Hai giờ chiều, Trương Nhất Phàm tại nhà khách thành phố Đông Lâm tiếp đón Lâm huyện trưởng, đến trên một chiếc Audi.
Nơi đây, một năm trước Trương Nhất Phàm và Lâm huyện trưởng đã từng đến, nhà khách thành phố Đông Lâm là nơi Uỷ ban Nhân dân thành phố dùng để tiếp đãi cán bộ cao cấp. Hội nghị công tác của họ thường được tiến hành tại đây.
Cửa nhà khách có nhân viên an ninh trông coi, người thường không được tự ý đi vào. Lâm huyện trưởng để thư ký Lý Trị Quốc đứng ngoài cửa đợi. Lý Trị Quốc nhìn thấy xe Trương Nhất Phàm lập tức cùng với nhân viên an ninh tiếp đón.
- Xin nhanh một chút, Lâm huyện trưởng và Bí thư Đoàn của Tế Châu đang đợi.
Lý Trị Quốc thấy Trương Nhất Phàm vừa dừng xe đã giục như vậy.
Trương Nhất Phàm đi nhanh vài bước đã đuổi kịp Lý Trị Quốc. Trước cửa phòng lầu hai, Lý Trị Quốc gõ cửa đi vào.
- Lâm huyện trưởng, cậu ta đến rồi.
- Mời cậu ta vào!
Lý Trị Quốc đi ra truyền lời xong mới để Trương Nhất Phàm vào phòng. Sau đó Lý Trị Quốc đứng lại ở ngoài cửa, làm nhiệm vụ gác cổng.
Ở nhà khách, Trương Nhất Phàm gặp được Bí thư Đoàn, vị lãnh đạo tối cao của huyện Tế Châu.
Khác với Lâm huyện trưởng, Bí thư Đoàn còn rất trẻ, khoảng chừng ba mươi mấy, là Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất của thành phố Đông Lâm. Chủ tịch Lâm đã qua bốn mươi, so với Bí thư Đoàn lớn hơn ít nhất sáu bảy tuổi.
- Bí thư Đoàn, vị này là Trương Nhất Phàm.
Lâm huyện trưởng giới thiệu với Bí thư Đoàn.
- Bí thư Đoàn, xin chào ngài!
Trương Nhất Phàm lễ phép chào hỏi, sau đó cung kính đứng phía sau Chủ tịch Lâm.
- Cậu ngồi xuống đi! Đứng làm gì chứ?
Lâm huyện trưởng nhìn Trương Nhất Phàm một cái, chủ động kêu anh ta ngồi xuống.
Trong mắt của Bí thư Đoàn, thấy Lâm huyện trưởng đối đãi với Trương Nhất Phàm rất thân tình, trong lòng đã có dự liệu rồi. Xem ra Chủ tịch Lâm muốn điều Trương Nhất Phàm đến Tế Châu cũng là việc cực chẳng đã, ông ta là để bảo toàn lực lượng.
Phong Quốc Phú, người này dã tâm quá lớn, sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, tâm tư của Bí thư Đoàn đã thay đổi nhiều.
Việc của huyện Thông Thành, ông ta không thể nhúng tay vào, cũng không có cách gì để can thiệp. Sau khi Trương Nhất Phàm vào, Bí thư Đoàn luôn đánh giá biểu hiện của hắn, thấy người thanh niên này không kiêu, không nóng nảy, thì thốt lời khen ngợi:
- Trương Nhất Phàm rất giỏi, cái tên này ở Tế Châu chúng tôi cũng nổi tiếng lắm!
Lâm huyện trưởng và Trương Nhất Phàm nghe ông ta nói biết ngay là nói đến chuyện sửa chữa kênh đào, Trương Nhất Phàm trong chuyện này đúng là biết nhìn xa trông rộng, đã giải quyết hai vấn đề khó khăn không nhỏ của thị trấn Liễu Thủy và huyện Tế Châu.
Trương Nhất Phàm khiêm tốn trả lời.
- Để cho Bí thư Đoàn cười chê rồi.
- Này, tôi không phải là khen cậu trước mặt Lâm huyện trưởng đâu. Tuổi còn trẻ mà có thể làm được những việc như cậu quả không đơn giản. Huyện Tế Châu chúng tôi có mấy người nghĩ đến bước đó đâu, có được tầm nhìn xa trông rộng như cậu, biết lấy tầm nhìn bao quát. Anh bạn trẻ rất giỏi, rất giỏi!
Trương Nhất Phàm chỉ cười, không nói gì, khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo, chi bằng nhận đi!
Bí thư Đoàn lại nói:
- Nghe nói Phong Quốc Phú điều tra cậu phải không? Ý của Lâm huyện trưởng là điều cậu đến Tế Châu, cậu cảm thấy thế nào?
Quả nhiên là vì chuyện của mình, Trương Nhất Phàm lắc đầu.
- Tôi cảm thấy mình ở Thông Thành rất tốt, tạm thời không muốn đi đâu cả. Nếu như Bí thư Đoàn xem trọng tôi, đợi đến năm sau tôi sẽ đến làm việc dưới trướng của ngài, như thế được không?
Ý của Trương Nhất Phàm, Lâm huyện trưởng và Bí thư Đoàn sao mà không hiểu được? Hiện tại cục diện của Thông Thành nóng như lửa, Chủ tịch Lâm người ít, thế lực mỏng, Trương Nhất Phàm không muốn rời khỏi Thông Thành lúc này, không nghĩ là sẽ rời xa Lâm huyện trưởng. Tại thời điểm nguy nan này, còn có thể sát cánh bên người lãnh đạo của mình, loại cấp dười như vậy rất hiếm gặp.
Lâm huyện trưởng nghe xong có chút cảm động, trong lòng nóng bừng, thiếu chút nữa có hành động thất thố. Bí thư Đoàn nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trương Nhất Phàm, không giống như là giả tình giả nghĩa, cũng tán thưởng ở trong lòng. Khó trách Lâm huyện trưởng coi trọng hắn như vậy, đích thực là nhân tài khó kiếm.
Thời thế hiện nay, người đồng cam rất nhiều nhưng người cộng khổ rất ít, Trương Nhất Phàm xem như một trong số ít đó. Bí thư Đoàn nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, vỗ vai Lâm huyện trưởng.
- Nếu đồng chí Trương khăng khăng một mực muốn ở lại với ngài thì việc này sau này nói tiếp đi. Đi thôi, chúng ta đi xem thử Thị trưởng Phạm và Phùng Bí thư có rảnh không?
Ba người từ trong phòng đi ra, Bí thư Đoàn tìm Trưởng ban thư ký thành ủy Đông Lâm Thư Á Quân hỏi hai vị lãnh đạo có rảnh không? Trưởng ban thư ký ngượng ngùng lắc đầu.
- Tôi e hôm nay họ không có thời gian rảnh, Bí thư Phùng và Thị trưởng Phạm đang đánh bài với một vị lãnh đạo quan trọng của tỉnh. Các anh ngày mai lại đến được không!
Lãnh đạo quan trọng của tỉnh đến đây à? Lâm huyện trưởng hạ túi xách xuống. Động tác nhỏ này cũng lọt vào mắt Trương Nhất Phàm, hắn hơi sửng sốt, không phải là Lâm huyện trưởng muốn tố cáo Phong Quốc Phú đấy chứ?
Nghe nói hai vị lãnh đạo đều không rảnh, Bí thư Đoàn và Lâm huyện trưởng đều hơi nhụt chí, nhưng chẳng ai nghĩ ra cách.
Chính vào lúc đó, một chiếc Porsche màu đỏ chạy đến nhà khách thành phố Đông Lâm. Trương Nhất Phàm nhìn thấy chiếc xe này, đang muốn lảng tránh thì Đổng Tiểu Phàm từ trên xe bước xuống.
- Ồ, thiên kim tiểu thư của Phó bí thư Đổng đã đến ạ.
Trưởng ban thư ký lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười chạy ra đón.
- Đổng đại tiểu thư, mọi người đâu hết rồi?
- Bị tôi bỏ lại hết rồi. Xin anh, lần sau tôi đi ra ngoài đừng cho nhiều người theo như vậy được không?
Đổng Tiểu Phàm gỡ kính râm xuống, tiện tay ném vào trong xe. Lúc này, từ bên ngoài lại có hai chiếc xe tiến vào, mấy người trên xe bước xuống thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại. Tên thư ký hung hăng nhìn mấy người kia một cái, những người này lập tức cúi đầu lui ra.
- A, Trương Nhất Phàm, tại sao anh lại ở đây?
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị lẩn trốn, lại bị Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy. Nghe tiếng Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ thầm.
- Thảm rồi, thảm rồi!
Trương Nhất Phàm? Tiểu thư của Phó Bí thư Đổng không ngờ lại quen Trương Nhất Phàm?
Đang lúc mọi người hơi kinh ngạc, Đổng Tiểu Phàm đã đi đến sau lưng Trương Nhất Phàm vỗ vai thật mạnh.
- Tại sao lại trốn em?
- Hư.
Trương Nhất Phàm làm một loạt động tác, Đổng Tiểu Phàm lập tức hiểu ý chạy lại. Lúc Trương Nhất Phàm từ từ quay người lại, phát hiện mọi người đều đứng ngây ra nhìn mình. Vẻ mặt hoài nghi.
Nguy rồi, giấu đầu lòi đuôi.
Trương Nhất Phàm lén lút trừng mắt nhìn Đổng Tiểu Phàm một cái, cười gượng gạo.
- Bạn học cũ, tại sao cô lại ở đây?
Từ nhỏ đã lớn lên cùng Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm tất nhiên hiểu hắn hơn bất cứ ai. Đôi mắt xinh đẹp chuyển động, liền cười nói.
- Ồ, tôi đến Đông Lâm chơi thôi. À, anh tại sao cũng ở Đông Lâm? Anh là người thành phố Đông Lâm à? Trước đây tại sao tôi chưa từng nghe nói đến?
Trương Nhất Phàm đóng kịch cũng khá giỏi, gãi gãi đầu, hơi xấu hổ trả lời.
- Tôi làm việc ở Thông Thành, đến đây có chút việc, một chút chuyện nhỏ thôi.
Ồ, vậy cô làm gì thì làm đi Tôi phải đi rồi. Lần sau khi nào đến Thông Thành nhớ gọi điện cho tôi.
Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái, sau này tôi sẽ tính sổ với anh, sau đó cũng đi thẳng không quay đầu lại.
- Ồ——
Mọi người thở phào một tiếng, thì ra bọn họ chỉ là bạn học đại học mà thôi.
Tên thư ký vốn không biết Trương Nhất Phàm, chỉ là nhìn thấy hắn ta đến cùng Lâm huyện trưởng nên đoán chừng thân phận hắn ta cũng là thư ký. Vì thế hắn gọi Trương Nhất Phàm lại.
- Ngươi quen cô… cô gái vừa rồi à?
- Quen! Chúng tôi là bạn học thời đại học.
Trương Nhất Phàm tùy tiện trả lời.
- Vậy ngươi có biết thân phận của cô ta không?
- Không biết, chưa từng hỏi qua.
Trương Nhất Phàm ngây thơ lắc đầu lia lịa.
- Cô ta không phải là người ở tỉnh này sao?
Vì không để mọi người biết, sợ mình có sơ hở, Trương Nhất Phàm lại hỏi thêm một câu.
- Anh vừa nói cái gì mà thiên kim tiểu thư của Phó Bí thư Đổng, lẽ nào chính là cô ta?
Tên thư ký liền trả lời.
- Không có gì, không có gì. Các người đi trước đi, nếu có tin tức gì tôi gọi điện lại cho các người.
Vốn tưởng rằng Trương Nhất Phàm có giao tình với con gái Phó Bí thư Đổng, mọi người đều có chút hứng thú, không ngờ tên ngốc này tới thân phận của người ta cũng không biết, xem ra không trông cậy gì được rồi.
Tên thư ký lại liếc hắn một cái, quay người đi lên lầu ba.