Sau khi sống được mấy ngày bình yên thì cuối cùng Trương Nhất Phàm đã đợi được một thời cơ.
Phóng viên tòa báo của tỉnh Nhâm Tuyết Y ngày hôm qua lúc đi qua Giao Châu, phát hiện mấy ngày trước Giao Châu đang bình thường đột nhiên bị phong tỏa, cấm không cho thông hành.
Là một phóng viên ưu tú, Nhâm Tuyết Y có khả năng quan sát tính chất của sự việc rất là tốt. Bởi vì nửa tháng trước lúc cô ta đi ngang qua Giao Châu, chỗ này vẫn còn rất bình thường mà? Sao mới có mười mấy ngày đã cấm thông hành qua cây cầu lớn Giao Châu rồi?
Từ sự nhạy bén của một phóng viên, cô ta đã hỏi tài xế taxi.
Tài xế taxi nói cho cô ta biết, hình tượng công trình nổi tiếng nhất của Giao Châu đó là cây cầu lớn Giao Châu, một tuần trước đã bị sụp xuống.
Nghe được tin tức này, Nhâm Tuyết Y như phát hiện ra được một đại lục mới vậy. Việc này quả thực là một tin tức nóng hổi có giá trị, tại sao không thấy đăng trên đài truyền hình hay báo chí gì cả?
Không cần nói cũng chắc là do chính quyền vùng này đã cố tình giấu diếm chân tướng sự việc, có ý đồ che giấu sự thật. Do vậy cô ta lập tức đề nghị đi tới bên cạnh cây cầu gãy đó xem thử. Không ngờ tài xế lái xe liền lắc đầu nói:
- Không được, không được đâu! Chỗ đó không thể đến được.
Nhâm Tuyết Y thấy tài xế không chịu đi nên càng khẳng định là chỗ đó có vấn đề. Cô ta nhét thêm cho tài xế taxi hai trăm đồng nói:
- Chở tôi đi xem thử ra sao, xem một tí là được rồi.
Thấy Nhâm Tuyết Y hào phóng như vậy, tài xế do dự rồi nhìn cô ta nói:
- Vậy được thôi!
Dưới sự giúp đỡ của tài xế taxi, Nhâm Tuyết Y từ một con đường nhỏ khác tới gần bên cạnh con cầu Giao Châu. Từ xa nhìn cầu Giao Châu bị nứt gãy từ chính giữa, với lỗ hỏng dài khoảng ba mươi mấy mét. Mặt thép bị đứt gãy bị lộ ra ngoài cả.
Nhâm Tuyết Y chụp lén tấm ảnh, nhưng do trời quá tối nên chụp không được rõ lắm.
Từ Giao Châu trở về, cô ta liền lật lại tất cả các bản tin liên quan đến Giao Châu vào nửa tháng trước và phát hiện ra, cho dù là đài truyền hình hay là tòa soạn báo đều không hề đề cập tới chuyện này. Do vậy cô ta lập tức báo cáo cho Thẩm Uyển Vân biết.
Từ sau khi Nhâm Tuyết Y vào tòa soạn báo đến nay, Thẩm Uyển Vân phát hiện ra cô gái này cũng rất là thông minh. Do vậy liền điều cô ta tới làm trợ lý cạnh mình. Lúc Nhâm Tuyết Y báo cáo chuyện này cho Thẩm Uyển Vân, Thẩm Uyển Vân lập tức nhận ra được thời cơ trọng đại đã tới.
Tình thế bây giờ của tỉnh Tương Thẩm Uyển Vân rất rõ. Chú hai tuy là đã tiếp nhận vị trí của Đổng Chính Quyền. Nhưng tính tình của ông ấy rất ôn hòa, không được mạnh mẽ. Bởi vậy, người như ông ấy có chút bảo thủ.
Lúc trước ông cụ Trương và ông cụ Thẩm có ý muốn phái một người có ý chí mạnh để đứng ra đi. Nhưng người khác đều không ai đi được. Vị trí của họ đều rất quan trọng, nên Thẩm Hoành Quốc đã trở thành một ứng cử viên bất dắc dĩ.
Đối với sự bảo thủ của Thẩm Hoành Quốc thì Trương Nhất Phàm cũng có biết tới. Vốn dĩ vụ việc lần trước của Ngưu Ái Võ có thể thay đổi và vấn đề đằng sau ông sẽ bị mới móc ra, nhưng ông ta vẫn chọn con đường im lặng.
Là một Phó bí thư chuyên trách kiêm luôn Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật của tỉnh Tương. Ông ta hoàn toàn có quyền hành riêng của mình. Lúc đó Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu như mình mà ngồi lên vị trí này thì nhất đinh phải đốt lên ngọn lửa mạnh mẽ này.
Đằng sau mình có bối cảnh ở thủ đô thì còn sợ gì chứ? Phương hệ có nói thế nào cũng không phải là một gia tộc bạc nhược nhất trong bốn hệ. Cho dù bọn họ có liên thủ với nhau thì giỏi nhất cũng chỉ là cùng hai hệ họ Trương và Thẩm duy trì một cục diện cân bằng.
Lúc Thẩm Uyển Vân tìm tới mình thì Trương Nhất Phàm biết được là cơ hội đã tới rồi!
Ở trong Tỉnh ủy, không có ai có thể hiểu về cục diện của Giao Châu hơn hắn cả. Châu Chí Phương là một người làm việc hoàn toàn rất độc đoán. Thế lực của ông ta rất mạnh, tất cả những gì ở Giao Châu đều do ông ta định đoạt. Chủ tịch thành phố Tiếu Cố Đồng quá nhẹ dạ, căn bản ông ta không dám phát sinh xung đột gì với Chu Chí Phương.
Cho nên có thể nói, tất cả những việc xây dựng của Giao Châu cũng thế, mà việc nhân sự cũng thế, đều nằm trong tay của Chu Chí Phương. Lúc Tiếu Cố Đồng vừa mới lên nhậm chức còn muốn đấu với Chu Chí Phương một trận. Không muốn Chu Chí Phương nhúng tay vào chuyện bên này của chính quyền. Nhưng bị Chu Chí Phương gõ một phen trong hội nghị thường vụ thì từ đó về sau, ông ta không dám làm gì nữa.
Hiện tại cầu Giao Châu xảy ra chuyện, người đứng ra đảm nhận xông pha chính là ông ta Chủ tịch thành phố.
Cầu Giao Châu là cây cầu mang hình tượng kiến trúc vừa mới xây dựng của thành phố Giao Châu. Ngày mà cây cầu được khai thông, tin này còn được các nhà truyền thông đưa tin lên cả TV, nhật báo của Giao Châu, nhật báo của tỉnh, đài truyền hình tỉnh…
Nhưng trên thực tế thì tất cả quyền lực lúc đó đều tập trung trong tay của Chu Chí Phương. Việc đấu thầu và quy hoạch lúc đó, kể cả việc khai thác phong cảnh vùng ven sông toàn bộ đều thông qua sự đồng ý của Chu Chí Phương.
Mà công ty thầu toàn bộ công trình xây dựng cầu đường này chính là con trai của Chu Chí Phương là Chu Đỉnh Thiên. Nhưng công ty cầu đường Đỉnh Thiên này vốn không tự tay hoàn thành công việc, mà lại nhận thầu cho công ty khác.
Lúc đó tới thời điểm đấu thầu, ai mà dám tranh với cậu ta chứ?
Việc khiến cho Tiếu Cố Đồng vô cùng đau đớn, chính là anh nhận thầu rồi cũng được nhưng anh phải thực hiện chứ. Nhận tiền của ông rồi thì không nói làm gì, nhưng sao cứ phải làm ra một công trình gì đây, bây giờ bãi chiến trường này bày ra cho ai tới thu dọn đây?
Mẹ kiếp, ông này bị chúng mày hại chết rồi đây!
Tiếu Cố Đồng oán hận, thầm chuẩn bị một số tài liệu. Đến lúc đó ngộ nhỡ cấp trên có hỏi tới không phải là nên tìm đường cho mình rút lui sao?
Trương Nhất Phàm gặp mặt Thẩm Uyển Vân. Thẩm Uyển Vân kể chuyện mình phái người xuống dưới âm thầm điều tra sự tình cho hắn ta biết. Đương nhiên là mong Trương Nhất Phàm có thể phái người ra trợ giúp. Dù sao người dưới của cô ta đều là người nhu nhược, nếu có việc gì thì e rằng khó mà đối phó được.
Làm công việc phóng viên này cũng có thể nói là một công việc nguy hiểm. Đặc biệt là làm một số điều tra ngầm, để đào ra nhưng chân tướng khó có thể nhìn thấy được đó. Không có người đắc lực bảo vệ, rất khó có thể bảo đảm an toàn cho chính mình được.
Trương Nhất Phàm cười cười, trong suy nghĩ của hắn Thẩm Uyển Vân tuy là thuộc giới nữ nhi nhưng về gan dạ thì cô ta có thể cao hơn một bậc so với chú hai của cô ta.
Cô ta và Trương Nhất Phàm hợp tác cũng coi như là hai vợ chồng liên thủ với nhau, đương nhiên Trương Nhất Phàm sẽ phải phối hợp thôi. Vả lại Giao Châu từ trước giờ là niềm lo lắng trong lòng của hắn. Với loại người như Chu Chí Phương thì Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ tóm cho bằng được đó!
Vì thế trước mặt của Thẩm Uyển Vân, hắn gọi điện cho Đường Vũ:
- Phái hai thuộc hạ thân cận một chút tới cho Thẩm Uyển Vân, để làm trợ thủ cho cô ấy!
Đường Vũ đương nhiên không thể từ chối, lập tức đồng ý, nói là đến thành phố Đông Lâm gặp.
Trương Nhất Phàm nói xong điện thoại, liền hỏi:
- Không phải là em muốn đích thân đi xuống tiếp chứ?
Bọn người Chu Đỉnh Thiên ở Giao Châu đều biết Thẩm Uyển Vân. Vả lại Ban tuyên giáo của Giao Châu cũng quen với Thẩm Uyển Vân. Thẩm Uyển Vân đã tính toán sẵn:
- Em tính để Nhâm Tuyết Y đi, cô ta mới tới không lâu, ở dưới chắc không ai biết cô ta đâu.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Có gì cần cứ nói anh, anh sẽ toàn lực phối hợp.
Thấy nơi đây không có ai, Thẩm Uyển Vân mỉm cười quyến rũ, kẹp chặt đôi chân với đôi tấc dài mà cô ta mặc. Đôi mắt lập tức trở nên mê hoặc hẳn lên, thái độ biểu cảm như thế đó thì cho là đàn ông nào cũng đều nhận được ra ý nghĩa của nó.
Trương Nhất Phàm buồn bực nói, bây giờ là buổi trưa, chẳng lẽ em muốn mình trở thành món ăn trưa sao?
Trong phòng trà không có người, thái độ của Thẩm Uyển Vân ngày càng thu hút người. Dường như trên mặt của cô ta viết lên hai chữ em muốn vậy. U oán nhìn Trương Nhất Phàm, vểnh vểnh miệng nói:
- Sao đây? Lời hứa hẹn mà anh đã nói giờ anh muốn nuốt lời sao?
- Cái anh nói tới là công việc mà, em nghĩ tới chỗ nào rồi vậy?
Thẩm Uyển Vân cầm túi lên, đột nhiên cười:
- Em đi trước đây, có tình hình gì em sẽ thông báo cho anh biết kịp thời.
Trương Nhất Phàm phất phất tay, nhìn bóng dáng làm người ta rung động đó của Thẩm Uyển Vân, không khỏi mỉm cười.
Đúng lúc giữa trưa, một luồng gió mát thổi tới, nắng quả thực rất gắt.
Trương Nhất Phàm đi trên đường, trên đỉnh đầu nắng cháy rực. Nhìn thấy bầu trời trong xanh đó, dường như một thoáng rộng mở ra trong sáng, tất cả những sự buồn bực đã trở thành hư không.
Xem ra cục diện của tỉnh Tương, nhất định phải do đích thân mình tới mở chỗ hỏng đó ra rồi. Không phải Phương Cảnh Văn lúc trước muốn nhúng tay tại khu vực Đông Lâm, để phá hư Đông Lâm mà mình đóng góp khổ cực đó sao? Hôm nay ông đây sẽ nhìn ngươi bị vương tá cụt tay, tự phế võ công.
Thật ra Phương Cảnh Văn rất hận Trương Nhất Phàm. Lúc trước khi mà Thư Á Quân làm Chủ tịch thành phố tại Đông Lâm, hai người họ có tranh chấp và Thư Á Quân đã thảm bại. Cuối cùng không ngờ là ông ta bị điên, mà Phương Mỹ Lệ cũng vì một sự cố giao thông mà từ một con cọp cái béo mập xấu xí đã trở thành người thực vật.
Đến nay, Thư Á Quân vẫn còn ở bệnh viện tâm thần an dưỡng, mà nhà họ Phương từ đó về sau có thêm một người thực vật.
Tuy việc này không có quan hệ trực tiếp tới Trương Nhất Phàm. Nhưng bởi vì mối hận cũ giữa nhà họ Trương và nhà họ Phương, nên Phương Văn Cảnh có chút ghét Trương Nhất Phàm.
Vốn dĩ ông ta không đáng nên đấu với hậu bối. Nhưng bởi vì Trương Nhất Phàm quá tài giỏi gây được sức ép danh tiếng lẫy lừng ở tỉnh Tương, làm cho ông ta cảm thấy rất mất mặt. Con rể và hai đứa con trai của mình đều sống theo thể chế, nhưng không có ai dám so với Trương Nhất Phàm.
Sau khi nhà họ Trương xuất hiện nhân tài như thế này, đối với Phương Cảnh Văn mà nói, trong lúc vô tình đã làm cho ông ta nổi giận. Nhưng người trong nhà mình không ai làm ra việc gì. Hai đứa con trai đã ba mươi mấy rồi, cũng chỉ là một đứa làm Phó chủ tịch thành phố và một đứa làm ở viện kiểm soát của tỉnh.
Khu vực Đông Lâm vốn dĩ nằm trong tầm tay của nhà họ Phương. Nhưng không ngờ sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm, dần dần đã làm thay đổi toàn bộ cục diện. Giao Châu bây giờ lại có phiền toái như vậy, làm cho Phương Cảnh Văn rất căm tức.
Sóng gió cũ chưa qua thì sóng gió mới đã tới. Không ngờ tới sau vài ngày, nhật báo của tỉnh đột nhiên đăng lên mục tin tức:
- Một trong ba hình tượng công trình lớn nhất của Giao Châu là cầu lớn Giao Châu đột nhiên bị sụp, không rõ nguyên nhân sự cố.
Nhìn thấy bản tin này, mí mắt của Phương Văn Cảnh đột nhiên nhảy lên, hình như dự báo là có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy. Nếu như nhớ không lầm thì cầu lớn Giao Châu mới được mở chính thức từ nửa nắm trước. Lúc đó nhiều kênh truyền thông như tòa báo thành phố Giao Châu, đài truyền hình thành phố, tòa báo của tỉnh, đài truyền hình của tỉnh…cũng có đưa tin này. Tỉnh cũng đã xếp một trong đường cao tốc phát triển cuối cùng của thành phố Giao Châu tiến hành tuyên truyền, nhưng không ngờ hình tượng công trình như vậy đã xảy ra sự cố.
Cầu lớn Giao Châu và phong cảnh vùng ven sông sau khi được mở ra, cũng là do Phương Cảnh Văn chỉ thị, để truyền thông sẽ tung tin tức về vấn đề này. Làm một việc tuyên truyền chính diện có thể nói rõ tỉnh Tương đối với chính sách cải cách mở cửa tất cả đều rất phồn thịnh, trên đà phát triển rất tốt.
Việc này cũng chứng minh, ông ta Chủ tịch tỉnh lãnh đạo rất tốt. Sự phát triển kinh tế và cơ sở công nghiệp của khắp nơi, cả việc làm của người dân cũng nắm bắt rất kỹ lưỡng. Cho nên Phương Văn Cảnh rất ấn tượng với hình tượng của công trình này.
Không ngờ đột nhiên nó lại bị sụp, Phương Văn Cảnh cảm thấy mình giống như vô duyên vô cớ bị người ta tát phải vậy.
Vì công trình này, không chỉ là do ông ta đích thân phê chuẩn mà ông ta còn có ý nâng đỡ và cũng đã phá lệ bỏ khoản tiền vào Giao Châu. Nhưng kết quả như vậy thì làm cho lúc người ta mở rộng tầm mắt ra nhìn thì sắc mặt của Phương Văn Cảnh đã tái mét rồi.
Thời sự của đài truyền hình buổi tối, trên báo cũng có đưa tin, Phương Văn Cảnh gọi điện thoại qua nói:
- Rốt cuộc việc này là sao đây?
Chu Chí Phương vẫn chưa biết, vừa nãy lúc đang tắm thì nghe thấy Lưu Linh ở phòng khách kêu:
- Ông Chu à, việc cầu lớn Giao Châu bị sụp đã lên TV rồi.
Chu Chí Phương sợ tới nỗi cả quần cũng chưa mặc vào, chạy ra phòng khách. Lúc này, điện thoại riêng của ông ta vang lên, vừa nhìn số thì không ngờ là Chủ tịch thành phố gợi tới. Chu Chí Phương trượt chân té, bị ngã ngay xuống mặt đất