Trương Nhất Phàm ngồi thêm một lúc, thấy sắp tới giờ thì đứng dậy cáo từ.
Nhâm Tuyết Y nhìn bóng Trương Nhất Phàm khuất xa, liền hỏi anh họ:
- Anh này, anh thấy người này có tin tưởng được không?
Nhâm Tuyết Y cũng có chút không tin tưởng, chỉ một câu nói của Trương Nhất Phàm mà có thể giải quyết vấn đề việc làm cho mình ư? Nhưng cô cảm giác con người Trương Nhất Phàm khá tốt không giống như những kẻ lừa đảo không biết lượng sức mình.
Chỉ là do Nhâm Tuyết Y tốt nghiệp đã hai năm nay, tìm việc thì luôn gặp trắc trở. Trương Nhất Phàm đồng ý nhanh như vậy là cô có chút lo lắng.
Củng Phàm Tân lại không nghĩ như vậy. Có thể khiến Trương Nhất Phàm tìm việc giúp em họ y đấy cũng là thể diện của y.
- Yên tâm đi. Con người cậu ta nếu không giữ chữ tín thì làm sao có thể giữ chức Chủ tịch thành phố chứ? Hơn nữa bố cậu ta trước đây cũng là chủ tịch tỉnh Hồ Nam, tìm việc thì khá là dễ dàng chỉ là cậu ta có đồng ý giúp hay không thôi.
Nghe anh họ nói vậy Nhâm Tuyết Y yên tâm hơn.
Cũng không còn sớm nữa, Nhâm Tuyết Y đứng dậy nói:
- Anh, chúng ta cũng về thôi.
Củng Phàm Tân rụi tàn thuốc, ánh mắt trùng xuống, lúc nãy những lời mà Trương Nhất Phàm nói với y vẫn còn văng vẳng bên tai. Gì mà quân tử báo thù năm chưa muộn. Bố mày muốn mày chết ngay bây giờ.
Trương Nhất Phàm chẳng phải làm ở phòng giám sát kiểm tra kỷ luật là gì? Củng Phàm Tân suy nghĩ làm sao để tìm ra một số tài liệu, gửi đến phòng giám sát kiểm tra kỷ luật, lúc đó chỉ cần Ủy ban kiểm tra kỷ luật thẩm tra thì thằng Thái Chí Tiêu này sẽ chết ngay.
Chuyện ngày hôm đó y cũng đã nhìn thấy, nếu Trương Nhất Phàm đã sẵn lòng ra mặt cho cái cô dẫn chương trình Luu Hiểu Hiên thì có nghĩa là quan hệ giữa họ không đơn thuần. Y chơi Thái Chí Tiêu một vố, cũng coi như là giúp Trương Nhất Phàm xả chút giận.
Củng Phàm Tân sau khi hạ quyết tâm liền lập tức đứng dậy rồi khỏi quán trà.
Trương Nhất Phàm đến chỗ Thẩm Uyển Vân lại bị cô bóc lột lương thực của vài ngày.
Trưa ngày hôm sau, lúc Củng Phàm Tân về nhà ăn cơm thì gặp Nhâm Tuyết Y trên đường.
- Anh họ ơi, anh họ à, em thông qua rồi. em trúng tuyển rồi. Ngày mai là em có thể đi làm rồi.
Nhâm Tuyết Y vui mừng quá chạy nhanh đến, ôm cổ Củng Phàm Tân, hôn y một cái:
- Cảm ơn anh nhé.
Sau đó cô giống như một con chim nhỏ hoạt bát, vui vẻ nhảy chân sáo, chạy vào nhà. Để lại Củng Phàm Tân còn đang đứng như trời chồng ở đó, đưa tay lên mặt xờ vào bên má vừa em họ hôn, tiếp tục đờ ra.
Buổi chiều, y gọi điện cho Trương Nhất Phàm, nói vài lời cảm kích, Trương Nhất Phàm mắng cho gã mấy câu, bảo lần sau còn như vậy thì đừng bao giờ tìm hắn nữa.
Củng Phàm Tân tất nhiên biết là hắn nói đùa, liền cười nói:
- Được rồi, được rồi. Tôi không nói nữa.
Buổi tối, Nhâm Tuyết Y nói muốn đi cảm ơn Trương Nhất Phàm. Củng Phàm Tân bảo không cần. Hắn không thích như vậy đâu, yên tâm. Anh đang chuẩn bị cho hắn một món quà lớn rồi.
Nhưng Nhâm Tuyết Y vẫn tự mình gọi điện cảm ơn hắn.
Đương nhiên rồi, khi cô đến gặp Thẩm Uyển Vân, Thẩm Uyển Vân nói chuyện với bên nhân sự, họ chẳng làm khó gì cô, nói thẳng là cô đã thông qua, ngày mai đến làm việc.
Chưa bao giờ lại thuận lợi đến thế, Nhâm Tuyết Y không dám tin vào tai mình nữa, nhưng chính xác là cô đã trúng tuyển. Từ giờ trở đi, cô đã là nhân viên chính thức của toàn soạn tỉnh.
Thì ra tên Trương Nhất Phàm này thật lợi hại. Nhâm Tuyết Y quá vui mừng, cuối cùng cô cũng thực hiện được mơ ước của mình.
Chẳng ngờ cô hơi xúc động liền thưởng cho Củng Phàm Tân một cái hôn, làm Củng Phàm Tân ngẩn tò te.
Hơn nửa tháng nữa là hết năm thì Ủy ban kiểm tra kỷ luật đột nhiên nhận được một bức thư tố giác.
Hội nghị thường vụ ủy ban kỷ luật tỉnh lập tức thụ lý, thành lập đội điều tra. Tiến hành lập hồ sơ điều tra Thái Chí Tiêu Giám đốc đài truyền hình tỉnh theo nội dung của thư tố giác.
Phó bí thư thường trực Ủy ban kỷ luật Tiền Học Lễ trao toàn quyền xử lý vụ này cho Trương Nhất Phàm. Hắn căn cứ theo trình tự xử lý của phòng kiểm tra kỷ luật tiến hành xem xét nội dung đơn tố giác.
Ngay sau đó còn mở cuộc điều tra mật chỉ trong một tuần tức là cách thềm năm mới một tuần. Văn phòng cơ quan thường sau mùng mới nghỉ tết. Trương Nhất Phàm lợi dụng thời gian vài ngày trước tết để cấp tốc thực hiện những việc này.
Cách thềm năm mới chỉ còn ngày thì Thái Chí Tiêu bị bắt giam.
Trương Nhất Phàm biết quan hệ giữa Khâu Quốc Tài và Thái Chí Tiêu khá tốt, nên tìm cơ hội đẩy ông ta đi công tác nửa tháng.
Đến lúc Khâu Quốc Tài hiểu ra sự việc thì Thái Chí Tiêu đã sa lưới rồi. Khâu Quốc Tài giờ mới kinh sợ. Ngày nào cũng lo lắng, nếu việc của y mà bị Thái Chí Tiêu khai ra thì y chính là đối tượng sẽ bị bắt giam tiếp theo.
Tội danh chủ yếu của Thái Chí Tiêu là lấy danh nghĩa tổ chức, lợi dụng chức quyền ăn hối lộ một số tiền lớn. Đồng thời lợi dụng chức quyền của mình thực hiện hành vi phi pháp với một số gái đẹp.
Ngoài ra, một số nhân viên nữ trong đài còn bị hắn dùng các lý do bắt họ đi tiếp rượu, hát hò đôi lúc còn cung cấp dịch vụ cuối cùng cho khách. Do thành lập những tội danh trên mà Thái Chí Tiêu bị bắt rất nhanh.
Khâu Quốc Tài vừa xuống xe liền bị nhân viên bên Viên kiểm sát bắt đi ngay. Ông ta do dính đến vụ án của Thái Chí Tiêu, tham gia vào hành động chiếm đoạt những cô gái đó trong đài, nên Khâu Quốc Tài cũng bị Viện kiểm sát khởi tố rất nhanh.
Có người nói, quan trường chẳng có ai sạch sẽ cả, chỉ là không có người điều tra, chứ nếu điều tra từng người thì đúng là cả một trời đen kịt.
Quan tốt cũng có. Nhưng nếu họ muốn xử lý anh cũng giống như làn gió nhẹ, hai tay sạch sẽ thì anh chắc chắn lã cũng sẽ bị làm cho chết oan trong tù thôi.
Hơn nữa, Thái Chí Tiêu hàng ngày rất kiêu ngạo lại không biết khiêm tốn. Những vấn đề bị điều tra ra lại càng nhiều, hơn nữa ông ta còn bị tội tham ô nhận hối lộ, nhiều tội cùng bị xử lý, Thái Chí Tiêu bị xử tử hình là chắc rồi.
Chỉ có điều sắp đến tết, nên vụ án của Thái Chí Tiêu bị để lại, chỉ còn cách đợi đến sau tết rồi chuyển sang tòa án, Thái Chí Tiêu tạm thời bị giam ở trại tạm giam.
Kẻ đứng sau lưng Thái Chí Tiêu nằm mơ cũng không nghĩ rằng cái vị trí không có chút cạnh tranh nào của ông ta không ngờ đột nhiên bị người ta soi ra. Bọn họ liền suy đoán Thái Chí Tiêu rút cuộc là đã đắc tội với ai mới có kết cục như vậy?
Thực ra, ở chốn tỉnh lị này những kẻ khoa trương hơn, trắng trợn hơn Thái Chí Tiêu còn khá nhiều, tại sao người bị điều tra lại là ông ta? Vì thế bọn họ bắt đầu âm thầm điều tra xem Thái Chí Tiêu rốt cuộc đã đắc tội với ai.
Khâu Quốc Tài là bị liên lụy bởi vụ của Thái Chí Tiêu. Vốn dĩ chỉ cần Thái Chí Tiêu không nói gì thì Khâu Quốc Tài sẽ chẳng sao cả. Nếu có trách thì chỉ trách Khâu Quốc Tài sau vụ hôm đó không có chút trách nhiệm gì cả, sau khi thấy y và Trương Nhất Phàm xảy ra xung đột ông ta liền phủi mông đi thẳng.
Nêu Thái Chí Tiêu ôm hận trong lòng kẻ đầu tiên y khai ra là Khâu Quốc Tài.
Khi hai người gặp nhau ở trại tạm gia, Thái Chí Tiêu cười nói:
- Nếu đã chỉ có thể chia ngọt mà không thể sẻ bùi vậy thì cùng ngồi nhà đá cho vui vậy.
Khâu Quốc Tài hận thấu xương. Nếu không phải bị giam trong này thì y đã cầm dao giết người rồi.
Sau khi chuyển giao vụ án của Thái Chí Tiêu Trương Nhất Phàm mới có thời gian rảnh để hẹn Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên mới về Đài truyền hình tỉnh hơn năm, ở trong đây cô vẫn chưa có nhà nên thuê tạm một căn hộ m, trông có vẻ hơi chật chội. Trương Nhất Phàm lần đầu tiên đến phòng cô.
Phòng này không được đẹp bằng phòng ở Đông Lâm. Bởi vì thuê tạm nên Lưu Hiểu Hiên cũng không trang hoàng lại thu dọn đại khái rồi vào ở.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, Lưu Hiểu Hiên ngồi bên cạnh gọt táo cho hắn.
- Đợi sang năm mới, em tự mình đi xem nhà đi.
Trương Nhất Phàm thấy môi trường ở đây không được lý tưởng cho lắm mà lại còn hơi phức tạp. Mặc dù cũng có thang máy nhưng khoảng cách giữa các tòa nhà với nhau không rộng, tầm nhìn không được khoáng đạt.
Nghe Trương Nhất Phàm nói vậy, Lưu Hiểu Hiên liền nói:
- Vừa đi làm, làm gì có nhiều tiền thế. Căn phòng ở Đông Lâm em cũng không muốn bán đi, để lại làm kỷ niệm.
Lưu Hiểu Hiên lập nghiệp từ thành phố Đông Lâm, ở đó có rất nhiều ký ức đẹp, nên cô không muốn bán nó đi.
Đối với Trương Nhất Phàm mà nói tiền đã không còn sức hấp dẫn nữa rồi. Hiện giờ cái hắn nhiều nhất chính là tiền. Hà Tiêu Tiêu mở cho hắn một tài khoản riêng, trong đó không bao giờ ít hơn hàng triệu.
Hơn nữa hắn còn một cái thẻ có thể rút hết.
Lưu Hiểu Hiên thật sự là không có tiền. Những người này đừng nhìn cô sống khá phóng khoáng, nhưng chi tiêu của cô lớn, lại vừa đến tỉnh xong, phải giao thiệp, đâu đâu cũng cần dùng đến tiền.
Trương Nhất Phàm cười thoải mái nói:
- Tiền không thành vấn đề, đợi em xem xong nhà rồi, anh sẽ cho người mang tiền đến. Ba trăm đủ không?
Giá nhà ở tỉnh, hơn /m tầm hai trăm là đủ mua một căn hộ khá rồi. Còn lại đủ để trang hoàng. Lưu Hiểu Hiên nháy mắt, cười ranh mãnh nói:
- Là sao? Anh định bao em à?
- Cứ cho là vậy đi. Anh đang có ý vậy.
Trương Nhất Phàm được thể liền hùa theo Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên nhét miếng táo vào miệng hắn, dùng tay bịt miệng hắn lại:
- Không cần anh bao. Dù sao em cũng là người của anh. Anh cứ coi em như một chiếc áo, nhớ ra thì mặc nó lên người, không nhớ ra thì cứ để nó trong tủ quần áo của anh vậy.
Những lời của Lưu Hiểu Hiên mang chút oán trách. Cô tự trách mình. Trương Nhất Phàm vài tháng rồi không đến thăm cô, bên dưới đến nửa năm rồi không biết đến mùi vị thịt.
Trương Nhất Phàm bẹo má cô một cái:
- Có phải là nhịn quá lâu rồi không? Giờ sẽ cho em ăn no.
- á, không thèm
Tay Trương Nhất Phàm đã luồn vào nách cô rồi. Lưu Hiểu Hiên liền hét ầm lên. Trương Nhất Phàm tiện thể nhào lên, đè lên người cô. Lưu Hiểu Hiên mở to mắt, chớp chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên không nói gì nữa.
Khi Trương Nhất Phàm hôn cô Lưu Hiểu Hiên lập tức có phản ứng điên cuồng giống như vừa châm ngòi thuốc nổ vậy, đã châm thì không thể cứu vãn nổi.
Hai người ôm nhau cuồng nhiệt, từ trên ghế lăn xuống dưới đất. Đúng lúc Trương Nhất Phàm đi vào thì Lưu Hiểu Hiên đột nhiên dùng lực ôm chặt lấy lưng hắn.
Một tiếng rên rỉ dài, một lúc lâu Lưu Hiểu Hiên mới cười nói:
- Phát này của anh thực sự giống như phát súng chuẩn xác trong tiểu thuyết của Ôn Thụy An vậy.
Trương Nhất Phàm cười tiếp lời:
- Em là vì quá lâu không được nếm vị thịt rồi chứ gì.
- Còn không phải tại anh, mấy tháng liền không đến thăm người ta.
Lưu Hiểu Hiên đột nhiên há to miệng cắm cho hắn một cái đau điếng trên vai
- Á
Trương Nhất Phàm kêu thét một tiếng, thẳng hông ra và trượt hẳn vào… …
Trời đã tối đen rồi, Trương Nhất Phàm nằm trên Lưu Hiểu Hiên, hai người ôm riết lấy nhau, Lưu Hiểu Hiên đẩy hắn ra:
- Bị anh đè sắp chết rồi, mau dậy đi.
Trương Nhất Phàm thấy bên dưới hơi cương cứng, nở nụ cười hiểm ác đột nhiên đi vào lần nữa. Lưu Hiểu Hiên lập tức bị một cảm giác hư không bao lấy. Cô cau mày mắng hắn:
- Muốn chết à? Lần sau đừng trêu chọc người ta như vậy được không?
Trương Nhất Phàm cười không nói gì.
Xong việc, hai người mặc quần áo chỉnh tề, Lưu Hiểu Hiên giống như một con mèo lười tựa vào vai Trương Nhất Phàm:
- Anh hạ bệ lão già háo sắc Thái Chí Tiêu rồi à?
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng, loại người này có chết cũng chưa hết tội.
Khi nói câu này giữa hai lông mày hắn mang sát khí đằng đằng. Lưu Hiểu Hiên ở bên cạnh cũng hơi run. Tính chiếm hữu của Trương Nhất Phàm rất mạnh. Một người cán bộ cỡ Giám đốc sở mà bảo hạ bệ là hạ bệ được.
Bản thân là người đàn bà của hắn càng cần phải chú ý mới được.