Nhìn thấy tên Sẹo Đen sắp ngã xuống dòng sông đang cuồn cuộn kia
Liễu Hải bay người lên, nhảy bổ nhào ra, hai tay bắm chặt hai chân của tên Sẹo Đen.Chẳng ngờ do quán tính và do tên Sẹo Đen quá nặng, cả haiđã nhanh chóng rơi xuống sông.
Tên khốn khiếp, muốn chết? Không dễ thế đâu.
Lúc Liễu Hải chạy tới thì vừa kịp bắt lấy chân tên điểu nhân này, nhưng do quán tính quá lớn, bản thân Liễu Hải cũng bị kéo xuống.
Tên Sẹo Đen kêu lên một tiếng kinh hãi!
- Á, Anh hải
Bốn người ở đằng sau thấy tình hình không ổn cùng nhau xông lên, bốn người tám bàn tay, vừa vặn nắm chặt chân Liễu Hải, hai người bị treo như vậy trên đê phòng hộ.
Bốn người phía sau nắm chặt chân Liễu Hải, hai tay Liễu Hải nắm chặt hai chân tên Sẹo Đen. Tên Sẹo Đen giống như miếng thịt hun khói trên xà không ngừng lay động dưới làn gió sông phe phẩy.
Nhìn mặc nước cao tầm mười thước bên dưới, tên Sẹo Đen sợ hãi kêu lên:
- Không, không, đừng ném tôi xuống dưới đó.
Liễu Hải hừ một tiếng, mẹ mày, vừa rồi còn rất oai phong cơ mà? Nhảy đi, giờ sao lại không nhảy nữa? Tay Liễu Hải run lên, tên Sẹo Đen liền thét lên một tiếng long trời lở đất.
- Á, không đâu!
Tiếng kêu này cũng không sao. Cái vật dài vài tấc giữa hai đùi hắn không kiểm soát được, một khối chất lỏng mùi khai chảy từ quần áo xuống dưới, tên Sẹo Đen mở mồm ra, toàn bộ nước tiểu chảy vào miệng gã, vào mặt, rồi lên tóc trên đầu và nhỏ xuống sông.
Liễu Hải ngửi thấy mùi khai:
- Mẹ nó, thằng này sợ quá tè ra quần rồi.
Sau đó anh ta quay lại phía bốn người đang nắm chặt chân mình hô một tiếng:
- Các anh em, cố lên.
Hai ba nào, hai ba nào. Bốn người cũng nhau hô khẩu hiệu, từ từ kéo hai người kia lên. Trên đê phòng hộ đứng trật kín người, đều là những người dân thành phố nhàn rỗi, tụ lại đây xem trò.
Một số người dân thành phố vừa rồi nghe những lời xằng bậy của tên Sẹo Đen giờ lắc lắc đầu:
- Tên này quá xấu xa, vừa rồi còn nói người ta cưỡng hiếp với mình, lại muốn giết hại mình, giờ nếu không có người ta ra tay giúp đỡ thì gã sớm đã chết dưới sông rồi.
- Đúng thế, tên này thật xấu xa. Tôi thấy gã thì làm gì có vợ, nếu không trên thế gian này làm gì có người phụ nữ nào ngốc ngếch đến mức lấy một tên khốn khiếp như vậy?
- Đúng thế, gã chết là đáng đời. Loại người này thì cứu làm gì?
- Đúng, nhìn dáng vẻ của gã chắc không phải người tốt. Mấy công an mặc thường phục này tâm địa quá tốt.
Người dân bàn tán sôi nổi, đều nói rằng bọn Liễu Hải thật tốt. Không ngờ dám không màng đến an nguy của mình để cứu một tên xấu xa, nếu có mệnh hệ gì thì đúng là quá không nên.
Đây là vụ kinh doanh lỗ vốn khi mang trứng vàng đi đổi khoai tây. Ôi, nếu mà thành phố Song Giang chúng ta có thêm vài cảnh sát như thế này thì tốt biết mấy.
Nằm mơ đi. Cảnh sát ở Song Giang này đều có kết giao với bọn xã hội đen, đánh bạc còn lợi hại hơn cả bắt bạc, chơi gái còn mạnh hơn gái mại dâm, ôi dào, thói đời này.
Lúc này, bốn cảnh sát đã kéo Liễu Hải lên, Liễu Hải tay còn nắm chặt chân tên khốn khiếp này. Nhưng chỉ có điều anh ta không cho kéo gã lên nhanh đến vậy mà để gã phơi trong gió đêm.
- Mất cảm giác chứ gì? Mày không phải định nhảy xuống sông à? Còn muốn nhảy nữa không? Mấy cảnh sát nắm chân gã, tên Sẹo Đen gào lên:
- Các đại ca, kéo em lên đi, kéo em lên đi, em không nhảy nữa, không dám nhảy nữa.
Bốn cảnh sát còn chưa nói gì thì một vài người dân bên cạnh đã nói:
- Để gã nhiễm lạnh, đừng kéo lên vội. Tên này quá xấu xa.
- Đúng, đừng kéo gã lên, để cho gã nhiễm lạnh!
Một người dân hảo tâm của thành phố không biết kiếm được ở đâu ra một đống rau thối rữa:
- Mọi người mau lại đây, ở đây có lá rau thối, mọi người mau đến ném đi. Loại người không có lương tâm này, dám vu oan cho người tốt.
Vì thế, một nhóm dân thành phố đầy tinh thần chính nghĩa, phát huy truyền thống tốt đẹp không sợ bẩn, không sợ khổ của người Trung Quốc, liền nhặt rau lên ném về phía đê phòng hộ nơi đang treo tên Sẹo Đen.
Mấy cảnh sát thấy tình hình không ổn, liền kéo gã lên. Tên Sẹo Đen vừa bị ném mấy cọng rau vào mặt, rất hôi thối. Nhìn mấy cảnh sát kéo gã lên, gã đang định nói lời cảm ơn ơn cứu mạng của mấy vị đại hiệp.
Chẳng ngờ một cảnh sát trong số họ nói:
- Mọi người không phải vội, ai cũng có phần, xếp hàng ủng hộ.
Nghe thấy lời này, tên Sẹo Đen liền hôn mê bất tỉnh.
Một đống rau hôi thối được những cư dân chính nghĩa ném hết vào người, vào mặt tên Sẹo Đen. Liễu Hải nghỉ một lát, nghĩ rằng đã tàn cuộc rồi, chẳng ngờ lại có thêm một người dân chính nghĩa nữa đứng ra.
Không biết anh ta kiếm đâu ra một đống trứng, mọi người đừng khách sáo, đập hết mình đi. Hôm nay tôi mời.
Ô la la!
Giỏ trứng rất nhanh được nhóm người chính nghĩa này đập nát. Một cảnh sát vẫy tay chào về phía mọi người nói:
- Cảm ơn mọi người đã hưởng ứng. Tiết mục hôm nay đến đây kết thúc. Mọi người đều là những người dân tốt bụng ở thành phố Song Giang này, giờ thì giải tán đi, giản tán đi.
Người cảnh sát vừa nói tên là Ngô Tiểu Phong, Liễu Hải nhìn cậu ta một cái, thở dài nói:
- Tiểu Phong này, tôi thấy cậu rất thích hợp với rao bán hàng đấy!
Ba người còn lại cùng đồng thanh nói:
- Ừ, tôi thấy cũng giống.
Lúc này, mọi người đã tản đi gần hết, chỉ còn vài người qua đường thi thoảng nhìn họ vài cái.
Liễu Hải nhìn tên Sẹo Đen toàn thân bẩn thỉu, bất đắc dĩ nói:
- Dẫn đi!
- Dẫn đi kiểu gì?
Mấy người bọn Tiểu Phong cau mày, bẩn thế này trông chẳng khác gì ăn mày. Lúc này Tiểu Phong lại nhanh nhẹn chạy đến một gánh hàng rong bên cạnh mượn một cái thùng sắt.
Lại cũng không biết anh xách một thùng nước từ đâu về:
- Cậu định làm gì?
Liễu Hải chưa nói hết câu, thì phù một tiếng, cả thùng nước dội sạch lên người tên Sẹo Đen, dội sạch từ chân đến đầu.
- Giờ thì được rồi.
Tiểu Phong bỏ thùng xuống, hài lòng với tên Sẹo Đen được tắm sạch sẽ từ chân đến đầu, dùng chân đá gã một cái:
- Đi thôi, bữa ăn đêm cũng đã ăn rồi, tắm cũng đã tắm rồi, còn muốn ngồi đây đến lúc nào nữa?
Tên Sẹo Đen bị còng tay ra đằng sau nên cũng không sợ gã chạy trốn nữa.
Năm người áp giải tên Sẹo Đen về cửa hàng ăn đêm, mọi người đều rất vui vẻ, nên chẳng ai còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, liền gói tất cả những đồ ăn đã mang ra đem về. Hà Tiêu Tiêu vẫn ngồi đợi trong xe, nhìn thấy năm người thắng lợi quay về, trong lòng rất vui.
Chỉ có điều khi nhìn thấy tên Sẹo Đen thì trong lòng cô lại rấy lên mối hận.
Lúc trước là khi cô không có ai giúp đỡ mới tin tưởng tên khốn khiếp này, suýt chút nữa thì bà đây phải gánh hậu quả không thể cứu vãn nổi. Lúc mấy người áp giải tên Sẹo Đen lên xe, nhìn thấy gã định ngồi vào xe, Tiểu Phong liền đá cho gã một cái hỏi:
- Mày còn muốn ngồi ở đây à?
Tên Sẹo Đen ngẩn người hỏi:
- Vậy tôi ngồi đâu?
Tiểu Phong mở cốp xe:
- Vào trong!
Ối, cái cốp xe tối tăm này cũng có thể là nhà tù sao? Tuy nhiên đây không phải là phương pháp hợp tình người cho lắm. Nhưng ngoài cách để cho tên Sẹo Đen nằm trong cốp xe ra thì mọi người không nghĩ ra được cách nào hay hơn để đem gã về.
Tên Sẹo Đen đứng lì ở đó không động đậy:
- Các người làm vậy là ngược đãi công dân.
- Mẹ nó chứ. Mày mà cũng là công dân Trung Quốc à?
Tiểu Phong tức giận đá cho gã một cái. Tên Sẹo Đen ngã về vào trong cốp xe nhưng hai chân vẫn ở bên ngoài.
Tiểu Phong gầm lên:
- Co chân vào trong không tao sẽ kẹp cho đứt cái chân chó của mày!
Tên Sẹo Đen lăn lộn bên ngoài nhiều năm, đương nhiên là biết độ nông sâu. Gã phát hiện ra rằng phong cách làm việc của những cảnh sát này khác hẳn với những người làm ở Cục công an Song Giang.
Nên gã cũng sợ, ngoan ngoãn co chân vào trong. Tiểu Phong hừ một tiếng, đóng sập cốp xe lại.
Trải qua bốn năm ngày tuần tra cuối cùng cũng chiến thắng trở về. Mấy người rất phấn chấn. Về đến khách sạn liền báo tin vui này cho Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm.
Nếu nói là kẻ cướp túi thì còn có thể hiểu được, nhưng tên lừa gạt Hà Tiêu Tiêu này thì tội đáng chết. Cướp túi chỉ là mất tiền bạc bên ngoài, nhưng lừa gạt phụ nữ là hại cả đời người ta. Loại người này là Trương Nhất Phàm căm ghét nhất, không những thế còn muốn giết chết cho hả giận.
- Là tên này hả?
Trương Nhất Phàm hỏi Hà Tiêu Tiêu. Cô gật đầu:
- Chính là tên này lừa em lên xe.
- Bịch___
Trương Nhất Phàm đột nhiên cầm một cái gậy bóng chày lên nện mạnh xuống.
- Á
Trong phòng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, một chân tên Sẹo Đen bị cây gậy kia đập gãy. Tên Sẹo Đen đau quá liên ngất đi giống như một người chết nằm bất động trên nền đất.
Mọi người đều sửng sốt, chưa từng nhìn thấy Trương Nhất Phàm giận dữ đến thế. Nếu là Đường Vũ thì anh ta sẽ biết, khi Đổng Tiểu Phàm bị người ta cướp ở huyện Sa, hắn cũng đã từng giận dữ một lần, lần đó không nhẹ hơn lần này. Mấy tên cướp giật kia cũng bị đánh cho rất thảm.
Một gậy của Trương Nhất Phàm mà đánh gãy một chân tên Sẹo Đen. Mọi người đều nín thở nhìn hắn một cách căng thẳng. Lúc này, Trương Nhất Phàm vứt cái gậy, lấy cái khăn trên bàn lau tay.
- Đánh gãy hết chân tay nó.
Giọng nói vô cùng cương quyết. Câu nói này của Trương Nhất Phàm mặc dù không quyết định sống chết của tên Sẹo Đen nhưng cũng quyết định vận mệnh của gã sau này. Liễu Hải kêu vài người mang tên Sẹo Đen đi, sau đó tại phòng bên cạnh truyền đến từng đợt hét thê thảm.
Hà Tiêu Tiêu nhẹ nhàng ôm hắn:
- Anh Nhất Phàm.
- Không sao, Tiêu Tiêu
Trương Nhất Phàm ôm vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
- Trên đời này không cần biết là ai, chỉ cần dám bắt nạt em thì anh sẽ làm cho nó sống không bằng chết.
Câu nói này là cho người nghe thấy lạnh cả người, bởi vì giọng nói của Trương Nhất Phàm đằng đằng sát khí. Lòng Hà Tiêu Tiêu ấm lại. cúi đầu vào ép vào ngực, vòng tay qua sau ôm chặt hắn.
Tầm mười phút sau, bọn Liễu Hải quay lại báo cáo kết quả. Tên Sẹo Đen đã bị phế bỏ năm chi. Dưới nền tảng mà Trương Nhất Phàm nói, bọn Liễu Hồng còn lấy lãi, phế nốt cả chi thứ năm của hắn.
Đương nhiên đây là ý của Tiểu Phong, với loại người như gã để lại thứ này chỉ làm lại cho đời chi bằng cắt bỏ nó đi.
Sau đó, họ đem tên Sẹo Đen giao cho cảnh sát thành phố Song Giang, nói là trong quá trình truy bắt, đối phương rơi từ trên cầu xuống bị gãy mất bốn chi.
Còn cái kia làm sao mà bị đứt thì đến bác sỹ cũng không rõ. Họ phỏng đoán là do trong lúc người này rơi từ trên cầu xuống, do chỗ bào đó cương cứng lên, từ độ cao hơn hai mươi mét rơi xuống, làm cho phần này bị sung huyết quá độ dẫn tới nứt gãy.
Bọn Liễu Hải chiến thắng trở về, bọn Hồ Khoa vẫn chưa biết tin tức.
Trương Nhất Phàm thấy cũng không còn sớm nữa liền bảo Hồ Lôi gọi điện bảo bọn họ quay về. Chẳng ngờ Hồ Khoa không nghe điện và máy luôn ở trạng thái im lặng.
Khi mấy người bọn Liễu Hải bắt được tên Sẹo Đen ở trên đê phòng hộ, thì có một người phụ nữ lạ thu hút sự chú ý của bọn Hồ Khoa. Người phụ nữ này người tình của tên đầu trọc, là gái ở quán Đêm Mông Lung.
Năm nay tuổi, cô được tên trọc đầu nhờ ra ngoài mua đồ ăn đêm, không ngờ vừa lúc gặp tên Sẹo Đen bị bọn Liễu Hải bắt. Cô liền vội vàng chạy về báo tin.