhìn qua, lão ta ngay lập tức nghe thấy câu nói không muốn nghe nhất.

- Tôi cũng ủng hộ!

Lúc người này nói, gần như tất cả mọi người đều nhìn. Bởi vì giọng nói đó là của Trưởng ban chỉ huy Quân sự Chúc Cương, người chưa bao giờ bày tỏ thái độ. Cái tên Chúc Cương ngàn năm lòng dạ bền vững này, sao gã ta lại ủng hộ Trương Nhất Phàm nhỉ?

Không chỉ Trịnh Mậu Nhiên, ngay cả những người khác cũng không hiểu được. Bọn họ chỉ dồn ánh mắt về phía Trương Nhất Phàm, phát hiện ra biểu hiện của Trương Nhất Phàm vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ. Từ trên mặt hắn không nhìn ra được một manh mối gì, mà dường như với trí tuệ cao thâm của hắn, tất cả đều là đương nhiên vậy.

Ba phiếu rồi, tính thêm bản thân hắn thì Trương Nhất Phàm có bốn phiếu. Chín vị Ủy viên thường vụ mà đã có được bốn phiếu, sắc mặt Trịnh Mâu Nhiên lại một lần nữa biến đổi, so với ban nãy đen đi rất nhiều. Nếu đấu với một thằng nhóc vừa mới tới, miệng còn hơi sữa, mà lại thắng gian nan như vậy, trò đùa này lớn rồi đây.

Càng khiến lão ta buồn bực chính là, Đông Kiến Quốc của Ban Tổ chức cán bộ rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Tôi cũng ủng hộ đề nghị này của Chủ tịch huyện Trương!

Ùng. Trịnh Mậu Nhiên nghe thấy câu này, trong đầu vang lên một chuỗi âm thanh hỗn loạn. Trước mắt sao rợp đầy trời, bộ dạng giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Đông Kiến Thành sao có thể ủng hộ Trương Nhất Phàm chứ? Thật quá vô lý. Lão hồ ly này cho đến bây giờ vẫn là không thấy thỏ sẽ không thả ưng, lẽ nào Trương Nhất Phàm hứa hẹn gì với lão sao? Hắn lại có thể hứa hẹn gì cho lão chứ?”

Cho dù Trương Nhất Phàm có hậu thuẫn ở thành phố, tuy nhiên một Bí thư Thành ủy tép riu như vậy, lão ta còn có qua lại với người trên tỉnh cơ. Đánh không lại Trương Nhất Phàm, đó mới là chuyện mất mặt nhất, vốn dĩ hôm nay hoàn toàn có thể một lời thông qua, không cần phải tiến hành phương thức bỏ phiếu này.

Trịnh Mậu Nhiên sở dĩ dùng phương thức bỏ phiếu này, chính là muốn thị uy Trương Nhất Phàm,

“Cậu hãy tự mình nhìn đi, rốt cuộc có bao nhiêu người ủng hộ cậu”. Lão vốn tưởng rằng chỉ một phiếu của bản thân Trương Nhất Phàm, để rồi biến thành trò cười cho thiên hạ, sau đó lão ta sẽ có thể nói cho Trương Nhất Phàm rằng, “Cậu nền an phận một chút đi, làm cho tốt vị trí lão Nhị của cậu!”

Thật không ngờ sự việc lại hoàn toàn nằm ngoài dự tính của lão, tình thế có phần không kiểm soát được.

Đường đường là một Bí thư huyện ủy, trấn áp không nổi mấy tay già lõi đời nàycòn có thể chấp nhận, nhưng lại còn nắm giữ không được tên tiểu tử non kém này. Trịnh Mậu Nhiên rút một điếu thuốc, giận dữ châm lửa, giận dữ hút.

Thế cục như hiện tại, cho dù rút loại thuốc thần tráng dương vẫn dùng mấy tối gần đây ra, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì? Đúng lúc này, lại nghe thấy ý kiến của Phó Bí thư Hoàng:

- Tôi cũng ủng hộ đề nghị của Chủ tịch huyện Trương! Chế độ truy xét chức trách nhiệm vụ cán bộ này cần thiết phải thực hiện.

Kỳ thực, hôm nay trong đại đa số thái độ của mọi người, bọn họ không được mấy người thực sự quan tâm đến việc có thực hiện hay không chế độ truy xét chức trách này, bọn họ chỉ có một mục tiêu, đó là chung tay cho Trịnh Mậu Nhiên đi tàu bay giấy.

Có người nghĩ, đối phó với Trương Nhất Phàm so với Trịnh Mậu Nhiên dù sao cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ cần Trịnh Mậu Nhiên “xuống”, Trương Nhất Phàm cũng chỉ là anh hùng không đứng lên được, đến lúc đó huyện Sa này vẫn là thiên hạ của bọn họ.

Có người vì lo lắng hai kẻ đứng đầu hợp lại chấn chỉnh huyện Sa mới đưa ra quyết định này, có người lại vì âm thầm đạt được thỏa thuận với Trương Nhất Phàm, còn có người lại vì bên trên có người giao phó, cô ta mới phút cuối thay đổi quyết định, ủng hộ Trương Nhất Phàm.

Đã được năm phiếu, tính cả Trương Nhất Phàm là sáu phiếu, Trịnh Mậu Nhiên lúc này mới phát hiện mình rất trơ trọi, ngoại trừ Trưởng ban thư ký Thành ủy và Bí thư Đảng ủy Công an Vương Bác, lão ta đã không còn sức mạnh ủng hộ nào nữa.

Uy tín bỗng nhiên bị giảm sút, sắc mặt Trịnh Mậu Nhiên xám ngoét như tro, u ám đến mức tưởng trời sắp đổ mưa rào. Lão ta đã không chỉnh được Trương Nhất Phàm, mà ngược lại còn để Trương Nhất Phàm cười nhạo mình.

“Cuộc họp thường vụ lần này, mẹ nó thực sự ngu xuẩn!”. Trịnh Mậu Nhiên thầm mắng chính mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio