Buổi chiều Đổng Tiểu Phàm phải về tỉnh thành, Trương Nhất Phàm tiễn đưa một đoạn đường.
Lúc chia tay, Đổng Tiểu Phàm nép mình trong lòng hắn, có cảm giác lưu luyến không nỡ rời xa. Tối hôm qua, hai người ôm nhau ngủ, Đổng Tiểu Phàm chỉ mặc quần áo lót, có thể nói hai người thân mật không rời, giống như đôi tình nhân nhỏ.
- Em phải đi rồi, anh không được phép thân mật với cô bé nào khác nhé.
Đổng Tiểu Phàm chu miệng cảnh báo Trương Nhất Phàm, còn nói:
- Lần này em chưa chuẩn bị tâm lí tốt, lần sau làm thế nào tùy anh?
Trương Nhất Phàm cười cười, giữ khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán:
- Đi đường cẩn thận nhé, còn việc của chú Đổng và cô Ngô, em vẫn tôn trọng sự lựa chọn của họ nhé!
- Vâng!
Đổng Tiểu Phàm nghe xong gật gật đầu, giơ tay vẫy chào Trương Nhất Phàm:
- Tạm biệt!
- Tạm biệt bà xã!
Trương Nhất Phàm cười nhẹ đưa mắt dõi theo Đổng Tiểu Phàm tươi như hoa rời xa.
Trên đường đi, Trần Trí Phú gọi điện đến:
- Chủ tịch huyện Trương, báo cáo đã viết lại, có cần phải trình lên Chủ tịch huyện Uông xem không?
- Tạm thời cứ để đấy!
Anh sắp xếp công việc nội bộ xong rồi hãy nói. Còn nữa, phải luôn chuẩn bị tốt.
Khi nào chỉnh đốn nội bộ và mọi việc đâu vào đấy thì lập tức thông báo tôi.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, lái xe về tòa nhà văn phòng Ủy bạn nhân dân huyện.
Thật là lạ, cả ngày hôm nay không nhìn thấy Tô Sỹ Dân, không hiểu thằng quạ này đi đâu?
Đang suy nghĩ, Hồ Lôi gọi điện đến, giọng rất gấp:
- Tiểu Phàm, nhà Liễu Hồng lại xảy ra chuyện rồi.
- Sao thế?
Trương Nhất Phàm mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó đang xảy ra.
- Nghe nói con của Liễu Hồng biến mất rồi. Cậu có thời gian thì đi một chuyến. Tôi và Băng Băng đang trên đường đến thị trấn Liễu Thủy.
Trong điện thoại vang lại tiếng còi xe, còn có cả tiếng mắng người không ngớt của Hồ Lôi.
- Mẹ nó muốn chết hả, lái nhanh lên!
- Con của Liễu Hồng biến mất? Đường Vũ đâu?
- Đường Vũ đang đưa người đi tìm.
- Nghe nói đây là vụ án trẻ con mất tích thứ ở thị trấn Liễu Thủy, mấy ngày hôm nay Đường Vũ cứ xù cả đầu lên.
- Cậu đi trước đi, tôi biết rồi.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, đứng bên cửa sổ suy nghĩ.
Vụ án trẻ con mất tích lần thứ ba ư?
Nói như thế có khả năng không phải có người cố ý nhằm vào nhà họ Liễu, có thể loại trừ khả năng trả thù. Liệu có phải bọn buôn người đã thâm nhập vào thị trấn Liễu Thủy? Không xong rồi, Trương Nhất Phàm đột nhiên nhận ra điều không hay.
Ba đứa trẻ mất tích, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đám người này rất có thể tiếp tục gây án.
Thị trấn Liễu Thủy thật là nhiều chuyện quá, nếu sự việc này giải quyết không tốt, e rằng Đường Vũ sẽ bị phạt.
Cách đây không lâu còn nói giúp với Cục trưởng công an Nhậm Thiết Lâm, muốn điều Đường Vũ lên, không ngờ trong thời khắc then chốt thì lại xuất hiện sự việc này.
Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi, hay là quyết định đến thị trấn Liễu Thủy xem sao. Thế là liền gọi lái xe tiểu Dương đưa đến thị trấn Liễu Thủy.
Khi hai người đến nơi, Liễu Hồng đã khóc nước mắt đầm đìa, dựa vào lòng Băng Băng, gần như ngất đi. Mẹ chồng Liễu Hồng khuôn mặt buồn rầu ngồi ở đó không nói lời nào. Liễu Cần Thọ cầm một tẩu thuốc, ngồi ở cửa chính rít thuốc.
Trương Nhất Phàm bèn hỏi thăm tình hình, hóa ra là khi Liễu Hồng đang trong thị trấn làm cơm chưa về, mẹ chồng Liễu Hồng dắt cháu ra ngoài tắm nắng, mẹ chồng Liễu Hồng đi vệ sinh, sau khi quay lại thì thấy cháu gái ngồi trong nôi biến mất.
Mẹ chồng Liễu Hồng lại cho rằng ông nội đưa đi, nên cũng không để ý, đợi đến lúc ăn cơm trưa, Liễu Cần Thọ từ ngoài về, lại không thấy cháu đâu, mẹ chồng Liễu Hồng mới lo lắng.
Cả vùng lân cận thị trấn Liễu Thủy đều tìm hết rồi, không thấy bóng dáng đứa trẻ, cũng không nghe thấy tiếng khóc, có khả năng người ta đã sớm đưa đứa trẻ đi rồi.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trương Nhất Phàm càng khẳng định vụ án là do bọn buôn người làm, hắn đến gần Liễu Hồng:
- Trước mắt không nên lo lắng quá, cô khóc không những hại người mà chẳng ích gì, chi bằng phát động quần chúng, tìm một vòng quanh thị trấn xem sao.
Đúng lúc đó, Đường Vũ và Hồ Lôi vội vàng tới, Trương Nhất Phàm hỏi gấp
- Thế nào rồi?
Đường Vũ lắc đầu, không nói gì, xem ra vẫn chưa tìm được đứa bé.
Trương Nhất Phàm quyết định nhanh:
- Lập tức báo cáo Cục, yêu cầu tìm kiếm trên phạm vi toàn huyện. Nếu phát hiện có nhân vật khả nghi đem theo trẻ em, lập tức tra xét, ngoài ra yêu cầu Cục làm biển trên các tuyến đường then chốt , thường xuyên kiểm tra.
Bởi vì không chỉ ảnh hưởng đến một hai đứa trẻ, rất có khả năng bọn buôn người lưu động bên ngoài đã thâm nhập vào Thông Thành, bọn bắt cóc ba đứa trẻ ở thị trấn Liễu Thủy có khả năng vẫn còn ở quanh đây.
Còn có một khả năng khác, thời gian ba đứa trẻ bị bắt cóc cách nhau không nhiều. Điều này cho thấy bọn chúng chưa đi xa, cho nên Trương Nhất Phàm mới yêu cầu Đường Vũ triển khai canh phòng vùng lân cận
Đường Vũ ủ rũ, khá im lặng, cứ nghĩ rằng có thể được điều ra khỏi thị trấn Liễu Thủy rồi, đột nhiên giữa đường lại gặp Trình Giảo Kim.
Gã ta hận không thể lật tung đất bán kính vài dặm để nghiền nát lũ người xấu xa kia.
Mẹ nó, dám làm bậy ngay trước mặt mình, ta giết ngươi!
Băng Băng lưu lại để giúp Tiểu Hổng. Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi về huyện, để tiện cho Băng Băng quay lại thành phố , Hồ Lôi đã để lại chiếc xe yêu thích của mình, ngồi lên chiếc Santana của Trương Nhất Phàm.
Đường Vũ nghe lời Trương Nhất Phàm, báo cáo tình hình lên Cục. Nhâm Thiết Lâm rất coi trọng vụ án buôn bán trẻ em này, đồng thời ngay trong đêm cũng tổ chức lực lượng cảnh sát, cử tiếp viện đến thị trấn Liễu Thủy.
Mệt mất một ngày, Trương Nhất Phàm về đến nhà, không ngờ Chu Phán Phán cũng ở đó. Cô bé này từ khi biết rõ thân phận thực sự của Trương Nhất Phàm thì trở nên nhiệt tình hơn và có cảm giác thích hắn.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa, mãi không thấy Hà Tiêu Tiêu ra , liền hỏi:
- Tiêu Tiêu đâu?
Chu Phán Phán bưng chén trà, cô mặc chiếc áo trễ ngực sexy, để lộ ra bầu ngực đầy đặn trắng nõn, bưng trà đến trước Trương Nhất Phàm nói:
- Mẹ cô ấy vừa gọi điện đến, cô ấy về rồi.
Trương Nhất Phàm cầm chén trà, liếc nhìn Chu Phán Phán:
- Em không lạnh à, mặc ít thế này?
Chu Phán Phán ngồi xuống đối diện Trương Nhất Phàm, giả bộ hỏi:
- Anh Nhất Phàm, tối nay anh thích ăn gì? Em nấu cho?
- Thôi, hay là ra ngoài ăn đi!
Trương Nhất Phàm còn có chút lo lắng, cô bé này nấu cơm liệu có ăn được không.
- Không cần phải ra ngoài đâu, cơm em đã làm sẵn rồi, chỉ cần xào rau là xong, anh phải cho em cơ hội để em còn thể hiện tài nghệ bếp núc của mình chứ, mẹ em là mở nhà hàng đấy
Không đợi Trương Nhất Phàm trả lời, Chu Phán Phán đã cười hì hì xắn tay áo đi vào bếp.
Cũng được, có người làm cơm cũng tốt, Trương Nhất Phàm nằm xuống ghế sofa, tiện tay cầm một tờ báo.
- Anh Nhất Phàm, nghe nói anh muốn cho Tiêu Tiêu đi Thâm Quyến học chơi cổ phiếu à?
Chu Phán Phán ở trong bếp hỏi.
- Ờ!
Trương Nhất Phàm thờ ơ trả lời. Nói đến mới nhớ phải gọi điện cho chú Hai. Chú Hai Trương Kính Chi nắm giữ các công ty lên sàn giao dịch ở Thâm Quyến, Trương Nhất Phàm sớm có ý định cho Tiêu Tiêu đến chỗ chú học tập.
Khi Chu Phán Phán nhắc đến, hắn đột nhiên nhớ ra, cầm điện thoại, gọi điện cho chú Hai.
Rất nhanh chóng nghe được giọng êm ái của thím Hai:
- A lô!
- Thím Hai, là cháu, Nhất Phàm.
- Ồ, cái thằng ranh này, lâu lắm rồi mới thấy liên lạc với thím. Mấy hôm trước thím nghe nói cháu nhậm chức Chủ tịch thị trấn ở một thị trấn nào đó phải không? Cháu xem, bỏ mặc công tử thiếu gia nhà họ Trương không làm, đi đâu chẳng kiếm được chức còn hơn cái chức chủ tịch thị trấn. Cái thằng ranh này, đúng là thật giống với tính khí của anh cả năm xưa.
Trong gia tộc, Trương Nhất Phàm và thím Hai có quan hệ rất tốt. Hai thím cháu thường nói chuyện rất lâu, trong điện thoại thím Hai nói rõ điểm mạnh của hắn, giảng cho Trương Nhất Phàm một bài học khóa chính trị.
- Cháu này, bây giờ còn dùng cả điện thoại cơ à? Nói thật đi , dạo này cháu sống thế nào, có phải đã thăng chức không?
Trương Nhất Phàm cười ha hả:
- Cháu lên được một cấp, phó Chủ tịch huyện mà thôi.
- Thím biết mà, cháu thật đúng là nhân tài. Nửa năm không gặp, cháu đã lên chức phó chủ tịch huyện. Tuyệt vời. Tuyệt vời! Nói đi, hôm nay gọi điện đến, có phải có việc muốn nhờ thím?
- Thím Hai, thím giỏi thật, không việc gì qua mắt được thím, cháu đúng là có việc muốn nhờ thím.
- Thím biết ngay mà, mỗi lần cháu tìm thím, chắc chắn không có việc gì tốt, nói đi!
Thím Hai vẫn như năm nào, trước mặt Trương Nhất Phàm hoàn toàn không có chút dáng vẻ gì là của bậc trưởng bối.
Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, thật thà nói:
- Cháu có người bạn, muốn đến Thâm Quyến, muốn học hỏi thím.
- Ôi, là chuyện này sao? Tưởng gì chứ? Đến đi, đến đi, à, thím hỏi chút, bạn nam hay nữ?
- Là một cô gái,vừa tốt nghiệp đại học.
Trương Nhất Phàm cẩn thận trả lời.
- Haha, nhất định là người yêu cháu rồi? Yên tâm đi, ở chỗ thím đây, cháu hoàn toàn yên tâm đi.
Thím Hai cười nói.
- Vậy thì cám ơn thím Hai.
Trương Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thực hiện được việc Hà Tiêu Tiêu học chơi chứng khoán, gác điện thoại rồi nhìn xuống bếp.
Chu Phán Phán đang cong mông rửa rau, chỉ nhìn thấy cô ta vừa rửa rau vừa ngân nga hát, mông cong cong, ngay cả quần lót màu trắng phía trong váy cũng nhìn thấy rõ.