Thẩm Uyển Vân từ trong phòng tắm đi ra, tỉ mỉ trang điểm một lượt. Mái tóc đẹp chạm ngang vai, buông xuống trông như thác nước, đen tuyền bóng mượt. Chiếc kính viền đen nhỏ nhắn đặt trên sống mũi thẳng, làm cho vẻ thanh tú vốn có của cô tăng thêm vài phần nho nhã.
Thẩm Uyển Vân hai tay nâng bộ ngực cao ngất, lẩm bẩm: nếu lớn thêm một chút thì tốt. Số đo hiện giờ mới là C. Mặc đồ gì mới đẹp đây? Ngẫm nghĩ một chút, cô cọn một chiếc áo phông dài tay hợp với tiết trời đầu hạ, kết hợp với váy ngắn công sở mày đen. Đôi chân thon dài gợi cảm thì mang một đôi tất đen.
Đứng trước gương, Thẩm Uyển Vân lại một lần nữa ngắm đôi chân thon dài luôn khiến mình tự tin, quay qua quay lại trước gương, mới hài lòng rời đi.
Nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn sáu giờ một chút. Có thể Trương Nhất Phàm vừa mới tan làm, Thẩm Uyển Vân đang định gọi cho hắn thì lúc này chuông cửa chợt vang lên.
Nhìn qua mắt mèo ra phía ngoài, chỉ thấy Dương Mễ, bạn tốt cùng trường với cô đang vẫy tay ở ngoài cửa.
- Uyển Vân, mình là Dương Mễ đây.
Thẩm Uyển Vân mở cửa, Dương Mễ liền chui vào như một con rắn.
- A, ha, sư tỷ à. Chị ăn mặc đẹp như vậy, chắc không phải đi gặp người yêu cũ chứ?
Trong ánh mắt Thẩm Uyển Vân có vài phần ngưỡng mộ bộ ngực lớn của Dương Mễ, ôi, cũng là phụ nữ, sao lại chênh lệch lớn đến thế chứ? Thật đúng là hâm mộ con bé này quá, cũng không biết làm thế nào, mới có hai năm thôi mà nó đã lớn hơn cả mình như vậy.
Dương Mễ và Thẩm Uyển Vân đều là những sinh viên tài năng của khoa tin tức, tốt nghiệp cùng một khóa, hai hoa khôi của khoa cùng lúc rời đi, khiến cho toàn bộ trường học tăm tối ảm đạm.
Không ít nam sinh kêu gào:
- Khoa tin tức từ đây không còn thấy bóng giai nhân nữa rồi.
- Sư tỷ, đi nào, em dẫn chị đi gặp một người.
Dương Mễ kéo Thẩm Uyển Vân đi.
Thẩm Uyển Vân khó hiểu nói:
- Ai vậy? Hôm nay chị bận rồi.
- Một anh chàng đẹp trai.
Dương Mễ tỏ vẻ thần bí đáp.
- Để lần sau đi, chị thật sự không có thời gian mà.
Thẩm Uyển Vân nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn rồi, Trương Nhất Phàm không chừng tan làm sẽ gọi điện thoại đến.
- Chị không phải vẫn muốn đi tìm một nhà tài trợ sao? Giờ em tìm được người rồi đấy, nếu chị không đi, lần sau sợ không còn cơ hội đâu.
Dương Mễ khẽ huých Thẩm Uyển Vân.
- Đi nào, đi đi! Tổng biên tập chỗ các chị không phải đã giao cho chị nhiệm vụ, năm nay phải lôi kéo được khoản tài trợ một triệu, em giới thiệu một ông chủ lớn cho chị, chị mà không đi thì sẽ hối hận đấy.
Nghe nói có thể giải quyết vấn đề khoản tài trợ, ngôi trường hi vọng cho các em học sinh tiểu học lại có một phần hi vọng nữa rồi, báo thành phố gần đây chuẩn bị xây dựng một trường tiểu học hi vọng, vì vậy giao cho mỗi nhân viên cấp dưới nhiệm vụ, muốn bọn họ ra ngoài lôi kéo tài trợ.
Thẩm Uyển Vân lần này đến Thông Thành, cũng có mục đích này, chỉ có điều cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, đi đâu mới có thể lôi kéo được một nguồn tài trợ lớn như vậy. Đương nhiên, số tiền này không phải là bắt nhà tài trợ cho không, người ta sẽ quảng cáo miễn phí cho những nhà tài trợ này ở trong thành phố.
Thấy Thẩm Uyển Vân có vẻ dao động, Dương Mễ liền kéo cô đi.
Thẩm Uyển Vân nghĩ Trương Nhất Phàm sẽ không đến nhanh như vậy, nên chấp nhận đi cùng với Dương Mễ ra khỏi khách sạn. Hai người ngồi trong một chiếc Hạ Lợi màu đỏ, Thẩm Uyển Vân thắt dây an toàn.
- Không ngờ em mua xe rồi, thật ghê nha.
- Sao dám so với chị chứ, sư tỷ, chị giờ là cây bút chính của tòa báo thành phố, bao giờ có cơ hội, giúp em một tay với, điều em lên tòa báo thành phố nhé?
Dương Mễ cười duyên nói đùa với Thẩm Uyển Vân.
Nhờ ánh sáng bên ngoài Dương Mễ thoáng nhìn qua cách ăn mặc trang điểm Thẩm Uyển Vân, không khỏi khen ngợi:
- Sư tỷ à, chị thật sự ngày càng xinh đẹp đấy.
- Đi đi! Nói ít thôi, so với em, chị còn kém xa. Hồi ở trường em đã là một hồ ly tinh có tiếng rồi, thật không biết sau khi đến Thông Thành đã làm say đắm bao nhiêu gã đàn ông!
- Ha ha... ha ha...
Ngồi trong xe hai cô gái cùng cười rộ lên. Dương Mễ trong đầu lại hiện lên sự ghen ghét, Thẩm Uyển Vân tuy phải đeo kính, nhưng lại mang một sự thú vị khác, nếu khi Thi Vĩnh Nhiên gặp mặt, chắc chắn đến hồn phách cũng tiêu tan.
Thế nhưng nghĩ đến việc mình hẹn Thẩm Uyển Vân ra ngoài thành công, sẽ có được số tiền bồi dưỡng mười ngàn đồng, tâm tình Dương Mễ lại tốt lên nhanh chóng. Bên cạnh Thi Vĩnh Nhiên không chỉ có một phụ nữ, hắn ta thích ai thì đi với người ấy, cái bổn tiểu thư cần chính là tiền.
Xe rát nhanh chóng chạy đến khách sạn sang trọng nhất Thông Thành —— Vượng Phủ Nhân Gia.
Thi Vĩnh Nhiên đã sớm bao một phòng riêng, đợi hai vị giai nhân đến. Nhìn thấy xa xa, Dương Mễ dẫn theo một cô gái đeo kính, Thi Vĩnh Nhiên liền thấy tim đập loạn xạ.
Trước đây hắn không thích nhất chính là những em bốn mắt, không ngờ mắt kính đeo trên mặt Thẩm Uyển Vân, không những không hề khó nhìn, mà ngược lại còn xuất hiện một mỹ cảm khác. Nhất là đôi chân thon dài rất đẹp kia, lúc bước đi khép vào rất khít, sợ không phải vẫn là gái trinh chứ?
Nghĩ dến đây, Thi Vĩnh Nhiên trong lòng dạt dào hưng phấn...
Trong phòng bao, Dương Mễ giới thiệu hai người với nhau, Thi Vĩnh Nhiên cũng khá lịch sự nói chuyện với Thẩm Uyển Vân. Lúc này, đồ ăn Thi Vĩnh Nhiên đã đặt sẵn lập tức được dọn lên.
Nghe nói anh chàng hào hoa phong nhã trước mắt lại là ông chủ của công ty bất động sản Dật Thái, Thẩm Uyển Vân liền tăng thêm vài phần kính nể.
Công ty bất động sản Dật Thái không chỉ hoạt động ở Thông Thành, mà ở thành phố Đông Lâm cũng đã xây vài khu chung cư, có vẻ rất nổi tiếng. Nghe thấy những lời khen ngợi của Thẩm Uyển Vân, Thi Vĩnh Nhiên ngược lại lại tỏ ra khiêm tốn, điều này làm cho Thẩm Uyển Vân đối với hắn ta tăng thêm không ít thiện cảm.
- Nào nào nào! Phóng viên Thẩm, cô đã là sư tỷ của Dương Mễ, thì chúng ta cũng không cần khách khí nữa. Cạn ly!
Thi Vĩnh Nhiên nâng ly rượu lên, thịnh tình mời.
Thẩm Uyển Vân không từ chối được, đành phải cùng hai người uống một ly. Uống rượu xong, cô lại xem đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi, Trương Nhất Phàm vẫn chưa gọi điện thoại đến, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Thêm nửa giờ nữa trôi qua, di động của Thẩm Uyển Vân vang lên, vừa nhìn thấy số Trương Nhất Phàm, trái tim cơ hồ nhảy ra ngoài. Vội vàng cầm lấy di động.
- Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút.
Thấy Thẩm Uyển Vân đi ra, Thi Vĩnh Nhiên hỏi:
- Cô ta có hẹn sao?
- Không biết, chị ta hôm nay vốn không muốn tới, là tôi nhất quyết lôi đi đấy. Anh cũng nên cảm ơn tôi một chút chứ!
Dương Mễ chìa tay về phía Thi Vĩnh Nhiên.
- Chỉ biết đòi tiền. Thôi được, không thiếu của em đâu...
Thi Vĩnh Nhiên rút ở trong người ra mười ngàn đồng đã chuẩn bị trước, đặt vào tay Dương Mễ.
- Em có thể đi rồi đấy.
Dương Mễ cũng không tức giận.
- Vậy anh cố gắng nắm cho chắc nhé, em không làm phiền hai người nữa.
Cầm tiền xong, Dương Mễ mỉm cười, quay mình bước ra khỏi phòng.
Ngay khi Dương Mễ rời đi, Thi Vĩnh Nhiên nhanh chóng lôi từ trong túi ra một gói đồ, đổ vào ly rượu của Thẩm Uyển Vân, lắc lắc vài cái, rồi quay trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Thẩm Uyển Vân nghe điện thoại xong liền quay lại, không thấy Dương Mễ đâu, bèn ngạc nhiên hỏi:
- Dương Mễ đâu rồi?
- Ồ. Cô ấy vào nhà vệ sinh rồi. Phóng viên Thẩm, chúng ta uống một ly nhé.
Thẩm Uyển Vân cũng không để ý, nâng ly rượu lên cụng vào ly của Thi Vĩnh Nhiên. Thi Vĩnh Nhiên nhìn rượu trong ly dần chảy vào miệng Thẩm Uyển Vân, không khỏi mỉm cười...
Bởi vì ban nãy nghe điện thoại của Trương Nhất Phàm, hắn phải một lát nữa mới tới, nên Thẩm Uyển Vân không vội. Dù sao cũng còn thời gian, không bằng ngồi nói chuyện với ông chủ lớn này thêm chút nữa, nói không chừng thật sự có thể kéo thêm được một khoản tài trợ.
Lại qua nửa giờ nữa, Dương Mễ vẫn chưa xuất hiện, Thẩm Uyển Vân lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Càng khiến cô ngại ngùng khó chịu hơn là, không biết từ lúc nào, trong lòng lại dâng lên ham muốn khó nói, cơ thể ngày càng nóng, thân dưới hình như còn thấy ẩm ướt.
Thi Vĩnh Nhiên là cao thủ tình trường, hắn trông thấy hai má Thẩm Uyển Vân dần ửng đỏ, hơn nữa ánh mắt lại mơ màng, thì biết rằng thời cơ sắp đến rồi.
- Cô Thẩm!
Thi Vĩnh Nhiên bước đến bên người Thẩm Uyển Vân, một tay không biết vô tình hay cố tình khoát lên vai cô, hơn nữa còn nhẹ nhàng kéo dây áo lót cô. Ý đồ khiêu khích rất rõ ràng, hắn chính là muốn thách thức giới hạn của Thẩm Uyển Vân.
Hơn nữa bàn tay đặt sau lưng Thẩm Uyển Vân trượt xuống, dừng ở đúng chỗ móc khóa của áo lót, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp một chút, móc khóa liền lập tức bung ra.
Thẩm Uyển Vân đột nhiên tỉnh táo lại, tên súc sinh này cho mình cắn thuốc rồi!
Cô bèn lập tức đứng bật dậy, cầm ly rượu trên bàn hắt ra, mắng to một tiếng, đê tiện! Sau đó đẩy cửa chạy ra!