Ông Lý cảm thấy rất hài lòng đối với bản quy hoạch mới của Ủy ban huyện Thông Thành, đồng thời ông ta cũng bày tỏ, ông ta ủy quyền cho ông Kim, là người đàn ông trung niên đi cùng mình sẽ ở lại huyện Thông Thành tuần để tiến hành khảo sát. Nếu như mọi điều kiện đều đáp ứng đủ với yêu cầu của ông Lý thì ông ta sẽ tình nguyện làm doanh nghiệp quốc nội đầu tiên đến đầu tư ở huyện Thông Thành.
Ông Lý Gia Minh nói thẳng:
- Huyện Thông Thành so với các địa phương trong đại lục hoàn toàn không có ưu thế gì đặc biệt, nhưng tôi lại xem trọng tư tưởng lãnh đạo, tác phong làm việc của cán bộ các anh. Đặc biệt là chàng thanh niên trẻ tuổi lúc nãy, còn trẻ tuổi mà rất có tài năng! Ha ha....
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ông Lý cúi người xuống, nói nhỏ vào tai ông ta:
- Thưa Chủ tịch Hội đồng quản trị, tiểu thư đến rồi ạ!
- Ồ, mau, mau lên! Ta phải mau chóng được nhìn thấy con bé nghịch ngợm đó.
Ông Lý vừa dứt lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng nói của Âu Dương Viện Viện.
- Ông ngoại, đúng là ông rồi!
- Viện Viện!
Ông Lý xúc động đứng lên, Âu Dương Viện Viện từ ngoài cửa lao vào, bổ nhào vào lòng ông ta. Con bé này rất biết làm nũng, ở trong lòng của ông ngoại, nũng nịu nói:
- Ông ngoại, cháu còn tưởng không còn được gặp ông ngoại nữa chứ. Ông ngoại, hu hu....
Âu Dương Viện Viện nói xong, không ngờ khóc rống lên.
Sau khi nhìn thấy Âu Dương Viện Viện, đột nhiên Thẩm Uyển Vân kinh hãi, đó chẳng phải là cô gái ở nhà của Trương Nhất Phàm sao? Không ngờ cô ta lại là cháu ngoại của ông Lý. Nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước Âu Dương Viện Viện còn kéo tay Trương Nhất Phàm đi mua quần áo lót, bỗng nhiên cô ta cảm thấy choáng váng, Trương Nhất Phàm gặp phải phiền toái rồi!
Ông Lý nhẹ nhàng vuốt ve cô cháu gái yêu của mình, một tình cảm của một người ông dành cho cô cháu gái yêu của mình, tình cảm đó khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó phải cảm động.
Ông Lý ngại ngần nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương, thật là ngại quá, kỳ thật nguyên nhân chính mà gia đình chúng tôi đến huyện Thông Thành chính là để đón cô cháu gái này đây. Viện Viện thời gian trước theo ba đó đi chơi, rồi lén lút rời khỏi HongKong, cả gia đình chúng tôi đã cho tìm nó nửa tháng nay.
- Há! Lại có chuyện này sao?
Chủ tịch tỉnh Trương sa sầm nét mặt, quay qua hỏi mấy vị quan chức của huyện Thông Thành đang đứng đó:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Liệu ông Chủ tịch tỉnh Trương không khiếp sợ sao? Một chuyện lớn như thế mà lại không hề có ai báo cáo lên cả. Nếu là người bình thường thì không sao, đằng này lại là cháu ngoại của người Hoa – ông Lý. Sự quyết định của ông ta hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của huyện Thông Thành nhỏ bé này.
Chỉ có điều những người ở đây đều không biết, Bí thư Lâm cũng hổ thẹn cúi gằm đầu xuống.
- Ồ, chuyện này cũng không thể trách các cậu được, do Âu Dương Viện Viện đã giấu thân phận của mình mà.
Ông Lý ôm lấy Viện Viện, giải thích với Chủ tịch tỉnh Trương.
Gặp lại người thân, Âu Dương Viện Viện vẫn tủi thân khóc thút thít trong lòng của ông Lý. Ông Lý vỗ nhẹ lên vai cháu gái an ủi:
- Ngoan nào, đừng khóc nữa, bây giờ không phải là đã ổn hết rồi sao? Mau nói cho ông ngoại biết xem nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bí thư Lâm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sự xuất hiện của Âu Dương Viện Viện lẽ nào có liên quan đến vụ án vừa bị phá về tội lừa gạt phụ nữ đó? Chỉ có điều cô ta che giấu thân phận nên khi nhân viên phá án đã sơ sót khi điều tra.
Thật là bậy bạ hết chỗ nói, chỉ có điều không hiểu mấy ngày này Âu Dương Viện Viện đã ở cùng với ai. Nghĩ đến đây, Bí thư Lâm cảm thấy thật nặng nề.
Âu Dương Viện Viện lau nước mắt, ấm ức nói:
- Ông ngoại, cháu bị bọn người xấu bắt vào trong một cái phòng tối om, cháu sợ vô cùng, cháu cứ tưởng cả đời này sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa chứ!
- Đừng khóc, đừng khóc nữa!
Ông Lý quay người lại hỏi cô con gái và con rể:
- Các con tìm thấy Viện Viện ở đâu?
- Ở một phòng tại công ty thuốc lá. Viện Viện nói rằng có một anh chàng tên là Nhất Phàm đã cứu nó. Thời gian này nó đều ở đó.
Nhất Phàm? Không phải là Trương Nhất Phàm chứ! Bí thư Lâm nghe thấy người đó nói vậy, liền giật mình kinh hãi. Thằng ranh này lại xảy ra họa lớn rồi. Chuyện lớn như thế này sao lại không báo cáo lên trên? Hỏng rồi, hỏng rồi!
Bí thư Lâm muốn chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm để hỏi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Âu Dương Viện Viện lau nước mắt nói:
- Ông ngoại, anh Nhất Phàm đối xử với cháu rất tốt. Nếu như không phải anh ấy thì cháu đã bị bọn người xấu bán đi từ lâu rồi. Anh Nhất Phàm là một người tốt, cũng chính là anh ấy đã cứu cháu!
Nghe thấy lời nói này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ tịch tỉnh Trương càng nghe càng thấy câu chuyện có chút kỳ quái, không kìm nổi hỏi một câu:
- Cô gái này, cái người mà cô gọi là Nhất Phàm ấy, họ của anh ta là gì? Trông anh ta thế nào?
- Đúng vậy, trông anh ta thế nào? Để bố của cháu còn cho người đi tìm chứ. Chúng ta phải cảm ơn người ta thật chu đáo.
Ông Lý vẫn luôn ân cần nắm tay cô cháu gái, không muốn buông ra.
Bởi vì lúc đầu Âu Dương Viện Viện rời khỏi nhà đi, có cãi nhau với ông bố Âu Dương Kiến Thành mấy câu, nên một mình len lén bỏ đi. Khiến cho cả gia tộc Lý thị suýt chút nữa thì cày xới cả đất HongKong lên rồi. Nào ai ngờ cô bé đã rời khỏi HongKong từ lâu rồi, lên tàu đi một chuyến không mục đích đến đại lục.
Từ xưa đến giờ chưa bao giờ Âu Dương Viện Viện đi đâu một mình cả, lại không hề hiểu biết gì về đại lục, nên kết quả là trên tàu bị người ta lừa. Mặc dù sau đó có trốn thoát, nhưng cũng đã lãnh chịu đủ sự hãi hùng rồi.
Nếu như không gặp được Trương Nhất Phàm, có thể nói hậu quả khó mà lường được.
Mà sự tình đúng là cũng thật trùng hợp. Trương Nhất Phàm cũng vì manh mối đó mà đã thông báo cho đồn công an của thị trấn Liễu Thủy, nhờ vậy mà mới phá được vụ án lừa gạt phụ nữ, bắt cóc trẻ em.
Vụ án này đã làm kinh động đến tận tỉnh, Chủ tịch tỉnh Trương cũng đã biết đến, nhưng ông ta lại không ngờ, con bé Âu Dương Viện Viện này lại ẩn núp ở huyện Thông Thành, hơn nữa lại còn lưu lại ở đây nhiều ngày như vậy.
Được Trương Nhất Phàm cứu, cô ta đã gọi điện về cho gia đình để thông báo tình hình mình đã bình an vô sự. Ông Lý lúc này mới cùng hai vợ chồng con gái con rể sang đại lục.
Nghe Âu Dương Viện Viện kể lại toàn bộ quá trình của sự việcười, ông Lý lúc này mới yên lòng:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Xem ra chúng ta phải cám ơn đồng chí Nhất Phàm kia mới được!
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Bố, con đã để lại một tấm chi phiếu trị giá triệu ở nhà của cậu ấy rồi ạ, chắc là đủ để bù đắp những tổn thất mấy ngày vừa rồi.
triệu? Mọi người thở gấp, Lý gia quả thật là quá nhiều tiền.
Vừa nghe thấy thế, ông Lý liền sa sầm nét mặt, nhìn về phía con rể mắng:
- Hồ đồ, chuyện lớn như vậy làm sao lại có thể tùy tiện chỉ đưa cho người ta tấm chi phiếu một triệu là xong chứ? Đáng lẽ con phải ở lại đó, đợi người ta về, đích thân nói câu cảm ơn người ta mới đúng chứ!
- Bố! Cũng tại chúng con nghĩ đã lâu bố không được gặp Viện Viện nên sợ bố lo lắng.
Bà Lý Tuệ Hoa giải thích.
Ông Lý nghe thấy lời giải thích, cũng không trách cứ con rể nữa, mà kéo tay của Âu Dương Viện Viện, đến trước mặt Chủ tịch tỉnh Trương:
- Chủ tịch tỉnh Trương, Lý Gia Minh xin được đứng đây cám ơn mọi người! Các đồng chí ở huyện Thông Thành đã vất vả rồi. Nếu như không phải là các đồng chí, thì Lý gia nhà chúng tôi sẽ phải đương đầu với một kết cục nhà tan cửa nát. Nói một câu thật lòng, trong số rất nhiều con cháu thì tôi thương yêu cháu Viện Viện này nhất. Nó là niềm vui lúc tuổi già của tôi, cũng là thành tựu đúc kết lớn nhất của cả cuộc đời tôi. Nếu như không có các đồng chí thì Lý Gia Minh tôi có chết cũng không nhắm được mắt. Cũng may Viện Viện không xảy ra chuyện gì, tôi yên tâm lắm! Cảm ơn, cảm ơn mọi người nhiều lắm!
Lý Gia Minh nói rồi kéo Âu Dương Viện Viện đến trước mặt mọi người hành lễ. Chủ tịch tỉnh Trương hoảng sợ, vội vàng đích thân đỡ ông Lý.
- Ông Lý nói quá lời rồi, đánh bắt bọn tội phạm, mở rộng chính nghĩa chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của chúng tôi. Viện Viện lại xảy ra chuyện ở địa bàn của chúng tôi, đúng ra chúng tôi phải đi xin lỗi mọi người mới phải. Ông lại đi hành lễ như vậy, thật là khiến cho chúng tôi quá xấu hổ.
- Nên thế mà! Nên thế mà!
Ông Lý lại kéo cô cháu gái yêu của mình, rồi quay lại nói với trợ lý đi theo sau mình:
- Ông Kim này, ông lưu lại đây ít hôm, chúng tôi đưa Viện Viện về HongKong trước nhé!
Ông trợ lý Kim cung kính hành lễ:
- Thưa Chủ tịch Hội đồng quản trị, xin ngài cứ yên tâm! Tôi sẽ làm theo những gì ngài đã dặn dò, sẽ làm tốt mọi công việc!
- Ừ!
Ông Lý gật gật đầu, bắt tay Chủ tịch tỉnh Trương:
- Chủ tịch tỉnh Trương, hôm nay đã khiến mọi người vất vả rồi. Viện Viện nhà chúng tôi hôm nay có thể bình an vô sự, đúng là nhờ công lao vô bờ bến của các vị! Bây giờ Lý Gia Minh tôi xin được trịnh trọng tuyên bố, xin được quyên tặng không ràng buộc một trăm triệu để cho Ủy ban nhân dân huyện Thông Thành tiến hành xây dựng, kiến thiết. Hy vọng lần sau tôi đến đây, sẽ được đi trên con đường tốt hơn. Ha ha….
Nghe nói là một trăm triệu, quyên tặng không ràng buộc, Bí thư Lâm suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Một số người thì âm thầm cao hứng, chỉ có điều khi nghe đến ông Lý nói đến chuyện giao thông thì mọi người lại xấu hổ cúi đầu.
Chủ tịch tỉnh Trương kéo tay ông Lý:
- Ông Lý đã khách khí rồi. Tôi xin được thay mặt nhân dân toàn tỉnh, ủy ban nhân dân huyện Thông Thành xin được cảm ơn ông!
- Ha ha… đợi năm nay khi HongKong trở về rồi thì chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách sáo làm gì nữa, không cần phải khách sáo nữa.
Ông Lý khoát khoát tay:
- Chủ tịch tỉnh Trương, vậy thì chúng tôi đi nhé!
Bí thư Lâm thấy bọn họ không lưu lại Thông Thành, đành lập tức dẫn người đi tiễn khách.
Chủ tịch tỉnh Trương nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng của Trương Nhất Phàm đâu cả. Lúc này, ông ta muốn được tự mình hỏi han chuyện hắn và cái cô Âu Dương Viện Viện rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ có điều ông Lý lại quyết định đi, nên ông ta cũng không tiện giữ lại.
Nhưng Âu Dương Viện Viện lại nhất định không chịu đi:
- Ông ngoại, có thể đợi thêm một lúc được không ạ? Cháu muốn được tự mình nói lời tạm biệt với anh Nhất Phàm.
- Viện Viện!
Âu Dương Kiến Thành trừng mắt nhìn con gái:
- Con đừng gây chuyện mà không để ý đến người khác thế chứ? Ông ngoại đã mệt rồi, chúng ta phải cùng ông ngoại đi về thôi.
- Không!
Âu Dương Viện Viện dẩu môi ra, đứng ì ở đó không chịu đi.
Ông Lý lắc lắc đầu, vẻ mặt nhân từ nhìn đứa cháu yêu:
- Được rồi! Thế thì cháu gọi điện thoại cho cậu ấy đi! Ông ngoại cũng muốn được gặp ân nhân cứu mạng của cháu lắm.
Âu Dương Viện Viện cầm lấy điện thoại, trừng mắt nhìn lại bố của mình một cái: “Hứ!” sau đó bấm số của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang từ nhà đi ra, thấy số điện thoại lạ, hình như không phải ở trong đại lục đang chần chừ định không nghe thì bỗng máy điện thoại bị hết pin.
Âu Dương Viện Viện ỉu xìu đưa điện thoại:
- Anh ấy tắt máy rồi!
- Thôi đi, nếu như người ta đã không muốn gặp cháu thì chúng ta cùng đi thôi!
Ông Lý xoa xoa đầu Viện Viện an ủi.
Âu Dương Viện Viện dậm dậm chân, nước mắt trào ra. Chỉ không liên lạc được với Trương Nhất Phàm mà cô đi không đành, đành phải theo chân ông Lý đi ra khỏi khách sạn.
Đoàn xe của tỉnh dừng ở quảng trường trước khách sạn, bọn Chủ tịch tỉnh Trương bắt tay cùng với tứ đại cán bộ của huyện Thông Thành, sau đó chui vào xe.
Vợ chồng Lý Tuệ Hoa, ông Lý cũng trở về xe của mình, Âu Dương Viện Viện ngồi cùng xe với ông ngoại, nhưng cô ta vừa đi vừa ngoái đầu lại, mãi vẫn không thấy bóng dáng của Trương Nhất Phàm xuất hiện.
Đoàn xe xuất phát, xe cảnh sát dẫn đầu, từng chiếc, từng chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi cửa khách sạn.
Tận mắt chứng kiến cảnh mình rời xa Thông Thành, rời xa anh Nhất Phàm vĩ đại, tự dưng nước mắt Âu Dương Viện Viện tuôn ào ạt. Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hy vọng có kỳ tích xảy ra, Trương Nhất Phàm sẽ hiện ra như trong giấc mơ vậy, bỗng nhiên hiện ra trước mặt của mình.
Bí thư Lâm dẫn đoàn cán bộ đi theo sau, vẫn theo lệ cũ, phải đưa đến tận chỗ giao giới của thị trấn.
Lúc này đã là giờ chiều, trời đã dần tối, đèn đường đã sáng. Đoàn xe đi khá chậm, chậm rãi di chuyển về phía trước, cũng như tâm trạng của Âu Dương Viện Viện hiện giờ, rất trầm, rất nặng.
Anh Nhất Phàm, em đi rồi, sao anh không đến nhìn em lần cuối nhỉ?
Âu Dương Viện Viện mở to hai mắt, nước mắt không biết từ đâu lại tuôn ra ào ạt.
Ông Lý nhìn thấy đứa cháu yêu của mình khổ sở, buồn bã như vậy, liền an ủi:
- Viện Viện à, bác Kim còn ở đó mà, lần sau bảo ông ấy đưa anh Nhất Phàm của cháu đến HongKong một chuyến, cháu thấy như vậy có được không?
Âu Dương Viện Viện lắc lắc đầu:
- Không đâu, anh Nhất Phàm bận lắm.
- Ồ? Thế cậu ấy làm cái gì vậy?
Từ vẻ mặt lưu luyến vô hạn của đứa cháu yêu, Lý Gia Minh cũng cảm thấy thú vị với anh chàng Nhất Phàm ký lạ này.
Rốt cuộc thì cậu ta là người thế nào nhỉ? Làm sao lại có thể khiến cho đứa cháu gái của mình lưu luyến không rời được thế. Ở HongKong, có bao nhiêu là phú hào công tử, bao nhiêu là danh nhân tai to mặt lớn, từ trước đến nay cô bé này đều không thèm đếm xỉa. Xem ra cái cậu Nhất Phàm này có sức cuốn hút lớn lắm đây. Có cơ hội phải xem cậu ta một lần mới được.
Nghĩ đến đó, ông ta liền lập tức gọi điện cho Thư ký Kim:
- Thời gian ở huyện Thông Thành, ông nhất định phải tìm cho được cái cậu Nhất Phàm ấy nhé. Nếu như được thì ông hãy đưa cậu ta đến HongKong một chuyến. Tôi muốn được gặp cậu ta.
- Vâng, thưa Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Ông Lý tắt điện thoại, rồi cười với cô cháu gái:
- Đừng khóc nữa, ông đã dặn dò bác Kim rồi.
Trương Nhất Phàm từ chỗ ở của mình đi ra, trực tiếp lái xe của mình đến khách sạn Thông Thành, vừa hay gặp Thẩm Uyển Vân. Thẩm Uyển Vân vì vội phải gửi bưu kiện cho tòa soạn báo, gửi những tài liệu ngày hôm nay đi nên ở lại cuối cùng.
Thấy Trương Nhất Phàm, vẻ mặt của Thẩm Uyển Vân kỳ dị hỏi:
- Sao giờ anh còn ở đây? Cái cô Âu Dương Viện Viện đi tìm anh suốt.
- Âu Dương Viện Viện?
- Đúng thế, Âu Dương Viện Viện chính là cháu ngoại của ông Lý, chẳng lẽ anh không biết sao?
Thẩm Uyển Vân thấy vẻ mặt có vẻ không hiểu của Trương Nhất Phàm, liền nói lại toàn bộ câu chuyện lúc nãy cho Trương Nhất Phàm nghe.
Trương Nhất Phàm liền vỗ mạnh vào đầu:
- Mẹ kiếp! Tôi nói rồi mà! Sao lại trùng hợp thế nhỉ?
Nói xong, liền phi như bay vào trong xe, nhấn ga, phóng vọt đuổi theo đoàn xe.