Hiện tại hai người đều đi làm, là vợ chồng công chức, Trương Nhất Phàm thấy các phòng trong nhà lớn như vậy, liền nghĩ xem có nên tìm một người giúp việc không. Hắn cũng không hy vọng trông thấy Đổng Tiểu Phàm mỗi ngày trở về còn phải làm việc nhà.
Bà xã chỉ để cưng chiều thôi, hắn cũng không muốn Đổng Tiểu Phàm qua tuổi ba mươi đã biến thành một bà cô tiều tụy. Nhưng Đổng Tiểu Phàm khăng khăng không chịu tìm người giúp việc, Trương Nhất Phàm hiểu tâm tư của cô, cô không muốn trong ngôi nhà này có người thứ ba gây trở ngại cho cuộc sống của bọn họ.
Hai người đã chính thức trở thành vợ chồng, có thể sống những ngày tháng bình yên, vui tươi ngọt ngào, thì thật mãn nguyện. Hơn nữa, Đổng Tiểu Phàm mỗi khi tắm xong đều không thích mặc đồ lót, nếu trong nhà có thêm một người giúp việc, thì sẽ gây áp lực cho cô.
Trương Nhất Phàm không lay chuyển được cô, nên đành đồng ý. Vậy thì hàng tuần sẽ mời một người làm công theo giờ, cuối tuần đến dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Hai người bàn bạc xong xuôi liền bắt đầu cuộc sống vợ chồng chính thức.
Trương Nhất Phàm mới tới tỉnh thành, có rất nhiều mối quan hệ phải tạo dựng, cũng có rất nhiều nơi cần xã giao, chưa lần nào có thể tan sở đúng giờ. Đổng Tiểu Phàm thân là người nhà quan, đương nhiên hiểu rõ chỗ khó của kẻ làm quan.
Bởi vậy mỗi lần tan sở, Đổng Tiểu Phàm luôn về nhà trước, rồi thường phải đợi khoảng hai tiếng sau mới thấy Trương Nhất Phàm về. Mỗi lần như vậy, Đổng Tiểu Phàm đều đã đói đến mức kêu gào ầm ĩ.
Lúc hắn chưa về tỉnh thành, bản thân ít ra còn có thể ăn cơm đúng giờ, bây giờ hắn về rồi, ngược lại lại phải chịu đói. Đổng Tiểu Phàm rất tủi thân, vừa nghe thấy tiếng chuông, cô liền chạy ra lén lút trốn ở sau cửa.
Trương Nhất Phàm mở cửa ra, “A? Hôm nay bà chủ nhỏ chưa về sao?”
Đúng lúc sắp gọi điện thoại, Đổng Tiểu Phàm liền nhẹ nhàng ló ra từ sau cửa, bịt chặt hai mắt hắn. Mỗi lần như vậy, Trương Nhất Phàm sẽ luôn vòng tay ra sau bóp mông cô, rồi ôm chặt cô hôn mấy cái thật mạnh, xoa nắn ngực một lúc mới chịu buông ra.
Đổng Tiểu Phàm dính vào ngực hắn, xấu hổ nói:
- Tên khốn, chúng mình có con đi?
Trương Nhất Phàm ôm cô đặt trên đùi, chăm chú nhìn cô rồi trả lời:
- Được! Em không sợ eo to ra chứ?
Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái, đáp:
- Nói chuyện nghiêm túc với anh mà, chúng ta có một đứa con nhé!
Từ khi nào Đổng Tiểu Phàm lại nghĩ đến chuyện muốn sinh con vậy, nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, Trương Nhất Phàm không nhịn được bật cười.
- Anh nhìn em như vậy làm gì?
Thấy Đổng Tiểu Phàm có chút ngượng ngùng, Trương Nhất Phàm liền vùi mặt vào ngực cô, ra sức dụi dụi. Cảm thấy bộ ngực đầy đặn bị chèn ép kia hơi dựng lên, hắn liền dùng miệng cắn cúc áo của Đổng Tiểu Phàm, chậm rãi mở ra.
Dưới áo lông, Đổng Tiểu Phàm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, độ co giãn rất tốt, bó sát lấy cơ thể mềm mại đẹp đẽ của cô, bộ ngực cao đầy đặn ngạo nghễ dựng đứng lên. Trong chiếc áo lông, phảng phất một mùi hương nhè nhẹ, khiến Trương Nhất Phàm muốn vùi đầu vào đó hít một hơi thật sâu.
- Nếu em thích, chúng mình sẽ sinh một đứa!
Hắn cũng sắp ba mươi rồi, nếu không phải anh cả Trương Chấn Nam đã sinh con trai, chắc chắn mẹ già đã sớm giục loạn lên rồi. Thấy Trương Nhất Phàm cũng có suy nghĩ này, Đổng Tiểu Phàm lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Tên khốn này, anh thích con trai hay con gái?
- Trai gái đều giống nhau mà, chỉ cần là bà chủ nhỏ sinh, anh đều thích hết.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười, rất quyến luyến mùi hương trên người Đổng Tiểu Phàm.
- Đợi sinh con ra rồi, sẽ không cho nó tranh ngực em với anh.
Trương Nhất Phàm dùng sức dụi dụi vào ngực Đổng Tiểu Phàm, khiến cho cô nhột đến mức cười rung cả người.
Cô khẽ cốc lên đầu Trương Nhất Phàm, mắng:
- Anh nha, lúc nào cũng không đứng đắn! Có ông bố nào cướp miếng ăn với con đâu.
Hai người cười đùa ầm ĩ, bất chợt điện thoại Trương Nhất Phàm reo lên.
Trong điện thoại vang lên tiếng Hồ Lôi:
- Lão đại, ở đâu thế? Bọn em đến tỉnh rồi, đói meo cả bụng, còn chưa ăn cơm đâu. Anh sẽ không đến mức vắt chày ra nước chứ? Mau ra đây mời khách đi!
Hồ Lôi không nhắc, hai người đúng thật đã quên mất, đến giờ vẫn chưa ăn cơm. Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, “Chết tiệt, đã tám giờ hơn rồi”. Hắn liền một tay ôm eo Đổng Tiểu Phàm, nói với Hồ Lôi:
- Các cậu có mấy người?
- Còn có thể có ai được? Tần Xuyên, Đường Vũ, Lý Trị Quốc, Liễu Hải. Hết rồi.
Trong mấy người này, hẳn là Hồ Lôi thân thiết với Trương Nhất Phàm nhất, hai người là bạn từ nhỏ đến lớn. Bởi vậy, khi mọi người ở cùng nhau, sẽ luôn tìm Hồ Lôi trước.
Trương Nhất Phàm đáp lại một câu:
- Các cậu chờ nhé, tôi ra ngay.
Gác máy, hai tay lại ôm lấy eo Đổng Tiểu Phàm, cô vẫn cứ ngồi trên đùi hắn như vậy.
- Cục cưng à, đi ăn cơm nào. Bọn Hồ Lôi đến rồi.
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu từ chối:
- Rồi lát nữa mấy người các anh lại hút thuốc uống rượu, em vẫn muốn đến chỗ dì Liễu ăn cơm cơ!
Trương Nhất Phàm biết tâm tư bà chủ nhỏ, cô đang chuẩn bị cho việc sinh con, bởi vậy không muốn gián tiếp hít khói thuốc.
Mà Trương Nhất Phàm cùng nhóm bạn này ở cùng nhau, dù sao cũng không thể bảo mấy người đàn ông bọn họ không được hút thuốc? Trương Nhất Phàm cũng không ép cô, liền đồng ý:
- Vậy anh đưa em qua đó!
Hai người đi xuống lầu, Trương Nhất Phàm lái xe đưa vợ đến trụ sở Tỉnh ủy. Ông Đổng Chính Quyền qua Tết năm nay sẽ bị điều đi, mà từ giờ đến Tết cũng chỉ còn không đến một tháng.
Bà Liễu Mỹ Đình trong khoảng thời gian này, lấy thân phận người giúp việc, ở lại nhà ông Đổng Chính Quyền lo cơm nước, nghe nói Đổng Tiểu Phàm sẽ qua đó, ông liền cười tươi như hoa.
Gần đây tâm trạng ông Đổng Chính Quyền vô cùng tốt, không chỉ vì bản thân sắp được thăng chức, mà hơn nữa còn vì có thêm một đứa con gái. Đổng Tiểu Phàm không chỉ chấp nhận tình cảm giữa ông và Liễu Mỹ Đình, mà cũng đã chấp nhận người chị này.
Mặc dù Đổng Chính Quyền không biết chân tướng sự việc, nhưng nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm có thể ở cùng mẹ con Hà Tiêu Tiêu hòa thuận như vậy, trong lòng ông liền cảm thấy rất vui. Người sống đến tuổi này như ông, quan trường đắc ý, tình trường đắc ý, gia đình hòa thuận thì còn có cái gì không như ý chứ?
Trương Nhất Phàm đưa cô đến dưới lầu, liền đi tụ tập cùng mấy người Hồ Lôi.
Tỉnh thành đối với Hồ Lôi mà nói, hắn quen thuộc như lòng bàn tay vậy, hiện giờ Băng Băng đang mang bầu, nghe nói đến tháng hai sẽ sinh. Vì thế ông Hồ Hiên coi cô như bảo bối vậy, đón về nhà ở tỉnh chăm sóc, nói thế nào cũng không cho đi.
Hồ Lôi lần này lại được chơi bời vui vẻ, dường như trẻ ra được vài tuổi. Mấy người kéo đến Đại Phú Hào ăn cơm, trước khi Trương Nhất Phàm đến, đồ ăn đã sớm được dọn lên, chỉ đợi hắn đến uống rượu nữa thôi.
Khi lái xe đến Đại Phú Hào, Liễu Hải đã đợi sẵn ở cửa, để không thu hút sự chú ý của người khác, mấy tên nhóm Đường Vũ đều không cùng nhau ra đón. Trương Nhất Phàm tiện tay đưa chìa khóa xe cho nhân viên trông xe, Liễu Hải lập tức đưa ra một điếu thuốc, mời hắn:
- Anh ạ!
Trương Nhất Phàm vỗ vai Liễu Hải, thân thiết nói:
- Cậu em tốt, một tháng không gặp, trông cậu ngày càng có tinh thần đấy. Mặt mày vui vẻ thế kia, có chuyện gì tốt phải không?
Liễu Hải cười cười với vẻ thật thà, vội châm lửa cho Trương Nhất Phàm, lảng tránh đáp:
- Bọn họ đều ở bên trong, vào đi anh!
Hai người vào phòng bao, mấy người nhóm Đường Vũ lập tức đứng lên.
- Anh Phàm. Anh Phàm!
Trương Nhất Phàm khoát tay, ngăn lại:
- Khách khí làm gì, ngồi xuống cả đi!
Đường Vũ, Hồ Lôi, Lý Trị Quốc, Tần Xuyên đều đến cả. Trương Nhất Phàm gật đầu, những người này đều là anh em tốt của hắn. Mọi người đã yên vị xong, Lý Trị Quốc liền nói:
- Uông Viễn Dương cũng muốn đi cùng, nhưng cậu Hồ bảo đông lắm rồi, sợ người ta dị nghị, nên kêu mọi người luân phiên đến.
Chuyện trong quan trường, nếu cả đám người bọn họ cùng nhau kéo đến, thật sự sẽ dọa người mất. Đã là những cấp Cục trưởng, Phó Chủ tịch thành phố rồi. Nếu cả đám tụ tập lại một chỗ, kẻ không rõ chân tướng còn không cho là bọn họ muốn tạo phản sao.
Trương Nhất Phàm nghe Lý Trị Quốc nói, liền nhíu mày.
- Đến hết để làm gì? Tụ tập lại một chỗ có ý đồ làm loạn sao? Mỗi người các cậu đều có công tác của mình, đừng suốt ngày chạy lung tung. Có thể không ra ngoài, thì đừng ra ngoài.
Nếu Uông Viễn Dương, Đoạn Chấn Lâm đều chạy đến đây, người ta còn tưởng xảy ra chuyện gì? Những nhân vật quan trọng ở huyện và thành phố, toàn bộ đều chạy đến tỉnh sao? Làm gì chứ? Tình thế này tất sẽ làm cho nhiều người đoán già đoán non.
Trương Nhất Phàm liền dặn dò:
- Về sau có chuyện gì, có thể gọi điện thoại, mọi người cố gắng hết sức đừng lên đến đây nữa. Nếu đến chơi, tôi đương nhiên rất hoan nghênh, có điều các cậu cũng đừng kéo bè kéo lũ đấy.
Tất cả không nói gì, Hồ Lôi bèn lên tiếng:
- Em cũng có ý này, cho nên không cho bọn họ đi cùng. Thôi không nói nữa, uống rượu đi.
Mọi người cụng ly, Trương Nhất Phàm liền hỏi han tình hình mọi người, nhất là Liễu Hải. Anh ta chưa từng làm lãnh đạo, giờ cho anh ta làm chức Trưởng phòng, lại cũng không biết mấy chuyện hậu cần này, thì liệu có thể làm việc thuận lợi không.
Liễu Hải là một người không nói nhiều, nếu là đánh nhau anh ta sẽ không nói hai lời, lập tức xông lên đầu tiên, nhưng muốn anh ta nói hai ba câu khách sáo ư, anh ta lại chính là kiểu thẳng ruột ngựa.
Vốn Liễu Hải đã muốn nói ra chuyện này, nên nhân Trương Nhất Phàm hỏi tới, anh ta liền nói thẳng:
- Em vẫn chưa quen với công việc này, hay là chuyển em đến làm lái xe cho anh đi, anh.
- Không có chí khí gì cả!
Trương Nhất Phàm mắng gã một câu:
- Cậu cả đời này cũng chỉ muốn làm lái xe sao?
Liễu Hải gãi đầu, tỏ ra rất ngượng ngùng.
Hồ Lôi biết Trương Nhất Phàm muốn tốt cho anh ta, thấy Liễu Hải không nói gì, liền xen vào:
- Anh Phàm, tính cách tên Liễu Hải này, có lẽ không thích hợp làm trong thể chế, anh để cậu ta làm Trưởng phòng hậu cần, còn không bằng để cậu ta lái xe.
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một lát.
- Nếu không thì điều qua bên Đường Vũ làm công an đi, dù sao cậu cũng có số đánh nhau.
Nghe nói được vào ngành công an, Liễu Hải liền có hứng thú, liên tục gật đầu:
- Cảm ơn anh!
Trương Nhất Phàm liền sắp xếp một chút.
- Tần Xuyên, cậu về đem hồ sơ cậu ta điều động một chút, chuyển sang bên Đường Vũ!
Giờ Tần Xuyên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đương nhiên phải nhất mực nghe theo Trương Nhất Phàm. Liền lập tức nhận lời:
- Được ạ, tôi về sẽ lập tức xử lý.
Thực ra, Đường Vũ cũng khá thích Liễu Hải, mang theo người như anh ta ở bên cạnh, quả thực chính là một chiếc “áo mưa” hai lớp, an toàn tuyệt đối. Nhưng hắn không dám mở miệng hỏi xin người với Trương Nhất Phàm, sợ sẽ có lúc anh ta cần dùng đến Liễu Hải.
Mọi người lại uống thêm một tuần rượu, Hồ Lôi nói ra mục đích đến của mọi người, sắp đến Tết rồi, mấy người bọn họ đến cũng không có ý gì khác, chỉ là mang giùm cho Trương Nhất Phàm chút ít đặc sản địa phương.
Trương Nhất Phàm nói với bọn họ, Tết năm nay không cần đến tìm hắn, mọi người cần làm gì thì làm. Hắn sẽ cùng Đổng Tiểu Phàm đi du lịch. Hồ Lôi lập tức đoán được ý:
- Hai người có được giấy đăng ký kết hôn rồi à?
Trương Nhất Phàm gật đầu cười, nói rằng khi trở về sẽ mời mọi người uống rượu. Mấy người họ lúc này mới buông tha hắn.
Khi đã uống được một nửa, di động Trương Nhất Phàm vang lên, hắn ra khỏi phòng mới nghe điện thoại. Là Đổng Tiểu Phàm gọi tới, Trương Nhất Phàm hỏi cô ăn cơm chưa, cô ân cần dặn dò:
- Uống ít rượu thôi, không tốt cho con đâu.
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm hài lòng gật đầu:
- Biết rồi, đợi anh đến đón em nhé? Hay là em về trước?
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Không cần đâu, anh uống rượu rồi, để em tự về đi!
Đang định cúp máy, trong gian phòng bao bên cạnh, vang lên một trận cười hi hi ha ha ầm ĩ:
- Lưu đại mỹ nhân, cô không thể không nể mặt được nha! Không phải chỉ là một chén rượu thôi sao, mọi người muốn vui vẻ, thì cô đừng có làm mất hứng!
Bên trong lại vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc:
- Giám đốc Thái, thật ngại quá, tôi không ổn rồi, uống hơi nhiều rồi, lát nữa còn phải lái xe về.
Nghe thấy giọng nói này, Trương Nhất Phàm có chút giật mình, đó không phải là tiếng Lưu Hiểu Hiên sao? Hắn bước về phía trước, nhìn vào khe hởi ở phòng bên, quả nhiên trông thấy một gã đàn ông trung niên bụng phệ, đang nâng chén rượu hướng về phía này cười lớn, tiếng cười rõ ràng không có ý tốt.