Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã một cách đầy khó hiểu, thực sự khó có thể tưởng tượng ra, một Ôn Nhã luôn luôn lạnh lùng, lại có lúc dịu dàng như thế này, thường ngày, cô ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nói ra những lời này.
Nhớ lại lần đầu tiên Trương Nhất Phàm gặp cô ta, cái vẻ ngoài lạnh lùng kiều diễm của cô ta đến nay vẫn còn in rõ trong đầu hắn. Dù là những ngày tháng cô ta và Lý Thần Bác ở bên nhau, hai người bọn họ có thể nói là sớm tối có nhau, nhưng cũng chưa nhìn thấy cô ta tràn đầy nồng nhiệt bao giờ.
Ôn Nhã là cô gái bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nóng bỏng, qua nhiều năm quen biết như vậy, hắn nhận thấy cô ta dần dần thay đổi đi rất nhiều. Cảm giác ngày hôm nay mà cô ta mang lại giống như là đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác vậy, có thể bởi vì trong lòng cô ta không còn bị đè nặng bởi cái chết của Ôn Trường Phong nữa.
Có lẽ thấy Trương Nhất Phàm hồi lâu không trả lời gì, trong mắt Ôn Nhã hiện lên một chút thất vọng. Lạnh nhạt nói:
- Nếu không có thời gian thì thôi vậy.
Sau đó, một mình cô ta bước trong đêm gió lạnh.
Gió thổi rất lớn, thổi bay vạt áo của Ôn Nhã, mái tóc cũng bị gió thổi phất phơ, bóng dáng cô độc của cô làm cho đêm đông lạnh giá này càng thêm phần cô tịch.
Mỹ nữ cô đơn trong đêm lạnh, anh hùng lặng lẽ trong cô đơn, chỉ có rượu mới có thể làm con người ta vui vẻ! Cuộc đời sóng gió gập gềnh, xa xăm vạn dặm…
Trương Nhất Phàm gọi một tiếng:
- Chờ một lát!
Rồi bước nhanh đuổi theo Ôn Nhã.
Ôn Nhã cũng không dừng hẳn, chỉ bước chậm lại, hất mái tóc, để gió tiếp tục thổi những lọn tóc kia bay lên. Trời lạnh như vậy, dường như trong một phút chốc trái tim lạnh giá của Ôn Nhã đã vô tình tan chảy.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đuổi theo, cô hé miệng nói:
- Cảm ơn anh!
- Khách khí như vậy làm gì chứ, làm như chúng ta là người xa lạ không bằng.
Trương Nhất Phàm song vai cùng cô ta bước đi, không nhanh không chậm. Liễu Hải chậm chầm lái xe theo sau hai người giữ một khoảng cách khá xa.
Hai người cứ bước đi chầm chậm như vậy, làm Trương Nhất Phàm vô tình nhớ đến cái đêm cùng với Hà Tiêu Tiêu. Lúc đó, trời lạnh là thế, nhưng Hà Tiêu Tiêu vẫn cùng hắn đi dạo trên đường, so với tình cảnh bây giờ sao mà giống nhau đến thế?
Nhớ đến Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm lúc này mới nhận ra, bản thân đã lâu không quan tâm đến cô gái ấy rồi, cũng không biết bây giờ cô ấy sống như thế nào?
Trong lúc đang mải đắm chìm trong những hồi ức, thì Ôn Nhã mở lời:
- Tôi đã tìm ra được một ít manh mối, cái chết của cha tôi có liên quan đến một người.
Chuyện này luôn thường trực trong đầu Trương Nhất Phàm, rút cuộc thì ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể giết chết Ôn Trường Phong khi ông ta đang được quản thúc trong trại tạm giam? Ôn Nhã nhắc đến chuyện này, làm tim của Trương Nhất Phàm đập thình thịch trong lồng ngực.
Qủa nhiên đúng như hắn suy đoán, Ôn Nhã mở văn phòng luật sư ở thành phố Đông Lâm, không phải là chuyện đơn giản như thế. Hóa ta cô không lúc nào từ bỏ việc điều tra về cái chết của cha cô.
- Cô đã điều tra được những gì rồi?
- Trưởng trại giam bị người ta sai khiến, nhưng người này tôi vẫn chưa điều tra ra. Trước mắt cũng chỉ có đôi chút nghi hoặc, cũng chưa thể khẳng định chắc chắn.
Ôn Nhã nói một cách thản nhiên, giống như việc này với cô ta không có quan hệ gì mật thiết cho lắm.
Nếu Ôn Nhã đã không nói ra tên người đó, chắc chắn là còn thiếu bằng chứng quan trọng, nếu không cô ấy hẳn không việc gì phải giấu diếm mình. Trương Nhất Phàm nói với cô ta:
- Có bất cứ điều gì có thể nói với tôi, nếu không chỉ một người điều tra sẽ rất nguy hiểm.
Ôn Nhã gật gật đầu:
- Tôi sẽ tự bảo vệ tốt bản thân, cảm ơn sự quan tâm của anh.
Hai người chầm chậm bước về phía trước, gió càng ngày càng lớn, nhưng Ôn Nhã tựa hồ không có cảm giác gì, dường như có vẻ rất thích tận hưởng những đợt gió lạnh lẽo thổi qua. Cô ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trung tối đen, cười khổ nói:
- Ở đây tôi chẳng có bạn bè gì, ngoài Hiểu Hiên ra thì chỉ có mình anh thôi.
- Cảm ơn cô đã coi tôi là bạn!
Trương Nhất Phàm cười nói.
Giống như hai người bạn cũ tình cờ gặp nhau, họ vừa đi vừa nói chuyện. Ôn Nhã dường như có rất nhiều tâm sự, cũng có thể là một chút hắc ám sau cùng trước khi vụ án được làm sáng tỏ. Có thể cô từng hoang mang, có thể cô từng không biết phải làm sao, nhưng cô vẫn luôn kiên cường không khuất phục, vững vàng trên mỗi bước chân của mình.
Trương Nhất Phàm hiểu được tậm sự của cô, hắn ta cũng đang âm thầm điều tra việc này, chỉ là lúc mọi manh mối đều hướng đến Lê Quốc Đào, thì đột nhiên bị dứt đoạn. Mọi công sức đều bị đổ xuống sông xuống biển, bặt vô âm tín.
Vì vậy, hắn nghi ngờ rất nhiều người, nhưng không có chứng cứ xác thực chứng minh, vậy nên, chuyện này phải tạm thời lắng xuống.
Thời gian không còn sớm nữa, Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải đưa cô về nhà, còn hắn thì đi về phía khu nhà ở của quan chức chính phủ.
Lúc này điện thoại đổ chuông, đã là lúc nào rồi? có thể là ai gọi đến chứ? Trương Nhất Phàm tự hỏi.
Lấy di động ra xem thì thấy số điện thoại lạ. Trương Nhất Phàm thường ngày dùng hai chiếc điện thoại, một chiếc là để ở chỗ thư ký Tần Xuyên, chiếc hắn mang theo bên người là điện thoại cá nhân.
Người có thể biết được số điện thoại cá nhân của hắn không nhiều, Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một lát rồi bốc máy:
- Chủ tịch Trương, tôi là Dương Mễ, có một chuyện cần anh giải quyết, tôi đang đứng ở dưới lầu chờ anh, có tiện để tôi lên nhà một chút không?
Lại là Dương Mễ, đã là lúc nào rồi chứ? Cũng không biết cô ta tìm mình làm gì nữa. Trương Nhất Phàm hỏi lại:
- Có việc gì không thể để ngày mai nói được sao?
Dương Mễ dường như có chút cấp bách:
- Ngày mai chỉ sợ không kịp, thời gian không cho phép.
- Vậy thì cô chờ một lát, khoảng năm phút sau tôi về đến nhà.
Gác máy xong, hắn liền suy nghĩ vào giờ này Dương Mễ còn tìm mình có việc gì? Nghe nói Dương Mễ về phương diện kia khá là cởi mở, không phải là muốn quyến rũ mình đấy chứ?
Trương Nhất Phàm tự cười một mình, chỉnh lại cổ áo bước vào khu nhà ở của quan chức chính phủ.
Trong gió lạnh, Dương Mễ mặc một chiếc áo lông, hai tay cho vào túi áo, đi tới đi lui dưới ánh đèn.Trương Nhất Phàm bước đến hỏi:
- Có việc gì thế?
- Tôi có một tập bản thảo, muốn xin ý kiến của anh, nếu như anh đồng ý, thì tôi sẽ cho đăng.
Dương Mễ dường như có chút sợ Trương Nhất Phàm, trong lúc nói chuyện đến nhìn thẳng cũng không dám.
Chuyện bản thảo nên hỏi chủ biên, việc gì phải xin ý kiến của mình chứ? Trương Nhất Phàm liền nghĩ, phải chăng cô ta viết tin gì có liên quan đến mình?
Nghĩ vậy hắn gọi Dương Mễ lên lầu, bước vào phòng, hắn bật điều hòa, một lát sau căn phòng trở nên ấm áp hẳn lên.
- Chủ tịch Trương, anh không thuê người giúp việc à?
Dương Mễ bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng trống không, đến cả người dọn vệ sinh cũng không có.
- Ừ! Cô muốn uống trà thì ở qua bên kia tự rót nhé.
Trương Nhất Phàm chỉ vào chiếc máy lọc nước ở cạnh cửa. Dương Mễ vốn định nói không cần, nhưng cô ta lại nhanh nhẹn chạy tới. Chiếc máy đã hoạt động ở trạng thái giữ ấm, Dương Mễ liền rót hai chén trà. Bưng một chén trà đến mời Trương Nhất Phàm:
- Anh uống trà đi!
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta một cái, cảm thấy cô gái này cũng rất có ý tứ. Nhưng hắn nhìn Dương Mễ cứ thấy có gì đó khó chịu. Có thể là vì nghĩ đến tác phong ngày thường của cô ta không được chừng mực ý tứ cho lắm, khiến hắn có chút xem thường.
Đàn ông đều như vậy, luôn cho phép bản thân có thể đi quá giới hạn, nhưng lại không cho phép phụ nữ như vậy!
Đồng hồ trên tường điểm mười giờ, Trương Nhất Phàm hỏi thẳng cô ta:
- Tìm tôi có việc gì?
Dương Mễ lúc này mới ngồi xuống đối diện với hắn, khép hai đầu gối lại, đặt túi xách lên đùi mở ra. Cô ta lấy ra một bản thảo đã được đánh sẵn, đưa cho Trương Nhất Phàm xem qua.
Tập bản thảo này chính là những cảnh mà Dương Mễ trong quá trình làm việc đã chứng kiến, còn có cả hình minh họa. Lúc đưa cho Trương Nhất Phàm còn tưởng hắn sẽ nói gì đó, ai ngờ vừa xem qua thì sắc mặt Trương Nhất Phàm lập tức tối sầm lại.
- Xoẹt…
Trương Nhất Phàm lập tức xé nát tập bản thảo, sau đó vò thành một nắm, mặt tối sầm lại rất đáng sợ.
Dương Mễ liền hoang mang, có chút lo lắng nhìn Trương Nhất Phàm. Cô ta vẫn không hiểu, rút cuộc thì đã làm sai ở đâu? Đây chỉ là một bài báo thông thường thôi mà. Những bài báo như thế này, trước kia lúc ở Thông Thành cũng có đăng rồi, hôm nay anh ta đột nhiên nổi giận như vậy, sự thay đổi thái độ của Trương Nhất Phàm khiến Dương Mễ hoang mang, đứng ngồi không yên.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, không khách khí nói:
- Sau này không được viết mấy cái thứ linh tinh này nữa, cô làm thế này là xâm phạm đời tư của người khác.
- Chủ tịch Trương…
Dương Mễ đứng lên, còn muốn biện minh điều gì. Trương Nhất Phàm chỉ ra phái cửa:
- Thôi, cô có thể đi được rồi. Về sau nếu không được sự cho phép của tôi, không được đăng những tin tức như thế này nữa.
Dương Mễ đành pải uất ức ra về, cô ta thật sự không hiểu, Trương Nhất Phàm vì sao lại nổi giận lớn như vậy? Bản thân viết bài báo này cũng không có mưu tính gì. Đây chỉ là một bài báo xuất phát từ một khía cạnh nhỏ để phản ánh hành vi cao thượng của một cán bộ thôi mà.
Nhưng cô ta đâu có biết rằng, nếu bài báo này được đăng lên, Bí thư Phạm đọc được, biết có nhiều bà con tặng quà cho hắn như vậy. Còn có Thư Á Quân bọn họ sẽ nghĩ gì đây? Cây to gặp gió lớn, bài báo như thế này được phát hành, mặc dù sức ảnh hưởng của Trương Nhất Phàm sẽ được tăng lên, nhưng chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng những người đó, đặc biệt là Thư Á Quân, sẽ cho rằng cái này là tự nói tốt cho bản thân.
Một Phó chủ tịch thường vụ thành phố quá mạnh, sẽ dễ dàng uy hiếp đến cương vị Chủ tịch thành phố của hắn. Ông mới là người cán bộ tốt trong lòng nhân dân mà, vậy thì những người kia họ đang làm gì vậy? Loại chuyện cực kỳ làm người ta đố kỵ này, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Vừa mới lên chức không lâu, nền móng còn chưa vững vàng, cao ngạo quá sớm cũng không phải là chuyện tốt. Vì thế Trương Nhất Phàm đã xé đi tập bản thảo đó, ngăn chặn ý tưởng này của Dương Mễ.
Đương nhiên hắn biết, Dương Mễ chẳng qua chỉ muốn nịnh bợ hắn, hoặc là tìm một cơ hội để cảm ơn hắn. Từ hành động lúc nãy của cô ta, hoàn toàn có thể nhận ra điều này.
Trong lúc Trương Nhất Phàm đang buồn bực thì Ôn Nhã đã về đến chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên, chờ Liễu Hải lái xe đi rồi, cô mới lên lầu, gõ cửa nhà Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên lúc đó đang ngồi trên sô pha nhàn nhã uống cà phê, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức đứng lên. Nhìn qua mắt mèo thì nhìn thấy là Ôn Nhã đến, cô vội vàng mở cửa:
- Hôm nay sao lại hạ cố đến thăm tôi vậy?
- Văn phòng luật sư mới mở chưa được bao lâu, mấy tháng nay bận quá.
Ôn Nhã thay dép bước vào, nhìn thấy cách ăn mặc của Lưu Hiểu Hiên có chút kỳ quái.
Lưu Hiểu Hiên bình thường ở nhà, cũng ăn mặc rất chỉnh tề, hoàn toàn không giống bây giờ, mặc một chiếc váy ngủ nằm trên ghế xem tivi, giống như mấy người phụ nữ tầm thường được đàn ông bao dưỡng.
Sự thay đổi của Lưu Hiểu Hiên làm cô ta thấy rất kỳ quái. Ôn Nhã bỏ túi xách xuống, đặt mông ngồi xuống cạnh người Lưu Hiểu Hiên, kéo kéo cô ta:
-Sao bây giờ cô lại trở nên lười như vậy?
Vừa chạm tay vào thì ngạc nhiên phát hiện ra Lưu Hiểu Hiên không mặc áo lót.
- Thật không giữ ý gì cả!
Ôn Nhã nhìn cô ta một cách khó hiểu, phải chăng cô ấy được đại gia bao rồi, sao lại trở nên tùy ý như vậy chứ.
Lưu Hiểu Hiên ngồi dậy, đặt cái chén lên trên bàn trà.
- Sao thế? Có phải đang nghĩ là tôi được ai bao không?
Lưu Hiểu Hiên liếc cô ta một cái rồi duỗi thẳng lưng một cái, nói:
- Bao nhiêu năm nay, luôn phấn đấu vì lý tưởng và mục tiêu của bản thân, bây giờ tự nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi rồi. Tôi thật sự cũng bằng lòng được người ta bao dưỡng, ít nhất như vậy thì chẳng cần phải lo lắng gì cả. Đáng tiếc, tôi không có được cái phúc ấy!
Lưu Hiểu Hiên nhún nhún vai, động tác biểu thị đành chịu, không có cách nào cả.
Ôn Nhã cũng không còn lời gì để nói nữa, một người con gái ngang ngạnh từng liều mạng vì lý tưởng của bản thân, đột nhiên lại có ý nghĩ như vậy, xem ra cô ta thực sự đã quá mệt mỏi rồi, hay có lẽ cô ta đã gặp phải thất bại gì đó.
Nguyên nhân làm cho phụ nữ dễ sa sút tinh thần nhất, nhân tố lớn nhất chỉ có thể là tình yêu. Cô liền suy đoán:
- Phải chăng đã thích một người không nên thích rồi không?
Ôn Nhã nói rồi đi thẳng vào phòng ngủ của Lưu Hiểu Hiên thay quần áo.
Lúc mở tủ ra, đột nhiên phát hiện ra, bên trong không ngờ lại có hai chiếc áo ngủ của đàn ông.