Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 240: đính hôn?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Mễ ngồi xuống có chút lo lắng không yên. Biểu hiện hôm nay vốn hoàn toàn khác với trước kia. Trương Nhất Phàm thực sự đã có chút gì đó hoài nghi là cô ta đang diễn kịch.

Nghe thấy giọng điệu mềm mại của Dương Mễ, làm ra vẻ đáng thương, Trương Nhất Phàm uống một ngụm nước thản nhiên nói:

- Tôi biết rồi.

Chỉ một câu tôi biết rồi, không hề tỏ thái độ gì. Trong lòng của Dương Mễ có chút thất vọng. Cuối cùng vẫn là nói câu cám ơn, do dự rời khỏi văn phòng của Chủ tịch huyện.

Đợi sau khi Dương Mễ đi rồi, hắn ta liền gọi điện thoại cho Thẩm Uyển Vân.

Thẩm Uyển vân đang ở văn phòng xem xét bản thảo, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm gọi đến, cô ta liền kẹp điện thoại vào cổ của mình vừa nói vừa nhìn bản thảo nói:

- Tên không có lương tâm, sao hôm nay có thời gian nhớ tới em vậy?

- Nói cái gì vậy chứ? Không phải là anh đã chủ động gọi điện thoại cho em đấy sao?

- Hứ! Anh nói đi, có phải là bà xã chính cung của anh đi rồi, muốn tìm tới em để vụng trộm phải không nào? Nói cho anh biết, bây giờ bà không chơi trò này nữa đâu.

Trương Nhất Phàm buồn bực nói:

- Em có thể đứng đắn một chút không nào? Đàn bà con gái không biết e lệ gì hết sao?

Lúc này Thẩm Uyển Vân mới cười hì hì nói:

- Chán thật, nói đùa với anh vài câu cũng không được. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?

Trương Nhất Phàm cũng không cần khách khí với cô ta nói thẳng vào vấn đề:

- Em còn nhớ cô Dương Mễ của Thông Thành không?

- Cô ta thế nào chứ?

Thẩm Uyển Vân vừa mới hỏi, đột nhiên nghĩ ra nói:

- Không phải chứ? Cả cô ta anh cũng không bỏ qua à? Cô ta là một con hồ ly tinh mê hoặc người đó, có phải là anh đã trúng chiêu của cô ta rồi không? Thoát không khỏi rồi? Muốn em giúp đỡ đúng không?

- Trời! Em cho anh là loại người nào chứ? Cứ phụ nữ là trên hết sao?

- Hứ, anh đừng giả bộ tử tế. Đàn ông bây giờ có được mấy người đàn hoàng chứ? Đặc biệt là bọn làm quan, ai mà không tam thê tứ thiếp chứ. Ở bên ngoài không biết đã ôm hết bao nhiêu em ấy chứ? Chuyện này em đã gặp nhiều rồi, nói đúng tim đen của anh rồi phải không? Em lại không phải bà xã chính của anh, cứ nói đi không sao đâu.

- Nếu em thực sự nghĩ như vậy thì anh sẽ không nói với em nữa.

Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, chẳng lẽ hình tượng của mình thật sự xấu xa vậy sao? Ngay cả cô bé Thẩm Uyển Vân này cũng xem mình như vậy.

Thấy Trương Nhất Phàm có vẻ không vui, Thẩm Uyển Vân không nói đùa nữa, nói nghiêm túc:

- Có phải là cô ta muốn đổi chỗ công tác khác nên đã tới tìm anh không?

- Coi như em thông minh. Cô ta có một người anh rể họ, là người mà anh điều ông ta đến Thông Thành làm Trưởng phòng quốc lộ. Hình như cô ta không có tiếng tăm gì ở Thông Thành nên muốn được điều đi, hay là em giúp giùm đi được không?

- Nếu anh đã nói giúp thì em còn cách nào khác chứ? Được thôi, cứ điều cô ta tới tòa soạn của thành phố đi!

Bây giờ Thẩm Uyển Quân là Phó tổng biên tập của tòa báo tỉnh. Muốn điều người từ dưới lên thì không phải là nói một câu là có thể giải quyết rồi sao?

Chỉ cần cô ta gọi điện thoại thì Dương Mễ sẽ có thể tới tòa soạn của thành phố làm việc.

Giải quyết xong việc của Dương Mễ, Trương Nhất Phàm gọi cho Lý Trị Quốc bảo ông ta thông báo cho Dương Mễ, thứ hai tuần sau tới báo danh làm việc tài tòa soạn thành phố.

Lý Trị Quốc đang họp, nhìn thấy Chủ tịch huyện gọi điện thoại tới, liền tạm ngưng cuộc họp. Sau khi đi ra khỏi phòng hội nghị, nghe thấy việc của Dương Mễ đã được giải quyết, Lý Trị Quốc không yên trong lòng. Mình vẫn chưa nói chuyện với Trương Nhất Phàm về việc này mà sao hắn ta lại biết được chứ? Chẳng lẽ Dương Mễ đích thân tới cầu xin hắn sao?

Sau khi nói với Trương Nhất Phàm lời cám ơn, Lý Trị Quốc liền gọi cho Dương Mễ nói:

- Dương Mễ à, em đang ở đâu đó?

Dương Mễ đang ở trên phố, đi dạo với tâm trạng không yên. Thấy Lý Trị Quốc gọi tới, vốn dĩ cô ta không muốn bắt máy, nhưng lại lo lắng sẽ có việc gì khác nên cô ta liền hỏi:

- Anh rể có chuyện gì sao?

- Vừa nãy em đã tìm tới Chủ tịch huyện Trương sao? Người ta bận thế này, em bớt đi kiếm hắn lại đi. Có việc gì cứ nói với anh, em rõ chưa?

Lý Trị Quốc nói vài câu, làm cho Dương Mễ không cảm thấy lo lắng. Chẳng lễ Trương Nhất Phàm gọi điện chửi anh ta sao? Nếu không việc này làm sao có thể truyền qua tai của anh ta nhanh như vậy chứ?

Nghĩ tới vừa nãy lúc bước ra, vẻ mặt thờ ơ của Trương Nhất Phàm làm Dương Mễ mất hết tự tin, nói không chừng việc này đã thất bại. Nếu biết sớm hắn ta không đồng ý thì mình cũng không phải làm ra chuyện mất mặt đến vậy.

Cùng lắm thì nghĩ cách khác. Không tin là mình không thể nhảy khỏi Thông Thành này.

Lý Trị Quốc thấy Dương Mễ không nói chuyện cứ nghĩ cô ta bị mình hù sợ rồi, ông ta khẽ cười nói:

- Vừa nãy Trương Nhất Phàm gợi tới nói là thứ hai tuần sau bảo em đến tòa soạn thành phố báo danh công tác.

- Cái gì? Bảo em đi báo danh sao?

Dương Mễ cứ cho rằng mĩnh đã nghe nhầm, cảm thấy kinh ngạc. Vừa nãy còn chửi mình mà, sao đột nhiên chớp mắt đã thông báo cho mình một tin tốt như vậy chứ? Thật là hưng phấn quá đi!

Nếu đối mặt với Lý Trị Quốc, chắc mình đã ôm anh ta mà hôn cho một cái rồi. Sau khi có được câu trả lời xác thực, tâm trạng của Dương Mễ đã tốt hơn nhiều, nói ngọt ngào:

- Cám ơn anh rể nha!

- Cám ơn anh làm gì, đi mà cám ơn Chủ tịch Trương đã coi trọng và nể mặt nhau. Được rồi, anh còn phải họp nữa, về nói tiếp vậy.

Lý Trị Quốc vội cúp máy, làm cho Dương Mễ ở bên máy bên kia hưng phấn đến hát lên.

Sao cũng không ngờ Trương Nhất Phàm là một người mặt lạnh lùng nhưng có lòng tốt. Đúng là con của Chủ tịch tỉnh quyết đoán cũng rất khác. Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết việc của mình. Dương Mễ thầm cảm kích. Tại sao người đàn ông tốt, lại đều là chồng của người khác nhỉ?

Dương Mễ thầm suy xét, làm sao để cảm ta Trương Nhất Phàm đây. Tốt xấu gì thì người ta cũng đã giúp mình một việc lớn. Nhưng mình ngoài tấm thân này thì khó mà có thể tìm ra thứ gì đáng giá hơn.

Dương Mễ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định mời hắn ta dùng bữa cơm. Cũng không biết là người ta có nể mặt không?

Trương Nhất Phàm xử lý xong việc của Dương Mễ, thì đồng hồ cũng đã điểm ba giờ chiều rồi, lát nữa vẫn còn một cuộc họp.

Vì thế hắn ta chuẩn bị một chút, tới phòng hội nghị đúng lúc.

Nói ra cũng kỳ lạ, từ khi Trương Nhất Phàm giận dữ trong cuộc họp lần trước, cơ bản đã không có người đi trễ nữa. Cho dù thực sự là có chuyện thì nhất định cũng phải gọi điện tới xin phép.

Vả lại thân phận bây giờ của Trương Nhất Phàm đã được bày ra ở đó, những người bình thường đều kính nể và sợ hắn. Rất nhiều người còn tỏ thái độ lấy lòng hắn, cho nên người chủ động tiếp cận Trịnh Mậu Nhiên ít lại. Trương Nhất Phàm đột nhiên dần dần như thành một nhân vật lớn nhất trong huyện Sa vậy. Sự nổi bật hoàn toàn vượt qua Trịnh Mậu Nhiên.

Mặc dù trong lòng của Trịnh Mậu Nhiên không thoải mái nhưng cũng không còn cách nào khác. Gia thế lớn mạnh của người ta bày ngay đó, dựa vào đâu mà đấu với người ta chứ? Bản thân chỉ là quen với Phó chủ tịch tỉnh, giao tình cũng không phải là chặt chẽ gì cho lắm. Trương Nhất Phàm là con trai của Chủ tịch tỉnh. Chỉ nói về gia thế thôi cũng đủ để làm cho Trịnh Mậu Nhiên cảm thấy bó tay rồi.

Mà đằng sau Chủ tịch tỉnh Trương rõ ràng đã viết mấy chữ Trương gia Lĩnh Nam. Những người bình thường làm sao có thể đụng vào cây đại thụ này chứ? Do vậy, trong hội nghị này, rất nhiều người đều lựa chọn sự im lặng.

Hội nghị lần này, tiêu chuẩn có hai đảng viên trẻ tuổi được bồi dưỡng tại trường đảng. Đông Kiến Thành vốn dĩ muốn đề cử người của mình, mà Trịnh Mậu Nhiên cũng có dự tính như vậy, muốn để Tống Thúy Bình đi bồi dưỡng lại lần nữa.

Mà Trương Nhất Phàm đương nhiên là muốn cho Đường Vũ đi bồi dưỡng, học lấy một cái văn bằng. Những người khác cũng có ý này. Bởi vì mỗi lần bồi dưỡng cũng có nghĩa là sẽ có thêm bước tiến cho con đường làm quan sau này.

Nhưng sau khi Trương Nhất Phàm đề xuất để Đường Vũ đi, mấy người khác không dám lên tiếng nữa. Trịnh Mậu Nhiên thì để cử Tống Thúy Bình. Không ai ngờ rằng, trong lần hội nghị này chỉ có hai người này được ra quyết định. Hai người trong danh sách cuối cùng đã bị họ chiếm rồi.

Những người không rõ lý do liền cảm thấy kỳ lạ. Tại sao mấy ủy viên thường vụ lại không nói lời nào. Dù sao thân phận của Trương Nhất Phàm cũng không được công khai khắp nơi, chỉ có một số người biết thôi. Những người biết được đều tự lảng tránh. Mà những người không biết lại vẫn chẳng hay biết gì.

Trương Nhất Phàm cũng rất chú ý tới tác phong của mình. Luôn cố gắng làm cho Trịnh Mậu Nhiên không cảm thấy mình là một người hay uy hiếp. Bởi vì chốn quan trường của huyện Sa trải qua sống gió lớn như vậy, cần phải có sự ổn định. Nếu như hai người quan trọng lại tiếp tục đấu nhau thì về công về tư thì cũng không phải là một vấn đề tốt đẹp gì. Đối với sự phát triển của huyện Sa, lại không có thêm được ít lợi ích nào.

Việc mà Trương Nhất Phàm lo lắng bây giờ, sau khi Trưởng ban thư ký Thư nhậm chức sẽ không biết có ảnh hưởng gì với huyện Sa? Ông ta có nhúng tay vào một số tranh chấp của huyện Sa không? Mà Trịnh Mậu Nhiên cũng có ý thức đến điểm này. Bình thường Trịnh Mậu Nhiên và Trưởng ban thư ký Thư không hề có giao tình gì. Do vậy những việc mà lần trước Trương Nhất Phàm âm thầm làm, ông ta chắc ông ta vẫn còn để bụng.

Lần trước lúc họp tại thành phố, Thư ký Thư liền nhân cơ hội mỉa mai Trịnh Mậu Nhiên một phen. Điều này làm cho Trịnh Mậu Nhiên cảm thấy khó hiểu, cũng không biết bản thân rốt cuộc đã đắc tội gì với ông ta.

Bởi vì lần trước Thư ký Thư lấy chuyện không đoàn kết của cách lãnh đạo trong bộ máy chính quyền huyện Sa để nói ông ta. Trịnh Mậu Nhiên chỉ đành nuốt cục tức này trong bụng mà thôi. Vì vậy, ông ta cũng rất coi trọng tin tức hòa bình mà Trương Nhất Phàm đưa ra.

Nói không chừng cả đời này cũng khó mà đấu với hắn ta được. Thay vì cứ đấu qua đấu lại như vậy chi bằng cùng đối xử hòa bình với nhau. Xử lý tốt công việc của huyện Sa, mọi người đều có công lao. Có suy nghĩ như vậy, Trịnh Mậu Nhiên mới bình tĩnh lại được.

Họp xong quay về văn phòng, Trương Nhất Phàm chưa ngồi được bao lâu, dự tính cũng còn hai mươi mấy phút mới tới thời gian tan sở thì chú Đổng gọi điện thoại tới nói:

- Con bé Tiểu Phàm này nổi điên mất rồi, sao lại đòi đổi công tác chứ? Có phải là thằng quỷ con đã nói gì với nói không?

Trương Nhất Phàm cười khổ sở nói:

- Việc này con thực sự chẳng biết gì cả, cô ấy cũng không có nói gì với con.

Thật ra, việc này Đổng Tiểu Phàm đã từng bàn qua với hắn. Trương Nhất Phàm biết được suy nghĩ của cô, ý là không muốn mình có cơ hội đi ra bên ngoài. Nhưng mà hai người ở cùng nhau cũng tốt, ít nhất thì cuộc sống cũng ổn định hơn. Không cần phải đi qua đi lại, khó mà chăm sóc nhau.

Thấy Trương Nhất Phàm kêu oan, Đổng Chính Quyền mới nói:

- Tiểu Phàm quá coi trọng con rồi, không ngờ con có thể bắt nạt được nó. Ôi! Con gái thì phải gả đi thôi, ta cũng không quản được đâu.

Bởi vì việc của mình, vẫn là do Trương Nhất Phàm làm thành, Đổng Chính Quyền cũng không biết nói sao với Trương Nhất Phàm.

Nhưng cho dù thế nào, ai cũng không muốn con gái của mình bị tổn thương. Do vậy Đổng Chính Quyền liền đề nghị:

- Ta thấy công việc của nó cũng không cần phải thay đổi, dù sao thì đi đi về về cũng chỉ cần hơn hai tiếng đồng hồ. Sau này mỗi tuần con về một chuyến là được rồi! Để tránh con bé này phải nhớ con mãi.

- Được ạ! Chú cứ khuyên cô ấy đi ạ, mỗi tuần con sẽ về cũng không thành vấn đề đâu.

Trương Nhất Phàm lại trả lời rất thoải mái. Ở huyện Sa, hắn ta cũng không có gì để lưu luyến. Chẳng qua là có chức trách bản, thân cũng không có cách nào khác.

Chú Đổng liền nói:

- Thằng ranh này con chân thành một chút, ta đã thương lượng qua với bố của con. Tháng sau sẽ cho hai đứa con đính hôn. Để tránh làm chuyện gì bát nháo ở ngoài, làm ra một đống rắc rối.

- Đính hôn ư?

Trương Nhất Phàm cảm thấy căng thẳng. Mình phải đính hôn sao? Tuy nhiên đính hôn cùng Đổng Tiểu Phàm cũng là chuyện sớm muộn. Hắn ta cũng thấy vui trong lòng. Với lại chuyện không vui lần trước, khó lắm mới có thể làm cho Đổng Tiểu Phàm nguôi giận. Trương Nhất Phàm liền trả lời ngay nói:

- Dạ được ạ! Con cũng đang định nói chuyện này với chú đấy chứ!

- Thằng này cứ ăn theo thôi, nếu con thực sự muốn như vậy, sao không nói sớm? Cứ phải đợi ta nói ra rồi con mới nói chứ? Đúng là con mẹ nó, ta đây sinh ra một đứa con gái tốt như vậy còn sợ không gả được đi sao? Vậy là sướng cho con lắm rồi đó. Ôi thật là!

Chú Đổng đột nhiên chửi một câu thô tục.

Trương Nhất Phàm liền cười ha hả nói:

- Chú Đổng à, con sẽ tốt với Tiểu Phàm mà, chú yên tâm đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio