Nói đến việc nghi ngờ thân phận của Trương Nhất Phàm, chủ yếu cũng vì Đổng Tiểu Phàm.
Đúng vào năm ngoái lúc Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng đến Đông Lâm, Đổng Tiểu Phàm ở ngay trước mặt của Trưởng ban thư ký Thư đã nói đến tên của Trương Nhất Phàm. Sau đó việc này bị Trưởng ban thư ký Thư đem ra suy xét lại, sau đó lại truyền đạt lại việc đó cho Bí thư Phùng nghe.
Bí thư Phùng liền suy nghĩ lại thật kỹ!
Hơn nữa Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng cùng với Trương Nhất Phàm ở trong phòng nói chuyện rất lâu. Ông ta liền hoài nghi, cho dù Trương Nhất Phàm không phải là con trai của lãnh đạo tại một tỉnh nào đó đi chăng nữa thì dựa vào mối quan hệ của hắn ta với thiên kim của Phó bí thư Đổng đây cũng đã là một con đường dựa hơi rất tốt rồi.
Nếu như một ngày nào đó, mối quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và thiên kim nhà họ Đổng mà thành thì ơn tri ngộ và tình nghĩa cất nhắc, đề bạt của mình đối với hắn, hắn ta có thể không báo đáp sao?
Bí thư Phùng đã thông rồi. Nhưng Lâm Đông Hải lại vì một đống chuyện của Thông Thành nên không có nghĩ ngợi đến những chuyện đó. Hôm qua bạn cũ có nhắc qua chuyện này trong điện thoại, Lâm Đông Hải cũng càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý cho lắm.
Sau đó ông ta nghe người của đoàn khảo sát nói, không ngờ Trương Nhất Phàm đã dựa được hơi của Chủ tịch của thành phố Thâm Quyến. Việc này làm cho Lâm Đông Hải suy nghi rất nhiều. Đường đường là một Chủ tịch thành phố Thâm Quyến. Đó là một cấp bậc tương đương với một Chủ tịch tỉnh đó.
Rốt cuộc là Trương Nhất Phàm có năng lực gì mà có thể động đến một nhân vật lớn như vậy chứ? Giải thích duy nhất đó chính là hắn ta có một bối cảnh gia đình rất là vững chắc. Hẫu thuẫn vững chắc như vậy làm cho cả một Chủ tịch thành phố Thâm Quyến cũng phải chào đón nồng nhiệt.
Buổi tối lúc ăn cơm, Bí thư Lâm mới phát hiện không ngờ vợ của Bí thư Phùng không có mặt:
- Ủa! Chị dâu đâu? Sao chị ấy không có ở đây?
- À, cô ấy đi học rồi.
Bí thư Phùng nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Đồng chí Tiểu Trương. Nào! Uống nhiều một chút, chỗ tôi đây là loại rượu Mao Đài hảo hạng đó, những người khác tới tôi không nỡ lấy ra đâu!
- Đó là…, đó là…
Lâm Đông Hải ứng phó.
Trương Nhất Phàm bưng ly lên, nói với hai vị lãnh đạo:
- Cám ơn sự chiếu cố của hai vị lãnh đạo, tôi kính một ly với hai vị lãnh đạo và bà nội. Chúc bà sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, hồng phúc tề thiên. Cũng chúc cho con đường làm quan của hai vị lãnh đạo ngày một thăng tiến!
Nhìn Trương Nhất Phàm uống hết một hơi, bà cụ cười tươi như hoa:
- Thằng bé này khá đó, nói rất hay, nói rất hay!
Lâm Đông Hải và Bí thư Phùng liền nhìn hắn. A! Thằng nhãi này có tài ăn nói đó! Chắc trước đó có lừa gạt ai đó rồi?
Từ khi Trương Nhất Phàm đi theo Lâm Đông Hải, ông ta liền phát hiện tên ranh này càng ngày càng có nhiều ưu điểm. Vả lại đối diện với Bí thư Thành ủy, không hề có chút luống cuống. Lâm Đông Hải và Bí thư Phùng lại càng tin tưởng. Đây là người đã từng trải qua rất nhiều sự đời.
Nếu không phải ở thành phố Đông Lâm, thì thật là không có bao nhiêu người là không sợ Bí thư Phùng.
Lúc Bí thư Phùng uống rượu, ánh mắt có vẻ khác thường. Nhìn thấy bộ dáng không có chút để ý nhưng thật sự rất thẩn trọng. Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy ông ta như có chuyện muốn hỏi, nhưng cứ mãi không nói ra.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Bí thư Phùng, Bí thư Phùng đã đùn đẩy tất cả mọi người. Trương Nhất Phàm không hiểu nổi dụng ý của ông ta. Cho dù là quan hệ của ông ta và Bí thư Lâm rất mật thiết, là đôi bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng không có lý do gì mà ông ta lại kéo mình vào?
Chẳng lẽ ông ta đã hoài nghi về thân phận của mình rồi sao? Hắn ta liền suy xét về việc này. Hộ khẩu của mình là nhờ vào quan hệ mà lặng lẽ dời đến nhà của một người bà con xa ở Thông Thành. Nói cách khác, không thể nào tìm ra manh mối gì từ hộ tịch.
Chỉ là Bí thư Phùng đã hoài nghi, nếu như mà ông ta thực sự hỏi về vấn đề đó thì mình vẫn là nên tiết lộ một chút cho thích hợp mới được. Quả nhiên, Bí thư Phùng uống xong một miếng liền hỏi:
- Nhất Phàm à, nghe nói thiên kim của Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng là bạn học của cậu phải không?
Đây là việc mà Lâm Đông Hải từng nghe Trương Nhất Phàm nhắc tới, Trương Nhất Phàm đành nhắc lại lần nữa:
- Chúng tôi là bạn học cùng trường, tôi lớn hơn cô ấy hai khóa.
Bí thư Phùng liền nói đùa một câu:
- Tôi nghĩ hẳn không chỉ là bạn cùng trường đơn giản vậy đâu nhỉ? Nếu không sao mà người ta lại hay tới Thông Thành tìm cậu chứ?
Nghe Bí thư Phùng nói như vậy, Lâm Đông Hải liền nghi ngờ nhìn qua Trương Nhất Phàm. Tên này quả thật không ngờ bám được vào cả thiên kim của Phó bí thư Đổng! Thật không đơn giản chút nào!
Hóa ra việc này Bí thư Phùng đã biết từ lâu rồi, Trương Nhất Phàm không thể nào giấu diếm nữa, ngại ngùng nói:
- Quan hệ của chúng tôi cũng không tồi, nhưng chưa tới mức độ đó đâu.
Trời! Thì ra bên cạnh mình thực sự có cất giấu quả bom. Lâm Đông Hải bỗng suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Bí thư Phùng lại cười nói:
- Chưa tới mức độ đó, tôi nghĩ cũng sắp tới rồi đó. Đông Hải à, lần sau đại tiểu thư Đổng tới Thông Thành. Cậu có thể chăm sóc tốt cô ta, nếu như xảy ra chuyện gì sai sót, thì tôi chỉ hỏi mình cậu thôi.
Nói chung Lâm Đông Hải biết nguyên nhân chính mà Bí thư Phùng phải đưa Trương Nhất Phàm đến. Chính hắn là một lãnh đạo mà vẫn chưa hay biết gì, không ngờ ông bạn ở xa tận Thành ủy lại biết được chuyện này.
Vì không để cho hai vị lãnh đạo tìm cho ra ngọn nguồn, Trương Nhất Phàm liền bịa ra một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân trong thời kỳ học đại học. Với năng lực của Trương Nhất Phàm, vẫn còn thừa để hắn ta bịa ra một câu chuyện. Hai vị lãnh đạo cũng đã nửa tin nửa ngờ.
Dù sao trong trường học, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện như này. Bởi vậy, thân phận hèn mọn của Trương Nhất Phàm đã ra tay cứu Đổng Tiểu Phàm cũng đã nằm trong dự tính.
Chỉ có điều không ngờ là sự việc lại phát triển đến như vậy, bản thân hắn cũng không ngờ lại như vậy.
Cho dù thế nào, trong mắt của hai vị lãnh đạo thì Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng đã leo được lên cao. Cái quan trọng là tên Trương Nhất Phàm này là người có năng lực. Nếu như có được sự nâng đỡ của người ở tỉnh thì có thể nói là tiền đồ sẽ ngày càng thênh thang rộng lớn.
Vì thế trong suy nghĩ của Bí thư Phùng, lại bắt đầu suy xét. Nên làm sao để sắp đặt tên Trương Nhất Phàm này. Nếu đặt hắn ở nơi nhỏ như Thông Thành này có phải là không biết trọng dụng nhân tài rồi không? Có nên tìm một cơ hội để đưa hắn đến cạnh mình. Nếu như đưa hắn đi theo có thể sẽ tương đương như mang theo một con át chủ bài không đây?
Không giống như Bí thư Phùng, Bí thư Lâm Đông Hải thì đang nghĩ làm sao để phát huy hết khả năng của Trương Nhất Phàm. Xem ra kéo hắn ta vào trong ủy viên thường vụ để hắn ta gánh trọng trách của Tô Sĩ Dân, nước cờ này lại đi đúng bước rồi đây.
Trên đường về Thông Thành, Bí thư Lâm Đông Hải lại có vài câu nói có chút không yên tâm:
- Lăn lộn trong chốn quan trường, kỵ nhất là chữ tham. Ngoài ra đó là chữ sắc. Cậu phải nắm bắt được mặt này. Tuyệt đối đừng để vướng phải những điểm đó.
Trương Nhất Phàm trả lời cẩn thận:
- Bí thư Lâm xin cứ yên tâm, chú hai của tôi có mở một công ty chứng khoán tại Thâm Quyến. Lúc còn học đại học tôi sớm đã học một chút kiến thức về đầu cơ cổ phiếu từ chỗ ông ấy. Đến nay nguồn vốn từ chỗ thị trường chứng khoán cũng đủ cho chi phí trong cuộc sống bình thường của tôi. Cho dù là muốn nhà hay mua xe phải chi khoảng mười mấy hai mươi ngàn tệ cũng không thành vấn đề.
- Cậu còn biết cả đầu cơ cổ phiếu sao?
Bí thư Lâm ngồi ở phía sau, suy nghĩ sâu xa điều gì đó.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Cũng ổn! Nhưng đa số vẫn là do chú hai thay tôi làm, tôi chưa bao giờ hỏi đến.
Bí thư Lâm không nói thêm gì nữa, Trương Nhất Phàm đã không thiếu tiền, lại có quan hệ với Phó bí thư Đổng. Sau này con đường thăng tiến sẽ không quá khó đâu! Xem ra có nhiều lúc bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Thép tốt dùng làm lưỡi dao. Bí thư Lâm đang suy xét làm thế nào để thêm chút trọng trách lên người của Trương Nhất Phàm. Cho dù hắn là từ ở trên xuống đây để lấy tiếng nhưng vẫn là một người có thực lực, tôi luyện một chút thì cũng không có gì là sai.
Đã nói là ngọc không mài dũa không thành đồ quý. Người không bồi dưỡng thì không thành tài. Bí thư Lâm đã quyết tâm, phải thêm ít áp lực lên người của Trương Nhất Phàm.
Về đến huyện, Trương Nhất Phàm liền xuống xe tại đường Trung Sơn. Đến khi xe của Bí thư Lâm đi xa, hắn ta mới đón một chiếc xe trở về chỗ ở. Nhà của hắn hôm nay rất là sạch sẽ, phỏng chừng Liễu Hồng lại qua đây rồi.
Ném túi lên sô pha, ngồi bệt xuống rồi gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm. Nhưng điện thoại reo rất lâu mới nghe thấy giọng nói vội vã của Đổng Tiểu Phàm:
- Tên xấu xa, chuyện gì đây?
- Tiểu phú bà, làm cái quái gì mà mãi mới chịu bắt máy vậy?
- Người ta đang tắm, đã là lúc nào rồi còn gọi điện thoại tới chứ?
Đổng Tiểu Phàm lấy cái miệng nhỏ nhắn, giật nhẹ cái khăn tắm quấn quanh người, sau đó liền đi về phía phòng ngủ.
Trương Nhất Phàm đang nghĩ về chuyện của ngày hôm nay, làm sao nói với Đổng Tiểu Phàm. Cân nhắc một hồi, hắn ta liền nói:
- Anh nói với em một chuyện.
- Anh nói đi! Hay là lại cần tiền xài rồi? Mẹ em vừa mới đưa em hai triệu.
Đổng Tiểu Phàm nằm lên giường, nhấc đôi chân xinh đẹp của mình lên.
- Trong suy nghĩ của em chẳng lẽ chỉ nghĩ anh là loại người chuyên vòi vĩnh vậy sao? Thôi được rồi, hai triệu đó em đề dành tiêu vặt đi! Năm trăm ngàn mà lần trước anh mượn đã đầu tư vào cổ phiếu rồi, bây giờ đã là một triệu rồi. Anh không hề bị lỗ đồng nào.
- Ồ, thật không ngờ kẻ xấu xa như anh mà lại cừ như vậy. Vậy thì anh cũng bỏ hai triệu này của em vào đầu tư đi!
Đổng Tiểu Phàm cười hì hì nói.
- Ngộ nhỡ bị lỗ thì sao đây?
- Lỗ thì thôi, dù sao em cũng không mong là anh sẽ trả lại cho em mà.
Đổng Tiểu Phàm trả lời một cách thoải mái.
Trương Nhất Phàm liền buồn bực trong lòng, lại là một người không hề thấy phiền muộn về tiền bạc đây! Nếu như Hà Tiêu Tiêu có được một nửa số mạng tốt như cô ta, thì cô gái này cũng không cần bạc đãi với chính mình đến vậy. Ôi, người với người khó mà có thể so sánh được.
Trương Nhất Phàm không khỏi thốt lên một tiếng, Đổng Tiểu Phàm nghe thấy giọng điệu không bình thường liền hỏi:
- Anh than gì chứ? Chẳng lẽ em đối với anh chưa tốt sao?
- Không phải, anh nói cho em biết, sau này khi em tới Thông Thành đừng có mà làm khoa trương như vậy, đổi chiếc xe bình thường chút đi!
- Sao? Có người nghi anh rồi sao?
Đổng Tiểu Phàm vẫn rất thông minh, có như vậy mà cũng có thể hiểu được.
Trương Nhất Phàm liền nói thật ra, kể lại chuyện hôm nay cho cô ta nghe. Đổng Tiểu Phàm ừ một tiếng nói:
- Em biết rồi, lần sau chú ý là được. Không còn sớm nữa, em phải ngủ đây, tạm biệt!
Này, Trương Nhất Phàm vốn còn muốn trêu chọc vài câu, Đổng Tiểu Phàm nói cúp là cúp luôn. Vốn không để cho hắn ta có cơ hội gì cả.
Mười một giờ rồi, Trương Nhất Phàm nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại sao cũng không ngủ được. Buồn bực. Hình như sau khi từ Thâm Quyến về bản thân có cái tật luôn muốn ôm người nào đó để ngủ. Bây giờ bên cạnh không có ai cả, không quen chút nào.
Đêm đã khuya, Trương Nhất Phàm bắt đầu nhớ về những ngày tháng tươi đẹp ở Thâm Quyến.
Cô đơn khó mà ngủ đây!
Đã không ngủ được, nên hắn liền ngồi dậy, ngồi trước máy tính bắt tay với những tập tài liệu xây dựng các công trình giao thông đó. Bây giờ đội công trình muốn dự thầu rất nhiều, ở trong thành phố cũng có hai doanh nghiệp nhà nước chuyên nghiệp muốn tham gia.
Tô Sĩ Dân trước đây đã không tiến cử bọn họ, Trương Nhất Phàm lại đi tiến cử họ.
Cái công ty chuyên về giỏ đó, Trương Nhất Phàm tuyệt đối kiên quyết cho bọn họ cơ hội, cho dù ông ta là doanh nghiệp bản địa hay là ở nơi khác tới.
Mười hai giờ rồi, Trương Nhất Phàm xem xong tài liệu, đang ngáp dài, lúc mới quay lại giường thì điện thoại vang lên.
Đã giờ này rồi, có thể là ai chứ? Lấy điện thoại ra coi, mã vùng lại là . Hình như là số điện thoại ký túc xá của Hà Tiêu Tiêu.
- Alô!
- Anh Nhất Phàm à, em có quấy rầy giấc ngủ của anh không đó
?
Trong điện thoại vang lên giọng điệu dè dặt của Hà Tiêu Tiêu.
Trương Nhất Phàm liền nở nụ cười nói:
- Anh đang không ngủ được đây, ở Thâm Quyến quen được ôm em mà ngủ rồi, giờ về ngủ một mình có chút không quen.
- Em cũng vậy!
Hà Tiêu Tiêu cắn môi một cái, nói nhỏ:
Ha Ha… hóa ra là cùng cảnh ngộ này. Cô gái này được mình ôm ngủ đã quen rồi, không ngờ cũng bị mất ngủ giống mình.
Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Nếu không thì ngày mai em quay về đây, chúng ta lại được ngủ như thế nữa!
Hà Tiêu Tiêu không có đáp lại, ngừng một hồi, nói nhỏ:
- Anh Nhất Phàm à, có một việc mà em cứ cảm thấy bất an, muốn báo cáo cho anh nghe.
Xem ra là trong thị trường cổ phiếu xảy ra vấn đề, Trương Nhất Phàm không hề để ý đến, thoải mái trả lời:
- Em nói thử xem sao!
- Cổ phiếu bị đóng băng rồi, nghe nói phải dừng khoảng một đến hai tháng. Thật là điên mất thôi, biết sớm thì em đã lấy lại tiền rồi. Bây giờ thật sự không biết sau một hai tháng sẽ ra sao nữa.
Hà Tiêu Tiêu dường như rất lo lắng. Nếu như mà bị đóng băng rồi rớt giá thì biết làm sao đây?
Trương Nhất Phàm đã biết được nguyên nhân tại sao Hà Tiêu Tiêu lại bị mất ngủ rồi. Hắn ta thở dài nói:
- Đừng lo tới chuyện đó, dù sao cũng là do em kiếm về. Nếu rớt giá cũng không có gì cả. Không thì ngày mai em về đây trước đã. Dù sao thì nó cũng đóng băng rồi, em cũng không còn cách nào khác mà.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Em vẫn là nghe ý kiến của chú hai! Ông ấy nói để em đi học kinh doanh cùng một người bạn, nếu như mà được, anh thấy em đi học kinh doanh thế nào?
- Cũng được! Em tự quyết định đi!
Vốn dĩ Trương Nhất Phàm cũng có dự định như vậy. Nếu Hà Tiêu Tiêu đã nhắc đến rồi thì Trương Nhất Phàm sẽ cho cô ta tự quyết định. Học tài chính mà không đi đầu cơ cổ phiếu, làm kinh doanh thì có lãng phí tài năng quá không?
Cùng cô gái này nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người mới cúp máy với vẻ tiếc nuối.