Không ngờ Chú hai nhà họ Thẩm lại hoàn thành được nghi thức của lễ đính hôn lần này? Lý Tông Huy cảm thấy thật không thể tin nổi, sau này anh ta mới biết được rằng, thì ra Triệu Khả Tình đã thay chị tiến hành nghi thức của lễ đính hôn một cách thuận lợi.
Lý Tông Huy không khỏi có chút nhụt chí, Tiểu Cường của nhà họ Trương thật sự là không thể đánh chết được.
Không ngờ đến ngày hôm sau, Triệu Khả Hinh đột nhiên tỉnh lại, bác sĩ nói cô đã trải qua thời kỳ nguy hiểm, quan sát vài ngày thì có thể xuất viện. Hai nhà chìm trong niềm vui sướng, trong cái rủi có cái may, làm mọi người một phen sợ hãi.
May mà có sự giúp đỡ của Triệu Khả Tình, chuyện vui lần này đều viên mãn. Triệu Khả Hinh biết được sự thật, nắm lấy tay em gái, thì thào nói vài tiếng cám ơn.
Trương Thiến Thiến nói đùa:
- Chị Khả Hinh, dù sao thì nghi lễ cũng đã cử hành rồi, làm sao lại nhường Chú hai nhà họ Thẩm cho Khả Tình chứ.
Triệu Khả Tình đuổi đánh Trương Thiến Thiến:
- Nhiều chuyện này, nhiều chuyện này.
Triệu Khả Hinh nhìn Thẩm Kế Văn:
- Nếu như em gái thích, chị cũng sẽ đồng ý, ai mà muốn gả cho một tên vô tâm như anh ta chứ.
- Thật hay giả vậy? Chị chắc sẽ không hối hận chứ?
Thẩm Uyển Vân không biết từ đâu chạy ra, cướp lời nói.
Mặt của Triệu Khả Hinh đỏ lên, mấy người Đổng Tiểu Phàm lập tức nhìn ra ngay, cô bé này rất thích Thẩm Kế Văn. Trước kia sở dĩ căm hận, là vì cô chưa hiểu được con người của Thẩm Kế Văn, nhưng sau khi trải qua một thời gian tiếp xúc, dần dần Triệu Khả Hinh đã thích một người đàn ông trong bốn thiếu gia ở Bắc Kinh.
Bốn thiếu gia của Bắc Kinh, nổi tiếng khắp nơi, không một người nào không ăn chơi đàng điếm, các cô gái từng chơi đùa qua đếm không xuể. Thẩm Kế Văn cũng không phải là một nhân vật đơn giản, tiếng tăm của anh ta nổi danh khắp Bắc Kinh, không ai là không biết.
Cảnh ăn chơi đàng điếm của bốn thiếu gia thành Bắc Kinh rất nổi tiếng. Sở dĩ Thẩm Kế Văn được gọi là Chú hai nhà họ Thẩm, vì danh tiếng của anh ta xếp thứ hai trong bốn thiếu gia của Bắc Kinh, chỉ đứng sau Lý Tông Huy.
Làm mọi người ngạc nhiên đó là, trong bốn thiếu gia của Bắc Kinh, không có người của nhà họ Trương, ngoại trừ Lý Tông Huy, Thầm Kế Văn, Phương Tấn Bằng ra, còn có một người nữa.
Cái gọi là bốn thiếu gia, đều không theo chính trị, không có người nào lại không lợi dụng quyền lực của gia tộc, ra sức tiêu tiền, mà mấy người hậu bối trong nhà họ Trương, trừ Trương Mạnh Phàm ra, những người khác ít nhiều cũng lăn lộn để kiếm một chức vụ trong nhà nước.
Bình thường một số người trong cái vòng tròn này, chỉ có hai con đường có thể đi, theo chính trị đương nhiên là đặt lên đầu tiên, nhưng đằng sau của một gia tộc hùng mạnh, nhất định phải có một sự ủng hộ thật lớn của các tập đoàn tài chính.
Cho nên, một số con ông cháu cha theo lối kinh doanh, gia tộc cũng không phản đối. Giống như Lý Hoa Sơn là một ví dụ rất thành công. Lợi dụng sự hậu thuẫn của gia tộc, trong chốn thương trường nhanh chóng phất lên, trở thành một ông trùm nổi tiếng lừng lẫy khắp Đại Lục.
Thẩm Kế Văn cũng có sản nghiệp của bản thân, tiếp nhận không ít công trình, mà loại người như họ, sau mỗi lần tiếp nhận công trình, bản thân không làm, lập tức qua tay người khác, kiếm được một số tiền lớn thì bỏ đi.
Mọi người cười một tràng thật lớn, từng người một rời khỏi bệnh viện, để không gian lại cho cặp vợ chồng mới đính hôn này, Trương Nhất Phàm từ bệnh viện đi ra, Đổng Tiểu Phàm và Thẩm Uyển Vân cũng đi ngay sau hắn.
Khi hai người đang chuẩn bị về nhà, Trương Nhất Phàm nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn của Liễu Hải gọi đến:
- Anh, anh đang ở Bắc Kinh hả?
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, Liễu Hải nói:
- Em cũng đến Bắc Kinh rồi, có thể qua tìm anh không?
- Cậu đến Bắc Kinh rồi?
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Ở đâu, tôi gọi người qua đón cậu!
- Thôi cứ để em qua đó, đến lúc đó rồi nói!
Liễu Hải nhớ địa chỉ của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nói một tiếng:
- Liễu Hải đến rồi, anh ra phía trước đón cậu ấy.
Khi đón Liễu Hải trước cửa bệnh viện, Trương Nhất Phàm phát hiện anh ấy có chút mệt mỏi, mới mấy ngày không gặp, một chàng trai nhanh nhẹn trước đây sao đột nhiên lại như vậy?
Trương Nhất Phàm tỉnh ngộ:
- Cậu đã đến nhà Bạch Khẩn rồi à?
Liễu Hải gật đầu, trả lời có chút thất vọng:
- Nhà họ Bạch không chấp nhận chuyện của hai người tụi em.
Năm trước Trương Nhất Phàm có nghe nói, Bạch Khẩn và Liễu Hải yêu nhau, lúc đó hắn không biết hoàn cảnh của Bạch Khẩn, sau này khi biết được, hai người đã có cảm tình với nhau rồi. Trương Nhất Phàm cũng không nói gì cả, xảy ra chuyện như vậy, cũng không thể lường trước được.
Nhà họ Bạch có thể bỏ ra một tỷ hai trăm triệu tệ để con gái mình ra nước ngoài học tập, gia đình như vậy trong nước rất hiếm gặp. Như vậy có thể thấy được, ảnh hường của nhà họ Bạch ở Đông Bắc.
Trương Nhất Phàm chưa đi qua Đông Bắc, cũng không biết nhà họ Bạch rốt cuộc là có thế lực như thế nào, nhưng hắn đã sớm biết rằng, sớm muộn gì Liễu Hải cũng phải gặp ngày này, lại là một Tiền Tuyết Mai và Củng Phàm Tân! Trương Nhất Phàm cũng không biết nói gì hơn, chỉ vỗ vỗ vai của Liễu Hải:
- Không sao, nam tử hán đại trượng phu sợ gì mà không có vợ, cậu đừng nghĩ nhiều quá, mấy ngày nữa chúng ta cùng về tỉnh Tương.
- Cám ơn anh!
Liễu Hải cúi đầu, sau khi trải qua vết thương tình cảm, hoàn toàn không còn sự hăng hái như lúc trước nữa. Nhìn qua, tinh thần có vẻ sa sút, Trương Nhất Phàm khuyên một câu:
- Nghĩ thoáng một chút, bộ dạng như vậy của cậu ai nhìn cũng không được, nam tử hán có gì nghĩ không thông chứ, ngẩng đầu lên!
Như bừng tỉnh, Liễu Hải thích nhất câu nói này của Trương Nhất Phàm, nhưng trong mắt anh ta, vẫn còn vẻ gì đó ủ rũ, Liễu Hải sờ soạng trên người, chần chừ nói:
- Anh, có thuốc không?
Đúng lúc Trương Nhất Phàm cũng không có thuốc, hắn lấy ra hai trăm tệ.
- Tự đi mua đi, nhanh lên!
Liễu Hải nhận tiền, lập tức đi về con phố đối diện. Trương Nhất Phàm lắc đầu, một người đàn ông kiên cường cũng không thể vực dậy nổi sau sự tấn công của tình yêu. Liễu Hải cũng xem như một anh hùng, trong tình yêu khi thất bại cũng rối tinh rối mù.
Trong lúc Trương Nhất Phàm quay người, thì trên đường vọng lại tiếng két rất gấp, sau đó nghe thấy có một người mắng lớn:
- Muốn chết hả! Đụng vào xe của ông, mày đền không được đâu, thằng nhà quê!
- Không xong rồi!
Trương Nhất Phàm liền quay người thật nhanh, nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu cam dừng ở đấy, Liễu Hải ngã trên mặt đất, trên chiếc Lamborghini, một tên đầu húi cua đeo kính râm thò đầu ra, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bản bằng ngón tay.
Lại là một tên nhà giàu mới nổi không có giáo dục, Trương Nhất Phàm đi đến:
- Anh cư xử hay nhỉ?? Đụng người ta rồi còn hung hăng như vậy?
Không ngờ người đấy rất hống hách, bỏ kính râm xuống, ngoẹo cổ nhìn Trương Nhất Phàm một cái:
- Mày là cái thá gì, chuyện của ông đây cần mày xen vào sao? Biết điều thì biến!
Sau đó hắn xuống xe, kiểm tra xe của mình, Trương Nhất Phàm đến gần Liễu Hải:
- Cậu không sao chứ!
Liễu Hải đứng dậy, lắc lắc đầu, vừa rồi khi người kia lái xe, may mà Liễu Hải nhanh nhẹn, dùng sức mượn sức, khéo léo tránh được. Nhưng do không giữ thăng bằng được nên ngã ngay xuống đất, cũng may là không bị thương ở đâu.
Ai mà biết rằng sau khi tên tóc húi cua kia xuống xe, phát hiện bánh trái phía trước xe, ban nãy trong lúc phanh gấp, đâm vào hàng rào bảo vệ làm tróc vài miếng sơn, sau đó hắn chuyện nhỏ xé ra to, giả vờ rống lên.
- Mẹ kiếp! Hai tên khốn kiếp này, đụng hư xe của ông, bọn mày đền được không?
Liễu Hải vốn không muốn tính toán với người này, nhưng thằng khốn này lại không ra gì, không ngờ đến cả Trương Nhất Phàm cũng dám mắng. Lúc ấy Liễu Hải rất tức ở trong lòng, đi đến đấm một phát thật mạnh vào nắp xe ở phía trước của chiếc Lamborghini, trừng hai mắt gào lên:
- Mày nói cái gì, có ngon thì nói lại một lần nữa đi!
Liễu Hải tức giận rồi! Rầm —— Nắp xe phía trước lập tức lún xuống một cái lỗ rất lớn, sức lực của Liễu Hải thật kinh người, Trương Nhất Phàm cũng chưa từng nhìn thấy anh ta giận dữ như vậy, dường như sau khi thất tình, nỗi đau đã hóa thành sức mạnh.
Người thanh niên đầu húi cua sững người, rất lâu sau mới định thần lại:
- Tên khốn này, dám đập xe của ông! Có biết ông là ai không?
Vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn cản lại, không nên gây chuyện ở Bắc Kinh, nhưng nhìn thấy tên này thật sự rất cặn bã, trong lòng nghĩ cứ để Liễu Hải dạy dỗ hắn, để những người này biết rằng người có người cao hơn, trời có trời cao hơn.
Khi tên đầu húi cua xông đến, Liễu Hải không né tránh, trực tiếp đón lấy, một tay nắm lấy nắm đấm của đối phương. Vặn tay một cái, người kia lập tức la lên, bị Liễu Hải đá mạnh một cái ngã ngay xuống đất.
Ai da —— không ngờ một tên to đầu như đối phương, lại bị Liễu Hải quật ngã dễ dàng như vậy, cho chừa cái thói này. Liễu Hải chưa hả giận, nhảy lên đạp một cái vào bụng của hắn, lại từ từ dùng thêm chút lực, tên đầu húi cua liền kêu lên thảm thiết.
- Liễu Hải, thôi đi, không đáng tính toán với loại người này đâu!
Lúc này Liễu Hải mới dừng lại, quay về bên cạnh Trương Nhất Phàm nói:
- Anh, chúng ta đi!
- Mẹ kiếp, muốn đi ư? Hôm nay ông không kêu người xử chúng mày, ông không phải họ Lý!
Người đó bò dậy, cởi áo khoác ngoài ra, Liễu Hải lập tức sững người, không phải chứ!
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trong chiếc áo khoác của tên tiểu tử ấy, ít nhất cũng có sáu cái di động, đúng thật là một tên nhà giàu mới nổi! Trương Nhất Phàm mắng một câu, cảm thấy rất nực cười.
Người gì vậy chứ! Hình như còn bận hơn cả Tổng Bí thư, mang theo tới sáu cái di động.
Chỉ thấy người thanh niên đầu hói cua lấy ra một cái trong đó, nói vào điện thoại mấy câu, sau đó lại lấy ra mấy cái di động khác, mỗi cái gọi một lần.
Mẹ kiếp, anh cũng rảnh quá đấy! Trương Nhất Phàm không thèm quay đầu lại, cùng Liễu Hải đi về bệnh viện.
- Có ngon thì đừng đi, xem ông đây kêu người đến đè bẹp chúng mày!
Tên đầu húi cua ở đằng sau kêu lên, Trương Nhất Phàm cũng mặc kệ hắn, đi thẳng vào bệnh viện.
Đây là Bắc Kinh, dưới chân thiên tử, Trương Nhất Phàm cũng không muốn gây chuyện, nhưng ban nãy tên kia quá hống hách, đụng vào người ta mà còn ăn nói ngông cuồng, hắn mới cứ để cho Liễu Hải dạy cho tên đó một bài học.
Liễu Hải đang thất tình, nỗi đau hóa thành sức mạnh, ra tay có hơi mạnh, một chiếc Lamborghini đang yên lành, bỗng bị anh ta đấm lún xuống một lỗ. Cũng may anh ta còn bình tĩnh, không đánh vào người hẳn, nếu không thì người đó không bị đưa đến bệnh viện mới là lạ.
Hai người vẫn chưa tìm được tòa nhà để nhập viện, thì đằng sau có một đám người đuổi đến:
- Đứng lại, có ngon thì đừng có chạy!
Nhìn lại, không ngờ là tên đầu hói cua ban nãy dẫn vài cảnh sát đến đây, mấy người cảnh sát cũng ở đằng sau kêu lên:
- Người ở phía trước đứng lại, theo chúng tôi về đồn điều tra.
Lại gặp phiền toái rồi! Trương Nhất Phàm thở dài, cái tên khốn này không ngờ lại gọi được cảnh sát cơ động đến đây, rốt cuộc là như thế nào? Hai người chỉ từ từ dừng lại một chút, mấy người kia liền đuổi kịp.
- Lúc nãy có phải các anh đập xe không, còn đánh người nữa?
Một cảnh sát với bộ dạng đang giải quyết công việc.
Trương Nhất Phàm nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Các anh cứ điều tra rõ ràng rồi hẵng nói chứ!
- Lấy chứng minh thư của hai người ra đây!
Mấy người cảnh sát nhìn thấy Trương Nhất Phàm không có vẻ gì hoang mang, khí độ bất phàm liền giả vờ nói.
Một người đang nói lấy lòng tên đầu hói cua:
- Lý thiếu gia, cứ đưa bọn họ về đồn trước đã?
- Đưa về đồn thì quá hời cho bọn chúng rồi, đưa tới biệt thự của tôi, để tôi xem hai kẻ khốn kiếp dám đập xe của tôi, rốt cuộc là có ba đầu sáu tay không?
Tên đầu hói cua như sống lại, rất uy vũ ra lệnh.
Nghe thấy những lời tên kia nói, Trương Nhất Phàm có thể phần nào đoán được, thân phận của tên này không tệ, không ngờ lại có thể gọi cảnh sát đưa người đến biệt thự của hắn, xem ra là muốn mượn việc công báo thù riêng mà.
Đang chuẩn bị thương lượng với họ, Thẩm Kế Văn từ trên lầu đi xuống:
- Anh Phàm, xảy ra chuyện gì vậy?
Vài cảnh sát hình như quen biết Chú hai nhà họ Thẩm, lập tức lộ vẻ mặt tươi cười:
- Thẩm thiếu gia, anh cũng ở đây à?
Thẩm Kế Văn liếc mắt một cái, vẻ mặt có chút không hài lòng:
- Lý Tông Hán, anh muốn làm gì?
Lý Tông Hán nghe thấy Chú hai nhà họ Thẩm gọi tên lông mày rậm trước mặt là anh, trong lòng có chút lo lắng. Mấy người cảnh sát kia biết chuyện này không nằm trong phạm vi của họ, lập tức cười mỉa nói:
- Lý thiếu gia, Thẩm thiếu gia, thật là ngại quá, chúng tôi đi trước đây, hai người cứ nói chuyện, hai người cứ nói chuyện!
Thứ hạng của bốn thiếu gia thành Bắc Kinh thì Thẩm Kế Văn xếp thứ hai và nhị công tử của nhà họ Lý xếp thứ nhất, mình còn ở đây làm gì nữa, để tránh Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều chẳng phải người.
Lý Tông Hán không làm gì nữa, chỉ vào Thẩm Kế Văn nói:
- Họ đập xe của tôi, không phải chuyện của anh!
Thẩm Kế Văn nói:
- Anh ấy là anh tôi, chuyện này nhất định có liên quan đến tôi!
Lý Tông Hán lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng nói:
- Việc này chưa xong đâu, Thẩm Kế Văn , nếu có ngon thì tối hôm nay chúng ta sẽ tính sổ! Anh dám không?
Thẩm Kế Văn khẽ cười một cái:
- Xì, với bản lĩnh của hai anh em nhà các người, ông đây sẽ tiếp đến cùng.
- Được! Xem như người khá lắm, buổi tối ở Quốc tế Thiên Hồng, chúng ta sẽ tính sổ với nhau.
Lý Tông Hán hừ một tiếng, trước khi đi, chỉ vào hai người Trương Nhất Phàm nói:
- Nhớ dắt thêm hai tên này nữa!
Nhìn Lý Tông Hán đi khỏi, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Người đó là ai? Sao hống hách như vậy?
- Em trai của Lý Tông Huy, một thằng rất khốn nạn.
Lý Tông Huy, Trương Nhất Phàm có nghe qua người này, là một trong bốn thiếu gia ở Bắc Kinh. Danh tiếng rất lớn, không ngờ là cái tên đầu húi cua vừa bị đánh ấy lại là đời thứ ba của Lý hệ.
Chẳng qua là, điều này có gì đó hơi lạ, nhưng hắn không hiểu nổi, vừa nãy Lý Tông Hán nói đến cuộc tính sổ ở Quốc tế Thiên Hồng là có ý gì, Thẩm Kế Văn cười nói:
- Đó là một ván bài, vì mọi người đều là những người có tiếng tăm ở Bắc Kinh, giữa hai bên có ân oán gì, thì sẽ áp dụng một cách thức khác để đi vào cuộc đấu. Có đấu văn, đấu võ và cũng có cả đấu tài, người thua sẽ phải bồi thường gấp trên mười lần sự tổn thất.
Ồ, không ngờ giữ họ lại có một cách giải quyết như vậy, có chút giống như giang hồ giải quyết ân oán vậy. Trương Nhất Phàm rất nhanh hiểu rằng, dưới Bắc Kinh, điều phải chú ý là sự hài hòa xã hội, tất cả mọi người đều không thể giống như những tên đầu đường xó chợ , đem theo một đám anh em, huơ đao mua kiếm, giết người một cách thoải mái.
Vì vậy mới sinh ra kiểu quyết đấu như thế này, đấu văn, đấu võ, lại còn đấu tài! Ha ha… Nói như vậy, tối phải đi xem để mở rộng tầm mắt.
Đấu văn chắc chắn là kiểu đấu nhã nhặn nhất, còn đấu võ, khỏi phải nói nữa, chắc chắn kiểu mỗi bên dùng vũ lực để giải quyết. Đấu tài, chính là đánh bạc! Phân thắng bại trên chiếu bạc.
Thẩm Kế Văn nhìn thấy hai người không nói gì, còn tưởng rằng hai người đang lo lắng gì đó, thế là an ủi nói:
- Đừng lo, tôi cũng không phải là đi mà không có gì, yên tâm đi. Không có chuyện gì ghê gớm cả!
Trương Nhất Phàm trầm giọng nói:
- Buổi tối đưa cả hai chúng tôi đi nữa!
Chuyện này là do mình và Liễu Hải gây nên, không thể bỏ đi như không, hơn nữa, người ta đã ra chiến thư như vậy, bản thân là một hậu bối của nhà họ Trương, còn có thể nhịn được sao? Tự mình chịu thua một bậc, tuy con cháu họ Trương, không có người nào ở Bắc Kinh nằm trong danh sách bốn thiếu gia, chẳng phải nhà họ Trương chúng ta sẽ bị người khác thỏa sức mà siết ư?
Thẩm Kế Văn nhìn vẻ kiên quyết của Trương Nhất Phàm, không thể không cố miễn cưỡng mà nói:
- Vậy tối nay cùng nhau đi nhé! Nhưng mà hai người phải cẩn thận một chút, cái đám súc sinh đó chuyện gì cũng dám làm cả!