Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 313: tình một đêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần đây, Lý Trị Quốc rất thích đến thành phố, nhưng mỗi lần uống rượu xong, khi người ta mời gã đi mát xa, xông hơi, gã chưa bao giờ động tay động chân với nữ nhân viên ở đó. Có lúc thậm chí còn cự tuyệt hành động chủ động khiêu khích của số nhân viên nữ này.

Ở điểm này, Lý Quốc Trị tuy là Cục trưởng cục giao thông có quyền lực trong tay nhưng gã vẫn luôn giữ được tác phong tốt đẹp của mình, không sa vào biển tình với các tiếp viên nữ.

Hồ Lôi biết rõ con người của Lý Trị Quốc nhưng về mặt kia vẫn không tha. Mỗi lần hẹn gã đi chơi, không là đi khiêu vũ, hát hò thì cũng là đi tắm. Lý Trị Quốc từng nói, bản thân tuyệt đối không chơi gái. Những người biết gã đều nói Cục trưởng Lý là người chính trực, rất chung thủy với bà xã.

Nhưng nguyên nhân chính chỉ có bản thân Lý Trị Quốc biết. Gã mỗi lần đến thành phố đều phải tìm gặp Dương Mễ. Khi người ta gọi gã đi ăn, gã cũng thích gọi Dương Mễ đi cùng.

Tối nay, Lý Trị Quốc cũng uống nhiều rồi. Khi người ta đưa đến khách sạn, gã cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Uống quá nhiều, trong lòng thấy rất khó chịu, gã liền gọi điện cho Dương Mễ nói chính mình không được rồi.

Dương Mễ đành phải vội vàng tới khách sạn của gã đang ở. Khi gõ cửa đi vào, cửa phòng cũng không khóa. Lý Trị Quốc nằm thẳng cẳng trên giường, nôn một bãi ở đầu giường, khắp phòng toàn mùi rượu.

Nhìn thấy Lý Trị Quốc như vậy, Dương Mễ âm thầm lắc đầu. Cô biết tửu lượng của Lý Trị Quốc, uống nửa lít (nửa cân) cũng chẳng thành vấn đề. Hơn nữa, dựa vào thân phận hiện tại của hắn, chỉ cần không phải uống cùng hội Chủ tịch thành phố Trương, nếu gã không muốn uống tuyệt đối không ai có thể ép gã uống được.

Người mời cơm gã đêm nay là giám đốc một dự án của Tam Sở công trình thành phố, xây dựng giao thông của huyện Sa. Lần này Tam Sở xây dựng thành phố nhận được khá nhiều dự án do đó họ phải tìm cơ hội cảm tạ Cục trưởng Lý.

Bản thân đang giữ vị trí này ở Cục giao thông, Lý Trị Quốc nhớ kỹ lời Trương Nhất Phàm từng nói với gã.

Gã không hy vọng mỗi người đều là quan thanh liêm, nhưng cũng không hy vọng nghe được tin tức chơi bời của bọn họ.

Vì vậy, Lý Trị Quốc ở phương diện tiền tài này rất có chừng mực, cùng lắm cùng người ta ăn cơm, uống rượu, tuyệt đối không nhận tiền. Nhưng tối nay, không biết có chuyện gì, Lý Trị Quốc để mình uống say.

Khi Lý Trị Quốc đi, gã đã cãi nhau với vợ vì mấy chuyện vặt. Dương Bích Kiều thấy gã đi xã giao, sợ gã ở bên ngoài hư hỏng, Lý Trị Quốc nghĩ đến là giận. Trước kia bản thân vẫn luôn nghe bà xã, hiện tại mình đã làm Cục trưởng, Dương Bích Kiều vẫn coi mình là người đàn ông thật thà nhút nhát ngày trước, thường xuyên nói ra nói vào làm Lý Trị Quốc cảm thấy rất mất mặt.

Dương Mễ mở cửa sổ, gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp, lúc này mới bưng chén nước cho Lý Trị Quốc

Lý Trị Quốc tuy rằng uống say rồi nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Chẳng qua khi nói chuyện có chút to tiếng. Hắn nhìn thấy Dương Mễ đến liền giơ tay kéo Dương Mễ.

Dương Mễ hoảng sợ, cô lo lắng nhất là Lý Trị Quốc có tình ý với cô. Lý Trị Quốc từ giường ngồi dậy, kéo Dương Mễ tới ngồi bên cạnh:

- Dương Mễ, em biết đấy, anh thích em. Tại sao em cứ luôn trốn tránh anh?

- Anh rể, anh uống nhiều rồi.

Dương Mễ đẩy hắn ta ra, ngồi xuống bên cạnh.

- Anh không uống nhiều, hôm nay anh cố ý uống say nếu không anh không có cách nào nói sự thật được.

Lý Trị Quốc với đôi mắt ngà ngà say, mơ màng nhìn Dương Mễ.

Dương Mễ đang kết giao với Quan Hán Văn, giữa hai người dường như đều có ý tứ đó, chỉ có điều Quan Hán Văn vẫn chưa có đủ dũng khí thổ lộ với Dương Mễ, nhưng rất nhiều lần mời Dương Mễ đi ăn.

Dương Mễ cũng suy nghĩ, bản thân có nên lấy chồng không, nhưng Quan Hán Văn không phải là đối lượng lý tưởng của cô.

Trong mắt Dương Mễ, Quan Hán Văn chỉ thích hợp với công việc văn chương. Tuy y làm tổng biên tập nhưng gia thế Quan Hán Văn có hạn, muốn thăng tiến rất khó. Bởi vậy, Dương Mễ cũng do dự, nếu theo Quan Hán Văn, thu nhập của hai người cũng không cao, ngày tháng sau này sẽ có chút chênh lệch so với kỳ vọng của chính mình.

Cô cũng biết Lý Trị Quốc thích mình. Nhưng Lý Trị Quốc là anh rể họ của cô ta, việc này tuyệt đối không được. Cho dù là tình nhân của người ta cũng không thể làm tình nhân của chính anh rể mình. Như vậy rất có lỗi với chị họ của mình.

Nhưng Lý Trị Quốc gần đây thích Dương Mễ như là bị quỷ ám, thường xuyên đến thành phố tìm cô ta. Hơn nữa, mỗi khi ăn cơm cũng thích gọi Dương Mễ đến. Để tránh bị nghi ngờ Dương Mễ rất nhiều lần không chịu đi xã giao như vậy.

Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại với Lý Trị Quốc, nghe giọng gã cô biết gã nhất định say rượu rồi.

Không nghĩ tới Lý Trị Quốc cố ý uống say, cô thấy Lý Trị Quốc dường như rất đau khổ, yêu cô em vợ của mình.

Mấy lời này của Lý Trị Quốc, Dương Mễ không cảm thấy bất ngờ. Cô bưng chén nước đến :

- Anh rể, uống nước đi.

Lý Trị Quốc cầm chén nước trong tay, một hơi uống cạn. Sau đó hắn lại gần Dương Mễ, kéo tay cô rồi đột nhiên quỳ xuống:

- Dương Mễ, em biết đấy, trong tim anh chỉ có em. Anh đã hết thuốc chữa rồi, thực sự thực sự yêu em. Anh biết anh nói những lời này là rất vô liêm sỉ, nhưng anh không có cách nào khống chế chính mình.

Dương Mễ hoảng hồn, lập tức đứng lên:

- Anh rể, từ trước đến nay anh luôn là người đàn ông vĩ đại nhất trong lòng em. Anh và chị đối với em rất tốt, Dương Mễ biết ở trong lòng. Nhưng em không thể làm thế này được, anh cũng không thể. Chúng ta không thể làm việc có lỗi với chị được.

Lý Trị Quốc nắm chặt tay Dương Mễ:

- Nhưng anh không có cách nào khống chế nổi bản thân, mỗi lần vào thành phố thực ra đều là lấy cớ. Em cũng biết, anh trước giờ không thích đi hát cũng không thích uống rượu với bọn họ. Anh vào thành phố chẳng qua là muốn nhân cơ hội này gặp mặt em mà thôi. Dương Mễ, anh đã hết thuốc chữa rồi, em cứu anh đi! Anh thật sự thích em!

- Anh rể, anh đừng như vậy.

Dương Mễ hơi lo lắng, liệu Lý Trị Quốc có làm bừa không?

Cô cũng biết tính tình của Lý Trị Quốc không phải là loại háo sắc, thích làm điều xằng bậy nhưng gã lại là anh rể của mình, cho dù mình có đê tiện đi nữa cũng không thể làm điều có lỗi với chị được phải không?

Nếu như thay bằng người đàn ông khác có lẽ Dương Mễ sẽ đồng ý. Nhưng là Lý Trị Quốc thì không được.

Nhìn thấy Lý Trị Quốc như vậy, Dương Mễ hối hận mình đã đến đây. Cô lập tức đứng lên, cầm túi xoay người bước đi. Lý Trị Quộc đột nhiên vươn lên ôm lấy thắt lưng Dương Mễ.

- Dương Mễ, em không thể đi, ở lại với anh được không?

Dương Mễ bị hắn ôm, trong đầu nhất thời rối loạn. Vòng tay của Lý Trị Quốc mạnh mẽ mà có lực làm cô nhất thời mất phương hướng của chính mình. Ngay tại thời điểm cô thất thần Lý Trị Quốc nhân cơ hội xoay đầu cô lại, hung hăng tiến đến hôn lên hai bờ môi xinh đẹp kia.

Trong khoảng thời gian này Dương Mễ thủ thân như ngọc, ít nhất hơn một năm chưa có hôn đàn ông. Lý Trị Quốc vừa chạm môi nháy mắt châm lên khát vọng trong tim cô. Dưới sự kích thích xúc động mà khát khao của Lý Trị Quốc, Dương Mễ từ từ nhắm mắt lại.

Lý Trị Quốc liền từ môi cô chậm rãi hôn tới chiếc cổ dài thanh mảnh. Sau đó, đôi tay không an phận chiếm lấy bộ ngực tròn đầy của Dương Mễ. Cuối cùng cũng có cơ hội thưởng thức, Lý Trị Quốc rất kích động, thật sự rất kích động.

Gã cũng không ngờ Dương Mễ lại dễ dàng bị kích động như thế. Ngay sau đó hai tay dùng sức tận tình xoa bóp hai quả đồi mềm mại kia, cổ họng Dương Mễ phát ra một tiếng rên khẽ, lập tức có cảm giác miệng khô môi khô.

Hóa ra bản thân cũng luôn mong muốn có một đôi cánh tay mạnh mẽ đầy sức sống để che chở mưa gió cho mình. Cô đã lâu không tiếp xúc với đàn ông, trong cơ thể đột nhiên ham muốn ào lên như nước sông, vừa ào lên không thể thu hồi được.

Lý Trị Quốc dùng sức xoa nắn đỉnh non của cô, rồi lại hôn lên môi cô. Dương Mễ cũng không cự tuyệt, nhắm đôi mắt lộ ra dáng vẻ ngây ngất.

Cô biết Lý Trị Quốc có lòng tơ tưởng mình. Dương Mễ đã sớm thấy được từ ánh mắt của gã. Hơn nữa, lần trước Lý Trị Quốc đã sờ soạng cô một hồi như vậy. Nếu không phải Dương Mễ cuối cùng cản trở, cũng không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Bởi vậy mỗi lần Dương Mễ đều tận dụng khả năng tránh đi ông anh rể họ này, sợ là sau khi hai người mất kiểm soát không thể cứu vãn nổi. Lý Trị Quốc lại là người không dễ từ bỏ. Nhưng Dương Mễ không ngờ chính mình lúc này cũng không khống chế được.

Hai người ở trong phòng tiếp tục làm càn. Khi tay của Lý Trị Quốc tiến vào trong quần bò của Dương Mễ, sờ tới khu rừng rậm đen bí ẩn kia Dương Mễ đột nhiên rùng mình, tỉnh táo lại, dùng hết sức đẩy Lý Trị Quốc ra, mở cửa ra liền chạy ra ngoài.

Lý Trị Quốc vẫn chưa phản ứng lại, Dương Mễ đã vội vàng chạy xuống lầu rồi.

“Dương Mễ —— “

Lý Trị Quốc gọi một tiếng, bóng Dương Mễ sớm đã biến mất. Lý Trị Quốc hung hăng tự đánh mình một chút, buông người ngồi phịch xuống dưới đất.

May mắn đêm đã khuya, trong thang máy không ai, Dương Mễ sửa sang lại quần áo, phát hiện mặt mình đỏ bừng, giữa hai đùi cũng có một loại cảm giác rất khó chịu, hình như đã rất ướt rồi.

Ra khỏi thang máy, Dương Mễ đón taxi đi về hướng nhà Quan Hán Văn.

Quan Hán Văn đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa ra xem không ngờ là Dương Mễ.

- Dương Mễ! Em…

Quan Hán Văn còn chưa nói hết, Dương Mễ liền chen vào trong, ném túi của mình, ôm Quan Hán Văn mà hôn. Quan Hán Văn sững sờ đứng đó để Dương Mễ hôn mình. Đầu óc y đã sớm trống rỗng.

Quan Hán Văn thích Dương Mễ cũng một thời gian rồi, chỉ có điều không ngờ hạnh phúc đến quá nhanh làm y không kịp chuẩn bị tâm lý. Kỹ xảo hôn môi của Dương Mễ rất giỏi, không giống người thường. Dưới sự khiêu kích, trêu đùa của cô, Quan Hán Hăn từ từ có phản ứng.

Trời ơi, tôi trúng số phải không?

Dương Mễ buông lỏng y ra, mắt chớp chớp.

- Chẳng phải anh thích em sao?

- Thích. Thích…

Quan Hán Văn lần đầu phát hiện chính mình nói có chút lắp bắp. Y vẫn chưa phản ứng lại. Khi hạnh phúc đến bất ngờ, y vẫn còn đang mê man.

Dương Mễ lại ôm đầu y, lại nồng nhiệt hôn lên. Quan Hán Văn rốt cục tỉnh táo lại, ôm chặt Dương Mễ, hai người tiến vào phòng ngủ…

Ngày hôm sau, Dương Mễ thức dậy rất sớm, cô ngồi lên nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy Quan Hán Văn vẫn là không phải loại cảm giác mà chính mình cần tìm. Ôi! Dương Mễ thở dài, thôi đi, coi như là thử cảm giác đi.

Khi Dương Mễ tỉnh dậy, Quan Hán Văn đã tỉnh rồi. Y lập tức ngồi dậy, ôm Dương Mễ rất nhiệt tình. Dương Mễ đẩy hắn ra:

- Anh ngủ tiếp đi, em đi tắm đã!

Sau đó, Dương Mễ chẳng nhìn y liền mặc quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Quan Hán Văn ngồi thẫn thờ ở đó, trong đầu tràn ngập hình ảnh điên cuồng của tối qua. Rất hứng thú, rất kích động, thật là không thể tin nổi!

Tình yêu âm thầm đến chính mình cũng hoàn toàn không biết gì.

Quan Hán Văn vội vàng rời giường, lập tức nấu bữa sáng cho Dương Mễ.

Dương Mễ từ nhà vệ sinh đi ra, Quan Hán Văn liền nói:

- Em ngồi chờ một chút, anh làm bữa sáng cho em.

Dương Mễ khẽ mỉm cười:

- Không cần, em phải đi có việc, bữa sáng để anh ăn đi!

Dương Mễ cười cười, hướng Quan Hán Văn vẫy vẫy tay nhẹ nhàng đi ra cửa.

Quan Hán Văn nhìn theo dáng Dương Mễ cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô ta có yêu mình hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio