Quan Đạo Vô Cương

chương 104: chương 104: không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tiểu Tần, thôi nào!s Cũng không phải chuyện gì lớn, bỏ qua đi!Ms

Người đàn ông có gương mặt sắc nhọn chưa từng có hành động gì cuối cùng cũng lên tiếng, rõ ràng là thấy rằng việc này e nếu cứ tiếp tục làm ồn ào sẽ không thích hợp.

Thư ký của Chủ tịch huyện, không cần biết là tiền nhiệm hay thế nào, có thể xây dựng mối quan hệ với Chủ tịch huyện thì không đơn giản. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của đối phương dường như cũng không sợ, từng lời nói ngắn gọn đâu ra đó, dùng hết cách này đến cách khác, khiến cho đoàn người bên mình bị quay cuồng, xem ra cũng không phải người sợ phiền phức.

Huyện thành Nam Đàm lớn như vậy, quan hệ rắc rối phức tạp, Tần Lỗi này ỷ vào quan hệ của cha chú liền có phần không biết trời cao đất dày. Y cũng không muốn bị gặp rắc rối, nhưng hôm nay hai người đi cùng nhau, nếu không ngăn lại, sau này nếu thực sự có rắc rối gì thì lãnh đạo Cục sẽ có thành kiến với mình.

- Bỏ qua?sw Anh Đồng, anh có ý gì?sN

Vừa nghe thế, Tần Lỗi lập tức nhảy dựng lên.

- Cố ý xem người ta cười nhạo tôi đúng không?ls Được, anh đi đi, họ Tần này cũng không cần anh giúp đỡ, đã có anh em của tôi cổ vũ, ủng hộ!sw

- Tiểu Tần, cậu uống nhiều rồi, có việc gì mai nói sau, tối nay thế là đủ rồi.

Người đàn ông bước lên giữ chặt bả vai Tần Lỗi, cũng nói với Lục Vi Dân:

- Người anh em, không sao. Cậu em này của tôi uống quá chén, xin lỗi, không có việc gì, các cậu đi đi.

- Đi mẹ mày à!sw Đồng Lập Trụ, mày là cái quái gì?s

Tần Lỗi sớm đã bị lửa giận bốc lên tận đầu đẩy mạnh bàn tay đang giữ vai y, trong lòng càng thêm tức giận.

- Mày cố ý làm xấu mặt tao đúng không?Ms Mày tưởng rằng mày là ai?s Cút qua một bên!sw Việc của ông đây không đến lượt mày chỉ tay năm ngón!sy

Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, người đàn ông cũng không ngờ đối phương lại chẳng hề nể mặt mình như vậy, bị Tần Lỗi đẩy một cái mạnh cho nghiêng người, người đàn ông mặt nhọn khẽ run nhưng không hề hé răng, chắc cũng biết không dễ xử lý.

Thấy đối phương và hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát sau khi sửng sốt nhất thời không động thủ lại lao đến, rõ ràng là thực sự định dạy cho mình một bài học, Lục Vi Dân liền biết chuyện này e rằng rất khó giải quyết êm thấm.

Nếu thực sự phải đơn thân độc mã động thủ thì Lục Vi Dân cũng không sợ. Hắn là người từ nhỏ đã thích võ thuật, từ bé đến lớn ở trường trung học Nam Đàm cũng được, ở trường học cho con em công nhân nhà máy cũng tốt, không ít lần đánh nhau với người ngoài. Bây giờ ở trán nơi chân tóc vẫn còn một vết sẹo mờ, đó chính là dấu vết để lại hồi ức vẻ vang từ thời học cấp ba ở trường học cho con em công nhân nhà máy .

Có một lần đánh nhau với học sinh tư cách yếu kém trung học nhất của Xương Châu, khi ấy, hắn bị người ta dùng gậy trúc đập một phát mạnh vào đầu, lúc ấy da tróc thịt bong, máu chảy đầy mặt. Đương nhiên đối phương cũng không chiếm được lợi thế, bị hắn lao lên trước ôm ngang hông mà vật xuống, đối phương bị đánh cho đến mức đang khỏe mạnh mà tự dưng thấy đầu óc có phần choáng váng.

May mà trận đánh nhau đó mọi người đều đánh rất thông minh, đánh xong là tất cả ai đi đường nấy, không ai tìm ai. Còn Lục Vi Dân thì đến phòng y tế nhà máy khâu vết thương, sau đó về nhà không tránh khỏi lại bị bố đánh cho một trận nên thân.

Tuy nhiên đứng trước ba cảnh sát mặc đồng phục, Lục Vi Dân cũng không tự nghĩ mình tài giỏi đến mức đó. Công an thời đại này thực sự dám đánh rất mạnh tay, những kẻ dám mạo phạm uy quyền của đối phương như mình, lại thêm vào đối phương chắc chắn có chút thế lực, vậy thì họ lại không dạy cho mình một trận nhớ đời sao?sy

Mã Thông Tài có nghĩ thế nào cũng không ngờ có thể gặp một chuyện như vậy. Nếu thực sự phải ra mở đường thì có vẻ không được ổn, nhưng nếu cứ đứng im thì dường như cũng không thích hợp.

Y đương nhiên biết gã Tần Lỗi này, còn rất quen nữa. Gã chưa đến ba mươi tuổi đã làm đến chức Đội phó đội Cảnh sát Hình sự phòng Công an huyện. Đương nhiên gã cũng có chút hậu thuẫn, cha xưa là Cục trưởng Cục lương thực huyện, giờ đã về hưu. Mấu chốt là chú ba của gã là Phó bí thư huyện ủy Tần Hải Cơ, người này cũng không nên động vào.

- Đội phó Tần, có chuyện gì xảy ra thế?s Có phải là hiểu nhầm không?ls Chắc chắn là hiểu lầm rồi!sw Vị này là…

Mã Thông Tài này mới để ý đến cô gái đứng bên Tô Yến Thanh, vừa nhìn qua, ánh mắt sắc bén đó gần như đã ép y không thể không xuất đầu lộ diện.

Mã Thông Tài lúc này thực sự vô cùng hối hận. Gã Tần Lỗi này vốn dĩ đã có tiếng xấu, lòng dạ hẹp hòi, đến một Đội phó khác cùng thuộc đội Cảnh sát Hình sự là Đồng Lập Trụ cũng không nể mặt. Mình đích thân ra mặt chỉ sợ cũng như vậy, chẳng có tác dụng gì. Nhưng nếu như không ra mặt nói một tiếng, chỉ sợ cô gái đứng bên cạnh này ở trước mặt Lục Vi Dân không biết sẽ lăng nhục mình đến mức nào. Lăng nhục trước mặt Lục Vi Dân thì không sao, chỉ sợ Lục Vi Dân lăng nhục mình trước mặt Thẩm Tử Liệt, như thế thì không tốt chút nào.

- Hiểu lầm cái con khỉ!sy Ông Mã, đừng có hòa giải gì ở đây. Tối nay ai đến cũng không được. Đây không biết chừng chính là thằng khốn nạn do thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đó cử ra, lại dám vuốt râu hùm, hôm nay tôi phải cho nó biết ông đây lợi hại đến đâu!ls

Tần Lỗi nhìn Mã Thông Tài vừa đứng dậy một cái, rõ ràng cũng không ngờ người rất quen thân với chú ba mình cũng ở đây. Y cũng đoán người thanh niên trước mặt e rằng là một cán bộ ở cơ quan nào đó. Có điều lúc này cơn giận đã bốc tận lên đầu, y cũng bất chấp nhiều điều. Một lũ người này đứng đây xem ta là trò cười, đặc biệt là đồ vô dụng Đồng Lập Trụ này. Nếu như mình cứ cuốn cờ im trống như thế này, sợ rằng ngày mai liền bị đồn đại khắp trong Cục rằng Tần Lỗi này cũng có lúc bị bẽ mặt, như thế chịu sao nổi?sN

Lời nói vô cùng thô tục khiến Lục Vi Dân đã uống không ít rượu lại tiếp tục đùng đùng nổi giận, nhất là ở giữa nơi đông người như thế này lăng nhục mình. Đã là người sống hai kiếp, Lục Vi Dân cũng thực sự có phần không kìm được muốn dạy cho đối phương một bài.

Thấy sắc mặt Lục Vi Dân tím bầm, nắm tay xiết nghe kêu rắc rắc, Mã Thông Tài trong lòng cũng không nhịn được thở dài, thầm nói nhỏ:

- Phó chánh văn phòng Lục, đây là Đội trưởng Tần của đội Cảnh sát Hình sự, cháu của phó Bí thư Huyện ủy Tần. Gã đã quá chén rồi, đừng chấp nhặt với gã làm gì.

Cháu của Tần Hải Cơ?s Lục Vi Dân giật mình sững sờ, thảo nào lại kiêu ngạo như vậy. Trong mắt gã thì Nam Đàm này chính là địa bàn của mình, có thể mặc cho gã muốn làm gì thì làm.

Lục Vi Dân không muốn có mâu thuẫn xung đột gì với Tần Hải Cơ, Tần Hải Cơ cũng chắc chắn chẳng có cảm tình gì với mình. Thẩm Tử Liệt lên chức đột ngột như vậy, chỉ sợ những thế lực sừng sỏ ở Nam Đàm này, trong lòng đều rất khó chịu, e rằng Tần Hải Cơ thì còn hơn thế. Nhất là hiện nay trong khi Tào Cương đã có chút xa cách với mình, Lục Vi Dân càng hy vọng bản thân có thể yên ổn một thời gian, để địa vị của Thẩm Tử Liệt ở Nam Đàm càng được củng cố vững chắc hơn.

Nhưng như thế không có nghĩa là mình có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Không gây chuyện, nhưng tuyệt đối cũng không sợ phiền phức. Kiếp trước Lục Vi Dân chính đã có tính cách như vậy, đến kiếp này, nếu như đến nó cũng không còn, vậy thì quả là uổng phí cơ hội tái sinh này, nhất là trong những trường hợp liên can đến đồng nghiệp trong cơ quan kiểu này. Đối phương quả thực là ép người quá đáng, Lục Vi Dân càng không thể lùi bước.

Không đợi Lục Vi Dân cân nhắc xong, đối phương hung hăng xông lên, hai tay vồ từ trên xuống dưới, hiển nhiên là muốn tóm chặt đầu mình, mà hai người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát cũng như vậy, người bên phải người bên trái vây xung quanh, muốn tóm lấy cánh tay Lục Vi Dân.

- Dừng tay!sw Dừng tay lại cho tôi!s Tần Lỗi, cậu đã nghe thấy chưa?sw Chuyện gì thế này?ls

Một giọng nói ồm ồm vang lên từ đằng sau.

- Tất cả lũ chúng mày dừng tay lại ngay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio