Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 280: điều khoản bá vương (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tổng giám đốc Phan rất tức giận, chỉ vào mấy người của Chi cục thuế đang đứng ở ngoài cửa nói:

- Chủ tịch thành phố Trương, các người nhìn xem những người kia có khác gì bọn cường đạo chứ. Làm hư cửa không nói làm gì, lát nữa còn bắt tôi phải bồi thường xe nữa, quả là không có tính người!

Giám đốc Phan thật sự đã tức giận rồi, nên mới dám nói thế với Chủ tịch thành phố Trương. Trương Nhất Phàm cũng thấy những người này không giống ai. Những nhân viên chấp hành pháp luật không có gì khác với những người kế hoạch hóa gia đình ở thị trấn Liễu Thủy.

Xem ra lại là một đám người muốn tống tiền tại công ty của người ta. Khu kinh tế mới cũng nên chỉnh đốn lại một chút rồi. Từ lời nói của Giám đốc Phan biết được những người này là người của Chi cục thuế của khu kinh tế mới.

Trương Nhất Phàm kêu Tần Xuyên gọi cho Chủ nhiệm của khu kinh tế mới, Lưu Khởi Minh tới.

Lưu Khởi Minh đang ở văn phòng đọc báo, nhận được điện thoại của Tần Xuyên liền luống cuống hẳn. Đặc biệt là biết được muốn mình lập tức tới công ty Khoa Long. Ông ta cũng suy đoán có khi nào Phó chủ tịch thành phố Trương cũng đã tới công ty Khoa Long rồi chăng?

Gần đây ông ta cũng đã rất đau đầu vì việc của khu kinh tế mới. Bởi vì vấn đề kinh phí, ông ta liền xin chỉ thị của Phó chủ tịch thành phố Giang, để lập mấy cái dự án mang tính chất thu kinh phí.

Thuế trước kia có thể miễn phí nhưng họ vặn óc suy nghĩ mấy cái dự án thu phí đều là nhắm vào các doanh nghiệp của khu kinh tế mới. Mục đích chủ yếu là gia tăng kinh phí làm việc của khu kinh tế mới.

Cũng không biết là Phó chủ tịch thành phố Trương từ đâu mà có được tin tức, lại chạy tới khu kinh tế mới. Việc này có nên xin chỉ thị của Phó chủ tịch thành phố Giang hay không? Lưu Khởi Minh ngẫm nghĩ, tốt nhất vẫn nên gọi cho Phó chủ tịch thành phố Giang.

Phó chủ tịch thành phố Giang nhận được điện thoại của Lưu Khởi Minh, trong lòng thầm nghĩ. Tên Trương Nhất Phàm quá xem thường mình rồi, việc gì cũng đều muốn đụng tới. Chẳng lẽ không biết khu kinh tế mới thuộc vào phần mình quản lý sao?

Nói cho cùng cũng là bọn trẻ tuổi, nghĩ làm Chủ tịch thành phố là có thể làm gì cũng được sao!

Thư Á Quân trước kia cũng không thể nào xen vào phần này, Trương Nhất Phàm hắn ta chỉ là một Phó chủ tịch thường trực thành phố mà thôi. Ở trên vẫn không có văn bản bổ nhiệm nào, hắn ta làm như mình đã là Chủ tịch thành phố vậy.

Phó chủ tịch thành phố Giang nói nhảm xong liền nói với Lưu Khởi Minh một câu:

- Biết rồi.

Lưu Khởi Minh mơ hồ, không biết câu biết rồi của ông ta là có ý gì? Nếu Phó chủ tịch Giang không có chỉ thị gì thì gã vẫn phải tới công ty Khoa Long, chuẩn bị nghe chửi thôi!

Đợi lúc Lưu Khởi Minh vội tới công ty Khoa Long, Trương Nhất Phàm đang uống trà trong văn phòng của Giám đốc Phan. Mấy tên bảo vệ trước cửa nhận được điện thoại của Giám đốc Phan cũng không tranh cãi với bọn họ nữa, mặc cho họ muốn làm sao thì tùy.

- Chào Chủ tịch thành phố …Trương!

Lưu Khởi Minh nhìn thấy vẻ mặt tối sầm lại của Trương Nhất Phàm thì cảm thấy hoảng sợ.

Trương Nhất Phàm liền hỏi ông ta, những cái gọi là dự án thu phí này là sao đây?

Bản thông báo trên tay của Trương Nhất Phàm, chính là một số dự án thu phí mới lập không lâu của khu kinh tế mới. Giám đốc Phan nhìn thấy Phó chủ tịch thành phố Trương muốn giáo huấn người tại nơi này, ông ta liền mượn cớ đi ra khỏi văn phòng.

Lưu Khởi Minh lau mồ hôi, giải thích:

- Bởi vì bây giờ, hai năm gần đây các nhà đầu tư thu hút vào đều đang nằm trong chính sách miễn giảm thuế ba năm đầu và năm năm tiếp theo giảm một nửa thuế, mà một số doanh nghiệp và công ty trước đây đều không có thực hiện chính sách như vậy. Còn có một số doanh nghiệp bản địa họ không có trong phạm vi này, không có hưởng thụ chính sách nâng đỡ của nhà nước. Do vậy họ có ý kiến rất lớn về vấn đề này. Vì để cân đối một chút, khu kinh tế mới liền lập ra một số dự án mới. Việc này cũng đã thông qua sự phê chuẩn của Phó chủ tịch thành phố Giang rồi ạ!

Lúc này Trương Nhất Phàm rất là tức giận. Các người làm vậy chẳng phải đã làm trái với những gì đã nói trước kia sao. Lúc tuyển người ta vào nào là nói chỗ này chỗ này tốt, chỗ này chỗ này có ưu đãi. Đợi đến lúc người ta chui đầu vào rồi thì lại chém từng phát một. Cứ cắt đứt doanh nghiệp của người ta, không thể sinh tồn. Đây mà gọi là chính sách gì chứ, vốn là một chính sách còn cường đạo hơn cả bọn cường đạo mà!

Việc này không phải là đang phá vỡ khu kinh tế mới,vả lại không để ý đến kinh tế của toàn bộ nhân dân thành phố Đông Lâm. Thật ra trong lòng của Trương Nhất Phàm biết rõ mục đích mà bọn họ lập ra những cái dự án này, chắc chắn là muốn tăng thêm kinh phí cho khu kinh tế mới.

Vì thế hắn ta lại gọi Tổng giám đốc Phan vào, Tổng giám đốc Phan cũng bị họ làm nóng vội lên. Dù sao Chủ tịch thành phố cũng ở đây, tốt nhất là nên nói ra triệt để toàn bộ.

Ông ta vừa mới đi qua Phòng tài vụ, thống kê lại tài khoản năm ngoái dùng để chiêu đãi cán bộ địa phương ăn uống vui chơi trong một năm. Trương Nhất Phàm nhận lấy hóa đơn này, nhìn thấy trong đó có đủ các khoản chiêu đãi. Có cái một tuần một lần, có cái một tuần có bốn tới năm lần. Toàn là chiêu đãi công thương, thuế vụ gì đó, còn có cả cho mấy lão gia của khu kinh tế mới.

Mỗi lần khoản chiêu đãi đều từ hơn mười ngàn lên đến bốn đến năm mươi ngàn. Khoản ít nhất cũng hơn sáu ngàn. Công ty Khoa Long trong khu kinh tế mới cũng không phải là doanh nghiệp lớn mạnh gì, khoản chiêu đãi một năm tính ra cũng lên tới hơn bốn trăm ngàn.

Cũng khó trách những doanh nghiệp này lại có ý nói là Đông Lâm hiện nay đã trở thành một hố đen ăn thịt người.

Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên gom những chứng cớ này lại, sau đó lại đi tới vài doanh nghiệp khác. Những tình hình tìm hiểu được ở những nơi đó đều giống như của công ty Khoa Long. Lưu Khởi Minh vẫn rất căng thẳng đi theo phía sau, đi cũng không được, không đi cũng không được.

Phần khu kinh tế mới này là do Phó chủ tịch Giang quản lý. Trương Nhất Phàm không có quyền lập tức ra lệnh cách chức vị chủ nhiệm của khu kinh tế mới này. Chỉ là cầm những tư liệu này quay về văn phòng Ủy ban nhân dân.

Sau đó tìm tới Phó chủ tịch thành phố Giang, muốn giải quyết một chút những vấn đề này. Phó chủ tịch thành phố Giang thấy Trương Nhất Phàm đích thân tới chỗ của mình, đương nhiên biết được dụng ý này của hắn. Vừa nãy lúc ở trên đường, Lưu Khởi Minh đã báo cáo hết tất cả sự việc cho ông ta nghe rồi.

Ông ta biết Trương Nhất Phàm làm vậy đã rất là nể mặt mình rồi. Nếu không đã nói thẳng tại chỗ, rồi bắt Lưu Khởi Minh lại chỉnh đốn lại khu kinh tế mới. Nhìn tư liệu Trương Nhất Phàm đem đến và tình hình phản ứng của những nhà đầu tư bên ngoài đó, Phó chủ tịch thành phố Giang một phen sợ hãi.

Thật ra, ở trong nội địa những việc như một số cán bộ cơ quan tìm nhiều cớ để tới các doanh nghiệp ở dưới để ăn uống vui chơi giải trí, thực sự là nhiều đến đếm không xuể. Nhưng mà với sự điên cuồng này của khu kinh tế thì lại hiếm thấy.

Phó chủ tịch thành phố Giang được phân ra quản lý kinh tế và thu hút đầu tư bên ngoài ở khu này. Trương Nhất Phàm thân vốn là Phó chủ tịch thường trực thành phố thì đương nhiên sẽ càng có thêm quyền hành để tới quản mình. Chỉ là ông ta rất là tức giận, những người như Lưu Khởi Minh này ở trong khu kinh tế mới cũng quá kiêu ngạo, làm việc lại quá phô trương.

Nếu Trương Nhất Phàm đã đích thân tới đây nhắc tới việc này thì Phó chủ tịch thành phố Giang cũng không nên nói gì thì tốt hơn. Ngoại trừ hủy bỏ những điều khoản này, vẫn phải dựa theo ý của Trương Nhất Phàm, xử lý một số người cần phải xử lý.

Ngày hôm sau, trong cuộc họp do Phó chủ tịch thành phố Giang chủ trì tại khu kinh tế mới, rút gọn những biên chế dư thừa của khu kinh tế mới, cấm các cán bộ đi vào doanh nghiệp nhậu nhẹt ăn uống, cấm các cán bộ ăn đút lót của doanh nghiệp. Nếu như vi phạm những quy định này sẽ bị xử lý theo quy định.

Đưa ra kết quả xử lý như vậy, các nhà đầu tư bên ngoài của khu kinh tế mới đã thở phào nhẹ nhõm. Mọi người lúc này mới không còn ý muốn rút lui.

Lần này khu kinh tế mới đã xử lý mấy nhóm người. Lý Khởi Minh bị mất chức, Điều một Phó trưởng phòng của Phòng xúc tiến đầu tư đến khu kinh tế mới đảm nhận chức Chủ nhiệm.

Thật ra, Phó chủ tịch thành phố Giang rất khó chịu. Mặc dù Trương Nhất Phàm đã nể mặt ông, nhưng vẫn cảm thấy Trương Nhất Phàm quản lý quá khắt khe. Vả lại chức vị Chủ tịch thành phố vẫn còn trống chỗ, rất nhiều người để ý đến nó.

Vừa đúng trong lúc này, ở trên đưa đến một văn kiện bổ nhiệm mới, tạm thời bổ nhiệm đồng chí Trương Nhất Phàm làm Chủ tịch đại diện của thành phố Đông Lâm. Tiếp quản tất cả công tác thường nhật của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Lâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio